[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 35
“Tần Dao!” Mễ Lật bị tiếng gọi này dọa cho giật mình, tim như bị hụt mất mấy nhịp.“Làm gì mà bị hù thành như vậy.” Tần Dao thấy nàng ôm tường che ngực, vội vã đưa tay vỗ nhẹ lưng cho nàng, “Lần nào gặp em cũng như đang mộng du vậy, đi đứng cũng chẳng nhìn đường.”Chẳng phải là đang nghĩ đến chị sao… Mễ Lật trừng Tần Dao một cái, ánh mắt trông rất hung dữ, lại chẳng thể hung dữ nổi, bởi ngay khi nhìn thấy Tần Dao, ánh mắt cô liền không tự chủ được mà mềm mại đi.Đối diện với người mình thích thật sự chẳng thể sinh nổi một chút giận dỗi nào, chỉ riêng nỗi nhớ nhung thôi đã khiến lòng người chật chội, còn đâu tâm trí để tức giận cho được.“Cũng đâu phải lần nào đâu, tổng cộng mới có hai lần thôi, đều bị chị bắt gặp được.” Mễ Lật thở ra một hơi, cảm thấy nhất định phải rửa sạch oan tình cho mình.“Vậy à? Nhưng với tôi thì rõ ràng là chỉ có hai lần không báo trước, kết quả cả hai lần đều bắt gặp em đang mất hồn.” Tần Dao nói thì nói vậy, nhưng thấy Mễ Lật đã đỡ hơn, vẫn chưa chịu dời tay khỏi lưng nàng.Trời hè nắng nóng, quần áo mặc mỏng, Mễ Lật có thể cảm nhận rất rõ mấy lần tay Tần Dao lướt dọc theo sống lưng cô, một cảm giác tê tê ngứa ngứa lan thẳng lên đỉnh đầu. Mễ Lật nghiêng người, nắm lấy bàn tay đang làm loạn sau lưng mình, lần này vẫn không trừng được ra dáng hung dữ, nguyên nhân rất đơn giản, cô đỏ mặt.Tần Dao cũng thuận theo để Mễ Lật nắm lấy tay mình rời khỏi lưng, sau đó cổ tay xoay nhẹ, đổi sang nắm lấy tay nàng. Mễ Lật như bị điện giật, vội rút tay về, chưa được bao lâu, lại lặng lẽ duỗi tay ra, lén nắm lấy một ngón tay của Tần Dao.Từ đầu đến cuối, cô không dám nhìn thẳng vào Tần Dao lấy một cái, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, ánh mắt quét tới quét lui lên mấy đường hoa văn dưới sàn gạch, đến cả khe gạch kẹt một hạt sỏi nhỏ cô cũng thấy rõ mồn một.Tần Dao nhẹ giọng cười, khẽ cong ngón tay lên, lần nữa đổi thành nắm chặt lấy tay nàng, lần này Mễ Lật không rút nữa, ngoan ngoãn để mặc đối phương dắt đi.“Em cứ thế đi theo tôi, chẳng hỏi lấy một câu là định đi đâu sao?” Giọng Tần Dao vang ngay bên tai, đến nỗi vành tai Mễ Lật cũng bắt đầu nóng lên.“Đi đâu?” Cô cố hết sức để che giấu sự căng thẳng trong lòng, muốn khiến giọng mình nghe qua bình thường nhất có thể. Tiếc là vừa mở miệng, ngữ điệu lại mềm đến độ tan ra, còn do không mở miệng lớn nên nửa lời nói chỉ quanh quẩn nơi đầu lưỡi rồi bị nuốt vào trong, nghe sao mà dính dính, dẻo dẻo, mềm oặt.Bình thường giọng Mễ Lật khá trong, không đến mức ngọt, càng không gọi là mềm, cô chưa từng nghĩ có một ngày giọng mình lại bật ra âm thanh thế này, nửa phần kinh ngạc, nửa phần xấu hổ.Tần Dao càng nhìn càng thấy đáng yêu, cố tình cúi đầu nâng cằm nàng lên, muốn ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình. Mễ Lật gồng mình giữ vững tôn nghiêm cuối cùng, mặt thì cho chị nhìn đấy, nhưng ánh mắt thì không đời nào!Tần Dao bị bộ dạng "thề chết cũng không khuất phục" này của nàng chọc cười, giọng điệu trêu đùa: “Cô gái này thật không nghe lời, mang đi bán chắc cũng được giá.”Mễ Lật rốt cuộc cũng quay sang lườm nàng một cái, chỉ lướt qua liền dời mắt đi chỗ khác, nói: “Em nói sao mà Tần tổng về nước chẳng chịu báo trước, hóa ra là phá sản.”Lại là ánh mắt kia, lại là dáng vẻ này, ánh nhìn của Tần Dao từ mắt Mễ Lật lướt xuống môi, suýt nữa đã nhịn không được muốn cắn một cái ngay giữa phố.Nhưng giờ đang là lúc đông người qua lại, nghĩ đến khả năng chịu đựng của Mễ Lật, Tần Dao cuối cùng vẫn nén lại, chỉ lúc buông cằm nàng ra thì ngón tay cái khẽ miết một cái trên môi nàng.“Đi thôi, về nhà.” Xe của Tần Dao đỗ ở không xa, Mễ Lật lên xe, cài dây an toàn xong liền mượn ánh phản chiếu trên kính cửa sổ, đưa tay lên sờ nhẹ lên môi mình, lặng lẽ xuất thần một lúc.Lúc nãy nữ thần chạm đúng chỗ này…Chỉ là lướt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, không biết có phải cố ý không. Mễ Lật không dám sờ quá lâu, sợ bị phát hiện, vội rụt tay về đặt ngay ngắn trên đùi, vậy mà đầu óc vẫn không nhịn được mà nhớ lại cảnh Tần Dao hôn cô trong xe lần trước…Lẽ nào trước khi xuống xe hôm nay, nữ thần cũng sẽ hôn cô? Hay là… Phải chờ đến khi về nhà mới hôn?Về nhà... Rồi... Hôn...XONG ĐỜI!!!Mễ Lật đột nhiên nhớ ra: cô vẫn chưa dọn lại giường! Lần này còn thảm hơn cả lần trước, lần trước ít ra còn dọn xong xuôi, chỉ là chưa kiểm tra kỹ càng, còn hôm nay... Sáng nay được nghỉ, cô tưởng Tần Dao chắc phải cuối tuần hoặc đầu tuần sau mới về, nên mới gỡ hết ga giường, vỏ gối, vỏ chăn của Tần Dao xuống đem đi giặt, mặc dù cô chẳng ngửi ra mùi gì đặc biệt, nhưng vẫn chột dạ như kẻ trộm, sợ bị Tần Dao phát hiện ra dấu vết gì đó...Mà giờ vỏ chăn, ga giường vẫn còn phơi ở ban công, chỉ cần Tần Dao không mù, thì chẳng cần kiểm tra kỹ cũng sẽ phát hiện ra!“Chị…” Mễ Lật định hỏi Tần Dao có về nhà chưa, lời vừa ra đến mép lại chột dạ nuốt xuống, có thể kéo được giây nào hay giây nấy, lỡ như chị ấy chưa về nhà thì sao? Mình hỏi vậy chẳng phải tự khai ra rồi à?Tần Dao quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”“Không có gì, em định hỏi... Chị ăn cơm chưa.” Mễ Lật vội đổi câu hỏi đánh lạc hướng.“Chưa.” Tần Dao đáp.A, vậy thì tốt! Có thể viện cớ ra ngoài ăn trước, Mễ Lật vừa mới định đề nghị, liền nghe Tần Dao nói: “Nhưng tôi đã rửa rau, cắt hết rồi, chỉ chờ em về nấu nữa thôi.”Rửa... Rửa rau rồi???Nói cách khác, nữ thần đã về nhà rồi?!Mễ Lật hít sâu một hơi, cố an ủi bản thân: biết đâu chị ấy về nhà nhưng chưa ra ban công đâu nhỉ...?Nhưng mà... Chắc chắn sẽ vào phòng ngủ mà, đúng không...Nhưng mà cũng có khi chưa kịp? Có thể vừa đặt hành lý xuống là ra ngoài mua đồ, rồi tranh thủ cắt rau trước, sau đó là vừa kịp giờ đến đón mình…Khả năng này chắc khoảng 1/1000...Thôi, chấp nhận sự thật đi vậy. Mễ Lật ngả lưng dựa vào ghế, hai tiểu nhân trong lòng cô lại bắt đầu cãi nhau loạn cả lên.— Tiểu nhân tình cảm che mặt: “Aaaaa xấu hổ chết mất!”— Tiểu nhân lý trí khinh bỉ: “Xấu hổ cái gì? Có mỗi chuyện nằm lên giường người ta thôi, cũng có phải ngủ với chính người ta đâu.”— Tiểu nhân tình cảm đỏ mặt hét lên: “Nhưng đây là giường của nữ thần đó! Chị ấy đã từng ngủ trên chiếc giường này, sau đó tôi cũng ngủ! Vậy thì làm phép làm tròn, chẳng phải nghĩa là bọn tôi đã ngủ cùng một giường rồi sao?!”— Tiểu nhân lý trí: “Nếu như cậu nói vậy, thì kiểu như... Cậu từng rình xem một minh tinh nào đó đang quay phim rồi biết được anh ta ở khách sạn nào, sau đó đợi người ta trả phòng thì cậu đi thuê lại đúng phòng đó, thế thì cũng tính là ngủ cùng giường rồi à?”— Tiểu nhân tình cảm mặt lạnh: “Tôi không theo đuổi minh tinh.”— Tiểu nhân lý trí: “…...”— Tiểu nhân tình cảm tiếp tục mặt lạnh: “Tôi cũng không muốn ngủ với minh tinh nào hết.”— Tiểu nhân lý trí: “…...”— Tiểu nhân lý trí: “Đó có phải trọng điểm đâu?! Trọng điểm là cái phép làm tròn của cậu nó lố quá rồi đó!”— Tiểu nhân tình cảm: “Tôi mặc kệ aaaa…”Mễ Lật lén liếc Tần Dao một cái, có vẻ Tần Dao đang chuyên chú lái xe, cũng không phát hiện ra mấy trò lén lút và nội tâm lộn xộn của cô, nhưng dù là như vậy, cô vẫn thấy hơi hồi hộp. Trong mắt cô, giường là thứ còn riêng tư hơn cả phòng ngủ, huống chi quan hệ giữa cô và Tần Dao đã không còn đơn thuần là bạn bè nữa rồi, nếu để Tần Dao biết cô từng ngủ trên giường của chị ấy, chẳng khác nào ám chỉ rằng cô đã sẵn sàng nằm chung một giường với chị ấy rồi.Dù rằng, thật ra...Vẫn chưa thật sự sẵn sàng.Nhưng mà với kiểu tính cách như đà điểu trong tình cảm của cô, nếu để mặc cô tự chuẩn bị, thì có khi cả đời cũng chẳng chuẩn bị xong...Thôi, có lẽ đây là ý trời vậy.Tới nhà Tần Dao, vừa mở cửa ra liền thấy Dao Dao đang đè Lật Lật trên sofa mà liếm lông, có lẽ bị tiếng động hai người vào nhà làm giật mình, Dao Dao dừng lại, Lật Lật thì nhân cơ hội vùng thoát rồi chui tọt xuống gầm ghế. Dao Dao thấy bạn biến mất liền không vui, liếc hai sen một cái với ánh mắt cực kỳ cao ngạo, rồi nhảy phốc xuống đi tìm Lật Lật dưới gầm sofa.“Ồ… Hình như chị về không đúng lúc.” Tần Dao nhìn theo hướng Dao Dao vừa biến mất, ánh mắt đầy hàm ý sâu xa.Cái gì mà không đúng lúc?! Đã nói bao nhiêu lần rồi, là liếm lông! Liếm lông thôi mà!Mễ Lật trong lòng gào lên phản đối, nhưng dù vậy, cô vẫn thấy cảnh ban nãy có chút mờ ám, rõ ràng lúc chỉ có mình ở nhà, cô cũng hay thấy Dao Dao liếm cho Lật Lật lắm mà? Sao cứ mỗi lần có mặt Tần Dao thì khung cảnh y hệt này lại trở nên kỳ lạ như vậy?!Nhất định là do Tần Dao! Cái đầu toàn nghĩ mấy chuyện không đứng đắn!Bữa tối hôm đó, tay nghề của Mễ Lật có hơi xuống dốc, nguyên nhân không gì khác ngoài Tần Dao cứ ngồi bên cạnh trêu chọc, hết hỏi mấy câu khiến người ta mặt đỏ tim đập như: “Lật Lật có nhớ chị không?”, “Dạo này Lật Lật có mơ thấy chị không?”, “Lật Lật có thích chị không~?”Mà cái kiểu hỏi đó Tần Dao còn khăng khăng nói là đang hỏi mèo.Chị đang đùa em sao? Ai lại đi hỏi mèo xem nó có mơ thấy chị không hả?!Mễ Lật bị trêu đến mức vừa ngượng vừa tức, tay run lên cho muối hơi nhiều, canh thì nấu quá lửa. Vậy mà Tần Dao chẳng chê bai gì hết, không những không bảo cô đổ đi mà còn mặt dày khen ngon.Nghĩ lại lần trước nữ thần dẫn cô đi ăn món “trong mơ” chuẩn đẳng cấp đó, rồi lại nhìn xuống mấy đĩa đồ ăn bây giờ, màu sắc lem nhem, vị cũng lệch chuẩn, vậy mà nữ thần vẫn ăn sạch trơn không chừa miếng nào, Mễ Lật lòng mềm đến rối tung rối mù.Sao lại có người đáng yêu đến mức này cơ chứ! Chắc chắn là cô đã đem hết tất cả vận may cả đời này dồn hết vào cơ hội được gặp gỡ nữ thần rồi.Mễ Lật âm thầm quyết định, từ nay trở đi không bao giờ chê tác giả cuốn sách kia là đào hố nữa, dù trong truyện có lắm nhân vật thần kinh rối loạn đi nữa, thì cũng vẫn có một kho báu như chị ấy ẩn mình bên trong, may là cô đã phát hiện ra.Sau bữa tối, tranh thủ lúc Tần Dao đang rửa bát, Mễ Lật len lén trốn vào phòng ngủ kiểm tra một chút, cái gọi là “xác suất một phần nghìn” nghĩa là gì? Chính là khả năng hầu như không xảy ra, quả nhiên giường đã được thay ga gối đầy đủ từ lâu.Mễ Lật quay lại phòng khách, cùng Tần Dao ngồi xem TV, gọi là xem, thực ra chỉ là mắt nhìn vào màn hình nhưng tâm trí bay đi đâu mất rồi, cô cứ ngẩn người nhìn, trong đầu không ngừng diễn tập vô số kịch bản tiếp theo sẽ xảy ra, một chữ trên màn hình cũng không lọt vào được.“Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, ngủ ngon~” Tần Dao vừa nói vừa đứng dậy đi tắm, mặc dù trong phòng khách vẫn còn tiếng TV, nhưng Mễ Lật vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nước truyền ra từ phòng ngủ, không, phải nói là bây giờ tai cô chỉ còn nghe được tiếng nước từ phòng ngủ.Đi ngủ là sao? Là gọi cô đi ngủ cùng sao? Mễ Lật vặn âm lượng TV xuống mức thấp nhất, căng hết tai nghe, tiếng nước dần tắt, sau đó là tiếng máy sấy tóc, tiếp đó là tiếng bước chân, một lát sau, mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh.Hết rồi á??? Tôi chuẩn bị tâm lý kỹ càng như vậy, vậy mà cuối cùng lại chẳng có gì hết sao???Mễ Lật chờ thêm hai mươi phút, sau đó với tâm trạng khó tin mà đứng dậy, lén lút bước tới cửa phòng Tần Dao.Cửa không khóa, Mễ Lật nhẹ tay đẩy một cái, cánh cửa liền khẽ hé ra, qua khe cửa, Mễ Lật có thể thấy ánh đèn ngủ vàng dịu trong phòng chiếu sáng mờ mờ.Cô đẩy rộng khe cửa thêm một chút, nhìn thấy Tần Dao nằm nghiêng, xoay mặt về phía mình, đôi mắt khép lại, hơi thở đều đều, có vẻ đã ngủ rồi.Thế thì tối nay cô phải làm sao bây giờ?! Ngủ ở đâu đây?!Mễ Lật dù đã tắm xong, vẫn còn đang xoắn xuýt với câu hỏi này. Lần này hai tiểu nhân trong đầu không thèm cãi nhau nữa, mà bắt đầu đánh nhau luôn rồi.Cô vẫn chưa đưa ra quyết định, nhưng người đã đứng trước giường của Tần Dao. Nhân lúc Tần Dao đang ngủ, không dùng ánh mắt trêu chọc nữa, cô có thể thoải mái mà ngắm nhìn thật kỹ gương mặt của chị.Tần Dao nằm nghiêng, tóc vừa gội còn hơi ướt, vài sợi rũ xuống trước trán, che khuất lông mày và khóe mắt.Mễ Lật nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, vươn tay khẽ vén tóc chị lên, lúc không còn bị tóc che, cô mới nhìn rõ được hàng lông mi dài và cong nhẹ kia.Mi mắt chị khẽ rung, hình như không ngủ được sâu, chân mày cũng hơi nhíu lại, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy chút bọng mắt nhạt do thức khuya liên tục.Chắc là mệt mỏi lắm rồi… Nhìn thấy Tần Dao như vậy, cảm giác hụt hẫng ban nãy của Mễ Lật đều tan thành xót xa, chị ấy hoàn toàn không cần phải vội vã quay về như thế này mà…Đến đây, tiểu nhân lý trí đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn tiểu nhân tình cảm đang thắng thế áp đảo. Mễ Lật không kìm được tình cảm trong lòng, từ từ cúi người xuống, in lên khoé môi Tần Dao một nụ hôn thật nhẹ.Ngay giây tiếp theo, cánh tay cô bị nắm chặt lấy, trời đất đảo lộn, hai người đã đổi chỗ cho nhau.---Tác giả có lời muốn nói:Mễ Lật: Tần Dao! Trong đầu chị toàn nghĩ gì đâu không vậy hả?!Tần Dao: Em thì sao? Trong lòng đã lái xe cả trăm vòng rồi mà còn dám nói chị?!— Đêm vẫn còn dài!!! Muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, xin mời chờ chương sau hé!Tôi không chỉ cần đến trường mẫu giáo đâu... Tôi còn phải vừa thở hổn hển vừa chống hông mà xuất phát nữa cơ...