[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ
Chương 37
Có lẽ hôm qua chạy trốn không để ý, lúc này các cô quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh công viên, rất nhiều cỏ và cây to, không biết vì sao mọc thêm "đồ kỳ quái", chúng trộn lẫn trong đám thực vật, không nhìn kỹ còn tưởng là thực vật quý hiếm."Đồ kỳ quái" là rễ cây màu nâu xanh trên thân mọc ra có hình tròn như quả trứng gà, có hình bầu dục như trứng "trái cây", da thịt bên ngoài có đường gợn sóng, phát ra yếu ớt ánh sáng xanh.Lượng lớn thực vật kỳ lạ xuất hiện, phảng phất trong một đêm mọc ra.Cẩn thận quan sát mỗi camera giám sát, còn phát hiện thêm các dây leo xen lẫn nhau, chúng bò lên các thân cây và nhánh cây, thậm chí các vách tường tòa nhà cao tầng cũng có, màu xanh thực vật không tiếng động bao phủ tất cả.Nếu như các cô thấy là đúng, vậy thì... có lẽ chúng đã bao phủ toàn Thành phố.Mới vừa tỉnh giấc đầu óc còn mơ mơ màng màng, xem cảnh tượng này triệt để làm Tô Hạnh tỉnh táo. Cô nhíu mày, rất giống các bộ phim viễn tưởng Thực vật thành tinh hết rồi.Nói cũng đúng, những Quái vật bên ngoài cũng không thuộc phạm vi trong Trái Đất.Nhưng nhìn chúng không giống thực vật có tính công kích, chỉ là bùng nổ số lượng lớn, mong là vậy.Tô Hạnh quét mắt nhìn camera giám sát khác, ở dưới góc có cảnh tượng hấp dẫn ánh mắt cô.Một hồ nước, bên cạnh là ghế dài được bao phủ bởi thực vật xanh nâu, hình dạng có chút kỳ quái, rễ bọn chúng không phải mọc ra từ đất, hình như từ "cái ghế", tập trung dày đặc một chỗ mọc ra, mơ hồ tạo nên hình dạng cố định.Tô Hạnh chịu khó quan sát một lúc, đến khi phát hiện sự thật, thân thể có chút căng cứng.Rõ ràng có một cái lưỡi mọc ra từ "cái ghế".Quan sát kỹ hơn, ở sâu bên trong mơ hồ lộ ra xương màu trắng, có chút giống... sắp bị ăn mòn không phân biệt ra xương người."..." Có tính công kích.Thực vật xanh nâu dùng máu thịt người làm chất dinh dưỡng, không biết là thịt sống hay chết.Tô Hạnh vẻ mặt căng thẳng, trong nhất thời cảm thấy thực vật này có chút quen mắt.Lúc này Camera giám sát, xuất hiện hai thân ảnh con người.Đi trước là nữ nhân trẻ tuổi, đại khái khoảng 20 tuổi, mặc áo trắng quần jean, bộ dạng có chút lôi thôi, tóc tai lộn xộn, bước chân không lực, có vẻ tinh thần không tốt.Nữ nhân bước chân lảo đảo tiến về trước, ngồi xuống thảm cỏ như tìm kiếm đồ vật. Nam nhân mặt sẹo nhìn xung quanh, bỗng nhiên đẩy nữ nhân ngã trên đất, dùng thân thể đè nữ nhân phía dưới, thô lỗ giở trò.Không nghĩ tới ở bên ngoài tùy thời nguy hiểm, còn phát tình. Nam nhân không biết mọi hành vi xấu được camera thu vào hết.Xuyên qua màn hình nhìn cảnh đó, Tô Hạnh đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo.Tô Hạnh liếc một phát liền nhận ra là người quen cũ nam nhân mặt sẹo.Hai nam nhân đó khi thoát khỏi nguy hiểm, đã tìm được một tiểu đội sống sót, cùng nhóm đó hợp thành một đội.Đúng là nhân cách thối nát, tại Tận Thế nơm nớp lo sợ, bữa ăn còn không có, còn tinh thần quan tâm nửa thân dưới. Tô Hạnh có chút hối hận, lúc trước không đạp anh ta vào bầy kiến.Xanh xao gầy yếu, nữ nhân không có sức lực nhiều, vẫn cố gắng yếu ớt giãy giụa, lại không đẩy ra, tuyệt vọng đối mặt Nam nhân mặt sẹo kinh tởm cười.Cho dù nhân loại hiện tại là sinh vật yếu ớt nhất, sẽ có rất nhiều người thể hiện dục vọng rất nhuần nhuyễn.Tô Hạnh nhấc chân đi hướng thang máy.Cửa lô cốt rất gần chỗ hai người đó, rất dễ cứu nữ nhân đó."Chờ một chút." Ôn Như Yểu giữ tay Tô Hạnh, rồi nhìn camera giám sát nói: "Có người cứu rồi."Tô Hạnh xoay người xem camera, nam nhân mặt sẹo nằm trên đất, một người khác xuất hiện là Nam nhân gầy gò, là anh ta đánh ngất mặt sẹo, đỡ nữ chân dưới đất lên. Sau đó kéo lê mặt sẹo đang bất tỉnh trên mặt đất.Hai người đó không phải cùng một đội sao, Tô Hạnh híp mắt.Nam nhân gầy gò ở trong thùng hàng thể hiện hai tính cách hoàn toàn khác nhau, ấn tượng sâu sắc, cho thấy anh ta có bí mật.Nữ nhân được cứu sắc mặt tái nhợt, nhìn xung quanh rồi lau nước mắt, vẫn quay về chỗ cũ.Mạnh thắng yếu thua, không có năng lực tự vệ khó có thể sống sót, chỉ có thể chịu nhục phụ thuộc cường giả.Tô Hạnh nhìn tấm lưng đơn bạc của nữ nhân kia, thông qua sắc mặt và hình dáng, cảm nhận đối phương phẫn hận, bất đắc dĩ, càng nhiều là bất lực.Không khỏi liên tưởng đến bản thân, nếu như lúc Tận Thế đến, cô không nhặt Hệ thống, không đi cùng Ôn Như Yểu, mà tự thân một mình??Cô sẽ như thế nào??Ở Thành phố S không người thân, đến bạn bè thân mật cũng không có, có lẽ đầu tiên sẽ bị Quái vật ăn thịt, may mắn một chút sống lâu thêm tý, với thể chất lúc trước sẽ giống với nữ nhân kia, trong tiểu đội là người yếu ớt nhất."Em sao vậy?? Sắc mặt không tốt lắm." Ôn Như Yểu gặp Tô Hạnh ngẩn người một lúc lâu."À. Không có gì." Tô Hạnh cười cười nói. Dẹp bỏ mấy suy nghĩ vu vơ, đó chỉ là nếu, cô hiện tại sống rất tốt, đi đến ghế ngồi xuống, tiếp tục ăn đậu.Đang ăn nghĩ đến một vấn đề, Tô Hạnh quay sang nhìn Ôn Như Yểu hỏi: "Hiện tại chúng ta sẽ ở đây sao??"Ôn Như Yểu sắc mặt nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, bộ dạng rất chuyên chú, nghe nói khi một người nghiêm túc làm việc sẽ toát lên khí chất quyến rũ, rất hấp dẫn.Đúng là vậy thật, Tô Hạnh nói trong lòng.Hai người như trở về lúc trong công ty, Ôn Như Yểu ngậm một ngụm nước, rồi nói: "Nơi này có nước có điện, tạm thời an toàn, trước mắt không có địa phương tốt hơn chỗ này, chỉ là..."Dừng một chút, Ôn Như Yểu lại nói: "Em cảm thấy, mục đích người khác tạo nên địa phương này là gì??""Nhìn như phòng thí nghiệm, chẳng phải để thí nghiệm sao??"Ôn Như Yểu nhếch môi cười lạnh: "Đúng là dùng làm thí nghiệm, chỉ là tồn trữ quá nhiều đồ vật sinh tồn. Có lẽ chỗ này thiết kế để dành cho thí nghiệm sau khi Tận Thế đến."Tô Hạnh nghe thế minh bạch, trong lòng run lên."Còn nhớ nhật ký, có nhắc đến chuyển đến chỗ an toàn không?? Khả năng rất cao chính phủ đã biết trước, còn có Huyền Vũ khoa học kỹ thuật."Tô Hạnh gãi gãi đầu, nhớ đến tin tức TV truyền lúc trước, báo báo danh sách nhiều Thành phố bị ô nhiễm, nói: "Thế nhưng, cách chúng ta rất gần Thành phố A chưa bị ô nhiễm??"Ôn Như Yểu lắc đầu, đưa hộp đen điện thoại lên, Tô Hạnh giờ mới chú ý đồ án rất giống rùa và rắn kết hợp, trùng khớp hình dạng trong sách ghi chép, một trong tứ đại Thần thú Huyền Vũ."Tựa hồ chính phủ rất coi trọng nhân viên của Huyền Vũ. Tần Mặc đưa chị cái này, tất nhiên hữu dụng."Đây là lần thứ hai hai từ Tần Mặc xuất hiện trong miệng Ôn Như Yểu, xém tí là quên nữ chính... không biết bao nhiêu vị công chưa xuất hiện."Ở Thành phố S rất nhiều chỗ thế này, chị phát hiện vài tin nhắn hệ thống truyền đến, nếu quân đội có lần thứ hai cơ hội di dời, vậy nơi này khẩn định nhận tin tức đầu tiên.""Chúng ta ở chỗ này, là địa phương an toàn nhất Thành phố S."Tô Hạnh hiểu rõ, gật đầu nói: "Vậy chúng ta chỉ cần ở lại đây.""Có thể hiểu như vậy." Ôn Như Yểu liếc nhìn hộp đậu, đã thấy đáy, khẽ cười nói: "Em ăn no rồi.""Dạ??" Tô Hạnh cuối cùng lấy vài hạt ăn hết, không quên lau miệng nói: "Ăn no rồi.""Vậy đi vào trong cùng chị." Ôn Như Yểu đi vào một căn phòng.Tô Hạnh mờ mịt đi theo, thấy đối phương ấn nút, vách tường kim loại mở ra, lộ ra gian phòng kín, nơi này là phòng mới, cô chưa hề phát hiện.Bên trong có vũ khí dự trữ, trên tường treo các loại khác nhau, súng tiểu liên, súng trường, đao quân dụng và bom.Tô Hạnh chớp chớp mắt, mấy cái này cô từng chơi game nên đã thấy qua."Nơi này vũ khí không nhiều, nhưng đủ hai chúng ta sử dụng. Mấy ngày sau vất vả em ở đây làm quen chúng." Ôn Như Yểu thanh âm nhẹ nhàng, thanh lãnh, đặt súng vào tay Tô Hạnh."!!!" Tô Hạnh cứng đờ, lần đầu tiên sờ đến vũ khí sát thương cao này, trong ấn tượng, các bộ phim hành động người chết vì nó rất nhiều, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong."Em sao??""Đúng vậy, nếu em không sử dụng nó, sau khi rời nơi này, chúng ta sẽ đánh tay không với Quái vật."Tô Hạnh nghiêm túc cầm khẩu súng.Ở đây khá giống phòng tập bắn súng, một thế giới ảo mô phỏng trò chơi, rất chân thật, cho Tô Hạnh luyện tập là rất đủ rồi.Mấy ngày sau Tô Hạnh đều ở phòng tập, tại lô cốt bốn vách tường kín, bắn súng xem như giết thời gian.Vấn đề cô quan tâm nhất hiện nay là Ôn Như Yểu ăn rất ít, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.Nếu cứ tiếp tục nữ chính sẽ chết trước cô, dù có quan tâm sốt ruột cũng vô ích, cuối cùng nữ chính vẫn bị bệnh.Nửa đêm, Tô Hạnh mơ mơ màng màng bị lạnh tỉnh, giống như có khối băng lớn dán vào trong ngực, đem cô nháy mắt tỉnh táo.Xem xét kế bên, Ôn Như Yểu không biết từ khi nào đã dán sát vào cô, thân thể run rẩy, bờ môi tái nhợt.Doạ Tô Hạnh một trận hoảng sợ, vội vàng tìm mền đắp lên người Ôn Như Yểu, thậm chí đem quần áo đắp lên người đối phương.Không thấy hiệu quả, Ôn Như Yểu vẫn run rẩy, không còn cách, Tô Hạnh đành đem bản thân kính dâng cho đối phương sưởi ấm.Từ nhỏ Tô Hạnh đã theo ba, chỉ nhớ rất lâu trước đây, năm tuổi đã từng ôm mẹ ngủ qua, từ đó về sau chưa từng ôm ai ngủ.Duy trì tư thế ôm, có chút không thoải mái, không biết qua bao lâu Tô Hạnh ngủ thiếp đi.Đến lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đối diện ánh mắt nhìn chằm chằm của Ôn Như Yểu, Tô Hạnh trợn mắt, giật nảy mình."Chị giống như bị bệnh, em..." Tô Hạnh gương mặt đỏ bừng, buông tay đang ôm đối phương, lắp bắp nói: "Em... Em không còn cách khác, dù sao chúng ta là nữ, chị hẳn không ngại??"Sao tối hôm qua không nghĩ đến loại tình huống này."Vậy sao." Ôn Như Yểu nhàn nhạt lên tiếng, gương mặt tái nhợt vẫn xinh đẹp như cũ, phun ra một câu."Nhưng chị thích nữ nhân.""...”