[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 65



Hương thơm thuộc về nữ nhân nhè nhẹ quanh quẩn tại chóp mũi, cái cằm Ôn Như Yểu uể oải đặt trên vai Tô Hạnh, ánh mắt nửa khép hờ lơ đãng quét, dọc theo cổ áo xốc xếch nhìn xuống, lộ ra xương vai xanh tinh xảo, cùng cái cổ dài nhỏ trắng nõn.

Da thịt trắng nõn bóng loáng rịn ra mồ hôi, trông rất hấp dẫn, mang theo hơi nóng, rất giống quả nho thấm nước chờ người ăn, cắn một cái vị ngon ngọt liền tràn vào cổ họng.

Bất quá sức hấp dẫn của mấy cái này chưa phải tất cả, càng thỏa mãn Ôn Như Yểu hơn, là dáng người và linh hồn đối phương.

Khẽ liếm môi.

Hành động này làm Ôn Như Yểu bừng tỉnh, thần sắc hoảng sợ.

Vô tình hoảng hốt làm cô phát hiện trái tim trống rỗng, nhu cầu cần một thứ gì đó lấp đầy.

Cùng cảm giác đói khát trước kia khác biệt.

Thật ra theo thời gian cô đối với máu tươi khát vọng dần dần giảm xuống, thậm chí không còn cảm giác đói bụng, loại xu hướng vô dục vô cầu so với khát máu càng khiến cô hoảng hốt.

Trong chốc lát Ôn Như Yểu nhớ đến một người, người không ra người quỷ không ra quỷ Trịnh Hành Quân, có phải trước khi chết anh ta có cảm giác này??

Để chủ thể mất đi cảm xúc, bước kế tiếp liền thực hiện cái gọi là tự do thay đổi tâm trí, cô không còn là cô.

Cánh tay trên eo siết càng chặt, Tô Hạnh không thở nổi, nhịn không được nói: "Một chút là bao lâu???"

Không nghe Ôn Như Yểu trả lời.

"Chị không sao chứ??"

Vài giây sau Ôn Như Yểu đáp: "Chị không sao."

Thanh âm vẫn bình thường, lại nghe tiếp.

"Chỉ là hơi mệt một chút."

Da thịt ấm áp dán vào nhau khá lâu, trong thời gian ngắn không có ý định buông, có lẽ bầy nhện đã tiêu hao khá nhiều thể lực Ôn Như Yểu, dù sao hiện tại Tô Hạnh vẫn còn suy yếu.

Nhưng hơi nóng hình như càng dán càng gần, không kiêng nể phun đến xương quai xanh, Tô Hạnh sắp bị ảo giác nào đó mê hoặc, cắn đầu lưỡi, bả vai rụt lại.

"Không cần dán sát như vậy."

Ôn Như Yểu lười nhác nói: "Gần lắm sao??"

"Chị không thấy hơi nóng sao??" Tô Hạnh ho khan, cảm giác lúc này còn nóng hơn trước.

"Nóng??" Âm tiết kéo dài không rõ ý tứ nghiền ngẫm.

Ôn Như Yểu ánh mắt mê ly khi nói chuyện với Tô Hạnh dần dần tiêu tán, híp híp mắt, nhìn chằm chằm lỗ tai cùng cổ đổi phương đỏ ửng. Là người đồng tính, ở một phương diện nào đó gặp đồng loại trực giác sẽ mách bảo.

"Bởi vì chị ôm em sao??"

Tiếp tục thế này Tô Hạnh cảm thấy bản thân càng không xong, nâng cánh tay muốn đẩy bàn tay kia khỏi người, do dự, cuối cùng dừng lại.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, âm thanh thanh lãnh thâm thúy, nhẹ cào lên trái tim Tô Hạnh.

"Mặt của em rất đỏ, là do nóng??"

Nói xong, như muốn dò xét cẩn thận, Ôn Như Yểu hướng cằm lên trước, nhẹ nhàng cọ xát, khoảng cách càng gần hơn.

Mùi thơm độc nhất thuộc về Ôn Như Yểu cứ quanh quẩn bên mũi, nhè nhẹ thơm còn mang theo hơi lạnh.

Loại tư thế này đặt ở hai gái thẳng cũng rất mập mờ rồi!! Huống chi những lời kia... Nếu như không phải biết Ôn Như Yểu lãnh đạm, cô còn tưởng đối phương đang tán tỉnh.

Đối với Ôn Như Yểu rất hiểu rõ, nhưng vẫn không nhìn thấu suy nghĩ.

"Chị đang trêu đùa em sao??" Tô Hạnh hít sâu một hơi, trực tiếp hỏi.

"Trêu đùa là sao??" Ôn Như Yểu âm thanh mang theo giọng mũi, thì thào nói.

Trầm mặc hồi lâu lại nghe Ôn Như Yểu hỏi: "Tô Hạnh, em ghét nữ sao??"

Kém chút Tô Hạnh bị lời nói sặc chết: "Nói bậy gì đây!! Chị hiện tại kiểm tra thân thể, xem có vết thương hay không?? Em hoài nghi chị trúng độc rồi."

Ôn Như Yểu cười khẽ, lẩm bẩm: "Khả năng so với trúng độc còn nghiêm trọng hơn."

"Hả??" Tô Hạnh nghe không rõ.

Ôn Như Yểu gương mặt dời đi, dán vào lưng Tô Hạnh: "Nhịp tim đập tần suất rất cao, rõ ràng cảm xúc dâng trào, không phải chán ghét, đó chính là hưng phấn??"

Tô Hạnh sững sờ, không ngờ Ôn Như Yểu hôm nay bàn đề tài này.

Không đợi Tô Hạnh mở miệng, Ôn Như Yểu thờ ơ tổng kết: "Không phản bác đại biểu cho chấp nhận, cho nên em thích nữ nhân đúng không??"

Ôn Như Yểu xác thật cố ý, muốn chuyển dời cảm giác hư không ở trái tim, không nghĩ đến là Tô Hạnh trầm mặc trả lời câu hỏi, đối với cô có chút... niềm vui ngoài ý muốn.

Bị Ôn Như Yểu một câu bóc trần xu hướng giới tính, tâm tình Tô Hạnh đã loạn thành tơ vò, cô vốn thích nữ nhân, không có gì phải che giấu, chỉ là tại Tận Thế liên quan đến yêu đương, không có bất kỳ ý nghĩa, không đáng nhắc đến.

"Vấn đề này quan trọng sao?? Tình hình còn nguy hiểm phía sau nhện chưa biết có đuổi tới không?? Phía trước tùy thời Quái vật tấn công, mạng chúng ta như ngọn nến giữa trời, chị phải rõ ràng tình hình hiện tại??" Tô Hạnh nhắc nhở một chút, nhằm chuyển dời ngượng ngùng sang hướng khác.

"Chị biết, chỉ là sau này sẽ không trước mặt em thay quần áo."

Tô Hạnh bối rối phản bác: "Em trước giờ không nhìn chị thay quần áo!!"

"Vậy sao?? Chị không nhớ."

Nói sang chuyện khác thất bại, bầu không khí lại theo hướng kỳ quái phát triển, Tô Hạnh dứt khoát tránh khỏi đôi tay đang ôm, quay đầu nhìn Ôn Như Yểu khẽ giật mình.

Từ trong ánh mắt đối phương, Tô Hạnh thấy được vài phần bất mãn, nhưng phần nhiều vẫn lạnh đạm, phảng phất bất mãn vừa rồi như ảo giác.

Nhưng còn việc làm Tô Hạnh bất ngờ hơn, là ánh mắt Ôn Như Yểu, rõ ràng nhìn bề ngoài không khác biệt, lại có cảm xúc kỳ quái không thể diễn tả, như đã từng thấy trên người ai đó, tựa như ánh mắt Trịnh Hành Quân mỗi lần cảm xúc không ổn định.

Ôn Như Yểu ngồi dậy cách Tô Hạnh xa một tí: "Thiếu chút nữa quên, tim đập nhanh trừ hưng phấn và chán ghét, còn có e ngại."

"Chị..." Tô Hạnh muốn nói tiếp, phía trên truyền xuống tiếng "ong ong".

Tại Tận Thế người sống sót quá quen với âm thanh này, trước kia đa phần người sẽ không thích côn trùng, bây giờ còn gây ám ảnh, nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật.

Một con bọ cánh cứng từ không trung bay rất nhanh xuống, chờ Tô Hạnh phát hiện nó đã bay gần đến đỉnh đầu Ôn Như Yểu.

Vội vàng phóng thích sợi nấm, tạo thành lưới lớn, chặn đường bay, Quái vật cánh cứng nằm gọn trong lưới, không thể dùng cánh bay tiếp, vô lực rơi xuống, lúc này Tô Hạnh mới thấy rõ bộ dạng nó.

Không biết từ động vật nào biến dị, đầu côn trùng mọc ra chiếc mỏ như chim, dài nhỏ cực kỳ sắc bén, khi rơi xuống, chiếc mỏ đâm lõm trần xe làm bằng kim loại cứng rắn.

Vừa rồi côn trùng nhào đến, khoảng cách gần, rất dễ chết, vậy mà Ôn Như Yểu đều thờ ơ.

Trên không trung truyền tới dày đặc tiếng "ong ong", xe phía trước vang lên cảnh báo.

"Bầy côn trùng tập kích, hệ thống phòng ngự cưỡng chế mở ra, tất cả chiếc xe tiếp tục tiến về trước, duy trì khoảng gần."

Chiếc xe rõ ràng càng trở nên xóc nảy, tiếng kim loại ma sát, ánh sáng xung quanh dần bị che lấp, các cô đang ở trên trần xe, phía dưới từ từ có tấm kim loại hướng lên trên, rất nhanh bao phủ bốn phía.

Trước mắt Tô Hạnh tối đen như mực, rất nhanh ánh sáng từ đỉnh chiếu xuống, các cô đã ở trong không gian khép kín .

Xe vẫn đang di chuyển, không thấy tình hình bên ngoài, càng khiến người bất an, với lại bên ngoài truyền đến âm thanh "thùng thùng" như va đập.

Tô Hạnh nhìn Quái vật vừa công kích các cô, đang bị sợi nấm bao trùm, không nhúc nhích, nằm cạnh chân Ôn Như Yểu.

Nếu cô chậm một tý mỏ nhọn không đâm trần xe, đâm thủng chính là cơ thể Ôn Như Yểu.

"Với năng lực của chị, đã phát hiện trước em, tại sao không tránh??"

Tô Hạnh nắm chặt ngón tay, bỗng dưng rất tức giận.

"Em sợ chết không???" Âm thanh Ôn Như Yểu hoà lẫn với tiếng va chạm bên ngoài, cảm giác rất không chân thật.

Xe lần nữa tăng tốc, quan tính làm Tô Hạnh xém ngã, cố gắng ổn định cơ thể, lớp kim loại bao phủ bên ngoài đã lõm xuống, có vẻ chịu không nổi công kích, chỗ này sẽ chống đỡ được bao lâu??

Không thấy tình trạng bên ngoài đã bất an, sợi nấm không tiện phóng thích, bên kia Ôn Như Yểu hỏi một câu khiến cô nôn nóng.

"Đương nhiên sợ chết, em làm nhiều như vậy để làm gì?? Chúng ta đi tới bước này, nhiều lần từ cõi chết trở về là chị giúp em, chị hiện tại hỏi vấn đề này có ý nghĩa sao!! Ôn Như Yểu chị muốn như thế nào đây!!!"

Sợi nấm quấn quanh cơ thể Ôn Như Yểu, vừa chạm một lúc, liền vô lực tản ra, rơi xuống đất, một giây sau, cảm giác choáng váng truyền đến não, Tô Hạnh vô lực dựa vào người bên cạnh.

"Em muốn làm gì??" Ôn Như Yểu chậm rãi cúi đầu, bình tĩnh xem Tô Hạnh.

Từ choáng váng lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của Tô Hạnh là tức đến thở hổn hển: "Đương nhiên mang chị cách xa chiếc xe nát này!! Nhìn chị bộ dạng hiện tại, thật sự chờ chết sao??"

"Em... không sợ chị??"

Moé!! Tô Hạnh thật sự muốn chửi thề, cố gắng chống đỡ cơ thể, tay chân không nghe sai khiến, bất lực đến cực điểm.

Hôm nay Ôn Như Yểu thật lạ, bình thường trí thông minh nghiền ép cô, sẽ có một ngày vướng bận, khả năng sẽ hại chết người.

"Em cam tâm tình nguyện cho chị hút máu, còn sợ cái gì??"

"Nhưng em có nghĩ tới, khả năng chị sẽ là người đầu tiên hại chết em, một ngày nào đó tỉnh ngủ, phát hiện cơ thể đã bị người bên cạnh ăn."

Tô Hạnh tức giận đến mỉm cười, đây là vấn đề chị xoắn xuýt ??

Xem ra cô đánh giá thấp Biến dị nhện, tuy trí thông minh không có, độc tố vẫn mạnh, trực tiếp ảnh hưởng đến tinh thần lực mạnh mẽ của Ôn Như Yểu, để đối phương vì chuyện này hậm hực hồi lâu.

Nhưng Ôn Như Yểu như vậy, cô không thể cũng như vậy, một âm thanh lớn từ đỉnh đầu truyền đến, hai bên vách đã lõm rất nhiều lỗ mỗi lỗ đều sâu, phía trước mặt còn có một lỗ bị xuyên thủng, màu đen mỏ nhọn liều mạng muốn chui vào.

Trên trán chảy ra mồ, Tô Hạnh gấp đến sắp khóc: "Chúng ta ra ngoài rồi thảo luận vấn đề này được không?? Xem như chị không sợ, em sợ chết nha, thật không muốn bị đám Quái vật bên ngoài ăn tươi nuốt sống."

"Nếu ở Tận Thế, chết là không thể tránh, em tình nguyện chết trong tay chị."

Ôn Như Yểu bình tĩnh nhìn biểu cảm Tô Hạnh, ánh mắt dừng vài giây, cong khoé môi: "Xem ra sợ chết thật."

"Trước kia sao không phát hiện, tính cách của em đôi khi rất nóng nảy, lần sau đừng như vậy, để chị cảm thấy rất không an toàn." Ôn Như Yểu dùng chân đá Quái vật bên cạnh, lộ ra một vết lõm trên trần xe, vì vật liệu rắn chắn dày đặc nên không xuyên thủng.

"Bên ngoài bầy côn trùng chưa thể phá hủy lớp phòng thủ, chỉ cần con đường phía trước không cản trở, duy trì tốc độ, đủ để bỏ qua chúng."

Tô Hạnh nháy mắt an tĩnh: "Sao chị không nói sớm!!!"

"Là em đối với vấn đề của chị không kiên nhẫn."

"Em..." Muốn nói lại thôi.

Tô Hạnh yên lặng ngồi, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng vang không còn lớn và dày đặc, tâm tình liền thả lỏng hơn.

"Tốt tốt tốt, vậy chúng ta có thể trong tình huống nguy hiểm đặt vấn đề sinh tử lên đầu tiên không??"

"Em vừa rồi là nói lời thật lòng??" Ôn Như Yểu lại hỏi vấn đề khác: "Nguyện ý chết trong tay chị."

Tô Hạnh giật mình: "Em nói là thời điểm nhất định phải chết."

Trầm mặc vài giây, Ôn Như Yểu mỉm cười: "Em chưa từng có bạn gái??"

Tại sao lại nói đến vấn đề này nữa!!! Một chút cũng không giống Ôn Như Yểu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...