[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 52



“Vậy nên... Nói đi, rốt cuộc em là ai?”

Mặc dù Mễ Lật rất muốn tự lừa là mình đã hiểu sai ý Tần Dao, nhưng lời nói này cuối cùng vẫn dừng lại ở một câu hỏi khiến da đầu cô tê rần.

Khoan đã! Nữ thần, chị không thấy vấn đề rất nghiêm trọng sao?! Chị đã nghi ngờ thân phận của em mà vẫn đồng ý sống chung á? Chị bị lây từ cái tên giả gái không đáng tin kia cái tính rộng lượng bao dung như biển cả rồi đúng không?!

Có lẽ là vì biểu cảm trên mặt Mễ Lật quá đặc sắc, Tần Dao đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, kéo nàng về từ trạng thái hóa đá: “Đừng căng thẳng. Vậy để chị đổi cách hỏi, chị biết em không phải là Mễ Lật... Nói chính xác hơn là, chị biết em không phải người từng đính hôn với Tần Hạo, chị rất rõ mình yêu là ai, hiện tại em có thể nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Mễ Lật từng nghĩ, nếu Tần Dao hỏi, cô nhất định sẽ không giấu, nhưng đến lúc thật sự bị hỏi, cô lại muốn đổi ý.

Chuyện này quá hoang đường, ai mà nghe xong chẳng thấy khó chịu? Nhất là với một người ưu tú, cứng cỏi như Tần Dao nếu biết trong nguyên tác, mọi nỗ lực của bản thân cuối cùng cũng chỉ là tấm nền cho vai chính... Thì sẽ là cảm giác gì đây...

“Không muốn nói sao? Vậy để chị đoán thử, về sau sẽ còn rất nhiều chuyện chẳng tốt đẹp gì xảy ra với chị, đúng không?” Tần Dao nói ra những lời tàn nhẫn với chính mình, nhưng ánh mắt nhìn Mễ Lật vẫn vô cùng dịu dàng, tay cô theo lọn tóc Mễ Lật trượt xuống, vuốt ve gò má nàng một lúc, nói: “Chị chỉ là không cam lòng, nhất là sau khi ở bên em rồi, chị không thể tưởng tượng nếu chuyện lần trước lại lặp lại thì phải làm sao. Nói cho chị biết đi, tương lai sẽ có gì chờ chị? Dù chị không thể thay đổi được số phận của mình, thì ít nhất cũng muốn cố gắng bảo vệ em.”

“Tần Dao...” Mễ Lật siết lấy bàn tay Tân Dai vẫn đang dịu dàng vuốt má cô, đan từng ngón tay vào nhau, lại nghiêng má cọ vào mu bàn tay này, nếu không phải có cái bàn chắn ở giữa, cô chắc chắn đã nhào đến ôm chặt lấy nàng rồi.

Người này sao có thể mạnh mẽ đến mức này a...

Nàng rõ ràng đã sớm biết, nhưng vẫn không hỏi gì, nhất định là vì muốn bảo vệ cô, nhưng giờ đây, chỉ vì muốn bảo vệ người bên cạnh, nàng sẵn sàng chấp nhận tất cả, chỉ nghĩ đến thôi, tim Mễ Lật đã như bị bóp nghẹt đến đau đớn.

“Em bị chị phát hiện không phải là Mễ Lật thật là từ khi nào vậy?” thay vì trả lời câu hỏi của Tần Dao, Mễ Lật lại nêu ra một vấn đề khác trước, một phần là vì cô thật sự rất tò mò không biết mình rơi mất mã giáp lúc nào, phần còn lại là để tranh thủ chút thời gian sắp xếp lại đầu óc, suy nghĩ xem nên kể chuyện này với Tần Dao ra sao cho đỡ kỳ lạ.

“Là từ hôm chị cùng Tần Hạo và Mễ Khả đến gặp em.” Tần Dao nói thẳng.

“Sớm vậy sao?!” Mễ Lật giật mình, “Em cứ tưởng là hôm chị trang điểm cho em, lúc em nhắc tới công việc hồi trước...” Vừa nãy cô có lật lại ký ức trong đầu, hình như đó là lần duy nhất mình lỡ lời trước mặt Tần Dao, lúc ấy phản ứng của Tần Dao không có gì đặc biệt, cứ tưởng là nàng không để ý, ai dè có khi lại âm thầm ghi nhớ trong lòng, chỉ giả vờ như không nghe thấy mà thôi.

“Lần đó cũng là một điểm, nhưng còn nhiều nữa, em nha, ngốc chết đi được, nếu mà đóng phim chiến tranh gián điệp chắc là người đầu tiên lộ thân phận.” Tần Dao thở dài, giơ tay nhéo má Mễ Lật một cái. Thỏ con phần lớn thời gian thì lanh lợi, ngay cả lúc nguy hiểm bị bọn bắt cóc uy hiếp cũng biết để lại dấu vết cầu cứu, thế mà đối diện với cô thì ngốc không chịu được.

Mễ Lật giận dỗi vỗ tay đẩy ra, rất không phục: “Tại em không có ý định giấu chị mà!”

Câu này khiến Tần Dao rất hài lòng, ý cười nơi đáy mắt lập tức xua tan đi không khí nghiêm túc vừa rồi.

“Em nghĩ hôm đó là lần đầu tiên chị gặp Mễ Lật kia sao?” Tần Dao hỏi lại.

Mễ Lật gật đầu lia lịa, trong truyện đúng là viết thế, nữ chính chưa từng gặp chị gái của Tần Hạo trước đó.

“Thật ra chị gặp cô ấy mấy lần rồi, chỉ là cô ấy chắc không thấy chị thôi...”

Khó trách... Mễ Lật hiểu ra, trong truyện, phần lớn là viết theo góc nhìn nữ chính, mấy đoạn nữ chính không nhìn thấy, nam chính không tham gia, mà cũng không phải phần nữ phụ bày mưu hãm hại nữ chính thì đương nhiên sẽ không được nhắc đến, cũng đúng thôi, nàng là “chị gái của nam chính”, nhưng đâu có nghĩa là chỉ tồn tại mỗi lúc nữ chính cần.

“Lần đầu tiên là ngày mẹ chị định sẵn hôn ước cho Tần Hạo và cô ấy. Hôm trước đó chị bị ông ngoại đánh một trận vì dọa hiệu trưởng, hôm sau lại bị ba nhốt trong phòng bắt kiểm điểm. Lúc ấy mẹ chị vẫn còn sống chung với bọn chị, Tần Hạo cùng cô gái Mễ gia kia chơi với nhau nguyên buổi chiều trong vườn, còn chị thì đứng trên lầu nhìn xuống.”

Mấy chi tiết này trong truyện không hề nhắc tới một chữ, đúng là cái hố sâu không đáy như mọi khi!

“Sau đó là tang lễ mẹ cô ấy, Tần Hạo bị sốt cao không đi được, chị đi thay, nhưng không nói chuyện gì với cô ấy, cô ấy khóc đến rối tinh rối mù, chắc cũng không nhìn thấy chị. Về sau chị còn gặp lại cô ấy mấy lần, đều là vô tình gặp ngoài đường, chỉ thoáng thấy từ xa, lần cuối cùng là tháng tư năm nay.” Tần Dao nói đến đây tạm dừng một chút, có vẻ như là để cho Mễ Lật có thời gian tiêu hóa thông tin.

Mễ Lật nhớ rất rõ mình xuyên vào thế giới này vào ngày 28 tháng 5, mà tháng tư... Chính là khoảng một tháng trước khi cô xuyên sách.

“Hôm đó cũng là ở ven đường, cô ấy đứng trước một bảng quảng cáo, đó là quảng cáo mới của Tinh Huy vừa ra mắt, trên đó có ảnh của Tần Hạo, cô ấy đứng nhìn một lúc rồi giơ điện thoại lên chụp lại. Từ ánh mắt đến biểu cảm đều cho thấy cô ấy thật lòng thích Tần Hạo. Tối hôm đó, tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn. Chị biết dạo đó Tần Hạo đang cân nhắc chuyện đăng ký kết hôn với cô ấy, nên khuyên cô ấy nên suy nghĩ kỹ càng.”

Mễ Lật hơi sửng sốt, đoạn này hình như có trong nguyên tác, đúng là nữ chính từng nhận được một tin nhắn nặc danh trước khi đăng ký kết hôn với Tần Hạo, khuyên nàng đừng quá hấp tấp.

Bởi vì hôn ước giữa nữ chính và Tần Hạo từng bị lộ ra ngoài từ sớm, sau khi nhà nữ chính sa sút thì nàng cũng không ít lần bị người ta cười nhạo, móc mỉa, tin nhắn đe doạ, mắng chửi nhận được còn nhiều không kể xiết. Nhưng chính vì tin nhắn lần đó không mang theo ác ý, không lăng mạ gì, nữ chính mới trả lời lại.

Mễ Lật không nhớ rõ nội dung chính xác, nhưng đại khái là nữ chính vẫn đặt nhiều kỳ vọng vào vị hôn phu của mình, hồi âm rằng đây là điều nàng mong chờ từ lâu, và nàng có niềm tin đủ để đối mặt với mọi khó khăn.

Ha, đúng là tuổi trẻ cuồng vọng.

Mà thôi, chuyện đó không còn quan trọng, cái chính là: trong nguyên tác có ai thèm đánh dấu nổi bật là tin nhắn đó do nữ thần gửi đâu a!!! Cái này ai mà biết được hả trời?!

Mễ Lật cảm thấy mình như vừa bỏ lỡ một trăm triệu, à không đúng, bỏ lỡ một trăm triệu là nữ chính nguyên tác, còn may mắn cô thì không bỏ lỡ tấm chân tình của Tần Dao.

“Sau khi đọc tin nhắn hồi âm của cô ấy, chị đã do dự không biết có nên can thiệp vào chuyện này không, lúc đó công việc cũng bận, chị phải đi công tác gần nửa tháng, nên chẳng kịp tìm cô ấy để nói chuyện trực tiếp. Kết quả là ngay khi đang đi công tác, chị lại thấy trên bản tin một tấm ảnh chụp cô ấy và Tần Hạo vừa đăng ký kết hôn. Có thể em chưa từng thấy bức ảnh đó, để chị tìm cho em xem.” Tần Dao vừa nói vừa mở điện thoại tìm kiếm, đưa sang cho Mễ Lật.

Dĩ nhiên là Mễ Lật chưa từng xem, cô biết là có bức ảnh này, nhưng cô không hề muốn thấy gương mặt của mình chung khung hình với Tần Hạo, lại còn cầm theo giấy đăng ký kết hôn, kiểu gì cũng khiến người ta nghẹn họng, mỗi lần thấy bài viết nào có nhắc đến, cô đều lập tức lướt qua hoặc thoát ra ngay, chưa bao giờ mở ra xem ảnh.

Tấm hình mà Tần Dao tìm được là ảnh chụp lén, Tần Hạo đang bước đi phía trước, còn nữ chính khoác tay hắn, hơi chậm một bước, đang nghiêng đầu ngước nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộc cùng hạnh phúc.

Rồi, Mễ Lật biết chắc một điều, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng ánh mắt chứa đựng tình yêu và tôn thờ như thế để nhìn Tần Hạo.
Dù cô cùng nữ chính có chung một gương mặt, nhưng linh hồn bên trong lại hoàn toàn khác biệt, nếu trước đó Tần Dao từng thấy nữ chính thể hiện kiểu ánh mắt này, thì nàng phát hiện ra sự khác biệt cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Cà phê nguội, Tần Dao gọi phục vụ đến đổi một ly mới, tiện tay kêu thêm vài miếng bánh ngọt cho Mễ Lật. Lần này cô không thêm đường vào ly mình, Mễ Lật nhớ là Tần Dao vốn không thích đồ quá ngọt, chắc lúc nãy cho đường chỉ là vì tâm trạng rối ren, cần khuấy mấy cái để ổn định lại.

A, hình như lại phát hiện thêm một thói quen nhỏ đáng yêu của Tần Dao rồi. Phát hiện này khiến Mễ Lật thấy hơi vui vui, mặc dù chuyện hai người đang nói đến chẳng dễ chịu chút nào, nhưng nữ thần của cô vẫn dễ thương như mọi khi!

Mễ Lật vừa thầm mê mẩn ngắm trộm Tần Dao, vừa nghe nàng tiếp tục: “Hôm gặp em hôm đó, chị chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao chỉ trong vòng chưa đầy một tháng mà con người lại thay đổi nhiều đến vậy. Chị còn tưởng em và Tần Hạo đã xảy ra chuyện gì mà chị không biết. Nhưng càng về sau, những điểm bất thường lại càng nhiều hơn.”

Khi một người đã nảy sinh nghi ngờ, tự nhiên sẽ càng để tâm hơn đến từng chi tiết. Những dấu vết vốn dễ bị bỏ qua cũng sẽ dần hiện rõ.

Theo lời Tần Dao, lần hóa trang hôm đó là lỗ hổng đầu tiên rõ ràng nhất, sau đó là khi Mễ Lật gặp Từ Trứ, cô vô thức nhắc nhở Tần Dao đó là lần thứ hai. Còn lần thứ ba là khi cô nhờ Tần Dao tìm luật sư cho An Thành.

“Mà chuyện đó thì sao?” Mễ Lật hơi khó hiểu, “Chỉ vậy thôi mà cũng đủ để lộ?”

“Tại vì em không biết thôi, cô gái Mễ gia kia trước đây làm việc ở một văn phòng luật sư, đầu năm nay mới nghỉ việc, nguyên nhân là Tần Hạo tìm đến nàng, mời về công ty làm cố vấn pháp lý.”

Rồi rồi, Mễ Lật thật sự không còn sức để phàn nàn nữa, tổng kết một câu: hễ không liên quan đến tình cảm giữa nam nữ chính, thì phần đó trong nguyên tác đều viết rất sơ sài. Còn mấy chuyện công việc thì lại càng lướt qua như gió thoảng, có cũng như không.

Cô chỉ biết là nữ chính đã nghỉ việc rồi vào công ty Tần Hạo, còn cụ thể làm gì thì hoàn toàn không rõ, với tác giả và độc giả, đoạn kinh nghiệm công việc này chẳng quan trọng tẹo nào, lược bỏ đi tiết kiệm biết bao nhiêu công sức, độc giả cũng đỡ tốn thời gian đọc mấy thứ vô nghĩa, dù gì chỉ cần đến lúc nàng cùng Tần Hạo đi đăng ký kết hôn là lại từ chức.

Đây không thể đổ cho cô ngốc được! Rõ ràng là tác giả đào sẵn hố siêu to khổng lồ đợi cô nhảy vào a!!

Mễ Lật cảm thấy mình thật oan uổng, xuyên sách đúng là kỹ năng cao cấp, ai mà đi viết tiểu thuyết với chi tiết từ nhỏ đến lớn kiểu hôm nay nhân vật chính ăn gì, gặp ai, nói câu gì cũng ghi lại từng chữ một đâu? Huống hồ cô lại còn xuyên tới mà không có tí hành trang nào, đến cả chỗ nào có hố cũng không biết, có sống sót nổi hay không hoàn toàn phụ thuộc vào trí thông minh cá nhân. Mà chẳng may gặp phải người thông minh online như Tần Dao thì rớt áo lót cũng là chuyện sớm muộn!

“Một người thì có thể thay đổi tính cách theo thời gian, nhưng kinh nghiệm sống lại không thể biến mất vô cớ được, đúng không? Cộng thêm mấy câu nói của em bình thường, chị chỉ có chút linh cảm mơ hồ, cũng không chắc, bởi vì cái suy đoán này quá hoang đường, chị còn nghĩ mình ghen với Tần Hạo đến mức bắt đầu ảo tưởng nữa kia. Nhưng cái khiến chị thật sự xác nhận là một tờ giám định ADN mà chị nhìn thấy trong tay Tần Hạo.” Tần Dao cầm lại điện thoại, lướt tìm rồi đưa cho Mễ Lật xem một bức ảnh.

“Tên ngốc đó chắc là vì em thay đổi thái độ quá nhanh, từ yêu thành ghét chỉ trong chớp mắt, nên nó bị sốc quá mức. Sau đó liền nghi ngờ em đã phẫu thuật thẩm mỹ để biến thành dáng vẻ này, giả làm Mễ Lật trước kia, cho nên mới âm thầm đi làm giám định.”

Tuy lý do Tần Hạo nghi ngờ có phần tự luyến quá đà, nhưng cũng không hoàn toàn vô lý. Tần Dao tình cờ có việc đến tìm hắn, trông thấy hắn xuất hiện ở trung tâm giám định nên giữ lại chút đề phòng, nhờ vào ánh hào quang con cháu Tần gia mà Tần Hạo ban tặng, Tần Dao dễ dàng nhìn được kết quả trước hắn một bước.

“Cơ thể là cùng một người, nhưng nội tâm, tính cách, ký ức tất cả đều đã thay đổi. Còn chuyện lúc trước khi em nói về đồng nghiệp Thái Văn Mẫn ở cửa hàng, em dùng cụm từ ‘bên chỗ bọn em’, mà cô gái Mễ gia kia là người bản địa, sinh ra lớn lên ở đây, thậm chí đại học cũng học tại đây, vậy thì cái gọi là ‘bọn em’ mà em nhắc đến, rốt cuộc là nơi nào?”

Những điểm khả nghi này từng cái từng cái tích lại, cuối cùng chỉ còn lại hai khả năng, hoặc là Mễ Lật đầu óc có vấn đề, hoặc là bản chất thế giới này vốn đã vượt ra khỏi nhận thức thường ngày của Tần Dao.

Còn chuyện người mình yêu có bình thường hay không, Tần Dao hiểu rõ hơn ai hết, loại trừ khả năng đầu tiên, thì tất cả những điều còn lại đều trở nên dễ lý giải hơn nhiều.

Vì sao ai ai cũng chú ý đến Tần Hạo một cách bất thường như vậy? Vì sao hắn muốn làm gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, chẳng gì là không thể? Dù hắn làm bậy đến mức nào, phá phách cỡ nào, sự nghiệp vẫn có thể phất lên như diều gặp gió? Những câu hỏi này Tần Dao từng nghĩ đến, nhưng không dám nghĩ sâu, càng nghĩ sẽ càng giống như bản thân đang bị ghen tuông làm cho phát điên. Mãi đến mấy tháng gần đây, cô mới nhận ra, có thể những điều đó không phải ảo giác, vì đã xuất hiện một người hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để lý giải.

“A! Lần trước ăn cơm với chị, em còn thắc mắc sao chị lại vì một bữa cơm mà giúp em, lúc đó chị nói là ‘không giống nhau’, sau đó lại hỏi em từ khi nào biết nấu ăn, rồi lại hỏi em nghĩ gì về Tần Hạo, vậy lúc đó chị đã chắc chắn rồi đúng không?” Mễ Lật đột nhiên vỡ lẽ, lúc đó cô còn tưởng Tần Dao tiện miệng hỏi chơi, ai ngờ chị đẹp nhà người ta đã biết hết từ sớm rồi!!!

“Tám chín phần là vậy, hỏi vài câu xác nhận một chút.” Tần Dao uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, đặt cốc xuống, khẽ mím môi nói: “Những điều chị biết, chị đã kể hết cho em, giờ đến lượt em kể cho chị nghe câu chuyện của mình.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Lật: Làm ơn lần sau có xuyên nữa thì cho tôi kèm thêm quyển hướng dẫn xuyên sách dày vài trăn vạn chữ được không? Cảm ơn!!!

Tần Dao đương nhiên sẽ không còn là nữ phụ nền nữa rồi, bởi vì bây giờ chị là nữ chính mà!
À mà tác giả này não cá vàng, mấy lỗi logic xin đừng bắt bẻ nha ಥ‿ಥ

Chương trước Chương tiếp
Loading...