[ Candyz ] Summertime Sadness
16.
Sau khi tham quan viện bảo tàng , Haerin vẫn giữ lời hứa đưa nàng đến tháp Geumseong để ngắm sao trời , nơi đó không có khái niệm ngày và đêm , nhưng du khách sẽ được ngắm trọn dãy ngân hà bằng phương tiện trình chiếu đặc biệt có một tại toà tháp trọc trời này và nếu muốn khách hàng cũng có thể trải nghiệm trực tiếp thông qua ông thiên văn được bố trí ở nơi cao nhất . Dạo bước trên cung đường , canh cánh trong lòng vì sự trùng hợp hiếm hoi Danielle trầm ngâm sao có thể giống nhau một cách như thế khiến người vô cùng khó hiểu cho sự việc muốn không tin cũng không được . "Suy nghĩ gì đấy ? " Nắm lấy bàn tay nàng thiếu nữ , người buông câu hỏi sớm đã có kết quả nguyên vẹn , lên Seoul thật ra có tận hai mục đích , chúng khác nhau và em vẫn chưa để nàng biết . Thời hạn tái khám đã đến , thật khó để nói ra vì lần này đáp án phức tạp tới mức chính bác sĩ phụ trách cũng không muốn mở lời , hiểu hết chứ chỉ là người chẳng còn gì nuối tiếc cuộc sống nữa rồi , người muốn trở về với cõi vĩnh hằng là đứa con của biển khơi xanh ngát , hoá thân thành linh hồn nhỏ nhoi bên cạnh đại dương suốt đời . "Tớ đang nghĩ liệu đây có thật là trùng hợp không hay nó chính là thứ ấn định cuộc đời của chúng ta ." "Nghe này Dani , chẳng có gì là tuyệt đối cả , cậu hãy xem như đó là sự ngẫu nhiên mà thôi , đừng lo lắng và e ngại , nó sẽ không xảy ra đâu mà" nở nụ cười hiền hoà , vỗ vỗ lên mu bàn tay nhỏ xinh làm người sánh đôi yên lòng , cảm giác như có thứ gì đó đang nức vỡ , không phải mảnh vụn con tim mà là âm thanh của bức tường đá vững vàng đang có dấu hiệu mài mòn và rạn nứt , đến giờ phút này họ vẫn không thể đặt tên cho nó dù cả hai đã thấy được nhau . Họ chỉ cách nhau bởi lớp gạch đá dày đặc chỉ chờ ngay nó nổ tung họ mới đường đường chính chính bước qua ngưỡng cửa tình bạn . Với tay lấy đi vào hoa tuyết hạ cánh nơi đỉnh đầu người , khói trắng từ tuyết tan mịt mờ cả con đường dài phía trước , đôi chân chưa bao giờ đi trên giầy nhọn đế cao vì mỗi lần té ngã nàng sợ sẽ không một ai có thể đưa tay đỡ mình đứng dậy . "Hì , để tớ dìu cậu đi nha !" Cô bạn lấy lại vẻ vui tươi vốn có tiến về trước đôi ba bước đưa bàn tay ngõ ý muốn Haerin nắm lấy để mình có thể cầm tay em đi tới cuối con đường bởi vì chỉ cần hết đoạn này nữa thôi đã đến tháp Geumseong mất rồi . Chẳng thể nói gì thêm , đoá hoa trên môi người nở rộ đồng ý nắm đôi tay , tâm hồn dường như được giội rửa chợt bừng sáng , có lẽ từ giây phút này người đã bắt đầu yêu , một tình yêu đơn thuần và trong sáng , xích sắt cùng đôi cánh đen tuyền dần hé mở đón nhân từng tia nắng đầu tiên trong đời , nó chói lọi thuần khiết hơn bất kỳ bông tuyết trắng , người yêu nàng từ những điều nhỏ nhặt nhất , tích góp hoá đơn thuần thành biển trời mênh mong . Người đã cho phép bản thân mình được sống một lần , được yêu đến chết đi sống lại , có lẽ định mệnh đưa lối để ta gặp nhau vào mùa hạ nắng vài oi ả , chập chững bên nhau vào cái mùa thu sang , rồi chính người lại yêu nàng vào cái mùa mà giá rét không thể nào khoả lấp sự ấm áp phát ra từ trái tim . Đôi mắt ấy non nớt , vì thế gian nhẫn tâm không để người hưởng trọn vẻ hồn nhiên ngày nào , sự tư ti và kinh rẻ khiến người luôn coi thường bản thân mình , phải cố gắng bao nhiêu mới đủ ? Đến nơi rồi , các vì sao trên trời sáng chói làm sao qua được đôi mắt Haerin dành cho người con gái bước cạnh mình , lung linh chỉ có những thi hào của các thi hào mới đủ vốn từ để lột cả cảm xúc nó chất chứa , não bộ là thứ kiểm soát suy nghĩ cùng cảm xúc nhưng bây giờ nó bị tiếng vang của tâm hồn thay thế vì vậy em càng trở nên mỏng manh , con tim và lý trí náo loạn bản giao hưởng tình ca trầm buồn đó chính là em , ngắm nhìn người từ góc độ gần gũi , cầm tay ôm ấp nó đã sớm vượt qua cánh cửa của tình bạn . Nhớ ngày đầu gặp nhau cũng chính cửa sổ tâm hồn làm lòng em say đắm , giờ cũng là nó làm em dân hiến lòng dạ để tương tư . "Haerin " "Hửm ?" "Tớ nhìn thấy có một chòm sao rất sáng , cậu nhìn xem nó tên là gì vậy ?" Chỉ vào óng ngắm , nàng phát hiện một chòm sao rất lạ , trong tám mươi tám chòm sao được công nhận thì nàng chưa bao giờ trông thấy nó cả . "Đâu để tớ xem" đưa mắt ngắm nhìn , kì lạ thật trước giờ em cũng chưa từng thấy qua , ngay cả trong sách cũng không có ghi chép cho dù nó rất sáng . " Tớ chưa thấy nó bao giờ , ngay cả sách cũng chả thấy ghi , không mới xuất hiện lần đầu tiên thôi sao ?" "Lần đầu tiên gì cũng được nhưng nó sẽ là bí mật của chúng ta , hay là ta đặt tên cho nó đi Haerin" "Nghe hay đó , cậu đã nghĩ ra tên cho nó hay chưa ?" "Hm...là gì nhỉ , là Hoàng Tước Phong" "Hoàng Tước Phong ? Ý nghĩa có nó là gì vậy , nghe lạ thế ?" "Đó là một cụm từ tiếng Hán , có nghĩa là gió Đông Nam giữa mùa Hạ " "Tại sao cậu lại nghĩ ra nó vậy ?" "Bởi vì tớ gặp cậu giữa mùa Hè oi ả, cậu là gió Đông Nam còn tớ là mùa Hạ . Chúng ta tuy trái ngược nhau nhưng vẫn tìm được điểm chung , đâu ai nghĩ giữa Hạ về oi ức lại xuất hiện một ngọn gió xoa dịu cái hanh khô nóng bức đó đâu đúng không ?" "Nhưng mà gió Đông lại là những cơn mưa" "Mưa để tưới mát , mưa để chồi non nảy mầm , mưa có ý nghĩa lắm nên mưa đừng coi mình là thứ u uất đem lại phiền muộn , Haerin à cậu cũng vậy , cậu quan trọng lắm , không như cậu nghĩ đâu ""Ha...cậu nhìn ra mưa có ý nghĩa sao ? Tớ cứ tưởng nó phiền toái lắm chứ vì khi tớ đến Busan toàn mưa thôi" "Dương quang sẽ chiếu sáng , thế giới này đối xử với cậu tệ lắm đúng không ? Nhưng Haerin , tớ không phải thế giới " Trầm ngâm , thở dài thường thượt , cái lắc đầu mang đầy những câu trả lời khác nhau . Đến giờ về người ơi , cùng nhau về nhà thôi người đã mệt mỏi lắm rồi , lẽ sống hiếm hoi người vì nó mà tồn tại , tiếc thay cuộc đời người bất hạnh , từng ngày người mở mắt là một nỗi đau day dứt không thể buông , năm tháng qua đi , thời gian đã phủ bụi mờ lên những vết thương không nơi nào lành lặn , linh hồn người thối nát , thể xác người tràn ngập màu đen tối , ta chỉ mong người an yên , từng dày vò hay mũi dao sắt đang ngày càng chìm sâu vào tâm can . Ta chẳng là gì nhưng mong đều ta làm phần nào sưởi ấm thứ cho người nhịp đập sự sống , trăm vạn vết nứt ngay cả người cũng không cách nào nhìn ra câu chuyện của chính mình .Suốt chặn đường Haerin thất thần , gần cuối ngày sắp đến giờ hẹn với bác sĩ em muốn đưa nàng đến khu vui chơi nhưng Danielle lại muốn đến rạp chiếu phim xem bộ phim mới ra nên cả hai đã tới đó . Đứng trước quày mua vé , em chỉ mua vỏn vẹn một chiếc cho nàng vô tình ngước mắt lên những tấm poster treo trên cao , mắt em va phải một bộ phim cũng là bộ nàng chuẩn bị xem , không thắc mắc nhiều giờ nay đi còn kịp. "Dani này , bây giờ tớ có việc gấp , cậu vào xem một mình nha tớ đi một lúc thôi không lâu đâu ""Cậu đi đâu vậy ? Hay để tớ đi cùng " "Nghe lời tớ lần này đi , tớ có chuyện khi về tớ sẽ kể cho cậu nghe chịu không ?" Tuy hơi lo lắng nhưng nàng vẫn để Haerin đi , dù sao em nói vậy rồi nàng cũng không thắc mắc gì thêm nữa . Hai người về hai hướng , khuất sau cánh cửa rạp chiếu phim em lập tức bắt taxi chạy thật nhanh đến bệnh viện thành phố cho kịp thời gian . Ngồi trên xe bàn tay em đổ mồ hôi như suối vì hồi hộp , hơi thở dồn dập bởi lần kiểm tra lần này sẽ là lần cuối cùng và bác sĩ phụ trách sẽ đưa kết quả khám cho em biết rõ tình hình . Từ lau đã biết bệnh tình không thể chạy chữa thêm , cố gắng cầm cự tới lúc này đã phi thường hơn người khác , còn gì đau đớn hơn biết được ngày mình chết đi , nếu kết quả không khởi sắc e rằng không còn cách nào để cứu vãn . Sở dĩ nàng chọn rạp chiếu phim bởi vì nàng nghe được cậu chuyện của công chúa Mo Jihye và lang y Kang Haerin hôm nay là ngày công chiếu đầu tiên trên toàn quốc , ban đầu cứ tưởng cả hai sẽ cùng nhau tận hưởng một chuyện tình có thật nào ngờ lại không trọn vẹn , tiếc chứ giờ một mình ngồi đây trống trải xung quanh toàn là người nhưng sao nàng không thấy vui vẻ gì . Ngồi trước mặt vị bác sĩ quen thuộc , tay áo được vén lên cao để có thể thuận tiện trong việc kiểm tra và tiêm thuốc . "Dạo này em ăn uống ổn hả ? Có mất ngủ hay có trịu chứng khác thường không ? ""Vâng ạ , dạo này em ăn ngon lắm , ăn nhiều hơn lúc trước , giấc ngủ không còn chập chờn mà ngon hơn , cả tâm trạng nữa " Haerin vui vẻ kể lại cho vị nữ bác sĩ xinh đẹp trước mặt , em coi bác như một người thân trong gia đình vì thời gian hai người gắng bó ."Haerin này...chị không hiểu nhưng người bình thường nếu có tiến triển giống em lý ra bệnh tình của họ sẽ dỡ phần nào nhưng với em thì khác . Chị vừa kiểm tra tổng quát và chuyền dịch , kết quả cho ra thật sự cả chị cũng không hiểu nổi" "Có chuyện gì chị cứ nói thẳng với em , em chờ chị nói dù sao em cũng biết hết rồi , chỉ cần chị nói cho em thời gian em còn có thể tồn tại . "