[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 38



Tô Hạnh bối rối một trận.

Mặc dù sớm biết xu hướng giới tính Ôn Như Yểu, nhưng cùng đối phương thừa nhận, lại là chuyện khác.

Ôn Như Yểu vẫn duy trì tư thế nằm nửa thân, tay Tô Hạnh đã buông từ lâu, cả hai vẫn duy trì khoảng cách gần.

Cảm giác quần áo đơn bạc ma sát, da thịt ấm áp dán chặt, gương mặt Tô Hạnh càng đỏ hơn, trái tim đập rất nhanh, sợ là đối phương đã nghe thấy, thân thể co rụt về sau, dán sát vào tường.

Dù sao hai người vẫn chưa tới trình độ, có thể tùy tiện thân mật, Tô Hạnh chỉ dưới tình huống bất đắc dĩ, bây giờ Ôn Như Yểu tỉnh, dán quá gần có chút mập mờ không rõ.

Tô Hạnh lui về sau, dứt khoát ngồi dậy.

"Chị không có ý khác, nói ra đối với em sẽ công bằng hơn."

Ôn Như Yểu sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt khép hờ, đuôi mắt hiện lên tia ửng đỏ, cô nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Hạnh, rõ ràng đôi mắt đào hoa đẹp như vậy, bởi vì hoang mang trừng lớn, có chút ngu ngốc, không nhịn được chuyển dời nhìn đôi môi, trong lòng dâng lên cảm xúc rạo rực.

Gần đây Ôn Như Yểu phát hiện cơ thể biến hoá, không chỉ sợ lạnh, mà là rất nhạy cảm với không khí xung quanh, tựa như hệ điều hành nhiệt độ của cô xảy ra vấn đề.

Ở lô cốt có gắn hệ thống điều hòa nhiệt độ, nhiệt độ thích hợp càng khiến cô rất dễ chịu thoải mái, từ đó lại sinh ra cảm giác khát vọng.

Giống như giờ phút này... nhiệt độ rất thích hợp.

Ngoại hình Tô Hạnh rất hợp gu thẩm mỹ Ôn Như Yểu, rất đẹp, hiện tại còn nhân lên gấp mấy lần, chưa nói đến tiếp xúc nhiều ngày đối phương tuy ngu ngốc nhưng vẫn thú vị.

Lông mày nhỏ Ôn Như Yểu cau lại, mím môi, gương mặt thường ngày lạnh nhạt nghiêm cẩn, giờ phút này hiện lên tia ẩn nhẫn, thống khổ khó kiềm chế, vẫn không nhịn được nhích tới nơi ấm áp.

Trí mạng là nơi ấm áp không chỉ làm cô dễ chịu, còn tỏa ra mùi hương rất thơm, làm tâm thần điên đảo, ánh mắt càng mê ly.

Ánh mắt chuyển dời xuống cổ Tô Hạnh, có vài giọt mồ hôi đang lăn dài, sáng lấp lánh như vì sao trên trời, như nước cam lộ bám trên lá trà non.

Cảm giác đói khát khó kiềm chế, đôi môi Ôn Như Yểu hơi mở, lộ ra đầu lưỡi nho nhỏ dễ thương, kế bên là hàm răng trắng bóng. Ôn Như Yểu liếm môi một cái, đôi mắt rủ xuống, con ngươi đen láy hiện lên một tầng mờ mịt khát vọng.

Nhìn nữ chính thế này, thật sự rất bối rối, Tô Hạnh lưng dán sát tường, không còn đường lui.

Đối phương thẳng thắng thừa nhận, bày tỏ cảm xúc, tựa như khẳng định Tô Hạnh là thẳng nữ??

"..." Tô Hạnh khẩn trương, trực tiếp nhắm mắt.

Được rồi, Tận Thế đến, lo cho mạng sống, ai để ý đến xu hướng giới tính, huống hồ cô và Ôn Như Yểu không thể làm ra chuyện gì.

Cảm giác Ôn Như Yểu nhích càng gần, thật sự chịu đựng không nổi nữa, quá xấu hổ, Tô Hạnh khó chịu nói: "Chị đã tỉnh, không thì trước tiên đi tắm..." Nước nóng.

Chưa nói hết, đột nhiên cổ tiếp xúc với một vật mềm mại ấm áp, là đôi môi, Tô Hạnh cứng đờ thân thể.

Tiếp theo đối phương vươn đầu lưỡi ra... liếm, một dòng điện chạy khắp toàn thân Tô Hạnh, xông thẳng lên não.

Đại não Tô Hạnh trống rỗng, tứ chi có chút mềm nhũn, đối phương như mèo con vậy, nhẹ nhàng mút liếm, ướt át mềm mại đến cực điểm.

"Đùng..." Âm thanh vật nặng rơi xuống.

Tô Hạnh bối rối ngã xuống giường, đưa tay sờ lên cổ, cảm giác ướt át tê dại vẫn còn đọng lại, không chỉ mặt đỏ, cô khẳng định cả cơ thể mình đã đỏ như tôm luộc.

Tô Hạnh hoảng sợ nhìn Ôn Như Yểu nói: "Chị điên rồi sao??"

Lời vừa nói xong, Ôn Như Yểu đứng dậy rời khỏi giường, ánh mắt đen láy như hố đen vũ trụ, nhìn chằm chằm cổ Tô Hạnh, không quan tâm đối phương đang chấn kinh, chân dài cong xuống, trực tiếp ngồi trên đùi.

Tô Hạnh thần sắc kinh hãi chuyển sang kinh ngạc, gương mặt đối phương chậm rãi phủ xuống, cằm nhỏ bị nâng lên, sau cổ bị chạm vào, lần nữa đôi môi chạm vào cổ.

Tô Hạnh to mắt nhìn đỉnh đầu Ôn Như Yểu phóng đại, có chút ngây ngốc, nửa tựa vào mép giường, mạch suy nghĩ đột nhiên cắt đứt, xúc giác đều dồn vào cổ.

Đối phương cứ liếm mút cô như kẹo vậy, có chút nhột, đôi môi lại mềm mại, làm cô khá thoải mái, tim Tô Hạnh đập càng ngày càng nhanh.

"A..." Đột nhiên cổ truyền đến đau đớn, cô không khỏi kêu lên. Cảm xúc kích thích cộng với đau đớn da thịt, Tô Hạnh chịu không nổi, hai mắt tối sầm, ngất xỉu.

Đời này chưa từng bị đối xử như vậy.
...

Khi tỉnh lại, Tô Hạnh cảm xúc còn động, mở to mắt, đại não căng thẳng, cảm giác đau nhức ở cổ truyền đến, đến lúc tỉnh thần, liền đối diện dung nhan áy náy của Ôn Như Yểu.

Ký ức lần cuối cùng của hai người hiện lên, Tô Hạnh hô hấp dồn dập, xoay người cách xa đối phương, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Hiện tại Ôn Như Yểu không bình thường, là cô bất cẩn, nhớ đến lúc đó, đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Tô Hạnh hoảng sợ sờ sờ cổ, vết thương trên cổ đã băng bó kỹ lưỡng, vô thức liếc nhìn mu bàn tay Ôn Như Yểu, đã từng bị Ong biến dị làm tổn thương, hiện tại vết thương đó đã khép, làn da trắng nõn không tì vết.

"Em cũng phát hiện, thân thể chị phát sinh biến hoá."

Ôn Như Yểu vẫn nhàn nhạt ngồi trên giường, sắc mặt hồng nhuận, xem ra sức khoẻ đã tốt hơn trước.

Cô liếc nhìn cổ Tô Hạnh, gương mặt lạnh nhạt hiện lên mấy phần thẹn thùng, vẫn bình tĩnh nói: "Việc vừa rồi, chị thật xin lỗi, nhưng chị không có cách nào khống chế bản thân, lần sau... sẽ không đột ngột như vậy."

Lần sau???

Dáng người cao gầy hơn đối phương, tứ chi cơ bắp mấy ngày ngày hít đất cũng trở nên mềm mại có lực, vậy mà Tô Hạnh như con chuột sợ hãi co trong góc.

"Chờ một chút, chị... chị nói cái gì?? Còn có lần sau??" Tô Hạnh nghi ngờ hỏi.

Ánh mắt Ôn Như Yểu mang theo áy náy, thanh âm hàm chứa chân thành, nhưng đối phương khí chất mạnh mẽ, cao quý xinh đẹp như ánh trăng trên trời, người tầm thường làm sao với tới.

Lời nói xin lỗi, không cảm giác đối phương đang cúi đầu, như đang bố thí vậy.

Ôn Như Yểu trầm tư đứng dậy, Tô Hạnh vội lui về sau.

"Chị suy nghĩ rất lâu, bản thân còn khó tiếp nhận huống chi là em, nhưng không phải không giải quyết được, chúng ta nhìn thấy rất nhiều, nam nhân sát vách biến dị, ở Sân vận động quân đội cũng chứng thật, cộng thêm gần đây trong máy tính tra tư liệu, bị động vật biến dị làm tổn thương, tỷ lệ biến dị rất cao, phải nói là tất nhiên."

Ôn Như Yêu rũ mi nhìn mu bàn tay nói: "Chị cũng như vậy."

Tô Hạnh bắt đầu suy nghĩ, cô phát hiện sau khi Ôn Như Yểu thông qua sự kiện đó, thu hoạch được năng lực đặc thù.

Hào quang nữ chính cái gì?? Rõ ràng mở ra năng lực, còn có tác dụng phụ, mà chính là thèm khát máu thịt con người, cái này cùng đám Quái vật kia có gì khác nhau.

"Cho nên bây giờ thức ăn bình thường không thỏa mãn chị, muốn ăn máu thịt con người đúng không??" Tô Hạnh suy nghĩ sao liền thốt ra như vậy.

Ôn Như Yểu nghe vậy, mí mắt rủ xuống.

Ý thức bản thân lời nói có chút không ổn, Tô Hạnh mấp máy môi nói: "Ý em không phải như..."

Ôn Như Yểu cười khẽ nói: "Em nói không sai."

Tô Hạnh ngẩn người, thẳng thắn như vậy.

"Em yên tâm, chị sẽ khắc chế."

"Nếu không khắc chế được??"

"Không biết nữa."

Cho nên hiện tại cô là "đồ ăn" di động trước mặt Ôn Như Yểu.

Tối hôm qua xem như may mắn, Ôn Như Yểu "thú tính" bộc phát, vẫn chưa thừa cơ cô ngủ ăn tươi nuốt sống. Suy nghĩ đến đây, Tô Hạnh không nhịn được rùng mình.

Ôn Như Yểu đương nhiên thu vẻ mặt Tô Hạnh vào mắt, hít một hơi nói: "Không cần tưởng tượng quá, thịt tươi khiến chị buồn nôn."

"Vậy chị chỉ muốn hút máu??"

Ôn Như Yểu lông mày đá lên, nhìn Tô Hạnh bộ dạng yếu ớt co người, như tiểu nữ sinh mềm mại, đang đối diện thú dữ, có chút căm giận, cười nói: "Thật đau như vậy??"

Đau đến hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự??

Ôn Như Yểu nhớ đến tối hôm qua, cô vẫn chưa mất ý thức, khống chế lực cắn nhẹ nhàng. Không có răng nanh nhọn, chỉ phá da, vươn ra ngoài ít máu, rồi liếm sạch, cả người liền tỉnh táo, thân thể khoẻ mạnh.

"Chị thử để em cắn là biết!!" Tô Hạnh tức giận nói, tay che đi băng gạc trên cổ nói: "Không biết có lưu sẹo, liền rất xấu. Ai da... Sao có chút choáng váng, chị đã hút bao nhiêu máu??"

Đầu óc đối phương lại nghĩ gì đây, Ôn Như Yểu kiên nhẫn nói: "Chị không phải Quỷ hút máu, không có răng nanh, không hút được máu. Em không tin có thể mở ra xem, chỉ là một dấu răng, không lưu lại sẹo."

"Vậy chị..."

"Vì em chất lượng rất tốt." Ôn Như Yểu không biết giải thích thế nào, suy nghĩ rồi nói: "Không biết vì sao như vậy, hiện tại chị có thể cảm nhận rất nhiều thứ khác nhau, tại nơi này không chỉ riêng em, còn cảm nhận nhiều người sống sót gần đây, mà hương vị họ... không chất lượng như em."

"Chỉ cần một mình em, có thể thỏa mãn chị."

Nói đến đây, gương mặt Ôn Như Yểu hiện lên tầng hồng nhạt, rất nhanh liền đè xuống.

Dù sao mùi hương cơ thể rất riêng tư, có lẽ Tô Hạnh không biết, còn cô ngửi rất rõ ràng, đối phương rất thơm ngon ngọt, làm tinh thần kích động, tim đập rất nhanh, mà thân thể càng suy yếu, loại phản ứng càng rõ ràng, đương nhiên đây là phản ứng sinh lý bị động.

Tô Hạnh không phát hiện ánh mắt Ôn Như Yểu hiện lên khác thường. Cô chỉ cảm thấy hiện tại tình huống đối với bản thân khá nguy hiểm, biến thành "đồ ăn" di động không phải chuyện tốt.

Không lẽ mỗi ngày cho đối phương cắn một ngụm??

Sự thật chứng minh Tô Hạnh suy nghĩ quá nhiều, qua vài ngày Ôn Như Yểu vẫn bình thường sinh hoạt, thậm chí đối với đồ ăn bình thường tăng lên không ít, thân thể không còn suy yếu nữa.

Tô Hạnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên suy nghĩ đến, nếu có một ngày tách ra cùng nữ chính, tự thân đối diện Quái vật trên mặt đất, phải giải quyết thế nào??

Hiện tại nên chuẩn bị đường lui, vì thế luyện tập xạ kích càng thêm chăm chỉ.

Đây là lần thứ Tô Hạnh nghĩ đến sẽ rời khỏi Ôn Như Yểu, lúc trước Tận Thế đến đều dựa vào nữ chính, xem nữ chính như cọng rơm cứu mạng.

Thế cuộc đổi thay cọng rơm này không thể đu nữa, đối với "đồ ăn" di động Ôn Như Yểu chưa ra tay, chưa biết tương lai thế nào.

Mà Ôn Như Yểu luôn nhấn mạnh, cô không "hung tàn" như vậy, nhưng bị đối xử như đồ ăn cũng không tốt lắm. Với lại nữ chính đã "biến dị" có năng lực bảo vệ bản thân, không nhọc lòng cô bảo vệ.

Kết quả xấu nhất thì sao??

Mà lúc trước Ôn Như Yểu cắn một phát, Hệ thống ban thưởng cho cô một điểm thuộc tính, liền cộng vào thuộc tính Nhanh nhẹn, tổng là hai. Mặc dù danh hiệu "cẩu xả thân vì chủ nhân" có chút khuất nhục.

Trước hết ép Hệ thống nhả ra điểm Liếm giá trị, rót đầy thuộc tính, vì vậy phải chiếu cố Ôn Như Yểu thật tốt.

Ngay từ đầu cô không nguyện ý làm cẩu, hiện tại nghĩ đến tương lai lấy lòng Ôn Như Yểu, liền có chút nhức đầu.

Những ngày các cô ở trong lô cốt bình yên vô sự, trên mặt đất lại khác, người trong cửa hàng giảm bớt ra ngoài, mà Quái vật xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Đúng như Ôn Như Yểu phỏng đoán, lợi dụng Kiến quân đội càn quét, xung quanh tương đối an toàn, con người hoạt động thường xuyên, nhưng chờ một thời gian Quái vật hoạt động mạnh trở lại, một lần nữa con người sẽ như chuột trốn chui trốn nhủi.

Hôm nay quan sát, trừ nhóm người trong cửa hàng tiện lợi, còn một nhóm người khác sống sót.

Chiều tối, một nhóm người hai xe bọc thép đổ đầu đường, lần đầu nhìn thấy Tô Hạnh kích động, còn tưởng quân đội đến, rất nhanh hi vọng của cô bị đánh tan không còn.

Không chỉ mình cô bị mê hoặc, một cánh cửa cửa hàng mở ra, bóng dáng nam nhân vẫy tay với xe bọc thép, xe lái đến gần, cứ nghĩ quân đội đến cứu anh ta, không ngờ tông anh ta bay đi, đâm thẳng vào cửa hàng.

Một nhóm người mặc quân phục đi xuống xe, nâng súng bắn vào trong cửa hàng, sau đó càng quét hết vật tư.

Tô Hạnh khó tin nhìn một màn này.

"Bọn họ không phải quân đội." Ôn Như Yểu lạnh lùng nói.

Tô Hạnh híp mắt nhìn, trước có ba người mặc quân phục đi xuống, sau cùng một nam nhân khác xuống xe, áo ba lỗ đen, lưng hùm vai gấu, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, trên cánh tay còn xâm hình, dáng vẻ lưu manh, thật không phải quân đội.

Ba người kia cúi đầu trước anh ta, là kẻ cầm đầu.

"Quân đội lọt vào công kích, sớm đã rút lui, hẳn để lại không ít vũ khí và xe.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...