[ Candyz ] Summertime Sadness

12.




Khuya khoắt đèn ngủ bật sáng Haerin còn ngồi tựa lưng vào đầu giường đọc sách trong thầm lặng để Danielle bên cạnh có một giấc ngủ ngon , lần đầu tiên em không biết lý do mình mất ngủ , tiện lợi cứ ngắm nàng ngủ bình yên làm sao , khuôn mặt xinh xắn mơ màn nàng lạc vào thế giới nào rồi nhỉ ? Nơi đó xinh đẹp giống như nàng không ? Lắc đầu , không tự chủ đưa bàn tay vuốt nhẹ nhưng sợi tóc điều đó vô tình khiến nàng động đậy trở mình vô thức ôm lấy cánh tay người không chịu buông , mỉm cười vì hành động quấn quýt khung cảnh thế này bao lâu mới có lại ?

"..Haerin àh..cậu sẽ không đi đâu mà , Haerin à đường nhảy xuống biển nơi đó thật sự..rất lạnh " đột nhiên nàng cất giọng , nhưng tuyệt nhiên không khiến người bất ngờ , ngược lại còn lắng nghe từng câu từng chữ nàng nói trong vô định , em xuất hiện trong giấc mộng vàng của nàng ấy sao , ôm lấy khuôn mặt như gặp phải thứ gì đó khó khăn , nó buồn bã chính em cũng không tìm ra vì sao nàng lại khóc ?

Để quyển sách lên bàn , nhẹ nhàng nằm xuống kề bên nàng cố gắng không động đậy cánh tay bị nàng khoá chặt trong lòng , nhưng hơi khó đây , cẩn thận lấy ra ngoài , biết không khi ngủ Danielle có thói quen co người lại làm nàng trở nên nhỏ nhắn , kéo nàng vào khoảng trống giữa cánh tay , để ngũ quan ấy tựa lên vai như cách em trực tiếp nâng niu không để nó bị bất cứ chuyện gì , ôm chặt nhau trái tim em được sưởi ấm trăm vạn lần , cúi đầu vùi sâu ở hõm cổ nỗi oan ức được hoá giải chẳng còn tủi thân hay ganh tị hay để em dân hiến cả con tim , người là niềm hy vọng , tốt đẹp hơn bất kỳ loài hoa , người là thiên thần để ta được ước được mong .

"Tớ sẽ không đi đâu mà...đến khi tớ hiểu rõ lòng mình thì tớ nhất định sẽ không đi , có lẽ lời cậu nói là thật , nếu một ngày tớ sẽ rung động tớ mong người đó sẽ không bao giờ từ chối tớ"

Đêm dài nhè nhẹ trôi , có hai người chôn mình trong miền ký ức , người tươi sáng , người dịu dàng , Kang Haerin không dám nới lỏng tay , nàng cứ thể nằm trong vòng tay không chút ngọ nguậy , hương thơm dễ chịu làm nàng sâu giấc ngủ ngon , trong mơ nàng gặp em trong chiếc khăn choàng , ngồi bên cái cầu dẫn ra biển xanh ngồi xuống cùng nhau trò chuyện em nói " ngày cuối cùng ta ở bên nhau , tớ gửi trả lại cậu cái khăn cậu đã tặng tớ , hãy để nó ở lại bên cậu như tớ đã để trái tim mình ở lại" . Nói rồi em ngã xuống , chìm sâu hoá thành lớp bọt biển mà tan biến , chứng kiến cảnh ấy nó như một cơn ác mộng nàng không mong , thấy em ngã xuống nhưng có gì đó níu chặt mình lại mà không thể làm được gì , sự bất lực chỉ biết nức nỡ ôm chặt chiếc khăn trong tay , không chỉ trong mơ con tim tuy làm bằng máu thịt đến cả thực tại nó còn vang lên âm thanh của mảnh gương vỡ vụn đau đớn tới nghẹt thở .


Hôm nay tôi đã nói rất nhiều suốt cả ngày, đó là những điều thật sự trong lòng tôi. Người ấy tặng tôi một chiếc khăn ấm, điều đó rất quan trọng và ý nghĩa. Lần đầu tiên có ai đó lắng nghe câu chuyện của tôi và không bỏ sót một từ nào. Nhờ người mà những vết thương đã được chữa lành và tôi cảm thấy hạnh phúc vì sự quan tâm chưa từng trải qua trước đây. Bây giờ khi ở bên nàng , tôi muốn trở về với hình ảnh trong sáng và vui vẻ như trước đây. Hình ảnh vui tươi và trong sáng sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc hơn vẻ về ngoài u tối .

[...]

Hừng đông chạm ngưỡng cửa soi rọi nét mặt sau cơn mơ màng , khẽ nâng đôi mắt nàng thấy mình đang gối cằm trên bờ vai vững chãi không vội rời đi nàng cho mình tận hưởng cảm giác được bên người trong ánh hừng đông dịu dàng của buổi sớm tinh khôi , nàng mừng vì sớm mai còn thấy người bên cạnh , mọi thứ chỉ là mơ một quỷ mộng nàng mong nó sẽ trở về cõi vĩnh hằng để không bao giờ gặp lại nó lần nào nữa .

"Dậy thôi Haerin à , trời đã sáng , chúng ta còn phải đến trường" áp lồng bàn tay lên tấm lưng nàng đáng thức người bằng giọng nói ngọt ngào bên tai kéo người trở về hiện thực , chào đón người bằng sự rạng rỡ trên môi .

Dụi cặp mắt lờ mờ tỉnh khỏi giấc mộng , tia nắng đầu tiên của buổi sớm , hồng hào rức rỡ , suốt đêm dai dẳng nằm cạnh nhau em chỉ nghe tiếng tim mình réo gọi , bờ vai gầy tấm lưng chẳng to lớn nhưng đủ để em cảm thấy an lòng , những trận phiêu du miền đất lạ ở bên nàng khiến em chỉ mong mình gục ngã trước bình minh rộng ràng .

"Cậu đã ôm tớ suốt cả đêm sao ? Hèn gì tớ thấy vô cùng ấm áp , còn có hương thơm tớ ước hôm nay lại là cuối tuần để ta có thể kéo dài chiếc ôm" Danielle tiếp tục thỏ thẻ , sự nuối tiếc cứ hiện diện làm nàng không thể nào giấu kín .

"Vào trễ chút thì có sao , có lẽ cậu nói đúng Danielle"

"Nói đúng gì chứ ?"

"Có lẽ một ngày tớ sẽ rung động , nhưng tớ mong người đó sẽ không từ chối tớ"

"...hả ? Cậu thích ai sao ?"

"À không , tớ đang nói tới tương lai , là tương lai thôi"

"Vậy mà làm tớ cứ tưởng "

"Tưởng cái gì ?"

"T-thì , có gì đâu thôi tớ đi thay đồ cái đã"

Buông ra cho nàng đi thay đồng phục đến trường còn mình thì xuống phòng tắm dưới tầng trệt , hôm nay trông thần sắc mình trong gương tươi tắn hơn bình thường , tự nhìn mình rồi lại tự phì cười bỗng nheo mắt , cái gì đang lấp ló trên mái tóc đen nhánh của của Haerin thế kia ? Nhìn kĩ thì ra chỉ là sợi tóc bạc màu mà thôi , gì chứ thứ này thì em không lạ lẫm nó rải rác khắp nơi ấy mà , do suy nghĩ quá nhiều cho nên tóc mới mau bạc thôi .

[...]

Giờ học , em do mỏi mòn nên đã gục xuống bàn chợp mắt dù đang trong tiết Toán của cô Aeri Uchinaga , biết sao giờ hỏi gì em cũng biết thôi cứ để cho ngủ . Nhưng hệ quả đấy cô bộ môn ạ , người ngủ thì không bị gì nhưng người kế bên thì có , cô bạn mãi ngắm nghía người bạn mình quên luôn các câu bài tập cô giải trên bản lớn , ánh nắng chiếu xuống mặt biển khiến không gian thêm phần chói chang , Danielle cố gắng rướn người ra phía trước một chút giúp che khuất nắng vàng cho em đỡ cảm thấy chói chang .

"Giờ ơi xem con người ta kìa , biết yêu rồi chứ gì " họ Phạm ngồi dãy bàn bên cạnh nói nhỏ nhưng đủ để nàng có thể nghe thấy cùng Kim Minji đang ngồi sát rạt .

"Nói gì vậy hả , không có à nha !"

"Ai nói gì đâu trời , bộ giật mình hay gì bạn ơi"

"Lát cổng trường nha mạy" liếc xéo , đừng có mà chọc ghẹo nha , nàng phẫn nộ đó ! Nhưng mà...tại sao mình lại phải ứng mạnh đến thế ? Lí ra đó chỉ là câu trêu đùa bình thường đến khi nhìn lại người giật mình hoá đá cảm giác ấy là gì , nó tựa như ngọn gió lớn làm rung động nhành liễu non trẻ chưa bao giờ va chạm với bất kỳ cơn cuồn phong nào kể từ khi chào đời , một loại xúc cảm chưa từng trải nghiệm , nhịp tim âm vang lời gọi mời nơi cánh cửa , Danielle muốn với tay đẩy nó ra , để bản thân có thể đặt chân vào thế giới khác biệt , xem bên trong nó chứa đựng những gì sao có thể khiến người u sầu buồn bã , trái tim Kang Haerin là một thực thể phức tạp vừa vô hình vừa méo mó , bao quanh toàn xích sắt nặng nề rướm máu vừa chạm vào đã vội bị nó đẩy ra xa , bảo bọc mình bằng đôi cánh bóng tối , để không một ai đủ tình cảm để trông thấy rõ hình hài của nó ra sao .

Nắng nhạt rơi trên phím đàn , người là bản giao hưởng của mùa đông lạnh giá chỉ có những tia sáng mờ nhoà yếu đuối trước sóng xô xơ xác , nàng muốn nắm lấy đôi bàn tay ấy , một khi đã nắm chặt nàng chắc chắn không bao giờ buông .Người nghe không tiếng dạt dào sóng lớn , như lòng người lúc bối rối hân hoan , khi người đã nghe rồi đó là lúc trái tim đang đưa ra tính hiệu rằng người nó muốn trao đi sự mềm yếu là ai , cái tên ấy có thật sự tốt đẹp giống nó thường trông thấy , người sẵn ôm lấy nó ủ ấm bằng lửa nồng của rung động thiếu thời .

Nhẹ nhàng nâng mí mắt , vầng sáng sau cánh cửa tôn lên vẻ đẹp nàng mang , Haerin say đắm ngắm nhìn nó như món quà trời ban , đâu phải ai cũng có phần phước để trông thấy thiên thần đâu , hôm nay phần phước em tích góp đã cho em nhìn rõ Danielle .

"Tớ đã ngủ bao lâu rồi ?"

"Chỉ mười phút thôi , cậu mệt hả ?" Đưa tay lên sờ trán , nhiệt độ cơ thể bình thường không có gì đáng lo ngại .

"Tớ không biết nữa , chả hiểu hôm nay mắt tớ mở không lên , không đem áo khoác nên không có gì gối đầu nên dậy hahaha " gãi đầu , câu bông đùa pha lẫn sự thật Haerin có bộ mặt ngốc nghếch ai nhìn ra sẽ rõ nó khờ dại tới mức nào , có đôi lúc một thứ vô cùng đơn giản thôi , em cũng chả biết chắc tại xoay quanh em toàn những thứ phức tạp , suy nghĩ nhiều riết em không còn nhẹ lòng tin với bất cứ ai hay điều gì .

"Lấy áo tớ này , cậu mệt vậy nghỉ thêm xíu cô Aeri sẽ không để ý đâu mà" cởi áo khoác của mình ra đưa cho em , chiếc cardigan nó là đồng phục mùa đông của trường nhưng em lại không hay mặc nên thường chỉ đem theo blazer nhưng chất vải không được êm ái , cái áo nàng đưa cuộn tròn lại đủ êm để gối đầu , còn có ít mùi thơm của mùi quần áo mới , không quên cởi cái áo mình mang ra cho nàng mặc vào . Thứ gì đây ? Nó dễ chịu vừa nằm xuống người đã vội vã lạc vào giấc chiêm bao , uy lực của nó thật khó tin .

Do quần áo được may theo số do của mỗi người nên phần vai áo của Haerin có phần quá cỡ với nàng , khung xương Danielle khá nhỏ đối với em , nhìn bờ vai ấy đi , có phải có quá nhiều chỗ trống để nàng có thể tựa vào không ?



Chương trước Chương tiếp
Loading...