[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Tra Công Hoả Táng Tràng - Như Ngô
Chương 38
"Cảm ơn Trịnh tiểu thư." Mục Sanh Sanh đi tới, mỉm cười cảm tạ, thuận miệng hỏi: "Trịnh tiểu thư không uống gì sao?""Tôi uống nước sôi để nguội là được." Trịnh Ức Như nói, trước mặt cô ấy đã có một chiếc ly khác với những chiếc còn lại trên bàn, có lẽ là Chu Tử Hòa cố ý chuẩn bị. Bên kia, Chu Tử Hòa đang vẫy tay gọi, Trịnh Ức Như cười nói: "Tôi đi xem trước."Mục Sanh Sanh chuyển ánh mắt về phía Hạ Hàm Ảnh, thoạt nhìn vẫn ổn, mặt không đỏ, chỉ hơi nóng."Uống chút sữa bò đi." Mục Sanh Sanh dịu dàng bảo, sợ cô sẽ như Phó Trường Ninh, không chịu nghe ai nói.Không ngờ Hạ Hàm Ảnh lại rất nghe lời, Mục Sanh Sanh vừa đưa ly sữa đến bên môi, cô liền hớp một hơi, chỉ chốc lát sau đã thấy đáy ly.Quả thật mặc kệ là rượu hay sữa bò, ai đưa đến cô cũng không từ chối. Uống xong, khóe môi còn vương lại chút sữa trắng, Mục Sanh Sanh lấy khăn ướt trong túi ra, cẩn thận lau cho cô.Toàn bộ quá trình, cô đều rất ngoan, mặc cho Mục Sanh Sanh làm gì cũng không phản đối. Thật đáng yêu, Mục Sanh Sanh nghĩ thầm, nhưng cũng hiểu là do Hạ Hàn Ảnh đang say, nếu không sao có thể để mình làm gì cũng được như vậy.Nhìn trái phải một vòng, Mục Sanh Sanh quyết định ra về sớm. Chu Tử Hòa luôn dễ nói chuyện, chắc chắn sẽ thông cảm. Nàng vừa mới đứng lên thì Hạ Hàm Ảnh lại nắm lấy tay nàng."Sao vậy?" Không màng xung quanh, Mục Sanh Sanh ngồi xuống lần nữa. "Có chỗ nào không thoải mái sao?"Nhạc trên sàn khiêu vũ đã nổi lên, lấn át cả lời nói. Mục Sanh Sanh định lặp lại lần nữa, nhưng Hạ Hàm Ảnh lắc đầu, "Tôi không có say."Lại thêm một người nói mình không say, Mục Sanh Sanh bất đắc dĩ vỗ vỗ tay Hạ Hàm Ảnh: "Được rồi, không say.""Chúng ta về được không?" Mục Sanh Sanh ghé sát tai cô hỏi. Với người đang say thì thật không thể nói lý, nhất là khi đối phương trông vẫn rất tỉnh táo."Không được." Hạ Hàm Ảnh vẫn lắc đầu."Vì sao?" Im lặng vài giây, Mục Sanh Sanh kiên nhẫn hỏi."Bọn họ còn chưa đi." Hạ Hàm Ảnh đáp.Ý là vì người khác còn chưa đi nên mình cũng không thể đi sao?Mục Sanh Sanh bật cười: "Em sẽ không cho rằng đây là buổi học hay tọa đàm chứ? Còn phải đợi kết thúc mới được về à?""Ừm." Hạ Hàm Ảnh còn nghiêm túc gật đầu."Không đúng." Mục Sanh Sanh cười sửa lại, nhưng Hạ Hàm Ảnh vẫn cứng đầu."Được rồi, em thắng." Mục Sanh Sanh đành thỏa hiệp. Đợi một lát rồi đi, biết đâu cô ấy sẽ tỉnh táo lại, dù khả năng đó không cao."Sanh Sanh." Từ Dĩnh không biết từ khi nào đã rời sàn khiêu vũ, đến bên họ, nhìn Hạ Hàm Ảnh ngồi ngẩn người, "Không phải say rồi chứ?""Hai người các cậu cứ rót mãi." Mục Sanh Sanh nói, "Không say mới lạ.""Không say." Hạ Hàm Ảnh bỗng xen vào."Xem ra vẫn còn ổn nha!" Từ Dĩnh hứng thú, "Hay là uống thêm ly nữa?""Đừng..." Mục Sanh Sanh vội ngăn lại, "Không uống.""Hạ Hàm Ảnh....." Thấy cô ấy lại định cầm ly rượu, Mục Sanh Sanh không thể để cô uống thêm, "Không uống.""Tôi còn có thể uống." Hạ Hàm Ảnh vẫn giữ ly trong tay, không có ý buông ra."Phải..." Mục Sanh Sanh nhẹ nhàng đè ly rượu xuống, "Em còn có thể uống, nhưng chúng ta không uống nữa." Hạ Hàm Ảnh lại lắc đầu."Ngoan nào..." Mục Sanh Sanh bất lực dỗ dành, "Chừa bụng để lát nữa còn ăn cơm.""Vậy được." Không biết câu nào có tác dụng, cuối cùng Hạ Hàm Ảnh cũng buông tay. Mục Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm."Nhưng tôi vẫn còn có thể uống." Hạ Hàm Ảnh lại nói thêm một câu."Dạ..." Mục Sanh Sanh không dám thả lỏng, "Em còn có thể uống."Từ Dĩnh ở bên cạnh cười không ngừng, "Sanh Sanh, cậu tìm bạn gái, hay là tự biến mình thành bà quản gia thế?""Em ấy rõ ràng còn có thể uống mà!" Miệng lưỡi lưu loát, chẳng có chút dáng vẻ say xỉn nào."Ly này tôi uống với cậu, được chưa?" Mục Sanh Sanh nhận lấy ly rượu. Người khác thấy Hạ Hàm Ảnh không say, bởi vì họ căn bản không hiểu cô ấy. Nếu thật sự tỉnh táo, sao cô có thể để tùy tiện giao phó bản thân cho Mục Sanh Sanh. Ngày thường, không nói đến việc tránh đi thật xa, Hạ Hàm Ảnh tuyệt đối sẽ không gần gũi với nàng như vậy."Sao mà được..." Từ Dĩnh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, "Vừa nãy tôi uống nhiều như vậy, Sanh Sanh lại thoải mái thật nha, bạn gái còn giúp cậu chắn rượu. Hôm nay ít nhất cũng nên uống ba ly chứ?""Không được." Mục Sanh Sanh chưa kịp mở miệng, Hạ Hàm Ảnh đã phản đối đầu tiên."Cưng không uống..." Từ Dĩnh cười, "Vậy thì phải để bạn gái cưng uống thay!""Tôi uống." Hạ Hàm Ảnh đứng lên."Em ngồi xuống đi!" Mục Sanh Sanh hoảng sợ, vội kéo góc áo Hạ Hàm Ảnh lại, ép cô ấy ngồi xuống: "Không cần.""Được rồi, được rồi..." Từ Dĩnh chịu thua, ghét bỏ nói, "Hai người say hay không thì tôi không biết, nhưng ở đây thêm chút nữa, tôi không say cũng bị làm cho say mất thôi!""Không uống nữa..." Từ Dĩnh buông ly rượu xuống, "Chị đây đi khiêu vũ cho khỏe vậy."Hạ Hàm Ảnh nhìn theo đến khi cô ấy hoà vào đám người khiêu vũ mới thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn Mục Sanh Sanh, rồi lại nhìn xuống bàn."Không uống." Mục Sanh Sanh vội vàng đẩy ly rượu ra, "Đều không uống."Hạ Hàm Ảnh thấy khoảng cách chưa đủ xa, đẩy nhẹ ly rượu đi thêm chút nữa, đến khi cảm thấy vừa đủ, Hạ Hàm Ảnh mới hài lòng gật đầu.Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Mục Sanh Sanh, nàng không kìm được mà hỏi thẳng, "Em vừa nãy uống rượu, có phải là uống thay tôi không?"Hạ Hàm Ảnh không nhúc nhích."Được rồi..." Dù Hạ Hàm Ảnh không nói, Mục Sanh Sanh cũng hiểu được vài phần, "Em đúng là người trọng nghĩa khí...""Nhưng mà này!" Mục Sanh Sanh nghiêm túc nói, "Lần sau không cần nữa." Nói lần sau nhưng nàng cũng không chắc còn cơ hội hay không, tỉnh lại mà tính, hiệp ước giữa hai người cũng chỉ còn hơn một tháng."Chị Sanh Sanh......" Chu Tử Hòa mặc váy khiêu vũ xinh đẹp ngồi xuống cạnh, "Chị Hạ còn ổn chứ?""Còn ổn." Mục Sanh Sanh đáp."Vậy là tốt rồi." Chu Tử Hòa nhìn Hạ Hàm Ảnh ngồi yên, cũng không có vẻ say, liền mời, "Chị Sanh Sanh không cùng chị Hạ ra khiêu vũ sao?""Không đâu." Mục Sanh Sanh nói, "Em sao không tiếp tục nhảy nữa? Mệt rồi à?""Em mới không mệt!" Giống như Phó Trường Ninh kiên quyết không thừa nhận mình uống say, Chu Tử Hòa cũng tuyệt đối không chịu thừa nhận mình mệt vì nhảy.Nói đùa, Chu Tử Hoà từ nhỏ đã học khiêu vũ, làm gì có chuyện nhảy một lát đã mệt."Không mệt..." Mục Sanh Sanh cười nói, "Em chỉ tới tìm chị nói chuyện thôi chứ gì.""Đúng vậy, em muốn nói chuyện với chị." Chu Tử Hòa nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.Mục Sanh Sanh còn chưa kịp định thần, Chu Tử Hòa đã cúi người nhỏ giọng hỏi, "Chị Sanh Sanh, chuyện chị có bạn gái, dì có biết không?""Hẳn là biết rồi." Mục Sanh Sanh gật đầu, lần trước mẹ nàng còn la một tràng trong điện thoại mà!"Vậy, dì không nói gì sao?" Chu Tử Hòa hiếu kỳ hỏi."Có nói..." Mục Sanh Sanh nói, "Nhưng cũng không nói gì nhiều.""Chị Mục thật lợi hại!" Chu Tử Hòa thành thật khen."Sao vậy?""Chỉ là cảm thấy..." Chu Tử Hòa nói, "Chị không phải lo bị ép cưới, cũng không cần lo phải gả cho người mình không thích.""Tử Hòa?" Mục Sanh Sanh nghe ra ẩn ý trong lời nói, "Chú và dì muốn tìm đối tượng cho em sao?""Chưa." Chu Tử Hòa lắc đầu, nhưng chắc cũng sắp rồi. Nhìn qua Hạ Hàm Ảnh, thấy trong mắt Hạ Hàm Ảnh toàn là hình bóng của chị Mục, Chu Tử Hoà nghĩ đối tượng tương lai của mình có phải cũng sẽ giống như thế này?"Đừng lo lắng quá." Mục Sanh Sanh cười nói, "Họ thương em như vậy, chắc chắn sẽ tìm cho em một người thật tốt. Đâu như chị a! Mỗi lần về nhà đều bị càm ràm, mẹ còn hận không thể lấy chổi quét chị ra khỏi cửa!""Dì Mục không làm thế đâu!" Hai người đều bật cười.Trong sảnh tiệc vang lên một khúc nhạc khác, hai người nhìn qua thì thấy Phó Trường Ninh ngồi trước đàn dương cầm. Ánh trăng như gột rửa, ngón tay người con gái lướt trên phím đàn, giai điệu chậm rãi lan toả."Chị Phó hôm đó còn nói với em..." Chu Tử Hòa vừa nhìn vừa nói, "Thấy chị Mục đã có bạn, chị ấy cũng nghĩ xem có nên mang bạn gái đến không.""Bất quá là nghĩ vậy thôi, cũng chỉ nói chơi, bảo chị không cần bận tâm.""Nhưng em cảm giác..." Chu Tử Hòa cười nói, "Như vậy cả đám bọn em đều độc thân hết rồi còn gì!"Mục Sanh Sanh không nhịn được cười. Nếu sinh nhật của Chu Tử Hòa tổ chức lớn hơn một chút, có lẽ mỗi người đều sẽ mang bạn nhảy đi cùng.Chỉ là Mục Sanh Sanh mang theo bạn gái, còn Phó Trường Ninh chắc cũng không muốn tùy tiện tìm người đi cùng để cho đủ số, bởi vì không giống nhau."Chị biết." Mục Sanh Sanh hiểu rõ trong lòng, bên cạnh Phó Trường Ninh không thiếu nam nữ theo đuổi, cô ấy không dẫn theo ai, ngoài bạn trai hay bạn gái chính thức thì tuyệt đối không đưa người không liên quan đến.Trên đường về, hai người đều đã uống rượu, nên việc lái xe tất nhiên giao cho tài xế.Hạ Hàm Ảnh vẫn ngoan ngoãn như trong buổi tiệc, thậm chí không cần Mục Sanh Sanh dìu, tự mình mở cửa xe và ngồi xuống."Nếu không biết rõ dáng vẻ ngày thường của em....." Mục Sanh Sanh cười nói, "Tôi sẽ cho rằng em hiện tại không có say chút nào!""Tôi không có say." Hạ Hàm Ảnh vẫn lặp lại câu nói ấy."Được, được." Mục Sanh Sanh nói, "Em tất nhiên là không say, vậy có đói không?"Nghe vậy, Hạ Hàm Ảnh hơi suy nghĩ một chút, hồi lâu lại không trả lời. "Nghĩ đến cũng không đói bụng..." Mục Sanh Sanh đáp thay."Tôi không đói bụng." Hạ Hàm Ảnh nói."Đã biết......" Mục Sanh Sanh nghiêng người tới, giúp Hạ Hàm Ảnh cài dây an toàn, vừa uống rượu xong cho dù có đói thì cũng không ăn được gì! Trong buổi tiệc, mỗi lần hỏi muốn ăn không, cô ấy đều từ chối.Rất nhanh đã về đến nhà, Hạ Hàm Ảnh tự mình rửa mặt, còn không quên đi đánh răng.Đến khi cô đỡ tường định đi vào thư phòng, Mục Sanh Sanh liền cản lại, "Chị hai à, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi?""Tôi không có em gái." Hạ Hàm Ảnh nói."Đúng..." Mục Sanh Sanh trợn mắt, trí nhớ thật tốt, chuyện học tập còn nhớ kỹ hơn nữa, "Em không có em gái.""Vậy em còn nhớ mình có bạn gái không?" Mục Sanh Sanh đột nhiên nổi lên ý đồ xấu.