[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 69
"Cmn!! Mày điên rồi!!" Tôn Việt tự dẫn một nhóm binh sĩ hướng sâu vào trong lô cốt đi.Vừa đi được mấy bước, trên hành lang nhiều tầng cửa bảo vệ mở ra, cuối cùng xuất hiện cánh cửa hư hỏng nặng nề."Mày làm cái gì??" Tôn Việt tức giận trừng mắt nhìn Triệu Húc.So với người đối diện tức giận, Triệu Húc rất bình tĩnh: "Tôi nói rút lui đã trễ, không bằng liều mạng đánh cược một lần."Triệu Húc không muốn nói nhảm, tiếp nhận vũ khí từ thuộc hạ: "Còn mấy khẩu AM10??""Chỉ có hai khẩu, những cái khác còn ở phía trên..."Tôn Việt cười lạnh: "Đây là các ngươi nói liều mạng?? Dựa vào cái gì đọ sức!! Dựa vào hai khẩu không đủ gãi ngứa cho nó??"Trong lúc nói chuyện, tiếng cảnh báo vang lên không ngừng, ánh đèn đột nhiên khôi phục bình thường.Cứ tưởng Quái vật cá bỏ cuộc, không thể đột phá lô cốt, binh sĩ âm thầm vui mừng.Không ngờ "Oanh" một tiếng rất to, cát đá bay tứ tung, hành lang lối ra vào lô cốt sập, thật dài xúc tu đi vào bên trong.Một số người bị đá rơi xuống đè chết, vài người may mắn thoát chết, không có sự chỉ huy đội ngũ liền chia năm xẻ bảy, nhưng thông đạo chạy vào Đại sảnh đã bị chặn.May mắn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu vẫn còn đứng gần Đại sảnh, cách chỗ sập một khoảng cách, không bị cát đá rơi trúng, có nhiều người hướng đến bên trong chạy, đèn vụt sáng, thấy được khung cảnh đổ nát với nhiều người đang bỏ chạy.Da đầu Tô Hạnh tê rần, vội vàng nhìn kế bên, Ôn Như Yểu đang ngẩn người, không nhúc nhích tí nào trong hỗn loạn dòng người, có người đâm thẳng đến.Tô Hạnh nhanh mắt kéo Ôn Như Yểu né, dùng thân thể ngăn chặn dòng người, đưa lưng về phía đối phương.Phía sau lưng không nặng không nhẹ đụng vào vách tường, Ôn Như Yểu ngước mắt nhìn, là tấm lưng gầy gò của Tô Hạnh, nhiệt độ ấm áp từ da thịt truyền đến.Ôn Như Yểu trầm mặc, khép hờ mắt."Làm sao bây giờ??" Tô Hạnh hỏi."Trước đừng hoảng hốt." Ôn Như Yểu thanh lãnh nói."Hiện tại muốn lui cũng khó, chỉ có thể bất động." Tô Hạnh lòng nóng như lửa đốt, do thân thể cao, rất dễ nhìn thấy vị trí sụp đổ.Hiện tại đất đá vẫn còn đang rơi, xuyên thấu qua lớp khói bụi nhìn thấy xúc tu đang vặn vẹo, như có mắt, một phát nhắm ngay một nam nhân, xuyên thẳng qua ngực.Thấy thảm trạng, Tô Hạnh vô thức lùi về sau.Cảm giác tấm lưng ép càng chặt, Ôn Như Yểu nhấc tay để lên hông Tô Hạnh, cái cằm đặt trên vai, khẽ nói: "Em áp chặt quá."Tô Hạnh giật mình, sắc mặt đỏ ửng: "Em cùng vì..."Chưa nói hết, một cái đầu Quái vật từ ngoài chui vào."Phanh..." Một luồng ánh sáng lóe lên, bắn vào xúc tu, mùi hôi bốc lên trong không khí, xúc tu đột nhiên co rụt về, cuốn lấy nam nhân vừa rồi bị tấn công, ném về trước.Triệu Húc nặng nề cầm AM10, dẫn đầu hướng Quái vật tấn công, cắn răng nói: "Không muốn chết thì cầm vũ khí lên, thừa dịp hiện tại dễ thủ khó công, tập trung hỏa lực, khả năng cao còn giết được nó."Cận kề cái chết, theo tâm lý sẽ căng thẳng, không thể tỉnh táo phán đoán, nghe đội trưởng nói liền lấy lại bình tĩnh cầm vũ khí lên, trở về cạnh Triệu Húc, tập trung công kích.Triệu Húc là chỉ huy giỏi, nếu đổi lại là chỗ trống trải, bọn họ rất khó đối phó Quái vật này, hiện tại thân thể nó bị kẹt bên ngoài, chỉ có đầu mò vào, không thể hoạt động tự do, là thời cơ tốt phản công.Đây là cách duy nhất quyết định người bên trong sống hay chết.Nhất thời hành lang sập gần Đại sảnh, vang lên tiếng súng đinh tai nhức óc.Quái vật cá bị công kích, rõ ràng có dấu hiệu thụt lùi, bốn cọng râu co rụt về, nhưng hoả lực vẫn không thể xuyên phá lớp da bên ngoài.Hứng chịu công kích mãnh liệt tựa hồ chọc giận nó, thân thể lùi về sau phát lực, hướng vào sâu trong lô cốt.Lập tức Tô Hạnh cảm thấy dưới chân rung lắc dữ dội, càng nhiều hòn đá to nhỏ rơi xuống, bỗng bên tai nghe tiếng thét, cách 1m có nam nhân bị đá rơi trúng, biến thành bãi thịt vụn, máu bắn tung tóe, dính vào giày.Cùng lúc đó Quái vật cá bành trướng sức mạnh, cọng râu to dài hơn ban đầu, nháy mắt đánh bay một loạt binh sĩ.Triệu Húc trong tay có AM10, nhắm ngay đầu Quái vật cá, ánh sáng đỏ lóe lên, công kích trúng, thân thể nó rung lên, quái dị tiếng thét xuyên thấu màng nhĩ tất cả mọi ngườiTriệu Húc hét: "Tập trung công kích mắt của nó!!!"Tìm thấy chỗ đột phá, họng súng đồng loạt thay đổi, nhắm ngay con mắt đỏ của Quái vật cá.Tiếng hí vang càng thêm mãnh liệt, nó mãnh liệt vặn vẹo, bốn cọng râu không ngừng hướng binh sĩ tấn công, vì vậy vết nứt trên lô cốt càng lan tràn, bốn phía rung chuyển như bất kỳ lúc nào cũng có thể sập.Quái vật cá không ngừng lắc lư, đất đá che khuất tầm mắt, cộng thêm bốn cọng râu đang hướng bên trong công kích, binh sĩ khó lòng nhắm chính xác vào mắt nó bắn.Triệu Húc bắn vài phát súng, hiện tại năng lượng còn 10%, trên trán liền đổ mồ hồi, nếu không giết nó sớm, tất cả mọi người đều chết.Quái vật cá điên cuồng chuyển động đột nhiên bất động mấy giây, mấy sợi tơ trắng không biết từ đâu xuất hiện, quấn lấy bốn cọng râu.Nhưng đối với biến chủng mạnh mẽ sợi nấm không thể chống đỡ quá lâu.Nhưng khống chế mấy giây thôi đã quá đủ.Triệu Húc dư quang liếc nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, trong lòng hiểu rõ, phối hợp AM10 công kích liên tục, bắn thẳng vào mắt trái.Đáng tiếc Quái vật cá giảo hoạt, phát giác ý đồ Triệu Húc, thân thể vặn vẹo càng thêm kịch liệt, rất nhanh sợi nấm đứt từng khúc, nó đung đưa đầu, khó khăn tránh họng súng Mạch trùng pháo của Triệu Húc.Mắt thấy năng lượng sắp dùng hết, lòng Triệu Húc càng nóng vội, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống nhiều hơn.Quái vật cá đột nhiên phát lực vùng vẫy mãnh liệt, đánh bay vài cục đá, đồng thời đầu lui về sau, lưu lại một lỗ thông như cái hang nối liền mặt đất.Quái vật cá bị bức lui, một lát sau vẫn không có động tĩnh, binh sĩ còn sống sót như bất động chĩa súng bên ngoài, xung quanh lâm vào yên tĩnh quỷ dị."Chúng ta.... an toàn??" Một lúc lâu thuộc hạ Triệu Húc hỏi.Không ai trả lời anh ta, cũng không ai dám động.Bỗng nhiên một luồng gió lạnh thổi vào lỗ hổng, bên ngoài truyền đến tiếng xào xạc dày đặc.Vết nứt xung quanh lô cốt càng lan rộng, mọi người sắc mặt trắng bệch."Nguy rồi!!!" Triệu Húc nhíu mày, quay đầu nhìn vết nứt đã lan đến phía sau, sắc mặt hoảng hốt."Không thể cho nó huỷ lô cốt, nếu không... Đội một!!! Cầm vũ khí cùng tôi tiến lên trên!!"Lúc này toàn bộ hành lang đã nứt, lung lay bất cứ lúc nào cũng có thể sập, thấy Triệu Húc chạy ra ngoài, binh sĩ cũng nháo nhào chạy theo.Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đã lùi vào sâu trong Đại sảnh, nơi này vài phút trước là chỗ an toàn nhất, hiện tại thành chỗ nguy hiểm nhất.Tô Hạnh quay đầu nhìn hành lang phía sau, cửa đóng chặt, thông thường sẽ có hai cửa ra vào, đề phòng bất trắc, nếu chạy sâu vào trong có lẽ sẽ có cơ hội sống, tránh đi Quái vật rời khỏi bằng cửa khác, là lựa chọn an toàn nhất.Nhưng không biết vì sao tất cả cửa đều bị Triệu Húc khoá rồi."Đi!!! Lối ra rất nhanh sẽ sập." Ôn Như Yểu kéo tay Tô Hạnh muốn chạy ra ngoài.Tô Hạnh nghe vậy liền nhìn lối ra nối với mặt đất, chỗ này đã bị Quái vật cá phá đến không còn hình dạng ban đầu, đất đá che lấp đường đi, rất nhanh sẽ sập, phải nhanh chóng rời đi.Không lo được nhiều Tô Hạnh theo sau Ôn Như Yểu rời đi.Đường là dốc còn có đất đá che lấp, bằng vào thể lực Tô Hạnh rất nhanh dẫn đầu, quay đầu giúp Ôn Như Yểu đi lên.Đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ, bị một thứ nhấc lên không trung, lồng ngực khó thở, đau đến phải quay đầu phía sau xem xét.Hiện tại vẫn là ban đêm, trong bóng tối xuất hiện con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm, mà Tô Hạnh chính là bị cọng râu của nó quấn lấy.Đại não báo động nguy hiểm, Tô Hạnh liều mạng giãy giụa, nhưng không thoát.Mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, một cái miệng to lít nha lít nhít răng nanh sắc nhọn đập vào mắt Tô Hạnh, từ các khe nhỏ còn thấy xương trắng và thịt vụn.Theo tình tình rất nhanh cô sẽ bị nó cắn nát.Tô Hạnh như cá nằm trên thớt, nhìn miệng to càng ngày càng gần."Không!!!!"Hết thảy phát sinh quá nhanh, Tô Hạnh còn không kịp sợ hãi, đến khi sắp chạm vào đầu lưỡi Quái vật cá, nghe tiếng thét của Ôn Như Yểu, trong lòng không hiểu sao dâng lên ý chí cầu sinh mãnh liệt.Đại não trống rỗng lấy lại ý thức, Tô Hạnh cơ bắp phát lực, ánh mắt sắc bén, nhiều sợi nấm từ cơ thể tuôn ra, quấn quanh cọng râu, lực trói buộc trên cơ thể đã giảm, mượn lực sợi nấm, nhảy khỏi miệng Quái vật cá, rơi trên mặt cỏ.Trên mặt đất lăn vài vòng, Tô Hạnh nghe được tiếng trái tim đang đập điên cuồng.Ánh sáng yếu ớt từ trăng chiếu xuống mặt đất, nhớ đến một màn vừa rồi, làm Tô Hạnh đổ mồ hôi lạnh.Vốn tưởng rằng Ôn Như Yểu dùng tinh thần lực khóa chặt Quái vật cá, cô mới có cơ hội chạy thoát.Quỷ dị là nó không tiếp tục tấn công.Nhưng bốn cọng râu vẫn còn nhúc nhích trên không trung, Ôn Như Yểu còn bên dưới lỗ hổng, rất gần mặt đất, khoảng cách gần đối diện Quái vật cá.