[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 56



"Tập trung làm việc, gần nhất nhân loại hệ số ô nhiễm càng ngày càng cao, càng không thể bỏ qua mọi loại khả năng."

"Dạ."

Từ Vi mỉm cười vỗ vai trợ thủ, dưới lông mày là đôi mắt nhu tình như nước, bất kể âm thanh hay bề ngoài đều mang cho người khác cảm giác dịu dàng mềm mại, nhưng khi cô nói chuyện với trợ thủ, rất có thủ đoạn.

Nam nhân nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ, tiếp tục quan sát camera giám sát.

Phòng thí nghiệm rất lớn, có đầy đủ các loại dụng cụ thí nghiệm, Từ Vi đi qua một cánh cửa kim loại dày, đi vào một căn phòng rộng lớn khác.

Mỗi tấm thủy tinh đang giam giữ sinh vật không nên xuất hiện ở Trái Đất, trong đó có một số kích thước nhỏ, nhốt không gian hẹp không thể nhúc nhích, tựa như chết, chỉ có "ô vuông" rất lớn ở giữa, giam giữ thứ to hơn.

Nó không giống nhân loại, cũng không khác nhân loại, không mặc quần áo, làn da bóng loáng, thân thể khỏe mạnh có tám cánh tay hoặc là chân, khá giống nhện, kích động leo lên bốn vách tường, vang lên tiếng "cộc cộc" không ngừng.

Từ Vi đưa tay lên tấm kính nhịp nhàng gõ, đồ vật bên trong lập tức an tĩnh, lấy tư thế treo ngược, qua hai giây, giữa cánh tay nhô ra một đầu người, không có mí mắt, hai nhãn cầu màu trắng lòi ra, cách lớp kính nhìn chằm chằm bên ngoài.

"Cậu hôm nay có vẻ kích động dị thường." Từ Vi dán gần kính, đối diện ánh mắt nó.

"Tôi ngửi thấy...mùi hương... rất quen thuộc."

Quái vật này trên thân hoàn toàn không có lông, da bóng loáng nối liền đầu, hai má lõm, giọng nói đục ngầu khó nghe.

"Quen thuộc??" Sắc mặt Từ Vi đại biến.

Các biến chủng tựa hồ có năng lực cảm ứng đặc thù, càng mạnh càng hấp dẫn nhau, về phần tại sao tồn tại lực tương tác này, các cô gần đây đang nghiên cứu.

Thứ này là đời thứ hai biến dị, trong tất cả các con còn lưu giữ ý thức con người, đáng tiếc nỏ mạnh hết đà, rất lâu không mở miệng, đột nhiên nói chuyện, thì đồng nghĩa trụ sở dưới đất, khả năng lẫn vào biến chủng, còn rất cường đại.

"Gừ... Gừ..." Nó bắt đầu mất khống chế, trở nên nóng nảy.

Từ Vi nhíu mày, lui về sau.

Cửa kim loại bên ngoài mở ra, một người đi vào báo cáo: "Từ tiến sĩ, nghiên cứu viên bỏ trốn đã tìm về."

Từ Vi nhướng mày: "Lâu như vậy mới tìm ra, ở đâu??"

"Cấp ba phòng thí nghiệm."

"Hừ... Cô ta vậy mà tìm địa phương trốn, hàng mẫu đâu??"

"Không tìm thấy trên người đối phương, ngược lại đối phương đã biến dị, thân thể phát sinh biến hoá lớn, vì bắt cô ta, chiến sĩ chúng ta hy sinh không ít."

Sắc mặt Từ Vi trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo: "Cô ta hiện tại ở đâu??"

"Bị giam trong sở nghiên cứu."

"Tốt, tôi sẽ xử lý cô ta."

Ngắm nhìn Quái vật sau kính hưng phấn dị thường, Từ Vi nói: "Mấy ngày nay tình hình thế nào??"

"Trước mắt bình thường, hôm nay máy bay vận tải chuyển đến năm chiến cơ, Tần thượng tá không có khác thường, công trình Hồ Đảo cơ bản đã hoàn tất, tiếp ứng vào vị trí, kế hoạch Kim Thiền tùy thời bắt đầu."

"Dây leo bên kia có tiến triển??"

"Không có, nhưng căn cứ Trung ương gần nhất thường xuyên hoạt động."

"Được rồi, chuẩn bị một chút, này mai tôi muốn đi Hồ Đảo, còn có, giúp tôi gọi Tiểu Minh đến."

Nam trợ thủ tên Tiểu Minh bị gọi đến, rụt rè không dám nhìn Quái vật bên trong kính: "Từ tiến sĩ gọi tôi??"

Từ Vi chỉ vào Quái vật nói: "Từ hôm nay trở đi, cậu ghi chép nhất cử nhất động của nó, khả năng thanh tỉnh sẽ nói tiếng người."

Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn Quái vật, lập tức bị dọa, gương mặt trắng bệch nói: "Nhưng mà nó..."

Từ Vi nhìn anh ta sợ hãi: "Cậu là từ sự kiện di dời, chuyển đến trụ sở dưới đất."

Nam nhân gật đầu.

Từ Vi cười cười: "Xem ra cần thiết đem cậu ném lên mặt đất, thể nghiệm thế nào là chân thật Tận Thế."

....

Ngày thứ hai Tô Hạnh mới biết đồng phục các cô mặc có huyền cơ.

Nữ tiến sĩ kia ngủ một giấc liền không tỉnh nữa, ngày thứ hai không hiểu sao phát sốt, sau đó quần áo xảy ra biến hoá, rất nhanh xong tới rất nhiều lính vũ trang.

"Đại khái vật liệu tinh vi, có thể cảm nhận biến hoá cơ thể." Ôn Như Yểu nói.

Tô Hạnh cảm thấy nơi này không thoải mái lắm, đầu tiên là camera giám sát đến quần áo cũng bị động tay động chân, thật sự muốn xé nát quần áo.

"Chị nghĩ thế nào??" Tô Hạnh ngồi đối diện Ôn Như Yểu, đối phương vẻ mặt rất thoải mái.

Rất có khả năng sẽ phát hiện cơ thể các cô bí mật.

Ôn Như Yểu mở hộp cơm ra, đẩy đến cạnh Tô Hạnh: "Còn một ngày."

Đợi kết thúc giám sát, Ôn Như Yểu sẽ gặp lại thanh mai trúc mã Tần Mặc, đối phương sẽ đảm bảo chu toàn.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Theo lý luận Tô Hạnh sẽ không nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhưng ở đó có rơi sợi nấm như một phần cơ thể của cô, lần này tiếng bước chân quá ồn ào.

"Từ tiến sĩ, ở đây là phòng giam người bình thường, đã kiểm tra xong, không có gì bất thường."

"Tôi nói để tôi xem một chút."

"Nơi này bình thường, ngài..."

"Cậu yên tâm, phía trên có lệnh cấm, tôi sẽ không tái phạm, chỉ tiện đi ngang qua xem."

"Vậy... ngài muốn xem cái gì??"

"Không phải vừa xuất hiện một nữ nhân thân thể bất thường hay sao?? Tôi muốn vào xem thử, hai người ở chung với cô ta."

"Kỳ thật không cần ngài đích thân tới!! Từ tiến sĩ..."

Giày cao gót tần suất tăng nhanh, rất nhanh trước cửa xuất hiện một nữ nhân.

Nữ nhân này thân hình không cao, tinh tế ôn nhu, tóc dài tán ở đầu vai, khoé mắt ngậm ý cười, khí chất dịu dàng, quanh thân lộ vẻ tươi mát.

Bị giam bên trong, đột nhiên có một đám người nhìn chằm chằm, Tô Hạnh có chút mất tự nhiên, tên Từ tiến sĩ nghe rất quen tai, hình như từ chỗ Thiện Minh Hâm nghe qua, là một nữ nhân đáng sợ.

Nhưng mà... nhìn sơ ngang không giống Thiện Minh Hâm miêu tả.

Từ Vi tiếp nhận máy tính bảng, xem xét thông tin hai người Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Như Yểu, ánh mắt có chút biến hoá nhỏ.

"Từ tiến sĩ, chưa cho phép không thể ở lâu, ngài nhìn ra hai người dị thường sao??"

Từ Vi nghe bên tai lải nhải, có chút bất mãn, thấp giọng nói: "Nhìn thật là gấp."

Nói xong thật sâu nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu vài lần, đưa máy tính bảng cho thuộc hạ, dẫn một đám người rời đi.

Bị bọn họ tìm tòi quan sát, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu chỉ có thể bị động tiếp nhận, hoàn toàn không có quyền lựa chọn.

Cứ như vậy trôi qua, thời hạn giám sát hết.

Lần lượt các phòng khác mở cửa, rất nhiều người cũng được phóng thích.

"Tô Hạnh, cô có thể rời đi."

Trên cổ tay Tô Hạnh có đeo vòng tròn màu xanh, binh lính yêu cầu cô rời đi, nhưng không nhắc đến tên Ôn Như Yểu.

"Vậy còn chị ấy??"

"Trong danh sách chỉ có cô được đi." Nam nhân lạnh lùng đẩy Tô Hạnh đi.

"Nhưng chúng tôi cùng nhau tiến vào, lúc rời đi giống nhau chứ!!" Tô Hạnh kháng cự không muốn ra ngoài.

Thấy phiền phức sắp đến, nam nhân dứt khoát chĩa họng vào gáy Tô Hạnh.

Bầu không khí trở nên nguy hiểm, Ôn Như Yểu vỗ vai Tô Hạnh, cười nhẹ với binh lính nói: "Thật xin lỗi, sự việc phát sinh quá bất ngờ, có thể cho tôi vài lời từ biệt??"

Nam nhân mặt không đổi sắc tiến ra ngoài cửa chờ.

"Em đừng vội, hiện tại em có thể điều khiển sợi nấm thuần thục sao?? Lưu chỗ chị một sợi, có thể thông qua nó cảm ứng em."

Ôn Như Yểu thông qua tâm linh tương thông nói, Tô Hạnh nghe thế liền đồng ý, chạm vào tay đối phương, cổ tay bỗng tê rần, Ôn Như Yểu rất dứt khoát kéo đứt sợi nấm, nắm trong tay.

"Thời gian không nhiều, đi mau."

Vừa làm xong, chưa kịp nói mấy câu, nam nhân thúc giục, mang Tô Hạnh ra ngoài.

Tình huống xảy ra ngoài dự kiến, đến khi theo dòng người tiến vào thang máy, Tô Hạnh nhận ra, bản thân đã tách khỏi Ôn Như Yểu.

Nhất thời hoảng hốt, từ khi Tận Thế đến, các cô luôn ở cùng nhau, chưa từng tách ra, tuy đã từng suy nghĩ muốn rời khỏi Ôn Như Yểu, nhưng khi rời khỏi thật, trong lòng trống vắng lạ thường.

Tới mặt đất, cửa thang máy mở ra, ánh sáng chiếu vào, Tô Hạnh đưa tay che mắt.

Bên ngoài là một mảnh đất bằng phẳng, không gian rộng lớn, không xa là máy bay vận tải, mọi người chia làm mấy đội, đứng bên cạnh máy bay xếp hàng.

"Chú à, chúng ta sắp đi nơi nào??" Tô Hạnh quét mắt nhìn xung quanh, hướng đến nam nhân đứng trước mặt hỏi.

"Kêu chú cái gì!! Gọi anh hiểu không!!" Nam nhân trung niên nhìn Tô Hạnh vui vẻ nói: "Nghe nói chúng ta sẽ bị chuyển đến nơi có vật tư rất nhiều, cơm no áo ấm, không cần lo sợ sống qua ngày."

Nghe thấy lời này, trong đội ngũ khẽ bàn tán, ai nấy đều rất vui.

Tô Hạnh cũng không cao hứng lắm, mặc dù cô liều chết chạy đến đây, hy vọng tìm một nơi an toàn sống qua ngày, nhưng nhìn thấy tất cả mọi người đều mặc đồng phục màu trắng, trên tay đeo vòng, luôn cho cô cảm giác đang ở tù vậy.

Quan trọng hơn là cô cứ như vậy đi, còn Ôn Như Yểu thì sao??

Phòng giám sát người đều đi sạch sẽ, vậy mà bỏ lại Ôn Như Yểu, thật không hợp lý, chắc chắn có người động tay động chân.

Máy bay vận tải khoang cửa chậm rãi mở ra, mọi người bắt đầu ký tên, đầu óc Tô Hạnh có chút nóng nảy bất an.

"Em tựa hồ đang rất nhớ chị, cảm giác của chị... hẳn không sai."

Trong đầu vang lên âm thanh thanh lãnh, Tô Hạnh bất ngờ đứng bất động.

"Thật xin lỗi, chị muốn thử khoảng cách hiện tại có câu thông được không, không có ý theo dõi. Mà chị cũng không muốn cùng em tách ra."

"Vì chị cần em.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...