[ Candyz ] Summertime Sadness
19.
Ngồi trong gian phòng khách , mái sưởi dưới bàn được bật , họ Kang ngồi lột quýt , họ Marsh tranh thủ ngắm nhìn em đầy tình ý . Mùa đông nên biển lặng , nó đã đống băng cả rồi chỉ có hai người là trái tim còn ấm nóng , sưởi ấm cho nhau qua những ngày cuối năm êm đềm . Vén mái tóc đối phương như vén lên một chuyện tình đôi lứa , xin người hãy để nàng yêu , đau khổ nghìn lần nàng cam chịu , định mệnh kết nối cho dù có trải qua bao nhiêu tiền khiếp chúng ta vẫn sẽ là của nhau . Khúc nhạc trong em nay đã muộn màn , vì sao phía xa không còn toả sáng , em chỉ mong ngày qua ngày cùng người mình yêu thức dậy , trao nhau ánh mắt như biển trời rộng lớn đến vô vàng , nâng niu nhau trong từng tia nắng ấm , ở cạnh nhau mặc cho bão táp mưa sa . "Ta chẳng còn gì để nói với nhau sao ?" "Ha , quả thật là không còn" "Cậu còn nhớ cái ngày cậu che ô cho tớ trên sân thượng hay không ? Ngày đó tớ cảm thấy tớ lạ lùng lắm , trái tim vang lên nhịp đập dữ dội , ngồi cạnh nhau khuôn mặt cậu thật gần , nó thật sự khiến tớ bối rối và ngượng ngùng " "À..ngày đầu tớ chuyển đến cậu biết Dani tớ lúc ấy chết lặng vì vẻ đẹp cậu mang , khi về tớ đã cố vẽ lại nhưng mãi tớ vẫn không thể thổi hồn vào nó , cậu vui tươi rạng rỡ còn tớ thì u buồn sầu não tớ mãi mãi không thể nào vẽ thêm cho cậu đôi mắt chứa trăm nghìn ngôi sao " Cười nhạo bản thân , bố mẹ Danielle đã về , nàng chốc lát sẽ quay về nhà để lại em với căn nhà lạnh lẽo , trở về hiện trạng cũ nó càng thêm u tối không thể nào nhận ra . Có tiếng chuông điện thoại , vừa nhắc bà Marsh đã gọi đến , hỏi nàng ở đâu , mau về nhà đi bà và ông có quà cho nàng là món đồ khi đi nàng có vòi vĩnh muốn mua . Danielle chỉ biết gật đầu da vâng rồi nhìn em , nhưng cái lắc đầu ý nói không sao hay cứ về với bố mẹ mình , chẳng việc gì phải ở lại đây cả dù sao gia đình vẫn quan trọng hơn mà .Khi nàng đi khỏi , một mình ngồi bên hông nhà nhìn ra biển lớn , nó phần nào hoá thành băng giá , gió lớn thổi không làm nó dậy lên các cơn sóng dữ tợn , thưởng thức tách trà nóng đỏ hoen khoé mắt chỉ đỏ chứ nước mắt không rơi , sau đêm dài em đã không còn sức lực để nức nở chả ai thương em , bố mẹ mặc kệ . Tại sao thế , sao người ngoài không quen không biết còn tốt hơn ba mẹ ruột ? Họ đã lâu chưa từng nấu cho em một bữa cơm tròn vẹn , tự cười đùa tự tạo cảm giác yêu thương , trí tưởng tượng của em giờ đây hơn bệnh nhân tâm thần , em tưởng tượng ra bóng hình bố mẹ , em gái nhỏ nhắn nắm lấy đôi tay bước đi trên con đường xưa lối cũ , thế gian này chỉ còn mình em , tồn tại bằng cách nào đây? Trái tim em sẽ được chữa lành thôi mà em , trăm nghìn vết cắt từ gia đình nếu em chết thì nó sẽ lành lặng chứ ? Chuyện đó thì chắc chắn rồi , nhưng khi em chết có một người lại có thêm một vết sẹo lớn e rằng cả đời này sẽ không bao giờ quên , suy nghĩ mãi , từ trước tới giờ có bao giờ em sống cho mình đâu , cuộc đời em như phù du trên biển , em muốn tìm bến đổ cho riêng mình . Phải rồi , em muốn sống tiếp , lời hứa với Heyin chưa hoàn thành , tình yêu em dành cho Danielle chưa tròn vẹn , nhưng trái tim yếu ớt không thể trụ nổi qua năm tới , làm sao đây ? Phía nàng , cả nhà đã có một bữa cơm ấm cúng , vui cười trong niềm hân hoan đón Giáng sinh , miệng cười nhưng lòng nàng không thể vui nổi , Dani còn trẻ không hiểu hết cảm xúc con người , trải nghiệm không dầy dặn nên rối rắm trong tình thế này nút thắt cứ thế xiết chặt làm nàng ủ rũ . "Sao thế con gái của ba ? Con buồn chuyện gì sao , chả phải chúng ta đã về rồi à ?" "Ba con nói đúng đó , Dani bé nhỏ này , ba mẹ chính là nơi để con dựa dẫm và giải bày tâm sự , có gì cứ nói đừng giấu , nó chỉ con thêm nặng lòng mà thôi" "Haerin...hic người bạn hằng ngày con kể cho ba mẹ nghe , con cảm thấy thương cậu ấy nhiều lắm nhưng con không biết phải bày tỏ thế nào cho đúng hic" Hai người người thở dài nhìn nhau không thể nói gì , ngày nào mà nàng chẳng gọi nói về em chứ , chỉ là họ không ngờ Haerin lại đáng thương thế , có gia đình như không lạnh lẽo phũ màu mây , khác xa gia đình họ , cảm giác trống vắng nghe thôi lòng đã chợt quặn thắt , trạc tuổi con gái , em phải gồng gánh cả cuộc đời này , chạy đôn chạy đáo để tìm niềm vui và hạnh phúc , cả thế giới này hình như bỏ quên con bé , mặc kệ con bé vùng vẫy trong vũng bùn lầy đục màu đau thương . Tâm ý của con gái nhỏ bà và ông hiểu hết , lời nói nàng dành cho em chả lời nào dối trá , nhắc đến em trăm vạn lời khen nàng không tiếc , bên cạnh em yên bình và dịu nhẹ , tình yêu của chúng là thứ đơn sơ nhất trên đời . "Nghe này con , ta là ba con , tâm ý con ta hiểu rõ , Kang Haerin con bé ta nghĩ nó chẳng cần lời lẽ hoa mỹ gì , thứ nó cần nhất hiện tại là sự quan tâm của người nó tin tưởng , ta mong con chín chắn trong tình yêu này , ai cũng yêu và ai cũng được một cách trọn vẹn nhất" "Thật không ba ?" "Thật chứ con , ta và mẹ con yếu thời cấp ba như hai con bây giờ , có lúc cãi vã, có lúc giận hờn nhưng đâu cũng vào đấy , cho nên bây giờ con nên mớ xinh đẹp rạng ngời thế này vì ngày ấy mẹ con là cô gái đẹp nhất lòng ba" "Yah Henry June Marsh , sao ông lại nói chuyện đó chứ" "Nói cho con nó hiểu , mình tứ tuần rồi ngại ngùng gì nữa " "Nói gì thì nói , Giáng sinh nói Haerin sang nhà chơi cùng nhau đón lễ hội , cùng nhau cầu nguyện và ăn với nhau một bữa cơm ""Dạ vâng mẹ " "Ừm , ăn ngoan đi con dạo mẹ bụ bẫm lên đấy nhá , bộ Haerin con bé nấu cơm ngon lắm hả ?" "Tất nhiêu , tay nghề cậu ấy nấu ngon như mẹ làm luôn í , siêu ngon nên ngày nào con như muốn lăn lên giường luôn , no không đi nổi " "Trời ơi cô sang nhà người ta mà cô ăn như thế hả cô nương nhỏ của tôi" "Có đâu ba , cậu ấy nấu nhiều con sợ lãng phí chứ bộ" "Rồi rồi , tôi lại hiểu cô quá , tôi đọc sách trong bụng cô đấy nhá" "Eo ơi"[...] Đôi ba hôm sau trời một lần nữa sụp nguồn , có cục bông nào đó vén vén lớp tuyết ngoài sân lấy vài nhánh củi khô trong nhà kho ra nhóm một đống lửa thấp sáng mảnh sân vườn nhà mình ."Phù..phù , lạnh quá đi mất thôi" ma sát hai bàn tay vào nhau , vô tình thấy Kim Minji đi ngang , cậu ta khuya rồi còn đi đâu vậy trời . "Ê đi đâu dị ! " "Đi cua gái" "Không đi được không ?""Không đi cô nuôi tui à ?" "...đéo" "Ơ cái đ-u" Liếc nhau liền , tình bạn bự như cái bánh xe bò , thôi đi má . "Ăn kẹo má ma lồ hong ?" "Ăn mình đi mẹ , có công chuyện rồi , bận đi ăn đám giỗ" "Mày thích Phạm Ngọc Hân riết mày nhiễm à ? Mày là người Hàn nhá , cốt mày cốt Hàn chứ phải người Việt đâu má ?" "Nghĩ sao vậy , tao sắp làm dâu Việt Nam nên tập đi là vừa" "Ảo tưởng vừa thôi , thôi đi vô đây ngồi đi" "Ờ""Ủa ?""Ủa cái đách gì , dám kêu là dám vô khỏi nhưng nhị" Linh thiệt luôn , hai cái ổ bánh mì thiếu một đứa là không được , vừa hay bánh mì nhỏ đi ngang qua Hanni lướt ngang sẵn ngoắc vô luôn có bạn có bè chơi cho nó vui . "Ủa gì dị trời , ủa tui nhớ tui đang đi trên đường mà , ủa đây là đâu dị , ủa mày là ai ợ ?" Chỉ vào mặt cậu ngáo ngơ luôn ."Xuất ra ! Xuất ra liền mày là đứa nào nhập vô xác bé iu của tao hả mạy , mày biết tao là ai không !? Tao vã một cái là bay xuống tầng mười chín luôn đấy" "Hồi là tao đánh luôn hai đứa đó , bộ yêu nhau quá lú hay gì hả , tao đánh một cái bây giờ , tao đánh đau lắm đó""Hỏ Minjeong ơi nhìn kìa cái xe đẹp ghê luôn á" "Vậy Jimin nhớ mua nó cho tớ nh-?" Chòn chưa hết câu , Chimin tay chưa hạ xuống là bị bế thẳng vào sân , là bị bắt cóc á hả , là bắt chưa ?"Tui nhớ là tui chỉ tay vô cái xe đó , ừ tui nhớ là tui dị đó" "Ừ tui nhớ là tui vòi người yêu tui mua cho tui , mà giờ tui đang ở đâu dợ ?" "Ê bà là ai dợ ? Sao tóc vàng , đẹp gái quá à làm người yêu tui đi , tui chỗ đi ăn kem""Hòi ơi người gì đâu mà đẹp gái còn dễ thương nữa chứ , đi chơi pickleball với tui đi "."Hai đứa là vượt mức pickleball rồi đó , hoi đi tao sợ quá đi , nè mỗi đứa cầm một xiên " phát cho mỗi người một xiên kẹo nướng xơi trước đi tính sao . "Các cậu làm gì vui vậy?" "Dani hả , mau vào đây ngồi nhanh lên , ngoài trời lạnh lắm " gọi nàng vào ngồi cạnh mình , tay đã vạch áo khoác ra sẵn , cái to và dày đủ cho nàng chui vào trong , hình như cách cư xử của em hơi lạ , thấy nàng Haerin liền dịu dàng nhu tình chỉ cười không nói gì nhưng phải khiến Minji và Jimin lặng lẽ học theo . "Sao không ở nhà với ba mẹ ?" "Tớ sang tìm cậu , nè nhìn xem cây quýt nhà tớ trồng cái quả bé tẹo tớ chỉ cậu cuối cùng cũng trưởng thành rồi nè" xoè bàn tay , quả quyết nhỏ nằm gọn thật dễ thương , xoa lấy đầu Dani như phần thưởng cho việc chăm chỉ chăm bón cây . "Dani của tớ giỏi thế nhờ , mà ra ngoài không mang găng tay lạnh thì sao ?" "Tớ không lạnh" "Tay đỏ hết mà không lạnh cái gì ? ""Thật mà , tớ mang quả quýt này sang cho cậu đó , mau ăn đi" "Mau đưa đây tớ bóc vỏ " sao quả quýt này bên tay nàng thì vừa vặn còn sang tay em cần nó lại có phần thu nhỏ , kì lạ nhỉ , nhưng không việc gì hết , chắc tại kích cỡ tay hai người khác nhau . Lột hết quả , chia cho nàng phần nhiều hơn , mình thì ăn vài múi là được , mà công nhận ngon và ngọt thật , nàng quả kéo tay . "Có mấy khi chúng ta ngồi cạnh nhau thế này , mùa đông năm nay cậu thấy thế nào Haerin ?" Jimin cất lời , em là người bạn mới , nói chuyện rất nhiều vì cô dfang học khoá hội hoạ từ em để có thể vẽ Kim Minjeong nhà mình . "Rất tốt , lúc còn ở Seoul không được thế này , ở đây tớ có nhiều bạn , đỡ cô đơn" "Cái tên ngốc , cậu không cô đơn đâu mà , còn có tớ Kim Minji , tớ sẽ ở cạnh cậu suốt đời chỉ là không cưới cậu thì chuyện gì tớ cũng làm" "Cảm ơn à , cậu có cho tớ tiền tớ cũng không thèm ! " "Thôi , hai cái người suốt ngày chí choé , đừng có đánh nhau mà" họ Yu ra sức ngăn cản , còn ba người còn lại chỉ biết mỉm cười , mấy tên ngốc nhà mình suy cho cùng chỉ là những đứa trẻ mới lớn , mình cũng vậy . Đâu ai trên đời này muốn trưởng thành thật sớm đâu mà do cuộc sống quá phũ phàng khiến họ mất dần niềm tin , mùa đông hãy tận hưởng hết thứ gì nó có , bạn bè có mấy khi , cạnh nhau thế này có phải ấm áp quá không , cùng nhau trò chuyện rồi nướng đồ ăn , đến cuối cùng mùa đông không phải như chúng ta nghĩ . Mỗi người mỗi cách nghĩ khác nhau , vui buồn do cảm xúc và tâm trạng , nó vui vì ta cảm thấy hạnh phúc , nó buồn rầu bởi ta cảm thấy rầu lo tẻ nhạt .