[BHTT][EDIT] Sư muội của ta sao có thể là nữ phụ độc ác
Chương 37. Thành Kiền Châu - Năm nào chẳng phải dâng, có thể làm gì khác?
Na Hâm Hâm tính tình trẻ con, nói là canh gác nhưng tâm trí đâu có để ý tới Hoắc Cấn. Khi Từ Thanh Tư tới thay phiên, nàng đang chổng mông đào đất trong bồn hoa. Bồn hoa trồng những loài cây không sợ giá rét, giữa mùa đông vẫn xanh tốt sum suê, nhìn rất đẹp mắt. Thấy đại sư tỷ tới, nàng thần bí hạ giọng: "Đại sư tỷ, trong phủ này có thứ không sạch."Từ Thanh Tư nghiêm túc: "Ngươi phát hiện gì?"Na Hâm Hâm giơ lên nửa con giun đất vừa đào được: "Bọn họ đến cả giun đất cũng không tha!" Từ Thanh Tư: "..." Rõ ràng là do gia nhân làm cỏ cắt tỉa vô tình đứt ra. Từ Thanh Tư: "Ngươi về ngủ đi."Na Hâm Hâm vui vẻ: "Dạ."Nói xong không quan tâm quần áo lấm lem, huýt sáo vui vẻ bỏ đi. Từ Thanh Tư nhảy lên mái phòng ngủ Hoắc Cấn, bắt đầu ngắm trăng. Mãi đến lúc trời hửng sáng, gia nhân lục tục dậy hầu hạ Hoắc Cấn, nàng mới từ mái nhà xuống. Không lâu sau, các sư muội cũng tới. Thành chủ đã rời Kiền Châu thành từ đêm qua, không có bà giám sát, bọn họ bớt căng thẳng. Dù thành chủ tính tình phóng khoáng, nhưng chính vì vậy mới khiến người ta khó xử. Hoắc Cấn muốn ra chợ, bọn họ đi theo. Hoắc Cấn muốn lên lầu xem biển, bọn họ đi theo. Hoắc Cấn muốn vào hý viện nghe ca, bọn họ đi theo. Hoắc Cấn muốn ra ngoài thành thả diều, bọn họ đi theo. Tuy năng lượng dồi dào, nhưng ý tưởng không nhiều, chơi đi chơi lại mấy thứ đó, bởi là người kế thừa thành chủ, nàng còn phải tới học với sư phụ riêng. Chỉ là Từ Thanh Tư phát hiện, mỗi khi Hoắc Cấn kêu đói, Hoắc Thanh đi theo sẽ lấy ra một viên thuốc màu đỏ cho nàng ăn, ăn xong lại sinh lực tràn đầy. Nàng hỏi đó là gì? Hoắc Thanh nói thiếu chủ kén ăn, hồng hoàn là đồ bổ. Nàng mới nhận ra, Hoắc Cấn chưa từng ăn cơm trước mặt bọn họ. Cứ thế trôi qua một tháng, đến đêm Trừ tịch. Thời gian ở trong thành, Từ Thanh Tư không tìm ra thứ không sạch trong thành chủ phủ, nhưng phát hiện y quán trong thành nhiều vô số, càng gần tết càng đông nghẹt, mỗi nhà dường như đều xách một túi thuốc về. Hỏi là thuốc gì, nói là thuốc giảm đau chữa bệnh vặt, người già trong nhà cần. Nhà nhà điểm xuyết sắc đỏ, ai nấy mặt mày hớn hở, vừa chuẩn bị cơm tất niên. Rất nhiều cặp đôi sẽ tới sông Mẫu Thân xin ấn chứng vào ngày này. Hoắc Cấn không chịu ngồi yên, cũng muốn đi xem. Đúng lúc bọn họ cũng muốn xem cách xin như thế nào. Hoắc Cấn không muốn huyên náo, chỉ cho Từ Thanh Tư bốn người và Hoắc Luy đi theo. Bọn họ tới bờ sông muộn hơn, bên sông đã tụ tập vài cặp đôi lẻ tẻ. Tổng cộng bốn cặp, gương mặt non nớt, dáng người thấp bé, biết thì là tình nhân, không biết còn tưởng trẻ con chơi trò gia đình. Một hai người thì thôi, nhưng cả tám người đều trông rất nhỏ. Nhưng ở đây Từ Thanh Tư không tiện nói nhiều, định về nhân cơ hội hỏi sau. Hoắc Luy nói, các cặp cần gấp hoa sen bằng giấy đỏ, nếu hoa giấy nổi trên mặt nước, tức là được sông Mẫu Thân chúc phúc, nếu chìm xuống, tức là không được ưng thuận, cần nhanh chóng chia tay. Từ Thanh Tư lè lưỡi, giấy mà còn không nổi được sao? Bốn cặp gấp bốn đóa sen, lần lượt thả xuống sông, không ngoại lệ đều nhẹ nhàng nổi lên, hạnh phúc ngắm nhìn những đóa sen trôi theo dòng nước. Na Hâm Hâm thấy vậy: "Chán quá."Từ Thanh Tư huých nàng một cái, bảo đừng nói lúc này. Dĩ Khanh từ sau lần bị Từ Thanh Tư lấy làm gương sống, một tháng rồi vẫn chưa hết giận, chua ngoa nói: "Đại sư tỷ huých người ta làm gì, chẳng lẽ cũng muốn đi?"Từ Thanh Tư không thèm để ý. Hoắc Cấn đột nhiên xen vào: "Đây là phúc lành cho người họ Hoắc, không phải cho các ngươi."Dĩ Khanh nhíu mày, không muốn nói chuyện với nàng. Tưởng là hoạt động gì kịch tính, ai ngờ bình thường như vậy, ba người kia dù không nói ra nhưng trong lòng cũng thấy nhạt nhẽo. Hoắc Cấn lại say mê, đợi đến khi hoa giấy trôi xa mất hút mới chịu về. Kiền Châu thành có tục lệ, đêm Trừ tịch mỗi nhà phải làm một món ăn dâng lên phủ thành chủ , thành chủ cần nếm thử và đánh giá từng món.
Năm nay thành chủ vắng mặt, mọi sự giao lại cho thiếu chủ lo liệu.Song thiếu chủ tuổi còn nhỏ, ăn uống lại chẳng nhiều, thế mà trong thành có đến mấy trăm hộ dân, đồ cúng tế lại bày đến ba dãy bàn dài.Họa chăng chẳng phải vì thiếu ăn, mà là vì thành dân muốn dâng chút tấm lòng.Nhưng Hoắc Cấn chẳng hề động đũa, lại còn sai người đem đổ hết, đoạn gọi Hoắc Thanh tới, bảo nàng đi từng nhà một, muốn sao thì nhận xét vậy, còn mình thì ngáp dài ngáp ngắn, về phòng nghỉ ngơi.Tưởng đâu Hoắc Cấn sẽ mời mọi người cùng ăn, Từ Thanh Tư cũng đã nghĩ sẵn lời thoái thác, nào ngờ nàng lại dứt khoát đem đổ cả. Dù sao cũng là một mảnh thành tâm, sao có thể phung phí? Thà để bọn họ ăn còn hơn...Tối nay là đêm trực của Lan Chúc, nàng theo thẳng về tẩm thất thiếu chủ.Ba người các nàng an ổn trở về nghỉ ngơi. Từ Thanh Tư tiện tay dán một đạo cấm phù trước cửa phòng Na Hâm Hâm, dặn nàng ngoan ngoãn ở yên trong phòng, chớ có lại ra ngoài phá hoại vườn hoa. Gần đây, liên tiếp mấy bồn hoa bị bật gốc, cây cối bị xới tung, khiến đám người hầu tức đến nghẹn lời.Nàng đến phòng Dĩ Khanh. Con thanh xà nàng nuôi lại béo thêm một vòng, chẳng ăn gì ngoài linh thạch. May sao khẩu phần cũng không quá nhiều, bằng không Dĩ Khanh đã đau lòng lắm rồi.Thấy nàng bước vào, Dĩ Khanh nghiêng đầu, lạnh giọng:"Làm gì?"Thanh xà liền bò lên vai Dĩ Khanh, xem nàng như một nhành cây sống.Từ Thanh Tư nói:"Không có gì. Đêm nay ta có thể sẽ đi tuần quanh thành, e là sẽ về trễ. Phòng Tam sư muội ta đã dán phù, nàng không ra được. Nếu có gì bất thường, nhớ ghé xem qua. Có chuyện lập tức gọi ta."Dĩ Khanh nhướn mày, giọng ngả ngớn:"Ơ kìa, Đại sư tỷ đi đâu mà còn phải hạ cố nói với ta một tiếng, thật khiến người ta thụ sủng nhược kinh đó nha."Từ Thanh Tư bật cười:"Được rồi, đừng giở trò. Tiện thể giúp ta toán một quẻ."Dĩ Khanh bĩu môi. Ống quẻ của nàng đã mất, ban đầu định ra chợ mua cái khác hoặc tự tay làm một chiếc, nhưng vừa bói đã thấy báo điềm hao tài, đành thôi.Không có quẻ thì sao? Một kẻ tu đạo cao cường cần gì mượn đến ngoại vật? Chỉ cần vung tay một cái cũng có thể khiến quỷ thần thất đảm.Nàng im lặng tính toán một hồi, sắc mặt dần trở nên cổ quái, như có điều do dự, lại như chẳng dám nói ra lời.Cuối cùng chỉ khẽ bảo:"E là... không hay."Từ Thanh Tư mỉm cười:"Vừa khéo."Dĩ Khanh: "?"Từ Thanh Tư:"Ta đi đây. Ngươi nghỉ sớm. Cẩn thận đề phòng."Dĩ Khanh: "..."Nàng nhìn theo bóng lưng người kia khuất dần trong màn đêm, trong lòng chỉ nảy ra hai chữ: điên rồi.Từ Thanh Tư thu dọn bùa chú, dán một đạo ẩn thân phù, lặng lẽ rời khỏi thành chủ phủ.Đêm nay khắp thành đều đóng cửa sớm. Người thì đi dạo chơi, kẻ thì tụ họp uống rượu tán gẫu.Nàng tìm đến nơi đông người nhất, thấy có mấy kẻ đang uống thuốc bằng nước lã, chính là thứ thuốc ban ngày nàng thấy họ mua ở dược điếm. Ai nấy đều nhăn mày nhíu mặt, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ.Thuốc uống vào chẳng có hiệu nghiệm tức thì. Không chỉ lão nhân, mà ngay cả thanh niên thiếu niên cũng đều dùng đến, mà nhìn qua đã biết đó đâu phải đan dược gì, chỉ là ngũ thổ hoàn, ngoài cái tên ra thì vô dụng.Ban ngày nàng đã thấy kỳ quặc. Cớ sao bị chút bệnh vặt cũng phải dùng ngũ thổ hoàn? Còn bảo là thuốc dành riêng cho người già, mà thực chất người người đều dùng?Từ Thanh Tư lén đột nhập một y quán. Dù không có ai, nhưng dược thất lại khóa kỹ đến ba tầng, lớp trong lớp ngoài.Phải chăng họ sợ thuốc bị trộm? Hay là, thuốc vốn có vấn đề?May sao, những thứ đó chẳng làm khó được nàng. Thi triển thuật xuyên tường, nàng lấy đi một ít thuốc, đang chuẩn bị rút lui thì chợt nghe có tiếng bước chân và trò chuyện mỗi lúc một gần.Một người giọng khàn cất lời:"Thành chủ lại muốn tiền nữa à?"Giọng trầm thấp đáp:"Chẳng ngoài hai việc, còn lạ gì nữa."Người nọ bực dọc:"Ta không nói chuyện đó. Năm nay lỗ quá nhiều, trong nhà còn chẳng đủ ăn, vậy mà phải nộp một nửa cho thành chủ. Con ta còn chẳng đủ tiền mua thuốc!"Người kia thở dài:"Ngươi còn dám uống? Nhà ta thà chịu đau cũng không dám động vào."Người nọ cười lạnh:"Thế mà con ngươi chết rồi, ngươi chẳng thấy đau lòng gì."Người kia lặng im rất lâu, tưởng như đã rời đi, bỗng lại thở than:"Năm nay, chết nhiều quá rồi... chỉ mong sang năm khá hơn."Người khàn giọng rít lên, có vẻ sợ bị nghe thấy, vội hạ thấp âm thanh:"Chết nhiều? Chỉ tính riêng phía Đông thành, chưa nghe đứa trẻ nào sống quá một tuổi. Nhất là năm nay, vừa mang thai chưa đầy hai tháng đã sẩy. Trước kia cuối năm còn có người đến khấn mẫu hà, nay chỉ còn bốn đôi, toàn là trẻ con chưa tới mười lăm."Từ Thanh Tư nghe xong chấn động tâm thần.Chưa tới mười ba đã thành thân?Không trách sao nhìn ai cũng còn quá nhỏ. Rõ ràng nhà họ Hoắc mệnh dài, kết thân muộn cũng chẳng sao, sao lại vội vã như vậy?Người giọng trầm lại thở dài:"Thời buổi khó khăn."Người kia hừ lạnh:"Khó gì mà khó? Là do thành chủ bắt chúng ta nhịn ăn nhịn mặc, sức lực thì phải bỏ ra, lợi nhuận lại bị nàng ta thâu hết. Đã vậy, còn bắt dâng đồ, nàng không có ở thành, lại còn đem hết đổ đi, chẳng thà để chúng ta giữ lại."Giọng trầm khàn:"Năm nào chẳng thế, nói thì được gì? Với lại nhà ngươi cũng có cúng đâu, nói làm gì?"Người nọ thở dài:"Ta tính sau năm nay sẽ đưa cả nhà ra khỏi thành tìm đường sống. Ở đây, chẳng khác gì chờ chết."Giọng trầm hỏi:"Ra ngoài? Cha ngươi chẳng phải đang nằm liệt sao, đi kiểu gì?"Giọng khàn đáp:"Không nói không động, nằm như khúc gỗ thở dốc hai mươi năm, ta còn phải làm quần quật nuôi ông ta suốt. Cũng đến mức lắm rồi. Bên cạnh phủ thành chủ, nhớ lão tổ không? Con trai lão, cha ngã chưa kịp ấm đã bị bóp mũi chôn sống. Ai như ta, nuôi đến giờ này."Giọng nam trầm trầm lại cất lên: "Nhưng sau này ngươi cũng sẽ như vậy thôi. Ngươi thực lòng muốn con mình cũng bỏ mặc ngươi sao?"Giọng khàn khàn đáp, mang theo chút cười cợt mà lạnh lẽo: "Dù gì thì cũng chẳng sống hơn bao lâu nữa. Đến lúc biết không chống nổi, ta sẽ đập đầu mà chết, chết sớm đầu thai sớm, khỏi phải chịu dày vò."Hai người nói đoạn liền lạch cạch kiểm tra cửa kho thuốc, thấy không có gì bất thường mới cùng nhau rời đi.Từ Thanh Tư âm thầm bám theo. Khi đến một ngã rẽ, hai người kia chia đường về nhà. Nàng lựa chọn bám theo kẻ có giọng nói thô kệch.Nhà hắn nằm ở phía nam thành, nơi địa thế hẻo lánh, đường nhỏ quanh co như ruột dê. Nhà cửa chen chúc hỗn độn, tầng tầng lớp lớp. Tuy phần lớn đều có ánh đèn leo lét chiếu qua song cửa, nhưng cũng không ít căn nhà chìm trong tăm tối - không đèn, không người, không cả hơi thở sống - tựa như đã bỏ hoang từ lâu.Qua bao lối quanh co, cuối cùng cũng đến nơi. Trong nhà hắn, chỉ đốt một cây nến thô kệch, ánh sáng vàng vọt lay động theo gió lạnh len qua khe cửa.Đáng lẽ đêm nay phải là lúc cả nhà sum vầy, ăn bữa cơm đoàn viên trong tiếng cười nói rộn rã. Vậy mà vừa bước chân vào, Từ Thanh Tư đã khựng lại.Trong nhà có ba người.Hai chiếc giường, một người già nằm gối đầu bên trái, một phụ nhân nằm bên phải. Trong lòng nàng ôm một đứa trẻ nhỏ đang ngủ say, khuôn mặt non nớt vùi sâu vào ngực mẹ, thở đều đều chẳng hay biết gì.Không có tiếng nói cười, không có niềm vui đón xuân. Chỉ có một mảnh lặng im đến phát lạnh.
------
Editor: hào nhoáng bên ngoài, bên trong đều đã thối nát