[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 59
Mấy sợi nấm nhỏ xuất ra đối phó Từ Vi, đã làm tiêu hao một ít thể lực của Tô Hạnh, Thái Dương chảy vài giọt mồ hôi, lông mày nhíu chặt nhìn khung cảnh trước mặt.
Một cái mất tập trung của Ôn Như Yểu, Trịnh Hành Quân dùng lực, gân tay nổi lên càng to, thân thể như báo nhảy lên không trung, móng vuốt sắc nhọn tạo thành một đường cong, hướng đến cổ họng con mồi.
Tình hình nguy hiểm xuất hiện, Tô Hạnh nâng cánh tay, năm ngón tay hoá thành sợi tơ như rắn phóng ra, tốc độ rất nhanh, nháy mắt bao quanh Trịnh Hành Quân trên không, cuốn lấy thân thể.
Tay chân bị sợi nấm trói chặt, Trịnh Hành Quân rơi trên đất giãy giụa.
Anh ta quá cường đại, Tô Hạnh không biết có thể giữ chân bao lâu, tinh thần có chút tan rã, sau lưng thấm đẫm mồ hôi.
"Đùng... Đùng..." Tiếng súng vang lên, hướng đến Trịnh Hành Quân bắn, nhưng súng không tác dụng, càng khiến nó tức giận, giãy giụa càng kịch liệt.
"Dùng súng kiểu mới." Trầm thấp giọng nữ ra lệnh.
Một binh lính lấy ra súng ngắm có vẻ ngoài đặc biệt, không do dự đối với Trịnh Hành Quân bóp cò, trên mặt đất Quái vật nháy mắt hoá thành vũng máu.
Tô Hạnh cắt đứt sợi nấm, nhìn vũng máu trên sàn, sắc mặt căng thẳng nhìn đám người.
Ở phía sau binh lính có một nữ nhân mặc đồng phục màu trắng, như hạc đứng giữa bầy gà, tóc đen môi đỏ, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Tần Mặc giơ tay, binh lính cầm súng kiểu mới hạ xuống. Giờ phút này nhiều họng súng khác chĩa vào các cô.
Ôn Như Yểu chậm rãi lui về sau, thân thể nhè nhẹ lay động, che đi cánh tay.
Ánh sáng từ đỉnh hành lang chiếu xuống, Tô Hạnh thấy rất rõ cánh tay Ôn Như Yểu đang chảy máu, chân liền nhấc lên muốn đi qua.
"Đừng nhúc nhích." Một viên đạn bắn vào chân Tô Hạnh.
Tô Hạnh dừng bước, nhìn qua Tần Mặc và đám binh lính.
"Tôi lệnh cho cậu bắn sao!!!" Tần Mặc lạnh giọng quát.
Nam nhân nắm chặt súng nói: "Thế nhưng thượng tá, bọn họ là biến chủng."
Quái vật kia đã giết rất nhiều người trong trụ sở, hiện tại lại xuất hiện thêm hai biến chủng bại lộ thân phận, không dựa vào quy định xử lý, cũng có thể bắn chết tại chỗ, nếu không hậu quả khó lường.
Ôn Như Yểu che vai trái, liếc nhìn Tần Mặc, rồi hướng Tô Hạnh, bước đi.
Vô số họng súng rục rịch, hướng đến Ôn Như Yểu.
"Tất cả mọi người đứng tại chỗ chờ lệnh, không có lệnh của tôi, không được bắn."
Tần Mặc đè xuống họng súng trước mắt, xuyên qua binh lính đi đến hai người kia, đứng cạnh Ôn Như Yểu, ánh mắt sắc bén trở nên mềm mại, há miệng muốn nói, lại nghe Ôn Như Yểu lên tiếng.
"Chúng tôi đến đây chỉ muốn xin giúp đỡ."
Ôn Như Yểu liếc nhìn binh lính vẻ mặt hoảng sợ, địch ý trong mắt rất rõ ràng, chậm rãi nói: "Nhưng xem ra, chúng tôi không được hoan nghênh, đã như vậy, xin cậu thả chúng tôi đi."
"Rời đi??" Tần Mặc bỗng nhiên cười: "Yểu, tôi mỗi ngày đều thật hối hận tại sao ở tàu điện ngầm không mang theo cậu, nếu cậu biết tôi tìm cậu có bao nhiêu vất vả, sẽ không nói như thế."
"Không nghĩ tới, cậu vẫn không thay đổi." Ôn Như Yểu né tránh ánh mắt Tần Mặc, lãnh đạm nói: "Tại sao phải như thế?? Cậu lưu lại tôi, đối với cả hai đều nguy hiểm."
"Vậy cậu có chắc chắn, sẽ tìm thấy địa phương còn an toàn hơn nơi này?? Nếu cậu ở lại, tôi tuyệt đối đảm bảo sẽ bảo vệ cậu bình yên vô sự, mà cậu chỉ mới lây nhiễm, ở đây tôi sẽ điều trị tốt, tuyệt đối không cho cậu biến thành Quái vật thật sự."
Tần Mặc nắm bả vai Ôn Như Yểu, chú ý đến ánh mắt không tín nhiệm của đối phương, chuyển sang nhìn Tô Hạnh phía sau, cười giễu nói: "Liên quan tính mạng, cậu còn không tin tôi, là tại cô ấy đúng không??"
Ôn Như Yểu lạnh lùng đẩy cánh tay trên vai: "Em ấy luôn ở cạnh tôi, mặc kệ như thế nào đều cùng nhau."
Tần Mặc cười như không cười nhìn Tô Hạnh: "Thật sao??"
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Hai người nói chuyện riêng tư, Tô Hạnh không tiện xen vào, bỗng nhiên bị Ôn Như Yểu nhắc đến, còn bị Tần Mặc ý vị sâu xa nhìn, đáy lòng có chút không được tự nhiên, không muốn yếu thế, khẽ nâng cằm, cúi đầu nhìn Tần Mặc.
Mặc dù Tần Mặc khí thế mạnh mẽ, nhưng mượn ánh sáng từ đèn, thân thể cao gầy, từ trên nhìn xuống Tô Hạnh có mấy phần khí thế, tuy khí thế không áp đảo hoàn toàn vẫn không thua đối phương.
Tần Mặc thu lại tầm mắt, khoé môi cười lạnh, trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: "Bên ngoài có 12 pháo đài, hôm qua vừa thêm tính năng mới, nếu phát hiện không phải nhân loại, liền tự động khóa chặt mục tiêu rồi công kích, hai người bước qua tầng thứ nhất phòng hộ, cũng bị nổ đến nát thịt, trước mắt tôi không giúp được."
Tần Mặc nói xong liền đè nút bấm trên vách tường, cửa thủy tinh phía sau mở ra.
Cửa vừa mở, hành lang liền vang lên một loạt tiếng bước chân. Tô Hạnh do dự nhìn Ôn Như Yểu, thấy đối phương dứt khoát đi vào, liền theo sau.
"Tới thật nhanh, khả năng chúng ta không có thời gian nói chuyện." Tần Mặc nhíu mày, ấn nút đóng cửa, rồi nhìn Ôn Như Yểu, ánh mắt tĩnh mịch nói: "Yểu, cậu phải tin tưởng tôi."
"Xem ra tôi tới trễ, không hổ là Tần thượng tá, nhanh như vậy liền giết." Người còn chưa đến, âm thanh Từ Vi đã truyền đến.
Một đám người đồng phục đen chống bạo loạn, cầm khiên đem lấp kín các lối, Tần Mặc bị bao quay ở giữa.
"Từ tiến sĩ, có ý gì??" Tần Mặc nhíu mày nhìn Từ Vi.
"Phòng thí nghiệm xảy ra sơ suất, biến chủng chạy trốn là lỗi của tôi, tự nhiên đến đây lấy công chuộc tội, giúp đỡ Tần thượng tá bắt cá lọt lưới." Từ Vi nhìn Tần Mặc, rồi xuyên qua cửa kính nhìn hai người bên trong.
"Đây chính là hai con cá lọt lưới." Nói xong Từ Vi cười khẽ.
Tần Mặc cười lạnh: "Là do sơ xuất hay Từ tiến sĩ tự ý thả ra??"
Từ Vi mặt không đổi sắc, khoé môi ngậm ý cười, nhìn chăm chú Ôn Như Yểu: "Có đúng hay không trong lòng Tần thượng tá rõ ràng, nhưng ngài hạ thủ thật độc ác, nó là đối tượng thí nghiệm quan trọng, cô giết nó không toàn thây, tôi làm sao thu về, thật lãng phí."
Từ Vi nụ cười càng sâu, vượt qua Tần Mặc, xuyên qua tấm kính nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu: "Cũng may có thể đền bù, dựa theo quy cũ, hai con cá lọt lưới để tôi xử lý, vất vả Tần thượng tá đối với nhân loại cống hiến lớn."
Hừ lạnh một tiếng, Tần Mặc đưa tay ngăn cản Từ Vi, cúi đầu thì thầm bên tai cô ta, liếc nhìn binh lính phía sau: "Chỉ vì bắt hai người, không cần điều động lực lượng nhiều như vậy, đừng quên hiệp định của chúng ta, tôi mặc kệ cô có kế hoạch gì, nhưng hôm nay tuyệt đối không phải thời cơ tốt."
"Ồ??? Vậy Tần thượng tá thấy khi nào mới là thời cơ tốt tôi rời đi??" Từ Vi lui về sau, nhướng mày nói: "Làm nơi này cấp trên tối cao, không bằng Tần thượng tá dứt khoát một chút, tôi mang theo hai biến chủng liền rời đi, binh lính chỉ làm dáng một tí, sẽ không tạo thành tổn thương."
Tần Mặc từ chối: "Tôi có thể không ngăn cản cô, nhưng hai người này tuyệt đối không cho mang đi."
"Thật sao..." Từ Vi bất đắc dĩ thở dài: "Trước đó tôi có thể tiếp nhận cô chân trong chân ngoài, nhưng xưa nay một chân dẫm hai thuyền không tốt, chúng ta thời gian không còn nhiều, tôi cảm thấy không cần bức cô, rốt cuộc cô lựa chọn như thế nào?"
Tần Mặc không lên tiếng.
Đáy mắt Từ Vi hàn ý càng sâu, khoé môi nở nụ càng rộng, Tần Mặc hô hấp dừng lại, muốn quay người, tiếng súng xung quanh vang lên.
Đến khi kết thúc, Tần Mặc chật vật mở mắt ra, người của cô toàn bộ đã chết.
"Từ Vi..."
Ngoài dự liệu, hôm nay Từ Vi thật sự tức giận, Tần Mặc nhíu mày nắm chặt ngón tay, thừa dịp cô sơ xuất, đối phương liền mở cửa thủy tinh.
Trước mắt thấy cửa thủy tinh từ từ mở ra, tình hình càng không ổn.
Tô Hạnh không biết hai vị bên ngoài mâu thuẫn cái gì?? Nhưng đối với các cô đều không có lợi, thái độ Tần Mặc ôn hoà yếu thế, còn Từ Vi... Tô Hạnh vừa trốn khỏi chỗ cô ta, không thể tin tưởng, khả năng sẽ có xung đột, chuẩn bị tinh thần trước.
Nhưng khi cửa thủy tinh mở chừng bàn tay, mặt đất kim loại dưới chân Tô Hạnh và Ôn Như Yểu rung động, hai mắt tối đen, toàn bộ phòng cảm giác như đang hạ xuống.
Khoảng 10s sau, căn phòng hạ xuống dừng, trở về bình thường, trước mắt khôi phục ánh sáng.
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh kim loại ma sát, lỗ hổng trần nhà có một tấm kim loại vươn ra, tạo thành trần nhà mới.
Bốn vách tường làm bằng kim loại rắn chắc, không có lỗ hở, các cô lại bị giam cầm.
Bốn phía yên tĩnh, giọng nói Ôn Như Yểu đánh vỡ bầu không khí: "Xin lỗi, bởi vì chị quyết định sai lầm đã liên lụy em."
Tô Hạnh ngồi trong góc tường, thở dài.
"Sao lại trách chị?? Ở lại đây là lựa chọn của em, mà vị Tần thượng tá kia... quan hệ hai người hẳn rất tốt, mắt thường cũng nhìn thấy cô ta bảo hộ chị rất tốt, sẽ không để chị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, chị đến tìm cô ta cũng không sai."
"Nếu như em muốn biết, chị sẽ giải thích quan hệ cùng cậu ta."
"Hả??" Tô Hạnh sửng sốt, mất tự nhiên nói: "Không cần không cần, đã là lúc nào rồi, em không phải người thích bàn chuyện người khác."
Ôn Như Yểu cười nhẹ, ngước nhìn gò má Tô Hạnh: "Chị là muốn nói, tình hình hiện tại chỉ có chúng ta tự cứu mình."
"Khụ... Khụ..." Tô Hạnh ho khan, ngượng ngùng nói: "Không sai đây là việc em muốn nói."
Không gian trở về yên tĩnh.
"Tô Hạnh." Ôn Như Yểu thanh lãnh kêu tên cô một tiếng.
Một lâu sau vẫn không thấy nói tiếp, Tô Hạnh vểnh tai lên nghe, nhịn không được quay đầu lại.
"Chị vừa rồi bị thương, đau."
"...”
Một cái mất tập trung của Ôn Như Yểu, Trịnh Hành Quân dùng lực, gân tay nổi lên càng to, thân thể như báo nhảy lên không trung, móng vuốt sắc nhọn tạo thành một đường cong, hướng đến cổ họng con mồi.
Tình hình nguy hiểm xuất hiện, Tô Hạnh nâng cánh tay, năm ngón tay hoá thành sợi tơ như rắn phóng ra, tốc độ rất nhanh, nháy mắt bao quanh Trịnh Hành Quân trên không, cuốn lấy thân thể.
Tay chân bị sợi nấm trói chặt, Trịnh Hành Quân rơi trên đất giãy giụa.
Anh ta quá cường đại, Tô Hạnh không biết có thể giữ chân bao lâu, tinh thần có chút tan rã, sau lưng thấm đẫm mồ hôi.
"Đùng... Đùng..." Tiếng súng vang lên, hướng đến Trịnh Hành Quân bắn, nhưng súng không tác dụng, càng khiến nó tức giận, giãy giụa càng kịch liệt.
"Dùng súng kiểu mới." Trầm thấp giọng nữ ra lệnh.
Một binh lính lấy ra súng ngắm có vẻ ngoài đặc biệt, không do dự đối với Trịnh Hành Quân bóp cò, trên mặt đất Quái vật nháy mắt hoá thành vũng máu.
Tô Hạnh cắt đứt sợi nấm, nhìn vũng máu trên sàn, sắc mặt căng thẳng nhìn đám người.
Ở phía sau binh lính có một nữ nhân mặc đồng phục màu trắng, như hạc đứng giữa bầy gà, tóc đen môi đỏ, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Tần Mặc giơ tay, binh lính cầm súng kiểu mới hạ xuống. Giờ phút này nhiều họng súng khác chĩa vào các cô.
Ôn Như Yểu chậm rãi lui về sau, thân thể nhè nhẹ lay động, che đi cánh tay.
Ánh sáng từ đỉnh hành lang chiếu xuống, Tô Hạnh thấy rất rõ cánh tay Ôn Như Yểu đang chảy máu, chân liền nhấc lên muốn đi qua.
"Đừng nhúc nhích." Một viên đạn bắn vào chân Tô Hạnh.
Tô Hạnh dừng bước, nhìn qua Tần Mặc và đám binh lính.
"Tôi lệnh cho cậu bắn sao!!!" Tần Mặc lạnh giọng quát.
Nam nhân nắm chặt súng nói: "Thế nhưng thượng tá, bọn họ là biến chủng."
Quái vật kia đã giết rất nhiều người trong trụ sở, hiện tại lại xuất hiện thêm hai biến chủng bại lộ thân phận, không dựa vào quy định xử lý, cũng có thể bắn chết tại chỗ, nếu không hậu quả khó lường.
Ôn Như Yểu che vai trái, liếc nhìn Tần Mặc, rồi hướng Tô Hạnh, bước đi.
Vô số họng súng rục rịch, hướng đến Ôn Như Yểu.
"Tất cả mọi người đứng tại chỗ chờ lệnh, không có lệnh của tôi, không được bắn."
Tần Mặc đè xuống họng súng trước mắt, xuyên qua binh lính đi đến hai người kia, đứng cạnh Ôn Như Yểu, ánh mắt sắc bén trở nên mềm mại, há miệng muốn nói, lại nghe Ôn Như Yểu lên tiếng.
"Chúng tôi đến đây chỉ muốn xin giúp đỡ."
Ôn Như Yểu liếc nhìn binh lính vẻ mặt hoảng sợ, địch ý trong mắt rất rõ ràng, chậm rãi nói: "Nhưng xem ra, chúng tôi không được hoan nghênh, đã như vậy, xin cậu thả chúng tôi đi."
"Rời đi??" Tần Mặc bỗng nhiên cười: "Yểu, tôi mỗi ngày đều thật hối hận tại sao ở tàu điện ngầm không mang theo cậu, nếu cậu biết tôi tìm cậu có bao nhiêu vất vả, sẽ không nói như thế."
"Không nghĩ tới, cậu vẫn không thay đổi." Ôn Như Yểu né tránh ánh mắt Tần Mặc, lãnh đạm nói: "Tại sao phải như thế?? Cậu lưu lại tôi, đối với cả hai đều nguy hiểm."
"Vậy cậu có chắc chắn, sẽ tìm thấy địa phương còn an toàn hơn nơi này?? Nếu cậu ở lại, tôi tuyệt đối đảm bảo sẽ bảo vệ cậu bình yên vô sự, mà cậu chỉ mới lây nhiễm, ở đây tôi sẽ điều trị tốt, tuyệt đối không cho cậu biến thành Quái vật thật sự."
Tần Mặc nắm bả vai Ôn Như Yểu, chú ý đến ánh mắt không tín nhiệm của đối phương, chuyển sang nhìn Tô Hạnh phía sau, cười giễu nói: "Liên quan tính mạng, cậu còn không tin tôi, là tại cô ấy đúng không??"
Ôn Như Yểu lạnh lùng đẩy cánh tay trên vai: "Em ấy luôn ở cạnh tôi, mặc kệ như thế nào đều cùng nhau."
Tần Mặc cười như không cười nhìn Tô Hạnh: "Thật sao??"
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Hai người nói chuyện riêng tư, Tô Hạnh không tiện xen vào, bỗng nhiên bị Ôn Như Yểu nhắc đến, còn bị Tần Mặc ý vị sâu xa nhìn, đáy lòng có chút không được tự nhiên, không muốn yếu thế, khẽ nâng cằm, cúi đầu nhìn Tần Mặc.
Mặc dù Tần Mặc khí thế mạnh mẽ, nhưng mượn ánh sáng từ đèn, thân thể cao gầy, từ trên nhìn xuống Tô Hạnh có mấy phần khí thế, tuy khí thế không áp đảo hoàn toàn vẫn không thua đối phương.
Tần Mặc thu lại tầm mắt, khoé môi cười lạnh, trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: "Bên ngoài có 12 pháo đài, hôm qua vừa thêm tính năng mới, nếu phát hiện không phải nhân loại, liền tự động khóa chặt mục tiêu rồi công kích, hai người bước qua tầng thứ nhất phòng hộ, cũng bị nổ đến nát thịt, trước mắt tôi không giúp được."
Tần Mặc nói xong liền đè nút bấm trên vách tường, cửa thủy tinh phía sau mở ra.
Cửa vừa mở, hành lang liền vang lên một loạt tiếng bước chân. Tô Hạnh do dự nhìn Ôn Như Yểu, thấy đối phương dứt khoát đi vào, liền theo sau.
"Tới thật nhanh, khả năng chúng ta không có thời gian nói chuyện." Tần Mặc nhíu mày, ấn nút đóng cửa, rồi nhìn Ôn Như Yểu, ánh mắt tĩnh mịch nói: "Yểu, cậu phải tin tưởng tôi."
"Xem ra tôi tới trễ, không hổ là Tần thượng tá, nhanh như vậy liền giết." Người còn chưa đến, âm thanh Từ Vi đã truyền đến.
Một đám người đồng phục đen chống bạo loạn, cầm khiên đem lấp kín các lối, Tần Mặc bị bao quay ở giữa.
"Từ tiến sĩ, có ý gì??" Tần Mặc nhíu mày nhìn Từ Vi.
"Phòng thí nghiệm xảy ra sơ suất, biến chủng chạy trốn là lỗi của tôi, tự nhiên đến đây lấy công chuộc tội, giúp đỡ Tần thượng tá bắt cá lọt lưới." Từ Vi nhìn Tần Mặc, rồi xuyên qua cửa kính nhìn hai người bên trong.
"Đây chính là hai con cá lọt lưới." Nói xong Từ Vi cười khẽ.
Tần Mặc cười lạnh: "Là do sơ xuất hay Từ tiến sĩ tự ý thả ra??"
Từ Vi mặt không đổi sắc, khoé môi ngậm ý cười, nhìn chăm chú Ôn Như Yểu: "Có đúng hay không trong lòng Tần thượng tá rõ ràng, nhưng ngài hạ thủ thật độc ác, nó là đối tượng thí nghiệm quan trọng, cô giết nó không toàn thây, tôi làm sao thu về, thật lãng phí."
Từ Vi nụ cười càng sâu, vượt qua Tần Mặc, xuyên qua tấm kính nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu: "Cũng may có thể đền bù, dựa theo quy cũ, hai con cá lọt lưới để tôi xử lý, vất vả Tần thượng tá đối với nhân loại cống hiến lớn."
Hừ lạnh một tiếng, Tần Mặc đưa tay ngăn cản Từ Vi, cúi đầu thì thầm bên tai cô ta, liếc nhìn binh lính phía sau: "Chỉ vì bắt hai người, không cần điều động lực lượng nhiều như vậy, đừng quên hiệp định của chúng ta, tôi mặc kệ cô có kế hoạch gì, nhưng hôm nay tuyệt đối không phải thời cơ tốt."
"Ồ??? Vậy Tần thượng tá thấy khi nào mới là thời cơ tốt tôi rời đi??" Từ Vi lui về sau, nhướng mày nói: "Làm nơi này cấp trên tối cao, không bằng Tần thượng tá dứt khoát một chút, tôi mang theo hai biến chủng liền rời đi, binh lính chỉ làm dáng một tí, sẽ không tạo thành tổn thương."
Tần Mặc từ chối: "Tôi có thể không ngăn cản cô, nhưng hai người này tuyệt đối không cho mang đi."
"Thật sao..." Từ Vi bất đắc dĩ thở dài: "Trước đó tôi có thể tiếp nhận cô chân trong chân ngoài, nhưng xưa nay một chân dẫm hai thuyền không tốt, chúng ta thời gian không còn nhiều, tôi cảm thấy không cần bức cô, rốt cuộc cô lựa chọn như thế nào?"
Tần Mặc không lên tiếng.
Đáy mắt Từ Vi hàn ý càng sâu, khoé môi nở nụ càng rộng, Tần Mặc hô hấp dừng lại, muốn quay người, tiếng súng xung quanh vang lên.
Đến khi kết thúc, Tần Mặc chật vật mở mắt ra, người của cô toàn bộ đã chết.
"Từ Vi..."
Ngoài dự liệu, hôm nay Từ Vi thật sự tức giận, Tần Mặc nhíu mày nắm chặt ngón tay, thừa dịp cô sơ xuất, đối phương liền mở cửa thủy tinh.
Trước mắt thấy cửa thủy tinh từ từ mở ra, tình hình càng không ổn.
Tô Hạnh không biết hai vị bên ngoài mâu thuẫn cái gì?? Nhưng đối với các cô đều không có lợi, thái độ Tần Mặc ôn hoà yếu thế, còn Từ Vi... Tô Hạnh vừa trốn khỏi chỗ cô ta, không thể tin tưởng, khả năng sẽ có xung đột, chuẩn bị tinh thần trước.
Nhưng khi cửa thủy tinh mở chừng bàn tay, mặt đất kim loại dưới chân Tô Hạnh và Ôn Như Yểu rung động, hai mắt tối đen, toàn bộ phòng cảm giác như đang hạ xuống.
Khoảng 10s sau, căn phòng hạ xuống dừng, trở về bình thường, trước mắt khôi phục ánh sáng.
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh kim loại ma sát, lỗ hổng trần nhà có một tấm kim loại vươn ra, tạo thành trần nhà mới.
Bốn vách tường làm bằng kim loại rắn chắc, không có lỗ hở, các cô lại bị giam cầm.
Bốn phía yên tĩnh, giọng nói Ôn Như Yểu đánh vỡ bầu không khí: "Xin lỗi, bởi vì chị quyết định sai lầm đã liên lụy em."
Tô Hạnh ngồi trong góc tường, thở dài.
"Sao lại trách chị?? Ở lại đây là lựa chọn của em, mà vị Tần thượng tá kia... quan hệ hai người hẳn rất tốt, mắt thường cũng nhìn thấy cô ta bảo hộ chị rất tốt, sẽ không để chị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, chị đến tìm cô ta cũng không sai."
"Nếu như em muốn biết, chị sẽ giải thích quan hệ cùng cậu ta."
"Hả??" Tô Hạnh sửng sốt, mất tự nhiên nói: "Không cần không cần, đã là lúc nào rồi, em không phải người thích bàn chuyện người khác."
Ôn Như Yểu cười nhẹ, ngước nhìn gò má Tô Hạnh: "Chị là muốn nói, tình hình hiện tại chỉ có chúng ta tự cứu mình."
"Khụ... Khụ..." Tô Hạnh ho khan, ngượng ngùng nói: "Không sai đây là việc em muốn nói."
Không gian trở về yên tĩnh.
"Tô Hạnh." Ôn Như Yểu thanh lãnh kêu tên cô một tiếng.
Một lâu sau vẫn không thấy nói tiếp, Tô Hạnh vểnh tai lên nghe, nhịn không được quay đầu lại.
"Chị vừa rồi bị thương, đau."
"...”