[BHTT][QT] Ly hôn ngày đó nàng ôm ta khóc - Tam Nguyệt Đồ Đằng

104, 105, 106



Chương 104

Tiếng Ngải Dĩ Trì đập cửa dồn dập, từng hồi gõ thẳng vào màng nhĩ Thẩm Chiêu Hạ.

"Thẩm Chiêu Hạ! Thẩm Chiêu Hạ, chị có nghe thấy không?"

"Thẩm Chiêu Hạ, ổ khóa bị hỏng rồi, làm ơn gọi thợ sửa khóa đến đi!"

"Thẩm Chiêu Hạ, đừng giở trò nữa! Chiều nay tôi thật sự có việc quan trọng!"

Tần suất cô ấy đấm cửa lúc nhanh lúc chậm, trái tim Thẩm Chiêu Hạ cũng theo đó mà loạn nhịp, lúc nhanh lúc chậm.

Mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán, móc khóa trên ngón trỏ Thẩm Chiêu Hạ xoay tròn càng lúc càng nhanh. Cô mím chặt môi, đôi mắt cụp xuống phủ một màn sương mờ, suy nghĩ cũng trở nên hỗn độn.

Ngải Dĩ Trì không muốn nghĩ về Thẩm Chiêu Hạ theo hướng tồi tệ nhất, vì trong lòng cô vẫn có một chút niềm tin rằng Thẩm Chiêu Hạ đã thay đổi, tin vào thứ gọi là tình yêu thoáng qua trong đôi đồng tử đen láy kia, tin rằng Thẩm Chiêu Hạ sẽ không làm tổn thương mình nữa. Bằng không Ngải Dĩ Trì đã không ngốc đến mức không biết từ lúc nào, sự cảnh giác với Thẩm Chiêu Hạ lại giảm xuống gần như bằng không.

"Thẩm Chiêu Hạ! Mau mở cửa cho tôi! Đừng có điên nữa! Cô nghĩ tôi sẽ mắc bẫy à?!"

Nghe tiếng Ngải Dĩ Trì đập cửa, Thẩm Chiêu Hạ đau lòng vô cùng. Cô nghĩ, Ngải Dĩ Trì đập mạnh như thế, giờ đôi tay ấy chắc đã sưng đỏ cả rồi, không biết phải mất bao lâu mới lành lại được.

"Thẩm Chiêu Hạ! Cô đã hủy hoại tôi hai lần rồi! Lần này, nếu cô còn hủy hoại cuộc đời tôi nữa, cô nghĩ tôi có còn tha thứ cho cô không!"

Tim Thẩm Chiêu Hạ run lên, chiếc chìa khóa đang xoay trên ngón trỏ cũng đột ngột dừng lại.

"Thẩm Chiêu Hạ, coi như tôi cầu xin cô! Đây là cuộc đời tôi phải liều mạng mới giành được! Tôi không giống cô, sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ chưa bao giờ biết khổ là gì. Cuộc đời tôi là do tôi lăn lộn bò trườn mới đến được ngày hôm nay. Giờ khó khăn lắm mới thấy được tia hy vọng, Thẩm Chiêu Hạ, cô làm ơn, cứ xem như là thương hại tôi, đừng..."

Mũi Ngải Dĩ Trì cay xè, viền mắt ướt nhòe, nói đến cuối câu thì cổ họng nghẹn lại như bị một nắm bông chặn kín, giọng run rẩy, hầu như không thể phát ra tiếng.

Lòng cô ngập tràn sự hoảng sợ và bất lực, hoàn toàn không biết phải làm sao. Lúc này cô mới hối hận vì sự ngu ngốc của mình. Thẩm Chiêu Hạ đã thu lại nanh vuốt quá lâu, cô ta ngụy trang thành một con cừu ngoan ngoãn, những ai chưa từng thấy bản chất thật sẽ dễ dàng mắc lừa.

Mà Ngải Dĩ Trì lại quá ngu ngốc, dù đã từng thấy bộ mặt thật của Thẩm Chiêu Hạ, vẫn tin rằng sau khi thu lại nanh vuốt, Thẩm Chiêu Hạ đã thay đổi, thực sự biến thành một con cừu hiền lành, vô hại.

Nước mắt không kìm được, lăn dài từ hốc mắt đang mở to hết cỡ. Tim Ngải Dĩ Trì run lên từng nhịp, mười ngón tay sưng đỏ cũng run bần bật, toàn thân như bị rút cạn sức lực. Cô không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm bẹp bên cửa, vật lộn trong sự chống cự vô vọng cuối cùng.

"Thẩm Chiêu Hạ, tôi cầu xin cô, đừng hủy hoại cuộc đời tôi..."

Cuộc đời cô đã phải gắng hết sức mới giành được, sống trong những căn nhà gián bò khắp nơi, gió lùa tứ phía, dù nhiệt độ xuống âm mười độ, cô vẫn dậy từ khi trời chưa sáng để cắm đầu vào sách vở. Khi người khác ngủ, cô đọc sách. Khi người khác chơi điện thoại, cô đi làm thêm. Khi người khác hẹn nhau đi du lịch, cô viết lời tựa... Bởi cô biết, cô... cô không giống người khác.

Họ có đường lui, có nơi nương tựa, có bến đỗ ấm áp gọi là gia đình, có những người thân yêu thật lòng đón nhận họ, những người sẵn sàng nói với họ: "Đừng quá vất vả, sức khỏe là quan trọng nhất, cùng lắm thì cứ về với cha mẹ, sức khỏe vẫn là trên hết."

Ngải Dĩ Trì từng ở ký túc xá một thời gian khi học ở Minh Chử. Trong phòng sáu người, chỉ có duy nhất cô là sinh viên ngoại tỉnh, còn lại đều là người địa phương. Ngày khai giảng, ký túc xá náo nhiệt vô cùng, các sinh viên và phụ huynh lũ lượt đổ về khu ký túc, sau đó bắt đầu dọn dẹp, lau chùi đồ đạc, sắp xếp chăn màn, lau nhà... Họ bận rộn đến mức mồ hôi nhễ nhại cũng không hề ngơi tay, còn phải giúp con mình làm quen, tạo mối quan hệ tốt với những đứa trẻ khác trong phòng, sợ con mình ở trường sẽ chịu thiệt thòi.

Lần đầu tiên, Ngải Dĩ Trì có một nhận thức cụ thể đến vậy về tình thân ruột thịt.

Ngày hôm đó, sàn nhà ký túc xá đã được các vị phụ huynh của bạn cùng phòng lau đi lau lại đến năm lần.

Bởi vì Ngải Dĩ Trì là người duy nhất trong phòng không có người thân bên cạnh.

Lúc đó, Ngải Dĩ Trì đã nghĩ, cảm giác có một mái nhà, thật sự tốt đẹp biết bao.

Cũng chính lúc đó, Ngải Dĩ Trì đã tuyệt vọng nhận ra, cả đời này mình có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được một mái nhà.

Đứa trẻ không nhà chỉ có thể dốc sức chạy, dù mệt cũng không được dừng lại. Ngải Dĩ Trì biết mình không có nơi trú mưa.

Ngải Dĩ Trì rất mệt, mệt vô cùng. Ngoài bản thân cô ra, không ai biết cô mệt mỏi đến nhường nào. Cô gần như đã dùng hết mọi sức lực, khó khăn lắm mới chạy đến được tận cùng của khổ ải, khó khăn lắm mới tìm được cho mình một chỗ nương thân, khó khăn lắm...

Khó khăn lắm mới không còn phải lo lắng về cơm ăn ba bữa.

Cái bến đỗ che mưa chắn gió mà cô liều mạng dựng xây trong mắt Thẩm Chiêu Hạ chẳng khác nào một túp lều tranh, Thẩm Chiêu Hạ chỉ cần thổi nhẹ một cái, mọi thứ sẽ tan biến.

Nước mắt lã chã rơi xuống, Ngải Dĩ Trì nảy sinh tuyệt vọng với thế giới này. Cô nghĩ, phải chăng cả đời này mình đã được định sẵn là trắng tay, giống như Sisyphus đẩy tảng đá lên núi, cứ mỗi lần tảng đá gần đến đỉnh núi, nó lại lăn xuống, lặp đi lặp lại không ngừng trong vòng tuần hoàn vô tận giữa hy vọng và tuyệt vọng.

Nếu vĩnh viễn không có hy vọng mới là sự thật của thế giới này, vậy thì Ngải Dĩ Trì không muốn sống nữa.

Trước đây, dù những ngày tháng có khó khăn đến đâu, cô vẫn tự mình vượt qua được. Đây là lần đầu tiên, tận đáy lòng cô nảy sinh ý định tìm đến cái chết.

Một người đã quyết tâm muốn chết sẽ không còn bị bất kỳ sự uy hiếp nào của Thẩm Chiêu Hạ chi phối nữa. Trên đời này, Ngải Dĩ Trì không còn một ai để yêu thương, Thẩm Chiêu Hạ chỉ có thể dùng tương lai để uy hiếp cô. Một khi Ngải Dĩ Trì đã không còn quan tâm đến cả tương lai, thì không ai có thể uy hiếp được cô.

"Thẩm Chiêu Hạ, cô là một con rắn độc. Tôi biết mà, tôi không nên trao cho cô bất kỳ sự tin tưởng nào nữa." Ngải Dĩ Trì đứng dậy nhìn cánh cửa đang đóng chặt, rồi lại nhìn sang ô cửa sổ đang hé mở đối diện.

Cửa sổ kính sát đất rộng và sáng, kiểu trượt ngang, vì ở tầng cao nên không lắp song sắt chống trộm.

Nếu nhảy xuống, sẽ vỡ nát thành một đống bùn trong chớp mắt, quá trình ý thức biến mất ngắn ngủi đến mức gần như không có đau đớn, và cũng không thể giữ được một thi thể nguyên vẹn.

Ngải Dĩ Trì thẫn thờ bước đến bên cửa sổ, chống tay lên bệ cửa, nhìn xuống phía dưới.

Nếu sau khi chết thật sự có sự phán xét, Ngải Dĩ Trì hy vọng Diêm Vương sẽ đày cô xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được đầu thai.

Thế giới này rất tốt, nhưng Ngải Dĩ Trì không muốn quay lại nữa.

Ngay khi Ngải Dĩ Trì đã nhắm mắt, hạ quyết tâm, chuẩn bị bước ra...

Giọng Thẩm Chiêu Hạ vọng đến từ bên ngoài cửa.

"Tiểu Ngải, em gọi điện thoại xong chưa? Bữa trưa vừa được mang đến, tôi đi lấy rồi, sao cửa phòng em lại không mở được, có phải em khóa trái không?"

Thẩm Chiêu Hạ cuối cùng cũng lên tiếng, đưa cho Ngải Dĩ Trì một cọng rơm mang tên hy vọng. Ý chí sinh tồn mãnh liệt khiến Ngải Dĩ Trì bất chấp tất cả, nắm chặt lấy nó, hoàn toàn không còn để tâm lời nói đó là thật hay giả.

"Tôi không khóa trái! Thẩm Chiêu Hạ cô mau mở cửa! Tôi không ăn cơm nữa, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn về chỗ của mình."

"Chỗ của mình" mà Ngải Dĩ Trì nói, chẳng qua cũng chỉ là căn phòng trọ nhỏ hẹp, không bằng một phòng khách của Thẩm Chiêu Hạ. Thế giới này không có một nơi nào thật sự thuộc về Ngải Dĩ Trì, cô giống như một cánh bèo, chỉ có thể lênh đênh trôi dạt, bị thổi từ nơi này đến nơi khác.

"Tôi vặn tay nắm không được, cứ tưởng em khóa trái cửa phòng, sợ tôi vào." Thẩm Chiêu Hạ đứng ngoài phòng, giọng có phần ngạc nhiên, "Lẽ nào khóa bị hỏng rồi?"

Thế nhưng vẻ mặt cô ta lại không hề có chút kinh ngạc nào, trầm tĩnh như mặt hồ trong tiết thu, lặng lẽ cất chiếc chìa khóa đã khóa Ngải Dĩ Trì vào túi áo, tựa vào cánh cửa, nói: "Tiểu Ngải em đừng lo lắng, tôi đã gọi Ban quản lý cử người đến sửa rồi, sẽ tới ngay thôi."

Ngải Dĩ Trì giật mình như một con thú nhỏ, cảnh giác quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía cửa, "Cô... cô vừa rồi chẳng lẽ không nghe thấy tôi nói gì sao?"

"Tôi đi lấy đồ ăn nên không để ý." Thẩm Chiêu Hạ thản nhiên đáp: "Em đã nói gì? Tiểu Ngải, em nói lại lần nữa đi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc lắng nghe."

Căn nhà của Thẩm Chiêu Hạ quá rộng, cửa phòng ngủ của Ngải Dĩ Trì lại dày và cách âm tốt, khoảng cách từ phòng ngủ đến cửa chính quả thật là không thể nghe thấy tiếng cô la hét.

"Không... không có gì..." Khoảnh khắc này, Ngải Dĩ Trì bắt đầu tự nghi ngờ bản thân, liệu có phải cô quá đa nghi, nghĩ Thẩm Chiêu Hạ quá xấu xa chăng. Nỗi đau khổ và tuyệt vọng chốc lát biến thành cảm giác áy náy. Ngải Dĩ Trì cố gắng chớp mắt, bịa đại một lý do: "Tôi... tôi nói tôi đói."

"Đói lắm à?" Giọng Thẩm Chiêu Hạ nghe có vẻ lo lắng. "Đừng vội, người của Ban quản lý sắp đến rồi, cô sẽ ra ngoài ăn được ngay thôi. Xin lỗi, căn phòng này lâu ngày không có người ở, có lẽ khóa bị sét rồi."

Giọng điệu vô cùng thành khẩn. Trong phút chốc, sự chênh lệch tâm lý quá lớn khiến Ngải Dĩ Trì không kịp thích ứng, đầu óc trống rỗng, chỉ biết đứng sững ra đó.

Nhân viên bảo trì nhanh chóng đến nơi, chỉ vài động tác đã phá được ổ khóa.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, người đầu tiên Ngải Dĩ Trì nhìn thấy là Thẩm Chiêu Hạ.

"Tiểu Ngải..." Thẩm Chiêu Hạ bước đến gần Ngải Dĩ Trì, nghẹn ngào gọi tên cô.

Trong tích tắc, mọi nghi ngờ, giận dữ, và cảm giác có lỗi trong lòng Ngải Dĩ Trì đều tan chảy thành dòng nước mắt. Lúc này, cô không còn nghĩ ngợi gì nữa, mím môi, lao về phía Thẩm Chiêu Hạ, đấm vào ngực cô ta một cái, rồi theo bản năng sà vào lòng cô ta mà khóc nức nở.

Thẩm Chiêu Hạ ôm chặt Ngải Dĩ Trì, đợi khi nhân viên bên Ban quản lý đi, mới nâng đôi tay cô ấy lên, cẩn thận nhìn ngắm.

Quả nhiên, bàn tay đỏ bừng, từ kẽ ngón cái đến khớp ngón út đều sưng đỏ.

Thẩm Chiêu Hạ áp hai tay của Ngải Dĩ Trì lên tim mình, một vị tanh ngọt dâng lên cổ họng, cô cố nén xuống rồi nuốt ngược vào trong, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi..."

Cô thì thầm lặp đi lặp lại bên tai Ngải Dĩ Trì. Ngẩng đầu nhìn thấy cánh cửa sổ đang mở rộng, trái tim càng run lên bần bật như vừa thoát khỏi cơn đại nạn.

Chỉ chút nữa thôi, cô sẽ mất Ngải Dĩ Trì mãi mãi.

Thẩm Chiêu Hạ gần như không dám tưởng tượng, nếu cô nói chậm một giây thôi, căn phòng này sẽ xảy ra hậ quả gì.

Ngải Dĩ Trì cũng quên hết những do dự trước đây, những ghi nhớ phải giữ khoảng cách với Thẩm Chiêu Hạ. Cô vùi mặt vào hõm cổ Thẩm Chiêu Hạ, nước mắt như mưa, chỉ lo thút thít: "Tôi đã hiểu lầm chị rồi, Thẩm Chiêu Hạ..."

"Tốt quá, chị chưa biến thành người xấu..."

"Tốt quá, chị... chị vẫn là một người tốt..."

"Nếu chị lừa tôi thêm lần nữa, tôi thật sự không sống nổi đâu..."

"Tôi sẽ không lừa em." Thẩm Chiêu Hạ ôm chặt Ngải Dĩ Trì, nước mắt theo sống mũi cô ta chảy dài, thấm xuống má Ngải Dĩ Trì, "Tôi sẽ không bao giờ lừa em nữa."

Rốt cuộc, cô vẫn không đành lòng.

Thẩm Chiêu Hạ vốn định trói buộc Ngải Dĩ Trì bên cạnh mình, tìm một nơi không người để ẩn cư, cho đến khi cả hai cùng hóa thành bộ xương khô.

Xương khô cũng không cần chôn cất, chờ đến thật lâu sau được người ta phát hiện, vẫn có thể lờ mờ nhận ra đó là hình hài hai người phụ nữ đã ôm nhau trước khi chết.

Nhưng giây phút cuối cùng, Thẩm Chiêu Hạ đã không thể nhẫn tâm.

Thẩm Chiêu Hạ đã chứng kiến cảnh tượng Ngải Dĩ Trì bị bẻ gãy cánh và nhốt vào lồng sẽ trở nên thế nào.

Lúc đó, dù Ngải Dĩ Trì là cam tâm tình nguyện, nhưng sự sống vẫn bị rút cạn từng chút một.

Huống chi đây là một Ngải Dĩ Trì đã chất chứa đầy oán hận, cô ấy chắc chắn sẽ đập đầu đến chảy máu, giằng co đến chết mới thôi.

Thẩm Chiêu Hạ vốn đã quyết cứng rắn, rằng dù Ngải Dĩ Trì có máu chảy đầu rơi bên cạnh mình, cũng tuyệt đối không buông tay, không để người khác đoạt mất.

Nhưng tiếng khóc của Ngải Dĩ Trì đã khiến Thẩm Chiêu Hạ mềm lòng.

Khi Ngải Dĩ Trì khóc lóc van xin, cầu xin Thẩm Chiêu Hạ đừng hủy hoại cuộc đời mình, từng cảnh tượng quá khứ lại hiện về. Thẩm Chiêu Hạ chợt nhận ra, cuộc đời Ngải Dĩ Trì từ lâu đã bị chính cô phá nát.

Cuộc đời ấy khó nhọc lắm mới ghép lại được, nhưng cũng chỉ là một phiên bản sứt mẻ.

Nếu Ngải Dĩ Trì không bị Thẩm Chiêu Hạ hủy hoại, cô ấy đã tốt nghiệp Đại học Lâm Uyên, có lẽ giờ này đã là biên tập viên chính của Giám Mặc, đâu cần phải chịu cảnh làm việc dưới trướng Hàn Giang Tuyết.

Và câu nói sau đó của Ngải Dĩ Trì "Tôi không nên trao cho cô bất kỳ sự tin tưởng nào nữa" càng khiến Thẩm Chiêu Hạ sụp đổ.

Cô nghĩ, hóa ra Tiểu Ngải vẫn còn chút ít niềm tin vào mình.

Hóa ra mình vẫn chưa hoàn toàn vô vọng.

Lớp mây mù trong lòng được xua tan một chút, nhưng ngay sau đó lại bị một màn sương đen đặc bao trùm.

Mình đã phụ lòng tin của Tiểu Ngải, Thẩm Chiêu Hạ vò tóc, lặng lẽ tự hành hạ bản thân.

Thẩm Chiêu Hạ đã gần như bị xé làm đôi, trong đầu vang lên hai giọng nói đối chọi nhau, luân phiên gào thét:

Một giọng nói: "Mày muốn Ngải Dĩ Trì, chỉ cần nắm lấy cô ấy, trói cô ấy ở bên cạnh, cô ấy sẽ mãi mãi là của mày."

Và một giọng khác: "Trói cô ấy lại, thứ mày nhận được chỉ là một xác sống đang đếm ngược đến cái chết, mày thực sự muốn điều đó sao?"

Giọng kia lại nói: "Xác sống dù sao cũng là của mình, còn hơn trơ mắt nhìn cô ấy rơi vào tay người khác."

Giọng này lại hỏi: "Thẩm Chiêu Hạ, chẳng lẽ mày thật sự không hề xót thương Tiểu Ngải chút nào sao?"

Hai luồng suy nghĩ ấy gần như đã giày vò Thẩm Chiêu Hạ đến phát điên. Cô chỉ có thể dựa vào chút lý trí còn sót lại, cố gắng giữ vững hình hài, để bản thân không bị xé nát hoàn toàn.

Chương 105

Sau khi Ngải Dĩ Trì rời đi, căn biệt thự xa hoa của Thẩm Chiêu Hạ một lần nữa biến thành một chiếc quan tài bằng xi măng lạnh lẽo.

Ngải Dĩ Trì mang theo chiếc váy dạ hội đen trắng của mình, cũng mang đi luôn thứ duy nhất cô từng để lại trong "quan tài xi măng" này, không để lại cho Thẩm Chiêu Hạ một chút kỷ niệm nào.

Ngày tháng của Thẩm Chiêu Hạ càng trở nên khó khăn hơn. Khi đêm khuya thanh vắng, cô muốn ôm Niên Niên như trước, để chú mèo mang đến một chút an ủi dù ít ỏi cho cái lỗ hổng lồng lộng gió trong lòng mình. Nhưng Niên Niên đã bắt đầu đề phòng cô, đứng trên giá leo mèo cao ngất, xù lông trợn mắt cảnh giác, móng vuốt cào cào vào trụ cào. Chỉ cần Thẩm Chiêu Hạ dám lại gần, móng vuốt sắc bén ấy sẽ cào rách mặt cô ngay lập tức.

Thẩm Chiêu Hạ nghĩ, hình như cô luôn rơi vào cảnh người người xa lánh. Yến Lê phản bội cô, cha mẹ cô phản bội cô, giờ ngay cả một con mèo cũng muốn phản bội cô.

Người duy nhất không phản bội cô lại bị chính cô tự tay đuổi đi.

"Mày yên tâm, tao sẽ không ép buộc mày nữa, cũng sẽ không gây áp lực cho mày." Thẩm Chiêu Hạ không lại gần Niên Niên, không cố gắng bước vào lãnh địa của nó. Cô chỉ đứng từ xa nhìn con mèo nhỏ xù lông. Ngải Dĩ Trì nói đúng, con mèo nhỏ này quả thật gầy đi nhiều so với hồi ở Minh Chử.

"Mày là bảo bối trong lòng cô ấy, mày quan trọng hơn tao rất nhiều. Nếu mày mà lại đổ bệnh, cô ấy nhất định sẽ hận tao đến chết."

Niên Niên không hiểu được nỗi ai oán trong lời nói của Thẩm Chiêu Hạ. Sau một hồi đối đầu rất lâu, thấy Thẩm Chiêu Hạ quả nhiên không có ý định lại gần, nó mới thả lỏng cảnh giác, cuộn mình lại và thong thả liếm lông.

Thẩm Chiêu Hạ nghĩ, nếu trong lòng Ngải Dĩ Trì có một bảng xếp hạng, thì cô chắc chắn ở vị trí cuối cùng. Mọi người, thậm chí mọi vật trong đời Ngải Dĩ Trì đều quan trọng hơn cô.

Trước đây, Thẩm Chiêu Hạ cũng từng ở vị trí số một trong đời Ngải Dĩ Trì, nhưng chính Thẩm Chiêu Hạ đã tự tay xóa tên mình khỏi cuộc đời cô ấy.

Xóa thì dễ, muốn thêm vào lại, thì khó biết bao.

Thẩm Chiêu Hạ giữ lời hứa, quả nhiên không làm phiền Niên Niên nữa.

Thuốc ngủ ngày càng mất tác dụng với cô. Dù đã tăng liều lên năm viên, Thẩm Chiêu Hạ vẫn không thể chợp mắt.

Kèm theo chứng mất ngủ thường là những cơn đau mãn tính. Thẩm Chiêu Hạ thậm chí không thể xác định rõ là đau ở đâu, chỉ cảm thấy trên đầu như đội vòng kim cô, và bị niệm chú không ngừng nghỉ suốt 24 giờ. Vai cô như phải gánh vác cả ngàn cân, cảm giác như từng khối cơ trên cơ thể đang bị đốt cháy, mỗi ngày thức dậy cứ như vừa bị tra tấn đánh đập một trận.

Thẩm Chiêu Hạ hít một hơi thật sâu, lại lần nữa áp chế cơ thể không ngừng phản kháng này.

Bác sĩ của cô nói, liều lượng thuốc ngủ không thể tăng thêm nữa, nếu tăng sẽ có nguy cơ tử vong.

Mỗi ngày Thẩm Chiêu Hạ uống thuốc còn nhiều hơn cả ăn cơm: Duloxetine, Escitalopram, Alprazolam, Propranolol... Trên tủ đầu giường của cô bày la liệt hơn chục loại thuốc. Ban đầu Thẩm Chiêu Hạ còn cố gắng xem công dụng của từng loại, nhưng sau này, cô đã lười không buồn nhìn kỹ, mỗi ngày chỉ vô hồn ném thuốc vào miệng.

Có loại uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn, chẳng hạn như chứng tim đập nhanh sẽ thuyên giảm đôi chút, nhưng có loại uống vào lại chỉ khiến cô lo lắng hơn, dẫn đến cảm xúc sụp đổ, giống như lần cô nhốt Ngải Dĩ Trì vậy.

Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, Thẩm Chiêu Hạ lại kinh hồn bạt vía. Sao cô lại có thể mất lý trí đến mức muốn hủy hoại Ngải Dĩ Trì chứ?

Ngải Dĩ Trì từng nói, Thẩm Chiêu Hạ nên tìm cho mình một sở thích, để cô có thể thoát ra khỏi cuộc sống đau khổ này.

Buổi tối không ngủ được, Thẩm Chiêu Hạ bắt đầu một mình lái xe lang thang trên đường phố, như một hồn ma cô độc không nơi nương tựa.

Dù Lâm Uyên được mệnh danh là thành phố không ngủ, nhưng ba giờ sáng đường phố vẫn vắng lặng. Thẩm Chiêu Hạ lái xe trong vô định, sau vài vòng loanh quanh, theo bản năng, chiếc xe luôn dừng lại chính xác dưới khu nhà trọ của Ngải Dĩ Trì, mặc dù cô chưa từng nghĩ sẽ đến đây.

Nhưng trái tim cô đã lấy Ngải Dĩ Trì làm đích đến, và là đích đến duy nhất.

Chiếc Aston Martin DB12 đen tuyền lặng lẽ đỗ ven đường, hòa mình vào màn đêm, như một bóng ma trong đêm tối, còn chủ nhân của nó thì càng giống một hồn ma lang thang.

Tắt máy, đôi mắt đen như mực dán chặt vào ô cửa sổ thuộc về Ngải Dĩ Trì, nhìn ánh đèn ấy tối đi, rồi sáng lên, rồi lại tắt.

Đôi khi, ô cửa sổ đó sáng đèn rất muộn, thậm chí cho đến khi trời gần sáng mới tắt.

Đôi khi, ô cửa sổ đó tắt đèn rất sớm, điều đó có nghĩa là Ngải Dĩ Trì đã chìm vào giấc ngủ sâu trước khi Thẩm Chiêu Hạ đến.

Chỉ khi tận mắt nhìn thấy ánh sáng trong ô cửa sổ đó tắt đi, trái tim Thẩm Chiêu Hạ mới có được chút an bình. Cô mới có thể co mình ngủ thiếp đi trong khoang lái chật hẹp, mà không cần dựa vào thuốc ngủ nữa.

Ngải Dĩ Trì đi làm lúc chín giờ, ra khỏi nhà lúc tám giờ, vì vậy đồng hồ báo thức của Thẩm Chiêu Hạ được đặt lúc bảy giờ rưỡi để cô có thể lái xe rời đi trước khi Ngải Dĩ Trì phát hiện.

Kể từ khi Niên Niên đổ bệnh, Ngải Dĩ Trì đã nối lại liên lạc trực tuyến gián đoạn với Thẩm Chiêu Hạ.

Thời gian họ liên lạc cũng cố định: Thứ Ba và Thứ Sáu hàng tuần.

Lần đầu tiên Ngải Dĩ Trì chủ động nhắn tin cho Thẩm Chiêu Hạ, cô gõ rồi xóa, xóa rồi gõ một đoạn tin rất lâu. Cô tưởng không ai hay biết, nào ngờ trong tài khoản của Thẩm Chiêu Hạ chỉ có mỗi khung chat với cô. Nhìn dòng chữ "đối phương đang nhập" lúc xuất hiện lúc biến mất, tim Thẩm Chiêu Hạ cũng theo đó mà nhấp nhô.

Một ngày nọ, Ngải Dĩ Trì đã phải chuẩn bị tâm lý rất kỹ, gửi đi tin nhắn đầu tiên sau một thời gian dài, chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Đang bận à?"

Ngón tay Thẩm Chiêu Hạ lướt nhanh trên màn hình, gõ ra câu "Không", nhưng cố tình cách một phút sau mới gửi đi, để Ngải Dĩ Trì nghĩ rằng cô không hề trực chờ tin nhắn của cô ấy.

Ngải Dĩ Trì: "Niên Niên thế nào rồi?"

Thẩm Chiêu Hạ: "Hồi phục rất tốt, đã gọi bác sĩ thú y đến tận nhà kiểm tra rồi. Bàng quang và niệu đạo đã hết sưng, lượng thức ăn và nước uống đều bình thường, không còn tè bậy nữa."

Vừa gửi câu này đi, Thẩm Chiêu Hạ hối hận khôn tả.

Cô không nên kể tuột mọi chuyện một lúc như thế. Lẽ ra cô nên từ từ, Ngải Dĩ Trì hỏi một câu, cô trả lời một câu, kéo dài cuộc trò chuyện, biết đâu có thể kéo cô ấy quay lại.

Niên Niên còn ở chỗ cô, Ngải Dĩ Trì sẽ luôn phải bận tâm, không lo cô ấy không tìm mình.

Nhưng Thẩm Chiêu Hạ lại không nỡ để Ngải Dĩ Trì phải lo lắng. Cô muốn cuộc sống của Ngải Dĩ Trì bớt đi phiền muộn, thêm nhiều niềm vui.

Sau lần liên lạc đó, Thẩm Chiêu Hạ tưởng Ngải Dĩ Trì sẽ không tìm mình nữa. Nào ngờ thứ Sáu, tin nhắn của Ngải Dĩ Trì lại đúng giờ gửi đến: "Niên Niên sao rồi?"

Thẩm Chiêu Hạ trả lời: "Ăn được ngủ được, chạy nhảy nô đùa được."

Ngải Dĩ Trì: "Vậy thì tốt."

Hai tiếng sau, Thẩm Chiêu Hạ tưởng sẽ không nhận được tin nhắn nào nữa, nào ngờ điện thoại lại rung lên. Mở khóa xem thì thấy -

Ngải Dĩ Trì: "Thế còn chị?"

Tin nhắn này, Ngải Dĩ Trì đã đắn đo rất lâu mới gửi đi. Trước khi bấm gửi, cô suy nghĩ rất nhiều cách nói vòng vo, vừa muốn biết tình hình của Thẩm Chiêu Hạ, lại vừa không để cô ấy phát hiện mình quan tâm.

Sau khi soạn đi soạn lại hơn năm mươi lần, Ngải Dĩ Trì cuối cùng đành chịu thua mà nghĩ, làm sao có thể không bị phát hiện cơ chứ? Một người tinh ranh như Thẩm Chiêu Hạ, chỉ cần một chút manh mối cũng có thể nhận ra, chi bằng cứ hỏi thẳng một cách đàng hoàng.

Và thế là ba chữ ấy đã bị kéo dài đến hai tiếng đồng hồ.

Mắt Thẩm Chiêu Hạ như bị hơi nóng chạm vào, run nhẹ, cô trả lời Ngải Dĩ Trì hai chữ: "Vẫn ổn."

Ngải Dĩ Trì: "Đừng uống cà phê mãi, trời dần se lạnh rồi, uống chút sữa nóng hoặc ngũ cốc nóng đi, dạ dày sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Làm sao cô ấy biết dạ dày mình không khỏe?

Thẩm Chiêu Hạ lặng lẽ ngồi trong xe, đặt điện thoại xuống, ngước nhìn ô cửa sổ đang sáng đèn của Ngải Dĩ Trì.

Có khi nào, trong muôn phần quan tâm của cô ấy, cũng có một phần dành cho mình?

Vừa nảy ra ý nghĩ đó, Thẩm Chiêu Hạ đã cười nhạo rồi dập tắt nó ngay lập tức.

Làm sao có thể.

Tháng Mười trôi qua, tháng Mười Một tới. Để kịp xuất bản sách cho mùa cao điểm cuối năm, cả nhà xuất bản đều bận rộn không ngơi tay. Bộ phận biên tập thì hận không thể chia một người thành hai để làm việc. Bản thảo chất đống, quy trình duyệt mãi không xong. Ngải Dĩ Trì bước vào giai đoạn tăng ca điên cuồng, về nhà ngày càng muộn.

Tháng Mười trôi qua, tháng Mười Một đến, phải gấp rút xuất bản sách cho mùa cao điểm cuối năm, cả nhà xuất bản bận rộn tới mức chân không chạm đất, phòng biên tập thì hận không thể chia một người thành hai để làm, bản thảo đọc mãi không hết, quy trình duyệt mãi không xong. Ngải Dĩ Trì bước vào giai đoạn tăng ca điên cuồng, về nhà ngày càng muộn.

Thành ra có lúc xe của Thẩm Chiêu Hạ đã đỗ dưới lầu, cô vẫn phải đợi thêm một hai tiếng nữa, Ngải Dĩ Trì mới lê bước mệt mỏi từ ga tàu điện ngầm về đến khu chung cư.

Nơi Thẩm Chiêu Hạ đậu xe là con đường Ngải Dĩ Trì phải đi qua để về nhà trọ. Lần đầu tiên Ngải Dĩ Trì đi ngang qua xe của Thẩm Chiêu Hạ, Thẩm Chiêu Hạ căng thẳng đến mức mọi dây thần kinh trên mặt đều co cứng, sợ rằng Ngải Dĩ Trì sẽ nghe thấy cả tiếng cô thở.

Nhưng Ngải Dĩ Trì đã quá mệt, mệt đến mức não không còn sức suy nghĩ, đâu còn tâm trí để bận tâm một chiếc xe đậu sai luật bên đường. Huống hồ cô vốn không có hứng thú với xe cộ, trong mắt cô xe chỉ có đen, xanh, đỏ. Còn chiếc nào là xe bình dân, chiếc nào là xe sang, cô hoàn toàn không phân biệt được, cùng lắm chỉ để ý lớp sơn của một vài chiếc có vẻ bóng hơn mà thôi.

Ngải Dĩ Trì đi ngang qua nhiều lần, Thẩm Chiêu Hạ dần dạn dĩ hơn, mỗi ngày đều dựa vào vài phút ít ỏi Ngải Dĩ Trì đi qua để thỏa mãn khát vọng của đôi mắt.

Thậm chí, đôi khi cô còn đậu xe đến sáng, tiễn Ngải Dĩ Trì đi làm rồi mới lái xe rời đi.

Giữa tháng Mười Một, dù nằm ở khu vực ven biển phía Nam, nhưng Lâm Uyên cũng đã bắt đầu trở lạnh về đêm. Ngải Dĩ Trì đi ngang qua xe của Thẩm Chiêu Hạ, vừa bụm miệng vừa cúi người hắt xì. Đúng hôm đó lại là ngày Ngải Dĩ Trì thường lệ hỏi thăm tình hình sức khỏe của Niên Niên.

Sau khi miêu tả xong tình trạng của Niên Niên, Thẩm Chiêu Hạ không kìm được nhắc nhở Ngải Dĩ Trì: "Trời lạnh rồi, chú ý giữ ấm."

Ngải Dĩ Trì trả lời: "Biết rồi."

Sáng hôm sau, quả nhiên Ngải Dĩ Trì đã mang thêm một chiếc áo len mỏng khoác ngoài.

Thẩm Chiêu Hạ dâng lên niềm vui sướng vì lời nói của mình được Ngải Dĩ Trì tiếp thu. Nhưng khuya hôm đó, chuyến tàu điện ngầm cuối cùng đã chạy qua, mà Ngải Dĩ Trì vẫn chưa về đến nhà.

Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?

Tim Thẩm Chiêu Hạ như nhảy lên đến cổ họng. Đúng lúc đó, một chiếc Mercedes S500 chầm chậm lăn bánh vào khu chung cư trong màn đêm, rồi dừng ngay phía trước chiếc Aston Martin của cô.

Lúc đầu Thẩm Chiêu Hạ không để tâm, cho đến khi người bước xuống từ ghế phụ là Ngải Dĩ Trì, và tiếp theo là Hàn Giang Tuyết từ ghế lái.

Vừa xuống xe, Hàn Giang Tuyết rất tự nhiên nhận lấy chiếc túi đeo chéo của Ngải Dĩ Trì, rồi nắn nhẹ bàn tay cô, sau đó khoác áo vest của mình lên vai Ngải Dĩ Trì.

Ngải Dĩ Trì từ chối hai lần, nhưng bị Hàn Giang Tuyết giữ lại, đành quay sang cong mắt cười với cô ấy. Cả hai cùng nhau bước vào hành lang.

Thẩm Chiêu Hạ nghĩ Ngải Dĩ Trì sẽ tiễn Hàn Giang Tuyết ở tầng trệt. Nào ngờ, sau khi cả hai bước vào thang máy xong, Hàn Giang Tuyết không hề quay ra nữa.

Cho đến khi đèn phòng Ngải Dĩ Trì sáng lên, qua lớp kính cửa sổ, có hai bóng hình dưới ánh đèn: bóng của Ngải Dĩ Trì, và bóng của Hàn Giang Tuyết.

Hai hình bóng đó chồng lên nhau trên cửa kính, trông như đang ôm ấp thân mật, thậm chí có lẽ còn đang hôn nhau say đắm.

Thẩm Chiêu Hạ trừng mắt nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ đó. Dưới ánh trăng mờ nhạt, đáy mắt cô dường như bùng lên hai ngọn lửa xanh u uất, bị một lớp băng mỏng giam giữ, lặng lẽ nhưng ngoan cố thiêu đốt. Mặt băng đã chằng chịt những vết nứt như mạng nhện.

Chương 106

"A Tuyết, chị đừng cử động... xuống thấp một chút... đúng rồi, giữ nguyên tư thế này..."

Trong căn nhà thuê của Ngải Dĩ Trì, đầu cô và Hàn Giang Tuyết gần như kề sát nhau.

Hàn Giang Tuyết phải khom lưng, còn Ngải Dĩ Trì thì co gối lại, hai người cao thấp không khớp, khiến lưng Hàn Giang Tuyết ngày càng cúi thấp, còn chân Ngải Dĩ Trì co đến tê dại.

Cho đến khi —

"Xong rồi!"

Đôi lông mày đang nhíu chặt của Ngải Dĩ Trì chợt giãn ra. Cô vui vẻ lùi lại một bước, tránh xa Hàn Giang Tuyết, ngón cái và ngón trỏ tay phải như đang kẹp lấy thứ gì đó, giơ lên trước mặt Hàn Giang Tuyết, cười nói: "Chỉ có tí xíu này thôi, suýt nữa làm hỏng mắt cả hai chúng ta rồi."

Hàn Giang Tuyết dụi mắt, rồi chớp chớp vài cái, cảm nhận một chút. Quả nhiên, cảm giác cộm ở mắt trái đã biến mất, chớp mắt cũng dễ chịu hơn nhiều. Cô ghé lại gần nhìn ngón cái và ngón trỏ của Ngải Dĩ Trì đang kẹp thứ gì đó, vừa bực mình vừa buồn cười: "Bảo sao cứ thấy khó chịu, thì ra là do cái này."

Nhìn kỹ, giữa hai ngón tay Ngải Dĩ Trì là một cọng lông mi mảnh như sợi tóc.

Hôm nay, thời gian tăng ca của cả phòng biên tập phá kỷ lục muộn nhất trong năm. Mọi người xong việc lục tục ra về, Ngải Dĩ Trì là người về sau cùng. Trước khi đi cô nhìn đồng hồ, đã lỡ chuyến tàu điện ngầm và xe buýt cuối cùng.

Cô không biết liệu còn gọi được xe không.

Ngải Dĩ Trì cau mày lướt ứng dụng đặt xe trên điện thoại, tính toán phí taxi từ tòa soạn về nhà. Bất chợt, một chiếc xe màu đen quẹo vào, dừng ngay sát bên cạnh Ngải Dĩ Trì.

Ngải Dĩ Trì giật nảy mình, định nói vài câu với tài xế, thì thấy kính cửa xe bên ghế lái hạ xuống, lộ ra gương mặt xinh xắn của Hàn Giang Tuyết.

"Tổng biên tập? Sao chị vẫn chưa về?" Ngải Dĩ Trì kinh ngạc đến mức giọng cao hơn hẳn hai quãng.

Hàn Giang Tuyết không trả lời thẳng câu hỏi của cô, mà hất cằm ra hiệu: "Lên xe, chị đưa em về."

"Không cần đâu, em tự gọi xe là được..."

"Đêm hôm khuya khoắt thế này, chị có thể yên tâm để em một mình bắt taxi sao? Hơn nữa ngày mai là thứ Bảy, hai ta đã hẹn nhau cùng đi xem triển lãm tranh. Em còn phải đợi xe, đến khi về đến nhà thì mấy giờ rồi, sáng mai dậy nổi không?"

"Cái này chị đừng lo, em đặt thêm vài cái báo thức, chắc chắn sẽ dậy được..."

"Đừng phí thời gian nữa, Tiểu Ngải, mau lên xe." Hàn Giang Tuyết vỗ nhẹ lên cửa xe, ngắt lời Ngải Dĩ Trì: "Chị đã mang sẵn quần áo thay, tính tối nay ngủ lại chỗ em luôn, đỡ phải mất công mai đến đón em, như vậy cả hai chúng ta đều có thể ngủ thêm một chút."

"Nhưng chỗ em chỉ có một cái giường thôi." Ngải Dĩ Trì tỏ vẻ khó xử.

Hàn Giang Tuyết cong môi cười: "Thế thì chúng ta ngủ chung một giường. Toàn là phụ nữ cả, sợ gì chứ."

Nghe vậy, Ngải Dĩ Trì căng thẳng cắn chặt môi.

Hàn Giang Tuyết nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, bật cười thành tiếng: "Trêu em đấy. Chị ngủ dưới sàn hoặc ngủ sofa là được, mau lên xe đi."

"Nhưng mà..." Ngải Dĩ Trì vẫn định từ chối, Hàn Giang Tuyết bèn tung ra chiêu cuối: "Em còn khách sáo với tôi làm gì? Tiểu Ngải, chúng ta không phải là bạn bè sao."

Cô ấy vừa nhắc đến chữ bạn bè, Ngải Dĩ Trì hoàn toàn chịu thua, đành đồng ý.

Ngải Dĩ Trì không có nhiều bạn bè, nên cô trân trọng từng người một.

Cứ thế, Ngải Dĩ Trì đưa Hàn Giang Tuyết về nhà.

"Chiếc xe đậu trước cửa nhà em nhìn cũng xịn ghê, trong khu em ở còn có người chạy xe đắt tiền vậy à?" Khi đang chờ thang máy, Hàn Giang Tuyết tỏ vẻ vô tình mở lời.

"Chiếc xe đó dạo này hay đậu ở đó, em cũng không biết của ai, nó đắt lắm sao?" Ngải Dĩ Trì không mấy để tâm.

"Thật ra cũng không hẳn là quá đắt, chỉ là không phải loại xe mà người sống ở khu này có đủ khả năng mua được." Hàn Giang Tuyết liếc nhìn Ngải Dĩ Trì một cái.

"Chắc là họ đến thăm người thân thôi." Ngải Dĩ Trì nói.

Hàn Giang Tuyết cũng không tiện nói thêm.

Vào nhà, Hàn Giang Tuyết nhìn quanh một lượt, nói: "Chỗ ở của em giống hệt như chị tưởng tượng."

Ngải Dĩ Trì cười hỏi: "Chị tưởng tượng nó trông thế nào?"

"Nhà không lớn, nhưng gọn gàng ấm cúng, và có rất rất nhiều sách."

Chỗ vốn nên đặt tủ tivi trong phòng khách của Ngải Dĩ Trì được thay bằng ba giá sách, bên trong xếp chật ních toàn là sách. Hàn Giang Tuyết thay dép xong liền đi thẳng đến đó, tùy tay cầm một cuốn sách lên lật xem.

"Em không thích đọc sách điện tử, vẫn thích đọc sách giấy hơn. Em thích cảm giác lật từng trang sách." Ngải Dĩ Trì vừa rót nước cho Hàn Giang Tuyết vừa giải thích.

"Chị cũng thế, nếu không thì sao chúng ta lại thành đồng nghiệp được." Hàn Giang Tuyết ôm cuốn sách, lật vài trang, bỗng nhiên gấp mạnh sách lại, khẽ kêu "á!" một tiếng.

"Sao thế?" Ngải Dĩ Trì giật mình, đặt nước xuống và chạy đến bên Hàn Giang Tuyết.

"Hình như có gì rơi vào mắt, khó chịu quá."

"Chị đừng cử động, để em xem." Ngải Dĩ Trì gạt tay Hàn Giang Tuyết đang dụi mắt ra, nâng mặt cô ấy lên: "Mắt trái hay mắt phải?"

"Mắt trái."

Ngải Dĩ Trì vén mi mắt trái của cô ấy, tìm kiếm cẩn thận, rồi khóa mục tiêu: "Thấy rồi! Để em lấy ra cho chị."

Đầu hai người kề sát vào nhau, và đó chính là cảnh tượng mà Thẩm Chiêu Hạ nhìn thấy, tưởng rằng họ đang hôn nhau nồng cháy.

"Hóa ra là lông mi rơi vào mắt, thảo nào tôi thấy có thứ gì đó cứ chọc vào nhãn cầu." Hàn Giang Tuyết véo sợi lông mi, đi đến cửa sổ, mở toang cửa, rồi mạnh tay ném ra ngoài, "Lông mi hư!"

Ngải Dĩ Trì bật cười: "Sao chị cứ như trẻ con vậy, giận dỗi với cả một sợi lông mi." Cô quay người đi lấy nước cho Hàn Giang Tuyết, không để ý rằng sau khi ném lông mi, Hàn Giang Tuyết không đóng cửa sổ ngay mà cúi đầu nhìn xuống, vẫy tay đầy thách thức với chiếc Aston Martin đang đậu bên đường.

Thẩm Chiêu Hạ siết chặt vô lăng.

Động cơ gầm rú, chiếc Aston Martin lao vút đi trong màn đêm, càng gào thét dữ dội rồi biến mất.

"Chị nhìn gì thế?" Ngải Dĩ Trì tò mò.

"Không có gì." Khóe miệng Hàn Giang Tuyết nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Chiếc xe chúng ta nói khi nãy đã lái đi rồi."

"Bảo sao tự dưng nghe ầm một cái, em còn tưởng mấy đứa trẻ nửa đêm ra đường đua xe."

...

Năm giờ sáng, Ngải Dĩ Trì và Hàn Giang Tuyết mỗi người một nơi, một trong phòng ngủ, một ở phòng khách, đều đang say ngủ.

Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường của Ngải Dĩ Trì đột nhiên rung lên dữ dội, tiếng động làm cô bật nảy người trên giường.

"Ai vậy?" Ngải Dĩ Trì buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, thầm nghĩ rốt cuộc là ai, lại có chuyện gì gấp đến mức phải phá giấc ngủ của người ta vào giờ này. Cô cầm điện thoại lên, liếc nhìn với đôi mắt ngái ngủ —

Thẩm Chiêu Hạ.

Ba chữ này đập vào mắt, cơn buồn ngủ của Ngải Dĩ Trì hoàn toàn biến mất.

Với những hiểu biết ít ỏi của Ngải Dĩ Trì về Thẩm Chiêu Hạ hiện tại, Thẩm Chiêu Hạ sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho cô, càng không vô duyên vô cớ làm phiền cô lúc năm giờ sáng.

Không một chút do dự, Ngải Dĩ Trì nhanh chóng nghe máy.

"Thẩm Chiêu Hạ, có chuyện gì vậy? Có phải Niên Niên lại có vấn đề gì không?"

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở dốc nặng nề, nhưng không một lời hồi đáp.

Ngải Dĩ Trì thấy tim mình thắt lại: "Thẩm Chiêu Hạ, có phải chính chị gặp chuyện rồi không?"

Tiếng thở dốc đột ngột im bặt. Ngải Dĩ Trì nghe thấy âm thanh hình như là điện thoại rơi xuống sàn, rồi đầu dây bên kia không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.

"Thẩm Chiêu Hạ? Thẩm Chiêu Hạ!" Ngải Dĩ Trì cuống quýt gọi lớn, đến mức Hàn Giang Tuyết đang ngủ trong phòng khách cũng bị đánh thức, chạy đến gõ cửa phòng: "Tiểu Ngải, em làm sao vậy, gặp ác mộng à?"

Ngải Dĩ Trì không trả lời, cô khoác vội chiếc áo, mở cửa phòng, cầu cứu Hàn Giang Tuyết: "A Tuyết, làm ơn lái xe chở em đi, em... Thẩm... vợ cũ của em xảy ra chuyện rồi!" Ngải Dĩ Trì đã hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn.

"Thẩm Chiêu Hạ?" Hàn Giang Tuyết lập tức nắm bắt được từ khóa, cầm lấy chìa khóa xe, đi theo Ngải Dĩ Trì ra ngoài: "Cô ấy bị làm sao?"

"Em cũng không biết..." Tim Ngải Dĩ Trì đập dồn dập, không thể nói thành câu trọn vẹn: "Cô ấy... cô ấy vừa gọi... gọi điện thoại cho em... nhưng một lời... cũng không nói..."

"Bình tĩnh, Tiểu Ngải, thả lỏng, hít sâu." Hàn Giang Tuyết mở cửa xe giúp Ngải Dĩ Trì, rồi thắt dây an toàn cho cô: "Cô ấy sống ở đâu? Em đã gọi cảnh sát chưa?"

"Báo cảnh sát!" Ngải Dĩ Trì như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Đúng... gọi cảnh sát... gọi cảnh sát..." Cô run rẩy móc điện thoại ra nhưng ngón tay không còn sức, chiếc điện thoại rơi tọt vào khe ghế. Cô nóng ruột đến mức sắp khóc: "Số điện thoại báo cảnh sát là bao nhiêu... số báo cảnh sát là bao nhiêu!"

Thấy tình cảnh này, Hàn Giang Tuyết đoán chừng Thẩm Chiêu Hạ có lẽ thật sự gặp chuyện, không chần chừ nữa, cô nhanh chóng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, khởi động xe, lao đi như tên bắn về phía địa chỉ Ngải Dĩ Trì cung cấp. Trên đường đi, cô không quên gọi điện thoại báo cảnh sát và bật loa ngoài.

Ngải Dĩ Trì đã không thể diễn tả rõ ràng tình hình, Hàn Giang Tuyết tóm tắt ngắn gọn sự việc cho người trực điện thoại. Phía cảnh sát xác nhận sẽ cử người đến ngay. Nghe xong, vẻ mặt Ngải Dĩ Trì dịu lại đôi chút, khàn giọng nói lời cảm ơn với Hàn Giang Tuyết.

Đến cổng khu chung cư của Thẩm Chiêu Hạ, xe của Hàn Giang Tuyết không có đăng ký nên không thể vào. Ngải Dĩ Trì xuống xe, định giải thích với bảo vệ để được thông cảm cho vào, nào ngờ, bảo vệ vừa nhìn thấy mặt cô đã kính cẩn mở cổng chắn, để xe của Hàn Giang Tuyết đi thẳng vào hầm.

Dựa vào trí nhớ, Ngải Dĩ Trì chỉ đường cho Hàn Giang Tuyết đến trước tòa nhà của Thẩm Chiêu Hạ. Cô nói lời cảm ơn Hàn Giang Tuyết một lần nữa, bảo cô ấy cứ về trước, rồi xin lỗi vì e rằng mình không thể cùng cô ấy đi xem triển lãm tranh được.

"Triển lãm tranh lúc nào đi cũng được, cứu người là quan trọng nhất. Chị đi cùng em lên nhé? Nhỡ Thẩm Chiêu Hạ thật sự có chuyện, thêm một người cũng thêm một tay."

Ngải Dĩ Trì nghĩ cũng phải, bèn dẫn Hàn Giang Tuyết cùng lên lầu.

Ban đầu cô còn loay hoay không biết làm thế nào để qua cửa an ninh, nào ngờ cả cửa từ lẫn thang máy đều có chức năng nhận diện khuôn mặt. Không biết từ khi nào Thẩm Chiêu Hạ đã đăng ký khuôn mặt của Ngải Dĩ Trì, khiến cô đi một mạch không trở ngại đến tận cửa nhà Thẩm Chiêu Hạ.

Cửa nhà Thẩm Chiêu Hạ có ba cách mở: chìa khóa, mật khẩu và vân tay.

Ngải Dĩ Trì không có chìa khóa, thử vân tay thì không được. Cuối cùng, cô liều mạng thử nhập ngày sinh của mình vào bàn phím mật khẩu.

Khóa cửa phát ra tiếng báo mật khẩu chính xác, và mở ra ngay lập tức.

Ngải Dĩ Trì sững sờ mất nửa giây, rồi bất chấp tất cả lao thẳng vào phòng ngủ của Thẩm Chiêu Hạ.

Tay nắm cửa phòng ngủ chỉ cần vặn nhẹ là mở.

Trong phòng ngủ, Thẩm Chiêu Hạ đổ gục úp mặt xuống sàn ngay gần cửa, tay vươn về phía trước, không rõ là bất tỉnh hay là đã...

Khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Hạ ngã gục trước mặt mình, tim Ngải Dĩ Trì cũng ngừng đập theo.

"Thẩm..." Hai chân Ngải Dĩ Trì run lẩy bẩy, khi lê đến bên Thẩm Chiêu Hạ thì đầu gối bỗng mềm nhũn, cả người khụy xuống bên cạnh Thẩm Chiêu Hạ.

"Thẩm Chiêu Hạ..." Giọng Ngải Dĩ Trì cũng run rẩy, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn chạm vào Thẩm Chiêu Hạ, muốn cảm nhận hơi ấm của cô ấy, nhưng đầu óc quay cuồng đến mức mất thăng bằng, chỉ có thể mò mẫm như kẻ mù chạm vào gương mặt Thẩm Chiêu Hạ.

Thẩm Chiêu Hạ không biết đã nằm trên sàn bao lâu, cơ thể rất lạnh. Ngải Dĩ Trì không thể xác định được cô ấy còn sống hay không.

Trong khoảnh khắc ấy, như có một lưỡi rìu chém thẳng vào tim Ngải Dĩ Trì.

Cô đau đến run rẩy, mặc kệ tất cả, ôm Thẩm Chiêu Hạ vào lòng mình, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã trên mặt Thẩm Chiêu Hạ.

"Chị không thể..." Cô nghẹn ngào: "Chị không thể chết..."

Thẩm Chiêu Hạ trong vòng tay cô lúc này chỉ còn da bọc xương, những chiếc xương sắc nhọn đâm vào lồng ngực Ngải Dĩ Trì còn đau hơn cả lưỡi rìu bổ xuống.

---

Tác giả có lời muốn nói

Thẩm Chiêu Hạ: Tự mình tức đến ngất xỉu luôn.

---

Người xếp chữ có lời muốn nói:

Thế giới của Thẩm Chiêu Hạ bây giờ chỉ có mỗi Ngải Dĩ Trì.

Mà thế giới của Ngải Dĩ Trì, vẫn luôn chỉ có một mình Thẩm Chiêu Hạ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...