[BHTT][EDIT] Omega Tình Nhân Của Ta| Ngư Ngận Khốn
Chương 89: Ngoại truyện Thế giới song song: Y nữ thời cổ đại (5)
Vẻ mặt nghiêm trang của Tống Việt Tuyết làm Đường Yêu hoảng sợ. Đường Yêu dù sao cũng là con gái chưa chồng, dù đã vào cung nhưng vẫn là một đại cô nương.Nàng nhìn đối phương, cuối cùng cắn răng nói: "Tống y quan, ta tâm duyệt ngài."Hiện tại chỉ có hai người, Đường Yêu thật sự không biết bước tiếp theo nên làm gì. Tuy nhiên, những truyện thoại về thư sinh và tiểu thư thì nàng đã đọc qua. Dù không biết cách khác, nhưng bước bày tỏ tâm ý này thì nàng vẫn biết.Trong truyện tuy không viết cụ thể các chữ "chuyện tốt đã thành", nhưng việc tiến thêm một bước là hôn, và tiến thêm một bước nữa là bày tỏ tâm ý thì có viết. Đã hôn rồi mà không được, Đường Yêu liền nghĩ đến việc bày tỏ tâm ý.Sau khi nói xong, nàng thấp thỏm trong lòng. Nàng cảm thấy mình ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, nhưng không biết vị y quan này có tin hay không, khi một cô nương mới gặp mặt một lần lại có vẻ tình sâu nghĩa nặng với mình.Đường Yêu nói xong, mắt chằm chằm nhìn Tống Việt Tuyết.Tống Việt Tuyết vì quá khiếp sợ, đến mức không kìm được hỏi lại lần nữa: "Cô nương nói gì?"Đường Yêu thấy đối phương dường như không nghe thấy gì, không giống vẻ trêu chọc mình, chỉ đành nói lại một lần. Nàng nói: "Tống thái y, ta tâm duyệt ngài."Nói xong, nàng vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương.Nàng không biết đối phương sẽ phản ứng thế nào, chỉ có thể chăm chú nhìn đối phương.Tống Việt Tuyết lúc này đã nghe rõ, cô nhìn Đường Yêu, nghiêng đầu xuống, rồi hỏi: "Cô nương nói cô nương yêu mến ta?"Đường Yêu chột dạ. Dù đối phương có tin hay không, thì bản thân nàng cũng không tin chuyện chỉ gặp mặt một lần đã yêu mến đối phương.Tống Việt Tuyết quỳ trên mặt đất, Đường Yêu ngồi trên giường.Hai người, một người ở trên, một người ở dưới.Đường Yêu tim đập thình thịch, rồi gật đầu mạnh, nói: "Đúng vậy, ta tâm duyệt ngài.""Cô nương có biết thế nào là yêu mến không?"Tống Việt Tuyết mím môi nói.Đường Yêu thấy vậy, bắt đầu hồi tưởng lại những gì trong truyện thoại. Nàng mở mắt nói lời bịa đặt: "Ta nhìn thấy ngài thì tim đập rộn ràng."Đây là sự thật, vừa nghĩ đến việc mình muốn quyến rũ người trước mắt, đối phương không biết có mắc bẫy hay không, nàng liền căng thẳng, và vừa căng thẳng thì tim sẽ đập rộn ràng.Tống Việt Tuyết nhìn đôi mắt đẫm nước của đối phương, nghe Đường Yêu dùng giọng nói êm tai tiếp tục: "Không chỉ thế, ngài còn ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ đường đường."Đây chính là Đường Yêu đang nói dối. Đối phương tuy cao hơn nàng, nhưng còn xa mới đến mức ngọc thụ lâm phong, đường đường như vậy.Tuy nhiên, đây là cách tiểu thư trong truyện thoại khen ngợi thư sinh. Dù Đường Yêu rất nghi ngờ liệu một thư sinh có thể có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, đường đường như một vị tướng quân hay không, nhưng nàng vẫn nhắm mắt mà nói.Dù sao thì, có xứng hay không, Đường Yêu cũng đã nói rồi. Tóm lại đó là lời khen, đối phương nghe chắc chắn sẽ vui.Đường Yêu nhất thời không biết nên tự an ủi hay làm gì khác, nàng cứ nghĩ như vậy trong lòng.Tống Việt Tuyết nghe đối phương nói, ánh mắt phức tạp. Nếu không phải ở đây chỉ có hai người họ, cô còn tưởng cô nương trước mắt đang nói với người khác.Nếu không thì sao có thể nói ra mấy chữ "ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ đường đường" được chứ.Cô tự nhận mình trông cũng tạm được, nhưng vóc dáng không cao, vai gầy yếu ớt. Đồng môn còn nói cô thân là nam giới mà trông yếu ớt, già trước tuổi. Vậy mà trong miệng cô nương trước mắt, mình lại tốt đẹp đến vậy.Tống Việt Tuyết nghe Đường Yêu miêu tả, không chút suy nghĩ liền biết, đối phương căn bản không phải nhìn trúng mình.Cô lắc đầu, nói: "Cô nương, ngài có chuyện gì muốn nhờ đúng không?"Nếu không thì sao có thể tùy tiện nói thích một một tiểu thái y như vậy được.Tống Việt Tuyết cảm thấy cô nương trước mắt chắc chắn có yêu cầu gì đó.Cô biết thân phận của vị cô nương này, cùng là con gái. Nếu không phải chuyện gì quá lớn, chỉ cần giúp một tay, cô vẫn sẵn lòng giúp.Đường Yêu nghe vậy, có chút lung lay. Nếu không cần cách câu dẫn mà vẫn có thể khiến đối phương giúp mình thì đương nhiên tốt. Tuy nhiên, nàng lại có chút cảnh giác, sợ đối phương mật báo. Dù sao, cách đảm bảo nhất chính là buộc người ta lên cùng một con thuyền.Đường Yêu không phải người tốt lành gì, nếu không thì cũng không thể làm ra chuyện điên rồ, trái luân thường đạo lý như vậy.Nàng lay động chỉ trong vỏn vẹn vài giây, rồi lập tức bác bỏ ý nghĩ đó. Nàng không thể tùy tiện nói ra dự định của mình, dù sao cũng phải có được điểm yếu để khống chế vị tiểu thái y kia trong tay đã.Nàng đột nhiên hỏi: "Trong nhà ngài có vợ con chưa?"Đường Yêu đã quyết định hiến thân, nhưng đột nhiên lại nghĩ, nếu đối phương đã có gia đình, và vợ chồng lại tình sâu nghĩa nặng thì sao? Nàng dù muốn sống, nhưng lại không đành lòng làm tổn thương người phụ nữ khác.Tống Việt Tuyết không hiểu sao cô nương trước mắt lại có suy nghĩ bay bổng đến vậy. Cô nghĩ nghĩ, rồi quyết định nói thật: "Chưa thành hôn."Đường Yêu nghe thấy đối phương nói vậy thì thở phào, nhưng rồi lại nghĩ đến điều khác.Đối phương xem ra đã đội mũ rồi, tại sao vẫn chưa cưới vợ? Chẳng lẽ cơ thể có vấn đề?Nếu cơ thể không tốt thì sao?Đường Yêu không kìm được lại hỏi: "Thân thể ngài không có vấn đề gì chứ?"Tống Việt Tuyết càng thêm khó hiểu, cô nói: "Không có."Đường Yêu: "À."Tống Việt Tuyết nghe thấy đối phương "à" một tiếng, rồi gật đầu, nói tiếp: "Vậy ngài có người trong lòng nào không?"Tống Việt Tuyết lắc đầu.Đường Yêu lúc này mới thực sự yên tâm.Nàng đứng dậy, rồi chân trần bước xuống giường.Tống Việt Tuyết vốn đang quỳ trên mặt đất, đây là tư thế bắt mạch của thái y trong cung đối với tần phi.Cô căn bản không cần cố ý nhìn xuống cũng có thể trông thấy một đôi chân ngọc.Đôi chân ngọc ấy thon gọn, trắng trẻo, vô cùng đáng yêu, khiến người ta trợn tròn mắt nhìn.Đường Yêu không cố ý lộ chân. Buổi sáng trời lạnh, Nhứ Nhi mang bình nước nóng đến, nói là có thể làm ấm chân. Đi tất vào thì bị cách một lớp nên không nóng lắm, vì vậy nàng mới cởi tất ra.Hiện tại quá căng thẳng, nên nàng đã quên mất chuyện này.Đợi đến khi cảm thấy chân lạnh buốt, nàng mới nhận ra mình đã quên mang tất.Chân của con gái không thể tùy tiện cho người khác nhìn. Nhận ra mình đã bị nhìn thấy, Đường Yêu lập tức đỏ mặt.Nhưng nghĩ đến việc mình sắp làm, nàng lại lần nữa ra vẻ trấn tĩnh, nhanh chóng bò lên giường, rồi rụt chân vào trong chăn.Nàng dùng chân cọ xát chăn, không kìm được nghĩ đến việc trong chăn vẫn ấm áp hơn.Tống Việt Tuyết nhìn cảnh tượng này sững sờ một chút, sau đó chỉ nghe thấy cô nương trước mắt đỏ mặt, nói: "Tống thái y, ngài có muốn lên giường không?"Cô còn chưa hiểu rõ ý đối phương, liền lại nghe thấy đối phương nói: "Ngươi nhanh lên một chút, nửa khắc đồng hồ được không? Không được quá lâu, lát nữa Nhứ Nhi sẽ quay lại."*Nửa khắc đồng hồ: khoảng 15 phút.Đường Yêu đã tính toán thời gian. Lãnh cung không có bếp lò, sắc thuốc tốn công tìm củi, rồi lại phải đun nóng bình, tóm lại không dưới nửa khắc đồng hồ là không xong được.Vì vậy, Đường Yêu nghĩ đến việc tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng phá thân, nhanh chóng đuổi người xuống giường, rồi uy hiếp cô."Không được, nửa khắc đồng hồ có vẻ hơi lâu. Hay là nửa nén hương đi."*Nửa nén hương: khoảng 5-10 phút.Đường Yêu băn khoăn một lúc, cuối cùng quyết định chỉ để Tống Việt Tuyết ở trên giường nàng nửa nén hương.Nàng không biết lễ Chu Công là gì, chỉ mơ hồ biết hai người muốn ở chung một giường.Sắc mặt Tống Việt Tuyết từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, cuối cùng trở lại màu sắc bình thường.Cô nhìn thẳng, nói: "Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân."Đường Yêu nghe cô nói vậy, chỉ cho là cô vẫn còn giả vờ đứng đắn, trong lòng thầm khinh thường. Nàng nghĩ: "Đã biết nam nữ thụ thụ bất thân, sao ngươi nhìn thấy ta lại đỏ mặt? Mà lại nhịp tim cũng đập không tự nhiên nữa."Khi Đường Yêu nắm lấy cổ tay Tống Việt Tuyết, nàng sờ được mạch đập của cô. Rõ ràng đó là nhịp tim đang đập nhanh. Đường Yêu có thể không cảm nhận được những thứ khác, nhưng nhịp tim nhanh hay chậm thì nàng vẫn có thể sờ ra.Nàng vì căng thẳng nên đối với Tống bác sĩ thì tim đập nhanh. Nhưng vì sao Tống bác sĩ lại tim đập nhanh khi ở cạnh nàng? Chẳng lẽ không phải vì có cảm giác đặc biệt với nàng sao?Đường Yêu nói: "Ngươi gạt người, ta đã sờ được rồi. Khi ta sờ vào cổ tay ngươi, ngươi rõ ràng là tim đập nhanh."Tống Việt Tuyết nhất thời im lặng, không nói nên lời. Cô có thể nói gì đây? Cô đúng là cảm thấy người trước mắt như tiên giáng trần. Bị một người như tiên nữ chạm vào cổ tay, bảo tim không đập nhanh thì chính bản thân cô cũng không tin.Đường Yêu cuối cùng vẫn không làm gì, Tống Việt Tuyết cũng không làm gì nàng. Không phải vì lý do nào khác, mà là vì Nhứ Nhi đã trở về.Tống Việt Tuyết nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, không kìm được nhìn Đường Yêu. Thế là cô thấy vẻ mặt phiền muộn của đối phương. Đối phương dường như rất hối hận vì đã không hành động sớm hơn với cô.Tống Việt Tuyết không rõ ý đồ của Đường Yêu là gì. Chắc chắn không phải vì thâm cung cô quạnh. Cô cảm giác đối phương không phải là người phóng đãng như vậy.Vì Nhứ Nhi đã quay lại, nên Đường Yêu không tiện làm gì nữa. Tống Việt Tuyết cũng không nghĩ nhiều, cô muốn quay về.Đường Yêu không chịu từ bỏ cơ hội duy nhất. Khi Tống Việt Tuyết sắp rời đi, nàng đứng dậy giữ chặt ống tay áo của cô. Dưới ánh mắt trợn tròn của Nhứ Nhi, nàng không chút do dự hỏi: "Ngươi lần sau có tới không?"Tống Việt Tuyết nghe vậy, thân hình khựng lại.Cô không phải kẻ ngốc, cũng biết một cô nương như vậy chắc chắn rất coi trọng danh tiếng. Đã có thể đi một bước cờ hiểm hóc, nhất định là có mưu đồ.Bây giờ Hoàng đế sắp băng hà, cô đại khái biết đối phương có ý đồ gì.Cô nói: "Cô nương, ta không giúp được gì."Đường Yêu tự nhiên biết đối phương không thể giúp được quá nhiều, nhưng về thuốc men thì đối phương vẫn có thể giúp đỡ.Nàng lắc đầu, nói: "Ta mặc kệ, ta chỉ muốn hỏi ngươi lần sau có tới không."Một cô nương đặt toàn bộ hy vọng lên người mình, Tống Việt Tuyết nhất thời cảm thấy gánh nặng, đè nặng đến mức cô khó thở. Cô không biết mình có tài đức gì mà lại gánh chịu tất cả hy vọng của một cô nương.Cô lần đầu cảm thấy mềm lòng, sau đó có ý định nói bí mật của mình cho đối phương.Thực tế, Tống Việt Tuyết nghĩ vậy, và cũng làm như vậy, ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao.Từ lần gặp đầu tiên, mỗi cái nhăn mày, cử chỉ của cô nương này cũng có thể khiến lòng cô lay động.Cô đã lớn đến vậy, lần đầu tiên lại nói bí mật của mình cho một cô nương xa lạ.Cô quay người, cúi xuống, nói nhỏ bên tai Đường Yêu: "Đường cô nương, ta hiểu được tâm tư của ngài, bất quá ta là nữ nhi."Đường Yêu lúc đầu thấy Tống Việt Tuyết quay người, tưởng cô hối hận, sau đó mới nghe thấy những lời cô nói.Đường Yêu ban đầu sửng sốt, sau đó nghĩ: "Thảo nào!" Thảo nào cái cổ đối phương lại trắng đến vậy.Tống Việt Tuyết nghĩ rằng Đường Yêu cần nam giới giúp đỡ những chuyện nàng muốn làm. Khi cho đối phương biết mình là nữ giới, chắc hẳn đối phương sẽ từ bỏ ý định.Nào ngờ, Đường Yêu lại nghĩ: "Thì ra là nữ giới, con gái còn tốt hơn! Con gái chẳng lẽ không tốt hơn đàn ông sao? Nếu nhất định phải ủy thân cho người, ai lại không thích cô nương mềm mại, nũng nịu mà lại đi thích lũ đàn ông hôi hám đó chứ?"Nàng chỉ muốn thuốc, và điều đó không liên quan đến việc đối phương là nam hay nữ.Tống Việt Tuyết nói xong định quay người rời đi, nhưng không ngờ lại một lần nữa bị người ta kéo chặt ống tay áo.Cô quay người lại, đã thấy ánh mắt Đường Yêu sáng quắc nói: "Tống thái y, ngài lần sau lại đến chứ?"----Lời tác giả: Đường Yêu: Con gái tốt hơn, thơm tho, lại còn có tỷ tỷ xinh đẹp.