[BHTT][EDIT-HOÀN] Sư muội của ta sao có thể là nữ phụ độc ác

Chương 79. Khả tiếu - Hắn chết rồi sao?



Từ Thanh Tư ôm chặt Ôn Lân Nhi, dễ dàng tiếp cận Lộ Ngạn. 

Một tay đỡ lấy cái đầu lảo đảo của Ôn Lân Nhi, tay kia nắm chặt bàn tay nàng để cầm kiếm Tuyết Sinh. 

Lão già lúc này đã lực lượng đại tăng, trở nên vô cùng tự phụ, không chút e ngại bọn họ, thậm chí còn nhìn bọn họ vật lộn với ánh mắt thích thú. 

Từ Thanh Tư dìu tay Ôn Lân Nhi, ngay cả kiếm cũng cầm không vững, thẳng tay đâm vào tim hắn. 

Lão già không né tránh, đứng nguyên tại chỗ đầy tự tin, chờ đợi bọn họ bị đẩy lui như trước hoặc bị hút khô tinh khí như Thả Đào Đào. 

Khi Tuyết Sinh đâm thẳng vào ngực hắn, lão già không thể tin nổi, đờ đẫn không kịp phản ứng. Tiếp đó, bọn họ lợi dụng lưỡi kiếm, như cưa gỗ cưa đứt nửa người và một cánh tay của hắn. 

Cuối cùng lão già cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi, đau đến mức không thể suy nghĩ, chỉ nằm trên đất gào thét. 

Từ Thanh Tư thừa thắng xông lên, dựng thẳng kiếm, đâm vào miệng hắn, vặn mạnh chuôi kiếm, khiến lưỡi, răng đến cả hàm dưới của hắn quện vào nhau, máu đỏ phun ra như suối. 

Hắn không thể phát ra âm thanh khó chịu nữa, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng. 

Từ Thanh Tư đâm xuyên hốc mắt, móc nhãn cầu bóp nát, cắt mũi để lộ xương sống mũi. 

Chém vỡ hộp sọ, chất xám hồng và óc trắng xám phun ra, xương đâm vào đầu ngón tay nàng nhưng không cảm thấy đau. 

Lưỡi kiếm hướng xuống, từ từ như kéo cưa cắt đứt cổ hắn, đốt sống cổ nhỏ nhắn như đầu chuột, dễ dàng bẻ thành từng khúc như bẻ tre. 

Xương của hắn bị ma khí ăn mòn đen kịt, như dính mực. 

Mũi kiếm tiếp tục đâm xuống, mổ ngực, moi gan phổi, máu tóe khắp nơi, bắn đầy mặt nàng, mồ hôi hòa lẫn máu hắn theo sợi tóc rủ xuống nhỏ giọt. 

Đôi mắt nàng sáng rực, sáng đến mức mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, biểu cảm trở nên tê liệt, nước mắt từ khóe mắt lăn dài, rơi xuống thi thể nát bấy đã mất sinh khí. 

Lan Chúc tựa lưng vào đống xương, đôi mắt đỏ đen chuyển đổi liên tục, ma khí trên người lúc có lúc không, mí mắt nặng trĩu, tâm ma đã không thể kìm nén, muốn thừa cơ đoạt quyền, nhưng ý thức Lan Chúc quá mạnh, liên tục bị đè nén. 

Nàng liếc nhìn đại sư tỷ đằng xa, muốn tìm nàng, nhưng tâm ma quấy nhiễu khiến vết thương lành chậm, sức lực nhanh chóng tiêu hao, ngay cả thở cũng khó khăn. 

Từ Thanh Tư rạch ruột hắn, mở xương sườn, bẻ gãy từng chiếc, triệu hồi Chúc Lung hóa đèn, tiếp theo là tiếng "đùng đùng", những chiếc đèn lồng sắc nhọn liên tục đập vào xương hắn. 

Nàng như những nữ tử giặt đồ bên sông dùng chày đập quần áo, như đầu bếp trong bếp đầy khói dùng dao băm nhân bánh, động tác máy móc nhưng mạnh mẽ dùng kiếm của tiểu sư muội chặt thịt Lộ Ngạn. 

Mùi tanh của máu hòa lẫn ma khí bốc lên từ đống thịt vụn, muốn bám vào Tuyết Sinh xâm nhập cơ thể Từ Thanh Tư. 

Nhưng phát hiện oán niệm và phẫn hận trong người nàng còn mạnh hơn ma khí, không những không phụ thân thành công, ngược lại bị nuốt chửng tiêu hóa. 

Oán khí mạnh lên, tốc độ chặt thịt của Từ Thanh Tư càng nhanh. 

Tiếng máu bắn tung tóe, tiếng thịt vụn va vào nhau, tiếng xương vỡ thanh và tiếng dao rạch thịt hòa vào nhau tạo thành giai điệu, như âm nhạc du dương. 

Nàng chợt hiểu tại sao tu nhạc có thể tìm được đạo tiên, bởi nó khiến lòng người vui vẻ. 

Từ Thanh Tư toàn thân dính máu, ngoài của mình còn có của Ôn Lân Nhi và Lộ Ngạn. 

Dây thần kinh căng thẳng khiến mắt nàng mở to, lòng trắng gần như nuốt chửng con ngươi đen sáng, vai lên xuống, thở gấp, vô cùng phấn khích. 

Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ kỳ lạ ở đâu. 

Lộ Ngạn đã trở thành một đống thịt vụn lẫn xương, không còn nhận ra từng là con người. 

Dù mang ra hàng thịt heo bán cũng không ai thấy lạ. 

Chết như vậy sao? 

Nàng đờ đẫn, không dám tin. 

Dễ dàng như thế sao? 

Một nhát chém nhẹ nhàng của Ôn Lân Nhi, lại là nỗi ám ảnh tiểu sư muội sáu kiếp không thể thực hiện. 

"Ha." Nàng bật cười, trên mặt không có nụ cười, chỉ có sự mỉa mai. 

Thật khả tiếu. 

Lòng bàn tay phát ra ngọn lửa, thiêu rụi toàn bộ thịt vụn và xương. 

Thịt tươi bị lửa nướng, thoáng chốc bốc mùi thơm, ngọn lửa mạnh lên, thịt cháy xém, mùi khét tỏa ra, hơi hắc. Lửa càng mạnh, mỡ người trong veo chảy ra, mùi dầu mỡ bốc lên. 

Nàng nuốt chửng viên đan bổ linh vừa lấy được, linh lực dồi dào khiến ngọn lửa bùng lên, nhiệt độ tăng cao làm khô mỡ người, xương cốt xung quanh cũng khô nứt. Sợ Lộ Ngạn trở lại, nàng tập trung toàn bộ linh lực vào tay tăng sức mạnh ngọn lửa. 

"Vậy... có tính là chết chưa?" Từ Thanh Tư lẩm bẩm. 

"Tính." 

Một giọng nói vang lên phía sau, nàng vội quay đầu, thấy một chiếc váy màu xanh nhạt, ngẩng lên nhìn thấy một người khổng lồ đang cúi nhìn mình. 

Từ Thanh Tư cảnh giác lùi lại, vô thức nhìn về phía các sư muội phía sau. Tiểu sư muội lỗ thủng ngực đã lành, tam sư muội xương cốt trở về vị trí, nhị sư muội được Tiểu Trúc ôm, sắc mặt đã hồng hào, ba người ngồi cùng nhau, tinh thần khá tốt. 

Nàng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ người này đã giúp bọn họ trị thương? 

Cảm thấy đối phương không có ác ý, nàng lập tức chạy đến chỗ các sư muội. 

Từ Thanh Tư: "Các ngươi không sao chứ?" 

Dĩ Khanh vừa lúc nãy khi Từ Thanh Tư rời đi đã ngất. 

Nàng thử hơi thở của Na Hâm Hâm, đều đặn, cũng đang ngủ như Dĩ Khanh. 

Lan Chúc mọi vết thương đều lành hẳn, nhưng để không làm phiền đại sư tỷ thiêu xác, đã đợi phía sau. 

Lan Chúc nhận ra nghi hoặc của Từ Thanh Tư, khẽ nói: "Không sao, đó là Linh Ngọc tiên tôn." 

Từ Thanh Tư giật mình: "Sao nàng lại tới?" 

Linh Ngọc nhấc Ôn Lân Nhi lên, đặt tay lên cổ nàng, không lâu sau cổ Ôn Lân Nhi đã thẳng lại, sau đó nhẹ nhàng vuốt qua đỉnh đầu và mắt, vết thương lành lại, nhưng mắt không phục hồi. 

Nàng quan sát kỹ Ôn Lân Nhi đang hôn mê, như đang xem xét một món đồ chơi. 

Lan Chúc nói: "Ta gọi nàng tới." 

Từ Thanh Tư: "... Vậy thì đúng lúc thật." 

Không sớm không muộn, vừa lúc nàng giết xong Lộ Ngạn. 

Lan Chúc: "Hắn chết rồi sao?" 

Từ Thanh Tư: "Chết rồi." 

Lan Chúc: "Ừ, chết rồi." 

Nàng đưa tay lau sạch vết máu và nước mắt trên mặt nàng. 

Từ Thanh Tư đứng đó, ngoan ngoãn vô cùng. 

Linh Ngọc cầm Ôn Lân Nhi như cầm gà con, tìm đến Thả Đào Đào thoi thóp. 

Xoay vòng tay, thu nàng vào trong, sau đó quay lại trước mặt Từ Thanh Tư, ném Ôn Lân Nhi cho bọn họ, động tác tuy thô lỗ nhưng lại nhẹ nhàng rơi vào tay bọn họ. 

Nàng cao lớn như cây cổ thụ, mấy người phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt. 

Linh Ngọc: "Ta đưa các ngươi lên, hay các ngươi tự lên?" 

Từ Thanh Tư cảm thấy vinh hạnh, vội nói: "Chúng ta còn chưa tìm được thi thể tiền bối Văn Anh, việc này..." 

Linh Ngọc thiếu kiên nhẫn ngắt lời: "Không cần tìm." 

Nàng giơ tay búng tay, một thi thể nữ tử đột nhiên xuất hiện, theo động tác vẫy tay của nàng, dần dần bay về phía Từ Thanh Tư. 

Từ Thanh Tư đưa tay đón lấy. 

Linh Ngọc lại hỏi: "Đi hay không." 

Từ Thanh Tư thấy nhiệm vụ hoàn thành, vội nói: "Đa tạ tiền bối... tương trợ." 

Nửa câu sau chưa nói xong, nàng đã thấy trước mắt lóe lên, tầm nhìn bỗng sáng rõ, không tự chủm nheo mắt, khi thích ứng với ánh sáng, phát hiện Linh Ngọc đã biến mất, mà bọn họ cũng đã ở phía đối diện Đỉnh Thiên Nhai. 

Từ Thanh Tư chưa từng gặp Văn Anh, nhưng đã thấy tranh của nàng, dù thi thể và bức tranh rất giống, nhưng nàng vẫn nghi hoặc: "Đây thật sự là Văn Anh sao?" 

Không phải nói Linh Ngọc và Văn Anh là tỷ muội ruột sao, tại sao đối với người thân, Linh Ngọc lại tùy tiện như vậy? 

Thi thể được bảo quản rất tốt, hồng hào có sức sống, nếu không phải không thở, trông như một nữ tử đang ngủ bị bắt đến. 

Lan Chúc đoán được nghi hoặc của nàng, nói: "Tu vi của Linh Ngọc cách thành tiên chỉ một bước, đã không bị bất cứ tình cảm nào trói buộc, dù là máu mủ, với nàng cũng không khác người qua đường." 

Từ Thanh Tư ảm đạm: "Ra là vậy..." 

Tu tiên là đối xử bình đẳng với tất cả mọi người sao? 

Nàng không phải lần đầu nghe câu này, nhưng không hiểu sao cảm thấy nghẹn ở lòng. 

"Tối quá." Ôn Lân Nhi tỉnh dậy, nàng ngồi trên đất sờ soạng, nghe thấy tiếng bọn họ, hỏi: "Từ sư tỷ, các ngươi không sao chứ?" 

Từ Thanh Tư mím môi: "Không sao." 

Ôn Lân Nhi thở phào, nhưng có chút buồn bã: "Xin lỗi Từ sư tỷ, muội không làm tốt." 

Từ Thanh Tư: "Không sao, ta không nên để ngươi đi một mình." 

Ôn Lân Nhi thận trọng: "Vậy muội còn được học kiếm không?" 

Lan Chúc không nói gì, Từ Thanh Tư không tiện hứa hộ. 

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Dĩ Khanh và Na Hâm Hâm vẫn đang ngủ, Ôn Lân Nhi không có mắt, đảo hốc mắt trống rỗng nhìn quanh. 

Nhưng không thấy gì, nàng lo lắng hỏi lại: "Từ sư tỷ, các tỷ đi rồi sao?" 

Từ Thanh Tư: "Không, chúng ta ở đây." 

Ôn Lân Nhi thở phào, muốn dụi mắt, Từ Thanh Tư không kịp ngăn, ngón tay nàng đã chạm vào hốc mắt. 

Kết quả ngón tay xuyên thẳng vào lỗ hổng, nàng hoảng hốt sờ soạng: "Từ sư tỷ, mắt muội đâu?" 

Từ Thanh Tư không biết trả lời thế nào. 

Ôn Lân Nhi chợt nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, tự hỏi tự đáp: "Muội quên mất, Thả Đào Đào móc mất rồi, nhưng tại sao người không đau mà mắt lại mất, Từ sư tỷ biết tại sao không?" 

Giọng nàng run rẩy, tuổi còn nhỏ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh khi mất đôi mắt. 

Từ Thanh Tư không nỡ, chợt thấy trên tua kiếm của tiểu sư muội có hai hạt trắng, nhớ ra đó là mắt của Hoắc Man. 

Nàng dừng lại, nói: "Thả Đào Đào và Lộ Ngạn đã xử lý xong, mắt ngươi không sao, một thời gian nữa sẽ khỏi." 

Ôn Lân Nhi chỉ nghĩ nàng đang an ủi, đã quyết định ra ngoài tu luyện thì sớm nghĩ đến việc bị thương, tu tiên vốn gian nan, chuyện này không có gì, chỉ hơi buồn mà thôi. 

Để không phá hỏng không khí, nàng giả vờ vui vẻ, nhưng nụ cười trông khá khó coi. 

Từ Thanh Tư xoa đầu nàng, gọi tỉnh nhị sư muội và tam sư muội. 

Kể lại chuyện Linh Ngọc vừa tới, mọi người nghe xong cuối cùng cũng thả lỏng. 

Việc cấp bách bây giờ là đưa thi thể đến tay Vân Anh.

Bọn họ vác thi thể Văn Anh quay trở lại rừng yêu giới, đến hố trời chứa nước. 

Nhưng khi đến hang động, phát hiện đâu còn hố nước, chỉ toàn đất. 

Từ Thanh Tư kinh ngạc: "Chẳng lẽ lối vào liên quan đến lực lượng của Thả Đào Đào?" 

Lan Chúc: "Ừm." 

Từ Thanh Tư: "Có cách nào vào bí cảnh không?" 

Lan Chúc trầm mặc. 

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...