Bóng Em Sau Lưng Mặt Trận

Khăn Tay cũ



Sáng hôm sau, rừng sương dày đặc, vạt nắng lơ thơ chưa kịp xuyên qua tán cây. Trong lán y tế nhỏ cạnh suối, Lệ Hà đang gập băng vải, chiếc khăn tay màu nâu nhạt đặt gọn bên cạnh, mép đã sờn nhưng vẫn còn thêu ba đường chỉ đỏ hình trăng khuyết. Là khăn của người năm ấy – người đã gửi lại một phần mình cho Hà giữ mãi.

Lúc đó, Nhạn Mai từ ngoài bước vào, tay cầm nồi nước lá vừa nấu xong để Hà rửa dụng cụ. Cô định đặt nồi xuống như mọi ngày, nhưng rồi mắt chợt dừng lại ở vật gì đó trên bàn.

Chiếc khăn.

Lặng người, Mai chỉ đứng yên một thoáng. Đường chỉ đỏ cũ kỹ như một lời thì thầm nhỏ, từng được nhắc giữa khói lửa chiến trường. Cô không nói gì, cũng không chạm vào, chỉ nhẹ nhàng đặt nồi xuống, rồi cúi đầu như chào một điều gì đã cũ mà thiêng liêng.

Hà quay lại bắt gặp ánh mắt ấy. Giữa hai người không nói một lời, nhưng có thứ gì đó trong lòng họ vừa chuyển động.

**

Ngày hôm đó, đơn vị nhận chỉ thị di chuyển gấp lên chốt cao gần ranh giới rừng Sấu. Hà bận rộn cùng trạm xá xếp thuốc, Mai theo hậu cần gói lương khô. Cả buổi chiều, họ không gặp nhau, nhưng cứ mỗi lần vô tình đi ngang, Mai lại đưa mắt kiếm tìm. Mỗi lần thấy bóng lưng Hà thoáng qua – dù chỉ là tà áo sẫm giữa bạt rừng – tim cô lại khẽ nhói một cái.

Có thứ tình cảm không đến bằng nụ cười, không bắt đầu bằng những câu chuyện. Nó đến bằng một ánh nhìn, một câu kể bên bếp lửa, và… một chiếc khăn tay cũ.

Đêm đó, khi lán trại đã dựng xong, gió rừng thổi mạnh hơn. Trịnh Tố Linh tập hợp tiểu đội nhỏ để dặn dò nhiệm vụ đêm: trinh sát, bẫy mìn, dựng rào chắn. Sau đó, mỗi người tản ra về lán. Hà lại ngồi một mình bên ngọn đèn dầu nhỏ, tay khâu lại mép túi y tế bị rách.

— Chị Hà.

Tiếng gọi nhẹ như gió. Nhạn Mai bước tới, tay cầm mảnh áo rách.

— Em bị vướng dây kẽm lúc kéo bao gạo. May dùm em nha?

Hà ngước nhìn. Đèn dầu hắt ánh sáng lên khuôn mặt Mai – bụi đất lấm lem, tóc rối sau cả ngày dãi nắng. Vậy mà ánh mắt lại sáng – thứ sáng không phải của nắng, mà là… từ bên trong, như lửa âm ỉ cháy từ những đêm rất lâu trước đó.

Hà nhận lấy, khẽ gật. Khi ngón tay cô chạm vào mép vải, Mai ngồi xuống cạnh, không nói gì thêm. Gió lại thổi qua, thoảng mùi rừng ẩm và tiếng côn trùng rất nhỏ.

Một lúc sau, Mai mới nói khẽ:

— Chị giữ cái khăn đó lâu lắm rồi hả?

Hà khựng tay, kim dừng giữa mũi chỉ.

— Ừ. Bốn năm.

— Em nghĩ… người để lại chắc thương chị lắm.

— Cô ấy không nói gì cả. Cũng chưa từng hứa hẹn gì. Chỉ đưa tôi cái khăn… rồi đi.

Mai nhìn bếp lửa trước mặt, giọng nhỏ hơn nữa:

— Em cũng không hứa gì. Nhưng nếu một ngày nào đó chị đau, em không rời đi. Em ở lại – như bây giờ.

Tim Hà lỡ một nhịp.

Chiếc áo đã được vá. Nhưng hình như… có một vết gì đó vừa rạn trên lớp phòng bị của trái tim. Một vết nứt rất nhỏ, mà từ đó… ánh sáng len vào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...