[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 68



"Tay chân lanh lẹ, trước khi trời sáng phải bổ sung xong nguyên liệu."

Các chiếc xe nối đuôi nhau, Triệu Húc đem kim loại yếu ớt phát ra ánh sáng đỏ giao cho thuộc hạ phía sau, rồi chậm rãi ngẩng đầu, bên ngoài vẫn đen như mực, quay người đi vào sâu bên trong.

"Đã tới khu 11 địa điểm thứ nhất, tạm thời không có dị thường, dự tính trước khi trời sáng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sáng mai 8h rời đi, khu 12 chưa biết khi nào đến."

"Tiếp tục thực hiện kế hoạch, bảo trì liên lạc, trên đường gặp nguy hiểm lập tức báo cáo." Lạnh lùng giọng nữ truyền đến.

Triệu Húc ngắn gọn báo cáo, rất nhanh kết thúc.

Một giây sau, ánh sáng bốn phía biến mất, nhấp nháy ánh sáng đỏ.

"Cảnh báo!!! Cảnh báo!!! Dò xét thấy vật thể không xác định, cảnh báo!!!"

Âm thanh máy móc vang lên làm mọi người nhốn nháo.

"Chuyện gì xảy ra??"

"Có Quái vật xâm nhập!!"

"Bên ngoài có chiến cơ mà, không lẽ...."

"Câm miệng!!" Triệu Húc trầm giọng nghiêm nghị quát, ổn định xung quanh.

Anh ta liếc nhìn cửa ra vào, ở góc này, trùng hợp Tô Hạnh và Ôn Như Yểu ở điểm mù, hai người cũng tận lực giảm sự chú ý, cơ bản khó phát hiện.

"Một nửa lưu lại, còn lại theo tôi ra ngoài xem."

Triệu Húc nói xong, những người đứng cạnh, sắc mặt tái nhợt, do dự không muốn đi.

Bên ngoài lô cốt chưa biết là Quái vật gì?? Lưu lại ở đây không nhất định an toàn, nhưng ra ngoài tuyệt đối nguy hiểm hơn.

Xuất phát từ bản năng sợ hãi, nhất thời không ai động. Triệu Húc nhíu mày nhìn xung quanh, nâng tay chỉ một đám người: "Các cậu theo tôi."

Một loạt tiếng bước chân hướng đến đây. Tô Hạnh và Ôn Như Yểu tránh một góc ngay cửa ra vào, nương nhờ bóng tối che giấu, nghe tiếng cảnh báo trong lòng có chút căng thẳng.

Một lúc sau nhóm người Triệu Húc nhanh chóng lướt qua hai cô.

Đợi đến khi không còn nghe bước chân, Tô Hạnh hỏi: "Làm sao bây giờ??"

"Ra ngoài xem." Ôn Như Yểu mở mắt ra, ánh mắt trở nên âm trầm, được bóng tối che khuất.

"Thứ kia cảm giác rất nguy hiểm, bên ngoài thất thủ, khả năng cao toàn đội bị diệt."

....

Bên ngoài có 5 chiến cơ phụ trách canh gác, lúc đầu có 7 chiến cơ, gặp phải Quái vật bất đắc dĩ bỏ 2 chiến cơ, lại thêm vừa gặp bầy nhện, thành viên thương vong nghiêm trọng, lúc này phòng ngự chỉ có như thế.

Trước mắt tây nam bắc mỗi hướng một chiến cơ, còn ở phía đông là đường rút lui nên an bài hai chiến cơ.

Ở nơi này âm trầm bóng tối bao phủ rừng núi hoang vắng, không ai biết một giây sau xuất hiện cái gì.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí không phát ra tiếng gió động, nương nhờ ánh sáng cửa lô cốt, có thể thấy lớp cây cối đầu tiên bao phủ xung quanh, bóng loáng mặt đường kéo dài xa xa phía trước.

Bóng đêm nuốt chửng cả thiên địa, đột nhiên xuất hiện hai điểm trắng xa xa, chiếu vào mặt đường.

"Là... ánh sáng??"

"Thành phố đã cúp điện từ lâu, trong rừng núi hoang vu làm sao có thể..."

"Điểm sáng di chuyển, căn cứ hình dạng và quy tắc chuyển động, không giống thuộc về động vật."

"Nhưng trên mặt đất không thể xuất hiện người sống tự do hành động, nếu như là xe cộ thì... có lẽ là người của căn cứ khác??"

"Trước đó Từ tiến sĩ từng mang một nhóm người sống sót chạy trốn."

"Vậy ý cậu là... đối diện có khả năng là người??"

"Bên số 7 thế nào rồi??? Có xuất hiện Quái vật??"

"Có!! Xuất hiện vật thể tới gần, chưa xác định địch hay bạn."

"Hả!!!! Đầu óc bị nước vô à!!!" Một giọng chói tai truyền đến.

"Thời điểm này bất cứ vật gì xuất hiện, điều uy hiếp đến tính mạng!!! Lập tức thông tri mọi người, cùng nhau hành động!!"

Số 7 lạnh sống lưng, thoáng mồ hôi chảy đầy người, anh ta chuẩn bị tấn công, bỗng ánh sáng lóe lên, quá chói không thể mở mắt.

Mặt đất bỗng kịch liệt rung động, trong bóng tối hai điểm sáng dùng tốc độ khó tin, thình lình xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Ánh sáng lóe lên bao phủ thiên địa, xuất hiện "Mâm tròn" đường kính ước chừng 1m, sau đó ảm đạm, thiên địa lần nữa chìm vào bóng tối.

Nương theo ánh sáng yếu ớt, thấy rõ "mâm tròn" bên trong du đãng vô số điểm đen, bên ngoài dày đặc điểm đen tạo thành đòn khiêng, kéo dài ra, giống cây gậy mỗi đầu treo hai con mắt.

Thực tế hai điểm sáng là hai con mắt to, chiến cơ số 7 còn chưa kịp khởi động vũ khí, mặt đất lần nữa rung chuyển, quỷ dị dưới đất trồi lên hàm răng bén nhọn, chiến cơ rơi vào công kích, vất vả tránh né lăn trên đất.

"Số... Số 7!!!" Đồng đội kế bên kinh hoảng kêu.

Mọi việc xảy quá nhanh.

Ba chiến cơ khác nghe tiếng động liền chạy qua tiếp ứng, bị tình cảnh quỷ dị làm kinh ngạc.

Lại là biến chủng mới, một cái đầu như "con cá" trồi lên mặt đất mà hai "mâm tròn" chính là mắt của nó.

"Moé nó!!! Thứ quỷ gì đây!!??"

Chiến cơ số 1 nâng cánh tay, nhắm ngay Quái vật cá không giống cá bắn, trúng ngay đầu, lại nghe âm thanh "leng keng" kỳ lạ, công kích bị cứng rắn vảy cá bắn ngược lại.

Hai con mắt Quái vật cá ảm đạm, hơi cúi xuống, rồi giật giật.

"Chú ý!! Không thể ở quá gần nó!!"

Đội trưởng chiến cơ vừa nhắc, thân thể nó bỗng nhúc nhích, bụi bay lên, mục tiêu biến mất.

"Đáng chết!!! Mục tiêu biến mất!!"

Không gian rơi vào yên lặng, một mảnh đất trống không có dị thường.

"Nó nhất định đang di chuyển!! Số 7 khởi động động cơ bay, người khác bảo trì khoảng cách an toàn, nhanh!!!" Đội trưởng đã trải qua nhiều tình huống nguy hiểm, không suy nghĩ nhiều liền ra chỉ thị.

Trong 7 chiến cơ chỉ có một chiến cơ có động cơ bay, cũng là toàn cầu duy nhất chiến cơ có thể bay, nhờ vào A đơn bào làm nhiên liệu, chỉ tiếc cũng nhờ A đơn bào toàn nhân loại rơi vào kết quả như hiện tại.

Số 7 phục tùng mệnh lệnh, vọt lên không trung, đem ánh sáng chiếu xuống phía dưới, hiệu quả không như mong muốn.

"Nếu để nó công kích lô cốt thì nguy!!"

"Chết tiệt phải giải quyết nó thật nhanh."

"Thông báo bên trong chưa?? Tại sao chi viện còn chưa...." Âm thanh đội trưởng bị cắt đứt, truyền đến là tiếng thét.

Tai nghe rơi vào tĩnh lặng.

"Đội... Trưởng??"

Trong tiềm thức cảnh báo bọn họ đang rơi vào nguy hiểm, xung quanh không thấy thân ảnh chiến cơ đội trưởng.

Ở giữa không trung số 7 nuốt nước miếng, bỗng trọng lực hạ xuống, như có vật gì đó kéo chân chiến cơ. Một trận kịch liệt lắc lư như muốn rơi, hệ thống trợ khí không thể cùng lực kéo chống lại.

Rất nhanh nghe thấy số 7 kêu thảm, từ không trung rơi xuống, nặng nề cơ giáp rơi xuống đất tạo thành vết lõm, chiến cơ khó có thể bảo vệ người bên trong, máu me khắp người, sinh tử không rõ.

Một xúc tu rất dài quấn quanh chân số 7, chậm rãi kéo về sau, Quái vật cá lần nữa xuất hiện, xúc tu chính là mép râu của nó.

Đầu cá tương tự cá ăn thịt người, mà tứ chi như thằn lằn, cùng khóe miệng dài ra bốn cọng râu, nhìn rất giống nhiều động vật dung hợp.

Quái vật cá bắt đầu chuyển động, lần này hướng đến chính là cửa lô cốt.

"Cạch cạch..."

Âm thanh máy móc chuyển động, hai pháo đài trước lô cốt chuyển động, tự động khóa mục tiêu không xác định, bắt đầu bắn.

Lực công kích mạnh bức lui Quái vật cá, nhưng vẫn không tạo thành tổn thương, có lẽ bị công kích gãi ngứa chọc giận, nó dùng râu dài cuốn lấy số 7 ném vào pháo đài.

Pháo đài chịu không nổi cứng rắn cơ giáp, hai bên va chạm, rất nhanh pháo đài bị hủy.

Râu dài lần nữa cuốn cơ giáp nén thẳng đến cửa lô cốt đang đóng chặt.

Bên trong lô cốt hồng quan không ngừng loé lên.

"Cảnh báo!!! Hệ thống phòng thủ hao tổn 80%, xin mau sớm xử lý!!"

"Cảnh báo!!! Hệ thống phòng thủ hao tổn 90%, xin mau sớm xử lý!!"

"Cảnh báo!!! Hệ thống...."

Camera giám sát truyền đến hình ảnh cuối cùng của Quái vật, trong Đại sảnh mọi người lâm vào bối rối.

"Không thể nào!! Quái vật kia rất nhanh sẽ đột phá cửa, còn cửa khác sao?? Phải mau chóng rời khỏi đây." Là đội trưởng tối cao của tiểu độ đặc biệt hàng không Tôn Việt, sắc mặt trắng bệnh đứng sau lưng binh sĩ bảo hộ, hướng Triệu Húc rống.

"Xin lỗi chỉ huy, hiện tại rút lui đã muộn." Triệu Húc không nhúc nhích đứng cạnh anh ta, lông mày sắc bén nhíu chặt, ánh mắt nặng nề nhìn bốn phía, đưa tay đè lên tai nghe, hướng vào trong nói.

"Tất cả mọi người sẵn sàng chiến đấu, tuyệt đối không cho nó vào lô cốt, chết cũng phải thủ nơi này.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...