[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 55
“Không có không có, thêm phiền gì chứ! Anh là lão bản, tôi là người làm thuê, sao có thể nói thế được……” Mễ Lật thật lòng mừng cho hắn, mà bản thân cũng đang rất phấn khởi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, “Tóm lại cảm ơn lão bản! Chuyện đã qua thì để nó qua đi, có thể bắt đầu lại là tốt rồi, chúc anh mọi điều thuận lợi!”“Thông tin cần bàn giao tôi đều để trong máy tính, lát nữa cô tự kiểm tra, có vấn đề gì cứ liên hệ bất cứ lúc nào.” An Thành đứng dậy vận động tay chân một chút, từ sau quầy kéo ra chiếc vali hành lý của mình, vẫy tay với Mễ Lật: “Tôi đi đây! Còn cô, rác thì nên vứt bỏ, hãy đi theo đuổi cuộc sống mới đi.”An Thành đi rồi, Mễ Lật vui vẻ bay vào bếp, lại bay ra ngoài, đang bày hàng lên giá được một nửa cô mới sực nhớ câu “rác thì nên vứt bỏ” mà An Thành nói lúc nãy, chắc là ám chỉ cuộc hôn nhân của cô với Tần Hạo.Phải chờ hắn nói mới biết sao? Đã vứt từ lâu rồi!Cô gọi điện thoại cho Tần Dao để chia sẻ tin này, xong xuôi lại có chút lo lắng, hỏi: “Ảnh dám chơi Tần Hạo như vậy, liệu lát nữa Tần Hạo có mò tới tiệm gây sự không?”“Chơi người ta mà phải đi một vòng lớn vậy, chắc Tần Hạo cũng phải mất vài ngày mới hiểu được. Hôm nay thì……” Giọng Tần Dao như còn muốn nói thêm gì đó, điện thoại văn phòng đã vang lên, “Aiz, bên chị đang có việc gấp, tối chị qua đón em a!”Hai người đang nói chuyện bị điện thoại công việc của Tần Dao cắt ngang, chuyện như vậy vốn đã thành thường lệ, Mễ Lật cũng đã quen, hơn nữa hiện tại đang trong giờ làm việc, nữ thần lại đâu có bàn tay vàng như Tần Hạo, muốn kiếm tiền cũng phải rất cố gắng.Kết thúc cuộc gọi, cô lại gửi thêm mấy tin nhắn cho Tần Dao, nội dung không có gì đứng đắng, toàn là mấy sticker đáng yêu, hết cách rồi, vui quá mà!Gửi xong Tần Dao lập tức phản hồi lại một icon, không có chữ nào, chắc vẫn đang bận. Mễ Lật nhìn khung hội thoại của cả hai cười ngốc một hồi, ngẩng đầu liền thấy Đỗ Tư Oánh đang đứng trước mặt.“A ——!!!” Mễ Lật suýt chút nữa bị nàng hù chết, “Cô đi đứng sao không phát ra tiếng gì hết vậy!”“Làm gì mà im re vậy?” Đỗ Tư Oánh hết nói nổi, “Cửa mở to thế mà cô không nghe thấy sao? Sáng sớm đã hí hửng cái gì đâu?”Mễ Lật không nhắc đến chuyện quá khứ của An Thành, chỉ nói với nàng chuyện hắn quyết định quay lại trường học tiếp tục việc học.Đỗ Tư Oánh nghe xong vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu sau mới cảm khái: “Đáng ra nên như vậy từ lâu, anh ấy có tài như thế, tôi cũng không hiểu sao lại chạy đến đây mở tiệm. À đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với cô!”Meow meow meow??? Các người sao ai cũng có chuyện muốn nói với tôi vậy???Tần Dao bảo có chuyện cần nói, kết quả đầu tư cho mình 500 vạn; An Thành cũng bảo có chuyện cần nói, xong gần như tặng luôn tiệm cho mình quản lý; Bây giờ tới lượt Đỗ Tư Oánh.…Mễ Lật nhìn Đỗ Tư Oánh, hai mắt lấp lánh.
Ánh mắt khiến Đỗ Tư Oánh rợn người, xoa xoa cánh tay như thể nổi da gà, vẻ mặt ghét bỏ: “Cô nhìn gì ghê vậy, bị trúng tà?”Mễ Lật hai mắt lấp lánh: “Cô muốn nói gì? Cuối cùng cũng chê tiền quá nhiều, muốn ra tay cứu tế tôi một đứa nghèo kiết xác rồi đúng không?”Đỗ Tư Oánh thò tay ra sờ trán Mễ Lật, vẻ mặt khó hiểu: “Cũng đâu có sốt, sao nói năng linh tinh thế? Tôi cuối tuần này hẹn bạn đi chơi, chắc đi khoảng một hai tuần gì đó…”Ái, không phải cho tiền tôi a… Mễ Lật có hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại chuyện tốt làm gì có thể liên tục xảy ra hoài, thỉnh thoảng một hai lần là mừng rồi.Huống chi với cái kiểu chuyện cỏn con của Đỗ Tư Oánh đem so với những gì Tần Dao cùng An Thành đã làm, đúng là không đáng nhắc tới! Cô vốn cũng đâu kỳ vọng gì chuyện một tiểu thư như Đỗ Tư Oánh thật sự sẽ ngoan ngoãn ở tiệm bánh làm thu ngân, kiểu gì cũng chỉ là chơi chơi, chơi chán thì nghỉ.Đỗ Tư Oánh: “Trước khi về tôi sẽ báo cô trước một ngày.”“Không cần, cứ chơi thoải mái đi đừng vội!” Mễ Lật không để bụng lời nàng nói, tiếp tục hí hoáy bấm bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Tần Dao.“Gì vậy! Tôi còn định quay lại làm nữa mà!” Đỗ Tư Oánh vô cùng bất mãn trước thái độ qua loa của Mễ Lật.Nghe vậy, Mễ Lật có hơi bất ngờ, cô cứ tưởng Đỗ Tư Oánh vì An Thành nên mới tới đây chơi chơi làm việc, giờ An Thành đi rồi, chẳng phải Đỗ Tư Oánh cũng nên rút lui luôn sao?“Đã nói ở nhà buồn muốn chết còn gì? Biết ‘buồn’ là gì không?” Dù trong tiệm giờ không có khách, Đỗ Tư Oánh vẫn móc gương nhỏ trong túi ra, nghiêng trái nghiêng phải soi ngắm lớp trang điểm hôm nay của mình, tiện miệng than vãn: “Chẳng có việc gì làm! Phim truyền hình thì dở tệ, chơi game chán thấy mồ, mua sắm cũng không muốn đi, show nọ show kia thì lười, toàn mấy thứ đập vào mắt muốn mù còn bị người ta tâng bốc lên trời, chán muốn xỉu.”Mễ Lật đoán chắc là dạo trước Đỗ Tư Oánh dồn hết tinh lực vào việc theo đuổi Tần Hạo, giờ đột nhiên dừng lại, hiện tại không biết nên đem cả đống thời gian rảnh rỗi này đi tiêu ở đâu.A!!! Đúng là người có tiền, cô đơn vô nơi gửi gắm!“Cô cũng có thể đến công ty của ba cô hay anh trai cô làm đại một chức gì đấy để giết thời gian mà.” Mễ Lật vừa nghĩ vừa gợi ý, nhiều thiếu gia tiểu thư giàu có chẳng phải đều làm thế sao?“Thế khác gì đến tiệm cô giết thời gian? Đến đó thì còn bị người ta nhìn như khỉ trong chuồng, sau lưng xì xào bàn tán, tưởng tôi không biết chắc? ‘Úi giời đúng là đầu thai tốt, ngoài cái thân hình ra thì cái gì cũng không có, não tàn đúng chuẩn bình hoa di động!” Đỗ Tư Oánh bắt chước giọng người khác đầy mỉa mai, Mễ Lật không rõ là thực sự có người từng nói thế, hay chỉ là cô tự tưởng tượng ra thôi.Nhưng mà Đỗ tiểu thư, nói chuyện nhớ nhìn thực tế xíu, cô cũng đâu có vòng một hoành tráng lắm đâu.Để tránh mang họa vào thân, Mễ Lật không dại gì nói mấy lời chân thật kia ra. Tất nhiên là đùa thôi, nói nghiêm túc thì, nếu đã không muốn người ta chê cười sau lưng, chỉ còn cách thật sự có bản lĩnh để khiến người khác không dám xem thường. Cứ nhìn nữ thần nhà mình mà xem, trong tay chị ấy, có ai dám nói năng kiểu đó đâu?Huống gì nữ thần nhà cô ngày nào cũng làm việc đến tận nửa đêm, chứ đâu như Đỗ Tư Oánh, hở tí là nghỉ một, hai tuần, so làm sao nổi!Tuy đó đều là điểm mạnh của Tần Dao, không liên quan gì đến cô, nhưng mỗi lần nghĩ đến, Mễ Lật vẫn cảm thấy có chút tự hào nho nhỏ trong lòng, nhìn đi, nữ thần nhà tôi chính là giỏi như thế đó!Có điều chắc lần này Mễ Lật mộng tưởng hơi rõ ràng quá, nên Đỗ Tư Oánh bên cạnh liếc xéo lạnh lùng nói: “Có phải lần trước bị bắt cóc bị người ta đập vô đầu luôn rồi không, sao tập trung không nổi thế?”Xì! Có mà cô bị đập vô đầu thì có!Nói đến chuyện bị bắt cóc, Mễ Lật liền nhớ tới đoạn ghi âm mà Đỗ Tư Oánh gửi cho Tần Dao: “Tối hôm đó cô vậy mà còn thu âm?”“Đương nhiên, không thì làm sao uy hiếp được Tần Hạo?” Đỗ Tư Oánh nói với vẻ mặt có chút khó tả, biểu cảm thay đổi mấy lần mới chịu tiếp lời, “Thật ra là tôi biết có mấy người đang theo đuổi Tần Hạo, vừa hay lại nghe cô nhắc tới họ, nên mới ghi âm lại, định bụng sau này mở cho họ nghe, cho họ thấy rõ Tần Hạo căn bản không xứng với họ, để họ sớm từ bỏ mộng tưởng.”“Ồ——” Mễ Lật kéo dài giọng cảm thán, khó trách khi nãy giọng điệu Đỗ Tư Oánh lại kỳ lạ như vậy, chắc là vì khi đó đang ẩn mình hóng hớt vui vẻ, nào ngờ ăn dưa chưa được bao lâu thì dưa lại đập ngay lên đầu mình. Tình địch còn chưa chết tâm, bản thân đã bị đả kích trước rồi.Cô âm thầm rơi một giọt lệ cảm thông dành cho Đỗ tiểu thư. Không sao đâu, sớm thoát khổ hải quay đầu là bờ, cô nhìn xem giờ cô chẳng phải sống ngon hơn Dương Diệc Tiêu cả đống hay sao!“À mà, hôm đó Dương Diệc Tiêu nghe xong đoạn ghi âm thì mặt mày thế nào?” Mễ Lật vừa nhắc tới là tò mò, Đỗ Tư Oánh lập tức như ăn phải dưa mới, mặt mũi đầy hứng thú ghé sát qua hỏi.Mễ Lật kể lại tình hình, Đỗ Tư Oánh nghe xong bĩu môi: “Cô ta cũng tự chuốc lấy thôi, còn trông cậy vào Tần Hạo với ba hắn cứu cô ta? Đúng là ngốc còn hơn cả cô lúc trước!”Xét thấy Đỗ Tư Oánh đã ba lần bốn lượt mỉa mai IQ của mình, Mễ Lật cảm thấy cuộc trò chuyện hôm nay có thể kết thúc tại đây. Cô mặc kệ Đỗ tiểu thư tự chơi một mình, chỉ cần người ta không có ý xấu là được, muốn tới thì cứ tới, dù sao cái tiệm này cũng đủ rộng, không thiếu một miếng gạch lát nền để nhường chỗ cho nàng đứng chơi đâu.Dù đã tính chuyện mở tiệm từ lâu, nhưng An Thành rút lui quá đột ngột, khiến Mễ Lật nhất thời vẫn chưa chuẩn bị chu toàn. Những thứ khác trong tiệm đều có sẵn, điều cấp bách nhất bây giờ chính là tìm một nhân viên thu ngân mới. Không thể để Đỗ tiểu thư làm được, loại người ba hôm làm một hôm nghỉ, nói nghỉ là nghỉ như vậy không ổn, cần một người đáng tin hơn!Trong đầu Mễ Lật lập tức hiện lên hình ảnh chi Đào. Mẫu người như chị Đào thành phần cốt cán của hội múa quảng trường quen biết vô số chị em cùng lứa trong khu, mà các cô các bác này thì nhiệt tình khỏi phải bàn, chuyện nhà hàng xóm biết rõ mười mươi, lại đều sống gần đây, nhờ mấy người như vậy hỏi thử xem có ai có con gái muốn đi làm, chắc chắn hiệu quả hơn nhiều so với việc dán thông báo tuyển người lên cửa sổ tiệm.Nói là làm liền! Mễ Lật chờ đến 8 giờ rưỡi, lát nữa là hội quảng trường giải tán, giờ đi là vừa khéo. Cô cố ý để dành hai hộp bánh, đóng cửa tiệm rồi quay về tiểu khu nơi mình từng ở.Trước kia lúc nào cũng càm ràm An Thành mở tiệm kiểu gì mà tuỳ hứng quá mức, không ngờ đến lượt mình thì ngay ngày đầu tiên đã không tan làm đúng giờ…Tội lỗi, tội lỗi, nhưng cũng là vì muốn nhanh chóng đưa hoạt động của tiệm vào quỹ đạo thôi mà!Mễ Lật nhắn tin báo với Tần Dao một tiếng, nói mình sẽ qua bên tiểu khu trước. Khi tới nơi còn chưa đến 9 giờ, trong khu đang vô cùng náo nhiệt.Đừng nhìn nơi này chỉ là một khu tập thể cũ thôi mà coi thường, chỗ nhảy quảng trường thì có tận mấy nhóm liền, nào là múa quạt, múa trống eo, xoay khăn tay, đủ thể loại. Mễ Lật nhanh chóng tìm được nhóm của chị Đào, hôm nay mấy người họ mặc đồng phục giống nhau, vừa nhảy xong đang lục tục tản về.“Chị Đào!” Mễ Lật chạy vài bước đuổi theo.“Ui chà! Mễ Lật hả!” Chị Đào thấy nàng thì cười tươi lộ rõ vẻ vui mừng.“Sao hôm nay mấy chị mặc đẹp thế này? Gần đây có buổi diễn nào sao?” Mễ Lật nhớ chị Đào từng kể, nhóm các chị thường xuyên được mời biểu diễn ở khu dân cư hay công viên trong các dịp sự kiện, thậm chí cửa hàng khai trương cũng hay thuê về tạo không khí. Nhìn đồng phục hôm nay, chắc là lại có chương trình gì rồi.“Cái miệng con bé này đúng là ngọt quá đi!” Chị Đào bị nàng nịnh cho cười ha hả, “Cuối tuần này có siêu thị mới mở bên trạm xe buýt, người ta mời bọn chị qua múa góp vui. Mà em hôm nay sao rảnh qua đây chơi vậy?”Mễ Lật liền kể chuyện muốn tuyển nhân viên thu ngân. Cô không nhắc gì đến chuyện lão bản cũ rút lui, chỉ nói mấy tháng nay làm việc chăm chỉ được khen thưởng, giờ được thăng lên làm quản lý tiệm. Nói thật, nếu để người ta biết chỗ cô từng có một lão bản nổi như cơn gió, nói đi là đi, thì ai dám yên tâm tới làm nữa chứ!“Vì chuyện này mà con bé còn chạy qua tận đây, gọi cho chị một cuộc là được mà!” Chị Đào nghe xong đồng ý ngay không do dự, “Được, cứ để chị lo! Về đi rồi chờ tin tốt của chị nha!”“Làm sao mà được! Em còn phải nhờ chị nếm thử xem tay nghề làm bánh của em có tiến bộ không nữa.” Mễ Lật cười hì hì, đưa hộp bánh cho chị Đào.Chị Đào nhận lấy rồi mở ra, chia cho mấy chị em nhảy múa cùng ăn thử, miệng thì không ngừng khen lấy khen để, mấy cô bác vừa gật gù tán thưởng, vừa vây lại hỏi han: “Có bạn trai chưa?” “Sao nhìn xinh thế mà còn chưa có đối tượng?”Các dì các cô đúng là nhiệt tình, nhưng cũng hơi nhiệt tình quá mức rồi! May là lần trước khi chị Đào hỏi, Mễ Lật đã khôn khéo nói mình có người yêu rồi, nhờ vậy mới né được màn ép kết bạn WeChat để xem mặt còn hơn cả đi phỏng vấn!Tối đến, vừa cùng Tần Dao về đến nhà, Mễ Lật đã nhận được cuộc gọi từ chị Đào.“Tìm được rồi! Nhà lão Ngô, ở tầng năm toà nhà mình đó, con gái nhà ấy trước làm thu ngân cho tiệm quần áo gần đây, gần đây tiệm đóng cửa nên đang tìm việc, chị đưa số em cho nó rồi, mai nó qua gặp em ở tiệm được không?”Mễ Lật đang định đồng ý, nghe trong điện thoại vang lên tiếng mở cửa.“Mẹ ơi, tối rồi mẹ còn gọi ai đó?” là giọng Thượng Giai, nghe tiếng động chắc là vừa đi làm về.“Là Mễ Lật! Con bé nhờ mẹ tìm giúp thu ngân cho tiệm bánh, nó còn mang bánh tới cho mẹ này, mẹ để trên bàn rồi.” Chị Đào trả lời con gái xong lại quay sang dặn Mễ Lật: “Mai gặp mà thấy ổn thì để nó làm, không thì nói chị, chị lại tìm giúp đứa khác.”Vừa cúp máy xong, Tần Dao đã vòng tay ôm lấy Mễ Lật từ phía sau, áp má lên vai nàng, làm nũng như chơi: “Bây giờ em còn bận hơn cả chị rồi ha, sắp thành Mễ lão bản luôn rồi. Lão bản, khi nào thì định bao nuôi người ta hả~?”---Tác giả có lời muốn nói:Mễ lão bản nhìn tài sản của mình so với nữ thần còn thiếu đến vài con số 0, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt!
Ánh mắt khiến Đỗ Tư Oánh rợn người, xoa xoa cánh tay như thể nổi da gà, vẻ mặt ghét bỏ: “Cô nhìn gì ghê vậy, bị trúng tà?”Mễ Lật hai mắt lấp lánh: “Cô muốn nói gì? Cuối cùng cũng chê tiền quá nhiều, muốn ra tay cứu tế tôi một đứa nghèo kiết xác rồi đúng không?”Đỗ Tư Oánh thò tay ra sờ trán Mễ Lật, vẻ mặt khó hiểu: “Cũng đâu có sốt, sao nói năng linh tinh thế? Tôi cuối tuần này hẹn bạn đi chơi, chắc đi khoảng một hai tuần gì đó…”Ái, không phải cho tiền tôi a… Mễ Lật có hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại chuyện tốt làm gì có thể liên tục xảy ra hoài, thỉnh thoảng một hai lần là mừng rồi.Huống chi với cái kiểu chuyện cỏn con của Đỗ Tư Oánh đem so với những gì Tần Dao cùng An Thành đã làm, đúng là không đáng nhắc tới! Cô vốn cũng đâu kỳ vọng gì chuyện một tiểu thư như Đỗ Tư Oánh thật sự sẽ ngoan ngoãn ở tiệm bánh làm thu ngân, kiểu gì cũng chỉ là chơi chơi, chơi chán thì nghỉ.Đỗ Tư Oánh: “Trước khi về tôi sẽ báo cô trước một ngày.”“Không cần, cứ chơi thoải mái đi đừng vội!” Mễ Lật không để bụng lời nàng nói, tiếp tục hí hoáy bấm bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Tần Dao.“Gì vậy! Tôi còn định quay lại làm nữa mà!” Đỗ Tư Oánh vô cùng bất mãn trước thái độ qua loa của Mễ Lật.Nghe vậy, Mễ Lật có hơi bất ngờ, cô cứ tưởng Đỗ Tư Oánh vì An Thành nên mới tới đây chơi chơi làm việc, giờ An Thành đi rồi, chẳng phải Đỗ Tư Oánh cũng nên rút lui luôn sao?“Đã nói ở nhà buồn muốn chết còn gì? Biết ‘buồn’ là gì không?” Dù trong tiệm giờ không có khách, Đỗ Tư Oánh vẫn móc gương nhỏ trong túi ra, nghiêng trái nghiêng phải soi ngắm lớp trang điểm hôm nay của mình, tiện miệng than vãn: “Chẳng có việc gì làm! Phim truyền hình thì dở tệ, chơi game chán thấy mồ, mua sắm cũng không muốn đi, show nọ show kia thì lười, toàn mấy thứ đập vào mắt muốn mù còn bị người ta tâng bốc lên trời, chán muốn xỉu.”Mễ Lật đoán chắc là dạo trước Đỗ Tư Oánh dồn hết tinh lực vào việc theo đuổi Tần Hạo, giờ đột nhiên dừng lại, hiện tại không biết nên đem cả đống thời gian rảnh rỗi này đi tiêu ở đâu.A!!! Đúng là người có tiền, cô đơn vô nơi gửi gắm!“Cô cũng có thể đến công ty của ba cô hay anh trai cô làm đại một chức gì đấy để giết thời gian mà.” Mễ Lật vừa nghĩ vừa gợi ý, nhiều thiếu gia tiểu thư giàu có chẳng phải đều làm thế sao?“Thế khác gì đến tiệm cô giết thời gian? Đến đó thì còn bị người ta nhìn như khỉ trong chuồng, sau lưng xì xào bàn tán, tưởng tôi không biết chắc? ‘Úi giời đúng là đầu thai tốt, ngoài cái thân hình ra thì cái gì cũng không có, não tàn đúng chuẩn bình hoa di động!” Đỗ Tư Oánh bắt chước giọng người khác đầy mỉa mai, Mễ Lật không rõ là thực sự có người từng nói thế, hay chỉ là cô tự tưởng tượng ra thôi.Nhưng mà Đỗ tiểu thư, nói chuyện nhớ nhìn thực tế xíu, cô cũng đâu có vòng một hoành tráng lắm đâu.Để tránh mang họa vào thân, Mễ Lật không dại gì nói mấy lời chân thật kia ra. Tất nhiên là đùa thôi, nói nghiêm túc thì, nếu đã không muốn người ta chê cười sau lưng, chỉ còn cách thật sự có bản lĩnh để khiến người khác không dám xem thường. Cứ nhìn nữ thần nhà mình mà xem, trong tay chị ấy, có ai dám nói năng kiểu đó đâu?Huống gì nữ thần nhà cô ngày nào cũng làm việc đến tận nửa đêm, chứ đâu như Đỗ Tư Oánh, hở tí là nghỉ một, hai tuần, so làm sao nổi!Tuy đó đều là điểm mạnh của Tần Dao, không liên quan gì đến cô, nhưng mỗi lần nghĩ đến, Mễ Lật vẫn cảm thấy có chút tự hào nho nhỏ trong lòng, nhìn đi, nữ thần nhà tôi chính là giỏi như thế đó!Có điều chắc lần này Mễ Lật mộng tưởng hơi rõ ràng quá, nên Đỗ Tư Oánh bên cạnh liếc xéo lạnh lùng nói: “Có phải lần trước bị bắt cóc bị người ta đập vô đầu luôn rồi không, sao tập trung không nổi thế?”Xì! Có mà cô bị đập vô đầu thì có!Nói đến chuyện bị bắt cóc, Mễ Lật liền nhớ tới đoạn ghi âm mà Đỗ Tư Oánh gửi cho Tần Dao: “Tối hôm đó cô vậy mà còn thu âm?”“Đương nhiên, không thì làm sao uy hiếp được Tần Hạo?” Đỗ Tư Oánh nói với vẻ mặt có chút khó tả, biểu cảm thay đổi mấy lần mới chịu tiếp lời, “Thật ra là tôi biết có mấy người đang theo đuổi Tần Hạo, vừa hay lại nghe cô nhắc tới họ, nên mới ghi âm lại, định bụng sau này mở cho họ nghe, cho họ thấy rõ Tần Hạo căn bản không xứng với họ, để họ sớm từ bỏ mộng tưởng.”“Ồ——” Mễ Lật kéo dài giọng cảm thán, khó trách khi nãy giọng điệu Đỗ Tư Oánh lại kỳ lạ như vậy, chắc là vì khi đó đang ẩn mình hóng hớt vui vẻ, nào ngờ ăn dưa chưa được bao lâu thì dưa lại đập ngay lên đầu mình. Tình địch còn chưa chết tâm, bản thân đã bị đả kích trước rồi.Cô âm thầm rơi một giọt lệ cảm thông dành cho Đỗ tiểu thư. Không sao đâu, sớm thoát khổ hải quay đầu là bờ, cô nhìn xem giờ cô chẳng phải sống ngon hơn Dương Diệc Tiêu cả đống hay sao!“À mà, hôm đó Dương Diệc Tiêu nghe xong đoạn ghi âm thì mặt mày thế nào?” Mễ Lật vừa nhắc tới là tò mò, Đỗ Tư Oánh lập tức như ăn phải dưa mới, mặt mũi đầy hứng thú ghé sát qua hỏi.Mễ Lật kể lại tình hình, Đỗ Tư Oánh nghe xong bĩu môi: “Cô ta cũng tự chuốc lấy thôi, còn trông cậy vào Tần Hạo với ba hắn cứu cô ta? Đúng là ngốc còn hơn cả cô lúc trước!”Xét thấy Đỗ Tư Oánh đã ba lần bốn lượt mỉa mai IQ của mình, Mễ Lật cảm thấy cuộc trò chuyện hôm nay có thể kết thúc tại đây. Cô mặc kệ Đỗ tiểu thư tự chơi một mình, chỉ cần người ta không có ý xấu là được, muốn tới thì cứ tới, dù sao cái tiệm này cũng đủ rộng, không thiếu một miếng gạch lát nền để nhường chỗ cho nàng đứng chơi đâu.Dù đã tính chuyện mở tiệm từ lâu, nhưng An Thành rút lui quá đột ngột, khiến Mễ Lật nhất thời vẫn chưa chuẩn bị chu toàn. Những thứ khác trong tiệm đều có sẵn, điều cấp bách nhất bây giờ chính là tìm một nhân viên thu ngân mới. Không thể để Đỗ tiểu thư làm được, loại người ba hôm làm một hôm nghỉ, nói nghỉ là nghỉ như vậy không ổn, cần một người đáng tin hơn!Trong đầu Mễ Lật lập tức hiện lên hình ảnh chi Đào. Mẫu người như chị Đào thành phần cốt cán của hội múa quảng trường quen biết vô số chị em cùng lứa trong khu, mà các cô các bác này thì nhiệt tình khỏi phải bàn, chuyện nhà hàng xóm biết rõ mười mươi, lại đều sống gần đây, nhờ mấy người như vậy hỏi thử xem có ai có con gái muốn đi làm, chắc chắn hiệu quả hơn nhiều so với việc dán thông báo tuyển người lên cửa sổ tiệm.Nói là làm liền! Mễ Lật chờ đến 8 giờ rưỡi, lát nữa là hội quảng trường giải tán, giờ đi là vừa khéo. Cô cố ý để dành hai hộp bánh, đóng cửa tiệm rồi quay về tiểu khu nơi mình từng ở.Trước kia lúc nào cũng càm ràm An Thành mở tiệm kiểu gì mà tuỳ hứng quá mức, không ngờ đến lượt mình thì ngay ngày đầu tiên đã không tan làm đúng giờ…Tội lỗi, tội lỗi, nhưng cũng là vì muốn nhanh chóng đưa hoạt động của tiệm vào quỹ đạo thôi mà!Mễ Lật nhắn tin báo với Tần Dao một tiếng, nói mình sẽ qua bên tiểu khu trước. Khi tới nơi còn chưa đến 9 giờ, trong khu đang vô cùng náo nhiệt.Đừng nhìn nơi này chỉ là một khu tập thể cũ thôi mà coi thường, chỗ nhảy quảng trường thì có tận mấy nhóm liền, nào là múa quạt, múa trống eo, xoay khăn tay, đủ thể loại. Mễ Lật nhanh chóng tìm được nhóm của chị Đào, hôm nay mấy người họ mặc đồng phục giống nhau, vừa nhảy xong đang lục tục tản về.“Chị Đào!” Mễ Lật chạy vài bước đuổi theo.“Ui chà! Mễ Lật hả!” Chị Đào thấy nàng thì cười tươi lộ rõ vẻ vui mừng.“Sao hôm nay mấy chị mặc đẹp thế này? Gần đây có buổi diễn nào sao?” Mễ Lật nhớ chị Đào từng kể, nhóm các chị thường xuyên được mời biểu diễn ở khu dân cư hay công viên trong các dịp sự kiện, thậm chí cửa hàng khai trương cũng hay thuê về tạo không khí. Nhìn đồng phục hôm nay, chắc là lại có chương trình gì rồi.“Cái miệng con bé này đúng là ngọt quá đi!” Chị Đào bị nàng nịnh cho cười ha hả, “Cuối tuần này có siêu thị mới mở bên trạm xe buýt, người ta mời bọn chị qua múa góp vui. Mà em hôm nay sao rảnh qua đây chơi vậy?”Mễ Lật liền kể chuyện muốn tuyển nhân viên thu ngân. Cô không nhắc gì đến chuyện lão bản cũ rút lui, chỉ nói mấy tháng nay làm việc chăm chỉ được khen thưởng, giờ được thăng lên làm quản lý tiệm. Nói thật, nếu để người ta biết chỗ cô từng có một lão bản nổi như cơn gió, nói đi là đi, thì ai dám yên tâm tới làm nữa chứ!“Vì chuyện này mà con bé còn chạy qua tận đây, gọi cho chị một cuộc là được mà!” Chị Đào nghe xong đồng ý ngay không do dự, “Được, cứ để chị lo! Về đi rồi chờ tin tốt của chị nha!”“Làm sao mà được! Em còn phải nhờ chị nếm thử xem tay nghề làm bánh của em có tiến bộ không nữa.” Mễ Lật cười hì hì, đưa hộp bánh cho chị Đào.Chị Đào nhận lấy rồi mở ra, chia cho mấy chị em nhảy múa cùng ăn thử, miệng thì không ngừng khen lấy khen để, mấy cô bác vừa gật gù tán thưởng, vừa vây lại hỏi han: “Có bạn trai chưa?” “Sao nhìn xinh thế mà còn chưa có đối tượng?”Các dì các cô đúng là nhiệt tình, nhưng cũng hơi nhiệt tình quá mức rồi! May là lần trước khi chị Đào hỏi, Mễ Lật đã khôn khéo nói mình có người yêu rồi, nhờ vậy mới né được màn ép kết bạn WeChat để xem mặt còn hơn cả đi phỏng vấn!Tối đến, vừa cùng Tần Dao về đến nhà, Mễ Lật đã nhận được cuộc gọi từ chị Đào.“Tìm được rồi! Nhà lão Ngô, ở tầng năm toà nhà mình đó, con gái nhà ấy trước làm thu ngân cho tiệm quần áo gần đây, gần đây tiệm đóng cửa nên đang tìm việc, chị đưa số em cho nó rồi, mai nó qua gặp em ở tiệm được không?”Mễ Lật đang định đồng ý, nghe trong điện thoại vang lên tiếng mở cửa.“Mẹ ơi, tối rồi mẹ còn gọi ai đó?” là giọng Thượng Giai, nghe tiếng động chắc là vừa đi làm về.“Là Mễ Lật! Con bé nhờ mẹ tìm giúp thu ngân cho tiệm bánh, nó còn mang bánh tới cho mẹ này, mẹ để trên bàn rồi.” Chị Đào trả lời con gái xong lại quay sang dặn Mễ Lật: “Mai gặp mà thấy ổn thì để nó làm, không thì nói chị, chị lại tìm giúp đứa khác.”Vừa cúp máy xong, Tần Dao đã vòng tay ôm lấy Mễ Lật từ phía sau, áp má lên vai nàng, làm nũng như chơi: “Bây giờ em còn bận hơn cả chị rồi ha, sắp thành Mễ lão bản luôn rồi. Lão bản, khi nào thì định bao nuôi người ta hả~?”---Tác giả có lời muốn nói:Mễ lão bản nhìn tài sản của mình so với nữ thần còn thiếu đến vài con số 0, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt!