[BHTT][EDIT] Omega Tình Nhân Của Ta| Ngư Ngận Khốn
Chương 90: Ngoại truyện hoàn tất
Tống Việt Tuyết đã không còn quỳ nữa, cô đứng lên, rũ mắt nhìn người đang ngồi trên giường.Đường Yêu ngẩng đầu, nhưng không thấy rõ màu mắt của cô. Ánh mắt phức tạp của đối phương khiến nàng không hiểu.Nàng nhỏ giọng nói: "Người ta không khỏe."Ý muốn nói là để Tống Việt Tuyết lần sau đến thăm nàng.Tống Việt Tuyết rốt cuộc cũng không đành lòng nói không. Đôi mắt Đường Yêu giống hệt nai con, dù không khóc nhưng vẫn có vẻ ướt át.Tống Việt Tuyết không biết từ khi nào tim mình lại mềm yếu đến thế, đến cả một câu từ chối cũng không nói được.Cô mím môi gật đầu.Đường Yêu nhìn cô bước ra ngoài.Nhứ Nhi thấy hành động của tiểu thư nhà mình thì đã sợ choáng váng. Tuy còn trẻ, nhưng nàng thực sự trung thành tuyệt đối. Dù có nghi hoặc tại sao tiểu thư lại làm như vậy, nàng vẫn giả vờ như không thấy cảnh tượng đó.Đường Yêu ban đầu có chút nóng nảy, lo lắng lần này không thể kéo cô về phe mình. Nhưng giờ đây, nàng đột nhiên không còn vội vã như vậy nữa.Nàng dường như đã có được điểm yếu của đối phương: đối phương là con gái.Một phụ nữ cải trang nam giới để vào Thái y viện là tội chết. Đường Yêu không hiểu vì sao đối phương lại dễ dàng nói chuyện này cho mình. Chẳng lẽ cô không sợ mình tiết lộ chuyện này sao?Đường Yêu không nắm bắt được tâm tư của đối phương, nhưng lại cảm thấy Tống y quan là một người dễ nói chuyện.Đường Yêu vẫn chưa đạt được mục đích của mình, ba ngày sau, nàng lại bảo Nhứ Nhi đi mời thái y.Người quay lại lần này vẫn là Tống Việt Tuyết.Tống Việt Tuyết vẫn bắt mạch cho nàng như lần trước, sau đó vẻ mặt như thường nói: "Cô nương không có gì đáng ngại."Đường Yêu gật đầu, hai người lại đối mặt không nói chuyện.Đường Yêu không biết mình nên nói thế nào. Khi biết người trước mắt là con gái, tâm trạng nàng đã thay đổi, trở nên ngượng ngùng, nũng nịu.Không phải vì nàng chỉ có thể nũng nịu với đàn ông, mà là vì nghĩ đối phương là con gái, nàng sợ đối phương không ăn ý với mình, rồi lại chọc giận cô.Tống Việt Tuyết thì cảm thấy không biết Đường Yêu muốn nói gì với mình.Trước đây, khi bệnh nhân đến khám, Tống Việt Tuyết đều thảo luận về bệnh tình. Giờ bệnh nhân không có bệnh, cô không biết nói gì.Cuối cùng, Đường Yêu mở lời trước: "Ta không có bệnh."Câu này, dù Đường Yêu không nói thì Tống Việt Tuyết cũng biết, cô đã bắt mạch rồi mà.Tống Việt Tuyết gật đầu.Đường Yêu tiếp tục: "Bất quá ta sắp chết."Tống Việt Tuyết suy nghĩ một chút về mạch tượng mình đã bắt được, rồi hơi nhíu mày nói: "Cô nương đừng nói bậy, sinh tử là đại sự sao có thể tùy tiện được?"Đường Yêu nghĩ, sao lại không thể tùy tiện? Sinh tử của lão Hoàng đế quyết định sinh tử của rất nhiều người. Chỉ cần ông ta chết, chẳng phải nàng cũng chết sao?Tống Việt Tuyết vừa nói xong, Đường Yêu lắc đầu: "Ta không nói dối, ta thật sự phải chết. Hoàng đế băng hà, phi tần không con đều phải tuẫn táng."Tống Việt Tuyết im lặng.Cô nhìn cô nương có vẻ ngây thơ trước mắt. Trong mắt nàng không có sự linh động mà tuổi này nên có, ngược lại là nỗi ưu sầu dày đặc. Nhất thời, lòng cô cảm giác như bị cái gì đó chạm vào."Ta mới mười bảy, còn chưa tới hai mươi. Nếu là ở tuổi bình thường, ta lẽ ra phải được gả cho một người tốt, cùng phu quân sống những ngày tháng êm đềm hạnh phúc. Nhưng ta lại vào cung, còn trẻ như vậy đã phải bị Hoàng đế tuẫn táng. Ta còn chưa từng gặp mặt Hoàng đế nữa."Bị tuẫn táng cho một người xa lạ, trên đời này có lẽ không có chuyện gì thảm hơn. Đường Yêu thực sự cảm thấy mình rất thảm.Tống Việt Tuyết bị lời nói của Đường Yêu làm động lòng.Cô không ngốc, biết Đường Yêu hẳn là còn muốn nói điều gì đó.Cô gật đầu, ra hiệu Đường Yêu nói đúng và tiếp tục nói."Ta thấy đàn ông cũng chẳng có gì tốt, cũng không thích lão Hoàng đế. Cho nên, ngài xem, ngài là con gái, sớm muộn gì cũng phải cưới vợ, nếu ngài cứ mãi không cưới vợ chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Hay là thế này đi, ngài cứu ta, ta sẽ gả cho ngài làm nương tử."Làm nương tử ư?Tống Việt Tuyết nghe thấy ba chữ đó xong thì ngây người, rồi mới kịp phản ứng.Đường Yêu quan sát phản ứng của cô.Nhìn cô không có biểu hiện gì quá lớn, Đường Yêu lấy hết dũng khí nói: "Ta cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ, lại còn tính tình tốt. Lúc trước khi ở nhà, ta cũng được bồi dưỡng theo chuẩn mực của một chủ mẫu. Ta chắc chắn có thể làm một người vợ đạt chuẩn. Hơn nữa, ta khi còn ở khuê phòng không thích giao du, ngoài người trong phủ, không có gia đình quyền quý nào từng gặp ta. Vả lại, ta mới vào lãnh cung được một ngày, ngài đừng lo lắng ta gả cho ngài sau này sẽ bị người nhận ra."Đường Yêu sợ Tống Việt Tuyết lo lắng nàng sẽ bị nhận ra sau khi kết hôn, nên nàng nói một tràng, lời thề son sắt đảm bảo bản thân sẽ không bị nhận ra. Đương nhiên, những gì nàng nói cũng là sự thật.Nếu không thì nàng cũng không dám nghĩ ra biện pháp táo bạo như vậy.Nàng đang quảng cáo bản thân. Khi nói chuyện, nàng vẫn cẩn thận quan sát từng chút một biểu cảm của mình.Tống Việt Tuyết nhận ra điều này xong, lông mi run rẩy.Tống Việt Tuyết vô thức nghĩ đến chuyện cha mẹ cô gần đây đang lo lắng. Nếu cô có thể cưới một cô nương, chuyện này hẳn sẽ không phức tạp như vậy.Hơn nữa, đối phương là cung phi, còn cô thì nữ giả nam trang. Hai người mỗi người đều có điểm yếu riêng, nên Tống Việt Tuyết cảm thấy điều này thực sự rất tốt.Chỉ có điều, nàng ấy là cung phi, dù là phi tần trong lãnh cung, cũng không phải là người cô có thể tùy tiện nhúng chàm.Tống Việt Tuyết hỏi: "Ta có thể làm gì?"Việc đối phương lại nói với mình những điều này chứng tỏ nàng hẳn đã có chủ ý riêng. Tống Việt Tuyết muốn biết Đường Yêu đang nghĩ gì.Đường Yêu nghe Tống Việt Tuyết nói, trong lòng mừng thầm. Nàng còn tưởng đối phương sẽ không đồng ý, không ngờ lại dễ dàng chấp thuận đến vậy.Dù Tống Việt Tuyết không nói rõ, nhưng Đường Yêu đại khái đã hiểu được ý nàng.Nàng nén lại niềm vui trong lòng, tiếp tục nói: "Ngài có biết không, tiền triều có một loại thuốc gọi là thuốc giả chết? Đúng như tên gọi, uống vào sẽ có trạng thái chết giả mà không ai có thể phát hiện."Thì ra là chuyện này. Loại phương thuốc này đã không còn nữa, nhưng nghe nói Thái y viện vẫn có. Không ai rảnh rỗi mà quan tâm đến chuyện này. Tuy nhiên, thật đúng lúc, Tống Việt Tuyết biết về loại thuốc này. Gia đình cô là thái y thế gia, tổ tiên tiền triều chính là thái y, nên Tống Việt Tuyết thực sự biết về loại thuốc này.Đường Yêu không chắc đối phương có biết hay không, nên chờ Tống Việt Tuyết nói.Tống Việt Tuyết nói: "Ta biết.""Thật sao?"Nàng nghe vậy mở to mắt. Nếu niềm vui vừa rồi còn bị nén trong lòng, thì giờ đây đã hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.Tống Việt Tuyết ừ một tiếng, rồi nói: "Ta đồng ý với nàng."Đường Yêu chưa kịp phản ứng, hỏi: "Đồng ý cái gì?"Tống Việt Tuyết đỏ mặt: "Đồng ý cưới nàng."Cô không biết vì sao mình lại dễ dàng đưa ra quyết định như vậy. Cô chỉ nghĩ, nếu sau này có một người phụ nữ như vậy bầu bạn bên cạnh thì cũng không phải không được. Cô là người học y, hiểu biết cũng nhiều, biết rằng phụ nữ và phụ nữ cũng có thể ở bên nhau.Đường Yêu muốn trốn thoát, đương nhiên chỉ thuốc giả chết thì không đủ. Nàng còn bàn bạc với Tống Việt Tuyết về cách đến nhà cô.Nửa tháng sau, Tống Việt Tuyết đã bào chế xong thuốc. Khi đưa thuốc, cô bàn bạc chuyện này với Đường Yêu.Tống Việt Tuyết nói: "Cửa thành có nhiều nạn dân, nơi đó thường xuyên có những buổi xem bệnh miễn phí. Đôi khi vào những ngày nghỉ phép trong cung, ta sẽ đến đó. Ta có thể đưa nàng về nhà và nói với cha mẹ rằng nàng là nạn dân, chỉ là sẽ làm nàng thiệt thòi."Việc giả chết và tìm thi thể ở bãi tha ma để chôn thay thì Đường Yêu đã sắp xếp ổn thỏa. Việc cuối cùng còn lại là trở thành vợ của Tống gia.Đường Yêu nói ra điều này không phải là không có cách. Đường gia tuy không thể công khai nhận nàng, không thể cho nàng dùng thân phận tiểu thư Đường gia trở về, nhưng vẫn có thể chu cấp tiền bạc. Dù không cần lo việc nhà, Đường Yêu vẫn có thể sống tốt. Chỉ là Đường Yêu cảm thấy, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, vậy chi bằng gả cho vị tiểu thái y trước mắt này.Cô không chỉ là một cô nương mềm mại mà còn xinh đẹp nữa.Tống Việt Tuyết nói xong những điều đó, Đường Yêu gật đầu lia lịa.Sau khi gật đầu xong, nàng đột nhiên ngại ngùng hỏi: "Vậy sau này ta có phải không thể gọi ngài là Tống y quan nữa không?"Tống Việt Tuyết ngước mắt lên, ánh mắt mơ hồ nhưng lại lóe sáng.Đường Yêu hỏi: "Vậy sau này ta gọi ngài là tướng công hay nương tử?"Tống Việt Tuyết hô hấp trì trệ.----Lời tác giả: Hoàn thành rồi nhé, đây là một câu chuyện nhỏ nên không viết nhiều.Gần đây mình cực kỳ thích bách hợp cổ đại, nên tháng 9 sẽ ra truyện mới.Hoạn nương, truyện GL, chủ công, kể về chuyện tình của nữ thái giám và hoàng nữ. Các bạn nào hứng thú thì hãy ấn đặt trước nhé!