[BHTT][EDIT] Sau khi quyến rũ ta, trưởng công chúa lạnh lùng mang thai.
Chương 30: Tử vong
Lúc Nguyệt Minh chạy tới, bọn yêu quái ác vốn bị trấn áp đã biến mất. Nhìn mặt đất hỗn độn, vẻ mặt Nguyệt Minh rất là không tốt.Chẳng bao lâu Sứa và Ngôn Tương cũng đã tới, ý thức được chuyện gì đã xảy ra, không yêu nào mở miệng nói chuyện.Ngôn Tương đột nhiên vuốt lỗ tai, mày nhíu chặt muốn chết.Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Minh: “Không chỉ ngục giam ở đây, khắp đáy biển đều bạo phát yêu loạn, hình như liên quan tới thần nữ.”Nơi ở của Nguyệt Minh bị hạn chế tin tức, nàng xoay người nhìn Ngôn Tương, “Ngươi đang nói thần nữ? Cuộc thanh tẩy của thần nữ bắt đầu rồi sao?”Sứa cảm thụ hơi thở quanh mình, không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, nàng dường như cảm nhận được hơi thở sấm sét trong nước biển.Nhưng trong màn chắn yêu thuật không có bất kỳ cảm giác gì, bình yên đến mức kỳ cục.Sứa lập tức phản đối, “Không đúng! Đây không giống thần nữ trừng phạt, trung tâm của đám mây điện ở đâu? Có thấy thần nữ không?”Ngôn Tương vuốt lỗ tai nhắm mắt, một lát sau nàng ta mở to mắt lắc đầu: “Không có, chỉ có mây điện, không có trung tâm, cũng không thấy thần nữ.”Nguyệt Minh không rõ tình huống hiện tại, nhưng tất cả mọi chuyện có liên quan tới thần nữ đều sẽ làm nàng sợ hãi, nàng sợ sấm sét, sấm sét xuất hiện là lúc nàng chỉ muốn trốn ở nơi mình thấy an toàn.Nhưng bây giờ vùng biển này càng như là bị liên lụy, nhìn lên trên là vạn dặm sao trời, cơ bản không thấy sấm sét.Sứa không hề do dự, nàng tiến lên vỗ vỗ bả vai Nguyệt Minh: “Ta đuổi theo, ngươi trở về trông Phương Niệm và Phương Dĩnh.”Để lại hai con người vẫn là quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ có yêu quái đi vào khu vực này để tránh né sấm sét.Nguyệt Minh gật gật đầu, nàng biết Sứa đang suy nghĩ thay nàng. Sứa nghe vậy liền đuổi theo bọn yêu quái. Trong lúc hai người giao lưu, Ngôn Tương ngồi xổm xuống múc lên bùn sa ở đáy biển rồi ngửi ngửi, nàng ta từng tới nơi này, hiểu biết một chút về yêu quái bị giam giữ ở đây. Nơi này vốn có cấm chế, hiện giờ bị phá vỡ, trông có vẻ còn không phải phá vỡ từ bên trong. Ngôn Tương híp mắt, sau khi tự hỏi thì vứt bỏ bùn đất trong tay, nàng ta đứng lên vỗ vỗ lòng bàn tay dính bẩn, nói cho Nguyệt Minh suy đoán của mình. “Có yêu quái khác đã tới nơi này, ngươi có manh mối không?”Nguyệt Minh sao có manh mối gì được, bây giờ đầu óc nàng rối loạn, trong đầu luôn nhớ tới sấm sét ngày đó, còn có tộc nhân hóa thành tro tàn dưới sấm sét. Kiêu ngạo không cho phép nàng rụt rè trước mặt người ngoài, nàng bắt đầu dời đi sự chú ý của mình, vì thế nghĩ về rất nhiều chuyện vui vẻ, cuối cùng nàng nhớ tới Phương Dĩnh, sau đó cảm xúc liền dần dần bình tĩnh lại.Mạng lưới xã hội của nàng rất đơn giản, yêu quái duy nhất có thể nghĩ đến chính là rắn biển Phong Lộng bị nàng mượn bảo bối.Nguyệt Minh vuốt cằm tự hỏi về tính khả thi của chuyện này.“Ngươi nghĩ tới cái gì?”Câu nói của Ngôn Tương cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, Nguyệt Minh nghĩ ngợi, vẫn là nói ra: “Phong Lộng, ta và nàng ta từng có liên hệ.”Sau đó lời nói chuyển hướng, Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ngôn Tương: “Một người khác là ngươi.”Đột nhiên bị hoài nghi, Ngôn Tương thoáng sửng sốt rồi lại nhún vai: “Ta không có khả năng tổn thương ngươi.”“Ngươi suýt chút bóp chết ta.”Nguyệt Minh yên lặng mà cách xa Ngôn Tương.Ngôn Tương nhìn dáng vẻ phòng bị của Nguyệt Minh thì có chút hối hận, sớm biết vậy đã không áp dụng cách làm vội vã như thế, tuổi thọ con người ngắn ngủi, chờ người kia chết lại thu hồi yêu đan là được rồi.Nụ cười trên khóe miệng trở nên chua xót, Ngôn Tương bất đắc dĩ nói: “Nhưng lần này xác thật không phải ta, không tin ngươi có thể dùng giọng nói khống chế ta, ta tuyệt đối không phản kháng.”Nói xong, Ngôn Tương mở ra đôi tay vứt bỏ tất cả phòng bị, thậm chí tháo bỏ toàn bộ lớp bảo vệ điểm yếu. Nguyệt Minh cũng không khách sáo, nàng dùng yêu thuật khống chế đối phương: “Chuyện này có phải ngươi làm không?”“Không phải.”“Tại sao ngươi muốn giúp ta?”“Bởi vì sùng bái sức mạnh của ngươi, muốn ngươi trở thành vương của đáy biển, nhưng ngươi thế mà si mê một con người lại còn mất đi yêu đan, ta không thể chấp nhận!”Câu cuối cùng quả thực là hô lên, chỉ kém không viết lên mặt mấy chữ “hận sắt không thành thép”.Nguyệt Minh bị sự cuồng nhiệt của nàng ta làm cho hoảng sợ, không khỏi lùi về sau vài bước.Cái gì mà vương với không vương, làm vương phải quản lý nhiều yêu quái như vậy, hơn nữa nếu quản lý không tốt thì sẽ bị thần nữ chèn ép, nàng chẳng thèm làm!Sống thế này đã mấy trăm năm, Nguyệt Minh mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn lần đầu cảm nhận được thứ gọi là áp lực như núi đè.Nàng muốn dùng giọng nói khống chế ý thức của Ngôn Tương, khiến cho nàng ta không điên cuồng như thế nữa, vì thế nàng phát ra yêu lực đến mức tối đa tiếp tục khống chế bằng giọng nói. “Không thể làm yêu vương, ngươi không thể nghĩ vậy.”Ánh mắt Ngôn Tương dao động trong khoảnh khắc, giọng nói của Nguyệt Minh quấy phá trong đầu nàng ta, sau đó nàng ta bắt đầu không hiểu tại sao mình muốn để Nguyệt Minh làm vương.Đúng thế, tại sao phải ủng hộ một con yêu quái không hề có ý chí chiến đấu, mình nên tìm kiếm lựa chọn thích hợp hơn. Tìm kiếm lựa chọn thích hợp hơn…Ngôn Tương tự lẩm bẩm: “Đúng vậy, ngươi không được, ta nên tìm yêu quái khác.”Nguyệt Minh thấy vẻ mặt của nàng ta liền biết sắp thành công, nàng khoanh tay trước ngực, vô cùng tự đắc mà gật đầu: “Ta đã nói yêu thuật của ta có tuyệt vời không chứ.”Cơ thể của Ngôn Tương thoáng lung lay.Kỳ thật yêu đan của nàng ta còn chưa hoàn toàn lành, yêu đan sẽ thường xuyên bị đau, đau đớn nói cho nàng ta về sự cường đại của Nguyệt Minh, làm nàng ta dần dần tỉnh khỏi cơn mê mang. Nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả mọi thứ rồi, nỗi đau Nguyệt Minh gây ra này, thứ lực lượng thuộc về kẻ mạnh này. Ngôn Tương bỗng cười rộ lên dọa cho Nguyệt Minh nhảy dựng, sau đó Nguyệt Minh phát hiện khống chế của mình bị phá bỏ.Nàng bàng hoàng mà nhìn yêu cá voi cười đến cả người run rẩy trước mắt, cứ như đang nhìn những thứ đầu óc không được bình thường.Nguyệt Minh lại lùi về sau hai bước, nàng nhớ nhà, cũng nhớ Phương Dĩnh trong nhà, nàng ấy luôn là ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng vô cùng, nàng không khỏi nuốt một cái, quan tâm nói: “Ngươi không sao chứ?”Tiếng cười của Ngôn Tương ngừng lại, nàng ta che lại nơi trái tim, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Minh, “Đau quá đi.”Đau thì sao lại cười, đồ điên.Chỉ là Nguyệt Minh cảm thấy đối phương đang bị phản phệ vì cưỡng bức phá vỡ khống chế, nàng lại nói: “Ta trị cho ngươi một chút.”Ngôn Tương lắc đầu, “Không, ta thích loại đau đớn này.”Nguyệt Minh chưa bao giờ gặp loại biến thái này, nhưng điều nàng không biết chính là Ngôn Tương biến thành như vậy nguyên nhân chủ yếu là vì hai cái quẫy đuôi kia của mình. Nàng chỉ yên lặng quyết định trong lòng, bảo Phương Niệm hạn chế tiếp xúc với Ngôn Tương, tránh cho bị dạy hư.Ngôn Tương cười trong chốc lát cũng mệt mỏi, nàng ta mạnh mẽ tự bình phục nỗi lòng của mình, rốt cuộc có nụ cười bình thường yêu quái nên có.“Phong Lộng đã chết.”“Cái gì!”Ngôn Tương lặp lại: “Phong Lộng đã chết, toàn bộ cung rắn biển không có yêu sống sót, con người kia chết cùng một chỗ với nàng ta.”“Bọn họ nói, đây là ngươi làm.”Tự nhiên bị vu oan trắng trợn, Nguyệt Minh suýt tức đến cười ra, nàng oan uổng mà! Nàng không có hứng thú này, nếu làm nàng sẽ thừa nhận.Vì thế nàng kích động, mắng to một tiếng: “Bọn họ nói láo! Sao lại là ta!”Vẻ mặt Ngôn Tương nghiêm túc, “Ta cũng không tin, cho nên ta rời khỏi lãnh địa của mình một mặt là để dò hỏi ngươi, mặt khác là muốn ngươi lấy lại yêu đan của mình.”Nguyệt Minh nhìn nàng ta, “Kết quả ngươi chọn bóp chết ta giữa hai lựa chọn này.”Ngôn Tương bị nghẹn một chút, nàng ta phát hiện Nguyệt Minh không bỏ qua được chuyện này. Lúc trước mình suýt bị giết đến hai lần, hiện tại trên người còn có vết thương cũ, mình còn chưa nói gì.Nhưng làm một yêu vương có thù tất báo cũng không tồi, Ngôn Tương cũng cảm thấy mình nên keo kiệt một ít.Nhưng mặc kệ sau này như thế nào, bây giờ nàng ta nhìn ánh mắt đề phòng của Nguyệt Minh chỉ có thể cười khổ: “Ta nhận lỗi với ngươi, nếu cảm thấy chưa hết giận thì ngươi có thể bóp chết ta.”Nguyệt Minh nhìn nàng ta như nhìn một tên biến thái, có loại cảm giác không thoải mái giống như tát đối phương một cái đối phương còn ti tiện nói được.Nàng mệt mỏi, nàng muốn về nhà, nàng muốn nằm bên cạnh Phương Dĩnh.Nguyệt Minh nghĩ là làm, nàng đi thẳng về nhà, trên đường vẫn luôn nghĩ về chuyện Phong Lộng.Có lẽ là vì nàng ta cũng yêu con người và cũng vô cùng trân quý bạn đời con người giống mình, Nguyệt Minh không khỏi đồng cảm.Không biết yêu quái trên đất liền có phong tục gì, hoàn cảnh dưới đáy biển thì rất khốc liệt, yêu quái chết đi sẽ bị cắn nuốt, trở thành một bộ xương khô vô danh giữa biển rộng.Nguyệt Minh cũng đã chấp nhận mình sẽ có kết cục này, nhưng vì tiếp xúc với Phương Dĩnh, tư duy hình như càng ngày càng giống con người.Nàng đột nhiên ngừng lại, “Thi thể của bọn họ đâu?”Ngôn Tương đi theo sau nàng, nàng ta cũng không phải rất để ý, “Lúc được tìm ra thi thể chỉ còn khung xương, nhưng thi thể con người trong lồng ngực của khung xương được bảo tồn khá tốt, tựa như chỉ đang ngủ.”Nguyệt Minh không biết tâm trạng của mình là gì, nàng “ừm” một tiếng.Ngôn Tương lập tức nhìn thấu ý tưởng của Nguyệt Minh, nàng ta bơi mau một ít song song với Nguyệt Minh: “Ngươi muốn nhặt xác cho bọn họ sao?”Nguyệt Minh thật không phủ nhận, chỉ là chỗ kia vẫn cách một đoạn, nàng không muốn cách Phương Dĩnh quá xa.Nếu mang theo Phương Dĩnh đi ra ngoài thì cứ cảm thấy sẽ sinh ra rất nhiều mầm tai hoạ.Hơn nữa, người dịu dàng mảnh mai như Phương Dĩnh vẫn là không nên thấy những cảnh tượng tàn khốc đó.Vì thế Nguyệt Minh gật đầu rồi lại lắc đầu, “Bây giờ đi có lẽ là bị ăn rồi.”Ngôn Tương không đồng ý, nàng ta đã đi xem hai thi thể kia, nói thật thì không giống cách làm của yêu tộc, hơn nữa đứng ở gần thi thể sẽ có loại cảm giác sởn tóc gáy khi bị nhìn trộm, giống như hung thủ còn ở gần đó theo dõi.Thực lực của Ngôn Tương đã tính là mạnh, nhưng nàng ta đứng ở đó vẫn cảm thấy sởn tóc gáy cả người không thoải mái, cho nên nàng ta không đến quá gần, chỉ nhìn sơ qua rồi rời đi.Ngôn Tương khuyên nhủ: “Nơi đó có hơi kỳ quái, ngươi bây giờ không có yêu đan, vẫn là không nên đi.”Nguyệt Minh xuyên qua màn nước, đuôi cá biến thành hai chân uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất, nàng tùy tiện đáp lời, không đặt lời khuyên của Ngôn Tương vào trong lòng.Nàng đi đến phòng Phương Dĩnh, lại phát hiện Ngôn Tương ở đằng sau còn đang đi theo nàng, vì thế xoay người, có chút mất kiên nhẫn: “Ngươi muốn theo ta vào phòng?”Ngôn Tương phản ứng lại, có lẽ là lớp mỡ của cá voi quá dày, nàng ta không hề cảm thấy xấu hổ. Đột nhiên nhớ tới chuyện Phương Dĩnh mang thai, nàng ta cảm thấy nên nói cho Nguyệt Minh.“Đúng rồi, ngươi.”“Tương di!”Phương Niệm một đường chạy chậm đến, cô bé bắt lấy tay áo Ngôn Tương, vừa kéo vừa giật lôi nàng ta ra.Thấy Ngôn Tương bị lôi đi, Nguyệt Minh cũng thở phào một hơi, nàng nhẹ nhàng mở cửa, khi nhìn thấy Phương Dĩnh trên giường tâm trạng liền tốt hơn rất nhiều.Mọi chuyện nặng nề đều bị bỏ qua vào giờ phút này, nàng cẩn thận nằm bên cạnh Phương Dĩnh, sau đó ôm người vào trong lồng ngực.Hơi thở thuộc về Phương Dĩnh chính là thuốc an thần của nàng.Nàng sinh ra một loại ảo giác, chỉ cần là nơi có Phương Dĩnh, gió lốc sẽ không xuất hiện trên mặt biển của nàng.