[BHTT][EDIT] Sau khi quyến rũ ta, trưởng công chúa lạnh lùng mang thai.

Chương 32: Cởi áo



Phương Niệm nghiêm túc viết thực đơn nhưng lại cảm thấy không đủ hài lòng, dấu gạch trên giấy gia tăng, sửa nhiều thì không đẹp mắt lắm, Phương Niệm chép thực đơn sau sửa chữa vào trang giấy mới, tùy tay vò giấy cũ thành một cục rồi vứt bỏ.

Cô bé thuận tay ném, không chú ý liền ném lên đầu Ngôn Tương.

Ngôn Tương khom lưng nhặt cục giấy trên mặt đất lên, mở ra xem kỹ, chẳng qua nàng ta không phải rất quen thuộc với chữ viết của con người, chỉ có thể đọc ra một bộ phận trong đó, thoạt nhìn là thực đơn.

Nàng ta đến đây cũng không biết nên làm gì, bèn thông báo trước cho tộc nhân của mình, nói bọn họ mình đã nhận Nguyệt Minh là chủ mới, muốn tiếp tục đi theo mình thì có thể đến đây cậy nhờ.

Nơi này thật ra yên bình, Ngôn Tương mới vừa lên biển xem, sấm sét chỉ buông tha mỗi vùng biển này. Nàng ta nhìn tượng thần nữ trước đường thờ, suy nghĩ rằng có khả năng là vì Nguyệt Minh thành kính hay không.

Nói đến, nàng ta không phải rất hiểu biết người trong lòng của Nguyệt Minh, rất muốn biết tại sao Nguyệt Minh si mê đến vậy. 

Vì thế Ngôn Tương ngồi bên Phương Niệm lẳng lặng chờ đợi, mà vì có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Phương Niệm không tài nào tiếp tục, cô bé ngưng bút ngước mắt, khẽ hỏi: “Tương di làm sao vậy?”

“Không có gì, không viết sao?”

“Đợi lát nữa lại viết.”

Điều này hợp ý Ngôn Tương. Nàng ta nhìn ngọc bội thần nữ trên cổ Phương Niệm, thần nữ ngồi ngay ngắn trên đài sen, chỉ nhìn một cái đã cảm thấy thanh tịnh hơn nhiều.

Lúc trước Ngôn Tương sẽ không chú ý những thứ này, trong đầu nàng ta chỉ có đột phá trình độ của bản thân sau đó khiêu chiến yêu quái mạnh hơn. 

Vì Nguyệt Minh, nàng ta bắt đầu chú ý những thứ hiếm lạ cổ quái này.

Bởi vì muốn hỏi tin tức liên quan tới Phương Dĩnh, Ngôn Tương hỏi thật sự cẩn thận, sợ cô bé loài người này bị tổn thương. 

Mấy lời đó lăn trên đầu lưỡi hai ba lần, Ngôn Tương mới tìm được cảm giác thích hợp mà mở miệng: “Mẫu thân của con là góa phụ sao?”

Phương Niệm: “…”

Dùng đầu ngón chân cũng biết là hiểu lầm.

Để chỉnh sửa hình tượng của mẫu thân, Phương Niệm vô cùng kiên nhẫn mà giải thích: “Không phải, con là con nuôi của mẫu thân.”

Ngôn Tương bừng tỉnh, “Thì ra là vậy, ta còn tưởng Nguyệt Minh thích vợ người ta, chẳng qua là yêu quái cũng không kiêng kị này đó.”

Nhưng Ngôn Tương lại nhận ra song thân của Phương Niệm có lẽ đã lìa đời, đứa bé đáng thương. 

Nghĩ nghĩ, Ngôn Tương hoàn toàn quên mình tới để hỏi về Phương Dĩnh, nàng ta tóm được Phương Niệm liền bắt đầu hỏi một tràng: “Vậy con làm sao bây giờ? Cảm giác sẽ bị ra rìa.”

Phương Niệm gấp gọn tờ thực đơn còn chưa viết xong, nhét vào trong ngực áo. 

Cũng không trách Ngôn Tương được, người bình thường đều sẽ có nỗi băn khoăn này, nhưng Phương Niệm đã thấy rất đủ, cô thậm chí cảm thấy những gì có được bây giờ quá nhiều, sau khi con của mẫu thân ra đời, cô cũng chỉ sẽ đối xử tốt với đứa bé. 

Phương Niệm nói với giọng điệu khá nhẹ nhàng: “Vậy con sẽ cướp đi sự chú ý của muội muội.”

Dáng vẻ nửa vui đùa nửa nghiêm túc làm Ngôn Tương có chút không hiểu ý nghĩ chân thật của cô bé. 

Không muốn nói về những vấn đề rối rắm này nữa, Phương Niệm hỏi ngược lại Ngôn Tương, chỉ là cô cũng thật sự tò mò.

“Yêu quái cũng đối diện với những vấn đề như thế này giống con người sao?”

Như nhớ tới cái gì, Ngôn Tương cười cười, “Đương nhiên, trí tuệ càng cao, hành vi và tư tưởng sẽ càng giống con người, nhưng vẫn sẽ có điểm khác biệt.”

Ngôn Tương đĩnh đạc mà nói: “Lúc trước ta không được mẫu thân ưa thích, bà ấy thích tỷ tỷ của ta hơn một chút.”

“Nhưng sau này ta trở nên mạnh mẽ, bà ấy dần dần đặt ánh mắt trên người ta, chỉ là ta không thích, bởi vì tỷ tỷ khó chịu.”

Phương Niệm ngây ngẩn cả người.

Cô bé mới ý thức được, yêu quái cũng có người nhà.

Phương Niệm hỏi: “Vậy bây giờ người ở đây, bọn họ không lo lắng sao?”

“Không đâu, chị gái của ta ước gì ta đi, mẫu thân của ta đã không còn.”

Ngôn Tương dửng dưng nhún nhún vai, nàng ta nghĩ Phương Niệm sẽ ở đáy biển thật lâu, vật sống duy nhất để giao tiếp chỉ có yêu quái, lỡ như học mẫu thân yêu đương với yêu quái thì không được đâu.

Ngôn Tương - chưa từng làm mẹ - không khỏi nhọc lòng.

Tình cảm của yêu quái đạm bạc hơn con người một ít, Ngôn Tương cũng từng nghe một vài lời đồn dưới đáy biển, gì mà yêu quái vứt bỏ bạn đời con người của mình, thậm chí còn có tên ăn luôn bạn đời.

Trước kia nghe cho vui, hiện tại Ngôn Tương thật ra lo lắng cho Phương Niệm, nàng ta nhắc nhở: “Con cũng không thể học mẫu thân con, đáy biển này có rất nhiều yêu xấu.”

Nhìn Ngôn Tương nghiêm trang, Phương Niệm không khỏi buồn cười.

Chỉ là Phương Niệm không có hứng thú với tình yêu gì đó, Ngôn Tương quả thực lo lắng nhiều rồi. 

Nhưng cô bé gặp phải không ít yêu quái thú vị dưới đáy biển, không biết có thể thuyết phục Sứa và Ngôn Tương lên bờ nhìn xem không, cô muốn mang hai người đi chơi một buổi thật vui.

Màn nước khẽ đong đưa, ngẩng đầu thì thấy là Sứa tới.

Vẻ mặt của Sứa không phải rất tốt, trong tay còn có các hạt châu tròn tròn đủ màu.

Ngôn Tương thấy những hạt châu đó thì sắc mặt biến đổi, “Yêu đan? Bọn yêu quái chạy đi chết hết rồi sao?”

Sứa ngồi bên cạnh Phương Niệm, nàng đặt yêu đan lên bàn, một tay chống đầu, dáng vẻ rất đau đầu: “Ừ, ta xác nhận rồi, không thừa một tên, lúc ta tìm thấy bọn chúng thì chỉ còn khung xương, nhưng yêu đan thì không bị mang đi.”

Yêu đan là thứ quý giá nhất trên người yêu quái, yêu đan được để lại là một việc rất bất thường.

Cuộc sống càng ngày càng rối loạn, điều làm Sứa lo lắng là nàng không tìm thấy bất kỳ manh mối gì có liên quan tới hung thủ, thứ duy nhất có thể xác nhận chính là đối phương ở phụ cận.

Phương Niệm vươn tay cầm lấy một viên yêu đan xem xét, cô bé có một đôi mắt đặc biệt, có thể thấy bên trong yêu đan có một con cua nho nhỏ, nhưng đó chỉ là hư ảnh mà thôi. 

Buông yêu đan trong tay, Phương Niệm giật nhẹ tay áo của Sứa: “Cần con hỗ trợ không?”

Sứa vươn tay ôm Phương Niệm ngồi lên đùi mình, nàng chỉ thở dài: “Không cần, nhưng trong khoảng thời gian này con phải ở bên cạnh bọn ta, không được rời đi dù chỉ một bước.”

Phương Niệm biết nỗi lo lắng của hai người, cũng trở nên yên tĩnh.

Cô bé vốn lo lắng hai yêu quái này sẽ nói cho mẫu thân Nguyệt Minh chuyện mang thai, nhưng bây giờ xem ra hai người không rảnh bận tâm.

Sứa chợt nhớ tới cái gì, nàng gom lại đống yêu đan kia, đưa túi đựng yêu đan cho Phương Niệm.

“Lúc trước mẫu thân con hỏi có cách biến thành yêu quái không, thật ra là có, cần phải dùng yêu đan luyện đan, con cất lại trước đi, ta phải tìm hiểu phương pháp luyện đan.”

Ngôn Tương chà xát da gà trên tay, nàng ta không nhịn được mắng: “Sao lại có loại đan dược nham hiểm này.”

Phương Niệm nghe xong thì cẩn thận cất lại túi yêu đan kia, lại cảm thấy cất trên người không tiện, vì thế cô bé nhảy xuống người Sứa, một đường chạy chậm về phòng, tìm chỗ giấu đi.

Sứa nhìn cô bé vào phòng, trong lòng bất an, nàng bắt đầu cầu nguyện trước tượng thần nữ.

Ngôn Tương chưa từng thấy có yêu quái lạy thần nữ, nàng ta cũng gia nhập cho vui.

Hai yêu quái cùng quỳ gối trước tượng thần nữ, Sứa làm thế nào, Ngôn Tương cũng làm theo.

Chỉ là pho tượng đá kia vẫn là tượng đá, không có biến hóa gì, Ngôn Tương cảm khái loài người thật sự am hiểu tự mình dối mình.

“Ngôn Tương.”

Ngôn Tương giật mình một cái, nàng ta nghe có người gọi mình, nhưng Sứa bên cạnh đang nhắm mắt lại không có mở miệng.

Nàng ta tưởng mình bị di chứng gõ đầu, tiếp tục nhắm mắt theo Sứa.

“Ngôn Tương.”

Ngôn Tương lập tức mở mắt lần nữa, nàng ta nhìn quanh bốn phía vẫn không thấy có bất cứ vấn đề gì.

Không khỏi sờ sờ cái ót, quả nhiên vẫn còn hơi đau.

Cho nên đầu óc của mình là bị gõ hư?

Ngôn Tương hối hận cực kỳ, lúc trước không nên nhìn chằm chằm mỗi Nguyệt Minh, Lâm Cảnh Du kia mới đáng phòng bị hơn. 

Nàng ta quyết định bái thần nữ xong sẽ đi nghỉ ngơi chữa thương cho tốt. 

Nhưng nàng ta vừa quay đầu đã phát hiện pho tượng thần nữ kia nhìn chằm chằm vào mình.

Khuôn mặt của tượng thần không có nụ cười, ánh mắt rất lạnh, giống như muốn rút gân lột da Ngôn Tương.

Ngôn Tương bị nhìn đến nỗi cả người không thoải mái, nàng ta muốn lùi về sau, nhưng cơ thể giống như bị đóng đinh, ngoài hít thở ra thì không làm được gì khác.

Sứa ở bên cạnh cũng thế, đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống này, chỉ có thể trừng mắt hoảng sợ mà nhìn.

Theo lý thuyết yêu quái bị giam giữ dưới đáy biển vẫn chưa lên bờ làm chuyện ác, thần nữ không có lý do gì để khiển trách bọn họ.

Chẳng lẽ là vì chuyện Phương Dĩnh sao?

Nhưng hiện nay Phương Dĩnh cũng coi như là cam tâm tình nguyện, cũng không nên bị trừng phạt vì lý do này. 

Giờ phút này Sứa thật ra không lo lắng cho mình, nếu thật là vì Phương Dĩnh thì nàng cùng lắm chỉ tính là tòng phạm, thủ phạm chính là Nguyệt Minh.

Vậy nên nàng lo lắng cho Nguyệt Minh hơn. 

Miệng không thể nói, ngay cả cơ hội biện hộ thần nữ cũng không cho, vì thân phận yêu quái nên mới bị đối đãi như này sao?

Dưới ánh mắt không cam lòng của Sứa, pho tượng thần kia chậm rãi mở miệng.

“Nâng tay lên.”

Tay của Sứa và Ngôn Tương tự động nâng lên.

Nâng tay đúng là không nguy hiểm, nhưng tay của Sứa bị thương, cánh tay run rẩy nâng lên chính là tay phải bị thương.

Nàng rõ ràng cảm giác được đau đớn, cũng nhìn thấy băng vải trắng bị máu thấm ướt.

Đây quả nhiên là trừng phạt, có vẻ tòng phạm cũng phải lo lắng cho sự an toàn của mình.

Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, pho tượng thần kia dường như chú ý tới nàng, sau đó cau mày lộ ra chút áy náy.

Sứa suýt chút tưởng mình hoa mắt, nhưng nàng ngó trái ngó phải, nhìn thế nào cũng cảm thấy đó là áy náy.

“Xin lỗi, đổi tay trái.”

Tay phải chậm rãi buông, tay trái của Sứa chậm rãi nâng lên, nhưng điều này không thể làm Sứa để ý nữa, thứ làm nàng kinh ngạc chính là thần nữ mới nói xin lỗi.

Đây thật sự là thần nữ sao? Hay là có kẻ cố tình giả thần giả quỷ?

Sứa nhìn vào pho tượng thần kia muốn có được một đáp án, lại nhìn ra dáng vẻ như trút được gánh nặng từ tượng đá không có sự sống.

Ngay sau đó, tượng thần hạ mệnh lệnh mới. 

“Không được nói cho Nguyệt Minh chuyện Phương Dĩnh mang thai.”

Thi triển yêu thuật thông qua tượng thần là một suy đoán của Phương Dĩnh, nhưng hiện tại xem ra ý tưởng này là chính xác, yêu thuật được thi triển thông qua tượng thần cũng có uy lực mạnh hơn.

Chẳng qua là tiêu hao cũng nhiều, chỉ nói mấy câu với hai yêu quái kia mà nàng đã ra một thân mồ hôi.

Quần áo dính vào người, vô cùng khó chịu.

Nàng đứng dậy từ trên giường, tìm kiếm y phục trong tủ quần áo, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. 

Nàng làm bộ không nghe tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên bên hông siết lại, nàng bị ôm vào trong lòng người nào.

Phương Dĩnh giả bộ bị dọa sợ, hoảng loạn xoay người phát hiện là Nguyệt Minh, nàng giận dữ liếc đối phương một cái, tủi thân mà nói: “Nàng biết ta nhát gan, còn muốn làm ta sợ.”

Nguyệt Minh vui vẻ vì thực hiện được ý đồ, nàng bế người lên xoay hai vòng, sau đó phát hiện cả người Phương Dĩnh ướt mồ hôi, vì thế hưng phấn lập tức biến thành lo lắng.

Nàng buông người xuống, sự nôn nóng và áy náy được viết đầy trên mặt. 

“Làm sao vậy? Có phải ta làm nàng sợ không.”

Phương Dĩnh không muốn dọa nàng ấy, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu, vùi mặt vào bên gáy Nguyệt Minh mà cười: “Đồ ngốc, ta không sao, chỉ là nằm mơ.”

Nguyệt Minh mới vừa lên mặt biển xem xét, nàng vốn đã có thật nhiều lời muốn nói cho Phương Dĩnh nghe, chỉ là cứ mãi quên, bây giờ nói đến mơ, nàng cũng nhớ tới giấc mơ của mình.

Nàng biến thành một con cá nhỏ, một nữ tử mỗi ngày ngồi bên ao nói chuyện với nàng.

Nhưng con cá không thể đáp lời, vậy nên vẫn luôn là người kia lầm bầm làu bàu.

Chỉ là đầu đụng vào bờ ao là đau thật, đau đến nỗi nàng lập tức tỉnh dậy. 

Nguyệt Minh kéo nàng ngồi lên giường, “Nàng mơ thấy cái gì? Nếu quá đáng sợ thì bảo Sứa giúp nàng.”

Sứa có thể tiến vào giấc mơ của người khác và thay đổi nội dung của giấc mơ, nếu tàn nhẫn một chút, nàng có thể làm người đó bị giam cầm trong mơ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Nhưng Sứa không tàn nhẫn đến vậy, cho nên yêu thuật của nàng vẫn luôn dùng để làm người ta ngủ ngon.

Phương Dĩnh chỉ lắc đầu, nàng không muốn Sứa thấy giấc mơ của mình.

Hiện giờ giấc mơ của nàng đều không có quy luật, nhưng đều không ngoại lệ là rất quan trọng.

Việc triều đình dường như cách nàng càng ngày càng xa, mà những việc chưa từng trải qua thì cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Giống như ngày hôm qua, nàng mơ thấy một biển mây, trong biển mây có cái đình nhỏ, trong mộng nàng sẽ ghé vào đó nghỉ ngơi, xuyên qua tầng mây mỏng manh nhìn sự sống dưới thế gian bận rộn.

Cuộc sống như thế đúng là có hơi nhàm chán, trừ việc đó ra, nàng còn sẽ ngồi ở bên bờ ao đầy hoa sen, nhìn con cá trong ao bơi lội. 

Vốn dĩ mộng nên là như vậy, nhưng giấc mơ ngày hôm qua lại xảy ra một vài biến cố nho nhỏ. 

Con cá kia hình như có được tư duy của con người, chú cá nhỏ màu xanh nhạt không yên tĩnh như bình thường, nó nhảy lên lá sen, suýt bị mặt trời nướng chín.

Phương Dĩnh vươn tay cứu nó, nhưng con cá nhỏ không cảm ơn mà hình như muốn cắn nàng, còn kéo dải lụa choàng rơi vào nước của nàng.

Phương Dĩnh đột nhiên cảm thấy con cá này rất giống Nguyệt Minh, vì vậy nàng không quan sát nhân gian nữa, mà là thường xuyên ngồi cạnh bờ ao, muốn nhìn xem chú cá nhỏ đang làm gì.

Sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng thả nước lên mỗi một phiến lá sen, đây biến thành trò tiêu khiển của cá.

Chú cá nhỏ sẽ nhảy từ lá sen này tới lá sen khác, còn cố ý nhảy lên tóc nàng, theo mái tóc dài của nàng chảy xuống nước.

Sau khi làm ướt tóc nàng, chú cá chỉ biết cho nàng một cái mông cá, sau đó nhanh chóng bơi vào chỗ tối bên dưới lá sen, nấp dưới lá lặng lẽ nhìn nàng.

Con cá quá nhỏ, còn không dày bằng cuống lá sen, nàng dường như thấy được vài phần khiêu khích trong ánh mắt của nó.

Nói thật, Phương Dĩnh cảm thấy con cá này nhất định đang mắng người.

Nếu thật vậy thì quá đáng yêu.

Vì thế nàng không khỏi cười lên, sau đó thừa dịp con cá tới gần vươn ngón tay ra chọc chọc đầu nó. 

Lúc đó con cá sẽ phun ra vài chiếc bong bóng.

Nàng không nhịn được mà kể cho con cá nghe một vài việc thế gian nàng nhìn thấy, nhưng nó nghe một hồi sẽ chìm xuống đáy, lần đầu gặp loại chuyện này, nàng còn tưởng nó đã chết.

Vớt lên mới phát hiện không sao, còn bị cá phun nước bọt.

Mơ thấy chú cá đáng yêu như vậy, giấc mơ này liền biến thành một giấc mộng đẹp nhàm chán. 

Nếu không phải ác mộng thì vẫn nên từ chối thuật nhập mộng gì đó.

Phương Dĩnh trả lời: “Không được, gần đây Sứa bị thương, để Sứa nghỉ ngơi cho tốt.”

Nguyệt Minh cảm thấy Sứa bị thương ở tay thì cũng không ảnh hưởng việc thi triển thuật nhập mộng, nhưng gần đây Sứa đúng là phải làm rất nhiều việc.

Thấy Phương Dĩnh quan tâm Sứa đến vậy, Nguyệt Minh hơi ghen, nàng ngẩng đầu lên lộ ra cái cổ của mình cho Phương Dĩnh xem.

“Nàng xem, đỏ cả lên, đau quá.”

Vòng vệt đỏ này là bị Ngôn Tương bóp ra, vốn dĩ vì không để Phương Dĩnh lo lắng, Nguyệt Minh dùng yêu thuật che nó lại, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn trải nghiệm sự thương tiếc của Phương Dĩnh.

Vệt quanh cổ giống như mang lên vòng cổ màu đỏ, vô cùng chói mắt.

Phương Dĩnh đương nhiên đau lòng, ngoài đau lòng ra còn có hối hận.

Nàng hối hận lúc mình nhập vào người Lâm Cảnh Du gõ quá nhẹ, đáng lẽ nên gõ mạnh một chút.

Che giấu sự thô bạo ở đáy mắt, Phương Dĩnh ngẩng đầu thổi thổi lên dấu vết đó, nàng học chuyện mẫu hoàng từng làm với nàng, dỗ dành Nguyệt Minh như một đứa bé trước mặt.

“Thổi một chút, không đau đâu.”

Nơi được thổi hơi ngứa, Nguyệt Minh thích loại cảm giác này.

Nàng thích nằm trên đùi Phương Dĩnh, nhìn Phương Dĩnh cúi đầu vì nàng, sau đó hai người bốn mắt đối diện, cứ như trên thế gian chỉ có nhau.

Lúc trước nàng cũng thích nằm trên đùi mẫu thân giống vậy, tuy rằng đã qua rất lâu, nhưng có thể rõ ràng phân ra hai loại cảm tình này là không giống nhau.

Vì thế nàng lại nằm xuống, như ý nguyện mà nhìn Phương Dĩnh cúi đầu vì nàng. 

Tóc dài màu bạc xoã tung, chảy xuống từ trên đùi Phương Dĩnh, bởi vì quá dài nên tản ra trên mặt đất.

Nàng câu lấy một lọn tóc đen buông xuống của Phương Dĩnh, lại dùng yêu thuật điều khiển một lọn tóc bạc của mình, sau đó cẩn thận quấn hai lọn tóc dài vào nhau.

Nàng giải thích cho Phương Dĩnh: “Đây là mẫu thân nói cho ta, nếu quấn tóc của hai người vào như vầy thì sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Vĩnh kết đồng tâm.

Con người cũng sẽ như thế.

Phương Dĩnh luôn cảm thấy mẫu thân của Nguyệt Minh có lẽ đã từng lên đất liền, đối với con người cũng có chút quý trọng và yêu thích.

Ngày ấy Lâm Cảnh Du nói với nàng, mẫu thân của Nguyệt Minh không chết trong kiếp nạn sấm sét năm trăm năm trước, mà là chết trong tay đồng loại.

Phương Dĩnh muốn biết về tất cả của Nguyệt Minh, vui vẻ cũng thế, khổ sở cũng thế, nàng đều muốn biết.

Nàng muốn Nguyệt Minh ỷ lại mình, hơn nữa chỉ ỷ lại mình.

Nàng ấy là yêu quái, một con người muốn làm được điều này dường như rất khó khăn.

Nếu không làm được với thân phận con người, nàng liền không làm người.

Phương Dĩnh đột nhiên nắm lấy tay Nguyệt Minh, nàng nắm thật sự chặt, lại sợ làm đau đối phương, vậy nên buông ra.

Nguyệt Minh bị Phương Dĩnh làm giật mình, nàng lập tức buông tay ra, hai lọn tóc quấn quanh liền lơ lửng trước người Phương Dĩnh và nàng. 

“Nàng không thích sao? Ta cởi bỏ.”

“Không.”

Nguyệt Minh ngừng lại, nàng rất sợ Phương Dĩnh không vui, nhưng nàng rất ngốc, không quá rành việc đoán ý nghĩ của người khác.

Mẫu thân nói nàng không phải ngốc mà là đơn thuần, nhưng Nguyệt Minh biết mẫu thân cũng là một kẻ lừa đảo, nàng chính là một con cá ngốc. 

Tay Phương Dĩnh đặt bên cạnh đầu nàng, Nguyệt Minh không khỏi chọc chọc mu bàn tay nàng ấy: “Có thể nói cho ta không, nàng tức giận sao?”

Dáng vẻ thật cẩn thận này hoàn toàn không giống người cá dòng máu tôn quý.

Tình yêu sẽ làm người ta chần chờ, Phương Dĩnh thì sao không phải như thế, nàng luôn là do dự trước những vấn đề liên quan tới Nguyệt Minh. 

Nàng thở dài một tiếng, sau đó duỗi tay che đôi mắt Nguyệt Minh.

“Nàng sợ tối không?”

Nguyệt Minh lắc đầu, “Không sợ, biển sâu hằng năm không thấy ánh sáng.”

“Ta sợ.”

Phương Dĩnh cảm thấy cách nói này không đúng, nàng không sợ tối, nàng chỉ là sợ yên tĩnh, mà ban đêm là thời điểm yên tĩnh nhất. 

Lúc yên tĩnh sẽ làm nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, nàng muốn hiểu rõ nhưng lại không tài nào hiểu được, sẽ cảm thấy rất trống rỗng.

Có đôi khi nàng sẽ cảm thấy mình là một thân xác không có linh hồn, vì tìm kiếm linh hồn đã mất đi mà bồi hồi nơi thế gian.

Nhưng bây giờ, nàng dường như đã tìm lại được linh hồn của mình.

Nếu hoàng muội nghe được, nói không chừng sẽ mỉa mai nàng là đầu óc hư rồi.

Nàng lấy tay mình ra, nhìn vào cặp mắt như biển rộng của Nguyệt Minh, sau đó cười cười.

Nguyệt Minh giữ chặt tay nàng, nhiệt độ lòng bàn tay của hai người giao hòa, tuy hai mà một.

“Ta không sợ tối, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Phương Dĩnh nhìn đôi tay giao nhau của hai người, nàng cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.

Nàng hỏi ngược lại Nguyệt Minh, “Vậy còn nàng? Có điều gì làm nàng sợ hãi không? Ta cũng muốn bảo vệ nàng.”

Nguyệt Minh nhớ tới sấm sét trên bầu trời, nàng nhắm mắt lại, giọng nói hơi chùng xuống.

“Ta sợ sấm sét” Dừng một chút, nàng lại bổ sung, “Còn có thần nữ.”

Nghe được hai chữ “thần nữ”, con ngươi của Phương Dĩnh hơi co rút lại, nàng giấu kín sự khác thường của mình mà hỏi như bình thường: “Tại sao?”

Vây tai của Nguyệt Minh giật giật, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

“Nói ra thì hơi hèn nhát, năm trăm năm trước tộc người cá phạm vào sai lầm lớn, lúc thần nữ giáng xuống sấm sét ta có ở hiện trường, có thể là vì ta không tham dự nên được buông tha.”

Thân thể Nguyệt Minh rụt rụt, nàng nghiêng người, chôn mặt vào bụng Phương Dĩnh, muốn đạt được một ít cảm giác an toàn qua cách này. 

Trước kia gặp phải sấm sét, nàng thích tìm cái động chui vào, bởi vì cảm thấy an toàn, bây giờ thì chỉ muốn tựa vào người Phương Dĩnh.

Mùi hương trên người Phương Dĩnh dường như thay đổi, hơi giống hương hoa sen trong mơ, không nồng đậm như lúc trước.

Nàng khẽ ngửi, lại cảm thấy hành vi này có hơi biến thái, vậy nên ra vẻ đứng đắn.

Nàng nói tiếp, “Tuy rằng thần nữ không hướng về phía ta, nhưng cảnh tượng lúc đó tựa như ác mộng với ta, cho nên ta vẫn luôn không dám lên bờ.”

Nói qua nói lại, Nguyệt Minh lại cảm thấy hành vi này thật sự có thể gọi là nhát gan, lại nhích đầu ra một chút, lặng lẽ nhìn đôi mắt Phương Dĩnh.

Cặp mắt kia không có trêu chọc, chỉ có đau lòng.

Nguyệt Minh đột nhiên cảm thấy cái mũi ngứa ngáy, nàng có chút muốn khóc, nhưng sự kiêu ngạo vẫn làm nàng nhịn xuống, ra vẻ mà hừ một tiếng: “Buồn cười lắm chứ gì.”

Phương Dĩnh chỉ sờ sờ đầu nàng, “Sao có thể, nàng thật dũng cảm.”

“Nếu sợ hãi tiếng sấm, về sau cứ lánh ở bên cạnh ta, ta không sợ.”

Nguyệt Minh hít hít cái mũi.

Quá xảo quyệt, sao người này có thể dịu dàng đến thế, dịu dàng đến mức nàng muốn vứt bỏ tất cả phòng bị.

Người cá rơi lệ thành châu, nghe có vẻ rất lãng mạn, nhưng trong nước biển, sự yếu ớt như vậy là quá rõ ràng, nước mắt của họ sẽ không hòa vào trong biển.

Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, yếu ớt có nghĩa là có thể bị ăn.

Vậy nên chỉ có thể cậy mạnh, chỉ có thể cười.

Cười nhiều sẽ cảm thấy mệt, cho nên nàng thích yên tĩnh, mặc dù sẽ có chút nhàm chán.

Lúc thấy nhàm chán sẽ ngủ một giấc, sau khi ngủ dậy tất cả cảm xúc đau buồn đều sẽ mất tăm hơi, sau đó Nguyệt Minh vẫn là Nguyệt Minh như cũ. 

Nhưng cuộc sống luôn tràn ngập biến số, nàng bị hấp dẫn bởi tiếng đàn bên bờ, từ biển sâu bơi tới bờ biển, ẩn sau rạn đá trông thấy kiếp số của cuộc đời mình.

Cuộc sống bình lặng bị phá vỡ, nàng bắt đầu bề bộn công việc, cũng có thêm một vài yêu quái và người xuất hiện bên cạnh mình. 

Kỳ lạ chính là, nàng không cảm thấy ồn ào. 

Có lẽ đây không phải kiếp số, mà là một khởi đầu mới của cuộc sống.

Giọng nói của Nguyệt Minh hơi buồn bã, “Ta chán ghét thần nữ, nàng không để ý sao? Đó là thần linh của loài người.”

“Không để ý.”

“Ta chỉ để ý nàng.”

Phương Dĩnh trả lời rất là dứt khoát, nàng chưa bao giờ tin vào thần nữ gì đó. 

Nàng duỗi tay che đôi mắt Nguyệt Minh, che giấu cả nỗi lòng phức tạp của mình. 

Những chuyện xảy ra gần đây loáng thoáng làm nàng cảm thấy mình có liên quan tới thần nữ, thậm chí hoài nghi mình có khả năng chính là thần nữ.

Nghe có vẻ hơi vớ vẩn, nhưng dù là giấc mơ hay là thần nữ cũng đều cho Phương Dĩnh ảo giác như vậy. 

Thế nhưng bây giờ Nguyệt Minh lại nói nàng ấy ghét thần nữ.

Đã vậy, mặc kệ sự thật như thế nào, nàng vĩnh viễn sẽ không trở thành thứ Nguyệt Minh chán ghét.

Nguyệt Minh ghét thần nữ, vậy thì dù thế nào nàng cũng sẽ không làm thần nữ. 

Nàng chỉ là trưởng công chúa của nước Dung và thê tử của Nguyệt Minh.

Mà Nguyệt Minh bị một câu làm cho cảm động thì cảm thấy thật sự mất mặt, vì cái gọi là tình yêu, dường như nàng đã biến thành một con yêu quái yếu đuối.

Loại cảm giác này thật sự quá nguy hiểm, nhưng nàng không nỡ từ bỏ hương vị ngọt ngào này. 

Nàng kéo tay Phương Dĩnh ra, chỉ đơn giản là nhìn đã thấy rất thỏa mãn.

Vui sướng tràn trề, Nguyệt Minh cứ cảm thấy nên nói gì đó, nàng đặt tay Phương Dĩnh lên đỉnh đầu mình, rồi lại cọ cọ lòng bàn tay nàng ấy cầu một cái vuốt ve.

Giữa hai người đã có đủ sự ăn ý, không cần nói ra, Phương Dĩnh cũng biết đối phương muốn gì.

Mà nàng từ trước đến nay sẽ không từ chối, vì thế nhẹ nhàng vuốt ve đầu Nguyệt Minh từng chút một. 

Khói mù dần dần tan đi, Nguyệt Minh thoải mái đến nheo mắt, không nhịn được hóa hai chân thành đuôi. Phương Dĩnh sờ một cái, cái đuôi của nàng sẽ đập lên mặt đất một chút. 

Ngẩng đầu lại rơi vào đôi mắt dịu dàng của Phương Dĩnh, ấm áp mà an tâm.

Nguyệt Minh rốt cuộc biết mình nên nói gì, nàng nâng lên gương mặt đầy tươi cười, buột miệng nói ra: “Là cảm giác của mẫu thân.”

Tay sờ đầu của Phương Dĩnh chợt ngừng, suýt chút cười ra tiếng.

Hiếm khi Nguyệt Minh vui vẻ thế này, không nên cười nàng ấy thì hơn. 

Chẳng qua Nguyệt Minh đã mở miệng thì nói không dứt, lúc trước nàng cũng từng kể về chuyện của mẫu thân, nhưng khi đó chưa nói kỹ càng.

Nguyệt Minh muốn kể cho Phương Dĩnh nghe về tất cả của mình, nếu làm vậy, liệu cuộc đời của mình có được lưu lại trong trí nhớ của Phương Dĩnh không. 

Nàng nói thật lâu thật lâu, từ món ăn yêu thích của mẫu thân đến tiếng hát của mẫu thân, còn có sự giằng co giữa mẫu thân và những người cá khác trong tộc đàn.

Phương Dĩnh kiên nhẫn làm người lắng nghe, nghiêm túc lưu dấu câu chuyện của người cá vào sinh mạng của mình.

Mãi đến khi người cá đơn thuần hỏi nàng, “Nàng thì sao? Nàng hình như rất ít khi nói về mẫu thân của mình?”

Vì thế Phương Dĩnh lại nghĩ tới người đặt nàng lên đầu vai.

Người kia luôn là nói với nàng một vài lời kỳ quái.

Phương Dĩnh không biết nên nói gì, rốt cuộc người nọ là hoàng đế tôn quý, không thể bầu bạn nàng mọi lúc, vậy nên sẽ có chút xa lạ.

Nàng nói cho Nguyệt Minh câu mà mẫu hoàng nói với nàng nhiều nhất.

“Bà ấy luôn nói ta là đứa con ưu tú nhất của bà ấy.”

Cảm giác tồn tại của quần áo ướt mồ hôi vẫn là quá mạnh, Phương Dĩnh đưa tay xoa xoa gương mặt Nguyệt Minh, cười nói: “Trước tiên đứng dậy, ta muốn thay y phục.”

Nguyệt Minh nhanh chóng đứng dậy, kết quả nàng quên hiện tại mình có đuôi cá nên mất cân bằng suýt té ngã, cũng may Phương Dĩnh giữ nàng lại.

Biến đuôi cá thành hai chân, Nguyệt Minh ngượng ngùng mà thè lưỡi, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở mép giường.

Nàng giơ tay che mắt lại, có chút nghịch ngợm mà nói: “Ta sẽ không nhìn lén đâu.”

Thấy Nguyệt Minh thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt, Phương Dĩnh cảm thấy buồn cười.

Nàng chọn ra một bộ xiêm y màu đỏ trong tủ quần áo, sau đó cởi bỏ từng món y phục bẩn.

Tiếng sột soạt làm người ta liên tưởng đủ điều. 

Nguyệt Minh cuối cùng vẫn không làm một con cá ngoan ngoãn, nàng lặng lẽ mở to mắt, lại mở lớn khe hở giữa ngón tay ra một chút, lén lút mà xem.

Vừa mở mắt đã thấy sống lưng của Phương Dĩnh, đi xuống là eo, sau đó quần lót cũng bị nàng ấy cởi ra. 

Nguyệt Minh bỗng nhiên không dám nhìn nữa, rõ ràng đã thấy hết tất cả, nhưng Phương Dĩnh vẫn có sức hấp dẫn vô hạn với nàng.

Tuy nhiên nhắm mắt lại cũng vô dụng, đầu óc tràn đầy hình ảnh kích thích, nàng cứ mãi nhớ tới dáng vẻ nước mắt người cá quấn trên người nàng ấy, cũng mãi nhớ tới tiếng nỉ non quyến rũ bên tai.

Mặt dần dần nóng lên, nhưng tiếng đối phương mặc quần áo vẫn đang tiếp tục tra tấn nàng.

Cuối cùng, những âm thanh đó ngừng lại. 

Nguyệt Minh rốt cuộc dám mở to mắt, nàng nhìn Phương Dĩnh ăn mặc xong xuôi, không khỏi tiến lên ôm lấy người.

Vì mặt Nguyệt Minh dán lên mặt nàng, cho nên Phương Dĩnh hiểu rõ tâm tư của đối phương.

Nàng xoay người khẽ cắn cổ nàng ấy, lại ra vẻ vô cùng mỏi mệt, sau đó treo cả người lên người Nguyệt Minh.

“Ta mệt mỏi quá.”

Nguyệt Minh lập tức mất đi những suy nghĩ vẩn vơ, nàng bế người lên, nhẹ nhàng nhét vào trong chăn.

Thật ra nàng không quá muốn ngủ, chỉ là cảm thấy rất kỳ quái, vì thế ngồi bên mép giường đưa tay sờ sờ cái trán của Phương Dĩnh.

Không nóng, chắc là không phải phát sốt.

Thật sự rất kỳ lạ, lượng cơm trở nên nhiều hơn còn chưa tính, cứ hở ra là buồn ngủ là sao thế này.

Nguyệt Minh luôn cảm thấy thân thể của Phương Dĩnh rất mong manh, vậy nên chỉ một chút dị thường cũng có thể làm nàng lo lắng, hai ngón tay của nàng đặt lên cổ tay Phương Dĩnh.

Yêu lực dạo qua một vòng trong cơ thể Phương Dĩnh, thật đúng là cảm nhận được điều khác thường ở bụng dưới.

Phương Dĩnh đột nhiên căng thẳng, nàng rút tay mình về, “Ta không sao.”

Nguyệt Minh chỉ là trợn tròn mắt nhìn Phương Dĩnh, “Nàng…”

Trái tim của Phương Dĩnh nhảy tới cổ họng, nàng còn chưa chuẩn bị xong, nàng còn chưa thanh tẩy những người ở triều đình, hơn nữa nghe Lâm Cảnh Du nói, có vài yêu quái trên đất liền cũng đang náo loạn.

Mặt khác, tính tình Nguyệt Minh nhát gan như thế, nàng lo rằng một khi thân phận của mình bại lộ, tên này sẽ lập tức chạy trốn ngày đêm không ngừng. 

Bắt cóc người cầm quyền thực tế của một quốc gia, tội này nhất định sẽ bị thần nữ trách phạt càng nặng.

Với sự hiểu biết của Phương Dĩnh đối với Nguyệt Minh, nếu biết việc mang thai, có lẽ không cần nàng bắt thì cũng sẽ bướng bỉnh muốn lên bờ.

Trước kia Phương Dĩnh sẽ không suy xét nhiều như vậy, hiện tại thì có đủ các loại lo lắng.

Nàng giấu tay vào trong chăn, “Ta thật sự không sao.”

Nguyệt Minh vẫn nhìn chằm chằm bụng nàng, nhìn mà Phương Dĩnh hoảng loạn. 

“Tại sao phải lừa dối ta?”

Trái tim Phương Dĩnh hẫng một nhịp, nàng tốn nhiều sức lực như thế để tẩy não con cá voi và Sứa bên ngoài, kết quả bị Nguyệt Minh tự mình phát hiện.

Là nàng xem nhẹ trí tuệ của Nguyệt Minh.

Phương Dĩnh hiếm khi cười khổ, “Nếu nàng đã biết, vậy nàng tính làm thế nào?”

Nguyệt Minh đau lòng mà sờ sờ bụng nhỏ của Phương Dĩnh, trên mặt toàn là thương tiếc: “Bảo Sứa nấu mấy món ăn tiêu thực.”

Phương Dĩnh gật đầu nhưng lập tức đã nghe ra điều không đúng, nàng bắt lấy cái tay đang lộn xộn trên bụng mình của Nguyệt Minh mà cắn răng: “Nàng nói cái gì?”

Nguyệt Minh không biết tại sao Phương Dĩnh đột nhiên xù lông, nàng chớp chớp mắt, dáng vẻ vô tội: “Nàng không phải khó tiêu sao? Bảo Sứa nấu cho nàng mấy món tiêu thực.”

Phương Dĩnh bị chọc cười.

Khó tiêu? Món ăn tiêu thực?

Con à, mẹ con đang nói con là đồ ăn.

Đang tức thì Phương Dĩnh lại buồn cười.

Bởi vì việc này rất thái quá, lại là sợ bóng sợ gió một hồi, nàng dứt khoát bịa theo lý do này.

“Ừm, vất vả cho Sứa, tay như vậy còn phải chăm sóc ta.”

Nguyệt Minh lại bắt đầu làm nũng, “Ta cũng rất vất vả mà.”

Nàng đếm trên đầu ngón tay, “Nàng xem, ta phải ngủ cùng nàng còn phải chơi cùng nàng.”

“Quan trọng là nàng thấy ta liền rất vui vẻ, nàng xem, ta rất quan trọng đúng không.”

Yêu quái mấy trăm tuổi còn học bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng.

Chẳng qua Phương Dĩnh thật đúng là thích dáng vẻ này, sờ sờ đầu Nguyệt Minh, “Ừm, nàng quan trọng nhất.”

Ầm ĩ một phen, Phương Dĩnh thật sự buồn ngủ, nàng tùy ý để mình chìm vào cảnh trong mơ.

Nhưng lần này nàng không thấy bất cứ thứ gì có liên quan tới thần nữ, cũng không mơ thấy quá khứ của mình. 

Nàng mơ thấy Lâm Cảnh Du.

Thuyền chiến đã hư hỏng, dần dần chìm vào trong biển, vô số yêu quái bao vây thân thuyền, đã thấy không rõ kết cấu của thuyền. 

Trên mặt biển bỗng dưng xuất hiện rất nhiều cây đại thụ, cây cối cao lớn che trời lấp đất, có thể thấy rõ có rất nhiều người mặc áo giáp đứng trên cành cây.

Vẻ mặt bọn họ đa số hoảng loạn, có vài người bị thương nhưng không kịp dùng băng vải xử lý, còn có một vài người trực tiếp hôn mê. 

Sấm sét trên bầu trời không ngừng trút xuống, đám binh lính hoảng sợ mà đứng nhìn dưới tàng cây.

Không ít hải yêu bò lên trên thân cây thô to, có vài yêu quái mọc đôi chân con người nhưng nửa người trên vẫn là sao biển, còn có cá hố mọc một bàn tay.

Yêu quái có nửa khuôn mặt của con người nhưng nửa mặt khác là cá dùng hai tay bò tới chỗ cao của cây. 

Mắt người và mắt cá chuyển động trong hốc mắt, cuối cùng nhắm vào một binh sĩ cách nó gần nhất.

Nó há mồm, hưng phấn mà phát ra âm tiết vô nghĩa, vươn tay muốn kéo đi binh lính hôn mê.

Ánh sáng chợt lóe, yêu quái đầu cá bị chém thành hai nửa đều, con mắt cá chuyển động, nhìn chằm chặp vào con người chém nó.

Yêu quái này rất lớn, mỗi con mắt cá thôi đã lớn bằng một người trưởng thành như Lâm Cảnh Du, bị vật như vậy nhìn chằm chằm thật sự là rợn người.

Lâm Cảnh Du điều khiển cây mây kéo yêu quái đầu cá xuống nước.

“Bùm!”

“Rầm!”

Tiếng vật nặng rơi xuống nước và tiếng bầy yêu tranh giành lần lượt vang lên, đồng thời còn có tiếng máu thịt bị xé rách và yêu quái kêu rên.

Lâm Cảnh Du tựa lưng vào cành cây mượn lực, cô cố thủ ở chỗ này cả buổi sáng, thật sự là cạn kiệt sức lực.

Cô chưa từng kiệt quệ đến mức này, yêu lực bị rút sạch làm cơ thể suy yếu, đầu óc trống rỗng, cô đã trải qua rất nhiều lúc khó chịu như này.

Đan dược mẫu thân để lại cho cô giờ chỉ còn một viên.

Miễn cưỡng mở mắt ra nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, một vài tiểu yêu ăn xác con yêu đầu cá thì bắt đầu biến hóa, mọc ra những bộ phận thuộc về con người.

Lâm Cảnh Du chỉ cảm thấy ghê tởm.

Lúc trước ở trong thôn nửa yêu, trẻ con là thứ hiếm lạ, cho nên nhà ai sinh con Lâm Cảnh Du cũng sẽ đi góp vui.

Miệng độc không biết lựa lời, ngôn từ luôn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đầu óc trước một bước.

Vì thế liền có những lời sau đây. 

“Đứa này cái mũi giống ngươi, miệng và đôi mắt giống nàng ta, tinh hoa không lấy cặn bã thì giữ, xấu quá.”

“Hử? Sao tóc lại là màu vàng phân, mười tám đời tổ tông của hai nhà các ngươi đều không có đặc điểm này mà đúng không?”

“Ấy! Sao lại chỉ có một bên cánh, ta sớm đã nói bò trên mặt đất không thể kết hợp với bay trên bầu trời, ngươi xem.”

Nhưng hôm nay thấy được mấy thứ quái quỷ này, cô lập tức mất đi nghệ thuật ngôn ngữ mình lấy làm tự hào. 

Cái này thì nói một câu “xấu quá” đã là đánh giá cao.

Cô cảm thấy hai mắt của mình bị ô nhiễm, muốn nhắm mắt nhưng lại sợ mấy thứ này đột nhiên nhảy lên liếm mình một cái.

Gắng giữ tinh thần nhìn những thứ xấu xí rậm rạp phía dưới, Lâm Cảnh Du cười chua xót. 

Lưới dây đằng ở xa cũng bám đầy yêu quái.

Bọn lính thấy cô thì cũng bình tĩnh hơn nhiều, phó tướng của Lâm Cảnh Du bắt lấy cây mây đu qua, linh hoạt như một con khỉ.

Trùng hợp thay, cô gái này thật sự họ Hầu, tên là Hầu Thiên Nghi.

Cô ấy đứng yên bên cạnh Lâm Cảnh Du, vừa mở miệng đã hỏi chuyện sốt ruột.

“Lâm tướng quân, làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ? Lâm tướng quân của ngươi xong đời rồi. 

Lâm Cảnh Du đánh giá cơ thể nho nhỏ của mình ném vào nước còn chưa đủ nhét kẽ răng mấy con súc sinh bên dưới. 

Vấn đề không thể giải quyết trong hiện thực bày ra trước mắt, Lâm Cảnh Du lại không khỏi nhớ tới khối ngọc bội thần nữ kia. 

Nhưng cầu thần trước mặt người khác sẽ làm loạn tâm lý của người một nhà.

Lâm Cảnh Du chỉ có thể tiếp tục giả vờ, vẻ mặt cô nghiêm túc, nói: “Nơi này nguy hiểm, ngươi đi trước đi, đừng sợ hãi.”

Hầu phó tướng tin tưởng, cô ấy bắt lấy cây mây đu về.

Lâm Cảnh Du thấy bên cạnh không có ai mới lặng lẽ lấy ra khối ngọc bội kia, lúc này đây cô thành kính hơn bao giờ hết, cũng chờ đợi thần nữ nhập vào người một chút như lần trước.

Thần nữ đại nhân, tín nữ có việc muốn cầu.

Thần nữ đại nhân, người ít nhất trả lời một câu đi mà.

Con dân của người gặp nạn, nếu những con yêu quái này lên bờ, hậu quả không dám tưởng tượng.

Bên tai chỉ có tiếng gió, Lâm Cảnh Du không ngừng cầu nguyện, nhưng thời gian chậm rãi qua đi, cô càng lúc càng thất vọng.

Cô trừng mắt nhìn khối ngọc bội kia, khẽ mắng: “Cô mà là thần nữ cái gì!”

Nói xong liền sắp ném ngọc bội ra ngoài.

Cầu thần không bằng cầu mình, Lâm Cảnh Du nghĩ, bọn yêu quái đó đều rất nhỏ yếu, chỉ là số lượng quá nhiều.

Cùng lắm thì mình tự bạo, thế thì có thể tiêu diệt đa số yêu quái, thuộc hạ của cô hoàn toàn có thể đối phó số còn lại.

Ngọc bội sắp rời tay, Lâm Cảnh Du đã mang quyết tâm hẳn phải chết. 

“A, dừng.”

Một tiếng vang nhỏ, Lâm Cảnh Du bị đóng băng tại chỗ.

Thần kinh căng chặt của Lâm Cảnh Du chợt thả lỏng, sau đó thì lại căng chặt vì câu nói nhẹ nhàng của đối phương.

“Mắng chửi người?”

Lâm Cảnh Du chưa từng cảm thấy số mình khổ như vậy, cô thức thời thừa nhận lỗi lầm của mình. 

“Thần nữ muốn phạt ta thế nào cũng được, trước tiên đẩy lùi sóng yêu này đi.”

Phương Dĩnh nhìn thấy sấm sét kích động ở chân trời thông qua đôi mắt của Lâm Cảnh Du, sau đó nàng lại nhìn cành cây mình giẫm dưới chân.

Nàng cũng không thể gõ đầu nhiều yêu quái như vậy, hơn nữa hôm nay nàng tiêu tốn quá nhiều sức lực, nhập vào người một lần nữa thì khó tránh khỏi cơ thể gặp việc ngoài ý muốn.

Chỉ là đám mây điện kia có thể lợi dụng.

Bây giờ tần suất sét đánh không mau, sấm sét ngẫu nhiên hạ xuống đều là rất chính xác mà đánh về phía yêu quái nào đó, đa số sấm sét không chạm vào nước biển, dường như chỉ để đe dọa đám yêu quái này, làm chúng nó sợ hãi.

Trên bờ không có sấm sét, đám yêu sợ hãi đương nhiên sẽ không màng tất cả mà chạy lên bờ.

Phương Dĩnh suy nghĩ cẩn thận, nàng cười cười: “Dùng cây mây của ngươi hướng sấm sét xuống những yêu quái bên dưới.”

“Còn có, cho ngươi một lời khuyên, tuy rằng không thể dùng lẽ thường để phán đoán sấm sét này, nhưng ngày giông bão đừng đứng dưới tàng cây.”

Tiếng nói càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất.

Lâm Cảnh Du lập tức hiểu rõ. 

Sấm sét nổ vang, Lâm Cảnh Du lấy lại tinh thần, cô nuốt vào viên đan dược cuối cùng, điều khiển cây mây ném bọn tướng sĩ về lại bờ.

Nhưng bây giờ ngoài cây ra thì không có chỗ đứng nào khác. 

Bây giờ không thể quan tâm nhiều như vậy, Lâm Cảnh Du điều khiển cây mây nhúng nước chúng nó, sau đó một bộ phận ngâm vào trong nước biển, một bộ phận khác lẳng lặng chờ sấm sét hạ xuống.

Lâm Cảnh Du nhìn chằm chằm bầu trời.

Rốt cuộc, có một tia sét rơi xuống, Lâm Cảnh Du sử dụng dây đằng tiếp được tia sét đó.

Dây đằng và cả một bộ phận yêu quái biến thành than.

Tuy rằng huyết mạch của Lâm Cảnh Du rất nhạt, nhưng cô vẫn cảm giác được sự uy hiếp trí mạng, uy hiếp như vậy hình như chỉ nhằm vào yêu.

Hiện tại không có thời gian nghĩ nhiều, dây đằng mà thôi, Lâm Cảnh Du muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Cô dùng phương thức tương tự để dẫn sét xuống biển.

Một tia, hai tia, ba tia, cô đã không đếm được là bao nhiêu.

Chỉ biết trước mặt trời lặn, tất cả đã quay về bình tĩnh.

Sấm sét cũng đã biến mất.

Cô nằm ngã xuống cành cây, đắm chìm trong ráng màu, mồ hôi làm đôi mắt cô mơ hồ. 

Cô duỗi tay muốn chạm vào hoàng hôn.

Cuối cùng cười nói: “Phen này phải tìm bệ hạ đòi thưởng thật lớn mới được.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...