[BHTT][QT] Ly hôn ngày đó nàng ôm ta khóc - Tam Nguyệt Đồ Đằng
107, 108
Chương 107Ngải Dĩ Trì ngồi trên ghế dài hành lang bên ngoài phòng cấp cứu. Cô chỉ chờ vài phút, nhưng vài phút ấy lại dài đằng đẵng như cả một thế kỷ.Ánh đèn bệnh viện lạnh lẽo trải khắp hành lang.Hàn Giang Tuyết ngồi bên cạnh Ngải Dĩ Trì, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ngải Dĩ Trì thì nắm lấy tay cô, muốn cho cô một chút an ủi.Nhưng ngón tay vừa chạm vào, Ngải Dĩ Trì đã lập tức rụt tay lại. Dù vậy, Hàn Giang Tuyết vẫn cảm nhận được mồ hôi lạnh toát cùng sự run rẩy không thể kiểm soát ở đầu ngón tay cô ấy.Hàn Giang Tuyết khẽ nheo mắt, chợt nhận ra có lẽ lần theo đuổi này đã vô vọng. Vị trí của Thẩm Chiêu Hạ trong lòng Ngải Dĩ Trì nặng hơn nhiều so với cô tưởng.Ngải Dĩ Trì đan hai bàn tay vào nhau, siết thành nắm đấm, chống lên cằm, khuỷu tay tì vào đầu gối. Cô ngước đầu lên, mắt không chớp mà dán chặt vào tấm biển đỏ rực ghi dòng chữ "Khu vực cấp cứu, người nhà dừng bước".Tấm biển đó giống như thánh chỉ, khoảnh khắc nó bật sáng hay vụt tắt cũng đủ để định đoạt hạnh phúc hay bất hạnh của bao người.Bên trong cánh cửa phòng cấp cứu, những bóng người áo trắng mờ ảo di chuyển vội vã. Tiếng 'tích tắc' đơn điệu của máy móc rất khẽ, Ngải Dĩ Trì không thể nghe rõ, nhưng chừng ấy cũng đủ khiến tim cô đập thình thịch.Ngải Dĩ Trì chẳng thể làm gì được, chỉ biết tựa vào bức tường lạnh lẽo, mặc cho mùi thuốc sát trùng xộc vào khoang mũi, gợi lên một nỗi sợ hãi đến buồn nôn. Mỗi lần có nhân viên y tế bước ra đều làm tim cô hẫng đi một nhịp, nhưng cô lại không dám tiến lên hỏi han lấy một câu.Cuối cùng, cánh cửa đó lại mở ra."Ai là người nhà của Thẩm Chiêu Hạ?" Một nữ y tá bước ra, mắt lướt qua khu chờ trống không, dù là hỏi nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Ngải Dĩ Trì.Ngải Dĩ Trì bật dậy, máu lập tức dồn lên não khiến cô choáng váng, may mà Hàn Giang Tuyết đứng bên cạnh đã kịp đỡ lấy cô."Tôi đây!" Ngải Dĩ Trì nói, "Xin hỏi cô ấy thế nào rồi?""Kiểm tra sơ bộ thấy các dấu hiệu sinh tồn đã ổn định, ý thức chưa hồi phục hoàn toàn, tạm thời loại trừ các bệnh cấp tính về tim và não." Y tá nói rất nhanh, mang theo vẻ mệt mỏi nghề nghiệp. "Hiện đã chuyển sang giường số 3 khu theo dõi, cô có thể qua đó thăm cô ấy. Lát nữa bác sĩ sẽ đến hỏi về bệnh sử.""Cám... cám ơn..." Nghe xong, toàn thân Ngải Dĩ Trì như trút được gánh nặng, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã. Cô đi theo chỉ dẫn của y tá, băng qua hành lang trống trải, nhịp tim cũng từ tiếng trống dồn dập chuyển thành bước chạy gấp gáp.Hàn Giang Tuyết lặng lẽ đi theo đến cửa khu theo dõi. Cô vốn định vào xem tình hình hiện tại của Thẩm Chiêu Hạ, nhưng bị Ngải Dĩ Trì chặn lại."A... A Tuyết..." Ngải Dĩ Trì cúi đầu, không dám đối diện với Hàn Giang Tuyết, "Xin chị... đừng vào." Đối với một người vừa giúp đỡ mình, yêu cầu của Ngải Dĩ Trì có vẻ rất vô lễ, vì thế giọng cô cũng trở nên yếu ớt."Tại sao?" Hàn Giang Tuyết khó hiểu, "Chẳng lẽ em sợ chị sẽ tiết lộ tình trạng của Thẩm Chiêu Hạ ư? Yên tâm đi, Tiểu Ngải, chị không xấu xa đến vậy.""Đương nhiên không phải ý đó, chỉ là..." Chỉ là Thẩm Chiêu Hạ là người rất sĩ diện, cho dù bị thương nặng đến mức thổ huyết, cô ấy cũng sẽ cố giả vờ như không có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài chứng kiến sự thảm hại của mình.Ngải Dĩ Trì khó nói thành lời, trong sâu thẳm, cô không muốn phơi bày sự yếu đuối của Thẩm Chiêu Hạ ra trước mặt người ngoài, đành cứng nhắc đứng đó không nói gì, vụng về bảo vệ Thẩm Chiêu Hạ khỏi Hàn Giang Tuyết.Hàn Giang Tuyết im lặng nhìn cô một lúc, ánh mắt chợt lóe lên, không biết đã nghĩ gì, rồi mới nở một nụ cười: "Thôi được, vậy chị đi trước đây, nhưng Tiểu Ngải à, em nợ chị một ân huệ lớn đó, sau này chị sẽ đòi lại.""Điều này em đương nhiên biết." Lòng Ngải Dĩ Trì đã tràn ngập sự áy náy, "Chị yên tâm, sau này có việc gì cần em giúp cứ việc mở lời, em sẽ không chối từ."Trước khi đi, Hàn Giang Tuyết khẽ cười hừm một tiếng đầy ẩn ý: "Đây là do em nói đấy nhé."Tiễn Hàn Giang Tuyết đi rồi, Ngải Dĩ Trì mới dám bước vào khu theo dõi.Khu theo dõi được ngăn cách thành từng không gian nhỏ bằng rèm màu xanh nhạt. Ngải Dĩ Trì tìm thấy giường số 3, ngón tay hơi run run vén rèm.Thẩm Chiêu Hạ nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp, trông đặc biệt yếu ớt. Sắc mặt cô ấy vẫn tái nhợt, Ngải Dĩ Trì không thể phân biệt được là do lần ngất xỉu này hay vốn dĩ từ lâu đã thế.Mu bàn tay Thẩm Chiêu Hạ dán miếng băng keo trắng, nối với ống truyền dịch trong suốt. Cô nhắm mắt, nhưng đôi lông mày lại hơi nhíu lại, như thể ngay cả trong mơ cũng không thể thoát khỏi nỗi đau đang bủa vây.Ngải Dĩ Trì thận trọng bước tới, sợ làm kinh động đến cô ấy.Do dự một lát, đầu ngón tay Ngải Dĩ Trì nhẹ nhàng gạt đi vài sợi tóc ẩm ướt bết trên trán và bên má Thẩm Chiêu Hạ, nhưng chỉ một tiếp xúc đó đã khiến cô ấy giật mình.Hàng mi dài cong vút của Thẩm Chiêu Hạ rung động vài cái, mí mắt từ từ mở ra. Ánh mắt đầu tiên là sự trống rỗng và mơ hồ, như thể cách một tầng sương mù. Không lâu sau, tầng sương mù đó nhanh chóng cô đọng thành một giọt nước, rồi lướt nhanh theo khóe mắt chìm vào chân tóc mai.Có lẽ không muốn Ngải Dĩ Trì phát hiện ra giọt nước mắt của mình, Thẩm Chiêu Hạ quay mặt đi, không nhìn Ngải Dĩ Trì nữa.Nhưng từ phía tóc mai vừa xoay đi ấy, Ngải Dĩ Trì lại thấy vài sợi tóc bạc xen lẫn trong mái tóc đen...Thẩm Chiêu Hạ còn rất trẻ, nhưng chẳng biết từ bao giờ, lại mọc ra nhiều tóc bạc đến thế, che cũng không xuể.Tim Ngải Dĩ Trì như bị chính giọt nước mắt đó làm bỏng rát, trong chốc lát thắt lại."Chị sẽ không sao đâu." Giọng Ngải Dĩ Trì khàn đặc, lời an ủi cũng trở nên vụng về. Cô còn định nói thêm gì đó, thì tấm rèm đột nhiên bị kéo xoạt một tiếng.Một bác sĩ trẻ cầm tập bệnh án bước vào, cất tiếng với thái độ bình tĩnh: "Chào cô, tôi là bác sĩ trực cấp cứu. Bệnh nhân đã tỉnh chưa? Tôi cần nắm rõ tình hình. Bệnh nhân trước đây có từng xuất hiện triệu chứng tương tự không? Gần đây tâm trạng thế nào? Áp lực có lớn không?"Ngải Dĩ Trì nhìn sang Thẩm Chiêu Hạ.Thẩm Chiêu Hạ quay mặt lại, ánh mắt khô ráo và sáng rõ, chẳng còn dấu vết gì của nước mắt.."Vẫn ổn." Thẩm Chiêu Hạ cất giọng khàn khàn, theo bản năng liếc nhìn Ngải Dĩ Trì một cái.Vị bác sĩ trẻ dường như đã quá quen với phản ứng này, anh ta không hối thúc, chỉ cúi đầu lật xem vài tờ xét nghiệm vừa có kết quả. Giọng điệu vẫn giữ sự điềm tĩnh, nhưng mang theo một sức nặng không thể né tránh: "Xét nghiệm máu và điện giải cơ bản đều bình thường. Nhịp tim hơi nhanh, cần nhập viện theo dõi vài ngày. Về chỉ số sinh lý, tạm thời chưa có nguy hiểm tính mạng, đó là tin tốt."Anh ta dừng lại, ánh mắt lướt qua Ngải Dĩ Trì, rồi quay lại nhìn Thẩm Chiêu Hạ, nói chậm hơn một chút nhưng lại càng đi thẳng vào trọng điểm: "Tuy nhiên, tình trạng mất ý thức đột ngột kèm rối loạn vận động chắc chắn có nguyên nhân. Nếu không tìm ra nguyên nhân thì không thể tránh khỏi khả năng tái phát. Lần sau có thể không phải ở nhà, mà là trên cầu thang, hoặc bên lề đường."Đối mặt với lời lẽ gần như đe dọa của bác sĩ, Thẩm Chiêu Hạ tỏ ra rất bình thản, trong khi Ngải Dĩ Trì lại khẽ run lên.Thấy vậy, bác sĩ chuyển sang một câu hỏi cụ thể hơn: "Dạo này cô ngủ thế nào? Có dễ ngủ không? Hay là thao thức suy nghĩ cả đêm?""Vẫn ổn." Thẩm Chiêu Hạ trước sau chỉ có hai chữ này, tỏ rõ thái độ kháng cự đến cùng với việc chẩn trị của bác sĩ.Cô bộc lộ sự bất cần với chính sinh mạng của mình, thái độ đó khiến Ngải Dĩ Trì nổi giận.Ngải Dĩ Trì phắt đứng dậy, ánh mắt nhìn Thẩm Chiêu Hạ dần trở nên lạnh lùng: "Thẩm Chiêu Hạ, nếu chị thực sự muốn chết, việc gì phải gọi điện cho tôi lúc năm giờ sáng, làm phiền giấc ngủ của tôi?"Lông mi Thẩm Chiêu Hạ khẽ run, im lặng không đáp.Thấy cô vẫn giữ thái độ đó, Ngải Dĩ Trì đỏ mắt, cất lời tàn nhẫn: "Được! Nếu chị đã không quan tâm đến mạng sống của mình như vậy, thì lần sau có chuyện gì đừng gọi cho tôi, dù có gọi tôi cũng không nghe đâu!"Nói xong, cô làm bộ quay lưng bước đi. Sắc mặt Thẩm Chiêu Hạ lập tức thay đổi, cô không màng cánh tay còn đang truyền dịch, bật dậy túm lấy, làm kim tiêm bị tuột ra. Máu nhỏ xuống, loang trên ga giường trắng thành một vệt đỏ như vòng gợn sóng."Chị không muốn sống nữa sao!" Ngải Dĩ Trì hoảng hốt, quay người lại ấn Thẩm Chiêu Hạ xuống.Bác sĩ trẻ trực đêm bị hai người làm cho đau đầu, kiếm cớ đuổi Ngải Dĩ Trì đi: "Nguyên nhân bệnh tạm thời chưa rõ, cần nằm viện theo dõi. Người nhà về chuẩn bị đồ dùng nhập viện, sáng mai làm thủ tục nhập viện.""Tôi không nhập viện." Ngải Dĩ Trì còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Chiêu Hạ đã từ chối trước. "Tôi có bác sĩ riêng lâu năm, sáng mai sẽ đến đó tái khám. Bác sĩ hãy làm thủ tục xuất viện cho tôi đi."Cái bản tính chết tiệt này, nếu không phải thấy cô ấy còn yếu ớt, Ngải Dĩ Trì thực sự muốn đấm hai cái vào đầu cô ấy để trút giận."Bác sĩ, phiền anh cứ đi làm việc khác trước, để tôi thuyết phục cô ấy một chút, lát nữa lại làm phiền anh quay lại. Anh yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ nhập viện, và chắc chắn sẽ tích cực phối hợp điều trị." Ngải Dĩ Trì nén cơn giận, nói với bác sĩ bằng giọng điệu ôn hòa.Bác sĩ không tỏ vẻ gì, loại bệnh nhân này anh đã gặp nhiều rồi, sự lễ phép của Ngải Dĩ Trì cũng làm anh không quá khó chịu.Đợi bác sĩ rời khỏi khu theo dõi, Ngải Dĩ Trì nhìn qua từng tấm rèm, xác nhận Thẩm Chiêu Hạ là bệnh nhân duy nhất trong phòng, cuối cùng cũng bùng phát cơn giận, nghiến răng nói từng chữ: "Thẩm Chiêu Hạ, chị thử trưng ra cái vẻ bất cần này nữa xem?""Chị từ chối điều trị, từ chối nhập viện, chẳng qua là không muốn cho tôi biết rốt cuộc chị bị làm sao. Đã thế, việc gì chị còn gọi điện cho tôi? Giờ tính là sao? Bán thảm? Khổ nhục kế? Dùng chiêu cứng không được thì chuyển sang chiêu mềm à? Thẩm Chiêu Hạ, chị nghĩ tôi sẽ trúng kế sao?"Thẩm Chiêu Hạ nghe xong, chỉ khẽ cười nhạt. Sau khi giật kim truyền dịch, cô đã nửa ngồi dậy trên giường. Lúc này, cô ngước mắt, nhìn thẳng vào Ngải Dĩ Trì, hỏi thẳng: "Không trúng kế, tại sao lại ở đây, Tiểu Ngải?"Bị ánh mắt nóng rực đó nhìn thẳng, Ngải Dĩ Trì thấy lòng hoảng loạn, né tránh ánh mắt đó và chuyển sang chủ đề khác: "Chị không muốn kể bệnh sử trước mặt tôi, không muốn tôi vào phòng giúp chị lấy đồ dùng nhập viện, chẳng qua là không muốn tôi phát hiện bí mật của chị. Thẩm Chiêu Hạ này, chị có nghĩ không, là ai đã đưa chị ra khỏi phòng? Nếu chị thực sự sợ tôi phát hiện, đáng lẽ chị phải gọi thẳng 120, chứ không phải gọi cho tôi. Khổ nhục kế, lại kèm thêm mồi nhử, chị tưởng tôi không nhận ra sao?"Thẩm Chiêu Hạ nhắm mắt lại, mặc cho Ngải Dĩ Trì đâm thêm một nhát nữa vào tim mình. Dù sao thì, nỗi đau này cô đã quen rồi.Cô vốn không hề muốn gọi cho Ngải Dĩ Trì. Ngải Dĩ Trì nói đúng, cô nên gọi thẳng cho cấp cứu. Cô biết rằng dù mình nói gì, trong mắt Ngải Dĩ Trì cũng đều là một cái bẫy, thế nhưng, giây phút ngã xuống, trong lòng Thẩm Chiêu Hạ chỉ có duy nhất Ngải Dĩ Trì.Từ dưới lầu nhà Ngải Dĩ Trì trở về phòng ngủ của mình, trong đầu Thẩm Chiêu Hạ cứ mãi xoay vần hình ảnh Ngải Dĩ Trì và Hàn Giang Tuyết ôm hôn nhau, cùng với ánh nhìn khiêu khích của Hàn Giang Tuyết.Cô trằn trọc trên giường đến tận năm giờ sáng, tim bất ngờ mất kiểm soát, như không còn đập trong lồng ngực mà dồn lên cổ họng, dội sau màng nhĩ, dồn dập đến mức khiến cô khó thở."Đừng nghĩ nữa, Thẩm Chiêu Hạ, hít thở sâu đi." Cô cố gắng tự trấn an bằng phương pháp mà bác sĩ tâm lý đã chỉ, nhưng một giọng nói khác bên trong lại đang gào thét với âm lượng vượt xa mức chịu đựng của người bình thường: "Ngải Dĩ Trì không cần mày nữa, ha ha ha, Ngải Dĩ Trì không cần mày nữa!"Đầu Thẩm Chiêu Hạ ong lên, âm thanh bên ngoài trở nên xa xăm và vô thực. Thế giới của cô đang rơi tự do, mọi thứ trong thực tại vặn vẹo thành những hình dạng không thể nhận ra. Không khí dần loãng đi. Khoảnh khắc ấy, Thẩm Chiêu Hạ cảm giác mình thực sự sắp chết.Trước khi chết, Thẩm Chiêu Hạ chỉ muốn gặp Ngải Dĩ Trì lần cuối.Vậy nên mới có cú điện thoại đó."Em yên tâm, tôi sẽ không gọi cho em nữa, trừ khi Niên Niên có chuyện." Thẩm Chiêu Hạ tựa vào đầu giường, nhắm mắt, giọng nói vẫn mang vẻ bất cần nhưng đã cạn hết sức lực.Ngải Dĩ Trì lại hoảng loạn, càng nói ra những lời cay nghiệt hơn: "Nếu lần này chị không nghe lời bác sĩ, tôi không chỉ không nghe điện thoại của chị nữa, mà sau này chị cũng đừng hòng gặp lại tôi."Lời đe dọa này cuối cùng cũng có tác dụng với Thẩm Chiêu Hạ.Cô cúi đầu, nhìn vết răng in hằn trên mu bàn tay mình.Một lúc lâu sau."Em đã thấy hết rồi sao?" Cô hỏi."Phải.""Em đã thấy gì?""Thuốc." Ngải Dĩ Trì dừng lại, "Và cả ảnh chụp nữa."Thẩm Chiêu Hạ run lên, vô tình cắn phải lưỡi mình, tức thì vị máu tanh trào lên khắp khoang miệng.Chương 108Ngải Dĩ Trì không thể cãi lại Thẩm Chiêu Hạ. Trời vừa hửng sáng, Thẩm Chiêu Hạ đã rời khỏi bệnh viện.Thẩm Chiêu Hạ không tin bác sĩ ở đây, khăng khăng chuyển về bệnh viện tư nhân của mình để điều trị, đồng thời cam đoan với Ngải Dĩ Trì nhất định sẽ tuân thủ chỉ định, hoàn thành mọi thủ tục kiểm tra và tích cực phối hợp điều trị.Ngải Dĩ Trì đành chịu, chỉ còn cách đưa cô ấy về.Vừa đỡ người đến cửa phòng ngủ, tay Ngải Dĩ Trì đã bị gạt ra.Thẩm Chiêu Hạ chặn trước cửa, ngăn Ngải Dĩ Trì định bước vào."Không dám cho tôi xem?" Ngải Dĩ Trì hừ lạnh, "Không cho xem thì tôi cũng đã xem rồi. Thẩm Chiêu Hạ, chị còn gì phải giấu nữa?""Ít ra cũng không để em càng thêm khinh tôi.""Chị yên tâm." Ngải Dĩ Trì cười khẩy, "Trong mắt tôi, cậu đã là kẻ dơ bẩn nhất rồi, không còn chỗ nào để dơ bẩn hơn được nữa đâu."Từng lời Ngải Dĩ Trì nói đều cứa vào lòng người.Thẩm Chiêu Hạ cam tâm tình nguyện chịu tổn thương.Hai người họ dường như không thể chung sống bình thường. Hoặc là Thẩm Chiêu Hạ làm tổn thương Ngải Dĩ Trì, hoặc là Ngải Dĩ Trì làm tổn thương Thẩm Chiêu Hạ.Nếu đổi sang một người hơi mê tín một chút, họ sẽ nói rằng hai người này có duyên mà không có phận, kiếp này không có số ở bên nhau, cố gắng ràng buộc chỉ làm tổn thọ.Thẩm Chiêu Hạ chưa bao giờ tin vào số mệnh. Cho dù chỉ còn một ngày, cô ấy cũng phải chết ngay trước mặt Ngải Dĩ Trì, để Ngải Dĩ Trì mãi mãi nhớ đến mình.Thực ra, cô ấy chẳng cần phải tốn công tốn sức. Ngải Dĩ Trì đã sớm khắc sâu cô trong tim. Không ai quên được kẻ đã từng đâm xuyên trái tim mình. Dù có cố đến mấy, Ngải Dĩ Trì cũng không thể quên người phụ nữ họ Thẩm này, người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà Ngải Dĩ Trì thật lòng yêu.Thẩm Chiêu Hạ đương nhiên biết điều đó, nhưng điều cô muốn Ngải Dĩ Trì ghi nhớ không phải là kẻ đáng ghét từ rất lâu rồi, mà là con người cô của hiện tại.Muốn Ngải Dĩ Trì ghi nhớ rằng, Thẩm Chiêu Hạ đã chết đi với tình yêu sâu đậm nhất dành cho cô ấy.Đáng tiếc, Thẩm Chiêu Hạ rồi sẽ chết, nhưng không phải hôm nay. Cô đã không được như ý nguyện.Không chỉ không được như ý, mà còn phải đối mặt với điều mình không muốn nhất: để Ngải Dĩ Trì tận mắt chứng kiến sự điên loạn mà cô đã che giấu bấy lâu nay.Thẩm Chiêu Hạ vốn cao gầy, chân dài, trước đây còn có thể dễ dàng bế bổng Ngải Dĩ Trì. Vậy mà giờ, cô lại không ngăn nổi một Ngải Dĩ Trì tay yếu chân mềm.Ngải Dĩ Trì chỉ nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, đẩy Thẩm Chiêu Hạ sang một bên, rồi đi vào phòng trước cả chủ nhân, bật đèn. Bố cục phòng ngủ đập vào mắt cô.Nổi bật nhất đương nhiên là bức tường ảnh đối diện giường. Ngải Dĩ Trì đối diện với sự theo dõi trần trụi của chủ nhân căn phòng: những tấm hình lúc khóc, lúc cười, ảnh nhiều năm trước, ảnh hiện tại. Mỗi tấm đều là cô, có ảnh chụp thường ngày, có cả ảnh trích từ camera giám sát. Rất nhiều chi tiết mà bản thân Ngải Dĩ Trì chưa từng để ý.Và ở chính giữa là bức ảnh cưới khổ lớn, Ngải Dĩ Trì nhận ra ngay, nó được mang từ căn nhà cũ đến.Ngải Dĩ Trì vẫn còn nhớ tâm trạng khi chụp ảnh cưới lúc đó, trái tim cô căng tràn hạnh phúc đến mức muốn nổ tung. Khi chọn ảnh, tấm nào cô cũng muốn giữ lại, cuối cùng chọn tấm này để phóng to. Ban đầu, cô định treo nó trong phòng tân hôn của mình và Thẩm Chiêu Hạ. Lý do chọn bức này cũng đơn giản: ánh mắt của Thẩm Chiêu Hạ trong bức ảnh này là dịu dàng nhất, dường như đang nói với Ngải Dĩ Trì: "Chị sẽ yêu em suốt đời."Thật đáng tiếc, bức ảnh này chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời. Sau khi phóng lớn, nó bị ném xuống tầng hầm, mãi không còn thấy lại.Bởi vì Ngải Dĩ Trì và Thẩm Chiêu Hạ không hề có phòng tân hôn. Họ đã ngủ riêng ngay từ đêm động phòng hoa chúc, cho đến khi Ngải Dĩ Trì ký vào đơn ly hôn."Trong đống ảnh bệnh hoạn này, tôi ghét nhất chính là tấm đó." Ngải Dĩ Trì chỉ vào bức ảnh cưới ở chính giữa."Tôi biết.""Giờ nhìn lại, lúc chụp bức ảnh này, thực ra chị đã mất kiên nhẫn lắm rồi.""Đúng vậy.""Chị đã lừa dối tôi suốt bảy năm trời.""Phải."Sự thẳng thắn của Thẩm Chiêu Hạ khiến Ngải Dĩ Trì nghẹn lời. Rõ ràng cô đang rất tức giận, nhưng thoáng chốc lại bật cười, ánh mắt chuyển từ bức ảnh sang gương mặt Thẩm Chiêu Hạ: "Thẩm Chiêu Hạ, rốt cuộc chị đang giả vờ thâm tình gì vậy? Giữa chúng ta rõ ràng còn chẳng có tình cảm nữa cơ mà."Thẩm Chiêu Hạ nghẹn lại nơi cổ họng, không lên tiếng.Có thể nói gì đây? Rằng có tình cảm sao?Lời cô nói, Ngải Dĩ Trì sẽ không tin một chữ.Đã biết cô ấy không tin, Thẩm Chiêu Hạ cũng không nói nữa.Từ rất lâu rồi, Thẩm Chiêu Hạ đã ngừng giải thích.Ngải Dĩ Trì nhìn chằm chằm Thẩm Chiêu Hạ: "Chị của bây giờ, thậm chí còn đáng ghét hơn chị của bảy năm kia."Trước mắt Thẩm Chiêu Hạ bỗng tối sầm, cô vội vịn vào khung cửa, mới tránh được việc ngã gục.Xem xong ảnh, Ngải Dĩ Trì lại nhìn đến các lọ thuốc trên tủ đầu giường.Một số lọ có ghi chú, còn phần lớn chỉ có một cái tên, toàn là những cái tên xa lạ, khó hiểu, chẳng biết dùng để chữa bệnh gì.Mỗi lần đọc qua một loại thuốc, mắt Ngải Dĩ Trì lại giật một cái, tim cũng co thắt đau đớn theo.Cho đến khi xem hết tất cả các loại thuốc, lòng bàn tay Ngải Dĩ Trì đã tê dại, hốc mắt đau nhức dữ dội.Thảo nào người này gầy trơ xương, mỗi ngày uống nhiều thuốc như vậy, còn nuốt trôi cơm sao? Tác dụng phụ thôi cũng đủ hành hạ cô ấy đến chết."Thẩm Chiêu Hạ..." Ngải Dĩ Trì cầm một lọ thuốc, răng khẽ va vào nhau, giọng run rẩy: "Rốt cuộc là vì sao?"Trên lọ thuốc đó ghi rõ, loại thuốc này dùng để giảm bớt lo âu.Ngải Dĩ Trì không hiểu.Thẩm Chiêu Hạ còn gì phải lo âu? Cô ấy có tiền, có ngoại hình, có thời gian, cuộc đời cô ấy sáng sủa vô cùng. Nếu đến cô cũng sống trong lo âu, thì có lẽ cả thế giới này đã phát điên rồi.Thẩm Chiêu Hạ đã vào phòng, cô lướt mắt qua lọ thuốc nhỏ trong tay Ngải Dĩ Trì, không nói gì.Cô cắn chặt răng, không nói một lời nào.Từ giây phút này, bất kể Thẩm Chiêu Hạ nói gì, cũng sẽ bị Ngải Dĩ Trì gán cho tội danh "dùng khổ nhục kế".Thẩm Chiêu Hạ không muốn gánh thêm sự nghi ngờ của Ngải Dĩ Trì nữa.Quá nặng nề, Thẩm Chiêu Hạ không thể gánh nổi.Thẩm Chiêu Hạ sẽ không bao giờ biện minh trước mặt Ngải Dĩ Trì nữa.Thẩm Chiêu Hạ không nói, Ngải Dĩ Trì cũng không hỏi. Cô đặt lọ thuốc xuống, rời khỏi phòng Thẩm Chiêu Hạ, đi vào nhà bếp, bắt đầu nấu cháo cho cô ấy.Trời đã sáng hẳn, đến lúc ăn sáng rồi.Bất kể hôm qua có rối ren hỗn loạn thế nào, từ khoảnh khắc mặt trời mọc, lại là một ngày mới.Ngày mới, nên tuân theo trật tự của ngày mới.Ngày mới nên bắt đầu bằng bữa sáng.Khi vo gạo, nước mắt Ngải Dĩ Trì từng giọt, từng giọt rơi xuống nồi.Lẽ ra cô nên ngửa mặt lên trời cười vang ba tiếng, chỉ thẳng vào mũi Thẩm Chiêu Hạ mà hả hê nói: "Thẩm Chiêu Hạ, chị cũng có ngày hôm nay. Đây chính là quả báo!"Lẽ ra cô nên đi báo tin mừng cho Khương Tân Nhiễm, nói rằng Thẩm Chiêu Hạ gieo gió gặt bão, đã phải nhận sự trừng phạt thích đáng.Cô nên làm rất nhiều điều để thể hiện sự hân hoan tột độ của mình. Cô không nên nấu cháo cho Thẩm Chiêu Hạ đang bệnh, không nên vừa nấu cháo lại vừa rơi nước mắt, không sao ngừng lại được.Điều không nên nhất chính là cô không kìm nén được nỗi đau thắt từng cơn nơi lồng ngực. Thật nực cười, cô lại vẫn còn thương xót cho Thẩm Chiêu Hạ.Trên đời này, người mà cô không nên xót thương nhất chính là Thẩm Chiêu Hạ.Trong lúc Ngải Dĩ Trì nấu cháo, Thẩm Chiêu Hạ luôn đi theo sau cô, như một chú chó không thể rời chủ, dù biết mình không thể làm gì, vẫn cứ quanh quẩn bên chân chủ.Thẩm Chiêu Hạ hữu dụng hơn chó một chút, ít nhất cô ấy còn có thể lau nước mắt cho Ngải Dĩ Trì, và nói một câu: "Tôi không đáng để em rơi nước mắt."Ngải Dĩ Trì giọng nghèn nghẹn: "Ai nói tôi khóc vì chị?""Vậy tại sao em vẫn ở lại?""Tôi đã nói rồi, một con mèo bị bỏ rơi bên đường tôi còn không thể mặc kệ, huống chi là một người sống sờ sờ.""Em quá mềm lòng.""Phải, người mềm lòng thì xứng đáng vất vả cả đời."Trong suốt quá trình vo gạo, nước mắt Ngải Dĩ Trì chưa từng khô, một nửa lượng nước trong nồi cơm điện là nước mắt của cô.Trong thời gian chờ gạo thành cháo, Ngải Dĩ Trì ngồi thẫn thờ bên quầy bar, mắt nhìn nồi nhưng không thấy nồi, tầm nhìn nhòa đi. Nước mắt vừa ngưng được một lúc lại bắt đầu tuôn rơi. Cả người cô bất động, chỉ có đôi mắt đang khóc.Ngay cả khi phát bệnh, toàn thân Thẩm Chiêu Hạ đau nhói như bị hàng ngàn cây kim đâm khắp người, cũng không đau bằng khoảnh khắc nhìn thấy Ngải Dĩ Trì rơi lệ lúc này. Thẩm Chiêu Hạ muốn tiến lên ôm Ngải Dĩ Trì một cái, vừa bước được một bước đã bị Ngải Dĩ Trì quát lớn: "Đừng lại đây."Thẩm Chiêu Hạ ngoan ngoãn như một chú chó nhận được lệnh của chủ nhân, rụt chân lại, chỉ còn sự phục tùng.Cháo đã chín, Thẩm Chiêu Hạ định đi múc, lại bị Ngải Dĩ Trì quát: "Chị ngồi yên ở bàn ăn cho tôi."Khi cháo được bưng ra, Ngải Dĩ Trì đặt cái chén xuống trước mặt Thẩm Chiêu Hạ: "Ăn được thì ăn, không ăn được thì thôi, đừng diễn trò ăn rồi nôn cho tôi xem nữa.""Sẽ không nôn." Thẩm Chiêu Hạ nói: "Em nấu, sẽ không nôn."Khuôn mặt Ngải Dĩ Trì nhòe nhoẹt nước mắt treo lên một nụ cười châm biếm, nhưng vì đôi mắt và chóp mũi đỏ hoe nên sự châm biếm đó trở nên yếu ớt: "Lạ thật đấy, người khác nấu thì chị nôn, tôi nấu thì không nôn! Thẩm Chiêu Hạ, tôi sinh ra để làm bảo mẫu cho chị phải không?"Không phải.Thẩm Chiêu Hạ không nói gì, bưng chén lên, cầm muỗng, múc một muỗng cháo đưa đến miệng, từ từ húp.Chén cháo rất nóng, nhưng Thẩm Chiêu Hạ ăn như thể nhiệt độ vừa phải."Chị không biết thổi sao? Muốn bị bỏng để tôi phải chăm sóc chị à?"Không phải câu này.Thẩm Chiêu Hạ ngoan ngoãn, lần nào đưa ăn cũng thổi hai cái."Sao chị không phản bác?" Ngải Dĩ Trì hỏi với giọng điệu rất gay gắt.Thẩm Chiêu Hạ không ngẩng đầu: "Em nói đúng, Tiểu Ngải.""Tôi nói đúng? Tôi nói đúng chỗ nào? Thẩm Chiêu Hạ, chị lại đang mưu tính trò quỷ gì nữa?"Không phải thế này, Ngải Dĩ Trì không muốn nói ra những lời tổn thương như vậy.Thẩm Chiêu Hạ là một bệnh nhân, trái tim cô ấy đang bệnh, Ngải Dĩ Trì nên quan tâm cảm xúc của cô ấy, nói những lời ôn hòa, không nên kích thích thần kinh nhạy cảm, yếu đuối của Thẩm Chiêu Hạ nữa.Từ khi nào, cách hai người họ ở với nhau trở thành như thế này? Tại sao mỗi lời cô nói với Thẩm Chiêu Hạ đều mang đầy gai nhọn?Thẩm Chiêu Hạ liếc nhìn Ngải Dĩ Trì một cái, rồi im lặng, tiếp tục ăn cháo."...Xin lỗi." Sau một hồi lâu, Ngải Dĩ Trì lên tiếng.Thẩm Chiêu Hạ cười nhẹ: "Tiểu Ngải, người không cần nói câu này nhất chính là em.""Tại sao?"Thẩm Chiêu Hạ lại không nói nữa."Tại sao không nói?"Bởi vì lời nào thốt ra từ miệng tôi, em cũng sẽ không tin."Lần này tôi tin." Ngải Dĩ Trì nhìn thẳng vào Thẩm Chiêu Hạ, như thể có thể nhìn xuyên thấu tâm tư cô ấy.Mắt Thẩm Chiêu Hạ khẽ động, thấy khó tin, "Em thật sự tin ư?"Ngải Dĩ Trì gật đầu.Sự tin tưởng này thật khó có được, Thẩm Chiêu Hạ đương nhiên sẽ không lãng phí nó vào chuyện nhỏ nhặt như biện hộ cho bản thân, cô phải giữ nó cho điều quan trọng nhất."Tiểu Ngải, tôi yêu em, luôn yêu em, bây giờ vẫn yêu em."Hóa ra lại là câu này.Ngải Dĩ Trì cúi đầu, bật ra một tiếng tự giễu.Cô đã sớm tin rồi.Ngay từ khi Thẩm Chiêu Hạ xả thân đỡ nhát dao chí mạng đó cho Ngải Dĩ Trì, cô đã tin rồi.Nhưng Ngải Dĩ Trì đã không còn là cô gái mười tám tuổi nữa. Cô đã không còn khao khát tình yêu, cuộc đời cô cũng không cần sự tham gia của tình yêu nữa."Thẩm Chiêu Hạ, tôi đối xử với chị như vậy mà chị vẫn yêu tôi, chị bị bệnh à?""Đúng, tôi bị bệnh." Thẩm Chiêu Hạ thẳng thắn thừa nhận, "Tôi mắc một căn bệnh mà không có cậu thì sẽ chết." Vừa nói xong, Thẩm Chiêu Hạ vô cùng hối hận. Ngải Dĩ Trì nói chỉ tin cô một câu, nói câu này ra liệu còn tin nữa không? Lỡ lại bị đánh giá là kẻ xảo ngôn thì sao?Ngải Dĩ Trì muốn phản bác. Cô muốn dùng chính kinh nghiệm của mình để nói với Thẩm Chiêu Hạ rằng, trên đời này không có ai rời xa ai mà chết được.Nhưng khi Ngải Dĩ Trì đối diện với ánh mắt Thẩm Chiêu Hạ, những lời muốn nói tắc nghẹn lại nơi cổ họng, không cách nào thốt ra được.Ngải Dĩ Trì tin những gì Thẩm Chiêu Hạ nói là sự thật.Với vẻ ngoài tiều tụy hiện tại của Thẩm Chiêu Hạ, Ngải Dĩ Trì thực sự sợ cô ấy sẽ tự hành hạ mình đến chết.Nếu Thẩm Chiêu Hạ chết thật thì phải làm sao?Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, Ngải Dĩ Trì chỉ cảm thấy cổ mình bị siết lại bởi một sợi dây thòng lọng vô hình, nút thắt đang từ từ siết lên.Trên thế giới này, người đến người đi, đối với Ngải Dĩ Trì, thiếu ai cũng được, thiếu cả chính cô cũng chẳng sao, chỉ duy nhất không thể thiếu Thẩm Chiêu Hạ.Nếu thiếu đi Thẩm Chiêu Hạ, cái kẻ đáng ghét khó ưa này, Niên Niên phải làm sao, ai sẽ chăm sóc nó.Không còn Thẩm Chiêu Hạ, Ngải Dĩ Trì sẽ thật sự trở thành một kẻ cô độc trên thế gian này.------Tác giả có lời muốn nói:Thẩm Chiêu Hạ: Tôi chính là người huấn luyện thú tự thân, tự dạy dỗ bản thân thật ngoan.Ngải Dĩ Trì: Không nuôi chó, xin cảm ơn.------Người xếp chữ có lời muốn nói:Truyện đã chính thức kết thúc ở chương 122, HE không đổi công như giới thiệu. Mình sẽ cố gắng đuổi kịp~