[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 59



Biết rõ hào quang nam chính của Tần Hạo cho dù dẫn dắt dư luận thế nào, tin tức hắn và Mễ Lật ly hôn cũng không thể nguội được, vì thế sau khi đẩy mạnh chủ đề tình yêu thần tiên, Tần Dao lại cho sắp xếp thêm một hot topic khác mang tên “những năm tháng đó, chúng ta từng theo đuổi một tình yêu”, cố tình chọn ra vài cặp đôi màn ảnh từng được yêu thích, nhân phẩm tốt, cuối cùng cũng chia tay trong tiếc nuối, tin tức Tần Hạo và Mễ Lật ly hôn liền được xen vào trong loạt tin này.

Kết quả đúng như dự đoán, không ai còn xoáy sâu truy cứu đúng sai nữa, cư dân mạng chuyển từ cảm thán chuyện của Tần Hạo và Mễ Lật sang bàn về các cặp đôi nghệ sĩ, rồi dần dần lại nói đến chuyện tình yêu của chính họ cùng người bên cạnh. Một bên thì “phát đường” với mấy cặp đôi chủ đề tình yêu thần tiên, một bên lại cắn mảnh thủy tinh trong “tình yêu đã qua” mà nhai ngấu nghiến. Cảm giác kia, đúng là vừa chua vừa khoái.

Sau khi giải quyết xong rắc rối lớn này, tâm trạng Mễ Lật tốt đến mức muốn mở party ăn mừng luôn ở cửa tiệm, đốt vài tràng pháo cho thêm khí thế.

Có điều nếu làm vậy mà bị người ta chụp hình rồi đăng lên mạng, thì công sức dạo gần đây của Tần Dao với mẹ nàng e là đổ sông đổ biển, nên Mễ Lật đành nhẫn nhịn, kìm lại trái tim đang nhộn nhạo của mình.

Ngay sau đó cô lại nhớ đến mấy lần đi đường từng nghe thấy mấy chiếc loa quảng cáo mời chào khuyến mãi nhảy lầu, lý do cái gì cũng có, đến cả “vợ theo trai bỏ nhà, ông chủ không còn tâm trạng buôn bán” cũng từng nghe qua.

Ai, hay là mình cũng kiếm cái loa, phát thông báo như kiểu “Tin chấn động! Nhân dịp chủ tiệm ly hôn thành công, toàn tiệm mở đợt ưu đãi siêu to khổng lồ! Bánh kem giá gốc 99, 199, 299 tệ, giờ đồng loạt chỉ còn 9 tệ 8! 9 tệ 8! Mua bánh ngon mang về nhà!”

Thôi, không được, lỗ chết, Mễ Lật còn chưa ngu đến mức điên thật, chỉ diễn tập trong đầu một lượt, tưởng tượng cảnh lời quảng cáo bị ai đó quay lại rồi tung lên mạng, tiệm bánh của cô vì thế một đêm thành danh, mở rộng chi nhánh khắp cả nước, một năm thu hồi vốn, hai năm lời trăm triệu, ba năm lời tỷ, năm năm phá trăm tỷ, từ đó cưới được nữ thần bạch phú mỹ, bước lên đỉnh cao nhân sinh!

Ặc, nghĩ kỹ thì cũng có hơi động tâm...

Vì quá vui nên hậu quả là nguyên buổi tối hôm đó Mễ Lật cứ cười ngốc không ngừng, cô ôm Lật Lật vào lòng, một người một mèo, đứa nào cũng ngốc hơn đứa nào, Lật Lật kêu “meo”, Mễ Lật cũng “meo” theo. Lật Lật không kêu nữa Mễ Lật lại “meo meo meo” chọc nó, Tần Dao và Dao Dao ngồi đối diện, nhìn hai kẻ ngốc này mà mặt đầy biểu cảm chúng ta đang nuôi hai đứa thiểu năng sao?

Đáng tiếc dạo gần đây Dao Dao đã bị chỉ số IQ của Lật Lật truyền nhiễm, chẳng bao lâu cũng gia nhập hội dàn đồng ca meo meo meo kỳ quặc này, chỉ còn lại một mình Tần Dao đau khổ gồng gánh đường cong IQ đang ngày một tuột dốc của cả nhà, thật sự rất gian nan.

Sáng thứ bảy, Mễ Lật như thường lệ đến tiệm, Tần Dao cũng đi cùng, nhìn nhiều lần quá nên dần dần nàng cũng biết phụ giúp, đưa đồ, bấm máy cho Mễ Lật lúc làm bánh.

Sau khi hoàn tất loạt bánh trong ngày, Mễ Lật dặn dò Ngô Mộng Mộng và Đỗ Tư Oánh nếu có chuyện gì thì gọi điện, sau đó cùng Tần Dao lên phòng nghỉ ở tầng trên văn phòng nàng.

Cô ngồi trên sofa vừa lướt tin tuyển dụng vừa đợi Tần Dao làm việc xong, gần đến trưa, hai người thay đồ, dặm lại lớp trang điểm, cùng nhau đến buổi hẹn mà Tần Nam sắp xếp.

Hôm nay Tần Nam mặc một cái áo thun trắng đơn giản, khoác ngoài là sơ mi màu be, quần dài đen kiểu dáng thường ngày, so với lần gặp vào thứ năm trông càng thêm thân thiện, dễ tiếp cận.

Hai bên vừa gặp mặt đã “thân thiết” chào hỏi vài câu trước cửa tiệm, sau đó mới cùng ngồi vào chỗ, Tần Nam liền mở lời hỏi Mễ Lật về chuyện bồi thường.

Tất nhiên bồi thường không phải trọng tâm của bữa ăn này, hắn cố ý đặt nó lên đầu chỉ là để nói xong cho nhanh còn tiện chuyển chủ đề. Mễ Lật thừa biết cái gọi là bồi thường này chẳng qua chỉ là cái cớ Tần Nam mượn miệng mà thôi, nhưng nếu chính trải nghiệm bị hại của mình lại bị người ta đem ra dùng như một công cụ, thì cô không tranh thủ đòi ít “phí mượn chuyện” cho ra trò chẳng phải uổng phí cơn ác mộng kia rồi sao?

Trên đường đi cô đã tranh thủ hỏi rõ Tần Dao về cái gọi là “phạm vi quyền hạn” của Tần Nam là đến đâu, sau đó chọn một con số vừa khéo nằm trong khả năng chi trả của hắn, nhưng chắc chắn cũng đau như bị lóc thịt.

Tiền từ trên trời rơi xuống, không lấy thì uổng!

Quả nhiên sau khi nghe Mễ Lật đưa ra con số, mặt Tần Nam cứng đờ vài giây, cuối cùng vẫn phải nghiến răng đồng ý. Một phần là vì Tần Dao đang ngồi ngay bên cạnh, hiểu rõ ranh giới quyền hạn của hắn như lòng bàn tay, nếu hắn dám bịa chuyện là không đủ khả năng chi trả thì chắc chắn không qua mắt được, mặt khác hắn còn cần thuyết phục Tần Dao đứng về phía mình, nếu không thể thể hiện chút thành ý và bản lĩnh thì người ta lấy gì để tin?

Trong tình huống bình thường, nói đến chuyện bồi thường kiểu gì hai bên cũng sẽ phải cò kè mặc cả một trận, nhưng có Tần Dao ở đây, rõ rõ ràng ràng như vậy, đến cả mấy trò giả vờ “tôi phải xin ý kiến cấp trên trước” rồi giả vờ suy nghĩ một thời gian, sau đó mới đồng ý để đối phương có cảm giác mình được lời cũng hoàn toàn không áp dụng nổi.

Tần Nam vốn tưởng vụ “bồi thường” này chỉ là thủ tục hình thức cả hai đều ngầm hiểu, Mễ Lật là bạn Tần Dao, Tần Dao dù thế nào cũng sẽ giữ thể diện cho anh họ, không đến mức để bạn thân chém anh mình một phát sâu như vậy, dù số tiền kia với người bình thường là một món lớn, nhưng với Tần Dao cũng chỉ như tiền lẻ.

Kết quả Tần Dao lại không đi theo đường mòn suy nghĩ của hắn, điều này khiến Tần Nam có chút lúng túng, không biết là do mình lộ sơ hở khiến Tần Dao nghi ngờ, hay là do nàng đã cưng chiều Mễ Lật đến mức không gì là không thể nữa rồi.

Dù sao thì Dương Diệc Tiêu vẫn còn đang bị giam, Tần Mậu Vinh có gọi cho hắn, vì vụ cúc áo mà mắng cho một trận ra trò, đồng thời ông ta cũng cho Tần Nam biết rằng cảnh sát tra tới ông thì bị vướng, không tra tiếp được, luật sư nói tình trạng tinh thần của Dương Diệc Tiêu hiện tại rất tệ, suốt ngày chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào tường, không nói không rằng với ai, hoàn toàn bị tẩy não đến triệt để, Tần Nam không tin cô ta có thể hé môi nói gì với Tần Dao.

Cho nên chắc chắn là vế sau, Tần Dao đã từng vì Mễ Lật mà chấp nhận bị đâm một dao, giờ giúp nàng đòi ít tiền đền bù để vui lòng cũng chẳng phải không thể.

Khi thấy Mễ Lật nghe xong cam kết của mình liền hào hứng nhìn sang Tần Dao, mà Tần Dao cũng đáp lại ánh mắt đó bằng vẻ cưng chiều xen lẫn bất đắc dĩ, Tần Nam càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Hừ, đúng là cặp chị em!

Tần Nam không mấy quan tâm Mễ Lật và Tần Dao rốt cuộc là quen nhau kiểu gì, chỉ cần biết một điều, Tần Dao rất coi trọng Mễ Lật, có điểm khởi đầu này, thì việc Tần Dao đang rất hận Tần Hạo là điều chắc chắn. Mà như thế, đối với kế hoạch sắp tới của hắn đúng là một tin tức quá sức tuyệt vời.

Nín đau mà đồng ý con số bồi thường xong, Tần Nam vừa lần nữa tỏ ý xin lỗi Mễ Lật, vừa âm thầm chuyển đề tài hướng sang Tần Hạo.

“Chuyện lần này tuy là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng cũng là hậu quả của việc công ty Tinh Huy quản lý lỏng lẻo, tôi sẽ báo cáo tình hình này với hội đồng quản trị, yêu cầu họ nhất định phải coi trọng, ra chỉ thị buộc Tinh Huy phải tăng cường quản lý nhân sự trong công ty, tuyệt đối không để chuyện tương tự tái diễn.”

“Vậy thì thật là phiền Tần tiên sinh rồi.” Mễ Lật thuận miệng đẩy lời, “Nếu Tần Hạo có được một nửa sự tận tâm của anh, tôi cũng đâu phải chịu cảnh khổ sở này.”

“Không phiền đâu.” Tần Nam tỏ vẻ khiêm nhường, “Tôi nghĩ, tiểu Tần tổng chắc không cố ý, chắc chỉ là quá bận nên không để ý tới thôi, trước đây tôi còn nghĩ, người ưu tú như hắn, chắc hẳn có thể cân bằng tốt sự nghiệp và gia đình, tôi còn định lấy hắn làm hình mẫu…” Nói đến đây, Tần Nam khẽ lắc đầu, làm ra vẻ cảm khái một hồi, rồi bất ngờ chuyển hướng, quay sang hỏi Tần Dao: “Nghe nói Tần tổng còn bị thương vì chuyện này, không biết giờ đã hồi phục chưa?”

À há, khéo chọn điểm dừng ha! Mễ Lật ngồi bên cạnh thầm chấm điểm cho màn diễn này của Tần Nam, hắn vừa nhắc tới biểu hiện của Tần Hạo lẫn Tần Dao trong vụ việc, đặt hai người song song ra đó so sánh, rồi chừa lại khoảng trống cho người nghe tự suy ngẫm, khỏi cần trực tiếp nói xấu ai mà vẫn khiến người ta thấy rõ sự khác biệt. Chỉ riêng chiêu này thôi, điểm của Tần Nam trong mắt Mễ Lật đã ăn đứt Tần Hạo vài tầng mây.

Diễn xuất của ảnh đế Tần Nam thật sự đã rất khá, đáng tiếc đối diện với hắn là một ảnh hậu cộng thêm một diễn tinh, Tần Dao lập tức phối hợp, biểu hiện một chút bực tức. Mễ Lật liền thuận thế nổi giận nói: “Vẫn chưa khỏi hẳn đâu, tới giờ còn chưa cắt chỉ, cái gì mà bận quá không để ý, Tần Dao còn có thể đích thân đến hiện trường cứu tôi, mà hắn thì đến tận lúc tôi tỉnh lại mới ló mặt tới thăm, rõ ràng là không có chút tấm lòng nào!”

Tần Nam làm ra vẻ muốn bênh Tần Hạo vài câu, nhìn qua thì giống đang nói đỡ, nhưng từng câu từng chữ đều như từng nhát dao cắt vào cảm xúc của Tần Dao và Mễ Lật. Thấy cả hai đều bị dẫn dắt đúng như kỳ vọng, Mễ Lật không ngừng chỉ trích Tần Hạo, ánh mắt Tần Dao cũng hiện lên vẻ không tán đồng, lúc này Tần Nam mới bắt đầu lật bài.

“Tôi thật không ngờ tính cách ngoài đời của tiểu Tần tổng lại là như vậy, tuần này tôi vừa mới được thăng chức vào hội đồng quản trị, nhưng theo cơ cấu tổ chức hiện tại, cấp bậc của tiểu Tần tổng vẫn cao hơn tôi một bậc, tôi vốn không có quyền quản thúc hắn. Rõ ràng biết hân khiến Mễ tiểu thư phải chịu khổ như vậy, mà tôi lại không có cách nào xử lý, thật sự rất áy náy, nếu có chuyện gì tôi giúp được, nhất định phải nói với tôi.”

Vẫn đang diễn! Mễ Lật bắt đầu hơi khâm phục sự kiên nhẫn của Tần Nam rồi, nhưng miếng mồi béo tự đưa tới tận miệng, cô mà không kéo hắn vào hố, vậy chẳng phải uổng phí chuyến xuyên sách lần này sao?

“Tần Dao, chị cũng vậy! Chị là chị hắn mà chẳng lẽ không dạy dỗ được hắn sao? Chị nói xem, có tức không chứ!” Mễ Lật đột nhiên đặt mạnh đũa xuống, uất ức nói.

“Chị thì là chị, nhưng muốn nó trả giá thì phải thông qua hội đồng quản trị.” Tần Dao nhẹ giọng nói, vẻ mặt mệt mỏi, “Không có lý do đủ nghiêm trọng, cùng lắm cũng chỉ bị cảnh cáo qua thư, không ảnh hưởng gì mấy. Muốn giúp em hả giận, trừ phi có cách nào vượt qua cả hội đồng quản trị…”

Lời nói tới đây thì ngưng bặt, bữa này cô ăn chẳng được mấy miếng, giờ lại nhíu mày như thể đang rất đau đầu vì chuyện này.

Mễ Lật thở dài tiếc nuối: “Làm gì có cách nào đâu! Với cái thế lực hiện giờ của Tần Hạo, nếu ba hắn vừa nghỉ hưu là hắn lên thay, thì đời này em coi như bó tay, đừng nói chuyện hả giận gì nữa!”

Nói đến đây, Mễ Lật hoàn toàn vứt bỏ hình tượng, dùng đũa gõ vào thành bát cơm, lạch cạch lạch cạch nghe mà phiền cả lỗ tai, Tần Dao vội an ủi sẽ nghĩ cách khác, nhưng ai cũng nhìn ra được cái gọi là “nghĩ cách” đó, chỉ là cách nói khác của “hết cách rồi”.

Không thể không nói, Tần Nam đúng là rất cẩn trọng, Mễ Lật liên tục không chịu buông tha, làm ầm lên vì vụ này suốt, Tần Dao thì dịu giọng dỗ dành, hai người bọn họ diễn cực lực suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Tần Nam mới rốt cuộc mở miệng:

“Nghe hai người nói như vậy, tôi bỗng nhớ ra, hình như tôi thật sự có một cách, có thể khiến hắn vấp ngã một cú…”

“Cách gì?” Mễ Lật và Tần Dao đồng thanh hỏi.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Lật: Chị nghe đây! Tình tiết bữa trưa nay cứ theo đúng thiết kế của em, thế này thế kia, biết chưa hả?

Tần Dao: Nhưng mà chị thấy làm vậy trông chị ngu ngơ lắm luôn á…

Mễ Lật khóc rấm rứt: Chị khinh thường IQ của em đúng không! Đã không thèm chơi chung lại còn không chịu phối hợp diễn nữa huhu QAQ

Tần Dao nhắm mắt nghiến răng: DIỄN! DIỄN! DIỄN! Không diễn không phải người!

Thế là trong gia đình bốn miệng ăn gồm hai người hai mèo, IQ cuối cùng phụ trách chống đỡ mặt mũi cả nhà cũng chính thức đầu hàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...