[ Candyz ] Summertime Sadness
17.
"Nửa năm nữa , thời gian của em là nửa năm" cúi gằm mặt , lời nói ấy sao khó thốt lên lạ thường , tựa nghìn mũi tên đâm vào trái tim giống như em gái của Haerin năm ấy , con bé đã chết trong vòng tay chị , từ ấy chị đã thề sẽ không để người chị yêu quý của nó ra đi nhưng tiếc rằng lời hứa đã không thực hiện được . "Con nói gì Yujin ? Mau nói lại ta nghe sao lại nửa năm chứ hả ?" Bố mẹ Haerin đột ngột mở cửa chạy vào , bà Kang nắm lấy tay Yujin lay lay với niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng những thứ mình nghe là lầm . "Sao bố mẹ lại ở đây ? À sắp đến Giáng sinh rồi nhỉ , hai người đã có cho mình bữa ăn gia đình trọn vẹn hay chưa ?" Em mỉm cười , một nụ cười méo mó , nụ cười mà không chút niềm vui , khi nhìn vào nó chỉ khiến lương tâm ta thêm ray rứt mà thôi . Bác sĩ Ahn lặng lẽ lùi ra ngoài , để không gian cho gia đình họ có thể thoải mái hơn , thân là người ngoài chị không có tư cách phán xét ai nhưng mà , ai lại bỏ con mình một mình khi nó phải trải qua biết bao sóng gió cơn đau dày xéo con tim ? "Con thấy sao rồi , con có ổn không hả Haerin mau nói bố nghe" "Hay chúng ta ra nước ngoài điều trị , nhất định sẽ chữa khỏi mà con" "Thôi đi , vốn con đã biết kết cục của mình rồi con chỉ đang đợi...đợi ngày mình có thể gặp lại Hyein của con , những cơn đau khiến con không còn sức để chống cự ""Hức..đừng nói vậy mà con , mẹ xin lỗi , là lỗi của mẹ Haerin à tha lỗi cho mẹ đừng bỏ mẹ lại hức !" Bà bật khóc , nhận ra tất cả lỗi lầm mình tạo dựng bao nhiêu năm , sự ghẻ lạnh qua loa đã khiến bà gián tiếp mấy đi đứa con duy nhất của mình , giờ bà và em chẳng khác gì hai kẻ xa lạ , cùng huyết thống nhưng cặp mắt ấy không còn mặn mà gì nữa rồi . "Hai người có thể về với gia đình của mình rồi , con không trách bố mẹ , con không có tư cách để làm điều đó , cảm hai người đã sinh con ra , cho con thấy ánh sáng , nhưng đến đây thôi""Không , bố mẹ sẽ không đi đâu hết , con đang nói gì vậy con là con của hai ta mà ""Hai người không đi thì để con đi , con không ích kỷ đâu mà , hai người còn có gia đình riêng của mình , không việc gì con phải níu giữ cả , từ nay hai người cũng không cần phải diễn nữa vì đã tròn vai rồi , cảm ơn vì vai diễn ấy đã cho con một gia đình " Rời đi không lời chào tạm biệt , từ khi nào chính em lại coi mình là gánh nặng cho bố mẹ khiến họ không có được hạnh phúc riêng mình , giờ đến lúc họ được tự do chẳng còn gì ràng buộc nhau sẽ làm họ thoải mái hơn nhiều . Haerin hiểu làm như thế linh hồn mình sẽ không được đến thiên đàng xa xôi , đành bỏ cuộc chỉ mong mình có thể nằm lại với biển cả , được yêu được thương có người tưởng nhớ chắc đó là suy nghĩ xa vời nhất em từng có . Trở về trên con đường lớn , chỉ mình em thôi ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao , dưới chân là làn tuyết trắng ngần như thương tiếc cho mảnh đời cùng cực niềm vui và ánh sáng cuối cùng cũng quay về với cát bụi . Ngồi xuống cái ghế ven vệ đường , đèn đường chiếu rọi khiến nó nổi bật giữa không gian tối tâm buồn tẻ , tuyết lại bất đầu rơi , cứ như này thì không ổn , em sẽ để Danielle chờ mình như thế sao ? Cả đời em đã đợi rồi , đợi mình hạnh phúc , đợi mình nhận được niềm vui , đợi mình có một gia đình trọn vẹn nhưng xem lại mà coi , còn gì nữa đâu mà đợi . Còn chứ em , có người đang chờ em mà , một thiếu nữ sưởi ấm tâm hồn chợt nhận ra mình đã rung động từ những giây phút đầu tiên , nàng yêu em trong từng lần em vụng vỡ , bên cạnh em khi lòng tin dần cạn kiệt . Đó là Danielle June Marsh , nàng thật sự yêu em rồi . Mỉm cười trước mặt người , Danielle được ngọn đèn chiếu xuống đỉnh đầu ánh lên trong màn đêm u ám , lờ mờ mí mắt người cứ lầm tưởng mình đang ở thiên đường với Chúa vì đã xuất hiện thiên thần , ảo giác người lại trông ra nàng mang trên mình đôi cánh trắng tinh khôi . "Thiên thần sao ? Tôi nhớ tôi chưa chết kia mà..." Tức cười bản thân , liệu em đang rơi vào cơn mê sảng rồi sao ? "Là tớ kia mà Haerin , Danielle đây" "À..là Danielle sao , tớ cứ tưởng là Chúa phái thiên thần đến để đưa tớ đi nhưng cậu ơi..chắc tớ không được lên thiên đàng rồi ." "Haerin à nghe tớ nói , cậu sẽ ổn thôi mà , đừng nói như vậy nữa, cậu sẽ ở lại " khụy gối xuống nền tuyết trắng nhưng không để nàng chạm vào cái thứ lạnh lẽo kia lý trí Haerin đã đưa mũi giày của mình trở thành điểm tựa để nàng quỳ lên . "Có lẽ sao ngần ấy năm thì Chúa đang từng ngày trừng phạt tớ . ""Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy , nói tớ nghe khi nãy cậu đã đi đâu ?" "...chúng ta về thôi , tớ không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa Dani à , tớ muốn về với Busan , về với vòng tay cậu như cách cậu đã ôm tớ vậy , tớ thật sự rất mệt , tớ mệt mỏi lắm rồi" đôi mắt ấy bắt đầu long lanh ngập nước mặn , gục đầu lên vai người con gái mình yêu muốn nức nở thật lớn nhưng nơi đây quá đông người em không thể nào oà khóc như đứa trẻ giống năm xưa . "Được rồi , để tớ đưa cậu về , có lẽ nơi này không phải là nơi chúng ta thuộc về , nỗi đau và dày xéo , sẽ qua thôi mà , cất giấu nó trong lòng chỉ khiến cậu thêm nặng nề tâm can . Hết hôm nay thôi ta sẽ trở về Busan , quay về với biển cả , tuy mặt nước có đống băng vẫn còn có tớ sưởi ấm nó"[...] Đêm đen tuyết phủ , ngồi trên toa tàu Haerin đã ngủ đi từ lâu , em say sưa tựa đầu lên vai nàng khi vừa tức tưởi vì mỏi mòn mà chợp mắt , nếu người khác hỏi số mệnh là gì nàng cũng chỉ biết lắc đầu cho qua bởi không cách nào lý giải , chẳng có cái gì có đủ khả năng chối cải sổ mệnh đã định sẵn , nàng yêu em liệu tình cảm này đi về đâu ? Tình cảnh hiện tại không cho phép nàng nói ra , nàng sợ và chỉ muốn bên cạnh lo lắng cho em mỗi ngày để em cảm nhận được tấm lòng nàng dành cho em , trái tim vang nhịp đập sóng không thể cuốn trôi , núi không cách nào khoả lấp . Về tới nhà , nằm ở giường em nhất quyết không cho ngọn đèn trong nhà tắt đi , phải thấp sáng cho dù có là gầm giường ánh sáng cũng phải chiếu đến . Co ro trong chăn ít phút lại thấy giật mình vì ác mộng , cảm giác không an toàn bao vây lấy thân thể vốn đã gầy gò giờ thêm ốm yếu , Danielle chỉ còn cách nằm bên cạnh , canh chừng cho người có một giấc ngủ ngon , an ủi em bằng chiếc hôn khẽ lên vầng trán nhỏ nhắn nàng bắt đầu thấy lo ngại về tình trạng sức khoẻ của em , khi nãy em đã đi đâu , sao không thể cho nàng biết , hay đã có chuyện xảy ra rồi ? "Hãy ngủ thật ngon , ngày mai lại thức dậy bên cạnh tớ , tớ xin cậu đừng chợp mắt quá lâu vì tớ sợ điều đó" Trời chưa loé sáng bầu trời bây giờ bao trùm cả màu đen tối , nhiệt độ cơ thể Haerin ngày càng tăng cao trái ngược hoàn toàn với nhiệt độ bên ngoài dày đặc tuyết trắng . Danielle giờ vẫn còn thức , thấy mồ hôi trên trán người lấm tấm đổ liền ngồi dậy đưa tay sờ lên trán lo lắng đi tìm nhiệt kế trong các ngăn tủ . Tìm thấy lập tức cho Haerin ngập vào thang đo đã cao tới 40°C , thế này có phải quá cao so với mức bình thường hay không ? Bắt đầu hoảng sợ , lay lay người em tỉnh dậy khỏi cơn mê , nàng sợ , nàng hiện tại bấn loạng không biết làm gì , nếu người cảm là nàng chắc chắn em sẽ chu toàn mọi thứ , nàng từ nhỏ được bảo bọc chẳng trưởng thành tự lập giống như Haerin nên chẳng có kinh nghiệm tự hổ thẹn về bản thân mình . "Đ..đừng đến gần tớ, tớ sẽ lây cảm cho c..cậu đấy Danielle" em đã tỉnh dậy từ lâu , cơn đau đầu khiến chẳng thể nào thẳng giấc , đâye Danielle ra xa mình nhiệt độ cứ tăng mệt tới chẳng muốn thở vẫn cố ngăn cách mình khỏi nàng . Dưới giường , Boo nhảy lên nó cuộn mình trong lòng Haerin như suy nghĩ an ủi gì đó đến chủ nhân mình , cứ như nó biết em bệnh bắt nguồn từ tâm , để em ôm vào lòng ấm áp phần nào ngày đông phía trước . "Haerin àh nghe tớ nói...sẽ không ai bỏ rơi câu đâu mà , tớ , bố mẹ cậu sẽ không ai rời xa cậu , nghe lời tớ đi mà quay mặt sang đây" "Không ai cần tôi hết...mọi người , chẳng một ai" co mình lại , ôm chặt chú mèo giây phút tâm can em trống rỗng , cảm xúc bị cô lập chỉ có nó hiểu ra , bố mẹ sao ? Họ có bao giờ biết em sống chết ra sao . "Cậu còn tớ mà Haerin ? Cậu đã quên tớ rồi sao , chúng ta là bạn cơ mà ?" " Tôi không xem cậu là bạn !! Mau về đi , mặc kệ tôi !" Nhất quyết không đối mặt với nàng , chỉ dám giấu đi nỗi lòng thầm kín của mình với bức tường trắng , em chỉ sợ một ngày nó biết nói , biết bao tâm sự em thổ lộ dồn nén bấy lâu sẽ không còn là bí mật , người khác chê cười thậm chí phỉ báng em sợ lắm , sợ một ngày em sẽ bị nó nhấn chìm xuống nơi sâu nhất của đại dương . Câu nói em sợ phải thốt lên , em không muốn lớn tiếng với người mình yêu nhưng trông lại bản thân mình em chỉ thấy sự thương hại , trái tim bây giờ đau nhói , nước mắt đổi ngập trên má trượt dài nơi gối nằm thành mảng lớn . Cả đời này em sống trong tội lỗi , xin mình hãy chết đi để trái tim được thanh thản. Lặng người , dù biết nó chỉ là lời nói dối không chuyên nghiệp nhưng tim nàng cũng biết đau mà , nó quặn thắt giọt nước long lanh bắt đầu tuông rơi vô kiểm soát nàng vốn chỉ là đứa trẻ làm sao hiểu hết lời em nói , bất lực trước thực tại cay đắng , đôi đồng tử vốn đã lấp lánh giờ càng thêm sáng ngời bởi những giọt buồn bã lã chã rơi muốn đưa tay chạm vào nhưng khoảng cách như đẩy nàng ra vạn bước không tài nào với tới . "Hic..rốt cuộc cậu xem tớ là gì ?" Nghe thấy Danielle khóc , em liền quay đôi mắt ngấn lệ của mình sang vội ngồi dậy kéo người vào lòng vỗ về nhận ra mình đã sai giá nào em cũng không muốn nước mắt người rơi , vì nó sẽ đánh gục trái tim em . "Tớ xin lỗi , là tớ bốc đồng , tớ xin lỗi cậu Danielle đừng khóc nữa"