[BHTT][EDIT] Xuân Đình Tuyết - Lưu Diên Trường Ngưng

Chương 79. Thược dược đỏ



Ngay lúc hừng đông, ba người tiếp tục đi về phía Nam, cuối cùng cũng đã ra khỏi cánh đồng hoang. Sau khi đi lên đường lớn, đi khoảng hai canh giờ thì gặp được một đoàn thương lữ. Đi cùng đoàn thương lữ về phía Nam khoảng một canh giờ thì gặp được đội quân triều đình đi tuần tra Bắc Cương.

Dạ Ly Tước mừng rỡ, gặp được người của triều đình thì vừa đúng lúc.

Trong khi Dạ Ly Tước còn đang suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục đội quân này hộ tống các nàng đi gặp tiểu Tạ, người dẫn đầu đội quân nhìn chằm chằm vào Dạ Ly Tước một lúc, rồi từ trong ngực lấy ra một cuộn giấy vẽ, cẩn thận phân biệt một lát, đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, hỏi: “Cô nương có phải họ Dạ?”

Dạ Ly Tước hơi kinh ngạc, “Ngươi là?”

“Mạt tướng phụng mệnh điện hạ vẫn luôn ở Bắc Cương tìm kiếm tung tích của cô nương.” Người đó cực kỳ vui mừng, hoàn thành được nhiệm vụ này, bên điện hạ chắc chắn sẽ có trọng thưởng.

Dạ Ly Tước giả vờ không biết, “Điện hạ nào?”

“Đại Dận ta còn có mấy vị điện hạ nữa chứ?” Người đó cười lớn.

“Hắn đến Bắc Cương?” Dạ Ly Tước ngạc nhiên hỏi lại.

Người đó gật đầu, “Điện hạ đang nghỉ ngơi trong dịch quán gần biên cương, cô nương đừng vội, mạt tướng sẽ đưa cô nương qua đó ngay.”

Tiểu Tạ quả nhiên đáng tin cậy! Quả thực đã lần theo manh mối và đuổi đến tận đây.

Dạ Ly Tước cười mà không nói gì nữa, Thẩm Y lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Thanh Nhai nghe xong thì mơ hồ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Đây là điện hạ nào vậy?”

Thẩm Y giải thích: “Tu La hoàng tử là bằng hữu tốt của Dạ tỷ tỷ.”

“Vệ Tạ?!” Thanh Nhai quả thực không ngờ Dạ Ly Tước lại có giao tình tốt như vậy với nhân vật lớn của triều đình. Nàng ta cuối cùng cũng nhận ra “tiểu Tạ” trong miệng Dạ Ly Tước ở Hoang Trạch hôm đó rốt cuộc là ai.

Dạ Ly Tước híp mắt cười cười, không đáp lời.

Trời tối không được bao lâu, ba người đi theo đội quân tuần tra vào trong địa giới Đại Dận, đi thẳng đến dịch quán.

Đã sớm nghe danh Tu La hoàng tử, Thanh Nhai lần đầu tiên gặp người này, vạn lần không ngờ lại là một thiếu niên gầy yếu ngồi trên xe lăn gỗ. Khác hẳn với Tu La hoàng tử trong truyền thuyết, người đã cầm đao san bằng phủ đại tướng quân.

Tạ công tử từ xa đã nhìn thấy Dạ Ly Tước, thấy sắc mặt nàng như thường, không khỏi thở phào một hơi.

Dạ Ly Tước mỉm cười đi vào sảnh, trêu chọc nói: “Tiểu Tạ, thấy tỷ tỷ không vui à?”

“Vui, vui lắm chứ!” Trong lời nói của Tạ công tử có ẩn ý, phất tay ra hiệu những người không liên quan trong sảnh lùi xuống, “Tất cả lui xuống.” Nói xong, hắn nhìn Thanh Nhai, chỉ dựa vào khuôn mặt giống với Thẩm Y, đã đoán được thân phận của người này.

Nàng ta chính là Liên tỷ tỷ mà Dạ tỷ tỷ tâm tâm niệm niệm nhiều năm đó sao?

Dạ Ly Tước thấy ánh mắt hắn thay đổi, liền biết hắn đã đoán trúng, cười nói: “Nàng ấy chính là Liên tỷ tỷ.”

“Nàng ấy quả nhiên ở trong tay Thương Minh Giáo?” Tạ công tử hỏi.

Dạ Ly Tước nhất thời cũng không biết phải nói rõ chuyện này như thế nào, chỉ đành nói: “Có thể nói là phải, cũng có thể nói là không. Chuyện này ta sẽ nói với ngươi sau, hiện tại quan trọng nhất là ăn mặc.”

Tạ công tử ôn tồn lễ độ nói: “Các ngươi vừa vào biên cương, ta đã nhận được tin, đã sớm cho người đi chuẩn bị rồi.” Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn sắc trời bên ngoài, “Người đâu, đưa các tỷ tỷ xuống nghỉ ngơi trước.”

“Vâng.” Các nô tỳ chờ bên ngoài cung kính đáp lời.

Thẩm Y khoác tay Thanh Nhai, ôn hòa nói: “Không sao đâu, a tỷ, chúng ta xuống nghỉ ngơi một chút trước đi.”

Thanh Nhai tạm thời thả lỏng, theo Thẩm Y lui xuống trước.

Dạ Ly Tước không lập tức lui ra khỏi đại sảnh, chỉ mệt mỏi ngồi xuống ghế, bưng chén trà nóng bên cạnh uống một ngụm, khen ngợi: “Tiểu Tạ lần này làm việc không tồi nha.”

Tạ công tử quan tâm nhìn Dạ Ly Tước, nghiêm túc nói: “Sau khi biết chuyện ở châu phủ Bắc Liễu Châu, ta đã tức tốc chạy đến châu phủ, nhưng vẫn chậm một bước. May mắn, cho dù các ngươi đi đường nhỏ, cũng không thể tránh khỏi việc vào thị trấn để mua sắm vật dụng hàng ngày. Chỉ cần một Hoàng mệnh, tất cả quan viên các trấn đều nghe lệnh của ta.”

Dạ Ly Tước hơi cau mày, nói: “Ngươi đã cầu xin huynh trưởng của ngươi?”

“Cả đời chỉ cầu xin một lần này, hắn đợi được lời cầu xin này, đối với hắn mà nói cũng là một sự giải thoát.” Tạ công tử nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Dạ Ly Tước biết lần này nàng quả thực đã nợ một ân tình lớn.

Năm đó nàng giúp Vệ Tạ giết chết đại tướng quân, tương đương với việc giúp Đại Dận ổn định cục diện. Theo lý mà nói, Tu La hoàng tử nên là người có công đầu, danh vọng cao ngất, hẳn phải thuận lý thành chương thay thế vị Hoàng huynh bù nhìn nhiều năm làm quân vương. Nhưng lòng Vệ Tạ không hướng về triều chính, dứt khoát giả vờ bị thương nặng không thể đứng dậy, tránh xa vào giang hồ, để Hoàng huynh an tâm.

Thiên Tử có an tâm hay không, không ai biết, nhưng ngôi vị này thực sự ngồi lên không đủ thoải mái. Thiên Tử từng hứa, chỉ cần Vệ Tạ muốn gì, hắn sẽ cho Vệ Tạ cái đó. Chỉ là Vệ Tạ một lòng tiêu dao giang hồ, chưa từng đòi hỏi gì từ Thiên Tử. Năm này thánh nọ, ngược lại đã trở thành một tâm bệnh của Thiên Tử, luôn cảm thấy nợ người đệ đệ này quá nhiều.

Khó khăn lắm Tạ công tử mới mở miệng cầu xin, Thiên Tử đương nhiên không có lý do gì để từ chối. Bắc Cương vốn là nơi rồng rắn hỗn tạp, người giang hồ thường gây chuyện ở đây, nhưng quan phủ lại mắt nhắm mắt mở, dựa dẫm vào Khước Tà Đường để chủ trì công lý ở Bắc Cương. Hai châu nằm trên đường đi lên phía Bắc xưa nay vốn không yên bình, triều đình hiện tại cũng không có sức lực để quản lý hai châu này cho tốt, giao quan viên cho Vệ Tạ quản lý, nói không chừng mượn danh Tu La hoàng tử của Vệ Tạ, còn có thể chấn chỉnh các quan viên ở hai châu này, làm chút chuyện thực tế.

Năm đó Vệ Tạ không tham luyến Hoàng vị, bây giờ Vệ Tạ không đứng dậy được, càng không thể dựa vào binh lính vô dụng của hai châu này để tạo phản. Thiên Tử vừa trả ơn, vừa đẩy cho đệ đệ một việc, làm sao không giải thoát được?

Tạ công tử xưa nay không để bụng những chuyện này, hắn cũng không muốn nghe Dạ Ly Tước phân tích những chuyện này với hắn, liền tiếp tục nói: “Hôm đó bên bờ sông Thương, lại có nhiều yêu nhân của Thương Minh Giáo như vậy, ta nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, liền điều thám tử tinh nhuệ của thành Trường Uyên âm thầm ẩn nấp ở Bắc Cương điều tra. Ngươi đoán xem thế nào?”

“Còn có thể thế nào? Khước Tà Đường có người câu kết với Thương Minh Giáo.” Dạ Ly Tước trả lời dứt khoát.

Tạ công tử cười nói: “Dạ tỷ tỷ cũng điều tra được rồi?”

“Không phải điều tra được, mà là trực tiếp nhìn thấy.” Dạ Ly Tước nghĩ đến còn có một chiếc lệnh bài để ở chỗ Thẩm Y, “Giáo chủ đại nhân của người ta còn tặng chúng ta một chiếc lệnh bài, có thể đi lại không bị cản trở!”

“Ngươi đã gặp giáo chủ của Thương Minh Giáo?” Sắc mặt Tạ công tử đột nhiên thay đổi, nhìn Dạ Ly Tước từ trên xuống dưới, “Ta còn tưởng ngươi mở đường máu chạy ra!”

“Quả thực là mở đường máu, nhưng người ta cũng thực sự tặng ta lệnh bài.” Dạ Ly Tước đùa giỡn trả lời, những chuyện này nói ra có vẻ hơi khó tin.

Tạ công tử ngỡ ngàng, không thể hiểu được.

“Trong Khước Tà Đường có nội gián.” Dạ Ly Tước có thể xác nhận chuyện này, “Chưởng môn công tử Độc Cô Kình có lẽ còn chưa biết chuyện này. Nếu Tát Châu báo chuyện ở sông Thương cho tứ đại thế gia, có lẽ Độc Cô Kình sẽ điều tra rõ. Còn có tra ra được hay không, thì phải xem nội gián đó rốt cuộc là ai trong Khước Tà Đường.” Có thể câu kết với Thương Minh Giáo nhiều năm, lại không bị ai phát hiện, xem ra thân phận của người này ở Khước Tà Đường nhất định không thấp.

Tạ công tử nắm chặt nắm tay, “Chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu.”

“Quả thực không phải chuyện nhỏ.” Dạ Ly Tước cười khẽ, “Triều đình đã làm lơ người giang hồ coi thường pháp luật nhiều năm, mượn đại loạn lần này, có lẽ có thể bát loạn phản chính, gõ một cái vào đám người liều chết đó. Thiên hạ vẫn nên đặt công lý đứng đầu, không phải sao?” Năm đó Dương Uy tiêu cục gặp phải thảm án diệt môn như vậy, quan phủ về sau chỉ niêm phong Dương Uy tiêu cục rồi cho qua chuyện, ngay cả việc làm bộ làm tịch tra xét cũng không có. Khi người trong thiên hạ đặt hy vọng công lý vào hiệp khách, nhưng giang hồ có thể xuất hiện được bao nhiêu vị hiệp khách như vậy?

Tạ công tử hiểu ý cười nói: “Xem ra, Dạ tỷ tỷ đã chuẩn bị nhúng tay vào vũng nước đục này rồi.”

“Nếu ta đã bị cuốn vào trong đó, không làm náo loạn một trận thì chẳng phải đáng tiếc sao?” Dạ Ly Tước nói xong, quay đầu nhìn thẳng vào Tạ công tử, “Tiểu Tạ, Y Y và Liên tỷ tỷ tạm thời giao cho ngươi chăm sóc, nhất định phải bảo vệ tốt.”

Tạ công tử hỏi lại: “Còn ngươi?”

“Quay lại U Ngục, cho Đông Phương Ly một bất ngờ.” Dạ Ly Tước tự tin nhếch khóe miệng, “Không lấy được thứ ta muốn, ta sẽ không để nàng ta được kê cao gối mà ngủ.”

Tạ công tử trừng to hai mắt, “Một mình ngươi quay về?”

“Sao vậy? Khinh thường ta?”

“Dạ tỷ tỷ...…”

“Ngươi biết là không thể khuyên được ta mà.”

Tạ công tử đành phải nuốt những lời khuyên nhủ đó xuống, đổi sang một câu khác, “Ta còn có thể giúp ngươi gì nữa không?”

“Thuốc trị thương.” Dạ Ly Tước biết, thuốc trị thương ở chỗ Tạ công tử là tốt nhất trên đời, lúc này thứ nàng cần nhất chính là nó.

Tạ công tử kinh ngạc nói: “Ngươi bị thương sao không nói sớm!”

“Hiện tại không phải đã nói rồi sao?” Dạ Ly Tước vẫn mỉm cười, vươn tay về phía Tạ công tử, “Đã nợ ngươi một ân tình lớn như vậy, không ngại nợ thêm một món nữa.”

“Giữa ngươi và ta, không cần phải tính toán rõ ràng như vậy đâu.” Tạ công tử thở dài bất lực.

Dạ Ly Tước chỉ cười cười.

Đêm đó, Dạ Ly Tước nghỉ ngơi ở dịch quán, Thẩm Y biết sáng mai nàng sẽ không gặp được Dạ Ly Tước nữa.

Khi trời tờ mờ sáng, Thẩm Y cảnh giác có người từ trên mái hiên bay xuống, lại gần cửa sổ. Nàng trở mình ngồi dậy, khoác ngoại thường lên, rón rén lại gần cửa sổ, phòng bị người đó phá cửa sổ xông vào.

“Y Y?”

“Suỵt.”

Thẩm Y ra hiệu “suỵt” với Thanh Nhai, bảo Thanh Nhai đừng lên tiếng. Nay đã khác xưa, nàng tin rằng Thương Minh Giáo không dám dễ dàng gây chuyện ở dịch quán của quan phủ, đối phó với một tên đạo tặc, nàng tự tin có thể ứng phó được.

Người đó lại gần cửa sổ nhỏ, nhưng lại khẽ khàng gõ hai tiếng lên song cửa.

“Y Y.”

“Dạ...… tỷ tỷ...…”

Thẩm Y đẩy nửa cánh cửa sổ nhỏ ra, nhìn rõ yêu nữ kia đã khoác lên mình bộ hồng y mới, “Ngươi lén lút...…” Lời chưa nói xong, liền bị Dạ Ly Tước dùng cành hoa trong tay gõ một cái vào thái dương.

“Ta phải đi rồi, đặc biệt đến để chào tạm biệt ngươi.” Dạ Ly Tước cười một cách bất cần đời, cành hoa xoay tròn trên đầu ngón tay nàng ấy, giống như khi nàng xoay tròn kim châm trên tay, “Gặp chuyện gì thì nghe lời tiểu Tạ, đừng hành động bồng bột, đợi ta quay về, ta có lời muốn nói với ngươi!”

Thẩm Y thấy nàng ấy định quay lưng đi, buột miệng nói: “Không được bị thương nữa!”

“Cố gắng hết sức.”

“Ngươi!”

“Yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót trở về!” Nói xong, Dạ Ly Tước đột nhiên cài cành hoa lên tóc mai của Thẩm Y, trong mắt có một ánh sáng khác lạ, “Đẹp!” Nói xong, nàng ấy nhón chân đạp, nhanh chóng lướt lên mái hiên, vài lần bay nhảy, liền biến mất ở cuối tầm mắt.

Thẩm Y kinh ngạc lấy cành hoa từ tóc mai xuống, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện đây là một cành thược dược đỏ rực. Cánh hoa thược dược nở rộ như máu, giống hệt với bộ hồng y của Dạ Ly Tước.

Nàng đột nhiên cảm thấy tai nóng bừng, không tự chủ cúi đầu nhẹ nhàng ngửi hoa thược dược, một nơi nào đó sâu trong trái tim bị đóa thược dược bình thường này đốt nóng rực.

“Đợi ta quay về, ta có lời muốn nói với ngươi!”

Dạ Ly Tước sẽ nói gì với nàng? Thẩm Y nhìn đóa hoa thược dược này, tâm tư rối bời. Nếu nghe được điều nàng muốn nghe, thì sao đây? Nàng không thể tranh, cũng không thể đoạt được.

“A Ly thật sự quay lại đó rồi sao?” Thanh Nhai giả vờ quan tâm.

Thẩm Y hoàn hồn, khàn giọng đáp: “Vâng.”

Ánh mắt Thanh Nhai tối sầm lại, lần này Dạ Ly Tước quay về, thực sự sẽ đánh úp U Ngục trở tay không kịp, nàng ta nhất định phải tìm cách báo cho giáo chủ. Đúng rồi! Có thể nhờ Khước Tà Đường giúp đỡ!

Chỉ cần, nàng ta có thể tạm thời rời khỏi dịch quán.

_____

Chú giải

Thương lữ: đoàn thương nhân lữ hành.

Bát loạn phản chính: chuyển loạn thành chính, sửa chữa những sai lầm, sự mất trật tự, lộn xộn để trở về con đường chính đáng, đúng đắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...