[BHTT][Edit]Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 57



•Chương 57: Ấm giường

“Ôm, ôm, ôm cái gì?” Đông Phương Minh Huệ khẽ run run một chút, chẳng lẽ là cái mà nàng nghĩ đến sao?

Thiên Uyển Ngọc cũng không cho nàng cơ hội suy nghĩ nhiều, kéo tay nàng đưa đến trước mắt, vẻ mặt thành kính, bắt đầu tỉ mỉ xử lý vết hồng ngân nơi cổ tay.

Cảm giác mềm mại chạm đến vết thương khiến Đông Phương Minh Huệ hơi co người lại, nhưng lại bị đối phương giữ chặt hơn.

Cái này… Còn cần phải hỏi nữa sao?

Tình cảnh trước mắt rõ ràng là nữ chủ đại nhân phát tình, cần người giúp nàng giải tỏa dục vọng.

Oa oa oa, thì ra ôm đùi nữ chủ còn phải chuẩn bị sẵn tinh thần hiến thân bất cứ lúc nào, Đông Phương Minh Huệ chỉ cảm thấy uể oải.

Thiên Uyển Ngọc cúi đầu từng bước tiến lên, tháo giải đai lưng vướng víu của đối phương, tiện tay kéo sạch những thứ cản trở, rèm giường hai bên cũng nhẹ nhàng buông xuống.

Bên ngoài vẫn ánh dương như cũ, nội thất bên trong xuân sắc vô biên.

“A, thất tỷ, nhẹ một chút…”

“A a ——”

Âm thanh rên rỉ đứt quãng từ trong phòng truyền ra, Lý Tĩnh ban đầu còn mặt không biểu tình đứng ngoài cửa, sau đó liền lặng lẽ dịch ra ngoài một tấc… Lại một tấc…

Cũng may nơi này vốn là thanh lâu, đến đêm ca vũ thịnh yến, tiếng ồn náo nhiệt hoàn toàn che lấp âm thanh rên rỉ mơ hồ kia.

Thiên Uyển Ngọc tỉnh dậy, phát hiện trong lòng vẫn còn ôm một người, thân thể trần trụi đầy những vết xanh tím, trên mặt còn lưu lại vệt lệ chưa khô.

Nhớ lại một đêm hoan lạc ngày hôm qua, cánh tay đang nửa ôm nơi thắt lưng nàng lại siết chặt hơn vài phần.

Trước kia một góc hồn hải bị khói đen chiếm cứ nay đã khô phục thanh minh, cả người nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cảm xúc bạo nộ trong lòng theo một đêm hoan ái mà tan thành mây khói.

Linh lực bị áp chế tựa hồ có chút ba động, xem ra trong thời gian tới tất sẽ có đột phá.

“Cửu muội.”

Nhìn dấu vết nơi sau cổ bị nàng cắn mút lưu lại, Thiên Uyển Ngọc lại tình bất tự cấm mà cúi người, nhẹ nhàng liếm qua một cái, kết quả người trong mộng toàn thân khẽ run lên, cũng không tỉnh lại, hiển nhiên là đêm qua đã mệt đến cực điểm.

Thiên Uyển Ngọc còn nhớ rõ đối phương đến cuối cùng đã bị nàng làm đến phát khóc, vừa khóc vừa nức nở kêu "không cần", vậy mà hai chân lại càng siết chặt lấy eo nàng.

“Khẩu thị tâm phi.”

Nàng đưa chân nhẹ nhàng ma sát làn da của đối phương, nhân cơ hội quấn lấy, cứ thế ôm lấy người kia yên tâm an giấc.

Đông Phương Minh Huệ quả thực là bị dày vò đến kiệt sức, hôm qua bị nữ chủ đại nhân lật qua lật lại trêu đùa, mặc cho nàng cầu xin đến đâu, đối phương vẫn chẳng chút lưu tình.

Lúc tỉnh lại, ánh dương bên ngoài đã chiếu rọi qua khung cửa, mấy dải sáng mỏng manh xuyên qua màn giường chưa vén hẳn, rơi xuống sàn nhà lặng lẽ.

Đông Phương Minh Huệ vừa động đậy một chút, liền cảm giác eo mình vẫn còn bị một đôi tay hữu lực ôm chặt, vừa nghĩ đến đôi tay này tối qua từng khiến mình sống không bằng chết, gương mặt nàng tức khắc ửng đỏ, cả người nóng bừng.

Nàng nhẹ nhàng dịch người, muốn thoát khỏi cánh tay đang trói buộc mình, lại phát hiện hai chân vẫn còn bị người đè ép.

“Cửu muội, muốn đi đâu?” Thiên Uyển Ngọc vốn chưa từng chìm sâu vào giấc ngủ, nàng nhắm mắt tu hành, phát hiện linh lực hôm nay so với thường nhật còn linh hoạt hơn nhiều.

Người trong ngực vừa tỉnh, nàng đã biết, chỉ là muốn xem đối phương định giở trò gì.

“Hửm?” Tay Thiên Uyển Ngọc lại bắt đầu châm lửa trên người đối phương, dục vọng khó khăn lắm mới đè xuống lại ngóc đầu trở dậy, chỉ cần là người này, tự chủ của nàng liền biến thành hư vô.

“Ưm… Thất tỷ, đừng mà…”

Vừa mở miệng, Đông Phương Minh Huệ mới phát hiện cổ họng có chút đau rát, đại khái là vì tối qua nàng kêu lên quá lớn.

Thiên Uyển Ngọc lại cúi đầu cắn mút lên thân thể đối phương, nàng rốt cuộc cũng hiểu thế nào là “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”.

Lần đầu tiên nếm trải khoái lạc hoan ái, Thiên Uyển Ngọc tựa hồ đã triệt để đắm chìm, có chút ăn mặn lại muốn ăn thêm, tuyệt chẳng muốn buông tha thân thể trong lòng.

“Thất tỷ, ta đau…”

Đông Phương Minh Huệ dáng vẻ đáng thương, tay chống thắt lưng, nếu nữ chủ đại nhân lại thêm một lần, e là ba ngày nàng cũng đừng hòng xuống giường.

Ôm cũng đã ôm, ấn ký cũng đã hạ, Thiên Uyển Ngọc cuối cùng mới thu tay, trong lòng thoáng buông lỏng, người này rốt cuộc cũng thuộc về nàng.

“Cửu muội, để ta ôm ngươi đi tắm.”

Đối phương xuống giường, tùy tiện khoác một kiện trung y, phía sau lưng lưu lại vết cào rạch máu rành rành, từng đường từng vết, không chỗ nào là không thấy. Đông Phương Minh Huệ liếc nhìn, lại nhớ tới lúc tối qua ôm chặt lấy đối phương, tay không cẩn thận cào vài cái… Lập tức xấu hổ đến độ lấy tay che mặt, làm ra bộ dạng mắt không thấy tâm không phiền.

Nàng có phải đã hoàn toàn cong rồi không? Bị một nữ tử ăn đến sạch sẽ chẳng chừa mảnh vụn, thế mà trong lòng lại còn thấy khoan khoái nhẹ nhõm.

Nếu để Thiên Uyển Ngọc biết nàng lúc này đang nghĩ mấy lời như vậy, chỉ sợ ban nãy sẽ không vì đối phương làm nũng mà chịu buông tha.

Đông Phương Minh Huệ nằm sấp trên giường nghĩ ngợi, bên ngoài đã có người khiêng thùng tắm cùng nước nóng từ dưới lầu lên.

“Ngươi có muốn để thất tỷ giúp ngươi tẩy thân không?”

Thiên Uyển Ngọc vươn tay về phía nàng, lại bị Đông Phương Minh Huệ cự tuyệt, những gì nên làm đều đã làm, chuyện không nên làm cũng đã làm, nhưng nàng cũng không yếu ớt đến mức như vậy.

“Thất tỷ, ngươi có thể ra ngoài trước được không?”

Dù nàng có ngốc đến đâu cũng biết nơi này là địa bàn của nữ chủ đại nhân, nhưng nàng vẫn ngu ngốc đến mức tự mình chui đầu vào rọ.

“Được.”

Thiên Uyển Ngọc cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, thấy đối phương không có nửa điểm chán ghét hay phản cảm mới yên lặng lui ra, để lại không gian riêng cho nàng.

Nàng đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua lúc hoan ái, Tình Hoa, Chiêu Tài, Vô Nha đều còn ở trong không gian…

Ngồi trong thùng tắm, ánh mắt Đông Phương Minh Huệ lướt qua đai ngọc bị nữ chủ đại nhân tiện tay ném lên bàn, còn bị một lớp y phục che khuất.

“Cũng may, cũng may…” Nàng âm thầm vỗ ngực nhẹ nhõm, may mắn là chuyện hôm qua không bị mấy tiểu tử kia nhìn thấy, nếu không thì mặt mũi nàng còn biết để vào đâu?

“Haiz…”

Một tự tay chà rửa thân thể, một thở dài, trải qua một phen thế này, nàng xem như đã triệt để gắn chặt với nữ chủ đại nhân, từ một tiểu đệ biến thành một cái… Mạng ấm giường.

“Dù sao thất tỷ hiện cũng chưa có chính thất, thôi thì cứ như vậy mà sống đi…”

Đầu óc Đông Phương Minh Huệ vừa đơn giản lại vừa rối rắm, sự tình không nghĩ thông được, nàng liền ném sang một bên, nói cho dễ nghe là lưu lại ngày khác giải quyết, nói khó nghe một chút… Chính là trốn tránh.

Điều duy nhất mà Đông Phương Minh Huệ khắc cốt ghi tâm chính là một đạo lý — tuyệt đối không được đối nghịch với nữ chủ đại nhân.

Hôm qua nàng cũng từng phản kháng thử, chỉ dám dối lừa một chút xíu, kết quả suýt nữa bị nữ chủ đại nhân xé xác thành tám mảnh, trừng phạt chính là bị nàng ăn đến một mảnh cũng không còn.

Tắm rửa xong xuôi, thay y phục chỉnh tề, nàng ngồi trên ghế, bắt đầu suy nghĩ, về sau liệu có nên để địa vị của bản thân cao thêm một chút hay không.

Tựa như Thất Sắc đại lục không lấy cấp bậc làm thước đo thực lực, nàng có thể hay không để thân phận tiểu muội ấm giường này dần dần thăng cấp?

“He he.”

Tình Hoa từ trong không gian lượn ra, mặt đầy khinh bỉ: “Ngươi tối qua kêu thật khó nghe, y như heo bị chọc tiết, ầm ĩ cả một đêm.”

Kỳ thực nó vốn định len lén ra ngoài nhìn trộm, nhưng sát khí trên người Thiên Uyển Ngọc quá nặng, nếu lỗ mãng lộ diện chỉ sợ chọc giận nàng.

Cho nên liền cùng Chiêu Tài và tiểu hữu Vô Nha, ba tên nấp trong không gian, cùng nhau nghe lén xuyên tường.

Đông Phương Minh Huệ bị nói đến mặt đỏ tai hồng, thực ra cũng bởi vì quá sung sướng, cho nên mới không kìm được.

“Ngươi còn muốn đi huyết sát minh nữa không?”

Nói đến đây nàng liền nghẹn lời, nếu sớm biết gạt nữ chủ đại nhân sẽ bị nàng bán sắc một đêm, Đông Phương Minh Huệ khẳng định sẽ không chút do dự bán đứng đối phương từ sớm!

“Cửu muội.”

Thiên Uyển Ngọc đẩy cửa bước vào, Tình Hoa lập tức vèo một tiếng chui vào không gian. Phía sau nàng là một đoàn người nối đuôi nhau tiến vào, trên tay đều bưng từng khay món ăn sắc hương đầy đủ, thơm ngào ngạt.

Chỉ ngửi thấy hương cơm, tâm tình Đông Phương Minh Huệ lập tức trở nên vui vẻ.

“Biết ngươi đói bụng, mau ăn đi.”

Thiên Uyển Ngọc thuận thế ngồi xuống đối diện, đưa cho nàng một đôi đũa, trong mắt mang theo tiếu ý, lặng lẽ nhìn đối phương.

Đông Phương Minh Huệ nếm thử một miếng, chỉ thấy linh lực tràn ra, vừa khéo bổ sung lại phần nguyên khí nàng hao hụt.

“Thất tỷ, sao ngươi không ăn?”

Nàng trực tiếp gắp một miếng mình vừa nếm qua, đưa tới bên miệng đối phương: “Thất tỷ.”

Thiên Uyển Ngọc hé miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, cũng nếm thử hương vị. Những món này thực ra nàng vừa mới sai Lý Tĩnh đến tửu lâu nổi tiếng nhất Vân Đô Thành mua về, chỉ vì muốn khiến người trong lòng vui vẻ đôi phần.

Xem ra, lần này nàng quả thực đã làm đúng rồi.

“Ta cảm thấy mấy món này ăn cũng không tệ, thất tỷ, ngươi có muốn nếm thử một chút không?” Đông Phương Minh Huệ vừa tự mình ăn một miếng, vừa gắp món giống hệt đưa đến trước mặt đối phương, muốn nàng cũng nếm thử.

Ăn ăn một hồi, nàng bỗng cảm thấy có chút không đúng.

Việc này chẳng phải coi như là gián tiếp hôn môi rồi sao?

Nghĩ đến nụ hôn bá đạo tối qua của nữ chủ đại nhân, Đông Phương Minh Huệ mặt đỏ như máu, không cẩn thận liếc phải ánh mắt nóng rực của đối phương, nàng lập tức cúi đầu, chuyên tâm bới cơm.

“Mặt đỏ rồi?”

Thiên Uyển Ngọc đưa tay chạm lên khuôn mặt hơi nóng của nàng, đúng là có hơi nóng, liền lập tức hỏi dồn: “Có phải chỗ nào thấy khó chịu?”

Đông Phương Minh Huệ run lên một cái, đâu phải khó chịu, rõ ràng là quá mức dễ chịu, bàn tay đối phương lạnh băng, nhưng chẳng hiểu vì sao, trong đầu nàng cứ quẩn quanh những chuyện đã xảy ra tối qua.

Nàng đây là trúng độc nữ chủ đại nhân rồi đúng không?

“Không có gì.”

Thiên Uyển Ngọc lại đứng dậy: “Ngươi ở trong phòng đợi một lát, ta đi mời dược tề sư tới xem cho chắc.”

Trong lòng nàng cũng có chút thấp thỏm, hôm qua hai người không chỉ hoan ái thân mật, mà trong lúc lên đến cao triều, nàng còn đưa linh lực của mình xâm nhập vào thân thể đối phương, mượn đó cùng nhau giao hoán khí tức.

Khí tức của đối phương thuần tịnh đến khó tin, bóng tối linh lực trong người nàng chỉ vừa chạm vào liền bị tịnh hóa, cho nên nàng mới tham luyến mà truy theo, càng lúc càng dây dưa.

Việc này đã vượt quá dự tính của nàng, bản công pháp song tu nàng tìm được trong cấm địa, không ngờ đã thật sự dùng lên người cửu muội.

“Thất tỷ, đừng!” Đông Phương Minh Huệ buông đũa, vội vã nắm lấy tay đối phương.

Đùa sao, chẳng qua chỉ bị đè cả một đêm, sảng khoái cả một đêm, sao lại phải mời dược tề sư tới?

Da mặt nàng đâu có dày như vậy! Nhỡ bị nhìn ra điều gì, nàng biết giấu mặt vào đâu?

“Thất tỷ, ta thật sự không sao mà.”

Nàng thậm chí còn đem mu bàn tay đối phương áp lên má mình, nhẹ nhàng cọ cọ, kết quả lại bị đối phương nhéo một cái.

“Được rồi.”

Đông Phương Minh Huệ kéo nàng ngồi xuống ghế, “Thất tỷ, ta có chuyện muốn thành thật.”

Trải qua bài học đẫm máu đêm qua, nàng đã khắc cốt ghi tâm một đạo lý, đối với nữ chủ đại nhân, nên "thành thật thì khoan dung, chống đối thì nghiêm trị".

Tốt nhất có chuyện gì thì đừng giấu, hậu quả của việc giấu giếm xin tham khảo tối hôm qua.

“Ừm?” Thiên Uyển Ngọc cười, kỳ thực nàng cũng không phải bá đạo đến mức phải chiếm hết mọi không gian riêng tư của đối phương, chỉ là tối qua nàng bị ảnh hưởng, một khi cảm nhận được đối phương có điều giấu diếm, liền có một luồng lệ khí cuộn trào trong đầu.

“Ta muốn đến huyết sát minh, không chỉ muốn giết Mộc Dương, mà còn muốn tận mắt nhìn qua cây linh dược bị bọn chúng đem ra đấu giá.”

“Lúc đó ta nghĩ, một mình len lén vào huyết sát minh cũng không sao, chỉ cần xem một chút rồi rút lui, nên mới không định nói với ngươi.”

Nàng ỷ vào Tình Hoa có thể giúp mình ẩn giấu khí tức, liền cả gan cho rằng huyết sát minh cũng dễ vào như Trình phủ.

“Là thất tỷ không tốt.” Thiên Uyển Ngọc nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen, “Ta cũng chẳng phải chưa từng giấu ngươi chuyện hỗn thiên đan.”

“Phân đà huyết sát minh, thất tỷ sẽ giúp ngươi tra, nhưng ngươi không được tự mình hành động.”

“Được.”

Có nữ chủ đại nhân ở bên, xác suất thành công hẳn có thể tăng thêm một bậc.

Chỉ là hai cô nương như các nàng, tay nắm lấy tay, mười ngón tương khấu, nhìn thế nào cũng thấy xấu hổ vô cùng.

Đông Phương Minh Huệ đem viên đan dược từng lấy được từ Trình phủ đặt trước mặt nàng, “Cái này cho tỷ, nhưng tốt nhất nên để người khác thử trước.”

Nàng âm thầm nổi lên tâm tư xấu xa, muốn để Huyền Châu thử trước xem viên đan này có phải là hỗn thiên đan thật hay không.

“Đây là đan phương, lúc ấy nó nằm ngay bên cạnh đan lô, ta cũng không rõ có phải là bản đầy đủ không, tốt nhất là nên kiểm chứng lại.”

Hỗn thiên đan vốn không thể để luyện đan sư bên ngoài thăm dò, nếu bị người ta tra ra điều gì, bí mật trên người nữ chủ đại nhân e là sẽ bị bại lộ.

Nhưng nếu không kiểm chứng mà luyện, nhỡ đâu đan dược có vấn đề, nuốt vào bụng rồi hối cũng không kịp.

“Đan phương để ta chép một bản, đan dược ta đem đi.” Thiên Uyển Ngọc ra tay nhanh gọn, lời vừa dứt, nàng đã đích thân sao chép xong.

Đông Phương Minh Huệ thu đan phương trở lại giới chỉ không gian, đột nhiên vỗ mạnh vào đầu mình, nàng thật là ngốc!

Đan phương không nên mang ra ngay, nhưng nàng hoàn toàn có thể thí nghiệm trước một chút, nếu không được, thì cứ theo danh sách linh dược trong đan phương, gom đủ từng loại, đến lúc đó bất kể đan phương thật hay giả, chỉ cần tra kỹ thành phần ghi chép có khớp với hỗn thiên đan hay không là được rồi.

“Cửu muội, ngươi ở trong phòng nghỉ một chút, ta ra ngoài một lát sẽ về ngay.”

Thiên Uyển Ngọc vừa rời đi, Đông Phương Minh Huệ liền bắt đầu nghiên cứu 23 loại linh dược trong phương thuốc hỗn thiên đan, dù chỉ ở dược tề viện chưa đến một năm, nhưng nàng cũng từng nhiều lần đến linh dược phường sau núi, ít nhiều cũng nhận ra được không ít dược thảo.

Nhưng trong 23 loại dược liệu ghi trên đan phương, nàng chỉ nhận ra có chín loại.

“Còn mấy loại kia là cái gì a?” Nàng chau mày, cảm thấy quá trình tìm dược thực sự gian nan, nếu Hoàng Gia Học Viện còn có thì còn đỡ, nếu không có thì...

Nàng tính sơ qua, mười viên hỗn thiên đan, mỗi nửa năm phục một viên, vừa đủ để thất tỷ duy trì trong vòng 5 năm.

Tiền đề là viên đan mà nàng mang đến thật sự là hỗn thiên đan.

“Haiz, phiền chết đi được, Lục Tinh thì mất tích, linh tuyền lại không biết đào thế nào…” Đông Phương Minh Huệ cảm thấy tiết tấu cốt truyện hình như đã bị đẩy nhanh hơn.

Thiên Uyển Ngọc vừa ra khỏi cửa, lập tức đem 23 loại linh dược chia thành từng nhóm mười loại, liệt thành danh sách giao vào tay Lý Tĩnh, “Đây là mười loại dược liệu mà ta cần gấp, ngươi đi liên hệ với Nam Cung gia, nếu bọn họ có trong hội đấu giá, bảo với họ là chúng ta muốn.”

“Ngoài ra, ở đây còn 20 loại linh dược, chia thành hai phần, mỗi phần đem treo giá cao ở Công Hội Lính Đánh Thuê.”

Lý Tĩnh nhìn lướt qua những tờ danh mục trong tay, “Thiếu lâu chủ, vì sao không gộp hết đưa cho Nam Cung gia? như vậy chẳng phải đơn giản hơn sao?”

Thiên Uyển Ngọc cố ý trộn bảy loại linh dược vào trong, chỉ để làm loạn tầm mắt người khác.

“Một lần mà gom đủ 30 loại dược, với tính cách Nam Cung Vân Thiên, nhất định sẽ tra xét, đến lúc đó lại càng rắc rối.”

Lý Tĩnh lập tức nhận sai, “Thuộc hạ hiểu rồi, ta sẽ phái ba người trong lâu đi tiếp xúc riêng biệt.”

“Ừ.”

“Nhưng, còn mười loại linh dược cuối cùng, thiếu lâu chủ muốn để người trong lâu chúng ta đi tới dược tề công hội tìm sao?”

Thiên Uyển Ngọc thoáng lưỡng lự, dược tề công hội luôn giữ chặt nguồn linh dược trong tay, nếu muốn thăm dò, có lẽ để cửu muội ra mặt thì thích hợp hơn.

“Ngươi chọn một dược tề sư trong lâu chúng ta, bảo hắn đến thử một chuyến, nếu không được rồi tính tiếp.”

“Rõ.”

Vấn đề dược liệu trong đan phương đã được an bài, chỉ còn xác nhận viên đan dược trong bình sứ.

Tuy nàng đã từng nuốt một viên hỗn thiên đan, chỉ nhìn ngoại hình cũng gần như có thể nhận ra, nhưng để đảm bảo tuyệt đối—

Dưới đây là bản dịch Bách hợp cổ đại, văn phong hơi hướng QT như bạn yêu cầu:

---

Điều duy nhất Huyền Châu có thể nghĩ đến, chính là đối phương đã đem Hỗn Thiên Đan đoạt được từ chỗ nàng… hoàn bích quy triệu, trả lại nguyên vẹn cho nàng.

Huyền Châu cảm động nhìn nàng, trong lòng tràn ngập hối hận vì đã từng nghĩ xấu về đối phương. Nghĩ đến hành động hôm đó nàng tiếp ứng mình tại Trình phủ, cảm xúc lại càng dâng trào.

Thiên Uyển Ngọc thì chẳng nghĩ nhiều đến thế, bản thân có mười viên Hỗn Thiên Đan, cho nàng ta một viên cũng chẳng sao, xem như trả lại món nợ lần trước.

Nào ngờ hai người, kẻ hát khúc nam, người xướng khúc bắc, lời nói căn bản là gà nói vịt nghe.

“Ngươi xác nhận kỹ lại một lần nữa đi.”

Huyền Châu nghiêm túc đem Hỗn Thiên Đan lật qua lật lại xem xét, có chút bất mãn: “Ngươi thật quá mức cẩn thận rồi. Bổn công chúa đã ăn không biết bao nhiêu viên Hỗn Thiên Đan, chẳng lẽ còn không phân biệt được thật giả?”

“Đã vậy, ta đi trước.”

Đối phương đã xác nhận, Thiên Uyển Ngọc thầm nghĩ, khả năng rất lớn là luyện đan thất dưới địa đạo Trình phủ mà cửu muội phát hiện chính là nơi dùng để chế ra đám Hỗn Thiên Đan kia.

Huyền Châu ngẩn ra, đem đan dược bỏ lại vào bình sứ, định thu vào không gian thì đột nhiên hỏi: “Ngươi đã đưa ta một viên rồi, vậy ngươi tính sao?”

Ánh mắt Thiên Uyển Ngọc chợt lóe: “Ta sẽ nghĩ cách lấy được đan phương. Ngươi đã bị lộ rồi, xác định Trình Phượng còn dám đưa đan cho ngươi nữa sao?”

Một câu liền chạm đúng nỗi lo trong lòng nàng.

Hôm trước vào Trình phủ, rõ ràng vẫn chưa làm gì, vì sao lại khiến người nghi ngờ?

“Không sao, cùng lắm thì… ta đi cầu xin nàng ấy.”

Huyền Châu lẩm bẩm, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Thiên Uyển Ngọc liếc mắt nhìn nàng, tuy đối phương không giúp được gì, nhưng dù sao cũng là một vị công chúa, vậy mà giờ lại phải hạ mình đi van cầu người khác.

“Đợi ta lấy được đan phương, sẽ báo cho ngươi.”

Huyền Châu khẽ sững người—quả nhiên, đối phương đúng như nàng đoán, là loại người khẩu thị tâm phi, ngoài lạnh trong nóng.

“Này, trộm đan phương đâu phải chuyện dễ. Trình Phượng đa nghi lại cẩn trọng, lần này bị lộ, nhất định sẽ đổi chỗ cất giấu. Ngươi nói thử xem kế hoạch là gì, ta coi có thể giúp gì không.”

“Không cần.”

Thiên Uyển Ngọc dứt khoát kéo cửa ra, bước đi không quay đầu.

“Này—! Người gì mà… thật là!”

---

Nếu bạn muốn thêm từ ngữ như “phảng phất”, “ánh mắt liếc nhẹ”, “mím môi”, hoặc thêm chút tình cảm lặng lẽ ẩn dưới thì mình có thể chỉnh thêm một bản sắc thái “QT đậm” hơn nữa. Còn bản này đang giữ phong cách vừa cổ trang, vừa thanh thoát nhẹ nhàng như QT. Bạn muốn tiếp tục dịch phần tiếp theo không?

Thiên Uyển Ngọc lập tức ra ngoài, lưu lại ám hiệu riêng giữa nàng và Huyền Châu quanh khu vực hoàng thất.

Sau đó tìm một tửu lâu, gọi một chén trà, yên lặng chờ đợi.

“Cô nương, đây là phần điểm tâm người muốn mang đi.”

“Ừ.”

Do hôm qua đã phát tiết sát khí ẩn sâu trong mình, hôm nay Thiên Uyển Ngọc lại khôi phục phong thái ngày thường, cẩn trọng, hành xử có chừng mực, đối nhân xử thế ôn hòa hữu lễ.

Nàng mở hộp điểm tâm ra xem, phát hiện bánh còn đang bốc khói, hiển nhiên là vừa mới làm xong theo yêu cầu của nàng.

Huyền Châu nhận được tin từ hộ vệ chính mình mới biết đối phương đang tìm nàng, lập tức thay y phục, vội vàng chạy tới, vừa vào cửa liền thấy điểm tâm còn nóng hổi—rất tốt, điểm tâm của tửu lâu này nổi danh gần xa, có khi phải xếp hàng cả nửa ngày mới mua được.

“Cuối cùng cũng làm được chuyện khiến bổn công—công tử ta vui vẻ một chút rồi.”

Huyền Châu công chúa khẽ cười, đưa tay định lấy liền bị Thiên Uyển Ngọc gõ một cái: “Không phải cho ngươi.”

Nói rồi, nàng liền cẩn thận gói lại hộp điểm tâm, ném thẳng vào không gian trữ vật của mình.

“Này—!”

Huyền Châu suýt nữa trừng đến rớt tròng mắt, trơ mắt nhìn bánh ngon bay mất miệng, tức đến hít thở không thông, người này sao có thể đáng ghét đến như vậy?

Thiên Uyển Ngọc hờ hững liếc nàng một cái, lạnh giọng: “Ta tìm ngươi là vì có việc gấp.”

Huyền Châu đảo mắt nhìn quanh, bỗng chụp mạnh xuống bàn một cái, nói: “Thân phận bổn công tử sao có thể ngồi chỗ này? Tiểu nhị, dẫn chúng ta đến nhã gian!”

Người trong quán đồng loạt liếc nhìn bọn họ đầy tò mò, Thiên Uyển Ngọc mặt mày âm trầm, đành theo Huyền Châu vào trong gian phòng riêng.

Sau khi sai tiểu nhị lui ra, Huyền Châu lập tức đóng cửa, hai mắt phát sáng, sốt ruột hỏi: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì gấp mà tìm ta?”

Thiên Uyển Ngọc nghĩ đến điểm tâm còn để trong không gian trữ vật, quyết định tốc chiến tốc thắng, sớm xử lý xong để đi cho nhanh.

“Này, cho ngươi.” Nàng lấy ra một bình sứ, bên trong là một viên hỗn thiên đan.

Huyền Châu cau mày nhìn nàng một cái đầy nghi hoặc: “Cái gì đây?”

Vừa nói vừa không khách khí nhận lấy, đưa sát đến miệng bình, liếc nhìn một cái: “Ỷ?”

Chẳng lẽ nàng nhìn lầm?

“Hỗn thiên đan.”

“Hỗn thiên đan?!!”

Huyền Châu trừng lớn mắt, lập tức đổ viên đan dược trong bình ra, cẩn thận nhận biết, rồi nhìn Thiên Uyển Ngọc như nhìn người điên: “Này, Thiên Uyển Ngọc, đây thật sự là hỗn thiên đan, ngươi không phải định mang thứ này trả lại cho ta đi?”

Điều duy nhất Huyền Châu có thể nghĩ đến, chính là đối phương đã đem hỗn thiên đan đoạt được từ chỗ nàng… Hoàn bích quy triệu, trả lại nguyên vẹn cho nàng.

Huyền Châu cảm động nhìn nàng, trong lòng tràn ngập hối hận vì đã từng nghĩ xấu về đối phương, nghĩ đến hành động hôm đó nàng tiếp ứng mình tại Trình phủ, cảm xúc lại càng dâng trào.

Thiên Uyển Ngọc không nghĩ nhiều đến thế, bản thân có mười viên hỗn thiên đan, cho đối phương một viên cũng chẳng sao, xem như trả lại món nợ lần trước.

Nào ngờ hai người, kẻ hát khúc nam, người xướng khúc bắc, lời nói căn bản là gà nói vịt nghe.

“Ngươi xác nhận kỹ lại một chút.”

Huyền Châu nghiêm túc đem hỗn thiên đan lật qua lật lại xem xét, có chút bất mãn: “Ngươi thật quá mức cẩn thận rồi, bổn công chúa đã ăn không biết bao nhiêu viên hỗn thiên đan, chẳng lẽ còn không phân biệt được thật giả?”

“Đã vậy, ta đi trước.”

Đối phương đã xác nhận, Thiên Uyển Ngọc thầm nghĩ, khả năng rất lớn là luyện đan thất dưới địa đạo Trình phủ mà cửu muội phát hiện chính là nơi dùng để chế ra đám hỗn thiên đan kia.

Huyền Châu ngẩn ra, đem hỗn thiên đan bỏ lại vào bình sứ, định thu vào không gian, liền đột nhiên hỏi: “Ngươi đã đưa ta một viên, vậy ngươi tính sao?”

Ánh mắt Thiên Uyển Ngọc vừa chuyển: “Ta sẽ nghĩ cách lấy được đan phương, ngươi đã bị lộ, xác định Trình Phượng còn dám đưa đan dược cho ngươi nữa sao?”

Một câu liền chạm đúng nỗi lo trong lòng nàng, hôm trước vào Trình phủ, rõ ràng vẫn chưa làm gì, vì sao lại khiến người nghi ngờ?

“Không sao, cùng lắm thì ta đi cầu xin nàng.”

Huyền Châu lẩm bẩm, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Thiên Uyển Ngọc liếc mắt nhìn nàng, tuy đối phương không giúp được gì, nhưng dù sao cũng là một vị công chúa, vậy mà giờ lại phải hạ mình đi van cầu người khác.

“Đợi ta lấy được đan phương, sẽ báo cho ngươi.”

Huyền Châu sửng sốt, quả nhiên, đối phương đúng như nàng đoán, là loại người khẩu thị tâm phi, mặt lãnh tâm nhiệt.

“Này, trộm đan phương đâu phải chuyện dễ. Trình Phượng đa nghi lại cẩn trọng, lần này bị lộ, nhất định sẽ đổi chỗ cất giấu. Ngươi nói thử xem kế hoạch là gì, ta coi có thể giúp gì không.”

“Không cần.”

Thiên Uyển Ngọc dứt khoát kéo cửa ra, bước đi không quay đầu.

“Này—! Người gì mà, thật là!”

Chẳng lẽ đối phương là vì nghĩ đến sự an toàn của nàng, cho nên mới không nguyện nói ra kế hoạch?

Huyền Châu không kìm được tự bổ não, bỗng dưng cảm thấy Thiên Uyển Ngọc người này, thật đúng là thú vị.

“Cửu muội.”

Thiên Uyển Ngọc trở về trong lâu, trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Chỉ thấy đối phương đang luyện chế dược dịch gì đó, nàng lấy hộp điểm tâm trong không gian trữ vật ra: “Bánh ngọt bán chạy nhất Vân Đô thành, nếm thử xem.”

Đông Phương Minh Huệ liếc nàng một cái: “Thất tỷ ăn trước đi.”

Thiên Uyển Ngọc thấy nàng dường như đã toàn tâm toàn ý đặt lên việc luyện chế dược tề, dứt khoát lấy một miếng bánh trong hộp ra, đưa tới bên miệng nàng: “Nào, thất tỷ đút ngươi ăn.”

Nàng ngửi ngửi một chút, hình như là bánh hoa nhài, mang theo hương thơm thanh nhã phảng phất, nàng hé môi, cắn một ngụm, vừa vặn cắn đến đầu ngón tay Thiên Uyển Ngọc, còn nhẹ nhàng liếm một cái.

Ánh mắt Thiên Uyển Ngọc khẽ trầm xuống, nàng thật sự rất muốn đem người áp lên bàn mà nghiêm khắc trừng phạt một phen.

“Thất tỷ, bánh này làm thế nào vậy? Rất ngon.”

Thiên Uyển Ngọc liếm nhẹ đầu ngón tay vừa bị nàng liếm qua: “Nếu ngon, thất tỷ sẽ lại mua cho ngươi.”

“Ưm, được.”

Cứ như thế, một người chế dược, một người đút bánh, chẳng mấy chốc, cả hộp điểm tâm đã bị Đông Phương Minh Huệ ăn sạch.

Thiên Uyển Ngọc cầm lấy khăn lụa, Đông Phương Minh Huệ theo thói quen lại mở miệng, nàng cong môi cười khẽ, nghiêng người, đầu lưỡi nhẹ lướt qua khoang miệng nàng một vòng, rồi mạnh mẽ hút một ngụm: “Thật ngọt.”

Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác há miệng, cứ như vậy ngốc lăng nhìn nữ chủ đại nhân của mình, nàng khẽ liếm môi dưới, nơi vừa bị hôn qua, mặt thoắt cái đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng ửng hồng.

Nữ chủ đại nhân quả nhiên đã mở ra kỹ năng trêu chọc.

Nhưng mà, a… Nàng thích.

Nếu không phải tay còn đang bận luyện dược, Đông Phương Minh Huệ đã muốn ôm mặt chui vào góc tường âm thầm hồi tưởng lại một chút.

“Được rồi, ngươi cứ luyện tiếp, thất tỷ không quấy rầy ngươi.”

Biết dừng đúng lúc, điểm này Thiên Uyển Ngọc nắm bắt rất tốt, nàng muốn từ từ bước vào lòng đối phương, để nàng từng chút một quen với sự tồn tại của mình.

Ba ngày sau.

Lý Tĩnh mang đến tin tốt.

“Ngươi nói Vân Thiên Các của Nam Cung gia thật sự có đủ số dược liệu chúng ta cần?” Thiên Uyển Ngọc chưa từng giao thiệp với Nam Cung Vân Thiên, nhưng theo tin tức từ nội tuyến trong Mai Quế Lâu, người này cực kỳ xảo quyệt, làm ăn chưa từng chịu thiệt.

Nếu mười loại linh dược đều nằm trong tay Nam Cung gia, vậy nàng phải chảy máu lớn rồi.

“Đối phương ra giá bao nhiêu?”

Lý Tĩnh dâng lên tờ đơn thuốc đầu tiên, cung kính đưa đến trước mặt nàng: “Những vị đã được đánh dấu là đã xác nhận có hàng, chỉ còn một loại dược liệu là hội đấu giá không có, nhưng đối phương nói sẽ cố gắng giúp chúng ta tìm được. Cô nương Tuyết Tâm của Đấu Giá Các còn nói, nếu thực sự có lòng giao dịch, hy vọng được gặp người chủ sự của Mai Quế Lâu.”

Thiên Uyển Ngọc ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trầm ngâm một thoáng rồi mở lời: “Hồi đáp nàng, ba ngày sau, gặp tại Thanh Phong Lâu đối diện.”

“Rõ.”

“Phía Công Hội Lính Đánh Thuê, hiện có tin tức gì chưa?”

Lý Tĩnh cung kính nói: “Công hội bên kia nói, cần thời gian để giám định cấp bậc của mười loại linh dược này, mới có thể xác định độ khó của nhiệm vụ.”

Điều này cũng có thể lý giải, dù sao mười loại linh dược tuyệt đối không thể tập trung ở một chỗ, muốn nhận nhiệm vụ này, đoàn lính đánh thuê phải chuẩn bị cho việc rong ruổi khắp nơi, chưa kể đến những nguy hiểm khó lường.

“Nâng thù lao lên gấp ba, đồng thời thúc giục thêm một lượt, còn phía dược tề công hội?”

“Chỉ tìm được ba loại.”

“Cứ đem tới trước đi.”

Việc truy tìm linh dược vốn là đại công trình, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý phải hao tổn hai ba năm.

Cũng may có cửu muội, một lò đan dược của người ta mà nàng lấy sạch, nếu không thật sự sẽ không kịp.

Nghĩ tới bóng hình ngươi kia trong lòng, Thiên Uyển Ngọc phất tay, ra hiệu cho Lý Tĩnh tạm lui xuống.

Mai Quế Lâu vốn là nơi chuyên thu thập tin tức, Huyết Sát Minh thỉnh thoảng cũng ngầm lui tới giao dịch.

Phân đà Huyết Sát Minh, nàng đã sớm bảo người của Mai Quế Lâu tra được rõ ràng.

“Thôi thì, vẫn nên đi cùng nàng một chuyến, giúp nàng gỡ bỏ tâm kết cũng tốt.”

Mộc Dương thì là gì, chẳng qua chỉ là một sát thủ hạng ba trong Huyết Sát Minh, nàng chẳng qua chỉ tạm thời không muốn trở mặt với người của Huyết Sát Minh mà thôi.

Nghĩ đến lời nói hôm ấy của cửu muội, khóe môi Thiên Uyển Ngọc khẽ cong lên, tâm tình vô cùng khoái hoạt.

“Thất tỷ, ngươi tra được địa chỉ phân đà của Huyết Sát Minh rồi sao?”

Vừa thấy Thiên Uyển Ngọc xuất hiện, Đông Phương Minh Huệ lập tức truy hỏi, vẻ sốt ruột trên mặt không hề che giấu, chủ yếu là vì bị Tình Hoa quấn lấy đến mức rụng cả tóc.

Nhìn nàng nôn nóng như vậy, Thiên Uyển Ngọc cũng không nỡ tiếp tục lừa dối.

“Ừ, tra được rồi.”

“Thật sao?!”

“Hôm nay Lý Tĩnh vừa mới nhận được tình báo, nói là phát hiện người của Huyết Sát Minh từng nhiều lần xuất hiện ở một nơi, nghi là phân đà của Huyết Sát Minh tại Vân Đô thành. Bất quá, vẫn chưa có người tới xác nhận.”

“Đại khái là đúng rồi.” Đông Phương Minh Huệ khẽ gật đầu, trầm ngâm: “Sát thủ của Huyết Sát Minh vốn dĩ phân tán, lần này có mấy người cùng lúc xuất hiện, có lẽ nội bộ bọn họ có biến động gì đó chăng?”

Thiên Uyển Ngọc nhìn nàng vẻ mặt nghiêm túc, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại kia, cong môi cười nhẹ: “Muốn đi cùng ta đến đó thăm dò một phen không?”

“Được a.”

Nàng đã bị nhốt ở nơi này không ít ngày, tính ra cũng gần năm hôm rồi, muốn ra ngoài, lại sợ nữ chủ đại nhân không vui, dứt khoát vùi mình trong phòng nghiên cứu phương đan của Hỗn Thiên Đan.

Vừa nghe Thiên Uyển Ngọc mở miệng, nàng lập tức có chút gấp không chờ nổi

“Bất quá, đến nơi rồi, mọi sự đều phải nghe theo ta.”

“Có thể a.”

Dù sao Tình Hoa cũng chỉ là đến để nhìn một đóa khuyết phẩm, khụ, là một đóa giống loài khác của Tình Hoa thôi mà.

Đông Phương Minh Huệ vừa ra khỏi cửa, tay đã bị người nắm lấy.

Trước kia còn không cảm thấy gì, chỉ cho là tình tỷ muội thân thiết, nhưng từ sau cái đêm đáng xấu hổ kia, hàm nghĩa của chuyện nắm tay, tựa hồ đã không còn đơn giản như trước.

Thiên Uyển Ngọc nhìn nàng đỏ mặt, trong mắt ẩn ý cười cười, tai nàng vẫn nhạy cảm như thế, má vừa đỏ, vành tai cũng theo đó nhuộm hồng.

“Cửu muội, muội mà còn như thế, ta liền sẽ hôn muội.” Nàng nghiêng người, ghé sát bên tai, thừa lúc xung quanh không có ai, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai đối phương.

“Thất... Thất tỷ!”

Đông Phương Minh Huệ trừng mắt liếc nàng một cái, phẫn nộ đến mức vừa tức vừa xấu hổ, đâu có ai trắng trợn như thế, như thế... Như thế đâu!

Nàng hoảng hốt nhìn quanh một vòng, lòng rối loạn, ở cái thời đại này, nếu bị người ta nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị chỉ trích đến không ngóc đầu lên nổi...

“Đi thôi, không đùa ngươi nữa.”

Thiên Uyển Ngọc khẽ liếm môi, trong đầu lại lặng lẽ hồi tưởng đến đêm hôm đó, ánh mắt khẽ tối đi, lòng ngứa ngáy nghĩ xem khi nào lại có thể đem nàng đè xuống giường lần nữa.

Mười ngón tay đan chặt, cũng may tay áo hai người đủ dài, che khuất ánh mắt người đời, cứ thế một đường sóng vai, hai thân ảnh hòa vào dòng người tấp nập nơi phồn hoa đô hội.

“Thất tỷ, phân đà gia nhân rốt cuộc ở đâu a? Ngươi xem, chúng ta đi dạo phố bao lâu rồi...” Trong không gian của nàng hiện tại chất đầy đủ loại phấn son nước hoa, toàn bộ đều là thất tỷ thấy nàng liếc mắt nhiều một chút liền lập tức mua.

Đúng là... Quá mức hào phóng.

Cái gì mà nàng thích, rõ ràng là nàng chỉ cảm thấy cái bình sứ kia vẽ hoa văn thật tinh xảo, cầm trên tay ngắm nghía vài lần, vậy mà đối phương đã lập tức lấy linh thạch ra trả tiền.

“Phân đà Huyết Sát Minh, đương nhiên là ban đêm tiến vào thì ổn thỏa hơn, ban ngày mà đi, không phải rất dễ bị phát hiện sao?”

Đối phương ngốc ngốc đáng yêu như vậy, thật khiến người ta muốn hung hăng khi dễ một phen.

Đông Phương Minh Huệ nghĩ thấy cũng đúng, gật gù, liền không hỏi thêm, hai người lại đi dạo một lát, cuối cùng cũng cảm thấy hơi mỏi.

Thiên Uyển Ngọc liền kéo nàng đến tửu lâu lần trước từng ghé, “Muội có muốn thử lại món bánh hoa nhài sữa tươi hôm trước ta mang về không?”

Vừa nhắc đến món điểm tâm kia, Đông Phương Minh Huệ ánh mắt liền sáng lên.

Bánh kia vị thực sự không tệ, hương hoa nhài nhàn nhạt, không ngọt gắt, bên trong còn phảng phất vị sữa beo béo mềm mịn tan nơi đầu lưỡi. “Muốn.”

Thấy ánh mắt đối phương phát sáng, Thiên Uyển Ngọc liền sai tiểu nhị chuẩn bị luôn hai phần, một phần tại chỗ dùng, một phần mang đi.

Chẳng qua đều là bánh làm mới, tất nhiên phải tốn chút thời gian.

“Nơi này trà cũng không tệ, trước tiên uống một chén giải khát đi.”

Đông Phương Minh Huệ nhìn đông nhìn tây, vừa vặn thấy dưới lầu có một hàng người đang xếp hàng dài, không nhịn được hỏi: “Thất tỷ, bọn họ là đang làm gì?”

Thiên Uyển Ngọc cũng nghiêng người nhìn xuống, cười khẽ: “Là đang xếp hàng mua điểm tâm vừa rồi chúng ta gọi, nửa canh giờ nữa là ngừng bán, nên sinh ý nhà này cực kỳ tốt, thường là phải tranh mới có phần.”

“Nhưng mà lúc nãy chúng ta—”

Lời còn chưa dứt, liền bị Thiên Uyển Ngọc lấy tay che miệng lại: “Suỵt, ngoan, đừng nói.”

Đầu môi nàng còn đang dán lên lòng bàn tay đối phương, theo bản năng khẽ liếm một chút, kết quả là liền thấy ánh mắt nữ chủ đại nhân trở nên nóng rực khó tả.

“Thất—”

Ôi chao ôi chao, nữ chủ đại nhân càng lúc càng hư hỏng.

Cái tay kia xuyên qua vạt bàn, lại còn danh chính ngôn thuận mà vén áo nàng lên, rồi... Luồn vào trong.

“Ngươi cứ nhìn ta như vậy nữa...” Ta đây liền không khách khí.

Đông Phương Minh Huệ lập tức quay mặt đi nơi khác, không ngờ lại đụng phải một thân ảnh quen thuộc đang lạch bạch chạy lên lầu.

“Này! Uyển Ngọc! Minh Huệ! Quả nhiên là các ngươi a.”

Nàng ở dưới lầu nhìn thấy bóng lưng Minh Huệ, còn tưởng nhìn lầm, liền lập tức đuổi theo lên lầu.

Đông Phương Minh Huệ vừa thấy nàng, chân liền run run một cái, chủ yếu là bởi vì tay nữ chủ đại nhân lúc này đã sắp chạm tới gốc đùi nàng!

“A ha, Huyền Châu công tử.”

Huyền Châu nhớ ra bản thân đang cải trang nam tử, liền rất có phong độ ngồi xuống bên trái Thiên Uyển Ngọc.

“Minh Huệ, thì ra ngươi cũng ở Vân Đô thành, thất tỷ ngươi chẳng hề nói với ta, nếu sớm biết, ta đã đến tìm ngươi chơi rồi.”

Cái vị Huyền Châu công chúa này a, đúng là trong đầu chỉ nghĩ chuyện đi chơi, tâm tư cũng thật lớn, rõ ràng lần trước trộm đan phương thất bại, thế mà vẫn cứ tươi cười rạng rỡ như không có gì xảy ra...

Đông Phương Minh Huệ hoàn toàn không hay biết, thất tỷ nhà mình đã lặng lẽ đem một viên đan dược hoàn trả lại cho Huyền Châu, nếu nàng mà biết được, chỉ sợ trong nhà cái chum giấm kia lại đổ một lần nữa.

Thiên Uyển Ngọc thần sắc không đổi, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương, trong lòng mơ hồ có chút không vui vì bị quấy nhiễu.

“Thực ra ta cũng là có việc tới dược tề công hội, muốn tìm vài vị linh dược, không ngờ vừa vặn gặp được thất tỷ, nàng liền dẫn ta dạo một vòng náo nhiệt ở Vân Đô thành.”

Đông Phương Minh Huệ xưa nay vốn không giỏi nói dối.

Huyền Châu lại không nghĩ nhiều, lập tức hỏi: “Là linh dược gì? Lấy ra ta xem thử, nói không chừng trong hoàng thất chúng ta có.”

“... Huyền Châu, ở nơi này a?” Đông Phương Minh Huệ liếc mắt nhìn quanh, thần sắc có chút do dự, nơi này là trà lâu, nếu bị người quen nhìn thấy, chỉ sợ không dễ giải thích.

Huyền Châu vốn chẳng thích trà lâu, phiền nhất là chỗ này quá ồn, nàng liền vẫy tay gọi tiểu nhị lại, phân phó vài câu xong liền cười nói: “Đi, ta dẫn các ngươi vào nhã gian.”

Đông Phương Minh Huệ thật không ngờ đối phương lại nhiệt tình đến vậy, nàng tùy tiện bịa ra một lý do, giờ còn phải tìm cách tiếp tục che giấu.

Thiên Uyển Ngọc chậm rãi bước theo sau Huyền Châu, cố ý đi chậm lại mấy bước, đợi Đông Phương Minh Huệ, nàng vươn tay, nắm lấy tay đối phương.

“Chốc nữa đừng mở miệng, giao cho ta là được.”

“Ừm.”

Nữ chủ đại nhân đã nói như vậy, nàng liền toàn tâm toàn ý tin tưởng.

Huyền Châu vừa quay đầu lại liền thấy hai người kia thân mật kề sát nhau, ánh mắt giao nhau, tựa như trời đất chỉ có đối phương, trong lòng nàng lại dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.

Cho dù là tỷ muội thân thiết, quan hệ này có phải cũng quá gần rồi?

“Này này, ta nói hai người các ngươi cũng thật quá dính nhau đi? Làm như phu thê tình thâm vậy đó.”

Nói xong liền vươn tay, chia hai người ra, một trái một phải, ép cả hai ngồi bên cạnh mình.

“Minh Huệ, đưa đơn linh dược của ngươi ta xem thử, ta trở về sẽ bảo người trong cung tìm giúp các ngươi.”

Thiên Uyển Ngọc không nhanh không chậm rót chén trà, đặt trước mặt Đông Phương Minh Huệ: “Đơn của nàng, ở chỗ ta.”

“Không phải nói Minh Huệ muốn tới dược tề công hội tìm dược sao? Nhưng không đúng a, Hoàng Gia Học Viện của các ngươi chẳng phải vẫn xưng là dược khố đệ nhất trên toàn Thất Sắc đại lục sao? Nếu đến cả các ngươi cũng không có được linh dược kia, vậy thì chốn nhỏ Vân Đô thành này, chỉ sợ càng không tìm ra nổi đi?”

Đông Phương Minh Huệ ánh mắt đảo nhẹ, tức khắc tìm được lý do khác.

“Dạo này vừa lúc kỳ lịch luyện, các đệ tử đều xuất môn rèn luyện, dù có muốn gom dược, cũng phải đợi một tháng sau mới có thể hồi viện gom góp được. Sao vậy? Ngươi là nghi ngờ chúng ta lừa ngươi sao?”

Thiên Uyển Ngọc thản nhiên quét mắt nhìn về phía Huyền Châu, thanh âm bình bình chẳng chút gợn sóng.

Huyền Châu há miệng, rốt cuộc cũng không thốt nên lời, nàng chỉ là... Trong lòng nhất thời khó chịu, lỡ lời mà thôi, có cần nhìn người ta như muốn chém kẻ thù ba đời thế không?

“Ba vị khách quan, đây là điểm tâm các vị vừa gọi.”

Tiểu nhị vẫn như trước, trước tiên dâng một phần bày lên bàn giữa ba người, rồi đưa phần còn lại đã gói sẵn đặt vào tay Thiên Uyển Ngọc.

“Ui chao, các ngươi còn gọi hai phần? Không quản! Một phần này, ta nhất định phải đoạt lấy.”

Đông Phương Minh Huệ khẽ bĩu môi, nhưng thấy đối phương đã ngang nhiên đem cả hộp kéo về phía mình, nàng cũng chỉ đành im lặng mà nhìn.

Thiên Uyển Ngọc thấy vậy, trực tiếp dời vị trí, ngồi sát lại cạnh Minh Huệ, “Dù sao mang về cũng sẽ nguội, không bằng ăn tại chỗ đi.”

“Ân, được.”

Hai người một miếng ta, một miếng ngươi, cứ thế cho nhau ăn, hoàn toàn xem như bên cạnh chẳng có ai, Đông Phương Minh Huệ chỉ cảm thấy gần đây nữ chủ đại nhân như thể đổi tính, dịu dàng đến lạ.

Nhưng mà, thật là mê người, nàng thích.

Nàng há miệng cắn một miếng, cũng lấy một khối khác trong hộp, đưa tới bên môi người bên cạnh: “Thất tỷ, ngươi cũng ăn đi.”

Thiên Uyển Ngọc chỉ nếm một miếng, toàn bộ còn lại đều nhường cho cửu muội, khiến hai má nàng căng tròn như con sóc nhỏ, nhìn vào liền khiến người ta tâm ngứa.

Loại cảm giác cho ăn này, đúng là khiến ái nhân càng ngày càng không muốn buông tay.

Nếu không phải Huyền Châu còn đang ở một bên, nàng thật muốn cứ thế cúi người hôn lên môi đối phương, cắn nhẹ hai cái.

Thấy bên mép đối phương còn dính mấy vụn bánh, Thiên Uyển Ngọc ánh mắt trầm xuống, từ trong không gian lấy ra một chiếc khăn gấm, nhẹ nhàng nghiêng người, giúp nàng lau đi.

Đông Phương Minh Huệ lập tức ngây người, điểm tâm còn chưa kịp nuốt xuống đã mắc nghẹn nơi cổ họng, nàng đảo mắt nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt sững sờ không kém của Huyền Châu.

Huyền Châu tuy giành được một hộp điểm tâm, nhưng ăn càng nhiều, lại càng thấy vô vị, rõ ràng là món nàng thích nhất...

Nhưng hai người kia lại có thể hoàn toàn xem nàng như không tồn tại, còn ngươi một miếng ta một miếng mà đút cho nhau ăn.

Nàng ngồi một bên nhìn, mãi cho đến khi thấy Uyển Ngọc lấy ra khăn tay, dịu dàng lau đi vụn bánh ở khoé môi đối phương.

Ánh mắt ôn nhu cùng động tác nhẹ nhàng kia, khiến Huyền Châu cứ thế ngơ ngẩn tại chỗ.

Thì ra đối phương không phải diện lạnh tâm nhiệt, mà là... Chỉ có đối với người kia, nàng mới như hóa thành một người khác.

Đông Phương Minh Huệ mím mím môi, mất một lúc mới nuốt trôi mấy miếng điểm tâm còn mắc nơi cổ họng.

Nàng ở dưới bàn khẽ đá nhẹ Thiên Uyển Ngọc một cái, dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng nhìn qua Huyền Châu bên cạnh.

Người ta đã sắp khóc đến nơi rồi kia kìa...

“Huyền Châu, bên ta còn một khối, nếu ngươi thích ăn, hết thảy đều cho ngươi, được không?”

Đông Phương Minh Huệ nói rồi đẩy hộp điểm tâm đến trước mặt Huyền Châu.

Thiên Uyển Ngọc lại khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Ta ăn no rồi, không cần nữa.” Huyền Châu lại đưa hộp bánh trở về trước mặt Đông Phương Minh Huệ, “Cái kia, thực xin lỗi, ta còn chút việc, đi trước một bước.”

“Ừm.”

Đông Phương Minh Huệ ngẩn người gật đầu, hoàn toàn không hiểu nổi đối phương vì sao lại đột nhiên mất vui.

“Thất tỷ, nàng làm sao vậy?”

“Đừng để ý nàng.” Thiên Uyển Ngọc cúi đầu nhìn hộp điểm tâm, “Còn một khối, ăn không?”

Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, “Ta ăn không vô.”

Thiên Uyển Ngọc thấy nàng thực sự có chút miễn cưỡng, liền dứt khoát kéo nàng đứng dậy: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...