[ Candyz ] Summertime Sadness

20



Cuối cùng thì Giáng sinh cũng đến , cây thông ngập tràng sắc màu , qua những ô cửa sổ thấy mọi người nhà nhà đều xung hợp cầu nguyện trước đêm Chúa giáng thế không riêng gì mọi người , nhà Danielle đã chuẩn bị một bữa cơm vô cùng thịnh soạn với rất nhiều đồ ăn nóng hỏi , ông bà June Marsh vui mừng vì con bé Haerin nhận lời sang dùng bữa , con bé sang từ sớm , phụ giúp bà Marsh nấu ăn bếp núc , còn hai ba con Danielle thì động vào đâu thì đổ thứ đó nên đã cho ra ngoài ngồi xem TV rồi .

"Con giỏi thật đấy Haerin , chả bù cho Dani nhà bác tối ngày nó chỉ biết mỗi món cơm cuộn thôi mà mỗi khi làm là y rằng đứt tay , haizz...không biết ai cưới nó nữa đây" bà Marsh thở dài , có phần đùa giỡn công nhận con bé này được .

"Bác cứ nói quá , món cơm cuộn cậu ấy nấu rất ngon mà , đâu có tới nổi nào đâu"

"Ủa , vậy khẩu vị con ăn mặn lắm hả , hay để bác làm thêm bát nước chấm "

"Là sao bác ? Không cần đâu bác ơi , vừa rồi ạ"

"Vừa cái gì , cơm cuộn Dani nhà bác làm mặn lè vậy mà con ăn được luôn ?"

"Con thấy bình thường mà ta ?"

"Ừ ừ , phải chi nó lấy được người như con thì hay biết mấy , mỗi ngày cho dù nó có làm sao đi nữa vẫn có người dành cho nó lời khen ngợi , bơi vì bác và bác trai không ở cạnh nó suốt đời "

"Thật ra con không tốt như bác nghĩ ,bố mẹ con đang làm thủ tục ly dị , từ nhỏ ông bà đã không cạnh không ai dỡ dần dạy dỗ , con sợ vì thế mà làm Dani tổn thương "

"Không đâu con , con đừng suy nghĩ như thế , Haerin này con ngoan ngoãn lễ phép , người khác nghĩ thế nào nhưng hai bác không cho là vậy , bác trai thông cảm cho con , ta lại thương con nhiều , hoàn cảnh con Dani nhà bác khác nhau , sự nuông chiều cho con bé tính cách hồn nhiên , những đứa trẻ trên đời có ai muốn mình buồn đâu con , hoàn cảnh bắt buộc chúng phải cứ sống qua ngày hết tháng . Dù sao bác cũng là người lớn , kẻ đi trước , gốc nhìn của bác ít sai lầm , nếu không có ai để giải bày tâm sự , không có ai đủ kinh nghiệm để cho con lời khuyên thì hãy đến với bác , với gia đình này , chúng ta sẵn sàng chào đón con mà"

"Bác hiểu cho con sao bác?"

"Không chỉ có bác gái thôi đâu , còn ta nữa . Mấy hôm trước , trước khi về Busan hai ta có đến Seoul tìm mua quà Dani , trời tuy khuya nhưng trùng hợp hai ta lại chung đường với con ngay khi con ra khỏi bệnh viện , lúc đầu nhớ nhớ quên quên , lát sau thấy con ngồi ở băng ghế vệ đường , ta thấy Danielle bước đến cạnh con ta liền nhận ra nó . Bác gái con muốn chạy đến nhưng ta ngăn cản không cho , bước ra khỏi bệnh viện có chuyện gì rồi mới ngồi gục ở đây"

"Không ngờ lại bị hai bác nhìn ra , thật ngại"

"Con không nói gì cho Danielle đúng không ?"

"Sao bác biết hay vậy ạ ?"

"Ta sống trên đời lâu rồi con , vừa nhìn ta hiểu hết chứ , nếu con muốn giấu thì sao hết , nếu con muốn nói thì ta sẵn sàng nghe"

"Nè , mọi người làm cái gì dạ , cho con biết với"

"Không có gì , nào đồ ăn nấu xong rồi doạn ra chúng ta cùng ăn" Haerin mỉm cười xoa đầu nàng rồi cùng hai bác dọn đồ ăn . Cách bày trí gọn gàng họ hiểu thêm con người em , thầm gật đầu khen ngợi , Danielle nhà bà đúng là có mắt chọn người , đàng hoàn tử tế , Haerin là một đứa trẻ biết chuyện , thông minh và thâm trầm tạo cho người khác sự gần gũi và thân thiết qua cách con bé trò chuyện để nói về Haerin bà và ông chẳng còn từ nào để khen vì quá hoàn hảo .

"Nào chúng ta cùng nhau cầu nguyện" ông Henry đưa tay ra , chuẩn bị đọc kinh cầu quyện trước khi dùng bữa .

Mùa đông năm nay không còn lạnh lẽo như nó đã từng , có nàng cầm tay lòng ta chợt bừng ánh lửa trong tim , nhìn Dani bằng đôi mắt trìu mến chan chứa hàng triệu ánh sao vàng em muốn gửi gắm người em yêu , ta đã yêu nhau từ lúc nào em nhỉ ? Ta yêu nhau từ cơn mưa mùa hạ , các tia nắng hanh khô cho đến vệt màu loang lổ trên vai áo , tháng sau đến tháng mười hai , ta đã yêu nhau như thế đấy , yên bình và giản dị đó mới là chúng ta . Nó sẽ đủ khi con người ta cảm thấy đủ , tình yêu vậy là đủ rồi , đừng trầm buồn và chia cách, ở cạnh nhau vui sướng bệnh đau nàng cũng nhất định san sẻ nó cùng với em .

Ăn xong bữa cơm , cả hai cùng nhau ngồi ngắm pháo hoa trên sân thượng nhà em, các đoá lửa nhiều màu sắc rực rỡ giữa trời đông như cách nàng đã toả sáng , bình phàm thôi nhưng chúng ta biết đủ . Cầm tay nhau qua đông dài , chập chững bước sang mùa xuân hạnh phúc , thế đã quá tròn vẹn . Danielle tựa đầu lên vai , thu mình lại khoảnh khắc này chỉ mong nó chầm chậm trôi , giấc mộng ngày hè đánh tan mây gió bấy nhiêu năm vay kín cõi lòng , cảm ơn mùa hạ nơi chúng ta bắt đầu , cảm ơn mùa đông thời khắc ta biết rung động .

"Đau đớn của cậu , tớ có thể mua bằng tiền không ?"

"Sao lại hỏi thế ?"

"Nếu được , thì tớ xin mua hết gió sương đời cậu , để cậu được nở nụ cười , cho dù có tán gia , bại sản , tớ không màng quan tâm"

Khẽ xoa đầu , thế này hỏi sau em không động lòng , viên ngọc quý , tia sáng nó mang lại là tia sáng của hạnh phúc , để lòng ta được thanh thản nhẹ nhàng .

"Cậu muốn mua hết sao , tớ bán nó đổi lấy lời yêu có được không ? Chỉ cần cậu nói yêu tớ , mọi đớn đau tớ mang dường như được xoa dịu lấy đầy bởi nụ cười người tớ thương , con người tớ hèn mọn , không dám đòi thứ gì cao sang ."

"Hay là chúng ta mãi thế này được không Haerin ? "

"Nếu có thể , tớ cũng mong lắm chứ , chắc vì tớ tội lỗi quá nhiều , cậu là thiên thần thường xuất hiện trong từng giấc mơ khiến tớ ngõ đó là mộng vàng muốn cùng cậu trăm năm . Nhưng rồi thực tài đã bóp nát trái tim tớ , thời gian chúng ta bên nhau bao tớ cũng trân trọng , chỉ cần cậu vui , tớ hạnh phúc rồi "

"Còn bản thân cậu thì sao ? "

"Chả sao cả , trái tim tớ bảo nó yêu cậu thì tớ biết làm sao bây giờ ?"

"Hahaha , tớ mong chúng ta có thể ở cạnh nhau khi xế chiều hoảng hôn đỏ thắm , biển dạt dào mây trôi "

Được chứ , em cũng muốn thanh thản ngã gục trước ánh trời rực sáng , yên điềm gối đầu trên đùi người tận hưởng giấy ngủ nghìn thu của riêng mình , được nghe tiếng biển cả kêu tên , cơ thể chết nơi địa đàn là thứ thiêng liêng dài đến vô tận , sự thật đớn đau thay kẻ bần cùng về thời gian , cho dù nó có bán với giá rẻ mạt em cũng chẳng thể mua . Dù cho sao trời có long lanh , hàng triệu ngôi sao đua nhau soi sáng thì vì tinh tú tượng trưng cho bản mệnh của người đang dần lụi tàn hoà bản thân nó vào thảm nhung huyền bí khổng lồ , cho tới khi nó rơi xuống cuộc đời người cũng theo nó mà chấm dứt .

Bản nhạc đàn trầm buồn giữa đêm trăng mờ nhạt , ngọn nến lung linh làm người thêm xán lạn , Danielle say sưa với khúc nhạc , say đắm với nhan sắc xinh đẹp lòng muốn nâng niu , nàng chìm sâu trong đáy biển tâm hồn , biết bao chú cá phù du mỗi một thực thể là nỗi buồn giống như hàng chục nốt phím đàn trắng lẫn đen tồn tại song song , người ta có thể điều chỉnh nó trở nên vui tươi nhưng cảm xúc lại không cho phép , hành động vì thế mà chia phối tâm can . Bài độc tấu ấy sao mà u tối làm sao để nó ngân nga sắc màu tươi trẻ , hay vì người đã không còn niềm tin ?

Yêu rồi , thương rồi , nhớ nhung rồi .

Lụi tàn rồi , mất niềm tin rồi , chết rồi .


Chương trước Chương tiếp
Loading...