[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 74



•Phiên Ngoại

Sinh nhật Mễ Lật rơi vào tháng 5, thời tiết vừa mới bắt đầu nóng lên nhưng vẫn chưa quá oi, rất thích hợp để ra ngoài chơi.

Vì muốn rảnh được một tuần này, hai tháng trước Tần Dao liền bắt đầu tăng ca dọn dẹp công việc, những thứ có thể làm trước đều làm trước, cái gì không kịp thì đẩy lịch ra sau, gấp rút xoay vòng, rốt cuộc cũng sắp xếp xong hết mọi việc trước sinh nhật Mễ Lật hai ngày.

Trước lúc xuất phát, cô để lại điện thoại công việc ở nhà, chỉ mang theo một chiếc điện thoại cá nhân. Bình thường đang nói chuyện với Mễ Lật thì luôn bị điện thoại công việc gọi chen vào, lần này quyết định nghỉ phép, dứt khoát gạt hết chuyện công việc sang một bên, chuyên tâm hưởng thụ thế giới hai người.

(Phần dưới là "tác giả có lời muốn nói", tặng riêng cho mọi người~)

Tác giả có lời muốn nói:

Cô dẫn Mễ Lật đến một thị trấn nhỏ ven biển ở nước ngoài, nơi này có một hòn đảo cô đã mua từ trước, trên đảo còn xây một căn biệt thự, trang trí nội thất cũng đều hoàn thiện.

Lúc trước mua vì thấy nơi này môi trường tốt, rất thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn sau giờ làm, kết quả là sau giờ làm chỉ thấy mệt rã rời, vừa tập gym xong là chỉ muốn ngã ra giường, nào có sức đâu mà một mình bay xa nghỉ dưỡng.

Nhưng hiện tại lại khác, cô không còn một mình nữa. Khi trong lòng có người để yêu, mọi điều tốt đẹp đều muốn mang ra khoe, chia sẻ cho người ấy, kể cả không gian nghỉ ngơi này.

Mễ Lật theo Tần Dao đến đảo, vừa đến nơi đã yêu thích nơi này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Oa..." Cô đứng trước cửa sổ sát đất, cách lớp kính nhìn ra biển xanh trong veo cùng bãi cát trắng trải dài. Biển nơi này không hề bị ô nhiễm, trong suốt long lanh, ánh mặt trời phản chiếu lên mặt nước tựa như những vệt vàng nhảy múa, đẹp đến ngỡ như chốn bồng lai.

Lúc còn đi học Mễ Lật từng ước được đi du lịch vài hòn đảo nổi tiếng, nhưng khi ấy không có tiền, sau này đi làm có tiền lại không có thời gian, đến lúc xuyên vào thế giới này, quay cuồng gần một năm, cuối cùng cũng có tiền, có thời gian, nhưng ngoảnh lại mới phát hiện thế giới này hoàn toàn không có mấy hòn đảo du lịch nổi tiếng mà cô từng biết.

Cũng không phải cô có chấp niệm gì to tát với biển đảo, chỉ là giống như một hàng nhỏ trong danh sách dài những kế hoạch đời người bị ai đó cố ý khoét ra một lỗ, đột nhiên trở nên vô cùng chói mắt, sinh ra một nỗi tiếc nuối cào xé trong lòng.

Dĩ nhiên, cảm giác này cũng chỉ thi thoảng mới trồi lên, phần lớn thời gian cô chẳng buồn nhớ tới.

Cô từng tiện miệng kể với Tần Dao một lần, khi đó là sáng sớm vừa tỉnh dậy, Mễ Lật nói mình mơ thấy biển, tiện thể miêu tả với Tần Dao vài bãi biển nổi tiếng ở thế giới cũ của mình.

Lúc đó Tần Dao chuẩn bị họp một cuộc quan trọng đầu giờ sáng, vừa đánh răng rửa mặt vừa ôn lại nội dung phát biểu, còn viết cả dàn ý ra giấy nhớ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một chút, nhưng vẫn không quên nghiêng tai nghe Mễ Lật nói chuyện.

Mễ Lật bị khí tràng nghiêm trang mười phần kia của nàng chọc trúng cười điểm, dựa vào cửa buồng vệ sinh cười đến không dừng được, việc này cứ như vậy mà bỏ qua, cô cho rằng Tần Dao lúc đó toàn bộ tâm tư đều đặt ở việc đuổi theo bản thảo, không ngờ Tần Dao không chỉ nghe lọt tai, mà thật sự còn giúp nàng tìm được một chỗ giống y như đúc với miêu tả của cô.

Cảnh đẹp của hòn đảo chỉ là một phần khiến Mễ Lật vui vẻ, niềm hạnh phúc thật sự đến từ việc người yêu của cô đã nghiêm túc ghi nhớ cả câu nói bâng quơ nhất của mình.

Tần Dao vẫn đang dọn dẹp hành lý của hai người, Mễ Lật đã nhịn không được nhào tới ôm chặt lấy nàng.

“Tần Dao, chị tốt quá đi!”

“Thích không?”

“Thích cực kỳ luôn!”

“Thích chỗ này, hay là thích chị?”

“Đều thích hết!”

Đồ đạc cũng không nhiều, chỉ vài bộ quần áo, thêm chiếc máy tính bảng, Tần Dao cất xong hết rồi cùng Mễ Lật về phòng nghỉ ngơi một lát.

Chủ yếu là Tần Dao nghỉ, trước đó tăng ca suốt một tháng, hôm nay còn ngồi máy bay hơn mười tiếng, thật sự mệt rã rời, vừa chạm gối đã ngủ mất, Mễ Lật thì phấn khích quá mức, nằm hoài không ngủ được, dứt khoát bò dậy khám phá cả căn biệt thự một vòng.

Tần Dao chắc chắn đã cho người đến dọn dẹp trước, mỗi căn phòng đều sạch sẽ sáng bóng, ngay cả tủ lạnh trong bếp cũng không trống, bên trong có đủ các loại trái cây, nước uống, rượu các loại, thậm chí nguyên liệu làm bánh cũng đầy đủ, lò nướng, nguyên liệu cơ bản gì cũng có hết.

Chuẩn bị nước uống và rượu thì thôi, chuẩn bị cả nguyên liệu làm bánh là sao? Chẳng lẽ Tần Dao muốn tự tay làm bánh sinh nhật cho cô?

Mễ Lật vừa lật xem nguyên liệu, vừa nhìn ra biển xanh cát trắng ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng lóe lên một ý tưởng.

Nhân lúc Tần Dao vẫn còn ngủ, cô âm thầm bắt tay vào làm, đầu tiên là cắt bánh bông lan chiffon đã nướng xong thành từng lớp, kẹp giữa là kem tươi đánh bông cùng trái cây, sau đó trét lớp kem phủ đơn giản bên ngoài bắt đầu làm trang trí mặt bánh.

Cô đổ một ít nước trái cây vị chanh vào nồi, đun nóng, sau đó cho gelatin đã ngâm mềm vào khuấy cho tan hoàn toàn, đợi hỗn hợp nguội, chia làm hai phần, một phần cho nhiều rượu cocktail màu xanh biển, một phần cho ít hơn. Dù không có phẩm màu thực phẩm, nhưng chỉ nhờ vào cocktail cũng có thể tạo được hai lớp màu lam đậm nhạt khác nhau, tuy không lung linh bằng màu thực phẩm, nhưng vẫn đủ đẹp.

Cô nghiền vụn bánh quy màu nâu nhạt rải ở phần dưới mặt bánh làm bãi cát, lớp jelly xanh nhạt trải lên phía trên làm vùng nước cạn, chỗ giao giữa bãi cát và biển cạn thì rắc cơm dừa trắng làm bọt sóng, bên trên nữa là lớp jelly xanh đậm làm vùng nước sâu.

Cô lại bào nhỏ socola trắng, tỉ mỉ khắc thành hình những chiếc vỏ sò, đặt rải rác trên bãi cát…

“Sao em chưa ngủ… Em đang làm gì đó?!” Tần Dao vừa tỉnh ngủ vẫn còn ngái ngẩm, quay đầu thấy Mễ Lật đang cầm điện thoại chụp hình gì đó, bàn ăn trước mặt đặt một chiếc bánh kem đẹp xuất sắc, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

“Bánh sinh nhật á~ em đặt tên nó là ‘Đại dương xanh thẳm’! Chị thấy sao?” Mễ Lật hí hửng ôm bánh chạy tới trước mặt Tần Dao khoe.

Tần Dao ngồi xuống trước bàn, hơi mệt lòng: “Chị vốn định tự tay làm bánh cho em... Em làm đẹp cỡ này thì chị còn làm kiểu gì nữa chứ?”

“Trên mạng còn cả đống kiểu xinh xắn dễ làm mà~ Hay em dạy chị nha?”

“… Thôi, đi ăn cơm trước đã.”

Tần Dao ban đầu tính là tối nay lừa Mễ Lật đi ngủ rồi lén dậy làm bánh. Cô đã chọn sẵn công thức, xem đủ video hướng dẫn, cảm thấy rất tự tin, ai dè kế hoạch không địch nổi bất ngờ, nhất là khi bên cạnh còn có một cô người yêu nghịch ngợm như thế, mới chợp mắt tí mà bất ngờ đã bị phá sạch.

Hai người ra ngoài ăn tối ở một nhà hàng trong thị trấn, nơi mà trước đây Tần Dao từng đến một lần, có ấn tượng rất tốt. Ăn xong về đến nhà, Mễ Lật phấn khích kéo Tần Dao vào bếp, nhất quyết đòi dạy nàng làm bánh.

“Chị xem hướng dẫn trên mạng sao bằng em chỉ tay kề tay được! Với lại cái kiểu này á, khó lắm nha, không tin chị thử đi~ Cái tạo hình này nhìn đơn giản chứ bắt tay vào là fail 9 phần rồi…”

Cuối cùng Mễ Lật chọn một kiểu bánh hoa hồng đơn giản, phủ bánh bằng cánh hoa hồng đã rửa sạch và khử trùng, phần duy nhất hơi phức tạp là đoạn làm socola chuyển hình.

Mễ Lật vẽ sẵn một hình hai cô gái nắm tay trên giấy trắng, lót lớp giấy nến trong suốt lên, dùng socola đen chảy để đồ lại theo hình vẽ, sau đó đổ lên lớp socola trắng, đợi nguội thì lột ra, đặt lên mặt bánh, dưới bức hình là váy làm từ cánh hoa hồng thật, lung linh như truyện cổ tích.

“Chị xem nè! Vừa đơn giản vừa xinh!”

Tần Dao nhìn vẻ mặt Mễ Lật đắc ý, cảm thấy không biết nên nói gì cho phải, mừng sinh nhật mà người được mừng tự chọn kiểu bánh, lại còn tự tay làm gần hết, ngoài bảo bối nhà cô ra chắc cũng không ai làm được chuyện này.

“Ơ… nhưng mà sinh nhật em là ngày mai mà?” Mễ Lật ngó đồng hồ xong mới thấy có gì đó sai sai.

“Thôi kệ đi…” Tần Dao không còn sức đâu mà đỡ nữa.

“Không sao mà~ Dù sao cũng chỉ có hai đứa mình thôi, trước một ngày hay sau một ngày cũng giống nhau, miễn là ở bên chị, ngày nào với en cũng vui, cũng giống như sinh nhật vậy.” Mễ Lật rúc vào bên Tần Dao, dụi dụi đầu vào vai nàng.

“… Vậy thì,” Tần Dao do dự một lúc hỏi, “mình ăn bánh luôn không? Chị chúc em sinh nhật vui vẻ trước?”

“Được đó~” Mễ Lật hí hửng cầm dao cắt bánh, hai người mỗi người ăn một miếng là no căng bụng, dù sao cũng còn một cái nữa. Lần đầu tiên Tần Dao ăn bánh do chính tay mình làm, có cảm giác lạ lạ, cũng không phân biệt nổi cái cảm giác đặc biệt đó là vì cái bánh, hay là vì bên cạnh có Mễ Lật cùng ăn.

Ăn bánh xong, hai người lại ra bãi biển đi dạo, vì lệch múi giờ, tuy đã đêm khuya, Mễ Lật vẫn chưa buồn ngủ, hai người vừa đi vừa tán gẫu, đi mãi đến lúc trời gần sáng mới chịu quay về.

Sau khi tắm xong, Mễ Lật ngã xuống giường ngủ một giấc thẳng cẳng đến tận lúc mặt trời lặn, lúc tỉnh dậy, trong phòng không thấy bóng dáng Tần Dao đâu. Cô kéo rèm ra, bên ngoài bãi biển tối đen, trong phòng thì bật đèn sáng trưng, cửa kính chỉ phản chiếu lại bóng của chính mình, không thấy rõ khung cảnh bên ngoài.

Ngoài trời gió lớn, Mễ Lật thay đồ xong đi xuống tầng, đèn trong phòng khách vẫn sáng, nhưng vẫn chẳng thấy Tần Dao đâu.

Ra ngoài bơi rồi sao?

Mễ Lật lờ mờ nhớ trước khi ngủ hình như Tần Dao có nói vậy, nhưng lúc đó cô buồn ngủ, nghe tai này lọt tai kia, không nhớ rõ.

Cô cầm điện thoại gọi thử, tiếng chuông lại vang lên ngay trên bàn trà.

Không mang theo điện thoại, chắc không đi xa được...

Mễ Lật đẩy ta cửa biệt thự, chính khoảnh khắc đó, pháo hoa bất ngờ rực sáng!

“Surprise!!”

Đèn sáng lên rực rỡ, An Thành, Đỗ Tư Oánh, Thượng Giai, Kha Kỳ, Thái Văn Mẫn... những người bạn mà Mễ Lật quen biết từ khi đến thế giới này đều có mặt đông đủ. Sau lưng bọn họ là bãi biển rực rỡ pháo hoa, từng chùm ánh sáng sặc sỡ thi nhau nở rộ trên nền trời đêm, biến hoá thành đủ hình dạng đẹp đẽ, dưới đất là vô số trái tim đủ kích cỡ kết từ bóng đèn, pháo sáng và bong bóng, tựa như mộng cảnh giữa đời thực.

“Chúc mừng sinh nhật nha! Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi.” Thái Văn Mẫn là người đầu tiên tiến lên, bên cạnh hắn còn có một anh chàng da trắng, trông ngoan ngoãn lịch sự.

“Anh come out rồi sao?” Mễ Lật cảm thấy sống mũi hơi cay.

“Ừm, lần trước bị cô bắt gặp xong, tôi về suy nghĩ kỹ lại, thấy đời người rất ngắn, vẫn nên sống dũng cảm một chút.”

“Chúc mừng!”

Thái Văn Mẫn nói xong, đưa món quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho Mễ Lật.

Sau đó là Thượng Giai và Kha Kỳ tiến lên...

“Chúc mừng sinh nhật Mễ lão bản! Chúc cậu sớm ngày thực hiện được giấc mộng bao nuôi Tần bá tổng!” Nửa năm nay, quan hệ giữa Mễ Lật cùng bọn họ ngày càng thân thiết, ngoài công việc, mấy người cũng thường xuyên trò chuyện phiếm, Mễ Lật có lúc còn vô tư chia sẻ mộng tưởng vĩ đại là bao dưỡng Tần Dao.

“Cảm ơn mọi người!”

Mễ Lật nhận lấy quà của bọn họ, An Thành và Đỗ Tư Oánh cũng tiến lên.

“Chúc mừng sinh nhật, tiểu Lật Lật ~ Chúc cô cùng Tần tổng dài lâu viên mãn cả đời!”

“Cảm ơn…” Mễ Lật cố nén nước mắt, gật đầu với An Thành, nghĩ lại lúc trước cô chỉ tùy tiện chọn một tiệm bánh để làm thêm, không ngờ lại có thể quen biết được một người bạn tốt như An Thành, nhớ lại cuộc điện thoại đầu tiên giữa hai người, Mễ Lật suýt nữa đã phì cười, cô đưa tay che miệng, vừa khóc vừa cười, thật quá xấu xí mà...

“Chúc mừng sinh nhật.” An Thành nói xong lùi về sau. Đỗ Tư Oánh tiếp lời: “Tần tổng nhà cậu cái gì cũng có thể mua cho cậu, nên tôi không tặng gì đắt tiền. Cái kẹp tóc này là một bé gái tặng tôi lúc tham gia đợt cứu hộ tháng trước, giờ tôi tặng lại cho cậu, hy vọng nó sẽ bảo vệ cậu luôn bình an, cậu và chị Tần Dao thuận buồm xuôi gió.”

“Cảm ơn cậu… Vậy là cậu thật sự gia nhập đội cứu hộ rồi…” Mễ Lật muốn nhìn kỹ lại Đỗ Tư Oánh, nhưng nước mắt đã nhòe tầm nhìn, chỉ mơ hồ cảm thấy nàng trông có vẻ càng thêm rạng rỡ, càng thêm tràn đầy sức sống.

“Đôi khi cũng phải nói được làm được chứ! Thôi, có gì thì đi mà nói với Tần tổng nhà cậu đi!” Đỗ Tư Oánh cười, đẩy Mễ Lật về phía Tần Dao.

“Tần Dao…” Vừa nhìn thấy Tần Dao, nước mắt Mễ Lật rốt cuộc không kìm được trào ra.

“Đừng khóc, khóc gì chứ, sinh nhật phải vui lên.”

“Em cứ tưởng hôm qua, hôm qua là sinh nhật…”

“Hôm qua là tiệc riêng giữa hai ta, là bạn gái ngoan của chị được tổ chức trước. Còn hôm nay, chị mời bạn bè em đến đây, cùng mừng sinh nhật em, chị không biết em từng sống thế nào ở thế giới kia, nhưng chị hy vọng khi đã đến thế giới này, em sẽ không cảm thấy cô đơn. Muốn để em biết rằng, có rất nhiều người thích em, ai cũng là bạn tốt của em.”

“Ừm…” Mễ Lật không biết nên nói gì, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

“Vậy thì đến lượt chị tặng quà sinh nhật.” Tần Dao lấy ra một hộp nhẫn, bên trong là hai chiếc nhẫn lấp lánh. “Chúc mừng sinh nhật, Mễ Lật, em có bằng lòng ở bên chị suốt đời không?”

Mễ Lật lau nước mắt, lấy một chiếc đeo vào tay Tần Dao, Tần Dao cười dịu dàng, đeo chiếc còn lại vào tay Mễ Lật, ngay dưới ánh nhìn chứng kiến của tất cả mọi người, Tần Dao cúi đầu hôn lên môi Mễ Lật.

Tối hôm đó, mọi người vừa uống rượu vừa quậy phá, sau khi Mễ Lật phá banh kế hoạch làm bánh sinh nhật của Tần Dao hôm trước, Tần Dao liền bỏ luôn ý định tự tay làm bánh, ngay trong đêm đặt hẳn một cái siêu đại từ bên ngoài chuyển phát tốc hành đến.

Kết quả là bánh to như vậy vẫn không ăn hết, An Thành là người đầu tiên ra tay bôi kem lên mặt Đỗ Tư Oánh, Đỗ Tư Oánh không cam lòng bị động, lập tức phản kích, An Thành né được, nhưng đứng sau hắn lại là Thái Văn Mẫn, thế là ăn trọn một cú, bạn trai Thái Văn Mẫn còn đang cười cợt hắn thì bị vạ lây ngay sau đó.

Cứ như vậy, cả nhóm náo loạn đến tận nửa đêm mới dần dần lắng xuống.

Sáng hôm sau, Mễ Lật vừa tỉnh ngủ đã bật dậy khỏi giường.

Cô hình như đã quên một chuyện vô cùng quan trọng?!

Cô lập tức lục ví lấy ra tờ giấy mà Tần Dao viết hôm trước, đọc từng chữ từng câu: “Tần Dao cam kết để Mễ Lật muốn làm gì thì làm, không được phản kháng, không có sự đồng ý của Mễ Lật thì không được tự tiện hành động. Tóm lại Tần Dao phải nghe theo toàn bộ lời Mễ Lật. Cam kết này chỉ có hiệu lực trong ngày sinh nhật của Mễ Lật.”

Hiệu lực chỉ trong ngày sinh nhật…

Chỉ trong ngày sinh nhật…

CHỈ TRONG NGÀY SINH NHẬT!!!

“Tần Dao!!! Dậy ngay cho em!!” Mễ Lật túm lấy chăn, ra sức kéo bạn gái đang ngủ bên cạnh.

“Chuyện gì a…” Tần Dao lười biếng trở mình, vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

“Chị có phải cố ý không?! Dậy ngay! Đừng có giả ngủ với em!” Mễ Lật hùng hổ giật hết chăn, Tần Dao bị nàng náo đến tỉnh ngủ, vừa nhìn thấy tờ cam kết trong tay Mễ Lật thì nhớ ra cái hố chính tay mình đào trước đó…

“Chị đã cho em cơ hội, chính em không tranh thủ, giờ còn trách ai được?” Tần Dao làm bộ vô tội.

“Cơ hội cái đầu chị! Hôm qua chị kéo cả đám người tới quẩy sinh nhật tới bốn giờ sáng! Em có thể làm được cái gì? Em làm gì được chị?!” Nghĩ đến việc mình lần nào cũng bị nàng gài hàng, Mễ Lật tức đến muốn xé luôn cam kết.

“Không cam tâm vậy sao?” Tần Dao bật cười.

“Hứ! Chị lừa em!” Mễ Lật tức giận phồng má.

“Chị không có, đến đây nào~” Tần Dao mở tay, ra hiệu muốn ôm.

“Cái gì?” Mễ Lật sững người.

“Chỉ có duy nhất một lần cơ hội, không đến thì thôi nha?”

“ĐẾN!!!”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là phiên ngoại duy nhất của truyện này.

Quá trình viết truyện tất nhiên không thể thuận buồm xuôi gió, tác giả ngốc như tui thường xuyên viết đến mức tự viết bản thân vào trầm cảm (」∠) (Mỗi lần đăng chương mà tối đó không trả lời bình luận thì tám phần là đang trầm luôn đấy!)

May mà có rất nhiều bạn nhỏ dễ thương ngày nào cũng động viên tui, nên tui mới có thể kiên trì đi đến cuối cùng, thật sự cảm ơn mọi người rất rất nhiều!

Cũng có những bạn âm thầm đọc mà chưa từng để lại bình luận, tui cũng là một kiểu độc giả như vậy đó OTZ Dù không biết các bạn là ai, nhưng tui vẫn muốn nói: Cảm ơn vì đã đồng hành, cảm ơn vì đã thích truyện này.

Tác phẩm này đến đây chính thức kết thúc. Hy vọng có thể gặp lại mọi người ở truyện sau!

Chương trước Chương tiếp
Loading...