[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 57



"Xếp thành hàng không cần hỗn loạn."

Đỉnh đầu là bầu trời xanh, ánh sáng chiếu thẳng xuống bãi đất trống, quá lóa mắt, không ai có thể ngẩng đầu xác định hướng của Mặt trời.

Bị nhốt dưới lòng đất nhiều ngày, hiện tại bị ánh nắng chiếu vào da, có chút đau rát.

Ngày đó tiến vào lòng đất là chiều tối, khó nhìn khung cảnh xung quanh rõ ràng, hiện tại ban ngày, thì ra rất nhiều cây cối và hàng rào sắt bị tàn phá nghiêm trọng.

Tầm nhìn rất rộng rãi, bất kỳ Quái vật gần đây, đều sẽ thấy "đồ ăn".

Bên ngoài có binh lính tuần tra, các pháo đài không người đứng sừng sững, phàm là Quái vật tới gần, mở ra tính năng bắn giết tự động.

Mặt đất bố trí phòng vệ chặt chẽ, dưới đất là kim loại rắn chắc bao quanh, nơi này dễ thủ khó công, cho dù Quái vật quần thể tấn công cũng khó đột phá, thật khó tin chỉ là căn cứ di dời người dân.

Tất cả mọi người chen lấn nhau lên máy bay, còn Tô Hạnh đứng bất động tại chỗ.

"Cô làm gì vậy!!! Nhanh ký tên, bên ngoài rất nguy hiểm."

Một trực thăng từ trên trời hạ xuống, nữ nhân đeo kính đi xuống, tiến đến máy bay vận tải.

"Chờ một chút."

Từ Vi tháo kính râm, đi đến chỗ Tô Hạnh, nhìn chằm chằm mấy giây, nghiêng đầu hỏi binh lính: "Các anh xác định có thể chuyển cô ấy đi, không có vấn đề gì??"

Binh lính không ngờ Từ tiến sĩ đích thân đến đây: "Tiến sĩ, danh sách chuyển dời đều trải qua nghiêm ngặt điều tra mới thông qua."

"Cái này." Từ Vi mỉm cười ôn hòa, đổi giọng nói: "Đã không có vấn đề thì... phòng thí nghiệm của tôi đang thiếu nhân lực, trong đám người tôi nhìn trúng cô ấy, muốn đem về."

Binh lính nhíu này, khó xử nói: "Thế nhưng tiến sĩ, nhiệm vụ chúng tôi là đảm bảo di chuyển an toàn cho người có trong danh sách, ngài không có mệnh lệnh cấp trên, không đúng quy định cho lắm."

"Thế nhưng, cô ấy đối với nhân loại khả năng cống hiến rất cao, nhất định phải mang về căn cứ làm một người bình thường sao??"

"Cái này." Binh lính xem thông tin trong máy tính bảng: "Tiến sĩ nói không đúng lắm, ước tính giá trị cống hiến của cô ấy là 0."

Từ Vi cười khẽ : "Còn bận tâm cái gì?? Tôi có quyền lựa chọn trợ thủ trong nhóm người sống sót, cậu cùng Tần thượng tá báo cáo, nói là tôi mang đi là được."

Nói xong, Từ Vi mỉm cười nhìn Tô Hạnh.

Khó khăn sống sót bên ngoài, Tô Hạnh khí sắc rất tốt, đứng cùng với đám người yếu ớt mặt mày xanh xao, thật quá chói mắt.

Tô Hạnh thân hình cao gầy, làn da trắng nõn, dáng người không chỉ không gầy yếu, mơ hồ lộ ra cơ bắp yêu kiều, gương mặt không trang điểm, tóc dài trên vai có vẻ hơi lộn xộn.

Quan trọng là gương mặt mộc vẫn không che lấp ngũ quan xinh đẹp, ngược lại bộ dạng lôi thôi lếch thếch tóc dài tán loạn lại tỏa ra hương vị hấp dẫn khác biệt.

Từ Vi quan sát xong, đi đến dắt tay Tô Hạnh, nhớ đến vấn đề gì, quay đầu hỏi: "Quên chưa hỏi, cô có nguyện ý đến phòng thí nghiệm của tôi."

Tô Hạnh lúc này chỉ muốn ở cạnh Ôn Như Yểu, ở gần nữ chính là nơi an toàn nhất.

"Tiến sĩ..." Binh lính há hốc mồm nhìn, nói thêm lại thôi.

Tô Hạnh cứ như vậy cùng Từ Vi trở về căn cứ dưới lòng đất, chỗ các cô đến khác lúc trước, không có binh lính vũ trang, không có nhiều nhân loại, một đường thông suốt, cuối đường có hai người canh gác.

Xuyên qua cửa bên trong liền truyền đến âm thanh nói chuyện, có rất nhiều nhân viên mặc áo trắng làm việc.

Tô Hạnh nhìn xung quanh, dụng cụ ở đây đối với cô rất xa lạ.

Từ Vi lôi kéo Tô Hạnh xuyên qua đám người, tiếp tục tiến vào sâu, thanh âm ôn hoà trấn an lòng người: "Bọn họ cả ngày lẫn đêm cố gắng, mới làm nhân loại đứng vững như hiện tại."

Lại thông qua một cánh cửa dày đặc, Tô Hạnh theo Từ Vi bước vào căn phòng tối đen.

Đột nhiên ánh sáng trắng sáng lên, Tô Hạnh theo bản năng nhắm mắt, bên tai truyền đến âm thanh va chạm, mở mắt nhìn các "ô vuông" phía trước, như lồng giam vậy, vì mỗi ô vuông chứa một Quái vật.

Tiếng va chạm mạnh nhất phát ra từ ô vuông lớn ở giữa, có một Quái vật bên trong, nó nhìn chằm chằm Tô Hạnh.

"Nó chỉ nhìn cô, tôi lần đầu thấy nó đối với nhân loại hứng thú như vậy." Từ Vi đi đến ô vuông, cúi người nhìn nó.

Tô Hạnh cũng bị Quái vật này làm giật mình.

Mặc dù nó không giống người, nhưng khi nhìn đến cái đầu, mơ hồ lộ ra ngũ quan, cảm giác rất quen thuộc.

Cô giống như đã thấy ở đâu, rất giống.... gương mặt Trình Hành Quân.

"Cô biết nó??" Từ Vi nhìn Tô Hánh, ánh mắt ý vị sâu xa nói.

Trái Đất sao nhỏ vậy?? Tô Hạnh đi đâu cũng gặp người quen, suy nghĩ một chút thành thật nói: "Không sai, tôi biết anh ta."

Thiện Minh Hâm từng nói biến chủng, giữa chúng sẽ tồn tại cảm ứng đặc thù, Từ Vi cũng làm nghiên cứu chắc chắn biết, đã bị cô ta nghi ngờ, càng nói dối càng dễ lộ.

"Ở Siêu thị anh ta dẫn đầu một nhóm nhỏ, chúng tôi được anh ta cứu, cô cũng biết loại tình huống này, nên chúng tôi đã gia nhập."

"Gia nhập??" Từ Vi cười khẽ: "Căn cứ tình trạng của nó hiện tại, rất sớm trước đây đã biến dị, có thể đã biểu hiện rất rõ ràng, các cô khi nào tách ra với nhóm??"

Tô Hạnh không giỏi nói láo: "Vài ngày trước, không nhớ rõ, ở bên ngoài luôn nơm nớp lo sợ, thời gian không để ý lắm."

"Tại sao muốn thoát ly nó??? Cô còn có một người bạn đi, sao lại đi tới nơi này."

Đối phương hỏi dồn dập, Tô Hạnh âm thầm nhéo lòng bàn tay, dừng hai giây nói: "Giống như cô vừa nói anh ta biến dị quá rõ ràng, cảm xúc càng ngày càng không ổn, thích ăn máu thịt người, chúng tôi chịu đựng không nổi liền trốn, sau đó... nửa đường bị binh lính cứu, nên đến đây."

Tô Hạnh nói rất mơ hồ, dụng tâm suy nghĩ sẽ phát hiện lỗ hổng, mà Từ Vi tựa hồ không quan tâm đến cái này, nhìn chằm chằm Trịnh Hành Quân bên trong ô vuông, cô mỉm cười ôn hoá nói: "Cô có biết không?? Hiện tại nó chính thứ duy nhất đáng để tôi nghiên cứu."

"Tôi không cảm thấy đây là Tận Thế, ngược lại, đây là cơ hội mới." Từ Vi âm thanh nhàn nhạt, giống như đang lẩm bẩm.

Từng chữ rơi vào tai Tô Hạnh.

"Làm cho nhân loại trở thành Thần."

"..." Đồ điên. Tô Hạnh đứng một bên ngẩn ngơ.

Từ Vi không để ý phản ứng Tô Hạnh, ngón tay gõ gõ lên kính trong suốt, ánh mắt có chút say mê nhìn bên trong.

"Nó là biến dị hoàn chỉnh nhất đời thứ hai, nếu có thể tìm thấy sớm một chút, không chừng thí nghiệm đã thành công."

"Tôi vẫn luôn nghiên cứu Virus tiến hoá không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng đến hiện tại, còn chưa thành công..." Từ Vi dừng một chút rồi nói: "Không đã từng xém một tí thành công, chỉ là..."

"Virus tiến hoá??" Tên này lần đầu Tô Hạnh nghe qua, trong nhật ký có nhắc A đơn bào.

"Đúng vậy, tôi gọi nó là Virus tiến hoá, một loại Virus mới, nhưng nếu có thể thành công, con người chỉ còn tiến hoá." Từ Vi bất đắc dĩ cười: "Nhưng rất nhiều người không đồng ý cách làm của tôi."

"Nhân loại bị ép tiến hoá, chính là biến thành như anh ta?" Tô Hạnh âm trầm nói.

Từ Vi không trả lời, chỉ vui vẻ nhìn Tô Hạnh, đi đến chỗ khác mở cửa, tiến vào căn phòng thủy tinh nhỏ, ra hiệu Tô Hạnh vào theo.

Là căn phòng chứa rất nhiều ống nghiệm, bốn vách điều là thủy tinh, mật mã vang lên, cửa kim loại dày đặc đóng lại.

Tô Hạnh nhìn xung quanh, không biết Từ Vi muốn gì, mở miệng hỏi: "Vì sao dẫn tôi tới đây?? Nếu như cô thiếu trợ thủ, còn tôi là nhân viên công ty thương vụ, không thích hợp."

Trả lời cô là tiếng cười khẽ của Từ Vi, cô ta ngồi trên ghế, tay trái cầm tai nghe Bluetooth, rõ ràng không có nói với Tô Hạnh: "Tất cả nhân viên phòng thí nghiệm số 1, mục tiêu 30 giây sau phóng thích."

Tô Hạnh nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu: "Cô rốt cuộc muốn gì??"

Từ Vi đi tới ấn cảm ứng trên vách tường, đôi mắt ngậm gió xuân: "Không phải cô hỏi, con người tiến hóa sẽ biến thành Quái vật?? Tôi chính là cho cô thấy đáp án, nhưng muốn thành công, luôn hi sinh một vài thứ."

Nụ cười bên môi Từ Vi càng cổ quái, Tô Hạnh nghe thấy tiếng máy móc kêu "tích tích".

Bốn vách lồng giam Trịnh Hành Quân làm kính trong suốt, một trong số đó chậm rãi mở ra, nó ban đầu nóng nảy chuyển động, hiện tại ngồi xổm bất động.

Mấy giây sau bóng đen di chuyển ra khỏi buồng giam đặc chế, tiến đến căn phòng Tô Hạnh vừa ở.

Chương trước Chương tiếp
Loading...