[BHTT][Edit]Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi
Chương 56
•Chương 56: Hắc hoáThiên Uyển Ngọc chân vừa đi đến lầu 3, liền thấy Lý Tĩnh cung cung kính kính đứng chờ trước cửa, nàng nghi hoặc nhíu mày: “Ngươi đứng bên ngoài làm gì?”“Thiếu—”Thiên Uyển Ngọc mắt hơi liếc, ý bảo nơi này không tiện nói chuyện. Hai người liền cùng nhau xuống lầu, vòng sang trà lâu đối diện, chọn một gian nhã thất tĩnh lặng.“Chuyện gì xảy ra?”“Minh Huệ tiểu thư lúc trước không rõ đi đâu, mới vừa rồi mới trở về, sắc mặt không tốt.”Thiên Uyển Ngọc nâng chung trà khẽ xoay, thần sắc mang vài phần trầm ngâm, “Không trách ngươi, tin tức từ Đông Phương gia chuẩn xác chứ? Các nàng…?”“Bẩm thiếu lâu chủ, hoàn toàn xác thực, ta đích thân đi điều tra, việc này xảy ra vào chừng bốn tháng trước, lúc ấy còn gây chấn động trong trấn nhỏ, gần như bị một mồi lửa thiêu sạch, chẳng để lại lấy một mảnh tro.”Thiên Uyển Ngọc sắc mặt phức tạp, năm đó nàng từng rất muốn tự tay trừng trị những kẻ từng khi nhục mình trong Đông Phương gia, nhưng từ khi chứng kiến cửu muội thay đổi, tâm tư này cũng theo đó mà tiêu tán, không ngờ hôm nay kết cục lại như vậy.Đông Phương gia ở trong trấn đã bao năm, chưa từng có đại địch, sao lại đột nhiên xảy ra họa lớn thế kia?Chẳng lẽ lời của vị tử Linh Sư kia, là thật?Nếu để cửu muội biết được tình cảnh Đông Phương gia hiện giờ, Thiên Uyển Ngọc mày liền chau lại thành một đường thẳng, tay nắm chặt chung trà, việc này tuyệt đối không thể để nàng biết.“Thiếu lâu chủ, người không sao chứ?” Lý Tĩnh thấy sắc mặt nàng không ổn, lo lắng hỏi.Thiên Uyển Ngọc khoát tay, “Được rồi, chuyện này dừng tại đây, Mạc di vẫn chưa trở về sao?”Lý Tĩnh lắc lắc đầu.Thiên Uyển Ngọc cảm thấy không quá thích hợp, “Nếu có tin gì từ Mạc di, lập tức báo ta.”“Rõ.”Chỉ là hôm nay không lấy được đan phương, lại nghe tin dữ từ Đông Phương gia, Thiên Uyển Ngọc lúc trở lại lầu 3 cố ý điều chỉnh sắc mặt, ép mình ra vẻ hứng khởi, nào ngờ vừa lên tới, liền thấy thân ảnh người nọ ngồi nơi cửa sổ, bóng lưng có vài phần cô tịch thê lương, phảng phất như mang theo mấy phần ưu thương.Chẳng lẽ… Cửu muội đã biết gì rồi?“Cửu muội.”Đông Phương Minh Huệ quay đầu lại, bình thản hỏi: “Thất tỷ, ngươi về rồi?”Thiên Uyển Ngọc mỉm cười gật đầu, đưa tay ra: “Xuống đi, ngồi trên đó hứng gió lâu dễ đau đầu.”“Bên ngoài náo nhiệt, ta muốn nhìn thêm một lúc.”Nếu là ngày thường, nàng hẳn sẽ rất nghe lời, nhưng hôm nay trong lòng có phần hỗn loạn, tâm tình mơ hồ phức tạp, nàng cảm thấy trái tim mình đang loạn, cần phải làm rõ quan hệ giữa mình cùng thất tỷ.“Ban đêm ở Vân Đô thành quả thật náo nhiệt hơn những nơi khác, cửu muội, dịch qua bên kia một chút, thất tỷ cũng muốn nhìn thử.”Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, nàng hiện tại không muốn ở cạnh nữ chủ đại nhân chút nào, chỉ muốn yên tĩnh một mình.Nữ chủ đại nhân không phải nên là một vị tiên tử thanh lãnh cao cao tại thượng, tự mình tu luyện, để nàng sống chết mặc nàng sao?Lẩm bẩm oán thầm thì có, nhưng thân thể lại không dám trái lời nữ chủ, ý niệm kháng cự còn chưa kịp xuất hiện, thân đã sớm dịch người sang một bên.Thiên Uyển Ngọc nhẹ nhàng điểm chân, liền ngồi vững nơi bậu cửa sổ, hai người sóng vai mà ngồi, yên lặng nhìn dòng người dưới phố.Kỳ thực bên dưới vận khách điếm chẳng có mấy ai, Thiên Uyển Ngọc cười cười, cũng không vạch trần nàng.Đông Phương Minh Huệ nghiêng người tựa vào lan can, trong lòng nghĩ; nữ chủ đại nhân bên người vốn dĩ sẽ có rất nhiều nam nhân vây quanh, vì sao lại cứ phải làm ra những chuyện thân mật như vậy với nàng?Chẳng lẽ bởi vì đã ăn hỗn thiên đan, nữ chủ giờ đã thành ra nam nữ bất kỵ, thông thông đều muốn?Nhưng nàng không hề muốn trở thành một trong những kẻ trong hậu cung của đối phương, trước kia xem cung đấu, nhìn đến một đám nữ nhân vì một nam nhân mà tranh đấu đến sống chết, nàng cảm thấy chán ghét đến tận xương tuỷ. Nay đến phiên mình lại phải cùng đám nam nhân xuất sắc kia tranh một nữ nhân, chẳng phải cũng là một màn cung đấu khác hay sao?Đông Phương Minh Huệ nghiêng mắt nhìn về phía Thiên Uyển Ngọc bên cạnh, lại không ngờ đúng lúc đối phương cũng vừa nhìn sang, ánh mắt dịu dàng như nước, nhu tình quyến luyến, sâu trong con ngươi còn in bóng hình nàng, tựa hồ mang theo lực hấp dẫn khiến người sa vào.“Cửu muội.”Thiên Uyển Ngọc nhận ra đối phương tâm tình có chút không ổn, lại thấy nàng cứ thản nhiên nhìn mình như vậy, bàn tay liền đi trước lý trí, thuận tay ôm lấy vòng eo nàng, nhẹ nhàng kéo một cái.“Á!”Nàng liền bị kéo vào trong lòng Thiên Uyển Ngọc, thân thể ngồi hẳn trên đùi đối phương, sát lại không còn kẽ hở.“Thất tỷ...”Tim Đông Phương Minh Huệ nhảy loạn, tựa hồ như nai con đụng loạn trong ngực, nàng không dám động đậy, sau lưng chỉ là song cửa, thân thể giờ như treo lơ lửng, toàn bộ trọng lượng đều đặt lên đối phương.Nếu giãy dụa lung tung, chỉ sợ sẽ thật sự rơi xuống.Thiên Uyển Ngọc yêu thích nhất lúc nàng gọi mình một tiếng “thất tỷ”, phía sau hai người chính là gian phòng năm xưa nàng từng ý loạn tình mê, lần này tới Vân Đô thành, nàng cố ý nói Lý Tĩnh đặt đúng gian phòng này, chỉ để hoài niệm lại cảnh tượng năm ấy.Lục Bằng là một tên háo sắc vô dụng, duy chỉ có trên giường là có mấy phần tâm đắc, mấy loại dược vật hoan ái trên người hắn, đều là thượng phẩm.Sớm biết đối phương chậm chạp trong chuyện tình cảm đến mức này, khi đó nàng liền không nên mềm lòng.“Thất tỷ, ngươi! Đừng! Loạn! Sờ!” Thanh âm Đông Phương Minh Huệ bắt đầu run rẩy, nàng phát hiện Thiên Uyển Ngọc một tay ôm eo nàng, một tay thì không biết xấu hổ đốt lửa khắp nơi trên người nàng.Khinh nàng không hiểu tình ái sao? Nàng cũng là người từng xem xuân sắc tiểu thoại a, sao có thể để người ta tùy tiện đụng chạm như vậy được!“Cửu muội, sao ngươi cứ không chịu hiểu lòng ta.” Thiên Uyển Ngọc cười, cúi sát vào tai nàng, nhẹ giọng thì thầm, khi thấy tai nàng đỏ rực, liền thừa cơ đặt xuống một nụ hôn nhẹ.Đông Phương Minh Huệ mặt lập tức đỏ bừng như quả hồng chín, chỉ thấy nữ chủ đại nhân lại phát bệnh rồi!“Thất tỷ, đừng—”Một tay nàng run rẩy nắm lấy song cửa, tay còn lại cố gắng giữ chặt lấy bàn tay đang gây loạn, “Ưm…”Tình cảnh này làm nàng nhớ lại giấc mộng từng thấy trước đó, nàng bị người áp chế, lại không thể kháng cự, thậm chí còn cảm thấy vui thích, Đông Phương Minh Huệ sợ đến chân đều mềm nhũn, cũng may cánh tay bên hông vẫn còn ôm chặt lấy nàng.“Cửu muội thoải mái sao?” Thanh âm Thiên Uyển Ngọc như có như không, chứa đựng vài phần đùa cợt.Đông Phương Minh Huệ giống như thấy được ý cười đầy tà khí nơi khoé môi nữ chủ đại nhân, không khỏi run rẩy một chút, khẽ co người lại.Thiên Uyển Ngọc giữ nguyên tư thế, khiến nàng chẳng thể tránh né, động tác càng lúc càng lộ ra vài phần nóng vội. Ban đầu nàng còn nghĩ sẽ chờ đối phương dần dần tiếp nhận mình, chậm rãi mở lòng. Nhưng nghĩ đến hiện tại, trên đời này nàng là người thân duy nhất mà đối phương có thể dựa vào, nàng liền không muốn chần chừ, muốn nhanh chóng giữ lấy trái tim này.Mà tay Thiên Uyển Ngọc đã không hề báo trước liền giải khai đai lưng, chậm rãi tiến sâu vào lớp y sam.Thiên Uyển Ngọc như trúng phải ma chú, say mê cảm nhận từng hơi thở trên người nàng, cúi đầu khẽ hôn từng tấc da thịt, nhẹ nhàng liếm qua sau cổ nàng.Đông Phương Minh Huệ toàn thân khẽ run, mỗi lần bị liếm một chỗ, cổ nàng liền co rút, không biết là vì ngượng ngùng, hay vì hoảng hốt.“Thì ra nơi này của cửu muội lại mẫn cảm đến vậy.” Thiên Uyển Ngọc nhướng mày, tâm tình xem ra vô cùng tốt.“Ưm… Thất tỷ… Đừng…” Đông Phương Minh Huệ khẽ ngửa đầu, vô tình khiến động tác của đối phương tiến thêm một bước, bàn tay lướt vào trong lớp áo, bất cẩn chạm đến điểm mẫn cảm trước ngực.Thiên Uyển Ngọc yêu nhất là biểu tình ngượng ngùng vụng về của nàng, thậm chí còn muốn ngắm nhìn thật kỹ gương mặt kia, chỉ tiếc rằng một khi động, chỉ sợ cửu muội sẽ lập tức bừng tỉnh.Tay nàng vẫn nhẹ nhàng khiêu khích, môi mỏng kề sát bên tai, thì thầm trêu đùa, tiếng rên nho nhỏ ngượng ngùng không ngừng từ trong miệng đối phương tràn ra, khiến nhiệt huyết toàn thân nàng sôi trào, dục niệm nguyên thủy không thể kìm nén.Trong đầu Đông Phương Minh Huệ chỉ còn một mảnh hỗn độn, hoàn toàn quên mất, nàng đang giận nữ chủ đại nhân cơ mà!!! Nàng thấp giọng thở dốc, hai chân kẹp lại, không ngừng ma sát, trời xanh, nàng sắp chịu không nổi…“A——”Ánh mắt Thiên Uyển Ngọc chợt trầm xuống, suýt nữa nàng đã quên, hiện tại nửa thân thể hai người đều đang ở ngoài cửa sổ.“Ngoan, thất tỷ sai rồi.”Quả nhiên như lời đối phương nói, dược hiệu của viên hỗn thiên đan vẫn đang ngấm ngầm ảnh hưởng đến nàng, khiến nàng không sao khống chế được, chỉ muốn đem người trước mắt ăn gọn sạch sẽ, không chừa chút nào.Nhưng khi Thiên Uyển Ngọc vừa dừng tay, Đông Phương Minh Huệ lại cảm thấy trống trải hư không, toàn thân như mất đi điểm tựa, vô cùng khó chịu.Nghĩ đến những hành vi phóng túng vừa rồi của bản thân, nàng lập tức đưa tay che mặt, hối hận không thôi.Chỉ mới bị nữ chủ đại nhân khẽ trêu chọc, nhẹ khiêu khích vài phần, nàng đã không kiềm được bản thân, rối loạn ý chí.Thiên Uyển Ngọc ôm nàng trở lại phòng, tiện tay đóng cửa sổ, kéo hai tay nàng xuống, liền nhìn thấy khuôn mặt đối phương đỏ bừng.“Cửu muội.”Đông Phương Minh Huệ ánh mắt rối bời, khẽ liếc nàng một cái: “Thất tỷ, có thể để ta yên tĩnh một lát không?”Thiên Uyển Ngọc giúp nàng thắt lại đai ngọc, giọng nhu hòa: “Được.”Trong phòng chia làm nội thất cùng ngoại thất, bên ngoài chỉ có một chiếc giường nhỏ, hẳn là dùng cho hạ nhân nghỉ ngơi, còn bên trong là một tấm giường lớn, có rèm lụa mỏng bao phủ, phía trong còn có thể tắm rửa, thay y phục.Lần trước hai người là ở giường lớn cùng nhau nghỉ ngơi, hiện tại đối phương đã mở miệng yêu cầu, Thiên Uyển Ngọc liền chủ động lui về giường nhỏ bên ngoài.Nàng cúi đầu nhìn tay mình, cảm giác mềm mại khi nãy giống như vẫn còn vương nơi đầu ngón, nàng không nhịn được khẽ nâng tay lên, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, hành vi đầy cuồng si.Nàng cảm thấy bản thân ngày càng khó chế ngự dục vọng sâu thẳm trong lòng, đành phải hít sâu một hơi, nén xuống luồng xúc động đang trỗi dậy.Đông Phương Minh Huệ tràn đầy phiền muộn, từ lần đầu tiên hai người hôn môi, đây đã là lần thứ ba nữ chủ đại nhân thất thủ.Lần nào cũng như thế, mạnh mẽ áp nàng xuống, tùy ý chạm vào nàng, lần này càng quá đáng, tay cũng…Đông Phương Minh Huệ thở dài, kéo chăn kín người, cuộn mình thành một cái kén nhỏ, cả người rối như tơ vò.Nàng thực sự là trúng độc quá sâu, một lần hôn, hai lần hôn, lần thứ ba này... Chẳng lẽ nữ chủ đại nhân định đánh một trận toàn thắng, đoạt luôn cả lòng người lẫn thân thể sao?Cũng may đối phương cuối cùng cũng thu tay lại, bằng không nàng thật sự không biết phải làm sao. Dù kiếp trước người ta vẫn rao giảng chuyện “một đêm xuân tiêu”, nhưng với tình huống của nữ chủ đại nhân hiện nay, chỉ sợ đến lúc đó lại thành “đêm nào cũng tiêu”.Quan hệ giữa hai người như vậy, cuối cùng liệu có biến chất? Trở thành loại quan hệ bạn giường thuần túy? Dưới một mái hiên, sớm chiều gặp mặt, nàng thật không biết nên đối mặt với đối phương thế nào cho phải.Đến khi nàng tìm được người tâm đầu ý hợp, chẳng phải cái gọi là “bạn giường” này sẽ trở thành vật cản đường sao?Đông Phương Minh Huệ đưa tay gõ nhẹ trán mình, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật hồ đồ, từ lúc muốn ôm lấy đùi nữ chủ, nàng vẫn chưa từng tính toán cho chính mình, chưa từng nghĩ nếu một ngày rời khỏi nữ chủ đại nhân, nàng sẽ đi đâu, làm gì?“Thực ra, hình như…” cũng không quá khó chấp nhận. Vừa rồi nàng suýt nữa đã buông thả, nếu không phải đối phương tự dừng tay, chỉ e nàng đã ngay tại cửa sổ, giữa thanh thiên bạch nhật, cùng đối phương làm ra chuyện không tiện nói ra.Nghĩ đến đây, nàng chỉ cảm thấy mặt nóng đến phát sốt.Điều khiến nàng thực sự khó xử chính là, nàng vậy mà lại có phản ứng với một nữ nhân.Trước giờ xu hướng của nàng vẫn là bình thường sao? Chẳng lẽ nàng chính là loại song hướng truyền thuyết kia?Đông Phương Minh Huệ lại lăn một vòng trên giường, mặc kệ thế nào, ở đại lục Thất Sắc này, nàng tuyệt đối không muốn dính dáng gì đến đám nam nhân kia.Nghĩ đến nữ chủ đại nhân một thân đào hoa, nàng lại thấy đầu đau âm ỉ. Mọi việc nên tùy cơ ứng biến thôi, nàng thực chẳng còn cách nào khác.Nghĩ ngợi miên man chẳng biết khi nào, nàng liền chìm vào giấc ngủ.Thiên Uyển Ngọc vẫn luôn lưu ý tình hình trong phòng, chỉ khi nghe được tiếng hô hấp đều đều của nàng, mới lặng lẽ xuất hiện trong bóng tối.Người trên giường cuộn mình thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thậm chí nơi chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi.Nàng khẽ cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.Ngày tháng còn dài, hy vọng trước khi bản thân mất đi lý trí, đối phương có thể hiểu rõ tâm ý của nàng, bằng không nàng thật không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì.“Đến lúc đó, mong ngươi đừng hận ta, cửu muội…”Sáng hôm sau, Đông Phương Minh Huệ tỉnh dậy như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt thản nhiên, như thể ký ức đêm qua đã bị gió thổi bay sạch.“Thất tỷ, ngươi còn định ở lại Vân Đô thành bao lâu?”Trong không gian của nàng vẫn còn mười viên đan dược cùng một quyển đan phương lấy được từ phủ Trình gia, tuy không dám chắc công dụng của đan phương, nhưng dược hoàn nàng lấy được từ lò luyện kia phần lớn đều do Trình đại nhân tự luyện để dùng cho bản thân, gần như có thể khẳng định là hỗn thiên đan.Huống hồ nàng từng phân tích qua thành phần của hỗn thiên đan, mười viên đan dược này so ra chẳng khác là bao.Nàng cũng không biết có nên lấy ra hay không, dù sao lúc đó một mình lẻn vào phủ, lại tình cờ bắt gặp cảnh tượng đối phương đưa Huyền Châu công chúa âm thầm rời đi.Hình ảnh ngày hôm qua, đến giờ vẫn không thể xóa nhòa khỏi tâm trí nàng.Nàng mang vài phần oán niệm nho nhỏ, nữ chủ đại nhân hiện giờ không chỉ giỏi câu dẫn nam nhân, lại còn tăng thêm kỹ năng trêu chọc nữ nhân.Thiên Uyển Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái, thanh thanh nói: “Ta còn chút chuyện phải xử lý ở Vân Đô thành, phải ở lại thêm một đoạn thời gian, trước khi học viện khai giảng, chắc chắn sẽ trở về.”Đan phương còn chưa lấy được, nàng sao dễ dàng chịu quay về, một chuyến xuất cung từ Hoàng Gia Học Viện vốn không dễ, huống hồ hôm qua lại bị Huyền Châu thăm dò, đối phương tất đã tăng cường cảnh giác, muốn lấy lại đan phương, nhất định phải tính toán lại từ đầu.Thế lực trong thành kia nàng vẫn chưa rõ ràng, nếu vội vàng hành sự, ngược lại sẽ để lộ sơ hở trước mắt người khác.Đông Phương Minh Huệ gật gật đầu, đúng lúc, chuyện đã hứa với Tình Hoa lần trước, rốt cuộc cũng có cơ hội thực hiện.Chỉ là, phân đà của huyết sát minh ở Nguyệt Bạch đế quốc ẩn rất sâu, nàng còn phải tốn chút thời gian tra xét.“Có phải kế tiếp chúng ta sẽ đi xem đóa ‘hàng lỗi’ từng bị đưa lên đấu giá không?”Tình Hoa đối đoá hoa một kẻ giống hệt bản thân biểu hiện phản cảm vô cùng mãnh liệt, từ chỗ ban đầu gọi là ‘bán thành phẩm’, giờ đã biến thành ‘hàng có tì vết’, đủ thấy oán niệm của nó đã lên tới cực điểm.Đông Phương Minh Huệ thật sự không hiểu nổi vì sao đối phương lại bài xích như thế, theo lý, thực vật chẳng phải đều ưa quần cư sao? Có thể tìm được một đóa hoa cùng loại với mình, không phải là chuyện nên mừng rỡ lắm sao?Thiên Uyển Ngọc liếc nàng, trong mắt lộ ra mấy phần nghi hoặc, nàng phát hiện tâm tình đối phương tựa hồ tốt lên không ít, khóe môi còn mang theo một tia cười trêu chọc.Nàng đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua Lý Tĩnh bẩm báo, cửu muội so với nàng còn sớm về khách điếm hơn một bước, nói cách khác, đối phương cũng rời đi gần như cả ngày.“Cửu muội, trong Vân Đô thành có nơi nào ngươi muốn đi không? Hôm nay vừa hay ta có thể cùng ngươi.”Đông Phương Minh Huệ thần sắc có chút mơ hồ: “Được a.”Hai người bắt đầu dạo bước khắp thành Vân Đô, Thiên Uyển Ngọc thấy nàng vẫn luôn thất thần, liền càng thêm chú ý từng cử động của nàng.“Tình Hoa, phân đà huyết sát minh thật sự khó tra manh mối.” Nàng đã tìm suốt nửa ngày trong Vân Đô thành, vậy mà chẳng thu được chút tin tức nào hữu dụng.Tình Hoa trực tiếp ngó lơ nàng.Đông Phương Minh Huệ ngồi nơi trà lâu, thần sắc đầy tâm sự, Thiên Uyển Ngọc rót mấy lần trà nàng cũng chẳng phát hiện, chỉ lặng lẽ nâng chén uống.Huyết sát minh vốn là tổ chức sát thủ, đã là sát thủ, thì tất cần có nhiệm vụ để mưu sinh.Tựa như đoàn lính đánh thuê, muốn có nhiệm vụ phải xem bảng công bố, hoặc đến Công Hội Lính Đánh Thuê.Huyết sát minh tất cũng có phương pháp vận hành của riêng mình, Đông Phương Minh Huệ đột nhiên lóe lên một ý tưởng, cảm thấy đây là một kế hoạch tuyệt diệu.“Có rồi.”Thiên Uyển Ngọc ánh mắt hàm chứa hứng thú nhìn nàng: “Cửu muội, cái gì có rồi?”Đông Phương Minh Huệ lúc này mới phát hiện bản thân vô thức nói ra lời trong lòng, vội cười gượng: “Không, không có gì, ta chỉ là đột nhiên nghĩ ra một phương thuốc, nếu luyện thành, có thể sánh ngang với dịch dung đan.”“Cửu muội quả thật càng ngày càng lợi hại, nếu đem dược vật của muội đưa lên hội đấu giá, tất sẽ khiến cả hội trường chấn động.”Thiên Uyển Ngọc nhìn thần sắc đối phương, biết rõ nàng vừa rồi tuyệt không nghĩ đến chuyện này, bất quá vẫn thuận miệng khen ngợi vài câu.Đông Phương Minh Huệ vì có tật giật mình, uống xong chén trà liền giả vờ mệt mỏi, cùng Thiên Uyển Ngọc quay về phòng.Về đến phòng, nàng bắt đầu giả bộ luyện đan, còn bận rộn lục lọi suốt một hồi lâu.“Cửu muội, ta muốn ra ngoài một chuyến, hôm nay muội cứ ở trong phòng chăm chú luyện đan đi.”Thiên Uyển Ngọc mượn cớ thoái lui, rời đi một đoạn, lại vòng trở về trà lâu đối diện, bước vào một gian nhã phòng.“Thiếu lâu chủ.”“Đi theo nàng, xem thử nàng rốt cuộc định làm gì, có tin tức lập tức nói cho ta.”Đối phương nhất định đang giấu nàng chuyện gì đó, điều này khiến nàng rất không vui, xem ra thời gian qua nàng thực sự quá dung túng cửu muội rồi.Sau khi Thiên Uyển Ngọc rời đi một lúc lâu, Đông Phương Minh Huệ mới lặng lẽ chuồn ra khỏi cửa. Nàng dùng chút linh thạch sai bọn khất cái thăm dò nơi huyết sát minh tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ cần có nhiệm vụ, ắt sẽ có người của huyết sát minh xuất hiện.Nàng chỉ cần thuận theo manh mối này, là có thể tìm được phân đà của huyết sát minh.Ngồi lại trà lâu chốc lát, Lý Tĩnh đã yên vị phía sau nàng, lặng yên quan sát từng cử chỉ động tác.Là người chuyên thu thập tình báo, tất nhiên nàng sớm nhìn ra Đông Phương Minh Huệ đang cố gắng dò la điều gì.Chẳng bao lâu sau, một tiểu ăn mày hô lớn bên ngoài, Đông Phương Minh Huệ liền ra ngoài, hai người cùng đi đến một góc vắng vẻ.“Đã tra được rồi, ở trong một ngôi miếu đổ nát phía bắc thành, ngươi chỉ cần viết rõ nhiệm vụ cùng đặt cọc, để lại phía sau tượng thần trong miếu, ba ngày sau, nếu có người tới lấy, tức là bọn họ đã tiếp nhận, nếu không có, ba ngày sau quay lại nhìn, nếu vẫn còn nguyên vẹn thì có nghĩa là chưa ai động tới.”Đây đã là tên khất cái thứ mười nàng thuê, cuối cùng cũng nghe ngóng được một chút tin tức hữu dụng.“Ngươi chắc chứ? Không phải đang gạt ta đi?”Đông Phương Minh Huệ trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ chuyến này uổng công, chủ yếu là nàng giấu diếm nữ chủ đại nhân lén lút chuồn ra ngoài, nếu tin tức là giả, chẳng phải là lãng phí nguyên một ngày? Huống hồ, không chừng ngày mai nữ chủ đại nhân liền canh nàng không rời nửa bước.Vậy nàng còn đi đâu mà tìm tổng đà của huyết sát minh đây?“Tiểu nhân dám khẳng định, tin tức này tuyệt không sai lệch, nếu đại nhân không tin, tiểu nhân nguyện đi cùng.”Đông Phương Minh Huệ thấy đối phương mặt mày tha thiết, phỏng đoán thù lao lần này đối với hắn hẳn rất quan trọng, cũng không keo kiệt, thuận tay ném ra một cái túi nhỏ: “Thôi được, ta tự mình đi là được. Cái này thưởng cho ngươi.”“Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân!”Thành Bắc có một tòa miếu đổ nát, chẳng lẽ lại chính là nơi lần trước nàng bị bắt cóc? Tuy nàng không nhớ rõ phương hướng, nhưng miếu hoang cũng không thể có quá nhiều.Nghĩ đến chuyện bị bắt lần trước, trong lòng Đông Phương Minh Huệ vẫn còn bóng ma, người của huyết sát minh giết người không chớp mắt, lần đó nàng xem như đã lĩnh giáo một lần.Bất quá, đôi chân vẫn hướng về phía thành Bắc mà bước đi.Mà bên kia, tên ăn mày vừa nhận thưởng mới vừa rẽ qua một ngõ nhỏ, liền đem túi linh thạch giao lại cho Lý Tĩnh.“Đại nhân, đây là linh thạch thưởng cho tiểu nhân.”Lý Tĩnh ước lượng một phen, từ bên trong rút ra năm khối, ném vào tay đối phương: “Cút, đừng để ta thấy ngươi lần thứ hai.”Tên ăn mày khiếp sợ, ôm năm khối linh thạch, quay đầu chạy như bay.“Sự tình chính là như vậy.” Lý Tĩnh cung kính đặt túi linh thạch lên bàn trước mặt Thiên Uyển Ngọc.Thiên Uyển Ngọc mặt hơi trầm, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, từng nhịp từng nhịp như gõ lên tâm nàng: “Ngươi nói cửu muội muốn bỏ tiền mua mạng người?”Quả thật là một phát hiện khiến người ta bất ngờ.Lý Tĩnh khẽ gật đầu: “Nàng đang dò la nơi tiếp nhiệm vụ của huyết sát minh, nô tỳ tự ý đưa cho nàng một chỗ giả.”“Làm rất tốt.”Thiên Uyển Ngọc nắm túi linh thạch trong tay, lạnh lùng cười một tiếng: “Chờ nàng rời đi rồi, ngươi đi xem thử xem nàng muốn giết ai!”Cửu muội của nàng cánh mọc đủ rồi, đến dám giấu nàng chuyện lớn như vậy, nếu không phải nàng âm thầm sai người theo dõi, chỉ sợ thật sự bị nàng lừa gạt qua mặt.Đông Phương Minh Huệ bên này hoàn toàn không hay biết bản thân vừa bị nữ chủ đại nhân hố một vố, nàng còn đang cao hứng bừng bừng bước tới thành Bắc, quả nhiên phát hiện một tòa miếu đổ nát, không ngờ lại thật sự là nơi nàng từng bị giam giữ!Đi sâu vào trong miếu đổ, bên trong còn có một gian nội thất, phía trên cung phụng một tôn thần phật. Đông Phương Minh Huệ cũng chẳng nhìn kỹ, thuận tay từ trong không gian lấy ra một tờ giấy, nhưng vừa cầm bút lên muốn viết, lại bắt đầu khó xử.Nàng vốn chỉ muốn dụ người của huyết sát minh hiện thân, căn bản không có ý định thật sự giết ai.Nhưng diễn trò thì phải diễn cho trọn, nếu để một tờ giấy trắng không viết gì, thì sao lần ra được phân đà của huyết sát minh?Nghĩ tới nghĩ lui, vắt hết óc, vẫn không nghĩ ra nên viết ai, cuối cùng dứt khoát viết tên công tử của Lục đại tài chủ—Lục Bằng.Dù sao cũng chỉ là một tên pháo hôi, chết sớm hay muộn đều là chết, chẳng bằng để cái chết của hắn có chút giá trị.Đã có mục tiêu, đương nhiên phải đặt tiền cọc, dù gì người ta cũng là công tử nhà phú thương một phương, ra giá quá thấp cũng không hợp tình hợp lý.Có điều, Đông Phương Minh Huệ biết rõ tên đó là hạng người gì, dứt khoát ném ra một trăm khối linh thạch làm tiền đặt cọc, mạng của Lục Bằng chẳng đáng bao nhiêu, nàng còn cảm thấy cho nhiều.Rất đau lòng mà đặt túi linh thạch cùng với tờ giấy phía sau tượng thần, Đông Phương Minh Huệ lặng lẽ trốn vào một góc trong miếu đổ, âm thầm ẩn thân.“Tình hoa, ngươi nói xem hôm nay có người của huyết sát minh đến lấy nhiệm vụ không?” Nàng cứ có cảm giác cơ cấu này của huyết sát minh có sơ hở, nhỡ đâu mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy ai đến, chẳng phải nàng phải đợi dài cổ?Với lại, vì sao nàng cứ có cảm giác mình bị gài bẫy?Tình hoa lười nhắc nhở nàng rằng trước đó đã từng bị người theo dõi, dù nàng ẩn nấp không tồi, nhưng nó vẫn ngửi ra một mùi hương quen thuộc, chính là kẻ hôm qua từng xuất hiện ở tầng ba, mượn danh nghĩa thay mặt Thiên Uyển Ngọc để đi cùng Đông Phương Minh Huệ.Thiên Uyển Ngọc người này, tsk tsk, nó cảm thấy Đông Phương Minh Huệ đầu óc đơn giản thế này chắc chắn không phải là đối thủ.Thôi thì cứ ôm tâm thái xem trò vui mà nhìn tiếp.Đông Phương Minh Huệ chờ gần một canh giờ, nhàm chán đến suýt chút bắt đầu đếm kiến, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.“Tình hoa, có kịch hay, có người tới.”Tình hoa lặng lẽ dùng lá che lại đoá hoa chiêu tài của mình.Chỉ thấy một người áo đen không biết từ đâu hiện thân, thản nhiên đi tới phía sau tượng thần, lấy đi tờ giấy cùng túi linh thạch mà Đông Phương Minh Huệ vừa mới để lại.Rồi cứ thế xoay người rời đi.“Xem ra tin tức kia vẫn khá hữu dụng.” Đông Phương Minh Huệ lặng lẽ đi theo sau đối phương, một đường bám sát, mãi đến khi đối phương tiến vào một tòa lầu.Sau đó, sau đó vừa bước qua cửa, cửa lớn lập tức rầm một tiếng đóng sầm lại, từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô số cô nương xinh đẹp.Đông Phương Minh Huệ khẽ ngửi ngửi, cảm thấy hương vị có gì đó không đúng, ý thức được có bẫy thì đã không còn kịp, phi châm còn chưa kịp bắn ra, cả người đã bị người ta đánh cho bất tỉnh, giống như bao tải bị vác đi thẳng.“Thiếu lâu chủ, người đã bắt về, hiện giờ đang ở gian cuối lầu 3.” Lý Tĩnh đem tờ giấy cùng túi linh thạch đưa tới trước mặt nàng.“Đi thôi, dẫn ta đến xem.”Lý Tĩnh cung kính đứng một bên dẫn đường, đẩy cửa bước vào, đối phương đi vào trong rồi nàng mới lặng lẽ khép cửa, yên lặng đứng ngoài canh giữ.Đông Phương Minh Huệ hai mắt nhắm nghiền, bị trói chặt như đòn bánh tét quẳng lên giường, mi tâm còn khẽ nhíu lại.Thiên Uyển Ngọc ngồi trên ghế, chậm rãi rót một chén nước, liếc mắt nhìn đồ vật Lý Tĩnh vừa giao, tiện tay vứt sang một bên.Khóe môi nàng khẽ nhếch, mỉm cười chờ đối phương tự tỉnh lại.Đông Phương Minh Huệ vừa tỉnh lại, việc đầu tiên chính là nhìn quanh xác nhận hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy một gian phòng hoa lệ rực rỡ, cả người suýt chút nữa bật dậy, trời ạ, chẳng lẽ nàng bị người bán vào thanh lâu?Nhưng rất nhanh nàng đã ổn định lại, từ trong không gian lấy ra một thanh đoản đao, cố sức cắt đứt dây trói.“Lần này lại muốn chạy đi đâu?”Thanh âm trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên trong phòng, giọng nói quen thuộc khiến Đông Phương Minh Huệ run bắn cả người.Nàng giống như nghe thấy giọng của nữ chủ đại nhân?Đông Phương Minh Huệ hoảng hốt nhìn quanh, không thấy ai, tưởng mình sinh ảo giác, lập tức nhặt lại đoản đao rơi trên giường, tiếp tục ra sức giãy trói.Thiên Uyển Ngọc thấy đối phương vẫn một bộ dạng không biết điều, dứt khoát từ sau màn trướng bước ra, “Ngươi muốn đi đâu?”Gương mặt băng lãnh, ánh mắt lạnh như sương, Đông Phương Minh Huệ nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có chút sợ hãi, nàng cảm giác hôm nay nữ chủ đại nhân có gì đó rất khác thường, “Thất… Thất tỷ… Sao tỷ lại ở đây?”Thiên Uyển Ngọc tìm một chỗ ngồi xuống, vừa hay đối diện với nàng, tay khẽ giơ tờ giấy lên lắc lắc trước mặt nàng, “Là ngươi viết cái này?”Đông Phương Minh Huệ trừng lớn mắt, đây chẳng phải đơn đặt hàng nàng giao cho huyết sát minh sao? Sao lại rơi vào tay nữ chủ đại nhân được?Còn có túi linh thạch kia trên bàn… Giống như cũng là của nàng.Mặc cho nàng có nghĩ nát đầu, cũng không sao liên hệ được chuyện bận rộn suốt cả ngày hôm nay với Thiên Uyển Ngọc.Đông Phương Minh Huệ thử giở trò đáng thương: “Thất tỷ, ngươi có thể giúp ta cởi dây ra được không, tay ta đau.”Thiên Uyển Ngọc lại hoàn toàn không động lòng: “Ngươi có phải đang giấu ta chuyện gì không?” Thanh âm nàng nhẹ nhàng lơ lửng, rơi vào tai Đông Phương Minh Huệ lại lạnh thấu tâm can.Đoản đao lần thứ hai rơi khỏi tay nàng, lăn xuống đệm. Đông Phương Minh Huệ khổ sở nhăn mặt: “Thất tỷ, thật ra cũng chẳng có chuyện gì lớn.”Kỳ thực nàng đúng là giấu nữ chủ đại nhân không ít chuyện…Trong lòng Đông Phương Minh Huệ bồn chồn suy nghĩ.“Nếu đã vậy,” Thiên Uyển Ngọc đem tờ giấy giơ lên trước mặt nàng, gần như dán sát mũi, “ngươi nói xem vì sao lại muốn giết tên Lục Bằng này? Hắn bắt nạt ngươi sao?”Ánh mắt đối diện, khí thế ép người khiến Đông Phương Minh Huệ run rẩy, nữ chủ đại nhân trước mắt thật quá đáng sợ, nàng nghi ngờ có phải tác dụng phụ lại tái phát rồi không.Đông Phương Minh Huệ nhắm tịt mắt, há miệng hét lên: “Ta chỉ muốn tìm phân đà của huyết sát minh thôi!”“Tìm phân đà của huyết sát minh, ngươi định làm gì?” Thiên Uyển Ngọc tiện tay quăng tờ giấy lên bàn, hoàn toàn không thèm để tâm sống chết của tên Lục Bằng kia.Chỉ cần người trước mặt này chịu thành thật, không dối nàng, không giấu nàng, rất nhanh nàng sẽ tháo bỏ dây thừng.Đông Phương Minh Huệ vốn định lôi Tình Hoa ra làm cái cớ, nhưng rồi lại rụt cổ, ánh mắt đảo qua đảo lại, chột dạ đáp: “Ta muốn tìm đến tổng đà của huyết sát minh, sau đó tìm Mộc Dương, giết hắn.”Nhớ tới lần trước nữ chủ đại nhân phun máu đầy mặt mình, nàng lại thấy sợ đến run người.Chờ đến khi nàng tìm được phân đà huyết sát minh, Mộc Dương kia sớm muộn gì cũng phải chết trong tay nàng, chỉ là đợi đến lúc nàng mạnh hơn chút.Thiên Uyển Ngọc bị lời của nàng làm sực tỉnh, cũng nhớ tới tên Mộc Dương kia. Đối phương muốn giết Mộc Dương, là vì cớ gì?Chẳng lẽ là điều nàng đang nghĩ đến?“Vì cái gì?” Giọng Thiên Uyển Ngọc khẽ run.Đông Phương Minh Huệ ánh mắt né tránh, trong lòng biết lý do nghe có vẻ quá mức ngọt ngào, nhất thời không biết nên bịa ra thế nào cho đứng đắn.“Nói cho ta biết, vì sao?” Thiên Uyển Ngọc có chút khẩn trương, quỳ ngồi ở mép giường, hai tay lên nâng mặt nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình.Nàng thế mà lại từ trong ánh mắt nữ chủ đại nhân thấy được bất an! Đông Phương Minh Huệ hé miệng, “Bởi vì lần trước hắn đã làm tổn thương tỷ——”Địch nhân của nữ chủ đại nhân trải dài khắp Thất Sắc đại lục, nếu thật sự muốn giết cho sạch, chỉ sợ giết đến tàn cả tay cũng không giết hết.Nhưng, Mộc Dương thì khác.Thiên Uyển Ngọc nhẹ nhàng ghé sát khuôn mặt đối phương, mắt thấy đôi môi kia sắp bị nàng in dấu lên.Đông Phương Minh Huệ khẩn trương nhắm chặt mắt lại, nàng sớm đã biết, nữ chủ đại nhân như thế này, tám phần là do tác dụng phụ tái phát.May mà nàng đủ cơ trí, nếu chọc giận đối phương, ai biết được lúc phát cuồng đối phương sẽ làm ra chuyện gì.Chỉ thấy Thiên Uyển Ngọc cúi người, khẽ khàng in một nụ hôn lên trán nàng.Ấm nóng mơ hồ truyền đến, Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc, hóa ra đối phương lại không hôn xuống môi như nàng tưởng.“Cửu muội,” Thiên Uyển Ngọc khẽ nói, “chuyện Mộc Dương, ta sẽ xử lý, ngươi đừng tìm huyết sát minh nữa.”“Không được.”“Không được.”Đông Phương Minh Huệ và Tình Hoa gần như đồng thanh cất lời, nhất thời làm không khí cứng đờ.“Vì cái gì?” Thiên Uyển Ngọc sắc mặt lạnh đi, chẳng lẽ nàng lại đang giấu mình chuyện gì? Trước hôm nàng đến đoạt phương thuốc, đối phương cũng từng biến mất một ngày.“Thù này ta nhất định phải tự mình báo.” Nàng ngẩng cổ, giọng cứng cỏi, chỉ là thần sắc vẫn có vài phần chột dạ.Dù gì thì cũng là đã lén hứa với Tình Hoa rồi.Thiên Uyển Ngọc càng lúc càng chắc chắn, đối phương quả nhiên đang giấu nàng điều gì, để xem thử là tên nam nhân nào đã câu mất hồn phách của đối phương, làm nàng can đảm đến mức dám lừa gạt chính mình.“Là Lục Tinh?”Không đúng, Lục Tinh sớm đã mất tích, không thể đột nhiên xuất hiện tại Vân Đô thành, lại càng không thể bí mật qua lại với cửu muội của nàng.Đông Phương Minh Huệ ngây ngốc, một đầu mù mịt, hoàn toàn không hiểu nữ chủ đại nhân sao đột nhiên lại nhắc đến Lục Tinh.“Lý Dự Nam?”Nghe nói trong lần tân sinh tuyển bạt trước kia, Lý Dự Nam từng sớm rời đi, hắn là một trong số ít người có khả năng xuất hiện tại Vân Đô thành lúc này.“Nam Phi?”Hai tháng trước hắn cũng rời đi Tuyết Đô, tung tích vô định.“Hay là còn có người nào đó mà ta không biết?”Đông Phương Minh Huệ bắt đầu run run, cái, cái gì vậy? Sao nghe giống như nữ chủ đang tính sổ từng nam nhân với nàng thế này?Rõ ràng nàng nào có làm gì! Nhất là mấy kẻ như Lục Tinh, Lý Dự Nam hay Nam Phi, nàng đã cố gắng cách xa ngàn dặm rồi còn gì.Nhìn sắc mặt nữ chủ đại nhân càng lúc càng u trầm, Đông Phương Minh Huệ lập tức giơ tay đầu hàng, chợt nhận ra chính mình vẫn bị trói chặt, nàng liền lớn tiếng cầu xin: “Thất tỷ! Ta có thể giải thích!”Thiên Uyển Ngọc khẽ lắc đầu, môi cong cong nở nụ cười lạnh lùng: “Ban nãy đã cho ngươi cơ hội, thế mà ngươi vẫn còn dám gạt ta.”“Không có! Ta thật sự không lừa ngươi! Ta chỉ là đau lòng cho thất tỷ, ta muốn tự tay báo thù cho ngươi, ta sai ở đâu chứ!” Đông Phương Minh Huệ không màng tất cả mà la lên, mặc kệ lời dối lòng, mặc kệ lời hứa hẹn trước kia, nàng buông tay rồi!Thiên Uyển Ngọc sững sốt, đối phương nói là vì nàng, “Cửu muội, ngươi là vì đau lòng cho thất tỷ sao?”Đông Phương Minh Huệ lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy! Ta ghét Mộc Dương, hắn đã thương tổn ngươi!”Trong đáy mắt Thiên Uyển Ngọc xẹt qua một tia vui mừng, chính là như vậy, ánh mắt, tâm tư của cửu muội phải toàn bộ đặt lên người nàng.“Được, nếu Cửu muội muốn hắn chết, vậy ta lập tức phái người bắt hắn về cho muội giết, được không?”Cho nên nói… Nữ chủ đại nhân thật sự đã bị tác dụng phụ ảnh hưởng, bằng không, với nhân thiết lạnh nhạt cao lãnh kia, sao có thể nói ra lời sến như thế?Đông Phương Minh Huệ muốn khóc mà không khóc nổi, nàng quyết định tạm thời dỗ ngọt nữ chủ đại nhân, đợi nàng qua được cơn xúc động này, mới từ từ nói rõ sự thật.Mẹ nó, cái hỗn thiên đan này thật đúng là thứ đáng sợ!Nàng phải tìm cách khác, khiến nữ chủ đại nhân bớt dùng loại đan dược này đi, nếu không hậu quả khôn lường.“Tình Hoa, ngươi thấy rồi đấy, chờ ta dỗ được thất tỷ xong, chúng ta lại nghĩ cách tìm phân đà huyết sát minh.”Tình Hoa che mắt, trong lòng chỉ mong đừng xuất hiện thêm tình huống gì không thể cứu vãn…“Được rồi, thất tỷ nói gì cũng đúng. Thất tỷ, tay ta đau quá, ngươi giúp ta cởi trói, được không?” Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, đáng thương hề hề ngước mắt nhìn nàng.Vì giữ mạng, nàng ngay cả việc bán manh xấu hổ đến vậy cũng dám làm ra.Thiên Uyển Ngọc lại lắc đầu, ý cười dịu nhẹ: “Cửu muội, ngươi không ngoan, mới chỉ khai ra một chuyện.”Lưng Đông Phương Minh Huệ thoắt cái lạnh buốt, sống lưng cứng đờ, vô thức ngồi thẳng người. Nàng có phải dạo gần đây quá buông thả trước mặt nữ chủ đại nhân, để bị nàng nắm được vô số nhược điểm?Nhưng mà nàng thật sự đâu có làm chuyện gì quá phận, nhất là những chuyện tổn hại đến nữ chủ đại nhân, lại càng không hề chạm vào.“Thất tỷ, ngươi còn muốn hỏi gì sao?”Thiên Uyển Ngọc nhìn nàng dáng vẻ bất an, lòng sinh mềm mỏng, vươn tay khẽ chạm, vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi như ngọc: “Nói cho ta biết, hôm trước sau khi ta rời phủ, ngươi đi đâu?”Đông Phương Minh Huệ: “……”Cho nên, mọi việc nàng làm thật ra đều bị nữ chủ đại nhân âm thầm để mắt tới? Đông Phương Minh Huệ cảm thấy tiền đồ mờ mịt, khóc không ra nước mắt, ô ô ô, cái ngày tháng này không sống nổi nữa rồi.“Hửm?”“Thất tỷ, ta, ta có thể giải thích.” Đông Phương Minh Huệ ấp a ấp úng, chẳng biết có nên nói thật mình lén theo dõi nữ chủ và Huyền Châu gặp mặt hay không.Hay là nói việc nàng lấy được đan phương giúp nữ chủ đại nhân, nhưng lại chưa kịp báo tin?Hai chuyện này, nếu đem đặt lên cùng một cán cân, thì tội danh nào mới khiến nàng bị xử nhẹ tay hơn?“Ngươi lại định gạt ta?” Ánh mắt Thiên Uyển Ngọc trầm xuống, từ thân thể mơ hồ tản ra một luồng khí tức băng hàn rét buốt.Khoảng cách giữa hai người vốn cực gần, Đông Phương Minh Huệ lập tức cảm nhận được, chỉ đành nhắm mắt lại, bắt đầu tuôn như vỡ đê.“Ta cùng đi với các người đến Trình phụ, ta lấy được mười viên hỗn thiên đan cùng đan phương, sở dĩ chưa nói với ngươi là vì… Ta chưa nghĩ ra cách nào nói với ngươi cho ổn thỏa.”Thiên Uyển Ngọc ngẩn người, hoàn toàn bị lời nàng làm cho kinh động.“Vừa rồi ngươi nói gì, ta giống như chưa nghe rõ.”“Thất tỷ, ngươi đừng đánh ta, ta khai! Ta theo dõi ngươi và Huyền Châu tới Trình phủ, sau đó lẻn vào chủ phòng, lấy được mười viên hỗn thiên đan vừa mới luyện ra cùng vài quyển đan phương.”Đông Phương Minh Huệ từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy bản thân phen này chắc chắn xong đời rồi. Dù là theo dõi hay giấu giếm, đều là trọng tội.Thiên Uyển Ngọc trông thấy nàng run rẩy nằm trên giường, mắt nhắm chặt lại, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần xót xa, nàng chỉ là... Chỉ là sợ cửu muội vụng trộm tư hội với nam tử bên ngoài.“Cho nên, ngươi biết ta ra ngoài là để trộm đan phương?”Đông Phương Minh Huệ gật đầu, thầm nghĩ thôi thì liều vậy, giữ mạng quan trọng hơn, ngoan ngoãn khai ra, nàng lén hé một bên mắt, dò xét thần sắc nữ chủ đại nhân: “Ta thấy Huyền Châu cứ tìm ngươi, lần trước ở hoàng thất liền lén đi theo, nghe được hai người nói muốn đi lấy đan phương.”Thiên Uyển Ngọc mấp máy môi, lại không biết nên nói gì.“Sao ngươi không nói sớm?”Nếu hôm đó nàng vừa về đã nói ra, thì đâu đến nỗi bị nghi ngờ là giấu nàng làm việc sau lưng?“À, cái lý do này, có thể không nói được không…”Đông Phương Minh Huệ hơi ủy khuất, nàng thực sự nhìn không quen cảnh đối phương và Huyền Châu công chúa thân mật như thế, hai người có cùng mục tiêu, có cùng bí mật, chỉ riêng điểm này đã khiến nàng phiền lòng vô cùng.Rõ ràng những bí mật của nữ chủ đại nhân, nàng mới là người rõ ràng nhất!“Được rồi, không muốn nói liền không nói.”Thiên Uyển Ngọc ghé sát lại, tháo dây trói cho nàng, ngón tay dịu dàng vuốt qua những vết hằn đỏ in trên cổ tay non mềm.“Cửu muội.”Nàng cảm thấy bản thân hôm nay quả thật có chỗ không ổn. Thiên Uyển Ngọc không biết phải mở lời thế nào để biện giải cho những hành động quá mức của mình.“Thất tỷ, ngươi không giận ta nữa chứ?” Đông Phương Minh Huệ thăm dò hỏi nhỏ, nàng cảm thấy tâm tình của đối phương dường như không còn điên cuồng như trước, mà thấp thoáng vài phần ảm đạm.Một lòng một dạ vì mình, khiến tâm Thiên Uyển Ngọc như hóa thành một vũng nước mềm nhũn, còn có thể giận được sao?Thiên Uyển Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia cuồng liệt, mặt dán sát mặt, hơi thở giao hòa, cánh môi hé mở, thanh âm như hương lan nhẹ lướt.“Cửu muội, để thất tỷ ôm ngươi một lần, được không?”