[BHTT][EDIT] Sư muội của ta sao có thể là nữ phụ độc ác
Chương 38. Thành Kiền Châu - Có kẻ cố ý nuôi dưỡng thứ này
Từ Thanh Tư lặng lẽ áp sát giường người phụ nữ, cúi người dò mũi thở. Hơi thở yếu ớt gần như không tồn tại, rõ ràng đắp chăn rất dày, nhưng da mặt lại lạnh ngắt, không có chút hơi ấm.Nàng đưa tay áp lên trán nàng ta, nội lực chậm rãi truyền vào. Ngay tức thì, nàng phát hiện toàn bộ tạng phủ trong cơ thể người kia đều khô quắt suy kiệt, không phải trúng độc, cũng chẳng phải lao lực, mà giống như ngay từ trong thai đã sinh thiếu, trời sinh đã mang bệnh.Nàng chuyển qua dò xét đứa trẻ và lão nhân đang nằm bên cạnh. Cũng là chứng bệnh bẩm sinh.Ngay cả người đàn ông kia… cũng không thoát được. Sau gáy hắn mọc một vết đen to như bàn tay, đang bắt đầu chuyển hóa ác tính.Nếu lời Hoắc Thanh nói là thật, rằng nơi đây người người đều là hôn nhân cận huyết… thì tất cả liền có thể lý giải. Cái gọi là “ Mẫu Thân hà linh thiêng”, chỉ là một đức tin để an ủi tâm linh. Cầu phúc, nguyện ước, chỉ là hoang đường.Chỉ là tìm cớ để sống tiếp mà thôi.Từ Thanh Tư chưa muốn quấy động, chưa rõ cốt lõi của việc này là gì. Nàng mang theo mấy viên “ngũ thổ hoàn” đánh cắp được, lặng lẽ quay về phủ thành chủ.Thứ thuốc gọi là “ngũ thổ hoàn” ấy, tuy có mùi đất, nhưng không hoàn toàn chế từ bùn. Trong mùi thoang thoảng một vị quen thuộc — đó là mùi của vỏ cây Điền Ân, một loại cây cực độc, vỏ của nó có thể khiến cơ thể tạm thời tê liệt, quên đau, nếu dùng quá liều, sẽ mất đi ký ức, cơ thể cũng tê liệt như phế nhân.Tông môn của nàng — Vũ Thạch phong — từng trồng thử vài cây, sư tôn muốn dùng khói của nó để luyện pháp khí. Nhưng cuối cùng khí không luyện được, cây cũng chết theo.Điền Ân vốn chỉ sống ở vùng cực Bắc, nơi tuyết lạnh quanh năm. Mà Kiền Châu lại ở về phương Đông Nam, cách xa nhau như trời với vực. Chưa nói đến số lượng đủ dùng cho cả thành, chỉ riêng việc vận chuyển thôi đã là đại sự hao tổn người tiền.Mùi cây này, nàng từng ngửi thấy... trên một chiếc xe chở rau củ đi vào phủ thành chủ.Ban đầu còn ngỡ là mình nghĩ nhiều, quay lại kiểm tra thì mùi ấy đã biến mất. Nàng tưởng lầm, nên cũng không để tâm nữa.Nay nhớ lại, trong lòng chợt lạnh.Từ Thanh Tư trở về thành chủ phủ, đi thẳng đến phòng bếp. Hôm nay là giao thừa, lại thêm Hoắc Cấn đã sớm đi nghỉ, không cần chuẩn bị thức ăn, nên đám đầu bếp lén về nhà ăn Tết.Phòng bếp trống không. Có lẽ vì rời đi gấp, bàn bếp chưa được lau dọn sạch sẽ, vết dầu mỡ cùng vụn rau còn rải đầy. Mặt đất bừa bộn rổ thúng, nắp chum nước hé mở, bên trong đã cạn đáy.Nàng cẩn thận dò xét khắp nơi, nhíu mày.Không có… địa đạo?Thành Kiền Châu khí hậu nóng ẩm, Điền Ân lại ưa lạnh. Nếu không giữ lạnh sau khi chặt, cây sẽ mục, thối, mọc mốc.Nàng dò từng mảng tường, lật từng góc đất, vẫn không thấy gì. Một phòng bếp bé nhỏ, chẳng lẽ có cửa ngầm?Ý niệm còn chưa dứt, nàng vô tình va phải một cái hũ nhỏ. “Cạch” một tiếng, dưới chân trống rỗng, cả người rơi thẳng xuống hố tối.Đã có kinh nghiệm, nàng lập tức vận khí làm nhẹ thân thể, điều chỉnh thế rơi, nhanh chóng đáp xuống đất bằng.Ngẩng đầu nhìn, ánh trăng rơi lưa thưa từ một khe nhỏ trên cao — không sâu lắm, nhưng đây chưa phải đáy. Dưới chân là những bậc thang xoắn ốc, tường treo đuốc cháy lập lòe, từng vòng thang chìm vào đáy sâu như miệng giếng không đáy.Nhớ tới quẻ của Nhị sư muội, nàng thở nhẹ một tiếng: Quả nhiên, chẳng có chuyện lành.Nàng siết chặt bùa phù, giấu chuông đồng cùng Giang Sơn bút vào tay áo, bắt đầu men theo bậc đá đi xuống.Chân bước nhẹ như mèo, nàng cố tránh mọi tiếng động. Ước chừng đi hết một khắc, cuối cùng cũng tới nơi.Đáy là mặt đất hình tròn, đối diện cầu thang là một cánh cửa gỗ hình bán nguyệt. Nàng ngồi xổm, cầm một nắm đất sát tường xoa xoa.Ẩm ướt. Tanh ngái. Nhưng là thứ tanh không giống mùi đất.Cửa không có then. Chỉ là một tấm ván mộc đơn sơ. Nàng kết ấn, niệm chú, nhẹ nhàng bước xuyên qua.Vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với một con mắt khổng lồ.Nàng lập tức nín thở. Trên người còn mang ẩn thân phù, đối phương không thấy được nàng.Lệch tầm nhìn sang trái, nàng mới nhận ra — đó không phải mắt người. Đằng sau con mắt là một khối thân hình mập mạp to lớn, da xanh đen bóng nhớp, vô số xúc tu nhỏ bám chặt trần bùn ướt phía trên.Một con côn trùng khổng lồ treo ngược giữa không trung.Đầu nó khẽ động, con mắt đơn độc không tròng trắng lặng lẽ đảo quanh, dò xét.Không khí tanh lợm, lẫn mùi thối rữa nồng nặc, giống như đám trùng Sư muội từng nuôi — chỉ có điều... to hơn hàng trăm lần.Vách đất treo đuốc sáng. Địa thất này rất rộng. Dấu chân dưới đất cho thấy có người thường xuyên lui tới. Bốn góc đều xếp đầy thùng gỗ cao lớn.Từ Thanh Tư lén vòng ra sau, nhìn thấy cuối đuôi con trùng đang cắm vào một ống dẫn. Dưới ống có một khay gỗ chứa thứ gì đó sền sệt, sẫm màu, có mùi như cỏ đắng — ghê tởm.Ngay dưới con mắt kia là một cái miệng như hang động, nó thò ra chiếc lưỡi dài đầy gai, bắt lấy những thứ trên đầu, bắt đầu nhai nuốt.“Ken két"Tiếng nhai nghe như gỗ mục cọ vào nhau, rít tai mà ẩm ướt.Nàng ngẩng đầu, phát hiện đó là một ô vuông, chất đầy các loại cây cỏ — trong đó có cả vỏ và lá cây Điền Ân.Có người đang cố ý nuôi dưỡng con trùng này.Đây chính là thứ “uế vật” mà nhà họ Hoắc nói? Thật là… vừa ăn cắp vừa la làng.Ô vuông trên cao không lớn, chỉ đủ một người chui lọt. Nếu chỉ để nuôi trùng, sao phải đào sâu tới vậy?Nàng đi thẳng xuống từ nhà bếp, không quẹo, không lệch. Vậy nghĩa là, phía trên nơi này — chính là nhà bếp.Chẳng lẽ còn có tầng khác?Suy nghĩ hỗn loạn. Nàng phân vân không biết nên tiếp tục thám thính hay quay về bàn bạc cùng các sư muội. Dù sao trùng này lớn đến đáng sợ, ba sư muội lại không có pháp khí hộ thân. Lỡ có chuyện gì… thì khó xoay trở.Huống chi Tiểu sư muội đêm nay đang trực đêm, nàng vốn đã lo, không muốn khiến nàng thêm bất an.Cân nhắc nửa khắc, nàng hít sâu một hơi: Đã tới rồi, thì đi tiếp vậy.Dù sao người trong phủ phần lớn đều đã trốn về nhà mừng năm mới. Dẫu có náo loạn, cũng khó liên lụy đến nhiều người. Vả lại, nàng giỏi nhất là chạy trốn.Nàng chờ con trùng nhai nuốt trở lại, thừa dịp đó nhẹ như gió đáp lên đỉnh thùng gỗ. Ai ngờ mới vừa nhấc chân, trùng liền dừng lại, toàn thân cứng đờ như hóa đá.Từ Thanh Tư tim đập mạnh. Nàng ngỡ đã bị phát hiện, nhưng qua một hồi vẫn thấy đối phương bất động, không lên tiếng, không chuyển hướng. Nàng cũng giữ nguyên tư thế, chẳng dám động đậy.Cứ thế giằng co nửa khắc, trùng béo lại bắt đầu gặm nhấm, "kèn kẹt" vang vọng khắp địa thất. Nàng nhân đó phóng người, lặng lẽ trèo lên đỉnh khối vuông, thân ảnh giấu trong bóng tối, chỉ còn cách miệng ô vuông trên trần một bước chân nữa.Ô không lớn, vừa vặn lọt người.Lúc nàng sắp trèo vào, trùng dưới chân lại đột ngột ngừng nhai. Lần này không phải đứng yên, mà cái đầu to tròn chầm chậm lắc lư, như đang lần tìm thứ gì.Từ Thanh Tư lập tức đoán được — con trùng này không phải thấy, mà là nghe thấy âm thanh nàng nhảy lên. Có điều, nàng dừng lại quá nhanh, khiến nó không xác định được phương hướng.Vừa to xác lại vừa trì độn… Không giống loài có linh tính.Nàng đợi một chút, chờ đến khi trùng kia tiếp tục ăn, mới lặng lẽ chui vào ô vuông.Phía trên có lớp đất dày, song mơ hồ nhìn thấy ánh sáng xuyên qua từng khe nhỏ. Quả nhiên... phía trên còn một tầng.Tay bám mép ô, nàng nhích từng chút một bò lên. Khi còn cách đỉnh chưa đầy nửa trượng, một bàn tay gầy guộc như que củi bỗng dưng từ đâu thò xuống, đưa thẳng tới mặt nàng.Từ Thanh Tư lập tức siết chặt bùa trong tay áo, cả người căng như dây cung.Kẻ kia là một nam tử lạ mặt, mặt mũi gầy gò, ánh mắt đầy lo lắng. Hắn không thấy nàng, chỉ đưa tay như muốn giúp đỡ người đang bò lên."Khô quá rồi... Sao mãi không mưa?" Hắn vừa lẩm bẩm, vừa quờ tay vào khoảng không trước mặt nàng, rồi chuyển qua sờ soạng trên vách đất.May mắn là ẩn thân phù vẫn còn hiệu lực.Một giọng nữ yếu ớt từ phía trong vọng ra: "Có mưa... nhưng ít... lại tạnh nhanh."Nam tử dựa tay vào đầu gối, miễn cưỡng đứng dậy. Gò má hắn lõm sâu, quầng mắt đen sậm, cổ gầy như cành khô, mạch máu mu bàn tay nổi lên như dây thừng, từng mảng da đen sạm như hoại tử, nhìn chẳng khác gì người đã nửa bước vào cõi chết.Hắn hỏi: "Ngươi biết chắc sao?"Nữ nhân thở dốc, chẳng đáp lại. Nam tử bực bội quay người rời khỏi.Từ Thanh Tư nhân lúc hắn đi khỏi, nhanh như chớp trèo lên miệng ô.Khung cảnh trước mắt khiến nàng khẽ cau mày.Đây là một căn phòng kín, rộng lớn, bày biện như phòng ở, đầy đủ bàn ghế giường tủ, thậm chí còn có đèn treo. Nếu không vì thiếu ánh sáng và ẩm thấp khó ngửi, hẳn sẽ tưởng đang ở khu phòng trong phủ thành chủ.Một phụ nhân nằm co mình trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, thở dốc như cá mắc cạn. Nam tử kia đi tới, nhẹ nhàng nâng nửa người nàng dậy, rồi lấy bát ngọc trên kệ đầu giường, đỡ đến bên miệng.Nữ nhân uống rất khó khăn, mấy lần bị sặc. Tuy hắn mặt mày nhăn nhó, song vẫn nhẫn nại lau từng giọt thuốc trào ra khỏi mép nàng.Uống xong, sắc mặt nàng rõ ràng có chuyển biến, hơi thở dần đều, máu trên mặt cũng bớt trắng bệch. Nàng lim dim mắt, để mặc hắn giúp đỡ.Nhưng hắn không đặt lại bát, mà cẩn thận kéo vạt áo bên trái của nàng xuống, lộ ra phần ngực.Ngực nàng... đã rữa loét.Vết thương loang lổ mủ máu, da thịt đổi màu, nhìn đã biết là bị tổn thương lặp đi lặp lại mà không được điều trị.Nam tử rút ra một con dao nhỏ từ tay áo, lau lưỡi dao cẩn thận, rồi nâng tay lên — định cắm thẳng vào vùng ngực bị hoại tử kia.Từ Thanh Tư không do dự, điểm huyệt hắn ngay lập tức.Nam tử đứng khựng lại, tay cầm dao cứng đờ giữa không trung, ánh mắt hoảng loạn đảo tròn.Nữ nhân cảm thấy khác thường, khẽ gọi: “Man Nhi? Chàng làm sao thế?”Từ Thanh Tư sợ nàng hô hoán làm kinh động tới con trùng bên dưới, bèn điểm nốt huyệt đạo của nàng. Trong nháy mắt, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.Chỉ còn hai người, thân thể đông cứng, mắt mở trừng trừng, nhìn nhau đầy nghi hoặc.Từ Thanh Tư đặt bát ngọc sát mũi, nhẹ nhàng ngửi. Chất lỏng bên trong không màu, nhưng thoang thoảng mùi cay và tanh, rất giống thứ nàng từng ngửi thấy lúc mới bước vào địa thất.Nàng nhíu mày suy nghĩ. Rồi đột ngột đưa tay, cạy một mảnh máu khô bên miệng vết thương ném vào bát.Ngay lập tức, nước thuốc trong bát đổi màu — từ trong suốt trở thành đỏ thẫm, dần sền sệt lại, cuối cùng ngưng tụ thành một khối máu đen đặc quánh.Từ Thanh Tư ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi quét qua hai người kia, rồi dừng lại ở vết thương rữa nát trước ngực người phụ nữ.Đây là… máu ở tim.Bọn họ… đang luyện “huyết tâm”?
-------Editor: đọc lúc ăn cơm là chuẩn bài :))))