[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 46
Tô Hạnh bất động, nằm dưới tàn cây, từ chấn động cơ thể đến tinh thần, dần dần lấy lại ý thức, tầm mắt rất nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau, đầu choáng mắt hoa, sau vài giây liền khôi phục bình thường."Ôn Như Yểu??"Tô Hạnh lồm cồm ngồi dậy, bỗng thấy Ôn Như Yểu nằm kế bên toàn là máu, trái tim liền co rụt.Rất nhanh Tô Hạnh phát hiện cơ thể mình có nhiều chỗ chảy máu, vừa nóng vừa đau, đã không phân biệt là máu của ai, nhưng cô tỉnh táo, còn Ôn Như Yểu hôn mê.Tô Hạnh nhiều lần gọi không thấy đối phương đáp lại, đừng dọa tôi, là nữ chính, sao có thể dễ dàng ở đây xảy ra chuyện."Đừng kêu loạn, trước hết xem cô ấy còn thở không??" Nam nhân gầy gò từ sau lưng xuất hiện, cơ thể không tổn thương, ngồi xổm xuống nói.Tô Hạnh thấy anh ta đưa tay trước mũi Ôn Như Yểu, lông mày nhíu, đánh một phát vào tay anh ta nói: "Lấy tay ra."Nam nhân gầy gò nhỏ giọng kêu đau, nhìn thấy Tô Hạnh lạnh lùng, vẻ mặt ủy khuất nói: "Làm gì mà hung dữ vậy, không phải tôi đang muốn giúp sao??"Tô Hạnh đối với anh ta rất phòng bị, ôm lấy Ôn Như Yểu cách xa một tí, đưa tay mò đến chóp mũi Ôn Như Yểu.Xác thật đối phương còn thở, tạm thời hôn mê, Tô Hạnh an tâm, nhưng nhiệt độ có chút thấp.Tô Hạnh nhìn sắc trời, mây che phủ cả bầu trời, có chút âm u, nhiệt độ hạ xuống không ít."Cô ấy bị thương không nặng lắm, nhưng đến tình trạng này thì... Có chút lạ, đến cô còn tỉnh táo." Nam nhân gầy gò tiếp tục ngồi xuống cạnh Tô Hạnh, không quan tâm đối phương vừa nảy ánh mắt phòng bị còn đánh mình.Nhìn Ôn Như Yểu sắc mặt tái nhợt, sờ cằm nói: "Cả hai người luôn ở cùng với nhau à??"Tô Hạnh gật đầu.Nam nhân gầy gò thâm ý nói: "Ăn cơm đi ngủ đều cùng một chỗ??"Tô Hạnh đuôi mắt liếc nhìn anh ta."Vậy cô cũng biết tình trạng của đối phương, cô ấy không ăn thịt sao??"Tô Hạnh đôi mắt nhìn thẳng vào anh ta, suy nghĩ một lát rồi gật đầu."Thật sự không ăn!! Trời ạ!! Chịu được tới trình độ này, khó trách cơ thể yếu như vậy." Nam nhân có chút không tin nói, biểu tình rất khoa trương.Anh ta cúi đầu cắn ngón tay, thở dài nói: "Thôi, để tôi hy sinh, vì người đẹp cũng cam tâm."Thấy anh ta đưa tay dính máu hướng đến miệng Ôn Như Yểu, Tô Hạnh lập tức tát vào tay lần thứ hai, nhíu mày nói: "Cậu muốn làm gì??""Đương nhiên cho cô ấy uống máu, chảy nhiều máu như vậy, tốc độ lành vết thương quá chậm, nếu tiếp tục sẽ chết vì mất máu.""Chị ấy..." Tô Hạnh cúi đầu nhìn dung nhan xinh đẹp tái nhợt của Ôn Như Yểu, đang hôn mê khuôn mặt vẫn hiện thần sắc thống khổ, tình huống thật không xong.Nhớ đến vài ngày trước đối phương nói với cô những lời kia..."Cô đừng chậm trễ để tôi đút máu cho cô ấy!!"Tô Hạnh không quan tâm anh ta, quay lưng về phía đối phương, rồi cắn nát ngón tay, nhè nhẹ đặt lên môi Ôn Như Yểu.Dù sao cả hai cô là quan hệ chiến hữu, chiến hữu hôn mê bất tỉnh, cô phải có trách nhiệm, không thể để nam nhân xa lạ làm.Trên tay truyền đến đau nhói, Tô Hạnh suy nghĩ, về sau phải bồi bổ thân thể nhiều hơn, còn Ôn tổng thiếu cô nhớ thật kỹ."Thì ra muốn tự thân đút, trách không được."Tô Hạnh nghe phía sau lảm nhảm, tức giận trừng mắt.Lúc này một trận âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến, Tô Hạnh hận không thể che lỗ tai."Bạch..." Âm thanh xé gió truyền tới, khoảng cách rất gần Tô Hạnh, không gian trở nên tĩnh lặng.Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn, là một đôi cánh hình xương trắng, bao phủ các cô bên trong."Âm thanh quá nhức lỗ tai, hôm nay chuyện kỳ kỳ quái quái gặp thật nhiều."Bên tai truyền đến âm thanh Gầy gò, Tô Hạnh mới phát hiện, sau lưng anh mọc ra một đôi cánh hình xương trắng."Bất ngờ chưa?? Các cô phải cảm ơn tôi đấy." Nam nhân gầy gò móc lỗ tai, đắc ý nói: "Sóng âm thanh này rất khó chịu, không biết Quái vật gì, Trịnh Hành Quân có ứng phó được không??"Tô Hạnh bị cánh xương trắng bao phủ, từ kinh hãi lấy lại tinh thần, cảm giác người trong lòng ngực động một chút, cúi đầu phát hiện Ôn Như Yểu đang mở mắt.Lòng không tự chủ run run lên, rút tay về, vô thức chùi lên quần áo."..." Ôn Như Yểu thần sắc lạnh lẽo, nhìn động tác trên tay đối phương, ánh mắt suy tư."Rốt cuộc cô tỉnh rồi." Nam nhâm gầy gò thấy Ôn Như Yểu tỉnh liền thu đôi cánh về, đứng dậy nói: "Hai cô thoải mái, tôi xem tình huống gần đây."Nói xong, thân thể loé lên, biến mất trước mặt các cô.Từ biến dị động vật đến biến dị người, nơi này "yêu ma quỷ quái" đầy đất Tận Thế, Tô Hạnh thở dài.Tô Hạnh quan sát xung quanh, các cô tại đường lộ, Trịnh Hành Quân đang cùng Nam nhân áo đen giằng co."Ba đầu sáu tay" Trịnh Hành Quân không còn là người bình thường, đối đầu Nam nhân cơ bắp bình thường, đúng là khác biệt.Không ngờ Nam nhân áo đen làm ra tư thế chuẩn bị công kích, đôi môi mở to, cách mấy trăm mét Tô Hạnh lần nữa cảm giác lỗ tai muốn nổ tung.Quá đau đớn, muốn lấy hai tay che đi lỗ tai, nhưng có một đôi tay khác che đi giúp cô.Là Ôn Như Yểu, Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn, âm thanh xung quanh đột nhiên tĩnh lặng lạ thường, cảm giác đau đớn không còn.Nhìn dung nhan xinh đẹp thanh lãnh gần trong gang tấc, ánh mắt đối phương hiện ý cười như có như không, Tô Hạnh không hiểu sao lòng có chút rạo rực, cơ thể căng cứng, ánh mắt nhìn sang hướng khác, lại nhìn đến đôi tai nhỏ nhắn của đối phương."Chị không sao??""Đúng vậy." Ôn Như Yểu lắc đầu, con mắt trong trẻo thâm thúy, như pha lê sáng lấp lánh, vừa đẹp lại nhìn không ra cảm xúc nói: "Chị tạm thời giúp em che chắn thần kinh, đôi lời không thể giải thích, trước mắt không có nhiều thời giam."Tô Hạnh mơ hồ cảm giác Ôn Như Yểu xem mình như đồ ngốc vậy.Không biết Nam nhân áo đen tiếng thét kéo dài bao lâu.Hai người trầm mặc, Tô Hạnh liền cảm giác lỗ tai truyền đến cảm giác ấm áp, hiện tại cô giống như con thỏ nhỏ mặc cho Ôn Như Yểu cầm hai lỗ tai, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt, không hiểu sao lại nhìn đến đôi môi đối phương.Ôn Như Yểu sắc mặt còn tái nhợt, đôi môi hồng nhuận không ít, phía trên còn dính chút máu, màu đỏ tươi càng làm đôi môi hấp dẫn, không biết đối phương có phát hiện tầm mắt cô hay không, đôi môi hơi hở lộ ra đầu lưỡi nhỏ nhắn hồng hào, đột nhiên chiếc lưỡi thò ra lém sạch vết máu trên môi, Tô Hạnh nuốt nước bọt."Lần này chính là em chủ động."Lời nói Ôn Như Yểu vang lên, đánh vỡ bầu không khí, trong lòng Tô Hạnh xấu hổ muốn chết, giả vờ bình tĩnh nhìn ánh mắt đối phương."Chị không ép em, cho nên..." Ôn Như Yểu nhếch lên khóe môi, giọng điệu thanh lãnh: "Còn đối với chị chất vấn về nhân tính??"Tô Hạnh lắc đầu, quả nhiên là thụ, thù rất dai.Nhớ đến vừa rồi sinh lý xảy ra phản ứng bất thường, Tô Hạnh đỏ mặt, vừa gấp vừa tức nói: "Chúng ta là chiến hữu, chị đói đến dáng vẻ như bậy, thấy chết không thể không cứu, chỉ là tình huống bất đắc dĩ thôi.""Vậy cảm ơn em, chiến hữu."Tô Hạnh cảm giác lỗ tai càng ngày càng nóng. Ôn Như Yểu xác thật để ý cô hoài nghi nhân tính của đối phương, mà canh cánh trong lòng, không chỉ như thế, còn để ý ánh mắt đề phòng của cô.Phản ứng của Tô Hạnh, Ôn Như Yểu đương nhiên thấu hiểu và thông cảm, đối với cô sợ hãi né tránh, nhưng cô cũng là người bị hại, mà cô đã đối với Tô Hạnh rất rất khắc chế, sau đêm đó cơ thể vẫn luôn khó chịu, dùng lý trí chống đỡ từng ngày, không muốn tổn thương đối phương.Cho nên đối với lời nói của Tô Hạnh, Ôn Như Yểu cảm thấy rất chói tai, cả hai trải qua nhiều sinh tử, cô nghĩ rằng đã đủ thông cảm và thấu hiểu, hình như đối phương không hề đặt cô trong lòng.Nhưng loại tình huống này không thể để ý quá nhiều. Ôn Như Yêu buông lỗ tai Tô Hạnh ra, nhìn xa xa hỗn chiến ba người.Bọn họ chỉ có một chiếc xe duy nhất liền bị hủy, Nam nhân điên chết, mất đi người anh em, Trịnh Hành Quân tựa như người điên, liều mạng đánh với Nam nhân áo đen.Còn Nam nhân gầy gò đứng một bên xem náo nhiệt.Ba người này điên điên khùng khùng không thể so sánh với nhân loại bình thường."Kế hoạch hiện tại chờ bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta ngư ông đắc lợi, chỉ là ba người này so với tưởng tượng còn khó đối phó."Ôn Như Yếu ánh mắt hướng chân trời, âm trầm nói: "Tại Thành phố S đầy Quái vật, không thể đoán trước điều gì, những thứ kia rất nhanh sẽ tập trung nơi này."Tô Hạnh nghe xong liền hoảng hốt, ánh mắt nhìn theo hướng Ôn Như Yểu.Rất nhanh đường lớn phía xa xa, đầy những điểm đen, nhanh chóng hướng các cô bay tới.