[BHTT][EDIT] Sau khi quyến rũ ta, trưởng công chúa lạnh lùng mang thai.

Chương 33: Hành vi lưu manh



Nguyệt Minh cứ cảm thấy dạo này Phương Dĩnh quá lười biếng, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nàng muốn kiểm tra thân thể của đối phương nhưng một mực bị từ chối.

Mặt khác, nàng cảm giác mình bị cô lập, khi những người khác thấy nàng thì đều hành xử như có tật giật mình, giống như giấu nàng rất nhiều chuyện.

Nàng nhiều lần muốn túm lại hỏi rõ, nhưng bọn họ luôn lấy đủ loại lý do để qua loa lấy lệ. 

Chẳng qua chuyện yêu tộc chạy đi bị giết vẫn đáng làm người ta chú ý, Sứa và Ngôn Tương thay phiên canh gác ở bên ngoài, sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Nguyệt Minh cũng muốn hỗ trợ, nhưng bọn họ đều bảo nàng đi bầu bạn Phương Dĩnh.

Nguyệt Minh nằm lên đùi Phương Dĩnh, nàng có chút không vui, cứ cảm thấy mình biến thành yêu quái vô dụng. 

“Nàng nói có phải bọn họ có chuyện gạt ta không?”

“Sao có thể, nhất định là nàng bị ảo giác.”

Nguyệt Minh buông tóc Phương Dĩnh ra, đứng dậy ôm nàng ấy lên.

“Chúng ta đi ngắm thuỷ triều đi.”

Phương Dĩnh không có ý kiến khác, vừa lúc nàng còn có thể đi xem Lâm Cảnh Du, nàng đã dùng tượng thần liên hệ đối phương.

Lâm Cảnh Du thì thật ra có thể liên hệ được, đáng tiếc không cảm giác được giọng nói của hoàng muội, theo lý mà nói Phương Ức hằng năm mang theo ngọc bội thần nữ, hẳn là có thể liên hệ được mới đúng.

Nếu có thể nói chuyện với hoàng muội, nàng có thể gột rửa sạch sẽ triều đình một cách rất nhanh chóng.

Nên giết thì giết, nên lưu đày thì lưu đày.

Sau đó sửa sang cung điện, đưa Nguyệt Minh vào ở. 

Nhưng suy nghĩ trong chốc lát nàng lại buồn ngủ, cơ thể chậm rãi thay đổi, thích ngủ chỉ là một phương diện, quá đáng hơn là bây giờ nàng cần phải ở bên cạnh Nguyệt Minh mới có thể ngủ.

Nếu Nguyệt Minh không ở bên thì sẽ lo âu bất an.

Nhịn không được rúc vào lòng Nguyệt Minh, Phương Dĩnh tạm thời không nghĩ đến những chuyện lung tung lộn xộn đó nữa. 

Thấy Phương Dĩnh ngủ, Nguyệt Minh bơi lội càng thêm cẩn thận, nàng tính toán đi cung điện rắn biển nhìn một cái trước đã, có lẽ nàng có thể đắp mộ cho Phong Lộng. 

Lúc này Nguyệt Minh không lạc đường, món đồ gọi là kim chỉ nam rất hữu dụng, hiện tại đáy biển lộn xộn, không bảo đảm được sẽ xảy ra chuyện gì, có thể tiết kiệm được bao nhiêu yêu lực thì tiết kiệm.

Không nhìn thấy yêu quái ở phụ cận, chỉ có vài động vật chưa sinh linh trí.

Có những con cá can đảm bơi ra khỏi san hô rồi vây quanh Nguyệt Minh xoay vòng vòng, cuối cùng ngừng bên đầu Phương Dĩnh.

Nguyệt Minh vốn cảm thấy thú vị, nhưng nhìn thấy con cá kia đến gần má Phương Dĩnh, nàng liền phất tay đuổi nó đi.

Con cá bị hoảng sợ, nhanh chóng bỏ chạy vào rạn san hô. 

Nguyệt Minh nhìn chú cá nhỏ âm thầm quan sát sau san hô, nàng ra vẻ hung ác, thành công dọa chạy nó. 

Chơi đủ rồi, Nguyệt Minh tiếp tục lên đường. Ngôn Tương tặng nàng một loại pháp bảo, nàng đeo trên cổ, pháp bảo kiểu dáng lục lạc có thể rút ngắn không gian, vậy nên Nguyệt Minh không cần vất vả bơi mấy ngày như lúc trước.

Nàng dường như thấy đỉnh nhọn của toà tháp thuỷ tinh đó. 

Nguyệt Minh không hành động, nàng trước tìm chỗ ẩn nấp, lại cảm giác khu vực xung quanh một lần, xác nhận không có bất kỳ nguy hiểm gì thì mới ra khỏi từ sau cục đá.

Tiến lên hai bước, thế nhưng có một lớp thuỷ tinh bám vào mặt khác của cục đá, thủy tinh phản chiếu bộ dáng của hai người.

Hôm nay Nguyệt Minh mặc một bộ xiêm y màu xanh nhạt, rất hợp với màu đuôi cá, Phương Dĩnh trong lồng ngực nàng mặc y phục cùng màu.

Bình thường Phương Dĩnh thích mặc màu đỏ, hôm nay vì phải ra cửa, phải suy xét sự an toàn nên không thể mang màu sắc quá nổi bật. 

Đúng lúc này, người trong ngực lông mi nhấp nháy, chậm rãi mở mắt.

Sau khi mở mắt, chuyện thứ nhất Phương Dĩnh làm chính là xác nhận Nguyệt Minh còn ở đây không, thấy Nguyệt Minh ở bên, nàng lại cuộn mình, yên tâm nhắm mắt. 

Thấy Phương Dĩnh lại muốn ngủ, Nguyệt Minh không khỏi lo lắng: “Thật sự không có việc gì sao?”

Phương Dĩnh lắc đầu, nàng mở to mắt, lọt vào trong mắt là một cung điện hư hỏng, toàn bộ cung điện được làm bằng thuỷ tinh, chỉ là không biết tòa cung điện này bị ai phá hư, trên dưới đầy vết nứt.

Nàng rất hứng thú với cung điện này, vì thế vỗ vỗ bả vai Nguyệt Minh, “Đặt ta xuống đi.”

Nguyệt Minh nghe lời buông nàng ra, Phương Dĩnh vừa rơi xuống đất đã đi về phía cung rắn biển, chẳng qua có người che chắn phía trước nàng.

Nguyệt Minh quay đầu cười cười với nàng: “Ta mở đường cho nàng.”

Được bảo vệ là một cảm giác thật kỳ diệu, Phương Dĩnh dịu dàng đồng ý.

Nguyệt Minh bơi phía trước, một bàn tay còn đưa về sau che chở Phương Dĩnh, tránh cho đối phương cách mình quá xa.

Phương Dĩnh vốn là cảm thấy hứng thú với cung điện kia, nhưng tầm mắt lại chậm rãi chuyển dời đến cái đuôi của Nguyệt Minh.

Lúc ở trong màn nước, vì không có nước nên Nguyệt Minh rất ít khi biến ra cái đuôi.

Nhìn nhìn, Phương Dĩnh đột nhiên hơi ngứa tay, nàng duỗi tay về phía trước sờ một cái, kết quả sờ phải nơi không nên sờ.

Nguyệt Minh hoảng sợ, nàng đỏ mặt che lại mông mình, quay đầu nhìn thấy Phương Dĩnh ngượng ngùng, nàng lắp bắp.

“Nàng nàng nàng, không được ở chỗ này!”

“Ta không phải cố ý, nếu không ta cho nàng sờ lại.”

Nguyệt Minh vốn không có ý này, loại chuyện này còn chú trọng công bằng cái gì, cũng may chỗ này không có yêu quái.

Phương Dĩnh vẫn nhìn chằm chằm cái đuôi của Nguyệt Minh.

Không biết người cá có phải đều tự luyến hay không, tóm lại Nguyệt Minh là như vậy, nàng vô cùng yêu quý cái đuôi của mình, còn cố ý học yêu thuật rửa sạch cái đuôi, thi thoảng sẽ dùng một lần. 

Nguyệt Minh dần dần nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt của Phương Dĩnh, nàng nhìn cái đuôi to của mình, vô cùng hào phóng mà tỏ vẻ: “Cái đuôi có thể sờ, mông không được.”

Phương Dĩnh suýt bị dáng vẻ nghiêm trang của nàng làm cho chết cười. 

Nàng đương nhiên sẽ không khách sáo, lập tức vươn tay sờ đuôi cá của Nguyệt Minh, tuy rằng đối phương tỏ ra thật sự dửng dưng, nhưng cảm giác run rẩy dưới lòng bàn tay vẫn để lộ sự để ý của nàng.

Nguyệt Minh lén lút nhìn quanh bốn phía, sợ có người phát hiện hai người ở đây.

Để giảm bớt sự căng thẳng của mình, Nguyệt Minh nhỏ giọng nói về chuyện có liên quan tới Phong Lộng.

“Chủ nhân của nơi này vốn là một con yêu rắn biển, lúc trước ta từng mượn đan dược của nàng ta để trị liệu cho nàng, lại không ngờ nàng ta đã dùng đan dược đi cứu người trong lòng.”

“Ta thấy sức khoẻ ái nhân của nàng ta vô cùng yếu ớt thì còn để lại một giọt nước mắt người cá cho cô ấy, không ngờ lần nữa gặp mặt, nơi phồn hoa lúc trước đã biến thành như này.”

“Ai!! Đã nói không thể sờ.”

Phương Dĩnh thất vọng rút tay về, nhìn Nguyệt Minh đang tức giận mà cười. 

Sau đó nụ cười của nàng chậm rãi biến mất, Phương Dĩnh đột nhiên cảm thấy rất bực bội, nàng dường như nghe thấy rất nhiều âm thanh.

Tiếng động ầm ĩ khuấy động cảm xúc của nàng, nàng muốn nghe rõ, nhưng dù tĩnh tâm như thế nào cũng vô dụng, những âm thanh đó vẫn rất mơ hồ.

Nàng không khỏi hỏi Nguyệt Minh: “Nàng có nghe được gì không?”

Nguyệt Minh lắc đầu, “Không có, nàng nghe được?”

Phương Dĩnh muốn nghe tiếp nhưng lại nghe không thấy, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nàng khẽ nhíu mày, “Không, ta nghe lầm.”

Hai người không ầm ĩ nữa. Đi đến cổng lớn của cung điện, Nguyệt Minh thấy trên cửa có dáng vẻ của mình, cổng lớn được kéo ra một khe hở, xương ngón tay của một yêu quái rơi xuống cạnh kẹt cửa, nhìn vào trong có thể thấy xương cốt còn lại. 

Nàng lấy cơ thể ngăn chặn tầm mắt của Phương Dĩnh, đột nhiên hối hận vì đã đến nơi này xem xét. 

Tình huống ở đây thật sự có chút thảm thiết.

Trong lòng Nguyệt Minh, Phương Dĩnh là một nữ tử có thân thế đáng thương trải qua trắc trở, vậy nên nàng không khỏi quý trọng yêu thương.

Phương Dĩnh đang nhìn vui vẻ, nàng xem vị trí và động tác của xương cốt, cổng lớn vốn là đóng lại, yêu quái kia đẩy cửa ra muốn chạy ra ngoài.

Xung quanh không có hài cốt khác, cho nên những yêu quái này hẳn là đều bị hại ở bên trong.

Trong lúc suy tư, đôi mắt bị khăn lụa mềm mại che lại, nàng hoàn toàn không thấy gì. 

Muốn giơ tay kéo khăn lụa xuống nhưng bị Nguyệt Minh ngăn cản.

Nguyệt Minh nắm tay nàng, đẩy cổng ra vòng qua bộ xương này, nơi này quá tối, nhưng không có ảnh hưởng gì với Nguyệt Minh, cảnh tượng trước mắt làm nàng hít hà một hơi.

Trên mặt đất đều là hài cốt hải yêu, vũ khí rơi rụng đầy đất, nhìn kỹ thì thấy có vũ khí của yêu quái cắm vào giữa sườn của yêu quái khác.

“Bộp!”

Một cây xương đùi rơi xuống từ trên trần nhà, vừa vặn dừng bên chân Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh nhìn lên trên, có không ít hài cốt dính trên trần nhà, chúng nó tàn khuyết không được đầy đủ trong các tư thế khác nhau.

Nói thật, tình cảnh này quá rợn người, Nguyệt Minh cảm thấy may mắn vì mình đã mang theo khăn lụa, bằng không để Phương Dĩnh nhìn sẽ mơ thấy ác mộng.

Nhưng sao chỉ có hài cốt của tiểu yêu, không phải Ngôn Tương đã nói Phong Lộng ở cùng con người kia sao?

Phương Dĩnh nhận thấy tay Nguyệt Minh nắm tay nàng siết chặt lại, nàng rất muốn tháo khăn xuống quan sát hiện trường, nhưng cũng muốn bảo vệ hình tượng nhu nhược của mình, nghĩ ngợi, cái sau vẫn quan trọng hơn. 

Thị giác bị hạn chế thì thính giác sẽ nhạy bén hơn, hơn nữa Phương Dĩnh hằng năm sống trong nguy hiểm, nàng kéo Nguyệt Minh né qua một bên, một luồng yêu lực xẹt qua tai nàng, khăn bị cắt đứt rơi xuống đất.

Nguyệt Minh xoay người kéo Phương Dĩnh về sau, rồi lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ ở chỗ cao. 

Cửa sổ bị một yêu quái che kín, Nguyệt Minh đang muốn chất vấn thì nhìn thấy gương mặt của đối phương. Nàng sửng sốt, kinh ngạc không thôi: “Ngôn Tương?”

Phương Dĩnh ngó nghiêng từ sau lưng Nguyệt Minh, một yêu quái tóc ngắn màu xanh tùy ý ngồi bên cửa sổ, ngũ quan giống Ngôn Tương như đúc, nhưng rất rõ ràng người này không phải Ngôn Tương.

Yêu quái xa lạ vò đầu cười cười, “Thân thủ và tính cảnh giác của con người phía sau ngươi đều không tồi, là Phương Dĩnh đúng không?”

Nguyệt Minh chỉ cảm thấy giận, cho rằng Ngôn Tương đang trêu đùa hai người, có điều hơi thở của yêu quái này không quá giống Ngôn Tương, sau khi suy tư một chút, nàng xoay người lại, “Ngươi là Ngôn Chương?”

Yêu quái tóc ngắn bơi xuống từ cửa sổ, nàng ta đứng trước người Nguyệt Minh, khom lưng làm động tác hành lễ vô cùng đúng tiêu chuẩn của cung đình nước Dung. Khi ngẩng đầu lập tức nhìn về Phương Dĩnh ở sau Nguyệt Minh, nàng cười ha hả hỏi: “Giống không?”

Phương Dĩnh chỉ lắc đầu, lại trốn ở sau lưng Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh che chở Phương Dĩnh như gà mái mẹ, trừng mắt nhìn Ngôn Chương, “Ngươi đừng dọa nàng ấy.”

Ngôn Chương không ngờ hai người sẽ phản ứng mạnh như vậy, nàng chỉ là trình bày lễ nghi mình học được, thở dài một tiếng: “Vậy ta xin lỗi hai ngươi.”

Hai chị em tuy có khuôn mặt tương tự nhưng lại cho người ta cảm giác rất khác, Ngôn Tương tùy tiện không quá chú ý hình tượng, nói chuyện hành xử cũng luôn là hấp tấp, Ngôn Chương thì hoàn toàn trái ngược, dịu dàng đằm thắm như là chị gái nhà bên.

Ngôn Chương rất hứng thú với Phương Dĩnh, nàng muốn trò chuyện cùng Phương Dĩnh, nhưng Nguyệt Minh che chở quá kín kẽ, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, chuyển sang nói chuyện với Nguyệt Minh.

“Sao hai người lại ở đây?”

Bởi vì bị công kích, Nguyệt Minh hơi khó chịu mà gắt lên: “Vậy còn ngươi? Không ngoan ngoãn ở trong tộc đàn của mình, chạy đến đây làm gì?”

Ngôn Chương vừa xem xét hài cốt ở đây vừa trả lời câu hỏi của nàng, “Ta tới cậy nhờ hai người, không phải em gái tốt của ta đã nói bằng lòng đi theo thì đến Tịch Hải sao.”

Ngôn Chương dường như có hơi nhát gan, nàng muốn sờ những hài cốt đó nhưng không dám, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó mà gõ đầu một cái. 

“Ở đỉnh cung điện còn có hai bộ xương, trông có vẻ là hải xà vương Phong Lộng.”

Nguyệt Minh còn có rất nhiều câu hỏi, nhưng Ngôn Chương đã bơi ra ngoài từ cửa sổ kia. 

Bởi vì muốn nhặt xác cho Phong Lộng, Nguyệt Minh do dự trong chốc lát thì vẫn ôm Phương Dĩnh đi theo.

Trên nóc nhà quả nhiên có hai cái xác, giống Ngôn Tương nói, thi thể thuộc về con người như đang ngủ yên, nàng nằm trong lồng ngực một bộ xương, cảnh tượng trông có vẻ đẹp đẽ mà quỷ dị.

Có một viên yêu đan màu xám ở nơi trái tim của bộ xương, yêu đan phát ra ánh sáng le lói, có thể cảm nhận được yêu lực tuôn ra dao động ở đó. 

Khi chân chính nhìn thấy thi thể, Nguyệt Minh vẫn không khỏi cảm thấy vài phần bi thương, cho dù giao tình giữa nàng và Phong Lộng rất nhạt. 

Nàng bơi về phía trước muốn xem xét tình huống nhưng bị Phương Dĩnh giữ chặt.

Phương Dĩnh cứ cảm thấy bên tai rất ồn ào, giống như có tiếng ai khóc, âm thanh này không chỉ của một người, mới đầu nghe không quá rõ ràng, bây giờ thì càng lúc càng rõ.

Không chỉ là tiếng khóc, nàng còn nghe được một giọng nữ nhắc nhở nàng đừng tới gần.

Xoa xoa huyệt thái dương phát đau, Phương Dĩnh khom lưng nhặt một hòn đá nhỏ, nàng bọc một chút yêu khí vào hòn đá, sau đó ném về hướng hai thi thể ôm nhau.

Đá lăn xuống bên chân nữ tử kia, dưới ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Minh, thi thể không hề có sự sống chậm rãi mở mắt.

Hai mắt mịt mờ, con ngươi rã rời, thi thể cúi đầu nhìn cục đá dưới chân, có thể là nhận ra mình bị lừa, nàng ta gào rống một tiếng lại dùng sức ngửi hương vị xung quanh, cuối cùng khoá chặt ánh mắt trên người Nguyệt Minh.

Nàng ta gầm to với Nguyệt Minh, miệng mở thật sự lớn, cũng không màng khóe miệng bị xé rách.

Nguyệt Minh lùi về sau hai bước, nàng chưa từng thấy thứ nào như vậy, không khỏi rét run dưới đáy lòng. 

Nhưng trong cái miệng há to của thi thể, nàng thấy được nước mắt người cá mình đưa cho Phong Lộng. 

Thảo nào xác chết của nữ tử không phân huỷ, thì ra là vì nước mắt người cá.

Tiếng gào rít của thi thể rất là chói tai, Nguyệt Minh che lại đôi tai của Phương Dĩnh.

Đột nhiên, yêu đan trong bộ xương kia lóe lên, vẻ mặt của thi thể hiện lên chút hoang mang, nàng ta dần dần bình tĩnh lại, cũng không nhìn chằm chằm đám người Nguyệt Minh nữa, chậm rãi nhắm mắt, yên tĩnh nằm trong lòng bộ xương.

Ngôn Chương bị dọa ra một thân mồ hôi, lúc nàng vừa mới tới đây còn muốn tới gần hơn chút, nhưng còn chưa hành động thì đã bị động tĩnh của hai người Nguyệt Minh hấp dẫn.

Bây giờ nàng rốt cuộc biết tại sao yêu đan không bị lấy đi.

Chịu không nổi kích thích, Ngôn Chương trực tiếp ngồi xổm xuống khóc lên, “Hù chết yêu.”

Nguyệt Minh bị tiếng khóc đột ngột làm giật mình, nàng buồn bực mà nhìn Ngôn Chương: “Ngươi không sao chứ?”

Ngôn Chương nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.

“Không sao, nhưng đó rốt cuộc là thứ gì?”

Nguyệt Minh sao mà biết, nàng lựa chọn không trả lời câu hỏi này, quay đầu hỏi Phương Dĩnh được nàng bảo vệ: “Có bị dọa sợ không, hay là chúng ta rời khỏi nơi này trước đi?”

Phương Dĩnh tạm thời cũng không có manh mối, nàng gật gật đầu, sau đó mở ra hai tay với Nguyệt Minh, “Ôm ta.”

Nguyệt Minh thấy Phương Dĩnh không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng bế Phương Dĩnh lên, không chút do dự mà rời khỏi nơi đây.

Chỉ là trước khi rời đi, nàng quay đầu lại thoáng nhìn hai thi thể kia, trong mắt hiện lên một chút không cam lòng.

Nhưng chỗ này quá kỳ quái, chỉ có thể ghi nhớ trước, trở về hỏi Sứa một phen, nếu có cơ hội thì nàng lại trở về thu xếp cho bọn họ.

Chẳng qua là quay đầu nhìn đã phát hiện vấn đề mới, phía sau hai người có thêm một tuỳ tùng. 

Nguyệt Minh nhìn Ngôn Chương khụt khịt theo kịp thì thoáng chốc không biết nói gì, nàng không muốn người dư thừa đi theo mình.

Không muốn thế giới hai người bị quấy rầy, nàng dừng lại xoay người, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngươi đi theo bọn ta làm gì? Muốn đến cậy nhờ em gái ngươi thì đi hướng kia.”

Ngôn Chương bị dọa sợ, nàng ấp úng nói không nên lời.

Nguyệt Minh mặc kệ nàng ta, xoay người muốn đi nhanh hơn bỏ đối phương lại. 

Nhưng mà bả vai bị Phương Dĩnh vỗ nhẹ, Nguyệt Minh thay đổi vẻ mặt dịu dàng mà hỏi: “Làm sao vậy, tư thế này không thoải mái sao?”

Phương Dĩnh lắc đầu, nàng dừng lại nói với Ngôn Chương ở phía sau đáng thương vô cùng không dám đi theo: “Nàng ta nhìn đáng thương quá, để nàng ta đi cùng chúng ta đi.”

Nguyệt Minh có chút không muốn, nhưng nhìn cặp mắt chứa đầy khẩn cầu của Phương Dĩnh, nàng lại không thể nhẫn tâm từ chối.

Chỉ là nương tử thật đúng là có tấm lòng Bồ Tát, nàng cũng nên như vậy mới phải.

Vì thế Nguyệt Minh thu lại tất cả sự không bằng lòng của mình, nhìn thoáng qua Ngôn Chương ở sau, bảo: “Vậy ngươi qua đây.”

Ngôn Chương vui mừng mà khóc, nàng ôm tay liên tục nói cảm ơn với Phương Dĩnh, “Cảm ơn, ngươi thật sự là con người tốt nhất mà ta từng gặp.”

Nhận được sự ca ngợi chân thành như vậy, Phương Dĩnh chỉ cười nhạt. 

Nàng lặng lẽ nhìn Ngôn Chương, kỳ thật là đang nhìn thứ trên người Ngôn Chương.

Ngôn Chương không nhịn được xoa xoa cánh tay của mình, nàng hắt hơi vài cái, lẩm bẩm: “Sao lại lạnh thế này.”

Phương Dĩnh xác định một chuyện, bọn họ không nhìn thấy những thứ đó.

Ma quỷ, cương thi…

Phương Dĩnh vẫn nhìn chỗ kia, nàng cũng không sợ hãi mấy thứ này, chỉ là có thể trông thấy bọn chúng cũng là chuyện gần đây. 

Đây là vì lý do gì?

Phương Dĩnh yên lặng nhìn chằm chằm chúng nó, mãi đến khi chúng nó sợ hãi rời đi.

Ngôn Chương đột nhiên cảm giác cơ thể ấm lên, nàng buông tay ra, tinh thần có chút uể oải.

Phương Dĩnh cũng nhắm mắt lại, nàng cảm thấy đây là một câu chuyện kinh dị không tồi, chờ lát nữa nhìn thấy Lâm Cảnh Du, nhất định phải chọn lúc tối nhất hù dọa nàng ta. 

A, ai bảo tên này nói bậy sau lưng nàng.

Phương Dĩnh mang theo một bụng ý đồ xấu tiến vào mộng đẹp, đến khi tỉnh lại, nàng đã ngồi trên bãi biển.

“Nàng tỉnh rồi?”

Sau một giấc ngủ dài là cảm giác đầu óc mê mang, Phương Dĩnh ngồi dậy, trên đỉnh đầu đã là bầu trời đầy sao, vầng trăng bạc được vây quanh bởi ánh sao.

Gió biển ươn ướt, ban đêm làm người ta thấy lành lạnh, cũng may có thể sử dụng yêu thuật gian lận, vậy nên cơ thể rất mau đã ấm áp lên.

Nàng và Nguyệt Minh cách có chút xa, vì thế Phương Dĩnh chủ động đến gần, tựa đầu lên vai đối phương.

Nguyệt Minh đang nướng cá, gió quá lớn nên chắc chắn không thể nhóm lửa, xung quanh lại không có người cư trú, nàng cũng không tìm được Lâm Cảnh Du.

Lúc trước còn nói phải hạn chế sử dụng yêu lực, nhưng bây giờ vì làm Phương Dĩnh no bụng, những băn khoăn đó đã bị nàng ném lên chín tầng mây.

Chẳng qua là tài nấu nướng của nàng hiển nhiên không tốt, một giây trước còn cười hì hì chào Phương Dĩnh, giây sau cá kia đã bị nướng thành than.

Gió biển thổi qua, mặt Nguyệt Minh dính đầy tro than, còn có một ít lọt vào trong miệng.

“Phụt phụt phụt!”

Nguyệt Minh phun tro ra, giận dữ nói: “Ta không tin!”

Nàng lại cầm con cá khác bắt đầu nướng, chẳng được bao lâu nàng lại ăn một miệng tro.

Nguyệt Minh càng bại càng hăng, nàng cầm lên một con nữa.

Thêm một miệng tro.

Vì thế người cá bắt đầu hoài nghi đời cá, nàng hơi áy náy mà nhìn Phương Dĩnh, “Xin lỗi, chỉ có thể dùng yêu thuật che chắn cảm giác của nàng.”

Phương Dĩnh đang muốn đồng ý thì lại có một mùi hương thổi qua chóp mũi của nàng, vì thế câu từ chối kẹt trong cổ họng.

“Ta nướng cá, hai ngươi muốn ăn không!”

Từ xa, Ngôn Chương ôm một đống cá nướng chạy tới, nàng cẩn thận bứt một đống lá cây lót cá nướng, đặt đồ ăn ở trước mặt Phương Dĩnh.

“Ăn đi, lúc ngươi ngủ bụng vẫn luôn kêu.”

Phương Dĩnh thoáng chốc không biết nói gì, nàng theo bản năng sờ sờ bụng nhỏ của mình, lại sợ Nguyệt Minh nhìn ra gì đó nên rút tay về. 

Chỉ là cá nướng kia có vẻ không tệ, còn chưa có lạnh, xem ra là mới nướng.

Dùng yêu thuật dò xét, không có vấn đề gì. 

Nàng đưa tay muốn nhận lấy thì lại phát hiện sự mất mát trong mắt Nguyệt Minh. 

Phương Dĩnh rút tay về, nàng đẩy cá nướng đến bên cạnh Ngôn Chương, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Ngươi ăn đi.”

“Ục ục ~”

Ngoại trừ mùi cá nướng ra, trong không khí còn tràn ngập hơi thở xấu hổ. 

Tuy nhiên Phương Dĩnh không hề đỏ mặt, giống như cái bụng đang kêu không phải của nàng.

Ngôn Chương không hiểu lắm, còn tưởng rằng hai người không thân nên Phương Dĩnh ngượng ngùng nhận lấy ý tốt của mình, nàng lại đẩy đẩy cá nướng về phía Phương Dĩnh. 

“Là ngại sao? Không có gì.”

Cơ bản không phải vì nguyên nhân này.

Phương Dĩnh đẩy cá nướng ra xa, lần nữa từ chối: “Ngươi ăn đi, ta không đói bụng.”

Ngôn Chương bị từ chối lần hai lấy về cá nướng của mình, nàng cho rằng Phương Dĩnh không thích ăn cá, cũng không cưỡng cầu nữa. 

Cầm một con cá nướng gặm một cái, Ngôn Chương lại nhiệt tình mời Nguyệt Minh cùng ăn, “Cho ngươi, hương vị không tệ.”

Nguyệt Minh nhận cá nướng, như là có mối thù truyền kiếp với thức ăn trước mặt, hung hăng cắn một ngụm to.

Hương vị đúng là không tệ, khá hơn cá than đá của nàng nhiều, nhưng vẫn kém xa đồ ăn Sứa nấu.

Nguyệt Minh không phục lặng lẽ chê bai trong lòng, tự huyễn một hồi thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. 

Khi ăn nàng cũng không quên Phương Dĩnh, tuy rằng không biết tại sao nàng ấy nói dối, nhưng Nguyệt Minh không muốn để nàng ấy đói bụng.

Nàng tỉ mỉ chọn xương cá, lại bứt một chiếc lá cây thả thịt cá lên.

Nguyệt Minh nhớ Phương Dĩnh không ăn da cá, nàng tách da cá ra, chỉ để lại thịt cá trắng nõn. 

Dưới ánh trăng, người cá vô cùng nghiêm túc mà làm chuyện bình thường như vậy.

Phương Dĩnh nhìn trong chốc lát thì đắm chìm.

Chỉ một lúc sau, Nguyệt Minh đã đưa thịt cá được chọn xương đến tay nàng, cảm xúc của nàng ấy luôn là như thế, tới thì nhanh mà đi cũng nhanh, vậy nên mới có thể luôn duy trì sự vui vẻ.

Hai người thật sự rất không giống nhau.

Phương Dĩnh lạnh nhạt đến mức không trải nghiệm bất cứ cảm xúc nào, trên người Nguyệt Minh thì lại tràn ngập muôn vàn sắc thái.

Nhai thịt cá, cảm giác đói khát của Phương Dĩnh giảm đi rất nhiều.

Đầu sóng cuốn theo ánh trăng bạc, vỗ vào nơi cách bọn họ không xa, là phong cảnh thường ngày Phương Dĩnh sẽ không chú ý.

Ngôn Chương thu dọn rác rưởi trên mặt đất, nhìn bộ dạng rúc vào nhau của Nguyệt Minh và Phương Dĩnh, nàng nhớ tới những lời cười nhạo của bọn yêu quái dưới đáy biển.

Ngôn Chương muốn nhắc nhở Nguyệt Minh một chút nhưng lại không đành lòng phá vỡ bầu không khí tốt đẹp như bây giờ, vì thế lặng lẽ đứng ra xa, định chờ lát nữa lại nói.

Ngôn Chương chợt hơi xấu hổ, nàng muộn màng nhận ra lý do Nguyệt Minh không cho mình đi theo.

Để giảm bớt sự mất tự nhiên của mình, Ngôn Chương bèn đi quanh bờ biển. Nàng vừa đi vừa nhặt vỏ sò trên bãi biển, xâu lại những vỏ sò xinh đẹp đó, lúc làm xong mang lên cổ mình thử xem.

“Lớn nhỏ thích hợp, không biết muội muội có thích không.”

Tâm trạng của Ngôn Chương có hơi thấp thỏm, lâu lắm rồi nàng không nói chuyện với muội muội, Ngôn Tương vẫn luôn bế quan, sau khi bế quan kết thúc liền vô cùng lo lắng mà đi tìm Nguyệt Minh, đến bóng dáng của muội muội nàng cũng chưa nhìn thấy.

Tâm tình buồn bực, nàng đá văng một cục đá trên bờ cát.

Nhưng cục đá đó có điều khác lạ, hình như là điêu khắc gì đó, Ngôn Chương nhặt cục đá bị mình đá bay, rửa sạch sẽ bằng nước biển mới phát hiện là một tượng thần. 

“Tượng thần nữ, có thể là người trước đây đánh rơi.”

Yêu quái đều không thích thần nữ, nhưng cũng không dám bất kính với thần nữ, cho nên Ngôn Chương lau sạch nước trên tượng thần, chuẩn bị lần sau trộm lên bờ sẽ thả vào nhà người nào đó.

Nàng lại nhìn thêm vài cái, có chút thắc mắc: “Sao tượng thần này lại ôm một đứa bé, thông thường không phải là mang theo rổ sao?”

Ngôn Chương cảm thấy Phương Dĩnh là con người nhất định sẽ biết chút gì. Nàng nghĩ mình rời đi cũng khá lâu rồi, vì thế dọc theo đường cũ trở về. 

Phương Dĩnh đang ngắm sao, nàng bất giác vuốt ve bụng mình, đột nhiên nghe thấy có người kêu nàng.

“Phương Dĩnh!”

Phương Dĩnh quay đầu nhìn Ngôn Chương, trên cổ đối phương có một chuỗi vỏ sò, cũng khá xinh đẹp, hình như còn cầm cái gì đó trên tay. 

Đợi Ngôn Chương tới gần, nàng nhìn ra đó là một pho tượng thần nữ, thần nữ đang ôm một đứa bé trong lòng. 

Phương Dĩnh: “…”

Theo nàng biết, trong các loại tượng thần nữ không có kiểu này.

Phương Dĩnh lại xoa bụng mình, nàng càng ngày càng cảm thấy mình chính là thần nữ.

Ngôn Chương còn chưa hỏi, tượng thần trong tay đã bị Nguyệt Minh cướp đi, Nguyệt Minh nhìn một lát liền cười: “Tượng thần nhỏ này có thể đặt bên cạnh tượng lớn, cái này lại là có chút khác biệt.” 

Nghe thấy cảm xúc hưng phấn của Nguyệt Minh khi thu thập được vật phẩm đặc biệt, Phương Dĩnh nhất thời không thể làm rõ nàng ấy rốt cuộc có sợ thần nữ không. 

Tính tình của Ngôn Chương khá tốt, nàng không để ý hành động của Nguyệt Minh, chỉ ngồi xổm bên cạnh Phương Dĩnh làm một đứa bé tò mò: “Thần nữ cũng sẽ sinh con sao?”

A, câu hỏi này rất hay, vậy nên Nguyệt Minh giành quyền trả lời trước. 

“Sao có thể, thế gian này chỉ có một vị thần, nàng ta cao quý như vậy, không có khả năng hạ phàm sinh con với ai!”

Giọng điệu chắc chắn của Nguyệt Minh làm Ngôn Chương chấn động, nàng ngơ ngác phụ họa: “Cũng đúng, Nguyệt Minh ngươi thật là thông minh.”

Lời khen của Ngôn Chương làm Nguyệt Minh kiêu ngạo hất cằm, nàng chợt quên chuyện Ngôn Chương dùng yêu thuật đánh lén hai người lúc trước, cũng cảm thấy chị gái Ngôn Chương thuận mắt hơn em gái Ngôn Tương nhiều. 

Nàng đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, đáy biển không ai không biết trí tuệ của ta.”

Vẻ mặt Ngôn Chương sùng bái, lòng đầy căm phẫn mà nói: “Những người đó đều nói ngươi là tên ngốc nhất trong hai tên ngốc ở Tịch Hải, quả nhiên không thể tin lời đồn.”

Phương Dĩnh nghe không nổi nữa, đây là phủng sát * ư! Phương Niệm thích dùng chiêu này khi đối mặt với những tên ngu xuẩn không coi ai ra gì trong triều đình, vậy mà lần nào cũng trúng. 

* hại người bằng cách tâng bốc quá mức, khiến người ta tự mãn rồi sơ suất

Nguyệt Minh cười ngây ngô trong chốc lát thì bỗng chú ý tới chiếc vòng vỏ sò trên cổ Ngôn Chương, trên bãi biển có rất nhiều vỏ sò như này. 

Nàng thu hồi nụ cười để lại Ngôn Chương một mình cười ngây ngô, xoay người vươn tay với Phương Dĩnh: “Muốn ôm không?”

Nguyệt Minh ôm nàng bơi một đường từ Tịch Hải đến đây, bây giờ Phương Dĩnh muốn tự đi một lát.

Nàng đưa tay giữ chặt tay của Nguyệt Minh để mượn lực đứng lên, “Chúng ta cũng đi bộ dọc bờ biển một lát.”

Nguyệt Minh đương nhiên nghe theo nàng, nàng cẩn thận cất đi tượng thần, nắm tay Phương Dĩnh bước chậm trên bờ biển. 

Ngôn Chương vốn muốn đi theo, nhưng nhìn hai người sánh vai đi bên nhau, nàng lại ngượng ngùng.

Điều này hợp tâm ý của Nguyệt Minh, thấy Ngôn Chương không theo kịp, nàng không khỏi ngân nga một khúc ca.

Nguyệt Minh nhặt vỏ sò trên mặt đất, nếu bị hỏng thì vứt bỏ, được một lúc đã nhặt đủ rồi, nàng lại bắt đầu lựa, vứt bỏ những cái không quá xinh đẹp.

Phương Dĩnh đi theo nàng, đi đi dừng dừng.

Sóng biển vỗ tới làm ướt giày Phương Dĩnh, cảm giác ẩm ướt rất là khó chịu, nàng ngồi xổm xuống cởi bỏ giày vớ của mình, đi chân trần cảm thụ tất cả những gì bờ cát mang đến cho nàng.

Cổ lành lạnh, cúi đầu nhìn thấy một chuỗi vòng được làm từ vỏ sò.

“Đẹp không?”

Đôi mắt người cá sáng như sao trời, Phương Dĩnh cơ bản không thể rời mắt, nàng nghe thấy giọng nói của mình được gió biển thổi đi.

“Đẹp.”

“Đẹp là được, ta lại nhặt một ít làm cho Phương Niệm một cái.”

Phương Dĩnh nghe xong liền đi nhặt cùng nàng, nàng tìm kiếm trong ký ức của mình, nhớ tới khi ở trên đất liền Phương Niệm thích mặc y phục màu vàng nhạt nhất, nàng bèn chọn những vỏ sò có màu vàng.

Hai người nhặt vẫn nhanh hơn một người nhặt, Nguyệt Minh xâu vỏ sò lại, có chút chờ mong mà nói: “Không biết Niệm Nhi có thích không.”

Phương Dĩnh nhìn chuỗi vỏ sò màu vàng trên tay Nguyệt Minh, tuy rằng là yêu quái, Nguyệt Minh luôn có thể suy xét thật sự chu đáo cho người mình quan tâm.

Chẳng qua nàng cũng phát hiện một chuyện, Phương Niệm dường như rất được những yêu quái này ưa thích, các yêu quái thấy Phương Niệm thì như bị hạ chú vậy.

Nghĩ rằng ở đây là trên bờ, khoảng cách gần có lẽ có thể liên hệ hoàng muội, Phương Dĩnh nhắm mắt lắng nghe.

Đáng tiếc không nghe ra gì, nàng mở mắt ra, nghĩ đến việc để Phương Niệm rời khỏi đáy biển trước, Phương Niệm trở về có thể giúp đỡ hoàng muội, mặt khác cũng có thể báo bình an cho hoàng muội.

Dù gì hai người đã rời đi lâu thế này.

“Suy nghĩ cái gì?”

Nguyệt Minh giữ chặt tay Phương Dĩnh lại thấy nàng đi chân trần. Sợ Phương Dĩnh bị cảm lạnh, nàng hong khô giày vớ rồi bế Phương Dĩnh lên đi đến chỗ sóng biển không vỗ tới, nàng cẩn thận mặc giày vớ cho Phương Dĩnh, nhưng mặc một lúc, tai của nàng đã đỏ lên.

Tâm tư của Nguyệt Minh thật sự là dễ đoán, Phương Dĩnh khom lưng thổi một hơi bên tai nàng ấy, sau đó nàng đạt được một đôi tai đỏ hơn. 

Nguyệt Minh che lại lỗ tai của mình mà lên án, “Nàng cứ mãi ức hiếp ta.”

Chọc nữa thì cá chín mất, Phương Dĩnh chỉ có thể tạm dừng sở thích ác độc của mình.

“Được được, không trêu nàng.”

“Vậy còn tạm được.”

Nguyệt Minh xoa xoa lỗ tai, nàng vô cùng buồn rầu, nghĩ ngợi nên làm thế nào để lấy lại danh dự, nhưng nghĩ được một lát nàng đã từ bỏ.

Thôi, nàng ấy thích trêu thì trêu, vui vẻ là được.

Nguyệt Minh tự khuyên mình, nàng lại nằm lên đùi Phương Dĩnh, lúc yên tĩnh nàng lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây, nàng cứ cảm thấy có chỗ thiếu sót.

“Phương Dĩnh.”

“Hửm?”

“Nếu ta thả nàng đi, nàng có vui không?”

“Nàng sẽ đi cùng ta chứ?”

Nguyệt Minh cũng không quá rõ về hậu quả này, nếu không có bóng ma thần nữ để lại, nàng sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Phương Dĩnh không để ý sự im lặng của đối phương, nàng chỉ là đau lòng mà thôi.

Mà vì vậy, Phương Dĩnh càng không muốn trở thành thần nữ, nàng không muốn làm ác mộng của Nguyệt Minh.

Không muốn làm Nguyệt Minh bi thương, Phương Dĩnh nhẹ nhàng ngân nga một khúc ca.

Giai điệu êm ái nhanh chóng thu hút sự chú ý của Nguyệt Minh, nàng bình tĩnh nhìn Phương Dĩnh.

Đây là khúc đàn vào lần đầu hai người gặp gỡ, tuy rằng khi đó nàng ăn một cú đập.

Lúc trước hận không thể bắt lấy Phương Dĩnh sau đó rút gân lột da, nhưng nàng chỉ là nghĩ thôi, nàng chỉ muốn lấy lại yêu đan, nhưng cuối cùng không biết sao lại thế này, yêu đan trở nên không quá quan trọng với nàng, ngược lại đánh rơi trái tim ở chỗ kẻ lừa đảo này.

Có lẽ là bơi lâu vất vả, Nguyệt Minh đột nhiên cảm thấy rất mệt.

Nhưng ngủ ở đây cứ cảm giác rất nguy hiểm, Nguyệt Minh chỉ có thể gắng gượng giữ tinh thần.

Nàng muốn dùng yêu thuật làm mình tỉnh táo hơn, khi điều động yêu lực thì lại khiếp sợ.

Thế mà không có! 

Không còn chút buồn ngủ nào nữa, Nguyệt Minh cẩn thận suy nghĩ, sau đó càng nghĩ không ra. 

Nàng không dùng nhiều yêu lực lắm mà.

Không tin mà điều động yêu lực lại lần nữa, kết quả vẫn y nguyên.

Nguyệt Minh lập tức cảnh giác lên, hoài nghi gần đây có yêu quái hút yêu lực gì đó. 

Nàng từng nghe mẫu thân nói, có một vài yêu quái vì cơ thể khiếm khuyết nên chỉ có thể hấp thu yêu lực của yêu quái khác để sử dụng.

Phương Dĩnh nhìn Nguyệt Minh bỗng nhiên căng thẳng thì có chút khó hiểu.

Nhưng Phương Dĩnh cũng thấy kỳ lạ, tuy rằng đã ăn thịt cá nhưng vẫn sẽ có cảm giác đói khát, chỉ là nàng có thể nhịn nên không biểu hiện ra ngoài, thế nhưng bây giờ cảm giác đói khát đã biến mất một cách thần kỳ.

Có phải là vì Nguyệt Minh vừa mới nằm trên đùi nàng không?

Nhưng chẳng bao lâu, sắc mặt của nàng cũng biến đổi.

Bình thường nàng đều có thể cảm nhận yêu lực của yêu đan, nhưng vừa rồi nàng không cảm thụ được chút nào. 

Nàng thử khống chế yêu đan, lại phát hiện trong yêu đan không còn một tia yêu lực nào cả. 

Nghĩ đến hành vi kỳ quái của Nguyệt Minh, Phương Dĩnh có một suy đoán.

Chẳng lẽ là do đứa bé?

Phương Dĩnh đột nhiên có hơi chột dạ, nhưng hiện tại nên lo lắng vấn đề an toàn hơn, yêu lực bị hút cạn phải mất một buổi tối mới có thể hồi phục.

Bây giờ lại là ban đêm, tuy rằng còn có Ngôn Chương ở đây, nhưng nàng ta là yêu quái nửa đường gặp được, vẫn nên duy trì sự phòng bị cho thỏa đáng.

Phương Dĩnh còn tính là quen thuộc với địa phương này, cách thôn của loài người rất xa.

Nàng bất đắc dĩ mà nghĩ, nếu thật là đứa bé thì có thể làm nó trả lại một chút không. 

Vừa nghĩ như vậy, nàng đã phát hiện yêu lực tràn đầy trong yêu đan, không chỉ đầy, nàng còn cảm thấy cả người ấm áp.

Nàng suy tư chuyện vừa rồi, sau đó tượng thần trong tay áo Nguyệt Minh rơi xuống bên chân nàng. 

Phương Dĩnh nhìn đứa bé tượng thần ôm trong lòng, nàng khom lưng nhặt lên.

Tượng thần này được điêu khắc hơi thô, đứa bé cũng thật sự trừu tượng, vì thế khóe miệng Phương Dĩnh không nhịn được mà giật giật.

Con của nàng chắc là không trông như thế này đâu nhỉ. 

Phương Dĩnh đột nhiên có hứng thú, nàng muốn khắc lại tượng thần này.

Đang muốn rút ra dao nhỏ tùy thân mang theo để xuống tay, Phương Dĩnh lại chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.

Tiếng động kia ở sau nàng, nghe kỹ còn có chút quen thuộc.

Nguyệt Minh che chở Phương Dĩnh, nàng khẽ ngửi ngửi, ngửi thấy mùi rượu, mùi rượu này còn rất quen thuộc.

“Hức, rượu ngon.”

Giọng nói này vừa vang lên, Nguyệt Minh liền biết đối phương là ai. Nàng thả lỏng lại, có chút hưng phấn mà nói với Phương Dĩnh: “Lúc trước ta nói với nàng cái người thú vị kia, còn nhớ không?”

“Nàng nhất định sẽ thích nàng ta.”

Phương Dĩnh đương nhiên nhớ rõ, thậm chí nàng so với Nguyệt Minh còn quen biết người này hơn, nàng cười ra một ngụm khói trắng, ý vị không rõ mà nói: “Phải không? Ta cũng cảm thấy ta hẳn sẽ thích nàng ta.”

Bây giờ bại lộ còn hơi sớm, nhưng Lâm Cảnh Du chắc là đã đoán được rồi, cho nên che giấu không có ích.

Hơn nữa, lúc trước nàng đã dặn dò, không cho Lâm Cảnh Du nói chuyện trước.

Một bóng người lung lay mà đi ra, cô nhìn thấy phía trước có người thì hơi chần chờ.

“Phía trước là ai?”

Nguyệt Minh thấy Lâm Cảnh Du say đến vậy thì không khỏi lắc đầu, nàng trả lời: “Là ta.”

Đầu óc của Lâm Cảnh Du không phải rất tỉnh táo, cô lay động một chút, mê mang hỏi: “Ngươi là ai?”

Nguyệt Minh vui vẻ, “Ta là Nguyệt Minh.”

“Nguyệt Minh là ai?”

Xem ra không phải say bình thường.

Nguyệt Minh vốn nghĩ gặp phải người quen sẽ an toàn hơn một ít, nhưng hiện giờ xem ra người quen này còn dễ gặp nguy hiểm hơn các nàng. 

Tại sao những sinh vật kỳ quái luôn tụ tập bên cạnh nàng, Sứa và hai chị em cá voi không bình thường còn chưa tính, rốt cuộc yêu quái có mấy ai bình thường.

Nghĩ như vậy, Lâm Cảnh Du cũng có dòng máu yêu quái, liền cảm thấy rất hợp lý.

Thấy tên kia loạng choạng sắp ngã xuống, Nguyệt Minh sợ tới mức vươn tay đi đỡ.

Kết quả Lâm Cảnh Du thoáng lắc lư rồi lại đứng vững vàng.

Nguyệt Minh vươn tay cứ như biến thành trò cười, có cảm giác như bị trêu đùa. 

Lâm Cảnh Du lại không nhận ra, một tia sáng chợt lóe qua đầu óc không quá tỉnh táo của cô, “Ta nhớ rõ ngươi.”

“Ngươi là người cá kia.”

Nguyệt Minh không muốn nói chuyện, nàng không nhịn được phàn nàn với Phương Dĩnh: “Tướng quân nước Dung đều là cái dạng này sao? Xem ra nước Hạ vẫn tốt hơn.”

Phương Dĩnh không còn gì để nói.

Kỳ thật Nguyệt Minh nào biết nước Dung nước Hạ gì, nàng chỉ nhớ Phương Dĩnh là người nước Hạ, cảm thấy nói thế có thể làm Phương Dĩnh vui vẻ.

Nhưng đáng tiếc, nàng vỗ mông ngựa sai rồi, hơn nữa còn ngại chưa đủ.

“Ta nghe người này nói trưởng công chúa nước Dung rất là hung tàn, giết người mà không chớp mắt, ừm, nếu sau này có thể lên bờ thì vẫn nên cách nước Dung càng xa càng tốt.”

“Sao nàng không nói chuyện?”

Phương Dĩnh miễn cưỡng cười cười, “Không có, ta đang suy nghĩ vài chuyện.”

Lâm Cảnh Du trên mặt đất trở mình, nhắm mắt lại mắng một câu: “Trưởng công chúa đáng giận!”

Tội nghiệp, ngay cả nói lời say cũng không dám chỉ tên nói họ mà mắng.

Nguyệt Minh ngồi xổm ở bên cạnh cô, nhặt một cành khô chọc đầu Lâm Cảnh Du: “Binh lính của ngươi đâu?”

Cái đầu hỗn loạn của Lâm Cảnh Du nhất thời tỉnh táo, vẻ mặt cô nghiêm túc mà đặt một ngón tay trước miệng, “Đây là bí mật, nói ra trưởng công chúa sẽ chém đầu ta.”

Nguyệt Minh vô cùng coi thường dáng vẻ hèn nhát của cô, nàng tiếp tục dùng nhánh cây chọc đầu đối phương, “Có ta chống lưng cho ngươi, ngươi sợ gì trưởng công chúa.”

Nguyệt Minh đắc ý lên liền bắt đầu mạnh miệng, “Ngươi lừa trưởng công chúa kia ra đây, ta dạy dỗ cho nàng ta một bài học, nàng ta không dám ăn hiếp ngươi nữa.”

Nói xong cảm giác sau lưng lạnh lẽo, nàng hắt xì một cái.

Trên bờ biển gió lớn thật.

Nguyệt Minh không để ý, nàng tiếp tục dùng nhánh cây chọc Lâm Cảnh Du, đáng tiếc đối phương ngủ say như chết, không thể đáp lại.

Phương Dĩnh nhìn một người một yêu này, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Gió biển đúng là rất lớn, tuy rằng cơ thể yêu quái có sức chịu đựng, Phương Dĩnh vẫn là lo lắng.

Nàng ôm lấy Nguyệt Minh từ phía sau, “Ấm áp hơn chút nào không.”

Cảm nhận được độ ấm kề sát sau lưng, Nguyệt Minh cảm thấy đâu chỉ là ấm áp hơn chút, mà là sắp thiêu cháy rồi. 

Rất mau, nàng đã phát hiện đó không phải trạng thái tâm lý mà là cảm giác chân thật. 

Không chỉ cơ thể trở nên ấm áp, yêu lực của nàng cũng đã trở lại, thậm chí nhiều hơn lúc trước một ít.

Kỳ quái, mấy thứ như yêu lực cũng sẽ bỏ nhà ra đi sao?

Nguyệt Minh nghĩ không ra, nàng quy tất cả về di chứng sinh ra khi yêu đan rời khỏi cơ thể, cho nên về sau loại chuyện này lại xảy ra thì chỉ cần tìm Phương Dĩnh đòi ôm một cái là được.

Nhưng sao Phương Dĩnh lại ôm chặt thế, nàng bị siết đến mức sắp nôn ra.

Thật là một tình yêu nghẹt thở. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...