[BHTT][EDIT] Sau khi quyến rũ ta, trưởng công chúa lạnh lùng mang thai.
Chương 29: Yêu loạn
Một bàn đồ ăn lớn chỉ dư lại đáy chén, nếu không phải duy trì sự nhã nhặn thì có lẽ đến đáy chén cũng không được bỏ qua.Nguyệt Minh hoàn toàn không phát hiện vấn đề, nàng còn lo lắng Phương Dĩnh ăn không no, móc ra khăn tay lau lau khóe miệng cho nàng ấy, quan tâm hỏi: “Còn đói không? Có muốn ăn nữa không?”Sứa mệt đến mức ngồi bệt xuống đất ở một bên lập tức tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, nàng như bị kích thích mà nhảy dựng lên, cả kinh nói: “Ăn nữa? Cái tay còn dùng được của ta cũng sắp tàn phế rồi!”Nguyệt Minh đã quên chuyện đó, nàng nhìn Sứa một bàn tay quấn băng vải, một tay khác lại run nhè nhẹ, đột nhiên tìm về lương tâm của mình. Phương Niệm quá nhỏ, sao có thể để một đứa bé làm nhiều việc như thế, cho nên Nguyệt Minh vén lên hai cái tay áo chuẩn bị đột phá tài nấu nướng của mình.Chẳng qua là với nàng, tài nấu nướng đột phá không được, phòng bếp thì thật ra có thể đột phá một chút.Phương Dĩnh mau chóng giữ chặt Nguyệt Minh kéo tay áo nàng ấy xuống, dáng vẻ dịu dàng đằm thắm. “Không cần, ta ăn no rồi, hơi buồn ngủ.”Phương Dĩnh không thể khống chế mí mắt của mình, ăn xong nàng lại vô cùng buồn ngủ, hoàn toàn không giống tác phong quy luật sinh hoạt vốn dĩ của nàng, hơn nữa cả người mất hết sức lực.Thân thể nàng mềm nhũn, tùy ý nằm lên vai Nguyệt Minh làm nũng: “Ôm ta.”Nguyệt Minh sao có thể chống cự nổi, “Được rồi.”Phương Niệm nhìn mẫu thân nhu nhược thì cảm thấy có chút không nỡ nhìn thẳng, cô bé dứt khoát nhắm mắt lại.Không xem đâu!Kết quả mở to mắt ngẩng đầu liền thấy Ngôn Tương cũng nhắm mắt không dám nhìn.Phương Niệm có chút hoài nghi, không khỏi đặt câu hỏi: “Tại sao nhắm mắt?”Ngôn Tương mở to mắt, nàng ta ngồi xổm xuống chống đầu thở ra một hơi thật dài, sống không còn gì luyến tiếc mà nói: “Ta không ngờ Nguyệt Minh sẽ biến thành bộ dạng như bây giờ, Nguyệt Minh mà ta kính nể không nên như vậy.”Kính nể?Sắc mặt Phương Niệm trở nên càng thêm kỳ quái.Kính nể Nguyệt Minh?“Xuỵt! Mấy người nói chuyện nhỏ thôi.”Nguyệt Minh nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy bọn Phương Niệm đang nói chuyện thì nhanh chóng nhắc nhở, nhưng nàng không thấy cục đá dưới chân, kết quả giẫm lên trượt chân, trực tiếp thân mật hôn môi với mặt đất.Nhìn cái đầu té ngã bên chân mình, Phương Niệm lại nhắm mắt, cô bé lại lần nữa phát ra nghi vấn.Kính nể?Nguyệt Minh bò dậy, nàng xoa xoa mặt, xác nhận mũi mình không bị gãy thì lại khôi phục bộ dáng vui vẻ. Nàng sờ sờ đầu Phương Niệm, sau đó chạy đến trước tượng thần nữ dâng ba nén hương.Phương Niệm đi theo sau nàng, cô bé muốn thẳng thắn với Nguyệt Minh, còn chưa gọi đã thấy vây tai của Nguyệt Minh giật giật trên dưới. Sau đó, Nguyệt Minh xuyên thẳng qua màn chắn bơi về chỗ giam giữ yêu quái ác, nàng đi rất gấp, lời nói của Phương Niệm chỉ có thể kẹt trong cổ họng.Nhưng không chỉ Nguyệt Minh căng thẳng, vẻ mặt của Ngôn Tương và Sứa cũng đồng thời trở nên nghiêm túc, giây sau thế nhưng cũng rời đi theo Nguyệt Minh.Vì thế nơi này chỉ còn lại Phương Niệm và Phương Dĩnh.Phương Niệm buồn rầu trong lòng, cô bé đoán là mẫu thân còn chưa biết chuyện mang thai, kỳ thật cô cũng không xác định được mẫu thân rốt cuộc có mang hay không.Nhìn cửa phòng đóng chặt, Phương Niệm chậm rãi đến gần mở ra một cái khe, xuyên qua kẹt cửa, cô phát hiện mẫu thân đang nhìn mình.“Mẫu thân.”“Vào đi.”Phương Niệm đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa nhẹ nhàng đi đến mép giường. Tầm mắt của cô dừng trên cổ Phương Dĩnh, không thấy được dấu vết hình hoa hồng, nhưng nhìn nhìn lại thấy không đúng.Sao lại cảm giác dấu vết kia giống một con cá?Thấy Phương Niệm nhìn chằm chằm cổ mình, Phương Dĩnh xoa nơi đó, hỏi: “Làm sao vậy?”Phương Niệm đại khái là xác định, nỗi lòng có chút phức tạp, cô không ngờ sẽ nhanh như vậy, nhưng ngay sau đó cô liền bắt đầu thỏa sức tưởng tượng về tương lai.Làm con của mẫu thân kế thừa đại thống!Khói mù dưới đáy lòng Phương Niệm trở thành hư vô, mắt cô sáng rực lên, hưng phấn nói: “Mẫu thân, người mang thai.”Một chút buồn ngủ của Phương Dĩnh lập tức biến mất, nàng hơi kinh ngạc, sau đó đưa tay vuốt ve bụng nhỏ của mình. Này có quá nhanh không, có thể là vì đan dược kia. Phương Dĩnh thay đổi tư thế nằm thẳng, nàng đang tự hỏi.Có con thì càng tiện cho việc bắt Nguyệt Minh lên bờ, chỉ là nàng rời đi đã lâu, những kẻ trong triều đình có lẽ ngồi không yên, Nguyệt Minh quá đơn thuần, nàng không thể để nàng ấy thấy mặt không tốt như thế. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định trước tiên quét dọn nhà ở sạch sẽ rồi lại bắt Nguyệt Minh lên bờ.Hoàng cung có rất nhiều cung điện để đó không dùng, có vài cung điện vị trí tốt mà còn lớn, chỉ là phải trang hoàng một chút, lấy chút ngân lượng từ kho riêng của mình xử lý là được.Hay là đào một hồ nước lớn, người cá ở lâu trên bờ chắc là không thoải mái.Mặt khác phải chọn lựa tỉ mỉ người hầu hạ, miễn cho những kẻ không sạch sẽ trà trộn vào.Ngắn ngủi hai giây, Phương Dĩnh đã suy nghĩ nhiều như vậy, thậm chí ngay cả tên em bé cũng đã có nhiều lựa chọn.Nàng vô thức cười cười.Phương Niệm rất ít khi thấy mẫu thân cười thoải mái như thế, chuyện rối ren này là do cô làm ra, hiện tại xem ra mẫu thân không chịu quá nhiều ảnh hưởng, cô cũng thả lỏng lại.Lòng sự nghiệp cháy hừng hực, Phương Niệm nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? Có trực tiếp nói cho Nguyệt Minh không?”“Không cần.”“Hiện tại còn có ai biết chuyện này?”“Trừ Nguyệt Minh ra.”Thế thì có hơi phiền phức, cảm thụ yêu đan vận chuyển trong cơ thể, Phương Dĩnh đột nhiên nhớ tới mê hoặc bằng giọng nói có thể sửa chữa ký ức hoặc khống chế hành vi của người trúng thuật, chỉ là hai vị kia đều là yêu tộc tu vi cao thâm, không biết có dùng được không. Phương Dĩnh lại nghĩ tới pho tượng thần nữ kia, có lẽ có thể lợi dụng.Phương Dĩnh cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, nàng vỗ vỗ vai Phương Niệm: “Khoan hãy nói chuyện này cho mẫu thân con.”Tuy rằng Phương Niệm không hiểu tại sao, nhưng cô tin tưởng mẫu thân vô điều kiện. Cô bé hứng thú bừng bừng mà ghé sát vào, giống như chuẩn bị làm chuyện lớn gì: “Mẫu thân có cần con làm việc gì không ạ?”Nhìn ánh mắt chờ mong của đứa nhỏ, Phương Dĩnh nhất thời không đành lòng từ chối, bình thường nàng sẽ tuyệt đối không có loại cảm xúc này.Chẳng qua nàng cũng đã quen với những thay đổi của bản thân.Nhưng trầm tư suy nghĩ thật lâu, Phương Dĩnh vẫn không tìm ra chuyện Phương Niệm có thể làm, nhưng lại không thể đả kích tính tích cực của đứa nhỏ. Rất mau, nàng đã có ý tưởng. Nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ có một nhiệm vụ, chỉ có con có thể hoàn thành.”Phương Niệm thẳng mình, “Mẫu thân yên tâm, dù là lên núi đao xuống biển lửa con cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”“…”Dưới ánh mắt hừng hực của Phương Niệm, Phương Dĩnh nhẹ giọng mở miệng: “Giúp ta làm một bảng thực đơn những thứ có thể ăn khi mang thai.”Thực đơn?Phương Niệm mở to hai mắt, thế nào cũng không nghĩ tới đao trong núi đao là dao phay, dầu trong chảo dầu là dầu ăn. Tuy rằng cảm thấy lượng công việc không lớn, Phương Niệm vẫn nghiêm túc mà tiếp nhận nhiệm vụ này, sau khi nhận việc cô bé liền hấp tấp đi chuẩn bị.Chờ đến khi cửa lại đóng, Phương Dĩnh vỗ về bụng, cơn buồn ngủ lại ngoi lên.Trần nhà trên đỉnh đầu treo đầy thạch anh có đủ loại màu sắc, ngăn kéo dưới bàn trang điểm đựng một hộp nước mắt người cá. Ánh sáng không chạm được tới đáy biển, cũng không có gió, cho nên những thứ như chuông gió không thể tới gần nhau, không phát ra âm thanh. Vùng trời này thật sự quá nhỏ, nàng bị vây giữ tại đây đều là vì bằng lòng.Có khi ngủ không được, Phương Dĩnh sẽ sử dụng yêu thuật làm thạch anh trên đỉnh đầu ngâm nga.Hiện tại nàng đột nhiên có hứng thú, duỗi tay làm những cục đá xinh đẹp đó chạm vào nhau.Tiếng leng keng rất êm tai, Phương Dĩnh nghĩ, đây có tính là một khúc hát ru không. Nàng sờ sờ bụng nhỏ của mình, lúc này còn bằng phẳng, còn chưa cảm nhận được nhịp đập của sự sống.Nhưng Phương Dĩnh vẫn làm ra một hành động ngốc nghếch, nàng cười hỏi: “Êm tai không?”Cơn buồn ngủ ngày càng tăng, nàng đoan trang nằm xuống, rất là cẩn thận mà đắp chăn.“Leng keng leng keng.”“Dĩnh Nhi, thích không?”“Thích.”Phương Dĩnh dường như nghe được giọng nói của mẫu hoàng và bản thân mình, đây đều là chuyện xảy ra lúc còn rất nhỏ, cũng không biết tại sao ký ức này lại hiện lên.Thật ra lúc đó nàng cảm thấy rất nhàm chán, nhưng ngay từ khi còn rất nhỏ nàng đã biết nói dối, nàng biết nếu mình nói thích, mẫu hoàng sẽ cười.Phương Dĩnh dùng bàn tay cảm thụ nhịp tim của mình, nàng cảm thấy mẫu hoàng có lẽ sẽ thích mình của hiện tại. Nhưng mà mặc kệ chuyện cũ năm xưa, giờ phút này, Phương Dĩnh chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Không biết đứa trẻ có thể thấy giấc mơ của mình không, nếu là vậy thì hy vọng những ác mộng khó tả ấy sẽ không tìm tới mình.Thần nữ trong điện thờ hình như thoáng lập loè, sau đó chậm rãi khôi phục thành dáng vẻ bình thường.Hôm nay là một giấc mơ đẹp.Sau khi tỉnh lại từ trong mộng, Lâm Cảnh Du không thể không đối mặt với sự thật bi thảm: đường vuông yêu quý của mình đã không còn một viên.Cô cắn răng mắng: “Rốt cuộc là tên trộm chết tiệt nào!”Tài sản không mất, đồ ăn ngon thì lại mất.Lâm Cảnh Du cũng xuất thân hiệp đạo, kẻ trộm bị trộm đồ, nghe thế nào cũng thấy buồn cười.Nếu như bị đồng nghiệp biết thì còn có mặt mũi gì mà đi hành nghề.Không sai, sau khi trải qua một loạt đấu tranh tư tưởng, cô đã quyết định cáo lão hồi hương, sau đó qua nước láng giềng tiếp tục làm hiệp đạo.Không bao giờ tới nước Dung chỗ nào cũng có bóng dáng của trưởng công chúa này nữa!Sau khi làm ra quyết định này, Lâm Cảnh Du chỉ cảm thấy ngay cả hít thở cũng thông suốt hơn một chút, tự do đến mức cô muốn trả hết một đống nợ.Nhưng nghĩ đến đường vuông bị trộm, cô lại xụ mặt.Không đúng! Bây giờ mà đi thì chẳng phải là không mua được đường vuông nữa?Lâm Cảnh Du nắm thư trong tay đi qua đi lại.“Thôi! Món ăn sao mà quan trọng bằng mạng sống, chỉ là tiếc cho sự coi trọng và bồi dưỡng của bệ hạ.”Nửa yêu sống thọ, Lâm Cảnh Du cảm thấy có thể chờ đến khi trưởng công chúa chết rồi lại quay về nước Dung.Cô giao thư cáo lão hồi hương cho thuộc hạ cấp phó, chờ bệ hạ đọc được thư phái người mới đến, cô sẽ đi.Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại viết vài bức thư, sau đó gọi mấy tên binh lính đi vào đưa cho họ những bức thư dựa theo tên.Có binh lính hỏi: “Đây là gì? Tôi không biết chữ.”“Ai? Có vẻ là thư nhà, Lâm tướng quân chuẩn bị để chúng ta truyền tin sao?”“Lâm tướng quân không phải chỉ có một mình sao?”“Xuỵt! Đừng nói nữa!”Lâm Cảnh Du không nhịn được cho bọn họ một cái cốc đầu, cô vừa tức vừa buồn cười: “Nghĩ gì đấy! Cầm thư này về Lâm phủ, đưa thư cho quản sự, bà ấy sẽ đưa tiền cho bọn ngươi.”Lúc này bọn họ mới hiểu được, ngàn ân vạn tạ.Lâm Cảnh Du vẫy vẫy tay để bọn họ đi, sau đó ngồi ở chỗ của mình mà ngây ngẩn.Việc gì cô cũng thích hỏi thần nữ, trước kia chỉ cho là để an ủi bản thân, nhưng ngày đó cô xác thật nghe được giọng nói của thần nữ.Nghĩ đến chuyện mình thoát thân khỏi miệng cá voi, Lâm Cảnh Du có chút cảm kích mà lấy ra ngọc bội thần nữ.Cô đặt ngọc bội lên bàn, thành tâm cầu nguyện hơn bao giờ hết.“Thần nữ trên cao, tín nữ không nhìn thấu tương lai, xin người soi sáng.”Lâm Cảnh Du mở mắt ra, cô không nghe thấy giọng nói của thần nữ.Chẳng qua thần nữ sao có thể hồi đáp mọi lúc, vì thế vứt bỏ tạp niệm tiếp tục cầu nguyện.“Lần này ta chuẩn bị rời khỏi triều đình nước Dung, không biết quyết định này có chính xác hay không.”Không có tiếng nói.Lâm Cảnh Du thở dài một hơi, cô không dám bất kính với thần nữ, lấy khăn mới chà lau ngọc bội sạch sẽ rồi nhét vào trong tay áo.“Đùng đùng đùng!”Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, đồng thời vang lên còn có giọng nói kinh hoảng của binh lính: “Tướng quân! Là yêu loạn!”Tuy rằng ý muốn rời đi rất mạnh mẽ, nhưng Lâm Cảnh Du là một người rất có trách nhiệm.Cô giấu đi cảm xúc trên mặt, cầm lấy kiếm trên tường, mang vào mũ giáp màu bạc liền đi ra ngoài.Hôm nay gió biển mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thổi vào mặt cũng có thể cảm thấy đau đớn.Lâm Cảnh Du đứng ở đầu thuyền, nhìn thấy sóng biển cuồn cuộn, có một vài tiểu yêu cưỡi theo làn sóng rơi lên boong thuyền. Một con tiểu yêu quái thấy Lâm Cảnh Du, so với máu thịt của con người bình thường, huyết mạch nửa yêu như Lâm Cảnh Du càng thêm hấp dẫn chúng nó.Yêu tộc chưa khai linh trí chỉ biết cắn nuốt, vì thế con sao biển chưa hoàn toàn hóa hình kia nhào vào mặt Lâm Cảnh Du. Đến quá gần, gần đến mức Lâm Cảnh Du có thể thấy rõ những chân ống ngoe nguẩy và dạ dày trồi ra từ giữa của nó. Lâm Cảnh Du sử dụng yêu thuật, một cây dây đằng đột nhiên chui ra từ đáy biển, dây đằng bắt lấy sao biển, giống mãng xà bắt được con mồi của mình mà liên tục quấn quanh buộc chặt, cuối cùng biến con sao biển kia thành một đống thịt nát.Nhưng con yêu nhỏ đó còn chưa chết, khối thỉ còn đang mấp máy, cũng may có nhiều dây đằng hơn nhào tới, dây đằng ném xác sao biển về lại trong biển.Lâm Cảnh Du đứng ở đầu thuyền nhìn xuống, nhìn thấy xác sao biển bị những yêu quái còn lại cắn nuốt, không nhịn được mắng một tiếng.“Ghê tởm.”Nhìn kỹ, bên dưới cơn sóng đều là yêu quái, mật độ yêu quái cao hơn hẳn bình thường. Mặt trời bị mây đen che đậy, dường như có dấu hiệu sắp mưa.“Rầm rầm!”Sấm sét hiển hiện, trời đất vì thế sáng ngời.Có yêu quái xui xẻo bị đánh trúng, lập tức biến thành tro tàn.Ngay cả không khí cũng trở nên tê dại, Lâm Cảnh Du đột nhiên phát hiện những tên yêu quái đó không giống như đang tiến công mà như là đang chạy trốn.Nhưng dù là vậy thì cũng không thể thả yêu tộc lên bờ, nếu không bá tánh trên bờ sẽ gặp phải tai ương.Cô điều khiển dây đằng, dây đằng có ý thức mà kết thành lưới, ngăn chặn những yêu quái muốn lên bờ.Trên dây đằng có độc, có vài yêu quái muốn bò lưới chạm vào dây đằng, run rẩy vài cái liền mất đi tính mạng.Rất mau, trên lưới đã chất đầy thi thể.Nhưng Lâm Cảnh Du không thả lỏng lại, yêu quái quá nhiều, bọn chúng xếp chồng lên nhau, càng ngày càng cao, đã đạt tới độ cao có thể bò qua lưới.Lâm Cảnh Du khẽ mắng một tiếng đáng chết.Cô chém đứt một con yêu quái cá, lại sử dụng dây đằng kéo thi thể đi.Thi pháp làm võng dây đằng mọc cao hơn một chút, bảo đảm bọn yêu quái không thể vượt qua mà lên bờ.“Tướng quân! Ngài xem ở đó! Yêu quái càng ngày càng nhiều!”Lâm Cảnh Du phóng mắt nhìn, con ngươi co rụt lại.Rậm rạp nổi lên ở nơi xa đều là đầu yêu quái, một số giữ lại đầu động vật, một số có bộ dáng vài phần con người.Tuy rằng hình thù kỳ quái, nhưng bọn họ đều đang nhìn chằm chằm Lâm Cảnh Du.Quỷ dị.Lâm Cảnh Du chảy một thân mồ hôi lạnh, cô nắm chặt kiếm trong tay. Giờ phút này mình không thể rụt rè, phải ổn định lòng quân mới được.Trong lòng cô chua xót.Bệ hạ, việc cáo lão hồi hương có lẽ không đợi được người phê chuẩn rồi.