[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 51



Hai người ngồi cách nhau không tính là gần, tư thế này cũng không thoải mái, bởi vậy chỉ chạm nhẹ một cái liền tách ra.

Một chút xíu cũng không đủ! Càng lúc càng muốn về nhà!

Mễ Lật vùi đầu trong cánh tay không nói gì, Tần Dao thì tiếp tục xử lý công việc, thỉnh thoảng lại vươn tay qua xoa đầu dỗ dành nàng.

Khoảng một tiếng sau, dì Tôn lên đưa cơm cho Từ Nhã Vận, sau đó xuống lầu thông báo cho Mễ Lật và Tần Dao lên trên.

Lúc hai người đến cửa phòng ngủ đúng lúc gặp bác sĩ Vương bước ra, hiện giờ tình hình Từ Nhã Vận đã ổn định, bác sĩ Vương cũng hòa nhã hơn nhiều, dặn Tần Dao khi nói chuyện với bệnh nhân thì chú ý đến cách thức một chút, đừng quá kích động. Dĩ nhiên Tần Dao gật đầu đồng ý, không cần ông nhắc cô cũng sẽ chú ý.

“Các con ăn no chưa? Dì Tôn nói hai đứa chỉ ăn qua loa, có đói không? Để dì ấy lấy thêm chút trái cây?” Trong phòng ngủ, Từ Nhã Vận đã thay đồ ngủ, lớp trang điểm cũng được tẩy sạch, cả người gầy yếu đến mức trắng bệch.

Bà vẫn dịu dàng như trước, giống như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra, vẫn ân cần hỏi han hai đứa nhỏ. Người tốt như vậy, nghĩ đến lời bác sĩ nói bà chỉ còn sống được một hai năm thời gian, Mễ Lật bỗng thấy rất buồn.

“Không cần đâu mẹ, bọn con ăn no rồi. Mẹ thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có muốn ăn gì không, con đi lấy cho mẹ?” Tần Dao kéo ghế ngồi cạnh giường, nắm lấy tay mẹ.

“À đúng rồi đúng rồi.” Tần Dao vừa dứt lời, Mễ Lật liền chú ý đến phần cơm trên đầu giường của Từ Nhã Vận hầu như chưa đụng tới, lập tức phụ họa: “Khó khăn lắm mới đến thăm bác được một lần, bác muốn ăn gì cứ nói, con làm cho bác!” Nhìn thấy Từ Nhã Vận như vậy, cô thật lòng muốn làm gì đó cho bà. Cô đã từng chăm ba bệnh suốt một thời gian dài, nấu cơm cho bệnh nhân đối với cô không có gì khó khăn.

“Cơ thể mẹ cứ như vậy, không sao đâu.” Từ Nhã Vận lắc đầu, vẫy tay với Mễ Lật: “Lật Lật, lại đây.”

Mễ Lật đi tới bên giường, ngồi xuống cạnh Tần Dao.

“Những năm qua một mình như vậy, con chắc vất vả lắm phải không?” Từ Nhã Vận nắm lấy tay Mễ Lật. Bởi vì mấy tháng gần đây vẫn luôn làm bánh, dù cô đã rất chú ý chăm sóc tay, nhưng vẫn không tránh khỏi thô ráp hơn các cô gái khác một chút. Từ Nhã Vận không biết đầu đuôi câu chuyện, vừa chạm vào đã theo bản năng nghĩ rằng Mễ gia mấy năm qua chắc chắn đã bạc đãi nàng.

Thật ra là một hiểu lầm, nhưng cũng chẳng sai, Mễ gia không đến mức ngược đãi Mễ Lật, nhưng đúng là đối xử với nữ chính không tốt. Mễ Lật im lặng nhận lấy tấm lòng tốt của Từ Nhã Vận, nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng ổn ạ, nhất là dạo gần đây có Tần Dao chăm sóc, ngày nào con cũng rất vui.”

Từ Nhã Vận có thể bình tĩnh nói chuyện với hai người như vậy, Mễ Lật cảm thấy nói mấy lời này hẳn sẽ không khiến bà bị kích thích. Thích một người thì luôn muốn kể cho tất cả mọi người nghe về những điều tốt đẹp của người ấy, Mễ Lật cũng muốn chia sẻ niềm vui cùng lòng biết ơn của mình với mẹ của Tần Dao.

Từ Nhã Vận mỉm cười nhẹ, chồng hai tay con gái mình và Mễ Lật lại với nhau: “Mẹ bệnh bao nhiêu năm rồi, chuyện gì cũng nhìn thoáng, không phải kiểu người cố chấp. Nếu các con đã tự lựa chọn con đường này, mẹ sẽ chúc phúc cho cả hai. Lúc nãy ngủ, mẹ nghĩ rất nhiều, nhớ tới mẹ của con, nhớ đến chuyện năm đó ta và mẹ con định sẵn hôn sự giữa con và tiểu Hạo, nghĩ lại có lẽ ngay từ đầu đã không nên như vậy.”

Từ Nhã Vận dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia nắng to gay gắt, hai chú chim nhỏ đang nhảy nhót lích chích trên cành cây râm mát dưới bóng râm, thi thoảng lại hót vài tiếng, trông rất hoạt bát.

Không biết vì sao, khung cảnh này lại chạm đến nỗi niềm trong lòng Từ Nhã Vận, ánh mắt bà vốn đã mang theo nỗi buồn, giờ lại càng u sầu hơn.

“Ta và mẹ con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, là bạn rất thân, rất thân. Khi còn ở độ tuổi như các con bây giờ, ta cũng từng có nhiều mộng tưởng về tình yêu. Người theo đuổi thì nhiều, nhưng khiến mình động lòng lại gần như không có, gặp được người phù hợp thật sự là chuyện rất cần vận may…”

Nghe Từ Nhã Vận cảm thán, Mễ Lật theo bản năng quay sang nhìn Tần Dao, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô cũng đang nhìn mình, cả hai khẽ mỉm cười, Tần Dao âm thầm siết chặt tay đang đặt trên mu bàn tay của Mễ Lật.

Chuyện đang xảy ra ngay dưới lòng bàn tay mình, sao có thể giấu được Từ Nhã Vận. Bà thu lại tay mình, quay đầu lại tiếp tục nói: “Ta chưa từng có cái gọi là rung động thực sự, có đôi lúc cũng có vài người khiến mình cảm thấy không tệ, nhưng qua một thời gian thì cũng nhạt đi. Ta nghĩ có lẽ đó chính là cuộc sống, làm gì có cái gì mà yêu đương rực lửa, cuối cùng cũng chỉ là những ngày tháng bình lặng, ai cũng như ai thôi. Huống hồ ta còn mang bệnh, chuyện gì cũng không thể lâu dài được.”

Chính là vì những lý do nghe thì chẳng đủ thuyết phục nhưng lại rất thật này, nên khi năm xưa cha mình định sẵn hôn sự, Từ Nhã Vận cũng không phản đối quá nhiều.

Gả cho ai mà chẳng giống nhau — đó là suy nghĩ của cô khi ấy.

“Mẹ con cũng giống ta, sau đó lại định hôn ước giữa con và tiểu Hạo. Thật ra nhiều năm qua, mỗi lần ta nhớ lại cuộc đời mình đều hay nghĩ, năm đó sao lại nhất định phải kết hôn nhỉ? Giống như mọi người đều vậy, phụ nữ đến một độ tuổi nào đó thì nên tìm một người có điều kiện xem như được, rồi cứ thế mà gả đi. Nhưng sự thật là cuộc sống bây giờ của ta, ngoài việc có thêm hai đứa con, thì cũng chẳng khác gì chưa từng kết hôn.”

Mễ Lật rất hiểu loại tình huống này, lúc trước mấy đồng nghiệp lớn tuổi bên cạnh cô đều như thế, đến tuổi đi xem mắt, điều kiện tạm được, nhân phẩm không tệ, vậy là coi như có thể sống qua ngày. Cô biết một mối tình chân thành và phù hợp là thứ khó gặp được đến mức nào, bởi vậy mới càng quý trọng hơn, dù có vấp phải những trở ngại bên ngoài, cũng sẽ kiên trì cùng Tần Dao bước tiếp.

Những lời Từ Nhã Vận nói, Mễ Lật không thấy lạ, chỉ là cô hơi bất ngờ, không ngờ Từ Nhã Vận xuất thân điều kiện đều tốt như vậy cũng từng phiền lòng vì chuyện này, và cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên Từ Nhã Vận lại kể những điều đó với hai người họ.

Chỉ nghe Từ Nhã Vận nói tiếp: “Hôm nay nhìn thấy con và tiểu Dao, thật ra từ lúc hai đứa bước vào cửa ta đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, sau lại nghe các con kể mọi chuyện, ta mới thấy… Có lẽ như thế mới là đúng, thì ra tình yêu thật sự là có tồn tại, nó rõ ràng đến mức này, hai người yêu nhau, chỉ một ánh mắt cũng khác biệt hoàn toàn so với lúc nhìn người khác.”

Mấy lời này mà được nói ra từ miệng một người lớn tuổi như Từ Nhã Vận thì có hơi kỳ kỳ, thường thì chỉ mấy cô gái mười mấy, hai mươi tuổi mới hay thích suy nghĩ mấy chuyện kiểu đó. Nhưng Từ Nhã Vận lại khác hẳn những người phụ nữ đã kết hôn rồi suốt ngày bận bịu vì cơm áo gạo tiền, cuộc sống của bà ngoại trừ không có tình yêu, thì vẫn luôn bình thản nhẹ nhàng, yên ổn trôi qua từng ngày. Vì vậy mà việc bà vẫn giữ cho mình một trái tim thiếu nữ, thật ra cũng không khó hiểu.

Mễ Lật bị bà nói cho đến đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, cô vốn không quen thể hiện tình cảm trước mặt người khác, còn tưởng mấy hành động nhỏ của mình giấu rất kỹ, không ngờ chỉ một ánh mắt cũng bị nhìn ra.

“Nhìn thấy các con, ta lại nhớ tới bản thân hồi trẻ. Ta đã để mặc dòng đời đưa đẩy quá lâu rồi, nếu năm đó cũng có thể dũng cảm như các con, kiên quyết giành lấy điều mình muốn, có khi hiện tại đã là một cuộc đời khác.” Nói tới đây, dường như Từ Nhã Vận đã hạ quyết tâm, trông bà vẫn gầy yếu như thế, nhưng Mễ Lật lại thấy, so với vừa rồi, bây giờ bà như có thêm sức sống, giống như một bụi cỏ héo úa bất ngờ sống dậy trong gió xuân.

Từ Nhã Vận nhìn thẳng vào mắt Tần Dao, ánh mắt bình tĩnh, dứt khoát hỏi: “Chuyện các con nói trước đó, về việc Lật Lật bị bắt cóc căn nguyên là từ người phụ nữ được Tần Mậu Vinh bao nuôi, hay là đứa con của bọn họ?”

Thì ra tất cả những chuyện đó bà thật sự đều biết!

Mễ Lật từng đoán qua khả năng này. Phu nhân nhà giàu làm gì có ai là ngọn đèn cạn dầu thật sự. Chỉ là cô không ngờ Từ Nhã Vận lại có thể giấu được lâu như vậy, thậm chí chịu lựa chọn vạch trần vào đúng lúc này.

Tần Dao và Tần Hạo từ trước đến nay chưa từng nhắc tới chuyện đó trước mặt mẹ, nên cô thật sự đã nghĩ bà không biết gì, hoặc ít nhất cũng là không muốn tin vào khả năng mẹ mình vẫn luôn biết rõ tất cả. Biết rõ mà còn phải giả vờ như chẳng hay gì, một mực nhẫn nhịn, so với thật sự không biết, còn đau lòng hơn nhiều.

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, làm gì có…” Cô vừa nói đến một nửa, phát hiện vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của mẹ, lời định nói để xoa dịu lập tức nghẹn lại. Đặt mình vào vị trí này, nếu là cô, giả vờ không biết cũng được đi, nhưng nếu bị người thân thiết xem như kẻ ngốc, thì thật sự rất lạnh lòng.

“Bọn con nghi ngờ là Tần Nam, nhưng hiện giờ vẫn chưa có đủ chứng cứ để buộc tội nó.” Tần Dao thẳng thắn trả lời.

“Nếu lần này không thành công, nó sẽ còn tiếp tục gây khó dễ cho các con đúng không?” Từ Nhã Vận hỏi.

“Con nghĩ là vậy, Tần Hạo nói nó đang âm thầm kéo chú Khang cùng Chú Kiện Dân về phía mình, ba có thể đang định đưa nó vào hội đồng quản trị.”

Từ Nhã Vận lại hỏi thêm vài chuyện liên quan đến tình hình công ty gần đây cùng động thái mới nhất của Tần Mậu Vinh. Sau đó bà quay sang Tần Dao, dặn dò: “Chuyện này mẹ sẽ cố hết sức giúp các con. Làm ăn đến mức như Tần gia bây giờ, muốn lay chuyển gần như là không thể. Dù là ông ngoại con cũng không thể động được tới căn cơ. Mẹ sẽ công khai chuyện ly hôn của Lật Lật và tiểu Hạo trước, rồi nghĩ cách kéo chân Tần Mậu Vinh, còn sau đó thì phải xem vào bản lĩnh của các con.”

Những điều Từ Nhã Vận nói, Tần Dao tất nhiên đều hiểu, với quy mô của Tần thị hiện tại, liên quan đến hàng ngàn việc làm, thuế má đủ loại, trừ khi phạm phải sai lầm chính trị nghiêm trọng, nếu không thì gần như bất khả xâm phạm. Nếu cô thật sự muốn đối đầu với ba, con đường duy nhất chính là giành lấy quyền điều hành công ty. Con đường này khó đi vô cùng, nhưng cũng không thể không đi.

Hai người ở lại trò chuyện với Từ Nhã Vận cả buổi chiều, đến tối ăn cơm xong thì tạm biệt ra về. Mễ Lật nhớ ra tối qua từng nói với An Thành là có thể ghé lại tiệm một lát, liền bảo Tần Dao đưa cô ghé qua xem tình hình.

Tần Dao không để tâm lắm, hôm nay cô vốn dành trọn cả ngày cho Mễ Lật, nàng muốn đi đâu, cô đều sẵn sàng theo cùng. Xe rẽ vào con hẻm quen thuộc, cửa tiệm đã khoá, ngay chính giữa treo một tấm bảng: “Hôm nay nghỉ bán.”

Mễ Lật: “……” Bảo sao hôm qua An Thành nói không cần cô tới, hoá ra lại đóng cửa trốn đi chơi nữa rồi!

“Chị thấy em còn sốt ruột vì cái tiệm này hơn cả ông chủ của em nhiều.” Tần Dao khẽ cười trêu chọc.

“Hầy, tại em có trách nhiệm quá thôi… Thôi bỏ đi, về vậy.” Mễ Lật thở dài như thể tâm can mệt mỏi, may mà tiệm này không phải cô và An Thành cùng mở, chứ nếu là cổ phần chia đôi, chắc cô đã tức chết từ lâu.

Tần Dao: “Đừng vội, tìm chỗ nào gần đây ngồi một lát đi, chị có chuyện muốn nói với em.”

Hở?

Mễ Lật hơi giật mình. Câu “chị có chuyện muốn nói với em” mà nói ra nghiêm túc như thế này, chẳng phải thường là có gì đó rất nghiêm trọng sao?

Cô hơi hoảng, cảm giác giống như sắp bị chia tay vậy, nhưng vẫn khoác lấy tay Tần Dao, cùng nàng đi dọc theo con hẻm ngoằn ngoèo. Tần Dao từng làm việc quanh đây nhiều năm, so với Mễ Lật thì quen thuộc hơn, cô dẫn đường một cách thành thạo, vòng qua mấy khúc quanh, cuối cùng dừng trước một quán cà phê yên tĩnh, nằm khuất sau một dãy nhà thấp tầng.

“Chủ quán là bạn chị.” Tần Dao nói, dắt theo Mễ Lật bước vào, nhân viên phục vụ vừa thấy nàng liền nhận ra ngay, lập tức dẫn cả hai tới khu vực trong cùng.

Đó là một góc ngồi kiểu nửa kín nửa mở, sau ghế sofa là kệ cây xanh trang trí, bên hông có rèm có thể kéo xuống, tính riêng tư rất cao, khoảng cách giữa các bàn cũng đủ xa, lại thêm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian, có thể thoải mái trò chuyện nhỏ tiếng mà không lo bị người khác nghe thấy.

“Ghế chuyên dụng của Tần tổng sao?” Thấy dáng vẻ thành thạo của nhân viên dẫn đường, Mễ Lật không nhịn được mà tò mò hỏi.

“Không hẳn là ghế chuyên dụng, thỉnh thoảng chị tới đây làm việc.” Tần Dao cười nhạt.

Tần Dao gọi cà phê xong xuôi, đợi nhân viên đi khỏi, Mễ Lật mới rón rén hỏi: “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì nha?”

Tần Dao rút ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn đẩy về phía Mễ Lật: “500 vạn, phí chia tay với Tần Hạo.”

Mễ Lật: “???”

“Đùa thôi.” Tần Dao rút tay về, nhưng không có ý định lấy lại tấm thẻ: “Em chẳng bảo muốn mở tiệm bánh ngọt sao? Coi như chị đầu tư, sau này có lời thì trả chị cũng được.”

An Thành đúng là một đối tác không đáng tin, Mễ Lật cũng đã từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục hắn hợp tác. Cô hiện tại thực sự cần vốn, mà Tần Dao cũng nói rõ đây là đầu tư, cho nên Mễ Lật không vòng vo khách sáo nữa.

“Nhưng mà phí chia tay là cái khỉ gì vậy hả?!” Mễ Lật vẫn không thể hiểu nổi màn đùa ác của Tần Dao.

“Là cái kiểu ‘tôi cho cô 500 vạn, cô hãy rời khỏi em trai tôi’ đó, chẳng phải vai kiểu chị trong mấy cuốn tiểu thuyết đều làm mấy chuyện như thế à?” Biểu cảm của Tần Dao vô cùng vô tội, nhưng lời vừa nói ra lại khiến Mễ Lật như bị sét đánh ngang tai, nếu cô là mèo, thì e là lông toàn thân đã dựng hết cả lên.

Đây là lần thứ hai Tần Dao nhắc tới “vai diễn” của mình trong truyện, Mễ Lật lập tức cảnh giác, ngồi thẳng người. Trong nguyên tác đúng là Tần Dao từng nói câu này, nhưng Mễ Lật vẫn mạnh miệng chối bay: “Không có không có! Câu thoại ngu xuẩn như vậy không hợp với chị chút nào!”

Nhân viên mang cà phê lên rồi lui đi. Tần Dao thả một viên đường vuông nhỏ vào cốc, khuấy nhẹ vài vòng, lại không có ý định uống.

Cô đặt muỗng xuống, tựa người ra sau sofa, ngón tay khẽ gõ nhè nhẹ lên mặt bàn như muốn trút ra điều gì đó, rồi lại đột ngột thu tay về, Mễ Lật nhận ra được sự do dự, nhưng lần Tần Dao mở miệng tiếp theo, lại không còn một chút lưỡng lự nào.

“Thật ra chị đã sớm phát hiện. Chị nghĩ, chắc là vì mấy chuyện đó không phải điều chị nên biết nên em mới không nói, cho nên chị cũng không hỏi. Nhưng sau lần em bị bắt cóc, chị cứ nghĩ mãi, nếu như chị hỏi sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác, hôm nay mẹ thay đổi như vậy cũng khiến chị cảm xúc rất nhiều, là chị quá ngu ngốc, bình thường nên dứt khoát thì dứt khoát, vậy mà riêng chuyện này lại chần chừ đến tận bây giờ...”

Tần Dao càng nói, tim Mễ Lật càng siết lại, lời Tần Dao nghe thì như chẳng đầu chẳng cuối, nhưng Mễ Lật lại có linh cảm nàng sắp nói tới chuyện kia rồi…

Không! Nữ thần ơi! Chị chưa phát hiện ra gì a! Tin em đi mà!!!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Lật run lẩy bẩy ôm chặt lớp mã giáp
(bí mật), Tần Dao một tay giật phắt cái mã giáp bí mật rồi vứt xuống đất.

Tần Dao: Hôm nay em phải nói rõ ràng với chị!

Mễ Lật rơi lệ: Không! Trả lại mã giáp cho em, để em sống sót thêm vài ngày nữa thôi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...