[BHTT][EDIT] Xuân Đình Tuyết - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 78. Giữa đồng hoang
Sau khi trời tối, Dạ Ly Tước đã đi nghỉ sớm.Thanh Nhai sau khi suy nghĩ nước cờ tiếp theo, nhất thời không ngủ được, liền mặc y phục đi đến ngồi trên tảng đá bên bờ suy ngẫm.Thẩm Y tưởng rằng a tỷ phát độc nên thân thể khó chịu, mới không ngủ được. Nàng không yên tâm về a tỷ, liền cũng mặc y phục, đi đến sau lưng a tỷ, ôn hòa hỏi: “A tỷ có phải không thoải mái?”Thanh Nhai nắm lấy tay nàng, kéo nàng cùng ngồi xuống, mỉm cười nói: “Ta không sao.”“Thật sự không sao?” Thẩm Y vẫn lo lắng.Hai tay Thanh Nhai hợp lại nắm lấy tay nàng thật chặt, “Ta chỉ đang nghĩ, nội công của Y Y hiện tại cao thâm như vậy, phương pháp song tu này nếu có thể nhanh chóng nâng cao tu vi, nếu ta cũng có thể tu luyện công pháp này, có lẽ có thể tự mình giải độc, A Ly cũng không cần phải một mình mạo hiểm đi tìm thuốc cho ta nữa.”Thẩm Y suy nghĩ kỹ lời a tỷ nói, hình như có chút đạo lý.“Dạ tỷ tỷ nói hai người song tu một khi đã kết khế ước, thì không thể dễ dàng thay đổi người. Nàng ấy nói là không thể dễ dàng, tức là vẫn có khả năng có thể đổi người...…” Thẩm Y nhỏ giọng nói, mỗi chữ đều mang vị đắng chát. Nhưng nếu cách này khả thi, Dạ Ly Tước quả thực không cần phải mạo hiểm, cũng coi như vẹn cả đôi đường.“Y Y có thể nói cho a tỷ vài câu bắt đầu tâm pháp thế nào được không? Dù sao tối nay cũng không ngủ được, a tỷ cùng ngươi suy nghĩ một chút.” Thanh Nhai hỏi nàng một cách khẩn thiết.Thẩm Y gật đầu, nhớ lại những chữ trên cuộn da đỏ, đang định trả lời, phía sau lại vang lên tiếng ho khan của Dạ Ly Tước.“Còn chưa nghỉ ngơi?” Dạ Ly Tước lạnh giọng hỏi.Thẩm Y hỏi ngược lại: “Trên người ngươi có vết thương, ngươi mới là người nên nghỉ ngơi cho tốt, dậy làm gì?”Dạ Ly Tước không đi tới, chỉ vịn vào mép cửa, từ xa nhìn về phía này. Bóng mái hiên đổ xuống, che khuất nửa khuôn mặt nàng, không ai biết lúc này nàng đang có biểu cảm gì. Chỉ nghe nàng trầm giọng nói: “Ta làm sao an tâm nghỉ ngơi được? Ngươi quên lúc đầu ngươi học công pháp này suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, ta không ở bên cạnh dùng hàn tức hộ pháp, viêm tức trong cơ thể ngươi căn bản không thể cứu được Liên tỷ tỷ!”Thẩm Y nghẹn lời, gương mặt đột nhiên đỏ bừng. Trong đầu hiện lên hình ảnh nàng và Dạ Ly Tước trần trụi ôm nhau, cùng nhau tắm trong đầm lạnh. Lúc đó tóc mai Dạ Ly Tước ướt đẫm, ánh mắt kiều mị, quyến rũ chết người.Thanh Nhai nhận thấy sắc mặt Thẩm Y có gì đó lạ, nghi hoặc hỏi: “Lúc mới học sẽ tẩu hỏa nhập ma sao?”“Đương nhiên sẽ tẩu hỏa nhập ma!” Giọng điệu của Dạ Ly Tước lộ ra một tia tức giận, câu nói tiếp theo lại càng sắc bén hơn vài phần, “Ta vẫn còn bị thương, cũng không biết hàn tức có thể vận chuyển bao nhiêu, nếu không cứu được Liên tỷ tỷ, ta làm sao đền cho ngươi?”Thanh Nhai biết, công pháp càng cao thâm, tu luyện càng nguy hiểm. Trên đời tuy có đường tắt, nhưng đi đường tắt cũng cần phải trả giá đắt. Nàng ta còn có những việc muốn làm, người muốn yêu, nếu vì một lúc tham lam mà chết ở đây, nàng ta chắc chắn sẽ hối hận.Thẩm Y tự biết mình đuối lý, cũng không tiện đấu khẩu với Dạ Ly Tước, đành phải đỡ Thanh Nhai dậy, an ủi: “Trời cũng không còn sớm nữa, a tỷ, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”“Ừm.” Thanh Nhai gật đầu, theo Thẩm Y quay về phòng.Dạ Ly Tước lại vẫn đứng bên cửa, không có ý định đi vào nghỉ ngơi.Thẩm Y không nhịn được nói: “Ngươi không ngủ sao?”“Ta không thoải mái, ngươi ra đây vận công điều tức cho ta.” Dạ Ly Tước nói xong câu này, liền ho mạnh hai tiếng, rồi đi ra ngoài.Thẩm Y do dự liếc nhìn Thanh Nhai, giải thích: “A tỷ, ta chỉ là để chữa thương cho nàng ấy.”“A tỷ hiểu mà.” Thanh Nhai vuốt ve gáy Thẩm Y, “A tỷ tin vào cách đối nhân xử thế của Y Y.” Câu nói sau này, chính là cố ý nói cho Thẩm Y nghe, giống như một con dao cùn chưa mài, cứa lên trái tim lại càng khó chịu hơn.Thẩm Y khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng đáp một tiếng “Ừm”, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.Dạ Ly Tước lúc này đang tắm mình dưới ánh trăng mờ ảo, nàng vẫn như mọi khi, hai tay chắp sau lưng, quay lưng về phía Thẩm Y, không nói một lời.Thẩm Y đi tới, thúc giục: “Không phải muốn điều tức chữa thương sao?”“Không phải ai cũng có thể song tu với ta.” Dạ Ly Tước nghiêng mặt nhìn Thẩm Y, giọng nói kiên định, trong ánh mắt vẫn còn sự tức giận, “Đã kết khế ước, nếu ta không muốn giải, ngươi vĩnh viễn không thể giải được.”Thẩm Y nghe được trái tim nóng lên, ngơ ngác nhìn Dạ Ly Tước, “Ngươi...… ngươi nói những lời này làm gì?”“Không nói ra, lửa giận nóng ruột, ngủ không ngon!” Dạ Ly Tước cũng không biết mình đang tức giận cái gì, chỉ là nghe Y Y muốn giải khế ước, đẩy nàng cho Liên tỷ tỷ, nàng liền vô cớ giận dỗi.Thẩm Y mím môi, nhưng không biết có thể đáp lại gì.Dạ Ly Tước cong ngón tay trỏ, gõ một cái lên trán Thẩm Y, “Nhớ kỹ những gì bổn cô nương nói!”“Hừ!” Thẩm Y ôm trán, “Ai cần nhớ những lời nói linh tinh này của ngươi chứ!”“Hôm nay không nhớ, ngày mai ta lại nói lại một lần nữa. Ngày mai không nhớ, ta sẽ nói cho ngươi nghe hàng ngày, cho đến khi ngươi nhớ thì thôi.” Dạ Ly Tước nói xong, khiêu khích nở nụ cười lạnh với Thẩm Y, “Hừ!”“Ngươi!” Thẩm Y ngũ vị tạp trần, đây rõ ràng không phải là bắt nạt nàng, cũng xem thường a tỷ sao?“Ngủ!” Dạ Ly Tước không muốn nghe những lời phản công sau đó, liền nhanh chóng bỏ chạy.Thẩm Y đứng sững tại chỗ, nhìn bóng lưng Dạ Ly Tước, nàng chỉ cảm thấy trong lòng mình lúc nóng lúc lạnh, chua xót đến mức hốc mắt khô rát. Người chịu đựng sự dằn vặt này là nàng, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng.Đêm dài khó ngủ.Dạ Ly Tước là vậy, Thẩm Y và Thanh Nhai cũng như vậy.Sáng hôm sau, ba người sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng, Dạ Ly Tước dẫn hai người an toàn rời khỏi Hoang Trạch.Ban đầu nghĩ sẽ có người của Thương Minh Giáo canh gác bên ngoài, nhưng ban ngày quang đãng, liếc mắt nhìn một cái, bên ngoài Hoang Trạch chỉ có cỏ dại lay động theo gió, cho dù dựng tai nghe kỹ, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh dư thừa nào.Đông Phương Ly vậy mà lại không cho người canh giữ ở đây, chỉ sợ đã điều chủ lực đến nơi ra khỏi cánh đồng hoang để canh giữ rồi. Như vậy cũng tốt, cách đồng hoang cỏ dại mọc um tùm, các nàng chỉ cần không đi đường lớn, vẫn có cơ hội trốn thoát thành công. Kể từ khi kế hoạch đã định, Dạ Ly Tước xác định phương hướng, liền dẫn hai người đi về phía Nam.Cỏ dại vừa cao vừa rậm rạp, cho dù dùng ống tay áo cuốn lấy cánh tay để vén cỏ ra, ống tay áo cũng khó tránh khỏi bị lá cỏ cứa rách. Cho nên, đi nửa ngày, ống tay áo của cả ba người không có chỗ nào còn nguyên vẹn.Thanh Nhai vốn muốn tìm cơ hội ra tay, xử lý hai người này để về lĩnh công. Nhưng nàng ta quan sát một lúc, liền quyết định từ bỏ. Cho dù Dạ Ly Tước có bị thương, nhưng uy lực của 《Âm Thực Quyết》 kinh người, chỉ cần nhìn dáng vẻ Dạ Ly Tước vung tay áo chém cỏ, Thanh Nhai biết mình căn bản không phải đối thủ của Dạ Ly Tước. Nàng ta lại nhìn Thẩm Y, nàng ấy lành lặn không hề hấn gì, có công pháp song tu mới lạ kia hộ thể, nếu mạo hiểm ra tay, Thanh Nhai nghĩ rằng chỉ sẽ rút dây động rừng, làm hỏng đại kế của giáo chủ.Vì không thể ra tay, nhất thời cũng không liên lạc được với giáo chủ, Thanh Nhai chỉ đành ẩn mình chờ đợi biến cố, trước tiên cứ làm theo lời dặn dò ban đầu của giáo chủ.Sau khi trời tối, ba người chịu đựng đói khát, chọn một nơi cỏ dại rậm rạp để nghỉ ngơi.Lúc này, ngân hà vạn dặm, gió lạnh thổi qua trăm ngàn ngọn cỏ kêu xào xạc.Hai tay Dạ Ly Tước đan lại kê sau gáy, ngửa mặt nhìn màn sao trời lấp lánh, rơi vào trầm tư.Thẩm Y nhìn Dạ Ly Tước thật sâu một cái, nhưng lại không dám lại gần nàng ấy, nàng khẽ nhích người, nằm ở nơi cách Dạ Ly Tước xa hơn một chút. Nghiêng người đi, nàng lén lút ngắm nhìn yêu nữ kia thật kỹ ——Ánh sao dọc theo sống mũi nàng ấy phác họa ra một khuôn mặt tuyệt mỹ, làm nổi bật đôi mắt lấp lánh sáng ngời. Cho dù hôm nay chỉ mặc một bộ y phục màu xanh đen trong ngôi nhà gỗ nhỏ, cũng không thể che giấu được vẻ diễm lệ bẩm sinh của Dạ Ly Tước.Nàng ấy, thật sự rất đẹp.Thẩm Y không biết sự thất thần của nàng đã bị Thanh Nhai nhìn thấy rõ ràng. Thanh Nhai lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Y, đột nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, vừa hay chắn tầm mắt của Thẩm Y, ngăn cách giữa nàng và Dạ Ly Tước.Thẩm Y không thể trách a tỷ, chỉ đành nhích người thêm một chút, nhường ra nhiều không gian hơn cho a tỷ. Sau đó, mỉm cười nói với a tỷ, “Ngủ thôi, a tỷ.” Nói xong, nàng quay lưng đi, cuộn mình lại. Mỗi ngày chỉ có lúc này, khi Dạ Ly Tước và a tỷ đều không nhìn thấy mặt nàng, nàng mới có thể mặc sức cho bản thân hồi tưởng lại từng chút một về nàng và yêu nữ kia.Phải làm sao đây...… Nàng phải làm sao đây?Quên một người, còn khó khăn hơn ghét một người.Rốt cuộc cũng là người đã đi vào trái tim, nàng rõ ràng biết mình không nỡ, chỉ là không thể không nỡ.“A Ly, có lạnh không?” Phía sau vang lên giọng nói của a tỷ, lại một lần nữa kéo Thẩm Y trở về hiện thực.“Không sao.” Dạ Ly Tước mỉm cười đáp lại.Thanh Nhai nhích người đến, lại gần Dạ Ly Tước một chút, dịu dàng hỏi: “A Ly ngủ như vậy, vết thương trên lưng sẽ đau, hay là thế này, ngươi dựa sang phía ta mà ngủ?”Sau đó là một trận xào xạc do cỏ và y phục ma sát với nhau.Thẩm Y cảm thấy trái tim mình sắp đau đến tê dại, nghĩ rằng a tỷ nhất định đã chủ động ôm lấy yêu nữ kia rồi nhỉ? Nếu yêu nữ kia không kháng cự a tỷ, vậy thì…... coi như đã thành công được một nửa rồi?Gió lạnh thổi xuyên qua tấm lưng nàng, nàng chỉ cảm thấy lạnh buốt, không khỏi lại co người thêm nữa. Nếu ở đây có một cái vỏ có thể trốn vào, nàng chỉ sợ sẽ lập tức chui vào, trốn cả một đời.“Ta biết ngươi sẽ lạnh mà.” Giọng nói của Dạ Ly Tước gần ngay bên tai, chưa đợi Thẩm Y phản ứng, nàng ấy đã dùng Tuyết Hồng chém đứt cỏ dại rồi đắp lên người Thẩm Y.Thẩm Y kinh ngạc, “Ngươi không phải…...” Lời nói được nửa chừng, nàng quay đầu nhìn Thanh Nhai.Thanh Nhai ngồi yên tại chỗ, nàng ta cũng không hiểu, vì sao sau khi Dạ Ly Tước nghe lời nàng ta nói, lại đứng dậy, rút Tuyết Hồng ra quất một roi, chém đổ một đám cỏ dại.Lời nhắc nhở của Liên tỷ tỷ rất đúng, Bắc Cương vốn đã lạnh, vào đêm lại càng lạnh hơn. Nàng làm sao cũng phải chăm sóc tốt cho các nàng, cho nên nàng không thể để các nàng chịu lạnh. Thế là Dạ Ly Tước ôm lấy cỏ dại, liền đi vòng đến bên cạnh Thẩm Y trước, đắp cỏ dại lên người nàng ấy.“Ta hành tẩu giang hồ đã quen rồi, chỗ nào cũng có thể ngủ được.” Dạ Ly Tước mỉm cười, đối diện với đôi mắt kinh ngạc của Thẩm Y, nụ cười càng dịu dàng hơn, cũng ấm áp hơn, “Y Y, ngươi biết mà, ta giỏi nhất là chịu lạnh, các ngươi chắc chắn không bằng ta đâu.”Nàng đã chịu đựng hàn tức của 《Âm Thực Quyết》 phản phệ nhiều năm, đương nhiên chịu lạnh tốt.“Để ta tự làm.” Thẩm Y muốn tự mình làm, lại bị Dạ Ly Tước giữ chặt cánh tay.“Cỏ này rất sắc, ban ngày ngươi và ta đều đã lĩnh giáo rồi, buổi tối vẫn nên ngủ ngoan ngoãn một chút, cỏ này cũng chỉ có thể đắp thấp thôi, tránh không cẩn thận làm trầy xước mặt.” Dạ Ly Tước vừa nói, vừa kéo cỏ dại xuống thấp, xác nhận sẽ không cứa vào mặt Thẩm Y, lúc này mới yên tâm đứng dậy ôm thêm một đống cỏ dại khác đến.“Liên tỷ tỷ, đến lượt ngươi, nằm xuống trước đi.”“Ừm.”Thanh Nhai nghe theo nằm xuống.Dạ Ly Tước cẩn thận đặt cỏ dại lên, nhận thấy sự căng thẳng của Thanh Nhai, trấn an: “Liên tỷ tỷ đừng sợ, có ta ở đây, đêm nay có thể yên tâm ngủ một giấc.”“Được.” Thanh Nhai yên lặng nhìn Dạ Ly Tước, chỉ cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp. Nàng ta hình như…... chưa từng được ai thương xót chăm sóc như vậy…...Cho dù là giáo chủ, đối với nàng ta, nhiều nhất chính là đòi hỏi, hiếm khi có sự dịu dàng thế này. Cho dù thỉnh thoảng có, nhưng những ấm áp đó thật sự là dành cho nàng ta sao?“A Ly.” Thanh Nhai đột nhiên gọi một tiếng.Dạ Ly Tước kinh ngạc ngước mắt, “Sao vậy?”“Xuống thấp hơn chút...… ta sợ...… sợ chân lạnh...…” Đây là lần đầu Thanh Nhai nói thẳng yêu cầu của mình với người khác.Dạ Ly Tước không làm theo nàng ta, chỉ nhặt một ít cỏ khô, đốt một đống lửa cách hai chân nàng ta không xa, cười nhìn về phía Thẩm Y, “Như vậy Y Y và Liên tỷ tỷ đều sẽ không lạnh.”Thanh Nhai và Thẩm Y không hẹn mà cùng im lặng, hai người chăm chú nhìn tới, mỗi người một suy nghĩ ——Nếu như giáo chủ cũng có thể đối xử với nàng ta như vậy, thì cho dù nàng ta có chết, cũng không còn gì hối tiếc nữa.Mọi người đều nói đời này khó tìm được người tốt, Dạ Ly Tước quả thực là người hiếm hoi, chỉ tiếc, nàng không thể một mình chiếm lấy.“Ngủ đi!” Dạ Ly Tước bị Thẩm Y nhìn có chút mất tự nhiên, nàng tránh ánh mắt của Thẩm Y, nhanh chóng đứng dậy, vội vã nói: “Ta đi nhặt thêm một ít cỏ khô nữa, nếu không ngọn lửa này sẽ tắt nhanh thôi.” Vừa nói, nàng vừa bước nhanh đến vùng ven, nhịn đau cúi người, nhặt những cọng cỏ khô héo giữa bãi cỏ.Khoảnh khắc đó, nàng cuối cùng cũng đã hiểu rõ, vì sao tối qua lại giận Thẩm Y như vậy.Không biết từ lúc nào, tiểu nương tử ương ngạnh kia đã xông vào lòng nàng, chôn một hạt giống sâu trong tim nàng, bây giờ hạt giống này đã đâm rễ nảy mầm, nở ra một bông hoa nhỏ.Dạ Ly Tước lén lút quay đầu lại, chớp mắt nhìn thấy Thẩm Y, dây đàn trong lòng nàng đột nhiên run rẩy, làm cho trái tim nàng vang lên thanh âm, đập mạnh hơn nửa nhịp.Hình như, cũng không phải chuyện xấu gì. Dù sao nàng cũng đã thoát khỏi số mệnh ngắn ngủi bị hàn tức phản phệ, có thể đường đường chính chính yêu một người, rồi hứa với người đó một đời không rời.Nàng nhịn không được cười khẽ.Mấy ngày nay, điều mà Y Y quan tâm nhất không gì khác ngoài độc trong cơ thể Liên tỷ tỷ, đợi khi giải quyết xong việc này, nàng nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Y Y.Tránh để tiểu nương tử kia cảm thấy nàng lỗ mãng, nửa chữ cũng không tin._____Dạo này app W của mình bị lỗi, web cũng lúc được lúc không, còn không thèm hiện thông báo chương mới, có gì thỉnh thoảng mọi người ghé vào đọc nha ❤️