[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 72



Hiện tại Mễ Lật không chỉ lo cho an toàn của Tần Dao, mà còn phải lo cả cho bản thân mình, xe là do Elsa gọi, tài xế có phải cùng phe hay không vẫn chưa rõ, nhất là khi cô phát hiện phương hướng chiếc xe đang chạy hoàn toàn ngược lại với hướng khách sạn, cũng không phải nơi Tần Dao định đến hôm nay, lòng cô càng thêm hoảng.

Cô từng bị bắt cóc một lần, trong lòng vẫn còn bóng ma, lần đó giữ được bình tĩnh là vì biết Tần Dao nhất định sẽ tới cứu, nhưng lần này khác, Tần Dao rất có thể còn đang gặp nguy hiểm, nếu cô bị bắt nữa, cả hai có khi đều phải chết.

Mễ Lật cố sức đẩy cửa xe, lúc này cô không rảnh phân tích xem nhảy khỏi xe nguy hiểm hơn hay rơi vào tay kẻ địch nguy hiểm hơn, chỉ muốn thoát ra càng nhanh càng tốt. Nhưng cửa đã bị khóa, ngay cả muốn nhảy cũng không được.

Tài xế lải nhải nói gì đó, giữa chừng xen vài câu tiếng Anh, nhưng phát âm lơ lớ, nghe không ra đầu đuôi, Mễ Lật lúc này đã hoàn toàn rối loạn, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện xuống xe tìm Tần Dao, căn bản không hiểu nổi tài xế đang nói gì, chỉ liên tục lặp lại: “Dừng xe! Stop!”

Hai bên mạnh ai nấy nói, trong xe càng lúc càng ồn, Mễ Lật dứt khoát hạ cửa kính, thò đầu lẫn tay ra ngoài hét lớn cầu cứu, có vẻ hành vi này làm tài xế hoảng, cuối cùng cũng chịu đạp phanh. Mễ Lật nghe thấy tiếng cửa mở khoá, lập tức đẩy cửa nhảy xuống.

Lúc này cô không còn tin được ai nữa, cũng không dám tùy tiện bắt xe, cô cắm đầu chạy băng qua mấy con phố liền, đến khi xác định không ai bám theo mới leo lên một chiếc taxi khác.

Tài xế lần này nói tiếng Anh rất tốt, Mễ Lật móc ra nửa số tiền mặt mang theo đưa cho ông, rồi mượn điện thoại gọi cho Tần Dao, nhưng không có ai bắt máy.

Cô như ngồi trên đống lửa, vừa thúc giục tài xế chạy nhanh, vừa gọi cho Cát Lâu, phải mất một lúc lâu mới đè nén được hoảng loạn trong lòng, tóm tắt lại tình hình, hỏi: “Anh có biết Tần Dao đang ở đâu không?”

“Định vị hiện tại cho thấy cô ấy đã quay về khách sạn…” Cát Lâu trả lời.

Lúc trước Mễ Lật báo cho tài xế là địa chỉ công ty Tần Dao định ghé thăm trong ngày, giờ nghe Cát Lâu nói vậy, cô lập tức bảo tài xế đổi hướng, quay về khách sạn.

Có vẻ hôm nay vận khí của cô không tệ, đường đi toàn đèn xanh, không hề bị kẹt xe, điều đó khiến Mễ Lật âm thầm cầu nguyện, đây nhất định là điềm lành, nhất định phải tìm được Tần Dao trước khi nàng bước vào cái bẫy của bọn chúng.

Quẹo qua ngã rẽ, khách sạn đã hiện ra trước mắt, Mễ Lật vừa mở cửa xe bước xuống, cửa còn chưa kịp đóng, đã thấy Tần Dao từ trong khách sạn lao ra, nàng đi rất nhanh, phía sau là Elsa đeo kính đen đuổi theo sát, Tần Dao chạy thẳng đến một chiếc xe màu bạc, vươn tay định mở cửa. Elsa như muốn ngăn lại, nhưng Tần Dao hoàn toàn không dừng.

Mễ Lật chưa từng thấy chiếc xe đó trước đây, rất có thể là do Tần Nam sắp xếp. Bọn họ có khi mượn danh cô để lừa Tần Dao đến một nơi nào đó, Elsa làm việc dưới trướng Tần Dao nhiều năm, dù không thật lòng nhưng ít ra cũng có chút tình cảm, có lẽ đến phút cuối cảm thấy không đành lòng, mới cố gắng khuyên can, nhưng Tần Dao vì lo cho Mễ Lật, hoàn toàn không nghe lọt.

Mễ Lật lập tức lao về phía Tần Dao, lớn tiếng gọi nàng đừng lên xe.

Tần Dao dường như nghe thấy, ngẩng đầu nhìn về phía Mễ Lật, lúc đó tay nàng cũng đã kéo ra cửa xe.

Ngay khoảnh khắc mở cửa, cô nhận ra có gì đó không đúng, phản ứng cực nhanh, xoay người chạy về hướng cửa khách sạn.

ẦM——!!!

Tiếng nổ vang trời như muốn xé rách cả không gian, chấn động mạnh đến mức chuông báo động của khách sạn lập tức rú lên, âm thanh chói tai bao trùm cả khu phố, bảo vệ, nhân viên, khách trong sảnh và người đi đường đều bị kinh động, đồng loạt ngoái lại nhìn.

Mễ Lật đứng chết trân tại chỗ, trơ mắt nhìn chiếc xe kia bốc cháy hừng hực, lửa bắn tung tóe, mà Tần Dao nằm sõng soài cách đó mấy mét, chỉ còn vài bước là tới được cửa khách sạn.

Cô muốn gọi tên Tần Dao, lại không phát ra nổi âm thanh nào. Không có đau lòng, không có nước mắt, thậm chí không cảm nhận được gì, trong lòng như bị rút sạch, trống rỗng đến mức cảnh tượng trước mắt cũng trở nên hư ảo không chân thực.

Không thể nào… Không thể là thật…

Mễ Lật ngẩn người mấy giây, cảm giác toàn thân như bị đóng băng cuối cùng mới từ từ quay lại, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nát, đau đến mức buồn nôn.

“...Tần Dao… Tần Dao…” Cô lẩm bẩm gọi mấy tiếng, sau đó liền hét lên như phát điên mà lao về phía trước, nhưng giữa đường lại bị ai đó kéo chặt lấy tay.

Lúc này trong mắt Mễ Lật chỉ còn có Tần Dao, cô không quan tâm là ai đang giữ mình lại, nhìn thấy mấy bảo vệ khách sạn đang khiêng Tần Dao trở vào trong, cô liều mạng giãy giụa muốn xông tới, nhưng giữ chặt cô không chỉ là một người, cánh tay, vai, cả eo đều bị ghì lại, cô vừa khóc vừa gào, rất nhanh đã khàn cả giọng.

“Bùm——!” Chiếc xe đang cháy phát sinh vụ nổ thứ hai, hai nhân viên bảo vệ đang dập lửa đứng gần đó bị thương, có người bị thương nặng. Sau đó cảnh sát và xe cứu hỏa cũng lần lượt có mặt, ngọn lửa được khống chế, Tần Dao được đưa lên xe cấp cứu, mà Elsa từ sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.

Những người giữ Mễ Lật cuối cùng cũng buông tay, Mễ Lật ngã khuỵu xuống đất, thở dốc một lúc rồi vịn vào bồn hoa đứng dậy, vội vã hỏi hai nhân viên khách sạn vừa kéo mình lúc nãy xe cấp cứu đi đâu, nhờ họ giúp gọi một chiếc taxi, đuổi theo đến bệnh viện.

Trong vụ nổ vừa rồi không chỉ mỗi Tần Dao bị thương, còn có mấy người khác cũng được đưa vào cấp cứu, cộng thêm bệnh nhân cấp cứu từ các nơi khác đổ về, sảnh bệnh viện lúc này vô cùng hỗn loạn, bác sĩ y tá bận túi bụi, khắp nơi đều là tiếng khóc, tiếng rên rỉ, Mễ Lật phải hỏi liền mấy y tá mới biết Tần Dao đã được đưa vào phòng phẫu thuật.

Cô lần theo hướng dẫn, vội vàng chạy đến trước cửa phòng mổ, ngoài cửa có một vệ sĩ ngồi canh, Mễ Lật nhận ra, hắn họ Vương, tên Vương Thanh, là người theo sát Tần Dao mấy ngày nay.

Cô ngồi xuống bên cạnh Vương Thanh, trên đường đến đây, cô đã thấy trước nhiều phòng mổ khác, bên ngoài đông nghịt người nhà người thân đang lo lắng chờ đợi, còn Tần Dao một thân một mình nơi đất khách, vì nhiệm vụ lần này quá bí mật nên chỉ mang theo vài người. Hiện tại xảy ra chuyện, cũng chỉ còn cô và Vương Thanh ngồi chờ ngoài cửa, cô đơn đến tột cùng.

“Chị Mễ… Thực xin lỗi… là lỗi của em… Em xin lỗi…” Vương Thanh là một thanh niên mới ngoài hai mươi, không giống Cát Lâu bình tĩnh cẩn trọng, gặp chuyện liền hoảng loạn, giờ còn khóc to hơn cả Mễ Lật.

Mễ Lật muốn trách hắn không bảo vệ được Tần Dao, nhưng nghĩ lại tình hình khi đó, chính Tần Dao còn không ngờ sẽ bị Elsa phản bội, huống chi là Vương Thanh… Bảo hắn đề phòng từ trước, có khi cũng là quá khó.

“Đừng khóc, Tần Dao vẫn còn…” Mễ Lật định nói “còn đang cấp cứu”, tức là vẫn còn sống, nhưng lời đến bên miệng liền nghẹn lại, chỉ vì chữ “Chết” trong đầu khiến cô sợ hãi đến phát run, cô sợ chỉ cần mình nói ra, sẽ bị một thế lực vô hình nào đó nghe thấy rồi biến điều đó thành sự thật.

Một người vô thần, chỉ đến khi tuyệt vọng tột cùng, mới đem hy vọng hoặc là sợ hãi gửi gắm vào những thứ thần quỷ mơ hồ, mà lúc này, Mễ Lật chỉ cần Tần Dao sống, bất cứ điều kiện gì cô cũng có thể đồng ý.

Vương Thanh bên cạnh vẫn không ngừng nghẹn ngào xin lỗi, tiếng khóc của hắn khiến đầu óc Mễ Lật rối tung, nhưng cũng nhờ vậy mà cơn hoảng loạn trong lòng cô được làm dịu đi đôi chút, cô nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, cứu người là chuyện của bác sĩ, cô giúp được gì đâu, nhưng cô phải làm gì đó, vì Tần Dao.

Mễ Lật đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cố gắng ép cảm xúc xuống đáy lòng, hít thở sâu mấy lần để lấy lại tỉnh táo.

Hiện tại việc đầu tiên cần làm là liên hệ với người của Tần Dao, Mễ Lật không quen ai bên Tần gia, cũng không rõ sau này có thể chuyển Tần Dao đến bệnh viện tốt hơn không, bệnh viện này người vào ra tấp nập, cực kỳ hỗn loạn, cô lo người của Tần Nam sẽ lại thừa cơ ra tay.

Cô hỏi Vương Thanh xin số của Diêu Phỉ, đồng thời biết được Cát Lâu đang trên chuyến bay đến, bên phía Diêu Phỉ, sau khi nghe Mễ Lật kể lại đầu đuôi mọi việc, liền dặn cô cứ ở yên trong bệnh viện, giữ liên lạc thông suốt, nàng sẽ lập tức cho người tới đón.

Một tiếng sau, người của Diêu Phỉ đã đến, còn Tần Dao vẫn chưa được đẩy ra khỏi phòng mổ. Trong nhóm tới có hai người là nhân viên chi nhánh công ty Tần Dao đặt tại quốc gia này, còn lại là vài người nước ngoài, theo lời giới thiệu của người bên công ty, mấy người kia là quản lý cấp cao của một công ty địa phương, từng có hợp tác với Tần Dao, quan hệ không tệ, trong vùng lại có nhiều mối quan hệ, có thể giúp được phần nào.

Họ hỏi Vương Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, câu này khi Mễ Lật vừa đến cũng đã hỏi qua.

Vương Thanh kể: Tần Dao vốn đang trên đường đến gặp đối tác làm ăn, đã đến tận dưới toà nhà công ty, thì Elsa bất ngờ gọi điện nói Mễ Lật bị bắt.

Tần Dao lập tức quay về khách sạn, lên phòng gặp Elsa, hai người ở trong phòng, Vương Thanh không rõ họ nói gì, chỉ lờ mờ nghe thấy có tranh cãi, năm phút sau, Tần Dao vội vàng rời khỏi phòng, đến trước cửa khách sạn thì chiếc xe bạc kia đã đợi sẵn.

“Cảnh sát bạn tôi nói, quả bom trong lần nổ đầu tiên có uy lực rất nhỏ, vụ nổ thật sự lớn là lần thứ hai sau khi xe bắt lửa, may là lúc đó Tần tiểu thư đã được đưa vào trong khách sạn, nên không bị ảnh hưởng. Tỷ lệ cô ấy sống sót là rất cao, đừng quá lo lắng.” một người nước ngoài tóc vàng cao lớn an ủi Mễ Lật, tiếng Trung của hắn khá ổn, chỉ là ngữ điệu có chút kỳ lạ.

Mễ Lật cuối đầu, không lên tiếng, chỉ cần bác sĩ chưa bước ra và đích thân xác nhận rằng Tần Dao đã qua khỏi cửa tử, cô tuyệt đối không thể yên tâm.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng, khi Tần Dao được đẩy ra, Mễ Lật vội muốn lại gần xem tình hình, nhưng y tá đã cản lại, họ nhanh chóng đưa Tần Dao vào phòng hồi sức đặc biệt.

“Bác sĩ nói 24 giờ tới rất quan trọng, nếu vượt qua được, thì cơ bản là sẽ thoát nguy.” có người đứng cạnh truyền lại lời bác sĩ cho Mễ Lật, “À đúng rồi, tôi vừa gọi cho chị Diêu, chị ấy nói sau đợt này sẽ lập tức sắp xếp chuyện chuyển viện…”

Người đó luyên thuyên kể thêm mấy chuyện nữa, Mễ Lật chỉ lặng im nghe, không hề đáp lại.

Lúc nãy báo tin cho Cát Lâu và Diêu Phỉ, cô đã dốc hết toàn bộ bình tĩnh cuối cùng, sau này phải làm gì, họ sẽ thay cô tính toán. Còn lúc này, Mễ Lật chỉ muốn lặng lẽ đứng ở đây, nhìn Tần Dao cho kỹ một chút.

Qua ô cửa kính, cô chỉ nhìn thấy được một nửa khuôn mặt của Tần Dao. Đôi mắt kia đang nhắm chặt, trán cùng cánh tay quấn kín băng trắng, bàn tay lộ ra ngoài chăn đang truyền dịch, từng giọt thuốc nhỏ chầm chậm rơi xuống từ ống truyền.

Mễ Lật khẽ giơ tay lên, áp vào tấm kính chắn giữa cô và Tần Dao, đặt ngay vị trí bên má của nàng, muốn chạm thử, muốn cảm nhận xem thân nhiệt có thật sự còn tồn tại không, nhưng đầu ngón tay truyền đến, chỉ có sự lạnh lẽo của mặt kính thủy tinh.

Cô ngồi yên bên ngoài phòng hồi sức, không chịu rời đi, cũng chẳng nhớ đến chuyện ăn uống hay nghỉ ngơi, cứ thế dựa vào cửa kính, nhìn chăm chăm vào Tần Dao không chớp mắt, thỉnh thoảng mới dịch mắt sang chỗ khác khi có y tá ra vào.

Không biết đã qua bao lâu, Cát Lâu và Diêu Phỉ cũng tới nơi. Họ đã thu xếp xong chuyện chuyển viện cho Tần Dao, chuẩn bị đưa nàng về nước tiếp tục điều trị.

“Việc ở đây sẽ do cảnh sát địa phương tiếp nhận điều tra, em đi cùng chuyến bay với chúng tôi trở về đi.” Diêu Phỉ nhìn Mễ Lật nói.

“Vâng...” Mễ Lật lên tiếng đồng ý, giọng nói khàn khàn đến mức không nhận ra.

Diêu Phỉ nhíu mày: “Em bao lâu rồi chưa uống nước?”

Mễ Lật khẽ lắc đầu, cô thật sự không nhớ rõ, từ lúc gọi điện cho Cát Lâu và Diêu Phỉ xong, cô đã hoàn thành hết những gì bản thân cần làm, sau đó liền buông trôi bản thân vào trạng thái mơ hồ như rơi vào vực sâu, không phân rõ ngày đêm, không cảm giác đói khát.

“Thế này không ổn.” Diêu Phỉ quay đầu dặn dò vài câu, chẳng mấy chốc đã có người mang nước tới, Diêu Phỉ mở nắp chai, đưa tận tay cho nàng, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ nói vết thương của cô ấy không quá nghiêm trọng, tình hình hiện tại đã ổn định, giờ chỉ cần chờ cô ấy tỉnh lại là được.”

Diêu Phỉ vốn không phải kiểu người hay nói nhiều, câu nói cũng chỉ dừng ở nửa chừng — nhưng ý tứ đã quá rõ ràng: Đến khi Tần Dao tỉnh dậy, thấy em thành ra thế này… nàng sẽ rất đau lòng.

Mễ Lật hít hít mũi, nhận lấy chai nước, uống từng ngụm nhỏ, dòng nước lạnh buốt trôi qua cổ họng khô rát như bị thiêu đốt, kích thích đến mức khiến cô ho sặc sụa.

Là Tần Dao thì nhất định sẽ pha nước ấm cho mình…

Không hiểu sao, trong đầu cô lại hiện lên ý nghĩ này.

Cô đương nhiên không trách Diêu Phỉ, trong lúc hỗn loạn thế này, Diêu Phỉ vẫn nhớ để ý đến cổ họng khô khốc của cô, đã là rất tốt rồi.

Không phải ai cũng là Tần Dao. Tần Dao yêu cô, quan tâm cô, đặt cô ở đầu quả tim, nên mới chăm sóc cô chu đáo đến từng chi tiết…

Rất nhiều ký ức, từng chi tiết nhỏ, từng lần được quan tâm ân cần thi nhau tràn về như thuỷ triều.

Những loại trái như dưa hấu, dưa gang, cô không thích cầm cả miếng để ăn, dễ bị dính lên mặt, Mễ Lật từng lầm bầm than phiền với Tần Dao một lần, từ đó về sau, mỗi lần có những thứ đó, Tần Dao đều cắt sẵn thành từng miếng nhỏ, còn cắm tăm giúp cô tiện ăn.

Ban đêm ngủ, Mễ Lật rất hay đá chăn, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô mơ hồ nhớ được có mấy lần Tần Dao đã nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp lại cho mình.

Tần Dao hay đi công tác, nhưng rất hiếm khi đi lâu như lần này, phần lớn là hai ba ngày là về. Mỗi lần đều sẽ mua một món quà nhỏ tặng cô, không phải kiểu đắt tiền, nhưng vô cùng có tâm. Tần Dao có một kiểu lãng mạn rất riêng, luôn thích tìm vài món đồ có phong vị địa phương tặng cô, có khi là bó hoa theo mùa, có khi là đặc sản của vùng đó, thậm chí có khi chỉ là một đoạn ghi âm, ghi lại một khúc dân ca bản xứ thú vị.

Mễ Lật vốn như người gỗ suốt hơn một ngày trời, đến giây phút này, trái tim lại bị bóp nát thêm một lần, cô siết chặt chai nước trong tay, từ từ ngồi xổm xuống đất, nghẹn ngào không thành tiếng, cuối cùng vẫn là bị Diêu Phỉ cưỡng chế kéo rời khỏi bệnh viện.

Về nước, Diêu Phỉ lập tức sắp xếp cho Tần Dao vào phòng bệnh đặc biệt, còn Mễ Lật được bảo về nghỉ ngơi trước, mai lại đến thăm.

Nói là về nhà, nhưng đúng hơn là về nhà Tần Dao. Ở thế giới này, Mễ Lật không có nhà, chỉ vì có Tần Dao, nên nơi này mới được gọi là "nhà".

Mở cửa ra, Lật Lật và Dao Dao đang chơi đùa trên sofa, thấy cô về, cả hai lập tức dừng lại, rồi lon ton chạy tới. Mễ Lật ngồi xuống, từng con một nhẹ nhàng vuốt ve, rồi đứng dậy đi ra ban công, từ đây có thể thấy rõ bên ngoài khu nhà có đậu một chiếc xe đen, chính là chiếc đã bám theo cô từ lúc ra khỏi bệnh viện.

Đến nước này rồi, còn có thể là ai? Ngoài người của Tần Nam, thì chỉ còn người của Từ Trứ.

Mễ Lật nhìn xe một hồi không cảm xúc, kéo rèm lại.

Cô bước vào thư phòng Tần Dao, mở máy tính lên mạng tìm tin tức, vụ nổ hôm đó hiện đang được báo chí nhận định là hành động khủng bố của phần tử cực đoan bản địa. Một số du khách ngoại quốc bị thương, trong đó có nhắc đến Tần Dao, nhưng bài viết không hề gợi lên bất kỳ nghi ngờ gì về âm mưu phía sau, chỉ đơn giản cho rằng Tần Dao xui xẻo, đúng lúc gặp phải vụ khủng bố.

Một tuần tiếp theo, sóng yên biển lặng, tất nhiên là chỉ trên bề mặt, dù Mễ Lật không can dự vào nội bộ tập đoàn Tần thị, chỉ cần qua mấy lần gặp Diêu Phỉ ở bệnh viện, cô cũng cảm nhận được từng đợt sóng ngầm đang cuộn lên.

Tần Dao từng tỉnh lại một lần, nhưng ngay trong đêm hôm đó, tình trạng đột ngột chuyển biến xấu, hôn mê lần nữa, lần này, bác sĩ nói rất không khả quan.

Hôm sau đúng là cuối tuần, khi phần lớn mọi người đang nghỉ ngơi, một tin tức bất ngờ âm thầm xuất hiện trên một trang truyền thông nhỏ, sau đó nhanh chóng lan như cháy rừng trên toàn bộ các nền tảng lớn.

“Tổng tài Tần Mậu Vinh của tập đoàn Tần thị, con riêng nổi lên mặt nước, tình cảm vợ chồng bao năm hóa ra chỉ là lời nói dối.”

Bài viết phơi bày chuyện Tần Mậu Vinh ngoại tình, còn phân tích biểu cảm của ông và vợ mình trong buổi phỏng vấn gần đây, từng khung hình một, theo lời bài báo, vợ chồng Tần thị đã sớm rạn nứt, Từ Nhã Dung nhiều năm không tham gia bất kỳ chương trình truyền thông nào, lần đó xuất hiện cùng ông ta chỉ đơn giản là để tuyên bố chuyện Mễ Lật và Tần Hạo ly hôn.

Bài viết lần này được viết cực kỳ chặt chẽ, lý lẽ rõ ràng, so với loạt phốt khi xưa nhằm vào Tần Hạo thì càng khiến người ta tin phục. Không hề xen lẫn thật giả, toàn bộ đều là sự thật. Bài bóc phốt còn chỉ rõ rằng, đứa con riêng của Tần Mậu Vinh không ai khác chính là phó tổng điều hành hiện tại của Tập đoàn Tần thị Tần Nam.

Chẳng bao lâu, cái tên Tần Nam cũng leo thẳng lên hot search, những chuyện trong quá khứ của hắn lần lượt bị dân mạng đào lại.

Ban đầu cư dân mạng đều tập trung phẫn nộ vào Tần Mậu Vinh đạo đức giả, lấy quyền mưu tư, nâng đỡ con riêng, nhưng rất nhanh sau đó, lại có người phát hiện Tần Nam học vấn rất cao, rồi từng người từng người bạn học của Tần Nam lần lượt lên tiếng, kể hắn lúc đi học nghiêm túc thế nào, giỏi giang thế nào, thậm chí còn là người luôn giúp đỡ bạn bè.

Tiếp đến, một vài nhân viên bên trong Tần thị cũng góp lời, nói Tần Nam dù là lãnh đạo cấp cao nhưng rất gần gũi, biết lắng nghe, lại luôn quan tâm đến nhân viên tuyến dưới.

Chưa đến nửa ngày, dư luận xoay chuyển, từ phẫn nộ chửi rủa, ăn dưa xem diễn chuyển sang đồng cảm với Tần Nam.

Tần Nam vốn đã có ngoại hình sáng, lại thêm một lý lịch sáng lạn, nên dân mạng bắt đầu thay đổi giọng điệu: “Con riêng thì sao? Sai là sai ở ông ba giả tạo và bà mẹ tiểu tam mặt dày kia!”

Sau hai ngày dư luận dậy sóng, ngày thứ ba, lại có một bài viết khác leo top hot search: “Bỏ phiếu chọn người thừa kế tập đoàn Tần thị — Bạn thích ai nhất?”

Đây không phải bài viết chuyên sâu kiểu kinh tế tài chính, mà rõ ràng là một bài viết mang tính giải trí, trong đó liệt kê ba cái tên: Tần Hạo, Tần Dao và Tần Nam.

Tần Hạo ban đầu được xem là người kế thừa sáng giá nhất, nhưng do phốt ngoại tình và cậy quyền lộng hành nên giờ đã mất sạch uy tín, Tần Dao thì ổn, nhưng vừa mới bị khủng bố ở nước ngoài, giờ sống chết chưa rõ, cho dù có sống, thì cũng cần một thời gian dài để hồi phục, mà thương trường biến hóa khôn lường, đợi đến lúc nàng trở lại, Tần thị có khi đã đổi chủ. Hơn nữa, “phụ nữ mà”, cư dân mạng bắt đầu tặc lưỡi, “kết hôn sinh con chắc chắn ảnh hưởng sự nghiệp”.

Vì vậy, người phù hợp nhất lúc này chính là Tần Nam, sự ưu tú của Tần Nam đã được chứng minh từ hàng loạt cuộc đào info của dân mạng. Về huyết thống, hắn vẫn có thể thừa kế sản nghiệp của Tần Mậu Vinh, về năng lực, còn trẻ tuổi mà đã ngồi vào ghế Phó tổng điều hành, vượt trội hơn nhiều lãnh đạo kỳ cựu khác trong tập đoàn.

Cho nên, dù Tần Mậu Vinh chọn kế thừa theo dòng máu hay theo năng lực, thì Tần Nam đều là lựa chọn tối ưu.

Mấy bài kiểu phân tích kinh tế học thuật thì không phải ai cũng xem, nhưng những bài viết đơn giản dễ hiểu mang tính giải trí như vậy thì tốc độ lan truyền cực nhanh, khi độ hot tăng lên, các kênh chuyên về tài chính, pháp luật, thậm chí cả kênh đánh giá phim cũng bắt đầu hùa theo, ai nấy đều phân tích vô cùng rôm rả.

Ban đầu đa phần các thành viên hội đồng quản trị đều là những người từng sát cánh cùng Tần Mậu Vinh gầy dựng sự nghiệp, bọn họ tin Tần Mậu Vinh hơn tin Tần Nam. Hơn nữa, bản thân Tần Mậu Vinh cũng nắm trong tay lượng cổ phần cực lớn, có thể nói, nếu không có ông ta chống lưng, Tần Nam chẳng có cơ hội leo lên.

Nhưng hiện tại, danh tiếng Tần Mậu Vinh đã bị bôi nhọ nghiêm trọng, hàng loạt scandal bị phanh phui: lạm quyền, thiên vị, ép buộc nhân viên, bội nghĩa quên ơn, trong số đó, có vài bài viết cực kỳ mang tính kích động, mỉa mai rằng tập đoàn Tần thị lớn mạnh không phải nhờ riêng gia tộc Tần gia thì dựa vào đâu mà quyền lực lại chỉ do người Tần gia nắm giữ?

Nếu như trước kia, hội đồng quản trị vẫn còn một lòng trung thành với Tần Mậu Vinh, thì giờ đây, nội bộ đã chia rẽ, Tần Nam với thân phận là con riêng, trên pháp lý hoàn toàn hợp lệ, lại thêm hình ảnh người bị hại vừa khéo tạo nên sự đồng cảm và lôi kéo được lòng tin từ một bộ phận thành viên.

Cho dù lúc này Tần Mậu Vinh có nhận ra dã tâm của Tần Nam, thì cũng không thể làm gì được nữa rồi.

Từ khi Tần Dao xảy ra chuyện, đến khi tập đoàn Tần thị đổi chủ, chưa đến một tháng, người mẫn cảm đã bắt đầu ngửi ra mùi âm mưu, nhưng đến lúc này, không ai muốn mạo hiểm, không phải ai cũng có thể nghịch thiên cải mệnh, mà thuận theo thời thế thì luôn ít rủi ro hơn.

“Hội đồng quản trị đã thông qua việc để Tần Nam tạm thời giữ chức quyền chủ tịch, ngày mai hân sẽ tổ chức họp báo tại hội trường tổng bộ, đến lúc đó, cô đi cùng tôi xem một chút?”

Hôm nay Mễ Lật từ bệnh viện đi ra, tình cờ gặp được Diêu Phỉ đang chuẩn bị vào. Mễ Lật hơi do dự, hỏi: “Em không phải người trong công ty mấy chị, tới hiện trường liệu có sao không?”

Diêu Phỉ nói: “Không sao, em đến đi, cũng nên có một cái kết rồi.”

Sáng hôm sau, Mễ Lật dậy từ sớm, cô không buồn trang điểm, chỉ buộc tóc tùy ý rồi rời khỏi nhà. Đi tới cổng khu dân cư, chiếc xe vẫn luôn theo dõi cô trước đó đã không thấy đâu, có lẽ là sau khi Tần Nam đạt được mục đích, cảm thấy không cần thiết phải bám theo nữa nên đã rút người đi.

Mễ Lật đến công ty Tần Dao, lên xe của Dao Phi. Diêu Phỉ vẫn như thường lệ, không nói nhiều lời, suốt dọc đường chỉ lo cắm đầu bấm điện thoại, trông vô cùng bận rộn.

Cũng phải, từ lúc Tần Dao ra nước ngoài công tác đến giờ, đã hơn một tháng, suốt quãng thời gian đó toàn bộ công việc đều đổ lên đầu một mình Diêu Phỉ, không bận mới lạ.

Hai người đi từ bãi đậu xe ngầm, lên thẳng tầng sáu là hội trường lớn, khi thang máy đến tầng một, cửa vừa mở ra đã có một đám phóng viên vác máy quay lỉnh kỉnh bước vào.

Diêu Phỉ vội kéo Mễ Lật lui về sau một bước, nghiêng người xoay lưng che cho nàng, còn hai trợ lý đi cùng cũng kịp thời chắn phía trước, nhờ vậy không bị ai nhận ra.

Trong nhóm phóng viên đi chung thang máy có mấy người quen nhau, đang khẽ khàng tán gẫu.

“Dạo này mệt muốn chết, vì vụ này mà tăng ca liên tục.”

“Có tăng ca là còn may, tôi thì sợ không có bài mà viết, nhưng nhờ Tần thị, tháng này khỏi cần lo thiếu tin, ngày nào cũng có đề tài nóng hổi.”

“Tôi vốn định tháng này xin nghỉ đi du lịch, mà giờ chịu rồi, mấy người làm ơn có việc gì thì báo sớm một chút có được không, toàn đến sát nút mới tung tin, cứ coi chúng ta là súng xài tạm.”

“Khụ khụ—” Người đi phía trước còn đang than vãn, đã bị người bên cạnh giả vờ ho ngắt lời, khẽ ra hiệu mắt nhìn quanh, ý nhắc nhở: Trong thang còn có người ngoài.

Thật ra không cần họ nhắc, Mễ Lật nghe là hiểu ngay, liên tiếp những tin tức được tung ra, rồi dư luận dẫn dắt, tất cả đều là những thủ đoạn cô quá quen thuộc.

Tần Nam chắc hẳn đã lường trước, nếu hắn xuống tay với Tần Hạo và Tần Dao, cho dù hắn tài giỏi đến đâu, Tần Mậu Vinh cũng tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng nếu hắn không làm gì, Tần Mậu Vinh lại sẽ không bao giờ chủ động công khai thân phận hắn, cũng đồng nghĩa với việc hắn mãi mãi không thể đứng cùng vị trí với Tần Dao hay Tần Hạo.

Cho nên kế hoạch lần này là thứ Tần Nam đã chuẩn bị từ sớm, chỉ chờ đúng thời điểm rồi âm thầm kích hoạt.

Vừa bước vào hội trường, Mễ Lật liền trông thấy Tần Nam đang đứng dưới sân khấu chuẩn bị phát biểu, mà đúng lúc này Tần Nam cũng nhìn thấy cô, khẽ nhếch môi nở một nụ cười trào phúng.

Mễ Lật vừa nghĩ đến những chuyện hắn làm với Tần Dao liền hận đến ngứa răng, chỉ hận không thể xông lên xé xác hắn ngay tại chỗ. Cô tiến về phía Tần Nam vài bước, nhưng bị Diêu Phỉ phát hiện ra ý đồ, lập tức kéo nàng lại.

Dù vậy, cô vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn chằm chằm Tần Nam, ánh mắt đầy phẫn hận và bi thương, nước mắt không kiềm được tràn ra nơi hốc mắt.

“Chào buổi sáng các vị khách quý, các phóng viên truyền thông thân mến…” Đúng giờ, sau phần giới thiệu ngắn gọn của người dẫn chương trình, Tần Nam bước lên bục phát biểu.

Đây là một buổi họp báo có phát trực tiếp toàn mạng, bài phát biểu của Tần Nam rõ ràng được chuẩn bị rất kỹ, ngữ điệu trầm bổng kèm theo vài câu hài hước, càng tăng thêm cảm giác thân thiện, khéo léo phụ hoạ cho hình ảnh ấm áp - khiêm tốn - tài giỏi mà dư luận đang xây dựng cho hắn.

Hắn bắt đầu kể về quá khứ của bản thân, kể về hành trình trèo lên vị trí hôm nay, đương nhiên trong đó hoàn toàn không đề cập đến những thủ đoạn dơ bẩn, mà là một bản lý lịch phấn đấu đậm chất truyền cảm hứng.

Giọng điệu Tần Nam lên xuống có tiết tấu, tràn đầy cảm giác nghệ thuật diễn thuyết, sau khi nói xong về bản thân, hắn lại nói tiếp về kế hoạch phát triển chiến lược của tập đoàn trong tương lai, đến lúc kết thúc, dưới sân khấu liền vang lên một tràng pháo tay rầm rộ.

Tần Nam quay lại ngồi vào hàng ghế chủ tọa, một bên giả vờ lắng nghe người khác phát biểu, một bên ngấm ngầm tính toán trong đầu.

Hiện tại Tần Hạo đã hoàn toàn câm nín, đến cả buổi họp hôm nay cũng không thèm vác mặt tới, Tần Dao theo tin người của hắn báo lại vẫn còn nằm trong viện, còn Tần Mậu Vinh, đang bị hội đồng quản trị gây áp lực truy cứu trách nhiệm, căn bản không còn dư lực để quản hắn.

Nghĩ đến đây, Tần Nam không nhịn được nở nụ cười đầy tự tin, những tin tức rò rỉ trên mạng trước giờ đều do hắn an bài người tung ra, bản thân vẫn chưa từng đích thân lộ diện, mà lần này, mượn danh họp báo phát trực tuyến, hắn tin chắc đã có thể trực tiếp cho toàn bộ công chúng thấy một Tần Nam nho nhã phong độ, học thức uyên bác.

Một kẻ thân phận thấp hèn, dựa vào thực lực mà lật đổ đám tư bản bẩn thỉu, tự mình giành lấy tất cả, đây chẳng phải chính là câu chuyện “nghịch tập vươn lên” mà đám người kia luôn khát cầu đó sao?

Giây phút đứng trên bục này, hắn có thể tưởng tượng được sau hôm nay, dư luận sẽ tung hô hắn thế nào.

Chỉ còn hai mối hiểm hoạ, chỉ có hai người là biết rõ kế hoạch này của hắn.

Còn tên còn lại — Elsa, cái đồ đàn bà ngu ngốc kia. Tự cho là bọn họ có xuất thân tương tự, liền một mực tự nguyện nghĩ hắn với nàng là cùng loại người.

Một là tên cháu trai Từ gia Từ Trứ, cái đồ vô dụng chẳng làm nên trò trống gì, nếu không phải hắn ta làm hỏng việc, hắn đây cũng không cần phải ra tay gấp gáp thế này.

Kẻ còn lại—Elsa cái người phụ nữ ngu xuẩn kia, cứ tưởng hai người cùng có xuất thân thấp hèn nên ảo tưởng họ là đồng loại. Hừ, làm sao hắn có thể giống cô ta? Hắn là người phải đứng trên đỉnh cao, sao có thể cùng cô ta co ro nơi góc tối, ôm nhau liếm vết thương?

Từ Trứ chính là một con chó điên, Tôn Vĩnh Chính kẻ bắt cóc Mễ Lật, và cả đám đã tham gia vào vụ đánh bom lần này đều do Từ Trứ liên hệ, không hiểu tên đó đào đâu ra lắm kẻ điên liều mạng đến vậy. Mặc dù có thể gọi người giỏi thật, nhưng chó điên vẫn là chó, mà chó thì chỉ cần cho nó xương là được.

Về phần Elsa, lúc ở nước ngoài hành động cô ta đã tự ý thả Mễ Lật, coi như phản lệnh hắn, cũng tức là không còn chung một con đường nữa, loại người như vậy, giữ lại cũng không có ích gì, chờ cơ hội xử lý sạch sẽ là được.

Tần Nam ngồi trên sân khấu, trong lòng toàn tính toán độc ác, nhưng trên mặt lại vẫn là gương mặt ôn hòa thân thiện. Hắn đeo mặt nạ này đã quá lâu, từ lâu đã học được cách tự tìm thú vui trong cái sự “lừa mình dối người” này.

Giống như bây giờ, chỉ cần nghĩ đến việc không ai có thể nhìn ra dưới nụ cười của hắn là những suy nghĩ kinh tởm đến mức nào —— à không, đâu chỉ là một hai người bị lừa, đây là phát sóng trực tiếp toàn quốc, hàng ngàn hàng vạn người đang theo dõi hắn, mà chẳng một ai nhìn thấu —— khoảnh khắc đó với hắn mà nói, chẳng khác gì một bữa đại tiệc cuồng hoan, hắn kích động đến mức muốn thét lên, nhưng vẫn phải kiềm nén, không để bản thân biến thái đến quá đà.

Nhẫn nại, giả vờ, thật sự là hai điều tuyệt vời nhất trên đời này.

Đúng rồi, còn cả cô bạn gái của Tần Dao, cái đứa les buồn nôn tên Mễ Lật kia, chắc chắn cô ta biết kế hoạch này, nhưng chẳng ai tin lời cô ta đâu, càng đáng thương chính là ánh mắt cô ta nhìn hắn lúc nãy, vừa căm hận vừa đau lòng, thật sự làm hắn thấy… khoái.

Nghĩ đến đây, Tần Nam không nhịn được muốn thưởng thức ánh mắt đó thêm lần nữa, hắn liếc mắt đảo quanh một vòng khán đài, cuối cùng dừng lại ở hàng thứ hai từ dưới lên, tìm thấy cô rồi.

Ngay lúc hắn nhìn thấy Mễ Lật, Mễ Lật cũng đang nhìn hắn, Tần Nam nhếch môi cười, với người ngoài thì chỉ là một nụ cười lịch sự bình thường, nhưng hắn tin, Mễ Lật nhất định hiểu được ý cười đó mang theo thứ gì.

Lúc này Diêu Phỉ ghé sát tai Mễ Lật nói gì đó, Mễ Lật cúi đầu nghe xong khẽ gật đầu, khi ngẩng lên nhìn lại Tần Nam, ánh mắt vốn chất chứa đau thương đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nụ cười nhếch môi đầy trào phúng, chẳng khác gì bản sao của Tần Nam.

Một tia dự cảm không lành dâng lên trong lòng Tần Nam, mà âm thanh hỗn loạn từ ngoài cửa vọng vào, dường như đang xác thực nỗi bất an này.

Vài giây sau, cửa hội trường bị đẩy ra, người phụ nữ lẽ ra đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, giờ đây lại trang điểm tinh tế, mặc áo sơ mi đỏ thẫm, khoác ngoài là bộ vest sọc đen, giày cao gót đen bóng, thần sắc rạng rỡ, khí trường ép người, sải bước xuất hiện trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Lật: Diễn xuất của tôi thế nào hả mọi người!!! Tiếng vỗ tay đâu rồi!!!

Cảm giác như tôi sắp bị đánh chết vậy, với sức mạnh cầu sinh mãnh liệt tôi đã viết liền một mạch tới lúc Tần Dao tái xuất, tiện thể bù luôn hai chương còn nợ.

Lật xe xong lại lật tiếp, các bạn có bị quay cho chóng mặt chưa?

Tình tiết cứ xem giải trí là chính nhé mọi người, đừng quá bắt bẻ logic hay mấy chi tiết kỹ thuật, nói thật là tôi viết một lèo đến đây tự quay bản thân chóng mặt luôn rồi (:з」∠)

Chương trước Chương tiếp
Loading...