[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 47



"Lại là thứ gì đây??"

Trải qua nhiều nguy hiểm, sóng to gió lớn gặp không ít, Tô Hạnh phản ứng đầu tiên là bực bội, thật sự gặp nguy hiểm còn chưa đủ hay sao!?

"Sắp mưa." Ôn Như Yểu ngẩng đầu nhìn mây đen che kín bầu trời.

Từ khi sương mù tan đi Thành phố S rất lâu rồi chưa mưa qua, hôm nay lại ẩm ướt không khí thấp rất hiếm thấy.

Quả thật sắp mưa, Tô Hạnh nhìn sắc trời có chút lo lắng.

"Muỗi đẻ trứng trong nước, mỗi lần sinh sản cần hút máu, hơi nước trong không khí càng nhiều, báo hiệu sắp có mưa, chúng càng điên cuồng hơn." Ôn Như Yểu lạnh lẽo nói.

"Cho nên đốm đen kia là muỗi?" Nhớ đến biến dị Muỗi lần trước gặp, Tô Hạnh hít sâu một hơi, cây kim vừa to vừa dài như cánh tay con người, đôi mắt khổng lồ, tiếng "ong ong" vẫn còn bên tai, da gà lại nổi lên.

Ôn Như Yểu gật đầu: "Còn nhớ đến lần trước chúng ta gặp, khi bị chích gây tê liệt thần kinh, độc tố nhanh chóng lan toàn thân, khó có thể sống sót."

Giết một con thì được nhưng không thể giết một bầy, huống chi tình cảnh hiện tại không thích hợp chiến đấu, làm Tô Hạnh rất hoang mang.

Chỉ trong chốc lát tiếng "Ong... Ong..." càng ngày càng gần.

Bên kia đang đánh nhau, có lẽ không quan tâm xung quanh khác thường, bốn phía vách tường đổ nát không có chỗ đáng tin cậy để núp.

"Chúng ta có nên về lô cốt trốn??" Sau khi quan sát xung quanh Tô Hạnh đưa ra đề nghị.

"Hệ thống thông khí ở lô cốt bị phá hủy, không thể ở lâu, về cửa hàng trước."

Quyết định xong, hai cô liền nhanh chóng quay về cửa hàng.

"Mở cửa!!"

Thật lâu sau cửa hé ra một khe nhỏ, Tô Hạnh hung hăng đá cánh cửa, lôi kéo Ôn Như Yểu nhanh chóng đi vào .

Nam nhân đứng sau cánh cửa, bị lực đá của Tô Hạnh ngã lăn trên đất, không quan tâm đau đớn, lồm cồm ngồi dậy dùng xích sắt khóa cửa.

Tô Hạnh đi vào trung ương, thở phào nhẹ nhõm, buông tay đang nắm Ôn Như Yểu, liền chú ý nhiều ánh mắt đang nhìn các cô.

Lúc ra ngoài các cô đi chung với nhóm Trịnh Hành Quân, hiện tại trong cửa hàng đều là người bình thường, còn có hai người là "mồi nhử", trên cổ đeo vòng và đồ chơi, may mắn chạy về đây kịp.

"Trịnh Hành Quân chết sao??" Một nam nhân lạnh giọng hỏi.

Nơi này còn có người để ý sống chết của Trịnh Hành Quân??

Tô Hạnh cảm giác ánh mắt xung quanh không tốt, nhẹ nhàng nói: "Khá đáng tiếc, còn chưa có chết."

"Có thứ gì kìa!!" Có người thét chói tai.

Phát ra âm thanh là nữ nhân, hai mắt trừng to, chỉ vào cửa nhỏ.

Có nhiều con bay qua cửa kính trong suốt, bên ngoài bao phủ một tầng sinh vật đen nhánh.

Chỉ nhìn sơ thôi đã buồn nôn, một sinh vật biến dị làm người ta sợ hãi và chán ghét.

"Đây là... biến dị Muỗi??" Người bên trong cửa hàng thoáng chốc loạn lên.

Biến dị Muỗi bám bên ngoài cửa kính, cánh chuyển động tần suất cao, bò qua bò lại, phát ra âm thanh "cộc cộc", đôi mắt kép chuyển động nhìn vào trong, sau đó càng nhiều con bám vào, đến nổi làm tấm kính run lên.

Người trong nghe thế càng hoảng sợ.

"Bay đến quá nhiều!! Cửa kính làm sao chịu nổi??"

Nghĩ đến bên ngoài toàn là những thứ này bao phủ, có người đã khóc lên, có người nóng nảy bất an, đi loạn lên.

Đột nhiên cửa kính run lên dữ dội, như có vật nặng va chạm.

"Nhanh mở cửa cho tao!!" Là âm thanh Trịnh Hành Quân.

Trên cửa biến dị Muỗi bị tách ra một đường xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

Nam nhân vừa rồi mở cửa cho Tô Hạnh, hiện tại đứng rất gần cửa, anh ta có nghiệm vụ trông coi, nghe thấy âm thanh, liền hoảng sợ lùi về sau, bên ngoài lít nha lít nhít biến dị Muỗi, vừa mở cửa chúng chắc chắn tràn vào.

"Cmn tao mà vô được, chơi chết tụi bây!!" Trịnh Hành Quân hung tợn nhìn nam nhân giữ cửa.

Cửa ra vào có hai lớp thủy tinh, Trịnh Hành Quân đấm nát một lớp, đi vào. Nam nhân gầy gò thu hồi cánh đi theo sau.

Hai người đi vào lớp thứ hai, mở cửa ra, rồi đóng lại, không tránh khỏi có mấy con bay vào.

Âm thanh "ong ong" vang vọng khắp Siêu thị, tựa như ác quỷ đòi mạng, mọi người bên trong lập tức kinh sợ thét lên.

Đáng tiếc Nam nhân giữ cửa ở gần lối vào nhất, bị một con biến dị Muỗi đâm xuyên qua ngực, anh ta kêu thảm thiết, rồi ngất đi.

Cây kim dài xuyên qua ngực nam nhân không nhúc nhích, bắt đầu công tác hút máu, mắt thường có thể nhìn thấy da thịt đầu khô quắt, lộ ra khung xương người.

"Thật kinh tởm!!" Trịnh Hành Quân một cước đem đầu nó đá bay, dưới chân còn lưu lại cơ thể, hung hăng giẫm nát, đến khi nó không còn động đậy, mới lấy chân ra, quay đầu nhìn nam nhân giữ cửa, phun ra hai chữ.

"Ngu xuẩn!!"

Nói xong đi đến giẫm nát đầu nam nhân giữ cửa.

"A!!!!"

"Cứu tôi với!!"

Trong cửa hàng một trận hỗn loạn, biến dị Muỗi bay vào không nhiều chỉ có sáu con, nhưng đối với nhân loại yếu ớt là tai họa khủng khiếp.

Một con phát động cánh bay đến Tô Hạnh, cô liếc nhìn nó, tay cầm gậy bóng chày, dùng sức đánh vào đầu, âm thanh giòn vang vang lên, đầu và thân thể tách rời, tổng cộng giải quyết hai con, xa xa có hai con đang công kích người khác, vậy còn hai con còn lại...

Tô Hạnh nhớ đến bên cạnh còn một người, hiện tại biến đâu mất, bối rối tìm kiếm Ôn Như Yểu, đối phương ở không xa, đối diện là Biến dị Muỗi đang vỗ cánh bay tới.

Thấy cây kim còn cách Ôn Như Yểu 1m, trái tim Tô Hạnh bỗng siết chặt, bất chấp có cứu kịp hay không, theo bản năng muốn lao đến bảo vệ Ôn Như Yểu.

Biến dị Muỗi đột nhiên bất động, Tô Hạnh đứng yên nghi hoặc nhìn, toàn thân nó cứng ngắc, rồi rơi xuống đất.

Chết rồi??

Tô Hạnh ngẩn ngơ nhìn Ôn Như Yểu, cho đến hiện tại cô chưa từng hỏi đối phương có dị năng gì.

Mấy con còn lại rất nhanh bị Trịnh Hành Quân và Nam nhân gầy gò giải quyết, tổng kết có bốn người chết.

Trong Siêu thị khôi phục bình thường, lần nữa rơi vào yên tĩnh.

"Lúc nảy tao có nghe, ai đó hỏi tao chết chưa??" Trịnh Hành Quân khôi phục dáng vẻ người bình thường, đưa tay sau lưng, ánh mắt âm trầm quét mắt nhìn mọi người.

"Là người nào??"

Phía dưới yên tĩnh đến chết lặng, không ai dám thở mạnh, càng không có người muốn lên tiếng.

"Một đám vô dụng, không khác gì rác rưởi!!" Trịnh Hành Quân nổi điên đá bay ghế, dùng tay kéo một nữ nhân có đeo vòng cổ, rồi xách lên, hai mắt đỏ rực như thú dữ nói: "Tao ở bên ngoài vừa mất một người anh em với chiếc xe, còn mày đồ vô dụng dám chạy về đây!!!"

Trịnh Hành Quân cười lạnh, ném nữ nhân xuống đất, híp mắt nhìn cả đám vô dụng: "Mới vừa rồi còn muốn tao chết ở bên ngoài, tốt lắm, hôm nay tổn thất quá nhiều, tiện thể đem chúng mày ăn hết."

Ánh mắt Trịnh Hành Quân hiện tại rất không bình thường, lạnh lẽo tàn bạo như thú dữ, một luồng khí lạnh quét qua, đem đám người bên dưới hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống.

Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đứng phía sau, không khỏi nhíu mày.

Tựa hồ vừa bị trận chiến bên ngoài làm kích thích, hành vi của anh ta quá mức điên cuồng, anh ta đi đến bóp cổ một thanh niên đang quỳ, lực mạnh đến nổi gân xanh nổi lên.

Muốn đem một người sống sờ sờ bóp chết, Tô Hạnh làm có thể giả vờ như không thấy.

"So với tức giận, Trịnh tiên sinh không bằng quan tâm bầy Muỗi bên ngoài, nơi này chống đỡ không lâu."

Tô Hạnh nhìn Ôn Như Yểu mở miệng nói, lần này rốt cuộc không mặc kệ nữa, trong lòng rất vui vẻ.

Nam nhân bị bóp cổ được thả tự do, nằm trên đất thở hổn hển.

Trịnh Hành Quân nhíu mày nhìn Ôn Như Yểu, cười như không cười nói: "Xém chút đem các cô quên mất, tất cả mọi chuyện là các cô gây ra!!!"

Anh ta vừa nói xong, liền đi đến các cô.

Tô Hạnh lập tức chắn trước người Ôn Như Yểu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...