[BHTT][EDIT-HOÀN] Sư muội của ta sao có thể là nữ phụ độc ác

Chương 78. Thiên Nhai - Ta có một kế sách điên rồ



Những tán cây che kín bầu trời dần co rút lại, lộ ra khoảng không đen kịt phía trên. 

Ý thức Lộ Ngạn hoàn toàn bị đè nén, lão già chiếm cứ chủ vị, rõ ràng cảm nhận được sự bất ổn của thân thể này. 

Hắn nhận ra hành động của mấy người phía sau, cũng hiểu rõ đặc tính cường đại của Lộ Ngạn, thản nhiên ngồi chờ bọn họ tới. 

Từ Thanh Tư đương nhiên không ngốc mà xông vào, chỉ đứng từ xa quan sát. 

Ôn Lân Nhi:"Chúng ta tiếp theo phải làm gì?"

Từ Thanh Tư trầm tư một lúc, liếc mắt nhìn Lan Chúc, rút kiếm Tuyết Sinh trao vào tay nàng, nói: "Ngươi đi giết hắn."

Ôn Lân Nhi kinh ngạc: "Muội? Từ sư tỷ đang đùa sao?"

Từ Thanh Tư: "Ngươi không thử sao biết được?"

Ôn Lân Nhi lắc đầu: "Không được không được, các tỷ đánh không lại, ngay cả yêu quái vừa nãy..."

Nàng liếc nhìn Thả Đào Đào đã biến dạng không nhận ra, ấp úng: "Nàng ấy còn không địch nổi, huống chi là muội."

Dĩ Khanh cũng ngạc nhiên, nhưng không nói gì, Na Hâm Hâm và bật cười, chỉ vào Ôn Lân Nhi chế giễu: "Nàng còn không bằng ta."

Từ Thanh Tư nói: "Ngươi đừng quên, hắn bây giờ chỉ là phàm nhân, toàn thân không có pháp bảo hộ thể, còn ngươi không chỉ có bảo khí của sư phụ, còn có bản mệnh kiếm của Lan sư tỷ, ngươi không phải muốn học kiếm sao? Đúng lúc cho chúng ta xem thiên phú của ngươi."

Ôn Lân Nhi mặt mày ủ rũ, nói nhỏ: "Nếu muội không giết được hắn, muội còn được học nữa không?"

Từ Thanh Tư cười: "Đương nhiên là không."

Lan Chúc: "Đi đi."

Dĩ Khanh và Na Hâm Hâm vẫy tay như vĩnh biệt. 

Ôn Lân Nhi mặt tái mét, do dự nhận lấy kiếm, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, chuôi kiếm trơn trượt, mấy lần suýt rơi. 

Ôn Lân Nhi bước hai bước về phía trước, vẫn không dám tin, quay đầu hỏi: "Từ sư tỷ, tỷ thật sự không đùa chứ? Tỷ vẫn chưa tỉnh à?"

Từ Thanh Tư: "Nếu ngươi giết được hắn, không chỉ Lan sư tỷ dạy kiếm, ta cũng dạy ngươi thương pháp, bất cứ thứ gì chúng ta biết, đều truyền thụ cho ngươi."

Ôn Lân Nhi mắt sáng rực: "Thật sao? Nếu muội không giết được hắn, các tỷ sẽ tới cứu muội chứ?"

Nàng không phải kẻ ngốc, cũng cảm nhận được sự cách biệt của bốn người kia với mình, dù không nói ra nhưng trong lòng vẫn muốn hòa nhập. 

Từ Thanh Tư không nói gì. 

Lan Chúc nói: "Sẽ cứu, đi đi."

Ôn Lân Nhi nhận được lời hứa, như có chỗ dựa, lập tức trỗi dậy chiến ý, tiến về phía Lộ Ngạn. 

Từ Thanh Tư hơi kinh ngạc trước câu trả lời của nàng, nhưng không nói gì, chỉ cho rằng nàng đang dỗ dành, liếc nhìn bóng lưng Ôn Lân Nhi đang xa dần. 

Sau đó kéo Na Hâm Hâm lại gần, nói nhỏ: "Bây giờ ngươi có thể khống chế côn trùng không?"

Lời vừa dứt, chưa kịp Na Hâm Hâm trả lời, đã cảm thấy một luồng gió nóng vô danh thổi tới sau lưng. 

Mấy người nhạy cảm quay đầu. 

Thả Đào Đào bị đâm thành sàng, đứt hết mạch lạc, chặt đứt tất cả kinh mạch, đứng dậy. 

Nàng mềm nhũn như không xương, lơ lửng giữa không trung, tất cả vết thương đang lành lại với tốc độ kinh người, ngay cả vết thương độc ban đầu cũng nhanh chóng khôi phục. 

Bốn người nhanh chóng né ra. 

Từ Thanh Tư biết ngay nàng không dễ chết như vậy, nàng nuôi dưỡng họ Hoắc mấy trăm năm, không tin nàng chưa từng lấy máu. 

Thả Đào Đào toàn thân bốc khí đen, từ dáng vẻ mềm oặt dần khôi phục hình dáng cường tráng ban đầu, chỉ có điều dù toàn thân lành lặn, nàng vẫn cúi đầu. 

Từ Thanh Tư đưa mắt nhìn xuống, thấy đôi mắt đen kịt của nàng. 

Lan Chúc cũng nhận ra, sắc mặt ngưng trọng, vừa định mở miệng, bóng đen đã lóe lên trước mặt. 

Ôn Lân Nhi không biết động tĩnh phía sau, đầy nhiệt huyết tiến lên, như một binh sĩ xông vào chiến trường. 

Lộ Ngạn quay lưng lại, nàng trong lòng hoang mang, nàng luôn được sư phụ bảo vệ chu đáo, chưa từng làm việc nặng, ngay cả xước tay sư phụ cũng cuống quýt dùng đủ loại linh dược trị liệu. 

Chỉ vài ngày, những gì nàng thấy đủ đảo lộn nhận thức trước đây, nhưng nàng chưa từng giết người, dù lúc nãy đạp Thả Đào Đào cũng chỉ vì quá tức giận, không dám dùng binh khí. 

Sư phụ nói, tu sĩ phải cứu đời giúp dân, trừ ác cho dân, trừ khi bất đắc dĩ, không nên can dự vào sinh tử của phàm nhân, chỉ cần làm tốt bổn phận, kẻ xấu tự có người trừng phạt, còn tu sĩ ngoài trừ yêu diệt ma, bất cứ oan hồn nào cũng có thể khiến tu vi tan thành mây khói. 

Đây là lần đầu tiên nàng định giết một người sống. 

Nàng hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến lời hứa của hai sư tỷ, lại trỗi dậy chiến ý. 

Kiếm của Lan sư tỷ hơi nặng, sức nàng yếu, hai tay run nhẹ. 

Nàng nhắm mắt, nhất quyết vung kiếm, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng kêu đau đớn. 

Nàng quay đầu kinh ngạc, thấy bốn vị sư tỷ vừa cổ vũ mình, giờ đã bị đánh tơi bời, bất tỉnh nhân sự. 

Bóng đen che phủ, ngẩng đầu lên, thân hình quỷ dị của Thả Đào Đào không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng. 

Đỉnh đầu đau nhói, hồng vụ từ bốn phía tràn xuống, chẳng mấy chốc, nàng cảm thấy thứ gì đó lóe lên trước mắt, sau đó không nhìn thấy gì nữa, cơn đau mắt át cả đỉnh đầu, nàng muốn hét lên nhưng cổ họng bị bàn tay lạnh giá bóp chặt, sau đó như rác rưởi bị ném đi. 

Lan Chúc ngực xuyên một lỗ máu lớn, Na Hâm Hâm toàn thân xương cốt đảo lộn, thân thể biến dạng dị thường. 

Dĩ Khanh nhổ ra một ngụm máu đen, cánh tay phải gãy gập ghềnh, nửa dưới mất cảm giác, quay đầu nhìn, hai chân vẫn còn nhưng chỉ còn trơ xương, Tiểu Trúc bò ra từ cổ áo. 

Một chiếc thẻ cũng rơi theo, nàng dùng tay trái lật xem. 

"Vầng mây đen che phủ... đại hung...?"Nàng ngẩng đầu nhìn Thả Đào Đào đã biến thành một đám khói đen. 

"Xong rồi, sư tỷ đâu, Từ Thanh Tư..." Nàng nằm trên đất gọi lớn, nhưng không còn sức, lại sợ kinh động Thả Đào Đào. 

Từ Thanh Tư treo trên bức tường chảy nhớt, tường đang dần bao phủ thân thể nàng, có vẻ sắp bị nuốt chửng. 

Trong năm người, kẻ bất tỉnh, người không thể động đậy, chỉ có nàng còn tỉnh táo. 

Mắt Ôn Lân Nhi bị Thả Đào Đào móc ra gắn vào hốc mắt trống rỗng của mình, còn đôi mắt nguyên bản của nàng, chính là do Dĩ Khanh móc ra cho Tiểu Trúc ăn. 

Lão già bị Thả Đào Đào dọa sợ, nhưng không chạy, hắn biết mình sẽ không sao. 

Thả Đào Đào tức giận mất lý trí, hôm nay không giết được hắn, nhất định không buông tha. 

Lập tức mở cuộc tấn công một chiều. 

Dĩ Khanh giải trừ biến hình chú của Tiểu Trúc, hỏi: "Ngươi biết nói chưa?"

Tiểu Trúc giống hệt Dĩ Khanh mở miệng, vẫn chỉ là một cái lưỡi dài. 

Dĩ Khanh nghiến răng, thôi không nói cũng được, "Đi lấy con búp bê của Na Hâm Hâm, đừng kinh động người kia."

Tiểu Trúc hiểu ý, lặng lẽ lấy về búp bê. 

Dĩ Khanh một tay bị phế, tay trái không thể kết ấn, đành cùng Tiểu Trúc mỗi người một bên, hợp lực niệm chú. 

Nàng thầm đọc chú ngữ, dùng thuật "di hoa tiếp mộc" đổi Từ Thanh Tư trên tường chảy bằng búp bê. 

Búp bê nhỏ bé, nhanh chóng bị tường nuốt chửng, biến mất không dấu vết. 

Dĩ Khanh thở phào, nhưng không có thời gian định thần, vừa định gọi Từ Thanh Tư. 

Đánh nhau bên Thả Đào Đào lan tới, khiến vị trí sáu người lại tách ra, và Tiểu Trúc bị phát hiện. 

Nhưng Thả Đào Đào không tới, lão già đang hút ma khí trên người nàng, lực lượng trong nháy mắt bị hút mất hai thành, Thả Đào Đào đánh không đứt, chạy không thoát, chỉ còn nước bị hút. 

Dĩ Khanh nhăn nhó, bên cạnh là ống thẻ đã nát tan, chỉ còn ba thẻ, nàng rút ra xem. 

Đại hung, hung, đại hung. 

Lưỡng Nghi Kính xuất hiện vết nứt, nhưng may vẫn dùng được, sờ một cái. 

Tử môn. 

"Ta thật phục rồi." Dĩ Khanh nghiến răng nghiến lợi. 

Chẳng mấy chốc, khí đen trên người Thả Đào Đào bị hút gần hết, nàng như chó nhà có tang, trước mặt Lộ Ngạn không có sức phản kháng. 

Bất luận ai thắng thế, năm người bọn họ đều không có đường sống. 

Ôn Lân Nhi và Na Hâm Hâm sống chưa biết, tiểu sư muội trọng thương, đại sư tỷ... 

Đợi đã, đại sư tỷ từng nói, chính nàng đánh vỡ linh đài Lộ Ngạn. 

Tức là, đại sư tỷ có thể thương tổn Lộ Ngạn? 

Không đúng, lúc nãy đại sư tỷ bị khống chế tấn công Lộ Ngạn cũng bị đẩy lui. 

Đang suy nghĩ, đột nhiên thấy người nằm bên động đậy. 

Từ Thanh Tư gắng ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng Thả Đào Đào bị hút khô. 

Vết thương của nàng còn nghiêm trọng hơn Lan Chúc, từ cổ đến ngực trái, qua bụng xuống eo, một đường thẳng gần như xé toạc toàn thân, chỉ còn hông kết nối hai nửa, hai bên thậm chí không thể khép lại do xương nhô ra, trông cực kỳ quỷ dị. 

Dĩ Khanh mừng rỡ: "Ngươi chưa chết?!"

Từ Thanh Tư mặt tái nhợt: "Ngươi rất muốn ta chết sao?"

Từ Thanh Tư vụng về ghép hai nửa thân thể, nhưng nội tạng lệch chỗ, lại không có sức, mãi không xong. 

Trước đây nàng uống giọt tâm đầu huyết cuối cùng của Hoắc Chi, cùng Thả Đào Đào có đặc tính tương đồng, người khác bị thương nặng thế này dù tu vi cao cũng không chịu nổi. 

Lúc này ngoài đau đớn, nàng không cảm thấy gì khác, vẫn sống nhăn, nghĩ thầm huyết mạch quái dị này lại tồn tại lâu như vậy, còn để Thả Đào Đào hưởng lợi. 

Dĩ Khanh không có tâm trạng đùa cợt, vội nói: "Ta có một kế sách điên rồ, không biết được không."

Từ Thanh Tư: "Nói."

Dĩ Khanh: "Ngươi đã đánh vỡ linh đài Lộ Ngạn, ắt cũng có thể giết hắn, chi bằng..."

Từ Thanh Tư: "Ta giết không được hắn, có lẽ Ôn Lân Nhi có thể."

Dĩ Khanh đại khái đoán được Lộ Ngạn không phải dạng vừa, người thường không thể lấy mạng, liếc nhìn Ôn Lân Nhi xa xa không biết sống chết, lập tức đổi giọng: "Vậy thì để nàng tới."

Từ Thanh Tư hiểu ý nàng, cố gắng bò dậy, vết thương lành không nhanh như Thả Đào Đào, nhưng cũng hồi phục chút sức lực. 

"Ngươi bói quẻ chưa?"

Dĩ Khanh mím môi, tránh né: "Chưa."

Từ Thanh Tư ừ một tiếng, ánh mắt quét một vòng, dừng lại trên hình dáng kỳ quái của tam sư muội và tiểu sư muội ngực xuyên lỗ máu. 

Nàng dừng một chút, phía xa lão già no nê, vứt bỏ Thả Đào Đào, lập tức nhận ra Từ Thanh Tư đứng dậy. 

Oan gia ngõ hẹp. 

Ma khí không cần linh đài, chỉ cần thân thể chịu đựng được là có thể vận dụng, lão già hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ, không do dự xông tới. 

Từ Thanh Tư nhanh chóng lao đến chỗ Ôn Lân Nhi đầu đầy máu. 

Dù rất ghét nàng, nhưng suy cho cùng, Ôn Lân Nhi hiện tại chưa làm gì hại bọn họ, ngược lại rất nghe lời và lương thiện, thậm chí còn có chút láu lỉnh. 

Nàng tưởng rằng là nữ chính, nàng cũng như Lộ Ngạn, ít nhất trước khi bị vắt kiệt giá trị cuối cùng, sẽ không dễ dàng gặp nạn. 

Không ngờ lại dễ dàng bị móc mắt, cổ cũng bị bóp gãy, chỉ còn tơ hơi. 

Dù Từ Thanh Tư có oán hận thế nào, cũng không thể không phẫn nộ. 

Nàng đối diện ánh mắt Lộ Ngạn, trong lòng hận ý trào dâng. 

Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về ngươi?

[Tác giả có nói]

Chương sau nên chết rồi. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...