Bước Qua Ranh Giới
Chương 7
Chương 7====================Trường học vốn là nơi giữ thăng bằng giữa ngây thơ và tàn nhẫn, khi sự thật vẫn còn đang lấp lửng chưa được phơi bày, thì những lời đồn tai hại kia đã kịp chạm đến từng góc bàn ghế, cạnh ghế"Nghe nói nó bị mẹ kế nhốt ba ngày liền, không cơm không nước... Mà vẫn sống được, ghê thật""Cậu tin à? Mình nghe bảo cậu ta chỉ giả vờ tội nghiệp để thu hút sự chú ý mà thôi thật tế là thành phần ngỗ ngược nên mới thường xuyên bị chỉnh đốn như vậy!...""Chưa từng thấy ai như âm hồn bất táng đến thế, các cậu nói xem thần kinh cậu ta có được bình thường hay không?"Những câu thì thầm rỉ rả như gió lùa qua khe cửa, lúc đầu còn ngập ngừng, sau đó ngày càng lớn tiếng, rõ ràng hơn như thể sự thật bị vặn méo đi cũng có thể trở thành chuyện để tiêu khiển, đại ý lời của những người này chính là toàn bộ sự thật trần trụi kiaTrước đây, không ai trong trường này dám công khai dè bỉu Cận Khinh Ca, không phải vì họ quý mến cô, mà đơn giản vì họ chẳng đủ lý do để khinh miệt, cô quá im lặng, quá xa cách, và quá sạch sẽ trong cách tồn tạiNhưng giờ thì khác.Một người đã bắt đầu chịu sự chi phối của đồng tiền thì sẽ kép theo một nhóm người ăn chưa no lo chưa tới đi theo, và dĩ nhiên ở thời đại này ngang tàng có tiếng nói, quyền lực có tiếng nóiDù không biết chính xác là Cận gia nào nhưng nhìn cách Cận phu nhân vung tay cho những tin đồn bủa vây Cận Khinh Ca cũng có thể hiểu được thế lựcChỉ cần vài món quà, vài tờ chi phiếu liền sẽ có những đứa biến thành cỗ máy lan truyền độc địaChỉ cần một lời nâng nở liền có một giáo viên sẵn sàng bỏ qua đạo đức nghề nghiệp mà làm tai sai, ánh mắt của những người 'gõ đầu trẻ' dành cho nữ sinh có vết tím ở cổ tay cũng sẽ đổi thành khinh thường, chứ không phải xót xaCận Khinh Ca ngồi đó, phía cuối lớp, như một cái bóng đen dài loang ra từ cửa sổ, nàng nghe thấy hết nhưng nàng không nói gì, chỉ nỗi đau không đến từ roi vọt, mà đến từ những ánh mắt người xa lạNó cũng vô cùng day dứtTiết Anh ngữ buổi chiều người đứng lớp là chủ nhiệm Hạ, một người phụ nữ tuổi hơn năm mươi, nổi tiếng toàn trường về độ khó tính, vừa vào lớp ánh mắt bà như máy quét loại lớn quét thẳng một đường và dừng lại ở vị trí bàn cuối cửa sổNơi mà một nữ sinh an tĩnh ngồi đó với một vòng băng gạc quấn ngang lòng bàn tay trái"Cận Khinh Ca"Chất giọng chủ nhiệm Hạ không lớn, nhưng đủ để át đi tất cả tiếng bàn tán lặng lẽ và thu hút sự chú ý của những học sinh khác"Em đến lớp với dáng vẻ như vậy là muốn thu hút sự thương hại sao? Hay là... muốn người khác hỏi han, để em có cớ kể lể? đặc điều về người mẹ kế của mình?"Một thoáng yên lặng bao trùm không gian lớp họcCả lớp đồng loạt hướng ánh nhìn về cô gái ấy, vẫn là dáng vẻ như cũ, mái tóc đen bóng mượt được cậu ta xõa ra hai bên ôm trọn gương mặt gầy gò nhỏ bé, đôi mắt dưới hàng mi dài không chớp chỉ lặng lẽ nhìn chủ nhiệm Hạ đang đứng bên trên "Em nên biết điều hơn"Chủ nhiêmk Hạ kết lại một câu rồi quay lên bục giảng, như thể những lời đơm đặt này điều không ảnh hưởng đến phẩm cách một người làm trong ngành giáo dụcTiết học trôi qua trong thứ không khí căng như dây đàn, khi chuông reo đám học sinh túa ra ngoài như trút được gánh nặng, chỉ trừ vài kẻ vẫn còn lưu luyến về chiếc bàn cuối lớp mà buông lời bóng gió"Ê, chắc bị đánh vì trộm tiền quá"Một giọng con gái vang lên từ nhóm nữ sinh phía trước"Dáng vẻ đó không giống người lương thiện đâu."Một người khác tức thì hưởng ứng phụ họa thêm câu sau"Mình nghe nói gia đình đó rất tốt, không xem nó là con rơi ngoài luồng mà hạch họe nhưng là nó là thứ không biết tốt xấu, tự cho mình là đại tiểu thư!"Lưu Doanh đứng bật dậy, mặt đỏ bừng như một chú báo con đang nhìn thấy con mồi chỉ chực chờ xông vào và chén sạch, Tống Yên Nhiên siết chặt bút bi trong tay, ánh mắt cô nàng lạnh lẽo quét qua đám nữ sinh ăn mặc sạch sẽ nhưng phát ngôn lại cực kỳ hôi hám kiaNhưng Cận Khinh Ca đã chậm rãi lắc đầu với phản ứng của hai người bạnNàng đối với lời bàn tán vốn đã chai sạn tù lâu, càng thanh minh chỉ chuốc lấy phiền phức, nhưng là quả tim nhỏ sau rất nhiều năm lại cảm nhận được sự quan tâm tránh không khỏi mà nhốn nháo trong lồng ngựcNàng mấp máy mà lên tiếng"Không cần đâu. Tớ chịu được."Một câu, nhẹ như gió lướt qua ngực áo, nhưng đủ để siết chặt tim người khác.Nàng đứng dậy, bước ra khỏi lớp, dáng người nhỏ bé như bị bóng của những lời miệt thị kéo dài phía sau. Nhưng bước chân ấy vẫn đều, không nhanh không chậm. Như thể đã quá quen với việc làm bia đỡ cho những cơn cuồng phong mà người khác không chịu nổiNhững ngày sau đó thứ đề lên vai nhỏ của thiếu nữ vừa chạm ngõ mười tám tuổi không chỉ là hằng hà sa số công việc nhà mà còn là vô vàng bài tập cuối cấp, những tiết kiếm tra dồn dập, những đêm thức trắng vừa băng bó vết thương vừa căng mắt dưới ánh đèn hiu hắt mà hoàn thành luận án được giaoNhưng người ta nói, bạn làm tốt không có nghĩa người khác hài lòng với bạn, câu này không sai nhất là trong trường hợp của giáo viên dạy văn và Cận Khinh CaCuối tháng mười một, tiết học văn bắt đầu bằng sự giận dữ của chủ nhiệm bộ môn - thầy Trần, chỉ vừa vào lớp trên mặt ông đã treo u ám, ông không nhân nhượng mà đập mạnh sấp giấy A4 xuống bàn giáo viên, ánh mắt gần như tóe lửa quét qua một vòng lớp học và vẫn dừng lại ở vị trí cuối lớp cạnh cửa sổ"Tôi thật không hiểu, trình độ như vậy làm sao có thể tồn tại ở ngôi trường này trong hai năm qua? Cận Khinh Ca em nói xem đã làm gì để có thể lên lớp trong khi kiến thức lại như tấm giẻ rách thế này?"Lớp học im phăng phắt, chỉ có âm thanh lật mở của từng trang giấy vang lên sột soạt, có không ít người trực tiếp bậc cười khúc khích khi có người gặp họaThầy Trần dường như vẫn chưa hạ được hỏa khí, âm giọng vẫn cứ ào ào cất lên"Tôi đã nói rồi, lớp tôi không cần loại học sinh tự tách mình ra khỏi tập thể. Gây ảnh hưởng đến tinh thần cả lớp."Tống Yên Nhiên siết chặt tay, không kìm được nữa, bật dậy mà lên tiếng nói đỡ"Thưa chủ nhiêm, em thấy bạn học Cận làm bài rất chăm chỉ, kết quả có phải có nhầm lẫn gì không?"Thầy Trần lạnh lùng quét mắt đối với Tống Yên Nhiên mà lên tiếng, tuy nhiên âm giọng đã giảm xuống đáng kể"Có cần tôi tổ chức cả hội đồng trường để chấm lại một bài của Cận Khinh Ca hay không?"Lưu Doanh lên tiếng tiếp lời, giọng trầm nhưng rõ ràng nêu bậc được chính kiến của những nữ sinh mười tám tuổi"Chúng em không nghi ngờ thầy nhưng chúng em cũng muốn bạn học Cận được đánh giá đúng với năng lực của cậu ấy!"Thầy Trần cười nhạt tuy có chút cứng nhưng vẫn ngập tràn cảm giác áp bức"Tôi không cần các em dạy tôi cách dạy học. Nếu không hài lòng, mời các em ra khỏi lớp. Đây là lớp học, không phải trại tình thương?"Khi tiếng chuông reo báo hết giờ sinh hoạt đầu tuần, học sinh vừa rời khỏi sân trường thì một tiếng loa gọi đột ngột vang lên từ văn phòng giáo vụ"Cận Khinh Ca, lớp 12A3, mời em đến phòng chủ nhiệm Hạ ngay."Toàn bộ hành lang phút chốc chùng xuống, những ánh mắt tò mò xoáy về phía cuối lớp như những mũi tên lặng lẽ. Cận Khinh Ca vẫn chỉ im lặng đứng dậy, gương mặt không biểu cảm bước qua dãy bàn dài, mỗi bước chân như giẫm qua tầng tầng lớp lớp tin đồn vốn dĩ luôn quấn lấy thân nàng từ rất lâuCửa phòng chủ nhiệm vừa mở ra, đã đập vào mắt nàng là gương mặt nghiêm khắc đến lạnh lẽo của chủ nhiệm Hạ mà suốt bao tháng qua chưa từng dành cho cô một ánh nhìn tử tế.Bên cạnh bà là một nữ sinh khác, khóc lóc đến đỏ cả mắt, tay chỉ vào Cận Khinh Ca mà run run lên tiếng"Chính... chính cậu ta! Sáng nay em để ví trong ngăn bàn, lúc quay lại thì mất! Em nhớ rõ Cận Khinh Ca đi ngang qua lúc đó!"Cô Hạ khoanh tay, tựa vào bàn, ánh mắt đầy ác ý như đã mặc định mọi tội lỗi đều thuộc về một người, vốn dĩ bà ta không có ý định điều tra làm rõ, chỉ là mặc định định tội mà thôi"Cận Khinh Ca, em còn gì để nói?"Giọng bà không gay gắt, cũng không cao vút, nhưng lại lạnh đến mức khiến sống lưng người đối diện buốt giá.Cận Khinh Ca đứng đó, ánh mắt trầm lặng như đáy hồ không gợn, đôi tay buông xuôi để mặc tất cả bủa vây, dù biết đã bị người khác tính kế nhưng phản kháng là điều nàng nên làm mặc dù hoàn toàn không có tác dụng"Em không làm."Chỉ ba từ, không biện minh, không rối rít, nhưng với chủ nhiệm Hạ thì là một loại cốt khí lạnh lẽo được mài giũa mà thành"Không làm? Vậy tại sao lại là em? Trong lớp này ngoài em ra, không ai có hoàn cảnh đặc biệt đến mức thiếu thốn đâu. Em thử nói xem, một đứa... bị mẹ kế nhốt ba ngày, bị đánh đến chẳng có một ngày lành lặn thì việc lấy trộm tiền có gì là lạ?"Không gian đông đặc, thời gian như đông lại trên nét mặt không biểu cảm của Cận Khinh CaBên ngoài có người ghé mắt nhìn vào, bên trong có người cúi đầu rơi nước mắt giả tạo, chỉ mình Cận Khinh Ca đứng thẳng, dáng người gầy gò như thể dù phía trước có là núi đao biển lửa cũng không thể lay động vào dáng vẻ của nàng"Nếu em không làm, vậy ai làm? Cả lớp có ai rảnh rỗi để đi vu khống em?"Giọng chủ nhiệm Hạ lần nữa vang lên, bà không đợi đáp mà chỉ xoay người, phẩy tay như phủi đi một vết bẩn:"Em ra ngoài đi. Tạm thời hai ngày tới đến trường cứ đứng ngoài hành lang lớp học. Bao giờ tìm được ví, hoặc người chịu đứng ra làm chứng cho rằng em vô tội thì quay lại lớp."Lời tuy nhẹ, nhưng cánh cửa khẽ đóng lại sau lưng nàng tựa như đóng sập lại mọi công bằng còn sót lại trong ngôi trường vốn dĩ đã lạnh lẽo này, đập nát đi cái gọi là lương tâm của một người làm nghề giảng dạy tri thứcTrong giờ ra chơi, cả lớp vẫn rì rầm bàn tán về vụ trộm ví. Cái tên "Cận Khinh Ca" bị kéo ra mổ xẻ trong những lời thì thầm độc địa, như một vết bẩn mà ai cũng muốn tránh xaLưu Doanh vò mạnh quyển vở trong tay, giọng gay gắt nhưng nghẹn ở cổ họng"Cậu ấy không làm. Mình tin chắc là không!"Tống Yên Nhiên ngồi kế bên, bàn tay gõ lạch cạch trên mặt bàn trơn bóng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn những người đang túm năm túm bảy mà buông lời bàn tán"Mình cũng tin... nhưng tin thì có ích gì? Không ai nghe tụi mình cả."Cả hai đã thử nói với chủ nhiệm Hạ, thử hỏi vài bạn trong lớp, nhưng chỉ nhận được ánh mắt né tránh, cái nhún vai lạnh nhạt, hay thậm chí là tiếng cười cợt, khiến cho cả hai đối với môi trường này càng thêm bất an, rốt cuộc là loại tiền tài thế nào lại có thể bóp méo sự thật đến như vậy?Lưu Doanh vừa rồi khi hay tin đã đứng chắn trước cửa phòng chủ nhiệm Hạ, cố gắng lên tiếng giải thích"Cô ấy có thể nhịn đói với chiếc bụng xẹp dính nhưng cô ấy không phải loại người đi ăn cắp!"Nhưng đáp lại chỉ là câu nói hờ hững của cô Hạ"Em không phải cô giáo, đừng dùng cảm tính để đánh giá đúng sai."Sự bất lực dồn nén đến tột cùng, nhưng họ không biết phải làm gì, khi mà tất cả mọi thứ đều đã chống lại một ngườiTin đồn rồi cũng len lỏi ra ngoài cánh cổng trường Hải Thành. Một phụ huynh tình cờ nghe được, tiện miệng kể lại trong buổi tiệc trà, thế là chuyện xảy ra buổi sáng, buổi chiều đã bay đến bên tai Đồng Thư Dao.Trong phòng khách Cận gia, ánh đèn pha lê rọi thẳng xuống gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng kia. Đồng Thư Dao nhấc tách trà, nhàn nhạt hỏi lên tiếng"Cận Khinh Ca bị bắt quả tang ăn cắp ở trường? Loại con hoang như nó cũng không làm bất ngờ"Bà ta đặt mạnh tách xuống đĩa, tiếng chạm sứ lạnh lẽo vang vọng như điểm khởi đầu cho một đợt trừng phạt mới."Con bé mới vừa được chuyển trường đã gây chuyện, đúng là bản chất khó đổi. Đêm nay về, tôi sẽ 'giáo huấn' lại cái thứ không biết nhục ấy một trận cho nhớ."Giọng nói bà ta vẫn êm dịu như rót mật, nhưng ánh mắt thì sắt nhọn như dao cạo, gợi đến cơn giông mà Cận Khinh Ca sắp phải hứng chịu khi quay về cái nơi gọi là "nhà"Dù muốn dù không thì vẫn phải đối mặt, buổi chiều tan học Cận Khinh Ca chỉ vừa qua cổng lớn đã có người quát rầm trời yêu cầu nàng đến nhà chính, bước chân nặng trịch như mang theo hàng tấn tâm sự cứ thế men theo con đường lát sỏi mà đi vào nhà chínhBên trong đèn được thắp sáng, không khí vừa sang trọng lại ấm áp, nhưng ở vị trí sofa là Đồng Thư Dao với đáy mắt lạnh lẽo cạnh bên đã có ai đó chuẩn bị một ngọn roi mây dài đen nhánh"Quỳ xuống"Âm thanh vừa dứt cũng là lúc khớp gối yếu ớt của Cận Khinh Ca chạm vào sàn gạch lạnh lẽo, rất nhanh gò má nhận được một cái tát xé trời, mạnh đến mức khóe môi rịn ra một dòng máu nhỏ"Còn có việc ăn cắp? Thật biết cách làm mất mặt Cận gia của ta?"Với Đồng Thư Dao thì đánh mắng là chuyện hiển nhiên, hỏi rõ tra kỹ càng là không cần thiết, bình thường không cần lý do điều có thể vung roi thì hiện tại một cái cớ to lớn như vậy không chỉnh đến da tróc thịt bong sao?Chẳng biết từ lúc nào Đồng Thư Dao đã cầm lấy roi mây trong tay, loạn xạ không chủ đích đáp xuống thân thể gầy nhỏ của Cận Khinh CaCó rơi vào đầu vai, có roi rơi xuống sóng lưng, rồi thắt lưng, hai bắp tay, thậm chí cả phía trước ngực cũng tránh không khỏiPhòng khách rộng lớn không nhiều âm thanh, duy có tiếng roi đánh lên da thịt người là phi thường rõ rệtKhông biết đánh bao nhiêu roi, qua bao nhiêu lâu chỉ đến khi đoạn roi mây gãy đôi và thân thể Cận Khinh Ca đổ ầm xuống nền gạch, với chiếc áo đồng phục trắng lần nữa bậc từng dòng máu tươi...Vẫn như thường lệ, đón tiếp nàng sau trận đòn chính là nhà kho ẩm ướt, không có thức ăn, không có nước uống, chỉ có thân thể như pha lê tùy thời vỡ vụn, nàng cuộn tròn thân thể dưới nền xi măng sần sùi lạnh lẽoĐêm nay bầu trời không có trăng, hay mặt trăng cũng đã quá chán ghét cuộc sống rách rưới của Cận Khinh Ca nên cũng đã lui sau dãy núiMột cơn đau quặng thắt ở ổ bụng trào lên, Cận Khinh Ca không kèm chế được mà phụt ra một ngụm máu tươi từ khoang miệng, mùi tanh tưởi hòa cùng mùi ẩm mốc, nàng mệt mỏi nhắm nghiền cả mắt....Bên kia thành phố, cụ thể là một căn biệt thư hai tầng màu trắng nằm biệt lập ở một khu tư nhân, Tống Yên Nhiên ngồi bên bàn học, ánh đèn bàn phủ lên gương mặt đăm chiêuLưu Doanh bằng một thế lực nào đó mà ở phòng giáo vụ trộm được toàn bộ camera của phòng học, tuy không quay thẳng vào vị trí bạn học bị mất ví nhưng hai người vẫn cố lần mò từng chi tiết khả nghi với hi vọng mong manh tìm được ánh sáng yếu ớt cứu rỗi đi nhân sinh của Cận Khinh Ca"Chúng ta phải tìm cách... dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ"Tống Yên Nhiên lẩm bẩm qua màn hình điện thoạiLưu Doanh gật đầu, tay cầm điện thoại run nhẹ"Cậu ấy... không còn ai cả. Nếu tụi mình cũng bỏ cuộc, thì còn lại gì? Sẽ thật thê thảm!"Họ không toan tính một kế hoạch lớn lao, chỉ là... tìm một chứng cứ, một lời xác nhận, hoặc một kẻ biết sự thật mà lương tâm còn chưa ngủ vùi, ánh mắt còn chưa bị từng sấp nhân dân tệ che khuấtSáng hôm sau.Cận Khinh Ca lặng lẽ xuất hiện ở trường như thể chưa có gì xảy raMặt sưng, sóng lưng đau rát, toàn bộ thân thể như trải qua một vụ va chạm giao thông nghiêm trọng, không nơi nào là không bị thương, còn có chiếc bụng đói cồn cào đến mức hoa mắtNàng bị buộc đứng ngoài hành lang suốt buổi sáng với tấm bảng treo trước ngực ghi"Tôi là kẻ trộm"Giáo viên đi ngang không ai buồn liếc nhìnHọc sinh thì cố tình ghé mắt, chỉ trỏ rồi cười mỉa chăm chọc"Nhìn kìa, cái con trộm vặt vẫn còn đến trường cơ đấy.""Nghe nói bị đánh một trận rồi, mà chắc chưa đủ.""Cũng đẹp đấy, tiếc là cái ruột hỏng."Tất cả phỉ báng điều như thể Cận Khinh Ca chính là loại người đốn mạt như vậy thì ra ở thế giới này người khác có thể dùng nỗi đau của ai đó để mà mua vui cho chính bản thân mìnhNàng đứng thẳng, tay nắm chặt tấm bảng gỗ, ánh mắt không có uất hận, không có căm phẫn chỉ có một làn sương mỏng đã lâu không thấy dần dần xuất hiện...Lớp học chìm trong bầu không khí đặc quánh của im lặng, thầy giáo vụ phụ trách kỹ luật là Trình Lương, ông ấy đứng giữa bục giảng, giọng đều đều như thể đang điểm danh"Vụ việc mất trộm ví của bạn lớp trưởng đã được xác định rõ ràng. Mặc dù không ai thấy tận mắt, nhưng cả lớp đều nhất trí là Cận Khinh Ca"Không ai lên tiếng, không một ai, không gian tựa hồ như rơi vào lỗ hổng của thời gian phẳng lặng đến mức bóp chết một con người nhỏ béKể cả khi ánh mắt của thầy Trình quét qua từng dãy bàn, chỉ đổi lại ánh nhìn tránh né, những gương mặt cúi gằm, từng bàn tay siết chặt dưới gầm bànTống Yên Nhiên hốc mắt đỏ phừng, lần đầu tiên trong đời nàng muốn nhanh nhất có thể để trở nên cường đạiLưu Doanh nắm chặt tay đến run bần bậtBởi vì cả hai đã thất bại, truy suất camera điều không có manh mối, đã hỏi han lũ bạn, đã năn nỉ lớp trưởng rút lại lời buộc tội, nhưng...thứ cả hai nhận về chính là những cái lắc đầu đầy lạnh lùngVì đứng về phía Cận Khinh Ca đồng nghĩa với bị cô lập.Lớp trưởng thản nhiên nói"Tôi không vu khống, tôi chỉ nói sự thật."Bạn bè xung quanh rì rầm bàn tán"Tự làm thì tự chịu."Ai cũng an toàn trôi qua năm cuối cấp, chỉ cần giữ im lặng là đượcTống Yên Nhiên cùng Lưu Doanh không lên tiếng nhưng ánh mắt phản phất sự căm phẩn đối với hiện thực trần trụi đang bày ra trước mắtChiều hôm đó, sân trường rộng trống trải, toàn bộ học sinh khối mười hai bị bắt xếp thành những hàng ngồi dưới bóng cây để "được chứng kiến và ghi nhớ kỷ luật".Một chiếc bục gỗ thấp đặt giữa sân, một cây roi trúc dài được bọc vải ở đầu cán, chúng còn to hơn năm ngón tay người trưởng thành chụm lạiTrình Lương là người từng được gọi là "mẫu mực, công bằng, nghiêm khắc", hôm nay khoác áo đạo đức để hành lễ trừng phạt, một sự kiện chưa từng có ở ngôi trường có gần một trăm năm thành lập nàyCận Khinh Ca bị gọi lên, nàng không phản kháng, không xin tha, càng không tỏ vẻ sợ hãi Nàng bước từng bước một, chậm rãi, điềm nhiên, như thể không phải đến để chịu đòn, mà để hoàn tất một nghi lễ cũ kỹ nào đó từng quen thuộc, dù sao đối với nàng trong mười mấy năm qua thì việc ăn roi còn nhiền hơn ăn cơmMặt trời sắp tắt, gió quất qua sân trường như giễu cợt cho sự kệch cỡm đang diễn ra, nơi mà từng người một dù lớn dù nhỏ điều không biết phận biệt phải trái, không còn lương tâm mà từng bước vùi dập một người khốn khổ"Vì tội trộm cắp và làm mất uy tín tập thể, học sinh Cận Khinh Ca bị phạt năm mươi roi trước toàn trường."Nàng quỳ xuống, áo len bên ngoài bị thóa đi chỉ còn duy nhất chiếc sơ mi trắng mỏng tang bên trong Vết roi cũ chưa lành, vẫn còn tím đỏ đan xen khắp nơi vậy mà...Roi mới đã giáng xuốngkhô khốc, chuẩn xác, không chút run tay.Mỗi roi là một vết lằnMỗi roi là một lời phán xét.Cả sân trường im lặng – không ai thốt nổi tiếng nàoChỉ có âm thanh của roi trúc xé gió tạt vào da thịt, và tiếng thở hắt ra từ lồng ngực co rút của cô gái mười tám tuổi kia mà thôiBốp...bốp...bốp...bốp...bốp..Sau roi thứ mười bảy, da thịt bắt đầu rướm máuBốp...bốp...bốp...bốp...bốp..Sau roi thứ ba mươi lăm, cơ thể run rẩyBốp...bốp...bốp...bốp...bốp..Sau roi thứ bốn mươi lăm, gương mặt tái đi nhưng ánh mắt vẫn nhắm nghiền biểu lộ sự bất lực của chủ nhân nóTống Yên Nhiên quay mặt đi, đôi vai co giậtLưu Doanh cắn chặt môi, móng tay in vào da thịt đến bật máu.Roi cuối cùng giáng xuống gần như rút đi toàn bộ sức lực của Cận Khinh CaNàng ngã quỵ nhưng không phải vì đau, chỉ là cơ thể đã vượt ngưỡng chịu đựngÝ chí vẫn còn chỉ có xác thịt đã phản bội