[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 43



Hôm nay rút thăm đã có kết quả, mọi người tản đi, bên ngoài tầng trệt được bao phủ bởi thủy tinh, toàn bộ đã bị vật thể lớn che đi, dư một cửa nhỏ hoạt động.

"Nghe nói cô muốn đơn độc nói chuyện với tôi??" Trịnh Hành Quân chậm rãi đứng dậy, ghế phía sau được đàn em dọn đi.

Anh ta đi thẳng đến Ôn Như Yểu, cười như không cười nói: "Mời qua bên này nói chuyện."

Đơn độc nói chuyện không bao gồm Tô Hạnh bên trong, nên cô bị cản lại, ngước mắt nhìn Ôn Như Yểu và Trịnh Hành Quân biến mất sau ngã rẽ, ánh mắt phức tạp.

Thu ánh mắt, Tô Hạnh quan sát xung quanh một chút, hiện tại là giữa trưa, bốn phía yên lặng, chỉ còn mình cô ở đây.

Cảm giác cánh tay bị ai đó chọt chọt, lại là mùi nước hoa dành cho nữ. Tô Hạnh giật mình lùi về sau, nhíu mày nhìn người vô thanh vô thức tiến đến gần.

"Wow... Đường nét cơ bắp của cô rất đẹp, luyện bao lâu??" Nam nhân gầy gò mỉm cười tủm tỉm nói.

Mặc dù gương mặt Tô Hạnh xinh đẹp, đường nét thể hiện người này khá khó gần, nhưng tính cách rất hiền hòa, nhưng dưới tình thế này, cô không muốn phản ứng, mặt lạnh quay đầu đi.

"Tên của cô ấy, là Ôn Như Yểu??"

Tô Hạnh khó hiểu nhìn Nam nhân gầy gò. Hai lần gặp mặt, các cô chưa từng báo tên cho anh ta biết.

"Cậu sao biết??" Tô Hạnh nghi hoặc nói.

Bởi vì khoảng cách hai người quá gần, lần đầu quan sát kỹ Nam nhân gầy gò, ánh mắt rơi vào làn da dưới cằm, chuyển xuống cổ, ở chỗ này màu da có chút khác lạ.

"Tôi không biết, giống như nghe nói, cũng không phải, tự dưng biết thì phải, nói sao đây..." Nam nhân gầy gò vẻ mặt khổ sở nói sờ sờ cằm.

Thấy anh ta bắt đầu phát bệnh, Tô Hạnh nhíu mày, lui về sau.

Vô tình từ cằm lướt xuống đôi tay, ánh mắt dừng một chút.

Ngũ quan rất giống nam nhân, nhưng đôi tay quá mức mềm mại thon dài, thuộc về nữ nhân, mà trên đầu móng tay có màu sắc, giống như nước sơn móng tay.

"A... Đầu lại đau nữa." Nam nhân gầy gò lấy thuốc ra uống.

Tô Hạnh híp híp mắt, nhìn hộp thuốc nhớ đến một vấn đề, gạt bỏ ý định rời đi cùng anh ta nói: "Cậu cũng biết chính phủ thông báo di dời??"

Tô Hạnh còn nhớ người này nói những chuyện rất khó tưởng tượng.

"Nhờ các cô, lúc vào lô cốt lấy thuốc phát hiện video, tôi còn chưa nói cho mọi người biết."

Tô Hạnh nhíu mày nói: "Cậu muốn chúng tôi hỗ trợ cái gì??? Còn cậu giúp chúng tôi cái gì??"

"Giúp cái gì?? Đưa đưa tôi đến phòng thí nghiệm cấp 3, lấy thuốc điều trị." Nam nhân gầy gò lắc lắc hộp thuốc nói: "Nếu không nhờ tôi, các người sao có thể thoải mái thả ra."

Anh ta vừa nói, liền nhích lại gần Tô Hạnh ngửi ngửi.

Lần này Tô Hạnh thật sự chịu không nổi, trực tiếp né trách, sắc mặc không tốt, cô không thích nam nhân lại gần, đang muốn mắng.

Nam nhân gầy gò nói trước: "Cô vẫn là người bình thường, hương vị không tệ. Chỉ là muốn đối phó Trịnh Hành Quân còn thua một tý, các cô muốn thuận lợi đến Sân bay, tất nhiên cần tôi hỗ trợ."

Tô Hạnh không quan tâm anh ta nói gì, thắc mắc hỏi: "Cậu thuộc về Huyền Vũ khoa học kỹ thuật, chính phủ khẳng định cùng các người hợp tác, sẽ có rất nhiều hội rời đi, không lo lắng về thuốc, tại sao vẫn lưu lại nơi này??"

"Hả??" Nam nhân gầy gò mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nói: "Nói đùa à, nơi này như thế tốt, nhất định là Thiên Đường, tôi làm sao rời đi."

"..." Độ điên nhân ba.

"Tô Hạnh." Sau lưng truyền đến âm thanh của Ôn Như Yểu.

Bọn họ có lẽ đã nói xong. Trịnh Hành Quân mang theo vài người đi xuống bãi đậu xe.

"Hiện tại tôi chỉ có chìa khóa của chiếc xe này." Trịnh Hành Quân chỉ vào chiếc SUV nói, lại nói: "Theo từ lời cô nói, chỗ này cách Sân bay khá xa, miễn cưỡng đi được, nhưng mức độ nguy hiểm quá cao."

Trịnh Hành Quân gỡ kính xuống, lộ ra đôi mắt đỏ quỷ dị, nhìn chằm chằm Ôn Như Yểu, cười như không cười nói: "Suy xét một chút, tôi sống nơi này trôi qua khá tốt, không nhất thiết phải rời khỏi đây. Huống hồ lời nói các cô sao biết là sự thật?? Vạn nhất công dã tràng, chúng tôi không phải lỗ vốn sao??"

Ôn Như Yểu nói: "Tôi dám mở miệng, chứng minh lời nói tôi là thật, toà nhà này khi chúng tôi tiến vào đã không còn an toàn."

Trịnh Hành Quân cứng đờ nói: ''Cô có ý gì??"

Ôn Như Yểu lấy ra hộp đen điện thoại, ấn mở màn hình cho Trịnh Hành Quân xem.

"Đây là..." Trịnh Hành Quân ngạc nhiên hỏi.

"Công viên phía dưới có lô cốt, là nơi chính phủ kiến tạo, có hệ thống nước và điện tự vận hành, chúng tôi nhận thông báo của chính phủ ở đó, đương nhiên vũ khí cũng từ đó ra."

Trịnh Hành Quân trầm ngâm nhìn ký hiệu trên màn hình, màn hình liền chuyển qua camera giám sát, cảnh tượng là con đường bên ngoài gần đây, mà cách con đường, có nhóm người có súng mang theo xe bọc thép.

"Kế bên vậy mà có một nhóm người." Trịnh Hành Quân nhướng mày nói, hành động phô trương như thế, anh ta hoàn toàn không phát giác.

"Trong lô cốt quan sát, mấy ngày nay mới xuất hiện. Bọn họ lấy súng và xe Quân đội bỏ lại, nhưng năng lực của Trịnh tiên sinh, đối phó họ ngược lại không khó."

"Ồ??" Trịnh Hành Quân hừ lạnh nói: "Ôn tiểu thư thật để mắt tới tôi."

Ôn Như Yểu mỉm cười xã giao nói: "Cho dù chúng ta không chủ động, bọn họ rất nhanh sẽ lục soát nơi này.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...