[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 44
Cái này tựa hồ cùng kế hoạch ban đầu có chút khác biệt.Tô Hạnh trầm mặc đứng một bên, lúc đầu còn ôm lấy hoang mang, hiện tại đã an tâm, đoạn đầu và giữa có khác nhưng vẫn đúng mục đích cuối cùng.Đối mặt nguy hiểm, ai cũng sợ hãi, cầu mong nhanh chóng rời khỏi nơi này, mà các cô nắm giữ thông tin quân đội đang di dời người dân, là thẻ bài bảo mệnh.Ôn Như Yểu rất hiểu rõ vấn đề này, cho nên..."Bọn họ có hai xe bọc thép, số lượng vũ khí không biết, có chút khó giải quyết, nhưng họ là con dê béo."Trịnh Hành Quân tựa vào đầu xe SUV, cười nói: "Ôn tiểu thư suy tính thật thu đáo, nhưng tôi không cần nhiều vũ khí như vậy, dù sao dê cầm vũ khí, không dễ nuốt."Nam nhân điên đứng cạnh Trịnh Hành Quân, nghe cuộc đối thoại, lòng bất an, khi Ôn Như Yểu và Trịnh Hành Quân đơn độc nói chuyện, anh ta cũng đứng một bên nghe, sự tình Sân bay biết một chút.Mặc dù tình nghĩa anh em nhiều năm, là tâm phúc bên cạnh, nhưng anh ta chỉ là người bình thường, không giống như người biến dị, rất dễ chết, anh ta cần là cuộc sống yên ổn.Tình hình hiện tại Quái vật càng ngày càng nhiều, về sau "thùng cơm" dùng hết, chưa chắc Trịnh Hành Quân buông tha anh ta."Trịnh đại ca, anh định ở đây sao?? Chúng ta cũng nên rời khỏi chỗ này, dù sao Quả Quả cùng chị dâu còn tại Thành phố A..." Nam nhân điên nuốt nước bọt, cẩn thận nói, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ như dã thú.Vừa nói xong, Trịnh Hành Quân sững sờ, ánh mắt nhu hòa không ít.Trầm mặc vài giây, Trịnh Hành Quân hừ lạnh nói: "Vậy như Ôn tiểu thư muốn, chúng ta sẽ cướp hai chiếc bọc thép, thuận tiện dẫn theo đám phế vật kia."Trịnh Hành Quân ném chìa khoá xe cho Nam nhân điên, hoạt động cổ tay, đi ra cửa nói: "Ở đây nhiều ngày, đã tới lúc hoạt động gân cốt.""Dạ, Trịnh đại ca." Nam nhân điên vui mừng, tiến vào trong xe.
...Mười phút sau, một chiếc xe từ cửa hàng chạy ra.Tô Hạnh ngồi trong xe, ngước nhìn khung cảnh bên ngoài. Khắp tòa nhà con đường bao phủ bởi thực vật màu xanh nâu, chúng mạnh mẽ sinh trưởng khắp các ngõ ngách, sắp nhìn không thấy dáng vẻ ban đầu của Thành phố, mà làm gì còn dáng vẻ ban đầu.Từ tòa nhà đổ nát, tới thực vật xanh bao trùm, Tận Thế đến khá lâu, trong lòng vừa khó chịu vừa trống rỗng, Tô Hạnh thở dài.Xe dừng lại, lại là một tràn cảnh mất nhân tính khác."Đại... đại ca, cầu xin anh để cho tôi trở về đi, van anh mà, tôi thật không muốn đến bên đó."Nam nhân điên cầm súng tiểu liên, chính là đồ đoạt được từ Tô Hạnh, họng súng chĩa vào đám người trên cổ có đeo vòng, gắn kèm búp bê đồ chơi, nói: "Mày nói nhảm gì vậy! Mau theo con đường này tiến về trước, dẫn người không ra, các ngươi đừng hòng quay đầu lại, trốn một tên, tao bắn một tên."Lời hung ác nói xong, một đám khoảng 5 người run rẩy, có hai người sợ đến mức té nhào trên đất, dù bị chĩa súng, cũng không dám tiến lên.Bọn họ rất bất lực, nhiều ngày ăn không đủ no thiếu nước uống, cơ thể rất yếu ớt, trên người không có vũ khí, mặc cho người khác điều khiển. Hiện tại ngoài đường, một khi rời khỏi nhóm, chính là con đường chết."Tên điên, tôi không thích chờ quá lâu." Trịnh Hành Quân ngồi ghế phụ lái, nhẹ giọng nói."Dạ, cmn mau cút cho tao!!" Nam nhân điên đạp mạnh vào tên thuộc hạ, hơi lúng túng bắn một phát, may mắn rơi ngay chân tên thuộc hạ.Tiếng súng vang lên, 5 người thức ôm đầu, hoảng sợ bỏ chạy, mỗi người mỗi ngã."Đúng rồi, để bọn họ chạy nhanh lên." Nhìn một đám người tán loạn chạy, Trịnh Hành Quân cười khinh, hài lòng vỗ tay nói.Tô Hạnh quan sát tất cả, siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu nhìn Ôn Như Yểu, đối phương nhíu mày, khuôn mặt âm trầm."Không còn cách khác sao??" Tô Hạnh vẫn không nhịn được nói ra, nhìn một đám người chạy trối chết, tính mạng con người càng ngày càng rẻ mạt, mặc dù đã đoán trước, Tận Thế đến cường giả vi tôn, kẻ mạnh có thể tùy ý điều khiển tính mạng người khác, nhưng khi nhìn thấy tận mắt, vẫn khổ sở.Trịnh Hành Quân cười cười nói: "Thế nào?? Tô tiểu thư cũng muốn gia nhập??""Anh..." Tô Hạnh nhíu mày nhìn anh ta, còn muốn nói gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh."Tăng tằng tăng tăng lăng tăng tăng....."Nhạc vang lên, phương hướng chính là từ chỗ đám người chạy.Tại lúc họ chạy, Nam nhân điên ấn nút điều khiển, âm thanh phát ra từ mấy con búp bê.Đám người này không biết búp bê còn phát ra âm thanh, bọn họ hoảng sợ vội vàng gỡ búp bê, muốn ném khỏi người, nhưng trong thời gian ngắn làm sao gỡ được, cái vòng buộc chặt búp bê vào người họ."Đinh đinh đang đang...." Âm thanh máy móc không ngừng vang lên trong không gian.Bọn họ biết, hiện tại bất kỳ Quái vật đang ẩn núp gần đây, đều sẽ lao ra, một phát cắn chết."Mồi nhử" sợ vỡ mật, quay về bị bắn chết, tiến lên cũng bị Quái vật ăn chết, nhất thời tán loạn chạy về trước, tốc độ có chút chậm."Đùng..." Âm thanh chấn động vang lên, đến những người ngồi trong xe cũng cảm nhận được.Mọi thứ diễn ra rất ngắn, Tô Hạnh nhìn bên ngoài, vì chấn động mà nhánh cây rung lắc không ngừng."Chuyện gì đây, bọn kia có dụ được xe hay không??" Nam nhân điên ngồi lại vị trí lái, kinh hoảng nhìn tình huống bên ngoài, đã gây kinh động như thế, vẫn chưa có cái gì xuất hiện, anh ta lau mồ hôi, cắm chìa khoá xe vào, chuẩn bị tình huống bất thường liền bỏ chạy."Cậu rất sợ sao??" Trịnh Hành Quân liếc nhìn, hừ lạnh nói: "Thật vô dụng, cậu còn lo lắng chúng ở trước mặt tôi ăn cậu sao??""Không... Dĩ nhiên không phải." Nam nhân điên bị anh ta nhìn chằm chằm, đáy lòng càng thêm hoảng sợ."A...." Một tiếng thét thảm thiết vang lên, rất nhanh "mồi nhử" nhao nhao chạy trở về.
...Mười phút sau, một chiếc xe từ cửa hàng chạy ra.Tô Hạnh ngồi trong xe, ngước nhìn khung cảnh bên ngoài. Khắp tòa nhà con đường bao phủ bởi thực vật màu xanh nâu, chúng mạnh mẽ sinh trưởng khắp các ngõ ngách, sắp nhìn không thấy dáng vẻ ban đầu của Thành phố, mà làm gì còn dáng vẻ ban đầu.Từ tòa nhà đổ nát, tới thực vật xanh bao trùm, Tận Thế đến khá lâu, trong lòng vừa khó chịu vừa trống rỗng, Tô Hạnh thở dài.Xe dừng lại, lại là một tràn cảnh mất nhân tính khác."Đại... đại ca, cầu xin anh để cho tôi trở về đi, van anh mà, tôi thật không muốn đến bên đó."Nam nhân điên cầm súng tiểu liên, chính là đồ đoạt được từ Tô Hạnh, họng súng chĩa vào đám người trên cổ có đeo vòng, gắn kèm búp bê đồ chơi, nói: "Mày nói nhảm gì vậy! Mau theo con đường này tiến về trước, dẫn người không ra, các ngươi đừng hòng quay đầu lại, trốn một tên, tao bắn một tên."Lời hung ác nói xong, một đám khoảng 5 người run rẩy, có hai người sợ đến mức té nhào trên đất, dù bị chĩa súng, cũng không dám tiến lên.Bọn họ rất bất lực, nhiều ngày ăn không đủ no thiếu nước uống, cơ thể rất yếu ớt, trên người không có vũ khí, mặc cho người khác điều khiển. Hiện tại ngoài đường, một khi rời khỏi nhóm, chính là con đường chết."Tên điên, tôi không thích chờ quá lâu." Trịnh Hành Quân ngồi ghế phụ lái, nhẹ giọng nói."Dạ, cmn mau cút cho tao!!" Nam nhân điên đạp mạnh vào tên thuộc hạ, hơi lúng túng bắn một phát, may mắn rơi ngay chân tên thuộc hạ.Tiếng súng vang lên, 5 người thức ôm đầu, hoảng sợ bỏ chạy, mỗi người mỗi ngã."Đúng rồi, để bọn họ chạy nhanh lên." Nhìn một đám người tán loạn chạy, Trịnh Hành Quân cười khinh, hài lòng vỗ tay nói.Tô Hạnh quan sát tất cả, siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu nhìn Ôn Như Yểu, đối phương nhíu mày, khuôn mặt âm trầm."Không còn cách khác sao??" Tô Hạnh vẫn không nhịn được nói ra, nhìn một đám người chạy trối chết, tính mạng con người càng ngày càng rẻ mạt, mặc dù đã đoán trước, Tận Thế đến cường giả vi tôn, kẻ mạnh có thể tùy ý điều khiển tính mạng người khác, nhưng khi nhìn thấy tận mắt, vẫn khổ sở.Trịnh Hành Quân cười cười nói: "Thế nào?? Tô tiểu thư cũng muốn gia nhập??""Anh..." Tô Hạnh nhíu mày nhìn anh ta, còn muốn nói gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh."Tăng tằng tăng tăng lăng tăng tăng....."Nhạc vang lên, phương hướng chính là từ chỗ đám người chạy.Tại lúc họ chạy, Nam nhân điên ấn nút điều khiển, âm thanh phát ra từ mấy con búp bê.Đám người này không biết búp bê còn phát ra âm thanh, bọn họ hoảng sợ vội vàng gỡ búp bê, muốn ném khỏi người, nhưng trong thời gian ngắn làm sao gỡ được, cái vòng buộc chặt búp bê vào người họ."Đinh đinh đang đang...." Âm thanh máy móc không ngừng vang lên trong không gian.Bọn họ biết, hiện tại bất kỳ Quái vật đang ẩn núp gần đây, đều sẽ lao ra, một phát cắn chết."Mồi nhử" sợ vỡ mật, quay về bị bắn chết, tiến lên cũng bị Quái vật ăn chết, nhất thời tán loạn chạy về trước, tốc độ có chút chậm."Đùng..." Âm thanh chấn động vang lên, đến những người ngồi trong xe cũng cảm nhận được.Mọi thứ diễn ra rất ngắn, Tô Hạnh nhìn bên ngoài, vì chấn động mà nhánh cây rung lắc không ngừng."Chuyện gì đây, bọn kia có dụ được xe hay không??" Nam nhân điên ngồi lại vị trí lái, kinh hoảng nhìn tình huống bên ngoài, đã gây kinh động như thế, vẫn chưa có cái gì xuất hiện, anh ta lau mồ hôi, cắm chìa khoá xe vào, chuẩn bị tình huống bất thường liền bỏ chạy."Cậu rất sợ sao??" Trịnh Hành Quân liếc nhìn, hừ lạnh nói: "Thật vô dụng, cậu còn lo lắng chúng ở trước mặt tôi ăn cậu sao??""Không... Dĩ nhiên không phải." Nam nhân điên bị anh ta nhìn chằm chằm, đáy lòng càng thêm hoảng sợ."A...." Một tiếng thét thảm thiết vang lên, rất nhanh "mồi nhử" nhao nhao chạy trở về.