[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Tra Công Hoả Táng Tràng - Như Ngô
Chương 37
"Trịnh tiểu thư không uống rượu?" Mục Sanh Sanh kỳ lạ hỏi, dù là bác sĩ, hiện tại cũng không còn ở trong bệnh viện, không đến mức yêu cầu nghiêm khắc như vậy chứ?Trịnh Ức Như cười nhẹ, "Dị ứng cồn.""Nhưng mà, Hạ tiểu thư hình như không có dị ứng, Mục tiểu thư chẳng lẽ nghĩ Hạ tiểu thư vẫn còn đi học nên không cho cô ấy uống?"Chính là như vậy, cho nên rượu trên bàn đều do Mục Sanh Sanh uống thay, đương nhiên, sau hành động đó thì không còn ai dám mời rượu Hạ Hàm Ảnh nữa."Mục tiểu thư......" Trịnh Ức Như nhìn thoáng qua Hạ Hàm Ảnh, thấy Hạ Hàm Ảnh dường như đã quen với hành động của Mục Sanh Sanh, Mục Sanh Sanh thay cô ấy ngăn lại, cô ấy liền ngoan ngoãn nghe theo, "Hạ tiểu thư là sinh viên chứ không phải học sinh tiểu học, Mục tiểu thư còn định quản mãi sao?"Nàng biết Hạ Hàm Ảnh đã trưởng thành, đang học nghiên cứu sinh, nếu là buổi tụ họp bạn học gì đó, Mục Sanh Sanh chắc chắn sẽ không ngăn cô ấy uống rượu.Vấn đề là không thể ở chỗ này, nếu bắt đầu, những người khác có lẽ còn dè chừng, nhưng một mình Phó Trường Ninh thôi cũng đủ khiến Hạ Hàm Ảnh phải uống đến cùng."Không còn cách nào......" Mục Sanh Sanh nhún vai, bất đắc dĩ nói, "Ai bảo ở đây có người uống rượu giỏi quá cơ chứ."Phía trước không xa, hầu như ai đến cũng uống với Phó Trường Ninh một ly, ly rượu chưa từng rời tay cô ấy."Phó tiểu thư?" Trịnh Ức Như rất đồng tình, quả nhiên đã sớm nghe danh tửu lượng của Phó Trường Ninh, gật đầu nói, "Xác thực."Đang nói, Phó Trường Ninh liền bưng ly rượu đi tới. Uống suốt thời gian dài như vậy mà sắc mặt vẫn không đỏ chút nào, bước chân cũng rất vững vàng, nếu không phải trên người có mùi rượu, hầu như không ai tin rằng cô ấy vừa mới uống nhiều đến thế."Sanh Sanh......" Phó Trường Ninh nói, "Rượu hôm nay của cậu không tệ, chỉ là hơi ít.""Đến cả rượu đáy hòm cũng mang ra rồi......" Mục Sanh Sanh cười nói, "E rằng bao nhiêu cũng không đủ cho cậu đâu."Nghe vậy, vài người bên cạnh đều bật cười, Chu Tử Hòa nhân cơ hội khuyên, "Chị Phó, hay là uống chút sữa bò trước nhé?"Trịnh Ức Như ở bên chỉ biết lắc đầu, cảnh tượng này không phải lần đầu thấy. Quả nhiên, Phó Trường Ninh lập tức từ chối, "Nói đùa, chị đây chỉ uống rượu thôi.""Sanh Sanh......" Phó Trường Ninh lại rót thêm một ly đưa cho Mục Sanh Sanh, "Cậu trước kia đâu có như vậy.""Bọn họ đều nói mình uống được, nhưng đáng nói phải là cậu, mỗi lần cậu đều ngồi yên lặng một chỗ mà uống được nhiều đến thế."Nguyên chủ trước kia thật sự uống được sao? Mục Sanh Sanh tự hỏi, nguyên chủ có thể uống, có nghĩa là nàng cũng có thể?Dù sao nhìn dáng vẻ của Phó Trường Ninh thế này, nàng cũng không dám uống cùng. Lại nghe thấy Phó Trường Ninh cười nói, "Có bạn gái rồi là bị quản chặt thế à?"Lời này vừa dứt, những người xung quanh đều nảy sinh chút suy nghĩ. Mục Sanh Sanh hôm nay thật sự khác hẳn ngày thường, chẳng lẽ là thật sự có bạn gái rồi, còn bị quản nghiêm?Không ngờ nhìn có vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh, vậy mà lại rất có bản lĩnh!Còn mấy người từng gặp qua Hạ Hàm Ảnh thì âm thầm suy đoán, chẳng lẽ lần này Sanh Sanh thật sự động lòng rồi? Lần trước còn nói chỉ là chơi đùa, giờ lại khiến người khác không thể không để ý!"Phó tiểu thư......" Hạ Hàm Ảnh đột nhiên nâng ly rượu lên, "Ly này để tôi.""Em uống cái gì?" Mục Sanh Sanh kéo góc áo cô ấy, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe, "Em không biết uống rượu mà!" Nói xong liền muốn lấy lại ly rượu.Hạ Hàm Ảnh lại nhanh hơn một bước, một hơi uống cạn sạch."Không ngờ Hạ tiểu thư lại hào sảng như vậy!" Phó Trường Ninh sững sờ một chút. Cô vẫn nhớ rõ lần đầu gặp Hạ Hàm Ảnh, người khác đều chẳng để ý tới cô ấy, chỉ có Phó Trường Ninh biết đây là lần đầu tiên bạn tốt của mình vì một người mà mua cả căn hộ, thậm chí còn muốn viết kịch bản để có thể ở cùng cô ấy. "Phó tiểu thư không uống sao?" Hạ Hàm Ảnh bình tĩnh hỏi."Uống......" Phó Trường Ninh cũng không nói hai lời, liền uống một hơi cạn sạch. Đặt ly rượu rỗng xuống bàn."Rượu này mạnh lắm......" Mục Sanh Sanh ngồi lại gần, nhỏ giọng nói với Hạ Hàm Ảnh, "Em chưa từng uống qua, sẽ bị choáng đó."Hạ Hàm Ảnh cũng nhỏ giọng đáp, còn dùng tay che đi một chút, "Hẳn là không thể nào!"Cái này không phải "có thể" hay "không thể", mà là "chắc chắn" sẽ say đó!Người khác nhìn hai người ghé sát nói chuyện, chỉ tưởng là đang lén lút nói lời âu yếm.Những người tưởng tượng phong phú thậm chí còn nghĩ rằng Mục Sanh Sanh và bạn gái tình cảm thật tốt, một người vì một người mà lo lắng."Muốn uống thêm một ly nữa không?" Bên kia, Phó Trường Ninh có chút ý vị chưa hết, dùng ngón tay thon dài xoay xoay ly rượu, hỏi."Chúng ta chính là đến uống rượu......" Phó Trường Ninh gõ nhẹ lên thành ly, khẽ cảm thán, "Nếu ngay cả rượu cũng không thể uống, thì thật chẳng thú vị gì.""Chị Phó." Lần này đến lượt Chu Tử Hòa ở phía sau sốt ruột, mấy người họ từ khi nào lại nhất định phải uống rượu, chị họ của cô không thể uống, bản thân cô cũng chỉ uống được vài ly thôi!"Chị Hạ lần đầu tiên tới......" Chu Tử Hòa nói, "Đâu có tửu lượng tốt như chị Phó đâu, hay là đừng uống nữa?"Phó Trường Ninh lại như không nghe thấy, chậm rãi cầm chai rượu rót thêm hai ly, đẩy một ly về phía đối diện, giữ lại một ly trước mặt mình, "Hạ tiểu thư, thế nào, có muốn uống thêm một ly không?""Để mình." Mục Sanh Sanh nói, cảm thấy mình nghỉ ngơi một lát rồi, hẳn là không sao."Không cần." Hạ Hàm Ảnh lại từ chối, lần nữa uống một hơi cạn sạch."Em......" Mục Sanh Sanh đều nói lắp, sốt ruột sờ lên trán nàng, "Em không sao chứ?""Không có việc gì a!" Hạ Hàm Ảnh còn mỉm cười với nàng.Nụ cười này càng khiến Mục Sanh Sanh hoảng sợ, "Trường Ninh, em ấy không uống nữa đâu, ngày mai còn phải đi học! Muốn uống thì mình bồi cậu.""Được thôi." Phó Trường Ninh nhún vai, chẳng để tâm, cô chỉ là muốn tìm người uống cùng, thuận tiện quan sát Hạ Hàm Ảnh mà thôi."Thật không cần." Hạ Hàm Ảnh cầm lấy chai rượu, lễ phép rót lại cho Phó Trường Ninh một ly, "Phó tiểu thư lần này có muốn uống trước không?""Được a!" Phó Trường Ninh sảng khoái đáp, càng thêm hứng thú với tửu lượng của Hạ Hàm Ảnh.Theo như lời Mục Sanh Sanh, chai rượu này chính là nàng cố ý lấy ra, nồng độ cồn cao hơn bình thường mấy bậc, không ngờ bạn thân của mình tìm được một đối tượng uống rượu lợi hại như vậy.Chu Tử Hòa ở bên cạnh đã trợn mắt há hốc mồm, dám nhận lời uống cùng chị Phó, mặc kệ tửu lượng ra sao, chỉ riêng dũng khí này đã đủ khiến người ta bội phục! Chị Hạ quả nhiên là người lợi hại!Mục Sanh Sanh lại không dám để cô ấy tiếp tục uống, đang định đưa tay ngăn lại, Hạ Hàm Ảnh đột nhiên nhỏ giọng nói với nàng, "Tôi có thể."Vấn đề không phải "có thể" hay không, mà cho dù có thể, cũng không nên uống nhiều như vậy!"Hàm Ảnh......" Mục Sanh Sanh nhỏ giọng đáp, "Uống rượu này không cần so với Trường Ninh, để tôi uống là được.""Cô uống không lại cô ta đâu." Hạ Hàm Ảnh nói.Nói như thể mình có thể uống hơn vậy! Mục Sanh Sanh nghĩ, chính mình đúng là vô dụng thật, thân thể nguyên chủ này từng được Phó Trường Ninh chứng thực, ít nhất còn khá hơn em ấy một chút!Không đúng, sao nàng lại bị hai người họ lôi vào chuyện này? Hôm nay là sinh nhật của Tử Hòa, cả đám giống như tửu quỷ vậy, thật chẳng hợp chút nào. "Trường Ninh, cứ ngồi xuống nghỉ đi, còn cả Hàm Ảnh nữa......"Mục Sanh Sanh liếc mắt ra hiệu, "Em ngày mai còn phải đi học, lát nữa còn phải về, đừng uống nhiều quá.""Đúng đó!" Chu Tử Hòa cũng phụ họa khuyên nhủ."Nói gì thế? Sao lại náo nhiệt vậy?" Từ Dĩnh bưng ly rượu đi tới, hỏi.Chu Tử Hòa đơn giản kể lại vài câu, Từ Dĩnh nhìn Mục Sanh Sanh một bộ dáng che chở bạn gái, buồn cười nói, "Sanh Sanh từ khi nào lại trở nên cẩn thận thế này? Nhớ trước đây, tôi, cậu với Trường Ninh, chúng ta ở trên bàn tiệc vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu."Nguyên chủ và hai người họ còn cần đến mối nhân duyên này sao? Hẳn là Từ Dĩnh với bọn người nguyên chủ và Phó Trường Ninh? Nàng nhớ không lầm thì nguyên chủ và Phó Trường Ninh đã quen biết nhau từ nhỏ."Có bạn gái quả nhiên là khác hẳn!" Từ Dĩnh cảm thán một câu, nâng ly chạm với Hạ Hàm Ảnh, "Hạ tiểu thư, lần đầu gặp, xin chào!"Hạ Hàm Ảnh gật đầu, tỏ vẻ thân thiện."Đây là Từ Dĩnh......" Mục Sanh Sanh ở bên giới thiệu, quay đầu cười nói, "Cậu từ khi nào thích chen vào như vậy?""Cái này không tính là chen vào......" Từ Dĩnh lắc lắc ngón tay, "Ai bảo Sanh Sanh kim ốc tàng kiều, có bạn gái lâu như vậy còn không nói với bọn tôi một tiếng.""Nói là cùng nhau làm cẩu độc thân......" Từ Dĩnh xua tay, "Vậy mà lại lén tìm cho mình một đại mỹ nữ, thật không có đạo nghĩa!""Nghe nói còn là một nhân tài nữa?"Mấy người bên cạnh đều bật cười, Mục Sanh Sanh cũng cười nói, "Người theo đuổi Từ đại tiểu thư nhiều như vậy, lại chưa thấy Từ tiểu thư động lòng với ai bao giờ.""Lời này tôi đồng ý với Mục tiểu thư......" Một người đàn ông bên cạnh phụ họa, "Chúng tôi vẫn luôn cố gắng theo đuổi, chỉ là Từ tiểu thư chướng mắt thôi!""Đó là bởi vì các người quá nhàm chán......" Từ Dĩnh dựa vào bàn tiệc, đứng tùy ý mà vẫn thành tiêu điểm, "Nếu có thể tìm được một người như Hạ tiểu thư của Sanh Sanh, tôi nhất định sẽ thoát ế ngay!""Chị Từ......" Chu Tử Hòa nghe nàng nói vậy, có chút buồn rầu, "Chị còn chưa thoát được, em chẳng phải càng không có hi vọng, nguyện vọng sinh nhật năm nay của em chính là thoát ế!"Người xung quanh nghe vậy đều bật cười, còn có người nghiêm túc nói, "Tử Hòa, nói ra nguyện vọng sinh nhật là sẽ không linh đâu!""Không đâu!" Chu Tử Hòa như muốn đánh người kia.Mục Sanh Sanh là đang đi lấy sữa bò trong bếp thì đụng phải Phó Trường Ninh, Từ Dĩnh tới sau nàng lại không ngăn được, khiến Hạ Hàm Ảnh uống thêm mấy ly nữa.Sợ Hạ Hàm Ảnh uống say rồi chạy lung tung, nàng nhờ Trịnh Ức Như trông giúp, còn mình thì đi lấy sữa bò."Làm gì đó?" Phó Trường Ninh thấy nàng thuần thục hâm sữa bò, cố tình hỏi."Giải rượu." Tuy biết là nói thừa nhưng Mục Sanh Sanh vẫn đáp, "Trường Ninh, cậu nên uống ít lại một chút.""Mình có say đâu!" Phó Trường Ninh bật cười nói.Mục Sanh Sanh lại chẳng có tâm trạng đùa, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi tối nay, Phó Trường Ninh đã uống không biết bao nhiêu rồi."Được thôi......" Phó Trường Ninh thấy nàng nghiêm túc như vậy cũng nghiêm mặt nói, "Cậu thật sự ổn định chuyện bạn gái sao?"Nàng cũng muốn như vậy, chỉ tiếc là người tốt như Hạ Hàm Ảnh lại không phải bạn gái thật của nàng. "Bằng không thì sao?" Mục Sanh Sanh hỏi ngược lại."Còn tưởng cậu cũng giống mình, muốn chơi thêm vài năm nữa." Phó Trường Ninh dựa lưng vào tường nói."Chơi không nổi." Mục Sanh Sanh trả lời, bây giờ nàng còn bận chuyện sinh tồn, thời gian đâu mà chơi.Phó Trường Ninh lại hiểu lầm ý nàng, "Không ngờ trong bọn mình, cậu lại là người đầu tiên ổn định. Mình còn tưởng rằng......"Cô ấy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lắc đầu, "Tóm lại, trong lòng cậu rõ ràng là được, chỉ cần không hối hận thì tốt."Giờ mà không xoá bỏ hoàn toàn tin tức Hạ Hàm Ảnh từng bị nguyên chủ bao dưỡng, thì nàng mới phải hối hận đấy! "Mình rất tốt, không có gì phải hối hận.""Trường Ninh, mình đi trước." Mục Sanh Sanh bưng sữa bò, dọc đường đi không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, chỉ đến khi thấy Hạ Hàm Ảnh ngoan ngoãn ngồi trên sô pha mới yên tâm, cuối cùng cũng không uống thêm nữa.