[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] TÌNH THÂM PHÙNG THỜI (Cover)

46-50



CHƯƠNG 46

Toàn bộ kỳ của "In and Out" đã được quay xong xuôi, còn lại là công việc hậu kỳ, các diễn viên cần trở về thành phố B để tham dự bữa tiệc do ban tổ chức mời.

Xe của ban tổ chức đưa mọi người trở về khách sạn. Dụ Ngôn và Tằng Khả Ny vốn là người địa phương ở Thành phố B, được trực tiếp đưa thẳng đến cổng khu Biệt thự Phượng Hoàng.

Bởi vì qua khoảng thời gian này, mọi người đều có chút mệt mỏi, cho nên buổi tiệc được lên kế hoạch cho ngày hôm sau.

Buổi tối Dụ Ngôn trở về liền ngủ một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, ba mẹ nói bóng nói gió hỏi nàng khi nào sống chung với Tằng Khả Ny, nàng cũng thành thật khai báo là sau khi quay phim xong. Mặc dù hai vị trưởng bối cảm thấy sẽ phải chờ lâu, nhưng bọn họ thấy đây cũng là công việc nên cũng không nói thêm nữa.

Buổi tối, Dụ Ngôn trang điểm nhẹ đi dự tiệc, ban tổ chức cũng mời một vài phóng viên của các phương tiện truyền thông hợp tác, cho phép họ quay phim các diễn viên trong một khoảng thời gian. Sau thời gian thỏa thuận, các phóng viên cũng là thành thật rời đi.

Đây là lúc mọi người hoạt động sôi nổi, Tần Vọng cầm lấy bình rượu, đi vòng quanh bàn tròn, rót rượu cho mọi người rồi lớn tiếng nói: "Nào, hiếm khi tụ tập với nhau, ăn xong bữa này cũng không biết ngày tháng năm nào gặp lại. Cho nên là hôm nay không say không về a!"

Vu Thục Thận cười nói: "Ta lớn tuổi rồi, không thể uống nhiều được. Mọi người cũng đừng uống nhiều quá."

Lục Tư Chu vuốt vuốt chai rượu, gật đầu tán thành: "Đúng vậy, nhất định không say không về. Thục Thận tỷ tùy ý, mấy người chúng ta cũng không thể tùy ý. Nếu chút nữa Dụ Ngôn không thể tự về, liền theo chúng ta đến khách sạn ở lại một đêm."

Từ Chỉ hai tay nâng ly, điềm đạm cười cười nói: "Tửu lượng của ta không tốt lắm, cho nên ta cùng Thục Thận tỷ tùy ý là được rồi. Nhưng hy vọng có thể tận lực nâng ly chúc mừng a."

Dụ Ngôn nâng ly rượu lên, trên mặt nở nụ cười, "Không sao, lúc nãy ta bắt taxi đến, đoán chừng A Vọng là muốn không say không về, ta nào dám lái xe tới."

"Cảm tình thật tốt a, đến, cheers!"

Tần Vọng nâng ly lên, mấy người cũng cùng nhau đứng dậy cụng ly. Tần Vọng và Dụ Ngôn, còn có Lục Tư Chu uống cạn ly, Vu Thục Thận và Từ Chỉ chỉ uống một nửa.

"Ai, nếu hôm nay mang theo người nhà thì thật tốt, như vậy sẽ càng náo nhiệt hơn. Lần trước ta cùng Lăng Mộng hàn huyên chuyện đầu tư, vẫn còn chưa nói xong." Tần Vọng vừa gắp đồ ăn vừa nói.

Vu Thục Thận nói: "Lăng Mộng với ta không rời đi nhanh như vậy. Có người họ hàng ở đây nên dự định ở lại thêm mấy ngày. Nếu có thời gian thì em có thể liên lạc với nó."

Tần Vọng đặt đũa xuống, vẻ mặt có chút vui mừng: "Được a, còn Tư Chu với Từ Chỉ, ta lúc trước đã nói với hai người ở đây có một khu phố ẩm thực đặc biệt ngon, là Dụ Ngôn giới thiệu cho ta. Thế nào, nếu không thì chúng ta cùng đi chơi một chút đi? Ngày mai ta cùng với Lam Lam dẫn đường. "

"Nghe cũng không tệ, để ta nghĩ lại..." Lục Tư Chu nghĩ nghĩ một chút.

Bên kia tán gẫu đến khí thế ngất trời, Vu Thục Thận quay đầu nhìn Dụ Ngôn đang ngồi bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền nói: "Tiếc thật, hôm nay không thể mang theo người nhà, ta còn muốn cùng Khả Ny nói chuyện a."

Dụ Ngôn sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười, "Thục Thận tỷ, hai người không phải đã thêm WeChat rồi sao? Ngươi có thể tìm nàng."

Quả nhiên, Vu Thục Thận rất thích Tằng Khả Ny, khoảng thời gian này ở trên xe lúc nào cũng cùng Tằng Khả Ny nói chuyện pháp luật, thỉnh thoảng Tằng Khả Ny cũng nói một ít vụ kiện mà cô đã ra tòa tranh luận. Vu Thục Thận cùng Đỗ Lăng Mộng thế nhưng nghe đến say sưa, còn nói sau này công ty có tranh chấp, nhất định sẽ tìm Tằng Khả Ny.

Nhưng lĩnh vực chuyên môn của Tằng Khả Ny không phải kinh doanh, cho nên cô đã tiến cử Trần Dật, một nam luật sư trong sở sư vụ. Nhưng mẹ con Vu Thục Thận vẫn rất thích Tằng Khả Ny.

Hơn nữa Vu Thục Thận cũng cho Tằng Khả Ny đánh giá: Ăn nói bất phàm, ôn hòa hữu lễ, nhìn có vẻ lãnh đạm nhưng không phải cao cao tại thượng.

Vu Thục Thận lắc đầu cười, nói, "Ta tìm nàng tán gẫu những chuyện liên quan đến vụ kiện, nghe tới có vẻ rất thú vị." Bà dừng lại một lúc rồi hỏi, "Này, Dụ Ngôn, hôm nay sao không để Khả Ny đến đón ngươi?"

Dụ Ngôn suy nghĩ một chút, chớp chớp mắt, nụ cười so với vừa rồi có thêm một chút ôn hòa, "Mới vừa trở về, để nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, nàng còn phải đi làm, cho nên ta không nói cho nàng biết."

“Cũng đúng.” Vu Thục Thận cười thở dài, dù sao Tằng Khả Ny cũng không cùng bọn họ chung một vòng tròn.

Mọi người ăn uống no say đến gần mười giờ tối mới tan cuộc. Bởi vì mấy người kia khuyên bảo, Tần Vọng cũng không có say, vài người cười cười nói nói bước ra khỏi phòng, muốn ra khỏi khách sạn.

"Này, ta nói này Dụ Ngôn, khi nào ngươi với Tằng luật sư mới có rượu cưới a? Đến lúc đó nhớ thông báo trước cho ta a. Dù sao ta cũng phải dành thời gian đến dự đám cưới của ngươi chứ!"

Tần Vọng một đường nhắc tới, rõ ràng không phải say rượu, nhưng tính khí của hắn khiến hắn giống như khi say sẽ nói hết sự tình.

Dụ Ngôn chỉ cười, sau đó ném lại một câu: "Còn sớm, ít nhất chờ ta quay phim trở về đã. Mấy ngày nữa ta vào đoàn quay phim rồi, phải tham gia đoàn trước để chuẩn bị."

"Mẹ ta ơi, Tằng luật sư cũng thật đáng thương a, vừa mới kết hôn liền một mình trong phòng. Dụ Ngôn, ngươi thật không có lương tâm..."

Khi một nhóm người bước ra khỏi sảnh khách sạn, tiếng nói chuyện cùng tiếng cười đùa đột ngột dừng lại. Có một người đang đứng trên bậc thang, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, thân hình thẳng tắp như trúc xanh, toàn thân toát ra hơi lạnh khiến người ta nhất thời không dám tới gần.

"Khả Ny? Sao ngươi lại ở đây?"

Dụ Ngôn vô thức đi về phía trước hai bước, bộ dáng này nàng đã quá quen thuộc, có thể có rất nhiều người bộ dáng giống với Tằng Khả Ny, nhưng cảm giác mà Tằng Khả Ny mang lại cho nàng không phải thứ mà ai cũng có thể bắt chước.

Tằng Khả Ny xoay người lại, ngũ quan qua ánh đèn không lạnh lùng như ban ngày. Cô khẽ mỉm cười với mọi người, sau đó nhìn Dụ Ngôn nói: "Ta đến đón ngươi."

Trong con ngươi Vu Thục Thận hiểu rõ, vừa rồi trong lúc nhàn rỗi bà trò chuyện với Tằng Khả Ny trên WeChat, vô tình nhắc đến tên khách sạn cùng đại khái thời gian tan cuộc.

Dụ Ngôn còn chưa kịp suy nghĩ làm sao Tằng Khả Ny biết là khách sạn này, lại làm sao biết bao giờ họ tan cuộc, thì mấy người phía sau đã cười mang ý tứ sâu xa thúc giục nàng.

"Dụ Ngôn, mau về nhà đi, đừng cô phụ tâm ý Tằng luật sư của chúng ta a..."

"Ừm ừm, mau về nhà bồi dưỡng cảm tình đi."

Vu Thục Thận cũng nở nụ cười: "Mau trở về đi, trên đường chú ý an toàn."

Tằng Khả Ny đưa tay ra nói: "Đi thôi, về nhà."

“Vậy chúng ta về đây, lần sau gặp lại.” Dụ Ngôn đành phải mỉm cười chào tạm biệt, nàng biết lúc này không thích hợp đi hỏi Tằng Khả Ny làm sao đến được đây.

Sau khi rời đi, Dụ Ngôn nắm lấy tay của Tằng Khả Ny, hai người đi đến gara lấy xe.

Vừa định mở miệng hỏi, Tằng Khả Ny đã chủ động nói: "Là Thục Thận tỷ vừa rồi tán gẫu với ta trên Wechat có nhắc đến tên khách sạn, còn nói đại khái thời gian tan cuộc."

Dụ Ngôn liếc mắc nhìn Tằng Khả Ny, không khỏi có chút buồn cười, "Thì ra là vậy, ta còn tưởng ngươi dùng siêu năng lực, phát hiện ta đang ở đâu chứ."

“Nếu thực sự có thì tốt rồi.” Tằng Khả Ny nhàn nhạt cười.

Hai người thoải mái nói chuyện, xe chạy về phía khu Phượng Hoàng. Tằng Khả Ny trực tiếp đậu xe trong gara của Dụ gia, cùng Dụ Ngôn đi bộ trở về. Khoảng chừng mười phút, vào lúc này tựa hồ thực ngắn.

Ngọn đèn đường kéo dài bóng của hai người, Dụ Ngôn phá vỡ im lặng, hỏi: "Khả Ny, ngày mai ngươi có đi làm không?"

Tằng Khả Ny lắc đầu, "Ngày kia mới đi. Đúng rồi, ta đã nói với ba mẹ ta rồi, chúng ta đã thương lượng chuyện hôn sự, chờ ngươi được thong thả rồi lại nói tiếp."

Dụ Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, cong khóe môi nói: "Ừm, ta cũng đã nói với ba mẹ ta rồi."

Tiếp tục đi như vậy, cổng nhà Thời gia đã cách hai người không xa, đèn đường hai bên cũng đi được vài bước thì lại vượt qua một cái khác. Hai người bất tri bất giác đi chậm lại, đến khi còn cách cổng lớn vài mét liền dừng lại.

Tằng Khả Ny trước tiên xoay người đối mặt với Dụ Ngôn, hôm nay Dụ Ngôn xõa tóc, dung mạo tự nhiên, gương mặt tựa như trăng thu, đó là vẻ đẹp mà Tằng Khả Ny luôn khắc sâu trong lòng.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Dụ Ngôn một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Dụ Ngôn, ngày mai ta gọi cho ngươi, được không?"

Dụ Ngôn mím môi mỉm cười, trong lòng đột nhiên có chút ngượng ngùng, "Gọi điện thoại mà còn phải hỏi sao? Ta không cho khi nào?"

Hai mắt Tằng Khả Ny không chớp, mím chặt môi, cuối cùng khẽ cười một tiếng kéo tay Dụ Ngôn, "Vậy ta về đây, ngươi ngủ sớm một chút."

Dụ Ngôn "ừm" một tiếng, ngón tay siết chặt bàn tay của Tằng Khả Ny, sau đó buông ra.

Tằng Khả Ny khắc chế thần sắc ôn nhu lộ ra, chậm rãi xoay người rời đi.

Lúc Dụ Ngôn nhìn bóng lưng của Tằng Khả Ny, trái tim đột nhiên có chút mất mát trước đây chưa từng có. Nàng đối với Tằng Khả Ny không có gì, nhưng lúc này lại có một tia nghĩ không nên sinh ra. Vào lúc này, lý trí nói với nàng rằng nàng không nên nhìn Tằng Khả Ny nữa, nhưng ý nghĩ đó đã dễ dàng đánh bại lý trí của nàng.

Nơi nào đó trong lòng nàng bỗng trở nên lỏng lẻo, nàng đột nhiên chạy về phía trước, vội vàng đuổi theo Tằng Khả Ny vừa mới đi được mấy bước, thanh âm cấp thiết như mất đi thứ gì đó: "Khả Ny!"

Tằng Khả Ny dừng chân xoay người lại, bắt gặp ánh mắt hoang mang của Dụ Ngôn, cô ngẩn ra một lúc, sau đó tựa như ý thức được gì đó, đưa tay đỡ lấy Dụ Ngôn, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? ngươi muốn nói với ta cái gì sao? Ta nghe."

"Khả Ny... chúng ta..." Dụ Ngôn cắn cắn môi, trong cổ họng nàng rõ ràng có lời muốn nói, nhưng không thể nói ra lời. Đặc biệt là khi nàng nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Tằng Khả Ny, lời nàng muốn nói càng mắc nghẹn trong cổ họng.

Nàng nhìn người đã cùng mình bên nhau hai mươi lăm năm, nghĩ đến người cũ mấy năm trước lại càng hoảng hốt.

Tử Thiến cùng nàng gặp nhau rồi yêu nhau, hai người có rất nhiều sở thích giống nhau. Thậm chí có một vài đề tài mà ban đầu hai người không thích, nhưng cũng vì đối phương nhắc đến mà dần dần tiếp thu. Hai người hợp nhau như vậy, yêu thích nhau như vậy, nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi một kết cục chia ly. Thậm chí còn không biết tại sao hai người lại chia tay.

Còn người trước mặt này thì sao? Dụ Ngôn bắt đầu cảm thấy đau lòng khi Tằng Khả Ny chưa nếm trải mùi vị của tình yêu mà đã giao nửa đời còn lại cho nàng. Nàng muốn thử một chút, không vì ước định mà cho Tằng Khả Ny một cái ôm, thậm chí là cho cô một cái hôn môi. Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, nàng bắt đầu sợ hãi.

Tằng Khả Ny như đã rút hết dũng khí, vươn tay ôm mặt Dụ Ngôn, ngữ khí tràn đầy thâm tình cùng thận trọng: "Dụ Ngôn, ngươi muốn nói cái gì, nói với ta. Mặc kệ là cái gì, ta cũng muốn nghe."

"Không... không có... không có..." hốc mắt Dụ Ngôn đỏ hoe, lắc đầu tránh thoát Tằng Khả Ny. Nàng miễn cưỡng lộ ra ý cười, từng bước lùi về phía sau, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn Tằng Khả Ny nữa "Ta không có gì muốn nói, ta muốn trở về nghỉ ngơi, ngủ ngon... "

Nàng xoay người trở về, Tằng Khả Ny vẫn đứng ở nơi đó nhìn cô, dùng chút sức lực còn sót lại gọi nàng: "Dụ Ngôn, ngươi thật không có gì muốn nói với ta sao?"

Bước chân của Dụ Ngôn dừng lại một chút, nhưng vẫn là không quay đầu lại.

Mãi đến khi Dụ Ngôn đi vào cửa lớn, của đã đóng lại, Tằng Khả Ny vẫn không di chuyển một bước.

Cô nhìn Dụ Ngôn từng bước từng bước đi xa, từng bước rời xa tầm mắt của cô. Trong mắt cô đều là tơ máu, hốc mắt đỏ hoe, tim cô như bị khoét đi miếng thịt lớn, gió ấm mùa hè giống như lưỡi dao sắc nhọn, thổi đến trong tim cô một phen đau đớn.

CHƯƠNG 47

Lúc Dụ Ngôn đi vào nhà, cha mẹ nàng đã trở về phòng, cả căn nhà trống rỗng, chỉ có một mình nàng. Cảm giác lạnh lẽo đó lại vây chặt lấy nàng, nàng khó khăn nhấc chân trở về phòng, yếu ớt dựa vào cửa.

Nàng ngẩng đầu lên không muốn nước mắt chảy xuống. Nhưng càng như vậy, nước mắt càng mãnh liệt chảy xuôi. Nàng lặng lẽ mặc cho nước mắt trào ra, chống tay lên cửa, cuối cùng chậm rãi trượt xuống, ngồi trên sàn nhà.

Nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, thân thể khẽ run lên, nhưng lần này không có ai nắm vai hỏi nàng làm sao, cũng sẽ không có ai mở rộng vòng tay ôm lấy nàng nữa. Nàng không thể cảm nhận được nhịp tim, giống như đã mất đi trái tim sau khi vừa rồi nàng không quay đầu nhìn lại, trái tim nàng trống rỗng, vô cùng đau đớn.

Nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt, ngấm vào quần, hai tay nàng ôm chặt lấy đầu gối không dám nghĩ Tằng Khả Ny còn đang ở bên ngoài hay không.

Nhưng những gì nàng thấy từ tầm mắt mơ hồ, những gì nàng có thể nhớ lại trong đầu, hiện tại đều là Tằng Khả Ny.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ mang lại cho Dụ Ngôn một chút ánh sáng, thân thể nàng vì khóc mà run lên bần bật. Nàng tự hỏi mình, Dụ Ngôn, bây giờ rời đi vẫn còn kịp sao?

Quá muộn rồi, hai người đã không còn đường lui. Nhưng phải làm sao để giữa các nàng không có lý do để tách ra đây? Lựa chọn duy nhất chính là giữ bước cuối cùng kia, giữ cái ước định kia. Một khi nàng đòi hỏi muốn nhiều hơn, nàng liền liên tục nhắc nhở bản thân rằng giữa các nàng chỉ có thỏa thuận. Chỉ có như vậy thì cuộc hôn nhân này mới bền lâu.

Dụ Ngôn mò mẫm vách tường trong bóng tối, chậm rãi đứng dậy đi đến bên giường, lên giường xong liền cuộn người ôm lấy chính mình, muốn cười đáp lại đáp án của chính mình, nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng, lại là trầm thấp mang theo nức nở...

Sáng hôm sau, Dụ Ngôn bị cuộc gọi của Tằng Khả Ny đến đánh thức, cơn buồn ngủ mông lung của nàng đều bị hai chữ hiển thị trên màn hình xua đuổi. Nàng muốn phản kháng, muốn im lặng, nhưng lí trí chưa kịp phản ứng thì khóe môi của nàng đã vì cuộc gọi này mà hơi cong lên.

Nàng vuốt màn hình kết nối, đầu bên kia im lặng, sau đó lời nói lãnh đạm thường ngày của Tằng Khả Ny vang lên: "Dụ Ngôn, ngươi dậy chưa?"

“Ân, vừa mới dậy.” Giọng nàng có chút khàn khàn, không rõ là do nàng vừa mới ngủ dậy, hay là do tối hôm qua gào khóc.

Tằng Khả Ny dừng một chút, sau đó nói: "Hôm nay thời tiết tốt. Chúng ta ra ngoài một chút đi. Chúng ta ở nhà không gặp nhau, ba mẹ cũng sẽ nghi ngờ."

Lý do của cô không sai, bây giờ hai người đã kết hôn, có rất nhiều việc không thể một mình làm được.

“Được, vậy ta đi rửa mặt, lúc nữa ăn sáng xong chúng ta gặp dưới lầu.” Dụ Ngôn tận lực làm ấm thanh âm.

Chuyện đêm qua chỉ là một đoạn tình tiết không đáng nhắc đến, sẽ chôn ở vị trí sâu nhất trong lòng nàng, sau đó sẽ giữ nguyên ý nghĩ ban đầu, không bao giờ nhắc tới. Tất cả những gì nàng phải nhớ là thỏa thuận đó, chỉ có thể nhớ thỏa thuận đó.

Vừa ra khỏi nhà, nàng đã nhìn thấy xe của Tằng Khả Ny đợi ở cửa, cửa kính xe hạ xuống, không hiểu sao nàng lại cảm thấy hôm nay Tằng Khả Ny vẫn giống như trước đây. Vẻ mặt bình tĩnh uy nghiêm, toàn thân có một loại ý hàn có thể đóng băng người khác.

Dụ Ngôn kéo cửa xe ngồi vào ghế phó lái, tự giác thắt dây an toàn, Tằng Khả Ny cũng không nói lời nào, nâng cửa sổ khởi động xe rời đi.

Nàng nghĩ rằng Tằng Khả Ny sẽ không nói chuyện, ai biết lái xe chỉ có vài phút, Tằng Khả Ny đã nói: "Có nơi nào ngươi muốn đi không? Hôm nay còn rất nhiều thời gian, muốn đi nơi nào có thể nói với ta."

Dụ Ngôn sững sờ một lúc mới lắc đầu, "Ngươi quyết định đi, ta không có nơi nào muốn đi."

Tằng Khả Ny nhìn nàng một cái, chỉ trong cái liếc mắt ngắn ngủi như vậy, lại giống như nhìn xuyên qua lớp trang điểm, nhìn thấy đôi mắt nàng vì khóc mà viền mắt vẫn còn sưng đỏ.

“Vậy thì tùy ý đi dạo, cùng ta đi mua quần áo.” Thanh âm Tằng Khả Ny nhẹ hơn rất nhiều, một đêm không ngủ mệt mỏi bởi vì nụ cười trên khóe môi nàng mà tiêu tan rất nhiều.

Tằng Khả Ny đậu xe ở bãi đậu xe khu mua sắm lớn nhất thành phố B. Sau khi xuống xe, cô nắm tay Dụ Ngôn, tự nhiên như đêm qua không có chuyện gì xảy ra.

Không có Dụ Ngôn hoảng loạn muốn nói lại thôi, không có ánh mắt nàng nhu hòa, không có hốc mắt nàng có chút sưng, càng không có chút cay đắng bởi vì một đêm không chợp mắt.

Ngay từ bước đầu tiên hai người bước vào trung tâm thương mại, có rất nhiều người vây quanh hai người. Hầu hết đều tỏ vẻ ngạc nhiên, lấy điện thoại ra để chụp ảnh Dụ Ngôn và Tằng Khả Ny, thậm chí còn có người đến chào hỏi Dụ Ngôn.

"Oa, hai người họ thực đẹp a, so với hình ảnh trên mạng còn đẹp hơn!"

"Ừ ừ, ta cũng cảm thấy như vậy. Tiếc là Tằng luật sư không ra mắt, đẹp như vậy mà..."

"Ta cảm thấy Tằng luật sư là công, Dụ Ngôn quá dịu dàng, khẳng định là..."

"Ta rất muốn tìm Tằng luật sư nộp đơn kiện. Ta về nhà hỏi xem trong nhà có tranh chấp gì có thể ra tòa hay không a."

"Ngươi thật độc a! Ngươi mang bộ dáng mê gái đi tìm Tằng luật sư, nữ thần sẽ ghen a!"

Rất nhiều thảo luận ồn ào từ phía sau truyền đến, Dụ Ngôn không khỏi bật cười, Tằng Khả Ny quay đầu lại nhìn, khóe môi cong lên, hỏi: "Dụ Ngôn, ngươi cười cái gì?"

"Không có gì, ta nghe họ nói nên có chút buồn cười..."

Dụ Ngôn buông tay Tằng Khả Ny, Tằng Khả Ny có chút sửng sốt, chưa kịp định thần lại, Dụ Ngôn lại kéo cánh tay của cô. Vì hành động này mà khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại một chút, giống như thân cận hơn.

Tằng Khả Ny khôi phục tinh thần lại, mỉm cười thấp giọng nói: "Còn không phải ngươi nói không cần đeo khẩu trang sao. Chúng ta hiện tại cảm giác như cùng một đám người đi mua sắm vậy."

Bởi vì cả hai đều không còn nhắc tới chuyện đêm qua, cộng với bất ngờ nhỏ này, cảm xúc đêm qua giống như đã biến mất.

Ngươi không nói, ta cũng không nói, ăn ý ngầm như vậy làm cho Dụ Ngôn cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy vui mừng vì Tằng Khả Ny không nhắc lại. Như vậy là được rồi, như vậy đã rất tốt rồi, có thể ở một chỗ trong mối quan hệ như vậy, không cần lo lắng một ngày nào đó sẽ tách ra.

"Ngươi còn trách ta sao? ngươi nghĩ hiện tại ngươi còn như trước kia sao? Cho dù ta đeo khẩu trang thì cũng có người biết ngươi thôi. Vạn nhất lại coi ta là người khác, vậy thì ngươi đang lừa dối ta rồi." Dụ Ngôn phản bác, sau đó thấp giọng nói: "Đến thời điểm đó chính là thế này, Dụ Ngôn vừa kết hôn chưa được một trăm ngày, lão công mới cưới Tằng Khả Ny đã lừa dối cùng một phụ nữ trẻ tuổi đeo khẩu trang đi dạo phố. Hai người trong trung tâm mua sắm xem như chốn không người mà ân ân ái ái."

Tằng Khả Ny nhìn nàng một cái, sau đó nở nụ cười nói: "Vậy thì vì tính xác thực của bài báo này, mời ngươi tới gần ta một chút, không cần cách xa quá. Hoàn thành nhiệm vụ ân ân ái ái đi, người phụ nữ trẻ tuổi.” Cô đem mấy câu cuối cắn nặng một chút, nghe có chút trêu chọc.

Bước chân Dụ Ngôn dừng lại, nàng nhận ra Tằng Khả Ny đang trêu chọc mình, vẻ mặt của nàng nhất thời phức tạp. Một chút hào hứng, một chút hoảng loạn, sợ sệt quá mức gần gũi, nhưng không có cách nào chống lại ôn nhu của Tằng Khả Ny.

Tằng Khả Ny như hiểu được nàng có chút do dự, không nói thêm nữa, đưa mắt nhìn về phía trước, không chút dấu vết gỡ bỏ câu chuyện: "Dụ Ngôn, chúng ta đến cửa hàng đó đi."

Số lượng người hâm mộ đã giảm dần, dù sao đây là cuộc chạm trán không ngờ tới, người hâm mộ cũng có việc riêng của họ.

Tằng Khả Ny mang Dụ Ngôn rẽ vào một cửa hàng quần áo. Vừa bước vào, ánh mắt của nhân viên phục vụ như hai tia sáng bắn tới.

"Tằng tiểu thư, đã lâu không đến, vừa vặn năm nay có loại mới, ngươi có thể cùng..."

Người phục vụ còn đang suy nghĩ nên gọi Dụ Ngôn là gì, Tằng Khả Ny đã nhẹ giọng nói thêm: "Không cần, ta tự xem là được."

"Cái này…"

Dụ Ngôn mỉm cười, ôn hòa nói với người phục vụ: "Ngươi cứ làm việc của mình đi, ta có thể cùng nàng xem."

“À vâng, khi nào hai người cần gì thì gọi ta.” Người phục vụ chắp tay, đối mặt với Dụ Ngôn vừa vui vẻ vừa lịch sự.

Dụ Ngôn cười gật đầu, sau đó bị Tằng Khả Ny dắt đi, nàng đến gần thấp giọng cười nói: "Khả Ny, ngươi dọa đến người ta a."

Tằng Khả Ny một bên sờ lên cái móc áo trước mặt, một bên trả lời: "Lúc trước ta tới đây cũng không phải như vậy. Bởi vì ngươi ở đây, hơn nữa còn quá dễ gần người, cho nên bày ra cho ta khó gần như vậy."

"..." Dụ Ngôn dở khóc dở cười, Tằng Khả Ny khó gần còn phải cần bày ra sao? Cho dù không có nàng bên cạnh, nhìn cô thoạt nhìn cũng khó gần như vậy. Đúng là có chút bắt mắt, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy quá mức lạnh nhạt.

Dụ Ngôn cắn cắn môi, nhưng Tằng Khả Ny như vậy, nàng càng sinh ra loại khát vọng muốn đến gần. Nàng muốn thử một lần, muốn thử sưởi ấm con người lạnh lùng này, nhưng thực tế chính nàng mới là người được sưởi ấm.

Trái tim nàng lại mềm mại, quyết định đêm hôm qua cũng loạng choạng, trong lòng nàng như như một tòa nhà cao tầng bị rung chuyển.

Dụ Ngôn suy tư nhìn Tằng Khả Ny đến xuất thần, Tằng Khả Ny đưa ra một cái móc treo áo sơ mi tơ tầm màu be, cô đối chiếu với mình hướng Dụ Ngôn hỏi: "Cái này đẹp không?"

Dụ Ngôn định thần lại, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đẹp, nhưng ngươi mặc màu trắng là đẹp nhất, hoặc là xám nhạt, trông có chút khí chất một cán bộ kỳ cựu a."

Tằng Khả Ny ở nơi làm việc luôn mặc sơ mi tơ tằm trắng, đôi khi cũng có màu khác, nhưng đều là màu nhạt. Kết cấu tơ tằm mềm mại, mặc trên người cô luôn có một lại cao quý thanh hoa không nói thành lời. Lại phối với biểu hiện lãnh đạm của người này, làm sao có thể không mê hoặc người được? Có lẽ cô không biết thời đại học có bao nhiêu chàng trai cô gái muốn tiếp cận cô.

Tằng Khả Ny nhướng mắt nhìn Dụ Ngôn, cong môi nói: "Cái này là cho ngươi, nhìn trông rất ấm, ngươi mặc vào nhất định rất đẹp."

Nói xong, Tằng Khả Ny lấy chiếc áo màu trắng khác, lôi kéo Dụ Ngôn vào phòng thay đồ. Trong vòng vài phút, cô bước ra ngoài trước, đối diện với tấm gương sửa chiếc cúc trên cổ tay. Khi Dụ Ngôn đi ra, thấy vậy liền tự nhiên bước tới tiếp nhận công việc từ Tằng Khả Ny, cài cúc tay áo cho cô.

Tằng Khả Ny như vậy nhìn lại, nhìn hàng mi dài rậm rạp của Dụ Ngôn, có chút run rẩy, cô đột nhiên thấp giọng hỏi: "Ta cảm thấy mặc khá đẹp, cho nên mua hai cái này, ngươi thấy thế nào?"

Dụ Ngôn vừa cài xong cúc áo kia của Tằng Khả Ny, đứng xa vài bước nhìn lại, sau đó lại đến gần, thấp giọng hỏi: "Thấy ta mặc đẹp không? Nhưng mà kiểu dáng ngươi cũng giống vậy, luôn cảm thấy ngươi mặc vào nhìn đẹp hơn ta."

Ánh mắt Tằng Khả Ny bỗng nhiên ôn hòa hơn, cô thấp giọng nói: "Nhìn như đồ đôi, đương nhiên đẹp."

Dụ Ngôn ngẩn ra tại chỗ, vô thức cắn cắn môi, trong lòng trào dâng rất nhiều khao khát cùng hy vọng. Giống như một vũng nước đọng, rõ ràng không có dấu hiệu của sự sống, nhưng bởi vì Tằng Khả Ny sưởi ấm lần này đến lần khác, vũng nước đọng này lại bắt đầu sôi trào.

Tằng Khả Ny lúc này không khỏi cố gắng duy trì biểu hiện lãnh đạm như buổi sáng ra cửa, cô biết rằng mối quan hệ hiện tại của hai người nếu bước sai một bước liền không thể cứu vãn. Nhưng thời điểm ở gần Dụ Ngôn liền có chút rung động, cô không thể lùi bước.

Cô sờ sờ vào tóc của Dụ Ngôn, nhẹ nhàng nói: "Đừng do dự, ta nói đẹp thì chính là đẹp. Thay ra đi để phục vụ gói lại, ta đi thanh toán, sau đó chúng ta đi ăn."

Dụ Ngôn nhìn Tằng Khả Ny, trong lòng đột nhiên có rất nhiều cảm giác. Nàng cảm thấy Tằng Khả Ny giống như biết do dự cùng lo lắng của nàng, tựa hồ không cần nàng nói ra, Tằng Khả Ny cũng biết rất rõ. Chính vì biết nàng chưa từng vượt qua giới hạn đó, cho nên mới một lần rồi lại một lần ôn nhu như thế.

Nàng nhìn Tằng Khả Ny không chớp mắt, cuối cùng cười khẽ gật đầu, "Được.

CHƯƠNG 48

Hôm nay, trên weibo có rất nhiều cư dân mạng đăng ảnh ngẫu nhiên gặp Dụ Ngôn và Tằng Khả Ny. Hai người trong ảnh khi thì nắm tay, khi thì Dụ Ngôn kéo cánh tay Tằng Khả Ny.

Hấp dẫn người ta nhất chính là lúc Tằng Khả Ny cầm quần sao so trước người Dụ Ngôn, trông khuôn mặt Dụ Ngôn rất ngoan ngoãn, còn khuôn mặt lãnh đạm của Tằng Khả Ny có chút ôn nhu khác bình thường. Ngay cả khi đang ăn ở trong quán ăn nhỏ, vài cư dân mạng đã chụp được ảnh Tằng Khả Ny thừa dịp Dụ Ngôn đi lấy thức ăn, Tằng Khả Ny xếp đũa cho nàng, còn có bỏ ống hút vào đồ uống.

Trong số đó có một bức ảnh hai người vừa cắn ống hút vừa nhìn nhau cười được đăng lại rất nhiều nơi. Kể cả các diễn viên tham gia ghi hình "In and Out" cùng Dụ Ngôn, bọn họ đều không quên đăng lại quảng cáo cho cả hai.

Hai người ăn tối bên ngoài, khi ăn xong trời cũng đã xế chiều, bầu trời dần dần có những sắc cam khác nhau, màn đêm lặng lẽ kéo đến.

Dụ Ngôn đang ngồi trên vị trị ghế phó lái lướt Weibo, lướt xem những bức ảnh hôm nay đã bị chụp. Nhiều bức ảnh được chụp lúc nàng đang cùng Tằng Khả Ny nói chuyện, biểu hiện tự nhiên cùng thoải mái. Đặc biệt là Tằng Khả Ny được chụp rất nhiều dáng vẻ đang cười, trông rất đẹp mắt.

Nàng để điện thoại vào túi, mỉm cười nói: "Khả Ny, hôm nay chúng ta có cao hứng quá không? Từ sáng đến giờ, chúng ta đi đâu cũng bị chụp ảnh a."

Tằng Khả Ny đang lái xe, nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng xinh đẹp có vòng cung, "Có lẽ bởi vì hiện tại không cần kiêng kỵ gì cả, cho nên nhìn không ra thấp thỏm."

Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn Tằng Khả Ny, vui vẻ của hôm nay tựa hồ như còn quanh quẩn trên người hai người, thay thế cho nỗi buồn của đêm qua cùng hoảng loạn trong lòng nàng. Nàng chỉ yên lặng nhìn Tằng Khả Ny như vậy, ngọt ngào trong lòng giống như đang chấp vá lỗ thủng tim nàng hôm qua.

Tằng Khả Ny không có trực tiếp trở lại Phượng Hoàng, cô lái xe đến trường cấp hai nơi hai người từng học. Sau đó đưa chứng minh thư cho bảo vệ, nói cô đến tìm lão sư kể lại chuyện cũ, bảo vệ liền cho hai người vào.

Trường học đang là giờ học tối, nhưng không có một bóng người trong sân. Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn nắm tay, hai người từ cổng trường đi dọc theo con đường cũ, thỉnh thoảng có vài tiếng ve kêu khiến trường học càng thêm yên tĩnh.

Dụ Ngôn không nhịn được mà trộm nhìn Tằng Khả Ny mấy lần, mấy lần sau liền bị Tằng Khả Ny bắt gặp.

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Tằng Khả Ny nhẹ giọng nói.

“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao lại tới đây?” Dụ Ngôn cúi đầu nhìn con đường bằng phẳng, bước từng bước chậm rãi, hai tay đan vào nhau, giao nhiệm vụ dẫn đường cho Tằng Khả Ny.

Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại, nhưng trong khuôn viên đã hơn mười năm không bước chân vào, Dụ Ngôn đặc biệt lưu luyến sự yên tĩnh hiếm có của nơi này. Giống như trở lại trường trung học mười năm trước, khi đó mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, Tằng Khả Ny cũng không lạnh lùng như bây giờ, thỉnh thoảng sẽ chủ động nở nụ cười.

Tằng Khả Ny nhìn tòa nhà dạy học đằng xa, duỗi ngón tay về hướng đó hỏi Dụ Ngôn: "Dụ Ngôn, phía sau tòa nhà dạy học đó có một bể bơi, phía sau còn có sân thể thao, ngươi nhớ không?"

Dụ Ngôn nhìn lên, mọi phòng trong tòa nhà dạy học còn sáng đèn, nàng đi theo hướng Tằng Khả Ny nhìn về phía sau bể bơi: “Nhớ.” Nàng giương môi cười nhẹ nói: “Ta còn nhớ có một lần đại hội thể thao, lão sư muốn cho ngươi chạy 600 mét. Thế nhưng cuối cùng thấy ngươi mang dáng vẻ thư sinh quá nặng, khả năng chạy không nổi nên đổi sang người khác”.

Tằng Khả Ny khi đó rất điềm đạm, rất lễ phép, trên người không tìm ra chút việc xấu. Những học sinh hâm mộ cô đều giống như cá diếc vượt sông, ngay cả lão sư cũng rất yêu quý cô.

Tằng Khả Ny thu tay về nhìn Dụ Ngôn, trong màn đêm khuôn mặt cô đặc biệt nhu hòa, "Sự thật chứng minh quyết định của lão sư là đúng, thời điểm luyện tập ta đều chạy không tới. Nếu thực sự tham gia đại hội thể thao, không biết đến mức nào đây?"

Kể từ đó trở đi, cô không chạy nữa, nhưng mỗi khi Dụ Ngôn chạy đến đích thì cô đều ở nơi đó chờ, theo bạn học khác vì Dụ Ngôn về đích mà vui mừng. Vào thời điểm đó, vì đã biết Dụ Ngôn từ khi còn nhỏ, nên cô tự nhiên thích ở bên cạnh nàng hơn.

Nhiều năm như vậy từng chút từng chút được tích lũy, đã đủ sức nặng. Vào năm thứ nhất, nặng đến mức Tằng Khả Ny hiểu được tầm quan trọng của Dụ Ngôn đối với mình.

Tằng Khả Ny đưa Dụ Ngôn ngồi xuống băng ghế trên sân gần khu dạy học, quay lưng về phía cổng trường, đối mặt với bể bơi. Làn gió mùa hè thổi qua kẽ tóc, như trở về một đêm hơn mười năm trước, hai người sau khi học tối xong liền ngồi ở sân trường, nhìn đám con gái chơi đùa cùng đám con trai đang đuổi theo.

"Ta nhớ lúc đó bạn học cùng lớp nói đồ ăn ở lầu hai trong căng tin rất ngon, thế nhưng lầu hai chỉ có lão sư mới được vào. Khả Ny, ngươi đã ăn cơm ở lầu hai chưa?" Dụ Ngôn tò mò hỏi.

Tằng Khả Ny lắc đầu, “Chưa, ta thường ăn ở lầu một.” Nói xong, cô khẽ cong môi, lúc đó cô cũng thích ở gần Dụ Ngôn.

"Aiz, Khả Ny, ngươi còn nhớ không? Lúc đó là buổi tối tự học toán. Số học lão sư lấy máy tính phát qua máy chiếu cho chúng ta xem phim truyền hình." Dụ Ngôn nghĩ đến gì đó, đem khuỷu tay chạm vào Tằng Khả Ny một cái "Ta không nhớ tên, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút buồn cười a. Chính là loại phim lãng mạn, cốt truyện rất hài hước. Lúc đó, cả lớp đều cười, còn lão sư thì soạn giáo án say sưa ngon lành..."

Tằng Khả Ny cười đáp: "Cái gì a? Số học lão sư đã lớn tuổi liền không cho ông ấy xem phim truyền hình lãng mạn sao?"

Dụ Ngôn cắn cắn môi cười, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Tằng Khả Ny, "Nào có? Ta nói đâu phải ý này? Ta muốn nói chính là bộ phim kia được không?"

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Dụ Ngôn càng thêm rực rỡ, đôi mắt như được rắc ánh sao, khiến Tằng Khả Ny ngẩn ra một lúc. Mãi cho đến khi ý cười của Dụ Ngôn dần dần dịu đi, cô mới định thần lại, chớp mắt không tự nhiên mà mím nhẹ khóe môi.

Tằng Khả Ny hồi tưởng lại, cô vẫn cứ cùng Dụ Ngôn nắm tay "Ta nhớ số học lão sư trong đại hội thể thao còn tán thưởng ngươi không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Nhìn mềm yếu như vậy, không nghĩ tới lại có thể chạy 800 mét."

"Hả? Ông ấy khen ta?" Dụ Ngôn kinh ngạc hỏi, "Nói lúc nào? Tại sao ta lại không biết?"

"Lúc đó ngươi vừa mới chạy xong liền đi nghỉ ngơi, cho nên không có nghe thấy."

"Thảo nào, ngươi nhớ rõ như vậy a, không hổ là học sinh đứng đầu" Dụ Ngôn cười tán thưởng cô.

Tằng Khả Ny không tiếp tục đề tài này nữa, bên môi dần dần ngưng tụ ý cười, ý cười dâng lên đáy mắt, nhìn có chút ôn nhu nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm: “Dụ Ngôn, ngươi còn nhớ thời điểm học tiết thể dục huấn luyện chạy 800 mét không? ngươi lúc nào cũng tụt lại phía sau người khác một khoảng cách xa. Mỗi một lần ta đều đứng ở điểm cuối chờ ngươi, nhìn ngươi chạy hết vòng này đến vòng khác cho đến khi kết thúc. Mặc kệ ngươi chạy bao nhiêu đều thua bấy nhiêu, ta vẫn đứng ở điểm cuối chờ ngươi chạy tới. Lúc đó ta cái gì cũng không hiểu, nhưng hiện tại nghĩ lại, ta hy vọng qua những việc này có thể làm cho ngươi hiểu. Dù cho ngươi có thua bao nhiêu lần, ta vẫn ở điểm cuối chờ ngươi tới, chờ ngươi bắt đầu lại. Mãi đến lần cuối cùng ngươi chiến thắng, ngươi sẽ không chạy nữa, vậy thì điểm cuối chính là ta, ta nói vậy ngươi có hiểu không?"

Dụ Ngôn vẫn im lặng, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Tằng Khả Ny. Sương mù trong lòng được tản ra, cũng tạo thêm rất nhiều vết nứt cho tòa nhà cao tầng đang rung chuyển.

Tằng Khả Ny khẽ cười một tiếng, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Dụ Ngôn, nhàn nhạt nói: "Chúng ta xem mỗi ngày đều là ngày cuối cùng để sống. ngươi phải nghĩ rằng đây là ngày cuối cùng, vì lẽ đó ngươi phải đem tâm sự nói với ta, bằng không sẽ không có cơ hội nói ra. Còn phải nghĩ, đã là ngày cuối cùng thì phải đối tốt với ta. Cứ như vậy, chúng ta đang nỗ lực sống từng ngày, nơi nào có thể tách ra đây?"

Dụ Ngôn không khỏi bật cười, hai mắt đỏ hoe, thanh âm có chút run: "Như vậy không phải là tận thế sao?"

Tằng Khả Ny nhìn chăm chú Dụ Ngôn, ngữ khí ôn nhu nói: "Ta chỉ là so sánh một chút mà thôi. Cứ như vậy hòa hợp với nhau là được rồi. Sau đó ngươi có thể nghĩ, ta là điểm cuối của ngươi."

Cô không để lộ bất kỳ lời nói nhu tình nào, nhưng từng câu từng chữ đều êm tai khiến người ta an tâm. Giống như con đường phía trước đều vì Dụ Ngôn mà trải sẵn, chỉ chờ Dụ Ngôn đi tới, mà cô liền ở nơi cuối con đường, vươn tay ra chờ Dụ Ngôn đến.

Ngón tay của Tằng Khả Ny cuối cùng cũng từ từ chen vào ngón tay của Dụ Ngôn. Cô cong ngón tay xoa giữa các ngón tay của Dụ Ngôn, cuối cùng duỗi ra, đan xen vào nhau, mười ngón tương giao.

"Khả Ny, ta..." Dụ Ngôn cắn cắn môi nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm chặt, đột nhiên nàng không biết phải nói gì, nhưng vết nứt trên tòa nhà cao tầng trong lòng nàng lại kéo dài ra rất nhiều. Nàng biết khi tách ra mình không thể chịu đựng nổi, nhưng bây giờ nàng lại càng không thể kháng cự lại Tằng Khả Ny.

“Được rồi, ngồi một lát chúng ta liền về nhà, nếu không học sinh tan học, nhiều người chúng ta sẽ không thể ra ngoài được.” Tằng Khả Ny bắt chính xác, cũng không nói thêm gì nữa.

Trên đường ra khỏi trường, cả hai người đều im lặng, lái xe về Phượng Hoàng cũng không nói gì nữa.

Vẫn như đêm qua, Tằng Khả Ny đậu xe ở gara của Tằng gia trước, sau đó đưa Dụ Ngôn về. Đêm nay không khác gì đêm qua, trên bầu trời đêm có những vì sao sáng lấp lánh, làn gió mùa hạ không oi bức như ban ngày vì ban đêm có chút mát dịu.

Hai người lại một lần nữa dừng lại dưới ánh đèn đường gần cổng Thời gia. Dụ Ngôn không muốn trở về, Tằng Khả Ny cũng không lên tiếng. Mãi đến khi thực sự không chịu nổi trầm mặc nữa, Tằng Khả Ny đưa tay kéo tay Dụ Ngôn.

Tằng Khả Ny nói: "Dụ Ngôn, ngày mai ta đi làm rồi."

“Ừm, vậy tối nay ngủ sớm một chút.” Dụ Ngôn gật đầu, ngón tay khẽ động, sau đó nắm tay Tằng Khả Ny lại.

Tằng Khả Ny không tiếng động mà cười cười, sau đó hỏi nàng: "Ngươi còn nhớ ở trường ta đã nói gì không?"

Dụ Ngôn sửng sốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi gật đầu, nàng và Tằng Khả Ny vẫn cứ chăm chú nhìn nhau. Lúc này hai mắt Tằng Khả Ny ôn hòa, không lạnh như băng, mềm mại mà chăm chú.

Trái tim nàng khẽ run lên, nàng tự thuyết phục bản thân rằng hai người đi bên nhau vì một ước định. Giữa hai người dù muốn hoàn thành điều mà người yêu chân chính muốn làm thì bản chất của hai người vẫn là bạn bè. Cho dù sau này hai người có ôm hay hôn nhau, thì đó cũng là vì ở chung lâu dài sau tình thân ràng buộc.

Nhưng hiện tại nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, những cái ôm cùng nụ hôn mà nàng muốn dành cho Tằng Khả Ny không xuất phát từ tâm lý của một người bạn.

Vì hiểu rõ bản thân như vậy, thứ mà nàng chịu đựng ngay lập tức không phải là ngọt ngào, mà là sợ hãi cùng hoảng loạn chuyện cũ. Nàng không dám đánh cược tất cả một lần nữa, đánh cược giữa hai người có thể có tình yêu mà sống cả đời, đánh cược giữa hai người sẽ không chán ghét lẫn nhau, đánh cược giữa họ sẽ không có một ngày tách ra.

Nàng đã từng thất bại một lần, làm sao nàng dám hy vọng một chiến thắng trọn vẹn?

Tối hôm qua khóc đến hốc mắt sưng đỏ, lại mơ hồ đau đớn. Dụ Ngôn rũ mắt xuống không nhìn cô nữa, nhẹ nhàng lắc đầu lẩm bẩm: "Khả Ny, không được, không thể..."

Sự yếu đuối cùng bất lực của Dụ Ngôn dễ dàng chạm đến trái tim Tằng Khả Ny. Từ nhỏ cô không thân cận với quá nhiều người, khi lớn lên cũng không tiếp xúc với những người khác giới, tâm tình của cô từ lâu đã không giống những người bình thường.

Nhưng đặc thù này không bao giờ có tác dụng trước mặt Dụ Ngôn. Trái tim cô mềm mại đến cùng cực, rốt cục buông tay ra, nhưng cũng chầm chậm kiên định ôm lấy Dụ Ngôn.

Thanh âm của cô có chút trầm thấp, nhu tình đã cất giấu bao lâu nay vang lên bên tai Dụ Ngôn, "Đừng sợ, cũng đừng trốn tránh ta, điểm cuối của ngươi là ta, con đường ngươi đi cũng là ta. Còn nhớ những gì ta đã nói không? Cho dù không nhất định sẽ thắng, ta cũng sẽ nỗ lực hết mình. Bởi vì ta có một nửa cơ hội thành công, hơn nữa sau này ta sẽ không hối hận vì ta đã nỗ lực. Dụ Ngôn, ta không biết tương lai của chúng ta sẽ như thế nào, nhưng ta không muốn sau này chúng ta già đi sẽ hối hận, tự hỏi bản thân tại sao lúc trước chúng ta không thử một lần. Dụ Ngôn, đến lúc đó cũng đã quá muộn rồi..."

Dụ Ngôn không nhịn được mà ôm lấy thân thể của Tằng Khả Ny, hai mắt áp vào cổ Tằng Khả Ny, nước mắt chảy dài, trái tim nàng run lên, mi mắt cũng run lên không ngừng, "Khả Ny, cho ta suy nghĩ, cho ta yên tĩnh một chút..."

Làm sao bây giờ? Trong lòng nàng tự hỏi bản thân mình phải làm gì vô số lần, nàng muốn liều lĩnh chạy trốn, không gặp lại Tằng Khả Ny, không còn liên lạc với cô, cắt đứt tất cả tình cảm hiện tại đang sinh sôi nảy nở. Nhưng đã muộn rồi, thực sự đã quá muộn rồi, hai người đã kết hôn.

Tằng Khả Ny cúi đầu, im lặng hồi lâu, thấp giọng nói: "Được, ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt. Trước khi ngươi xuất phát gia nhập đoàn phim, ta sẽ đến gặp ngươi."

Dụ Ngôn nhắm mắt lại, cố ngăn nước mắt, buông Tằng Khả Ny ra, lùi về sau xoay người lại, bước chân có chút lảo đảo không dễ phát hiện.

Cũng giống như đêm qua, Tằng Khả Ny nhìn Dụ Ngôn rời đi, nhìn cửa lớn mở ra rồi đóng lại, ánh mắt chuyên chú.

Trong lòng cô tự nhủ với bản thân rằng: Cho dù ta thua cũng sẽ không hối hận. Nhưng nếu thắng, ngươi sẽ là báu vật quý giá nhất quãng đời còn lại của ta.

CHƯƠNG 49

Đã nhiều ngày không bước vào sở sư vụ, buổi sáng Tằng Khả Ny vừa xuất hiện ở cổng, mọi người như ong vỡ tổ xông lên, đầu tiên là chào hỏi, sau đó liên tục hỏi khi nào thì tổ chức hôn lễ.

Tằng Khả Ny nhàn nhạt đáp lại, cuối cùng mỉm cười nhìn Đới Manh đang đứng ở cửa, sau đó nhìn Hứa Giai Kỳ bên cạnh nàng.

Sau khi Tằng Khả Ny đi văn phòng xử lý chút công việc, liền bước tới văn phòng của Đới Manh, vừa vặn Hứa Giai Kỳ đã tới phòng lưu trữ hồ sơ, chỉ có Đới Manh trong phòng.

Tằng Khả Ny ngồi xuống ghế trước bàn Đới Manh, khóe môi hơi cong lên, "Đã lâu không gặp, có cái gì muốn biểu đạt không?"

Đới Manh chỉ nhún vai, trả lại chìa khóa nhà mà Tằng Khả Ny trước khi đi ghi hình đã đưa nàng giữ, vui vẻ nói: "Nhìn ngươi tinh thần thoải mái như vậy a. Làm sao, thắng?"

Tằng Khả Ny khẽ mỉm cười, Đới Manh thoáng làm ra vẻ sửng sốt: "Chẳng lẽ là thắng rồi? Ghê thật, Tằng luật sư của chúng ta hoặc là không ra tay, vừa ra tay đã biết thắng hay không rồi."

“Ngươi nghĩ nhiều.” Tằng Khả Ny đưa tay lấy chìa khóa, nhân tiện nhìn quanh văn phòng của Đới Manh. Thời điểm nhìn thấy chiếc bàn nhỏ của Hứa Giai Kỳ, cô cau mày nhìn về phía Đới Manh: “Đới Manh, tình hình học muội của ngươi thế nào?"

Đới Manh hắng giọng một cái, dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân rồi giải thích với Tằng Khả Ny: "Nàng theo ta mấy ngày nữa. Sau mấy ngày này, mình sẽ nhờ người đặt thêm một cái bàn ở tầng một. Lúc đó luật sư của chúng ta ở tầng một sẽ là hai nam hai nữ, như vậy sẽ cân bằng hơn."

Tằng Khả Ny gật đầu, Hứa Giai Kỳ mới từ phòng hồ sơ trở lại, bởi vì Đới Manh cho phép cô vào mà không cần gõ cửa, khi cô đi vào thì bị Tằng Khả Ny đang ngồi bên trong làm cho sợ hết hồn.

Cô ôm văn kiện đi tới, hơi cúi đầu nói: "Tằng luật sư, thực xin lỗi, ta không biết ngươi đang ở đây."

Khoảng thời gian này, cô làm việc trong văn phòng của Đới Manh, mỗi lần ra vào đều gõ cửa sẽ rất phiền phức, cho nên Đới Manh cho phép cô không cần phải gõ cửa. Nếu như thấy nàng đang làm việc thì chỉ cần di chuyển nhẹ nhàng là được.

Tằng Khả Ny quay đầu nhìn cô, khẽ lắc đầu, "Không sao, ta lập tức phải đi. Sau này nếu công việc có vấn đề gì, ngươi cũng có thể hỏi ta."

Trong ấn tượng của Hứa Giai Kỳ, Tằng Khả Ny luôn khó hòa đồng, cô còn tưởng rằng Tằng Khả Ny có thể trong lúc nói chuyện sẽ đột nhiên im lặng, việc này khiến lòng người hoảng sợ một trận. Nhưng hôm nay vừa nói chuyện, cô cảm thấy không giống với những gì trong ấn tượng của cô.

“Được, ta nhớ kỹ, cám ơn ngươi.” Hứa Giai Kỳ lễ phép cảm ơn.

Đới Manh bật cười một tiếng, "Hỏi ngươi? Ngươi có thời gian sao? Giai Kỳ thường ngày đều hỏi rất nhiều, ta đều nhất định không chống đỡ nổi."

Tằng Khả Ny hiện tại vội vàng đuổi theo người kia còn không kịp, vậy thời gian đâu giải đáp vấn đề cho người mới đây? Phải biết trong khoảng thời gian này, Hứa Giai Kỳ không chỉ hỏi nàng một ít vụ án, mà còn cùng nàng thảo luận, đưa ra nhiều ý kiến, có thể nói cô vô cùng chăm chỉ.

"Ta nào có..." Hứa Giai Kỳ có chút xấu hổ trước câu nói của Đới Manh, cô không khỏi cúi đầu xuống.

Tằng Khả Ny nghe thấy trong lời nói của Đới Manh có cái gì, liền đè lên tay vịn chuẩn bị đứng lên. Trong lúc này thì thu tay về, dù bận vẫn ung dung đem hai tay đặt ở bụng, "Có phải ngươi đối với ta có hiểu lầm gì đó không?"

Đới Manh cười nói: "Không dám, mình là sợ thời điểm ngươi về sẽ hiểu lầm cái gì a. Như vậy coi như không thu được gì mà lại mất ấy chứ."

Nàng trầm ngâm sờ sờ cốc trà, thấy Tằng Khả Ny lại sắp đứng dậy, liền mở miệng nói: "Giai Kỳ, cũng sắp đến nghỉ trưa rồi, ta không muốn ra ngoài ăn. Phiền phức ngươi đi mua giúp ta một phần mì xào tương, phần ngươi, ta mời. Còn Khả Ny chờ một chút, ta có chuyện muốn nói."

Tằng Khả Ny vừa mới đứng lên liền cau mày, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Đới Manh như thường, cô lại ngồi trở lại.

Hứa Giai Kỳ đái khái cũng nhìn ra được gì đó, đáp: "Được, ta đi ngay."

Khi Hứa Giai Kỳ rời đi, Tằng Khả Ny hỏi, "Đới Manh, có chuyện gì vậy?"

Đới Manh nhấc cốc trà lên, vuốt vuốt cốc sứ, ánh mắt như có điều suy nghĩ, đầu ngón tay bắt đầu chậm rãi gõ gõ, thật lâu mới ngưng tụ ánh mắt vào Tằng Khả Ny.

"Khả Ny, hiện tại ngươi với Dụ Ngôn đến mức độ nào rồi?"

Ngón tay cái Tằng Khả Ny vuốt chiếc chìa khóa, lẳng lặng mà nhìn Đới Manh, thanh âm nhàn nhạt nói: "Nói chung là không có ngày nào đó sẽ tách ra."

Chút lạnh nhạt tan chảy giữa hai hàng lông mày, giống như cành cây đâm chồi nảy lộc mới nhú ra vẫn còn phủ một lớp tuyết mỏng, mặc dù vẫn còn hơi thở băng lãnh nhưng dần dần bị sưởi ấm hóa đi.

Băng dày ba thước không phải là cái lạnh ngày một ngày hai tạo nên, cũng như khúc mắc của Dụ Ngôn không phải ngày một ngày hai có thể hóa giải. Nhưng hiện tại chỉ có Tằng Khả Ny mới có thể hóa giải được khúc mắc này, chỉ có cô, chỉ có thể là cô.

Đới Manh buông tiếng thở dài, uống nước làm thấm cổ họng, lúc này mới yếu ớt nói: "Ta vô tình nghe được khoản thời gian trước Tử Thiến hẹn một vài bạn học cũ ra dự tiệc. Chuyện này Tạ Tuyết cũng biết, nhưng có lẽ nàng sẽ không nói cho Dụ Ngôn biết."

Ngón tay Tằng Khả Ny đang vuốt chiếc chìa khóa lập tức dừng lại, cô thẳng thắp nhìn về phía Đới Manh, giống như đang xác nhận tính xác thực của tin tức này.

Cô im lặng một lúc lâu thì ngón tay mới tiếp tục động tác chậm chạp vừa rồi, nhưng thanh âm của cô đã lạnh hơn trước một chút: "Còn gì nữa?"

Đới Manh đặt cốc xuống bàn, lời nói mang chút ý vị sâu xa nói cho cô trọng điểm: "Nàng biến mất nhiều năm như vậy, hiện tại đột nhiên có hẹn với bạn học cũ, rõ ràng là sau này vẫn sẽ tiếp tục liên lạc. Nhưng nếu nàng ở nước ngoài, vậy thì không cần tạo mối liên hệ như vậy. Khả Ny, ngươi phải chuẩn bị tinh thần."

Tằng Khả Ny im lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn Đới Manh nhưng vì suy nghĩ sâu xa mà mất đi tiêu điểm, chiếc chìa khóa trong tay cô bị nắm thật chặt, phần cuối chìa khóa bởi vì dùng sức mà có vết hằn trên bụng ngón tay, nhưng Tằng Khả Ny lại mặc kệ đau đớn.

Cô không tưởng tượng được Dụ Ngôn gặp lại Tử Thiến sẽ có cảm xúc gì. Nỗi đau xé tim gan năm đó sẽ bị Dụ Ngôn hồi tưởng lại, thật vất vả mới buông bỏ được thống khổ xong được lặp lại, giống như đang cầm con dao lại cắt qua vết thương đã lành.

Nếu Tử Thiến nhớ mãi không quên, bản thân Tử Thiến trước kia nói những lời ngọt ngào, chỉ là đối với Dụ Ngôn từ đầu đến cuối đều là thương tổn. Nhưng có lẽ Tử Thiến nghĩ những chuyện này cũng là một niềm vui đối với Dụ Ngôn.

Tằng Khả Ny im lặng một hồi lâu, nhìn chằm chằm Đới Manh nói: "Ta vẫn luôn chuẩn bị tốt, ta cũng không lo Dụ Ngôn sẽ hồi tâm chuyển ý. Ta chỉ sợ nàng nhớ tới chuyện lúc trước, sau đó lại khổ sở thật lâu."

Đới Manh nghĩ đến bức ảnh bạn học chụp chung, nàng nhíu mày, "Không biết hiện tại Tử Thiến thế nào, thế nhưng ở nước ngoài lâu như vậy, không thể nào vẫn là cô gái trước kia."

"Ta hiểu."

Đương nhiên Tằng Khả Ny hiểu, nhưng hiện tại lo lắng có ích lợi gì? Tất cả những gì hiện tại có thể làm là nghĩ cách bảo vệ Dụ Ngôn, bảo vệ nàng không bị ký ức tập kích, không để nàng hoảng sợ tương lai của hai người, cũng không để con dao sắc nhọn của Tử Thiến lần thứ hai làm thương tổn nàng nữa.

Tằng Khả Ny đột nhiên buông lỏng ngón tay đang cầm chìa khóa, để trượt vào lòng bàn tay thì dùng sức mà nắm, trên mặt lộ ra ý cười, "Chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến, nếu không thể ngăn cản, vậy cũng chỉ có thể tiếp tới cùng."

Đới Manh không khỏi mỉm cười, hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, khi nào hai người tổ chức hôn lễ? Đến thời điểm ném hoa nhớ ném về phía ta, để ta hưởng vận may a."

“Dụ Ngôn chuẩn bị tiến vào đoàn phim rồi, ít nhất chờ nàng trở về chúng ta lại bàn bạc chuyện này.” Tằng Khả Ny xoay chuyển câu chuyện, cũng không muốn tiếp tục, đứng dậy xoay người bước ra cửa.

"Đừng đóng cửa, ta đợi mì xào a."
Đới Manh lớn tiếng nhắc nhở Tằng Khả Ny vừa đi tới cửa, cánh tay theo thói quen đưa tới cửa lại thu lại, thần hình cao gầy của cô từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Đới Manh.

Trong văn phòng chỉ còn lại một người, nàng lấy điện thoại ra mở WeChat, bấm vào lịch sử trò chuyện của một bằng hữu, nhìn ảnh nhóm do bằng hữu mình gửi, vẻ mặt càng thêm u ám.

Trong ảnh có nữ nhân tóc dài màu hạt dẻ cười nhẹ, hơi nghiêng đầu phối hợp với bạn học bên cạnh, trông rất hiền lành.

Nhưng Đới Manh cảm thấy người này mang lại cho nàng nhiều cảm giác mà mấy năm trước không có, cảm giác mơ hồ này khiến nàng có chút bất an, vì Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn mà bất an như vậy. Còn với bản thân nàng, có lẽ tia cảm tình hai năm trước thực sự quá mức nông cạn.

Tiếng gõ cửa của Hứa Giai Kỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của Đới Manh, nàng cất điện thoại đi, mỉm cười nói, "Giai Kỳ, về sớm vậy?"

“Vâng, vừa nãy ta thấy không có nhiều khách, cho nên rất nhanh.” Hứa Giai Kỳ đặt thức ăn ở trước mặt Đới Manh, nhưng đưa tay đẩy tiền lại, chớp chớp mắt nói: “Học tỷ, lần này ta mời."

“Hả?” Đới Manh ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, “Được, vậy ta không khách khí, ngươi cũng ngồi xuống cùng ăn với ta đi.”

Nàng vốn cũng không khách khí, nếu Hứa Giai Kỳ nói ra, nàng cũng thuận thế nhận lời. Dù sao trước đó cũng đã cùng đi ăn vài lần, nàng cũng không xa lạ.

Hứa Giai Kỳ biết Đới Manh vừa rồi đẩy mình ra là vì muốn nói gì đó với Tằng Khả Ny, cho nên cô cúi đầu thành thật ăn phần của mình, cũng không nói quá nhiều.

Đới Manh cứ thế mà ăn, sau đó dừng lại uống nước, hỏi: "Giai Kỳ, ngươi nghĩ nếu một đoạn tình cảm sau khi kết thúc, một trong hai người nhớ mãi không quên, vậy thì còn có khả năng không?"

Hứa Giai Kỳ im lặng cắn sợi mì, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Còn tùy thuộc vào tình huống, chẳng hạn như độ sâu cạn tình cảm trước kia giữa hai người, hoặc cả hai sau khi tách ra vẫn nhớ mãi không quên. Cũng có thể đó không nhất định là còn tình cảm, mà chỉ là không cam lòng mà thôi. Vậy nếu như một bên đã quên căn bản là thỉnh thoảng vô tình nghĩ đến, cuộc sống vốn rất yên bình, lúc này đột nhiên có người tìm tới khơi lại quan hệ cũ hay cái gì đó, ngươi nghĩ có khả năng không?"

Đới Manh bất giác cắn đầu đũa, hình ảnh trong trí nhớ trước đây bỗng có một vết nứt.

Hứa Giai Kỳ không nhịn được cười thành tiếng, nhưng vẫn là nghiêm túc trước tiên trả lời câu hỏi của nàng: "Ta nghĩ nếu là ta, chuyện này liền không có khả năng. Căn bản là thỉnh thoảng mới nghĩ tới, nghĩa là đã không có nhiều cảm tình. Có lẽ khi nhìn thấy người kia sẽ cảm thấy quen thuộc, cảm giác như gặp lại một bằng hữu cũ, cũng sẽ nghĩ tới chuyện lúc trước, thế nhưng không thể quay lại tình cảm cũ được nữa”.

Câu trả lời này được đưa ra mà không cần biết chi tiết của sự việc rõ ràng là rất thuyết phục, Đới Manh gật đầu liên tục, nói "Ân, ta cũng nghĩ vậy", nói xong, nàng vui vẻ tiếp tục ăn mì.
Hứa Giai Kỳ nghe vậy cũng thấy không đúng, cô cầm đũa khuấy mì trong hộp, cẩn thận nhìn Đới Manh, không khỏi nở nụ cười. Nhìn thấy người này đã ăn hết cà rốt trong mì, cô có lòng tốt đem cà rốt trong mì của mình đưa cho nàng.

Đới Manh không có từ chối, đợi Hứa Giai Kỳ đem cà rốt cho nàng, nữ hài đột nhiên hỏi: "Học tỷ, ngươi là người nhớ mãi không quên kia, hay là người căn bản sẽ không nhớ tới?"

“A?” Đới Manh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, bất giác dở khóc dở cười “Không phải là ta, ta hỏi dùm người khác. Hơn nữa, ngươi nhìn ta giống người nhớ mãi không quên sao?"

"Không giống..." Thế nhưng là giống như người căn bản sẽ không nhớ tới.

Đới Manh hắng giọng một cái, đôi đũa duỗi qua chỉ hộp mì của Hứa Giai Kỳ, "Mau ăn đi, ăn không nói, ngủ không nói."

Còn ăn không nói, ngủ không nói, mỗi khi đi ăn đều là Đới Manh nói nhiều nhất. Hứa Giai Kỳ buồn cười tiếp tục ăn phần mì của mình, không quá mấy giây, bỗng nhiên lại nghe thấy Đới Manh vừa ăn vừa nói: "Loại chuyện này cả cuộc đời ta đều không muốn có. Mệt chết người..."

"Hả? Học tỷ, ngươi nói cái gì?"

Đới Manh nuốt mì vào, nghiêm mặt nói: "Không có gì, ta nói hôm nay mì bỏ tương hơi nhiều."

CHƯƠNG 50

Màn đêm dâng lên, Đới Manh tư dưng cảm thấy có chút buồn bực, có lẽ là hôm nay cùng Tằng Khả Ny nói về Tử Thiến nên mới có tâm tình như vậy.

Sau khi ăn xong, nàng một thân một mình đi ra ngoài, cũng không lái xe, liền như thế mà đi bộ dọc theo con đường phía trước tiểu khu.

Mỗi tối, gần tiểu khu luôn có thêm nhiều quán ăn khuya nhỏ, không khí tràn ngập mùi thức ăn khuya. Đới Manh ngẫu nhiên tìm được một quán, gọi món thêm hai chai bia.

Giống như vẫn còn thiếu người tán gẫu, nàng lấy điện thoại ra, lật qua danh bạ WeChat.

Tạ Tuyết, đã có gia đình rồi.

Dụ Ngôn, quên đi...

Tằng Khả Ny, càng không được...

Có thời gian hơn nữa có khả năng cao sẽ đồng ý tán gẫu với nàng, nàng cau mày xem từng người một, cuối cùng gửi cho Hứa Giai Kỳ một câu: "Ra ngoài ăn không? Ta đang ở cổng tiểu khu."

Hứa Giai Kỳ lập tức trả lời: "Ta đến ngay."

Đới Manh cong lên khóe môi, trong lòng rốt cục cũng thỏa mãn, nhưng sau khi nghĩ lại, lại nói thêm một câu: "Ngươi đừng để cho ba mẹ biết ta hẹn ngươi, hiểu chưa?"

Hứa Giai Kỳ không trả lời lại. Khoảng mười phút sau, thức ăn và bia đã có trên bàn, Hứa Giai Kỳ cũng đến.

"Học tỷ, sau hôm nay ngươi lại muốn đi ăn khuya?"

“Ừm… cũng không có gì, chỉ là ta không muốn ở nhà. Vừa hay ngươi cũng đang ở nhà, liền tìm ngươi ra ngoài tán gẫu một chút.” Đới Manh ôn thanh cười nói, vừa nói vừa đưa tay đẩy mấy đĩa thức ăn tới trước mặt Hứa Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ nhìn nụ cười của Đới Manh, rõ ràng mỗi ngày đi làm đều có thể nhìn thấy, trước đây thường gặp cũng như vậy. Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy vẫn rất đẹp.

Giống như ngươi đang xem một người trên màn ảnh, ngươi biết rõ nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu có một ngày ngươi có thể mặt đối mặt nói chuyện, có thể làm quen với nhau, cảm giác đó sẽ hoàn toàn khác với trước đây.

“Học tỷ muốn tán gẫu cái gì?” Hứa Giai Kỳ mím mím môi, nhớ tới sáng nay nàng đã hỏi về phương diện tình cảm, liền không khỏi trêu đùa: “Lẽ nào... là vấn đề hôm nay sao? Nhớ mãi không quên cùng căn bản không nhớ tới?"

Đới Manh đang uống bia đột nhiên bị sặc, vội đặt ly xuống ho khan. Hứa Giai Kỳ thấy thế liền thu lại nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Đới Manh, thấp giọng xin lỗi: "Học tỷ, ngươi ổn chứ? Thực xin lỗi, ta không biết... "

Đới Manh vừa ho vừa cười, nhìn khuôn mặt Hứa Giai Kỳ nhăn lại thành cái bánh bao nhỏ, xua tay nói: “Không sao, không có cái gì không thể nhắc tới, chuyện kia xác thực cũng không phải của ta.” Cơn ho của nàng dần dần bình phục, cầm lấy một chuỗi thịt trong đĩa nhỏ, ra hiệu cho Hứa Giai Kỳ cùng ăn rồi nói: "Chính là lúc đó ta chợt nhớ ra trước đây ngươi đã từng có bạn trai, liền muốn xem nếu là ngươi, ngươi sẽ nghĩ thế nào."

Hứa Giai Kỳ cầm một xiên thịt, ngón tay nắm chặt thanh tre, suy nghĩ của cô theo ý tứ trong lời nói của Đới Manh mà bay đi. Vì chính mình đã từng có bạn trai nên muốn nghe một chút ý kiến, có nghĩa là nàng chưa từng yêu đương nên muốn nghe ý kiến của người khác sao?

"Giai Kỳ, sao ngẩn ra rồi a?"

"Không có gì..." Hứa Giai Kỳ ăn thịt xiên, trong ánh mắt có một vệt ý cười e lệ, "Chỉ là cảm thấy học tỷ thường không giống như một người hỏi những câu này, bởi vì nhìn ngươi giống như nhìn rõ tất cả mọi thứ, sẽ không có buồn phiền".

“Ta nào có thần kỳ đến vậy?” Đới Manh bật cười nói, nàng cầm đũa đem mấy thịt viên cùng rau vào đĩa, sau đó vừa ăn vừa nói: “Nói đến chuyện này, nam nhân trong cuộc gọi kia không có quấy rầy ngươi nữa chứ?"

Hứa Giai Kỳ gật gật đầu, nói: “Vâng, không có.” Cô dừng một chút, cũng dừng đũa, rót đầy ly bia đã cạn của Đới Manh, môi đỏ mọng chậm rãi khép mở: “Hắn tên là Lương Chương, ta gặp hắn khi đang học đại học, không cùng trường đại học với ta. Có lẽ mùa tốt nghiệp là mùa chia tay đi, hắn nói muốn đi nơi khác phát triển nên muốn chia tay. Cách đây một thời gian hắn có gọi cho ta, nói với ta là hắn đã hối hận, muốn cùng ta hòa giải."

Đới Manh khẽ lắc đầu, "Muốn chia tay thì cái gì cũng đều có thể trở thành lý do, mặc kệ là lý do gì, nói chung đều là không thể nghĩ tới."

Hứa Giai Kỳ cười nói: "Mỗi quan điểm của ngươi, ta đều cảm thấy rất chính xác. Sau này người đi cùng ngươi nhất định không có cái gì phải lo lắng cả."

Đới Manh ngẩn ra, sau đó dùng đũa chỉ vào thức ăn trước mặt "Ngươi nói nhiều quá, nhanh ăn đi, ăn xong rồi trở về."

Đối với người sau này sẽ cùng nàng ở một chỗ, nàng chưa từng dám tưởng tượng mình sẽ đi cùng một người nào đó. Loại cảm giác động tâm, loại cảm giác hiểu ngầm, còn có rất nhiều cảm xúc nhỏ đó đều nên được trải nghiệm ở một người phù hợp. Nhưng một người như vậy chưa từng xuất hiện, tựa như ngay cả Tử Thiến của nhiều năm trước cũng không thể xem là như thế.

Điện thoại của Đới Manh bỗng nhiên đổ chuông, nàng nghênh đầu nhìn vào, đó là tin nhắn của mẹ nàng. Nàng cân nhắc một hồi, sau đó lại lên tiếng: "Giai Kỳ, tối mai có thời gian không?"

"Có a, lại ăn khuya sao?"

Đới Manh không nhịn được cười khẽ, "Không phải, là cơm tối. Mẹ ta nói với ta, con của một bằng hữu muốn cùng ta thảo luận vài vấn đề, hẹn ăn một bữa cơm, ta có cảm giác không ổn a."

“Hóa ra ta là người cứu giá à. Có phúc lợi gì không?” Hứa Giai Kỳ nửa đùa nửa thật hỏi.

"Ừm... cơm trưa ngày mai ta mời ngươi."

Thời gian vào đoàn phim càng ngày càng gần, sau khi kết thúc một khoản thời gian làm việc, Dụ Ngôn luôn thường xuyên đến thăm hai vị trưởng bối Ôn gia, lần này cũng như vậy.

Nàng mang theo trái cây cùng các sản phẩm chăm sóc da mà buổi sáng đã đặc biệt chọn mua, dưới ánh mắt mừng rỡ của cha mẹ nàng mà bước đến Tằng gia. Lần nào cha mẹ của Tằng Khả Ny cũng chào đón nàng đến, hiện tại sau khi kết hôn là lần đầu tiên càng hài lòng hơn.

Cửa vừa được mở ra, Triệu Uyển Nghi đã bước ra chào đón, để bảo mẫu lấy quà từ tay Dụ Ngôn, sau đó ân cần lôi kéo nàng vào trong nhà: "Tiểu Ngôn a, ngươi cũng thật là, lúc nào cũng mang túi lớn túi nhỏ tới đây làm gì, cũng không gọi Khả Ny một tiếng, để nàng đến đón ngươi a."

Dụ Ngôn ôn hòa cười, lắc lắc đầu, "Không sao đâu a di, cũng không có vật gì nặng. Ta có thể tự mình mang đến, không cần gọi nàng qua."

Đêm qua sau khi trở về, hai người cũng không liên lạc lại, WeChat cũng không, gọi điện cũng không, giống như trở về thời điểm không thường xuyên liên lạc. Nàng không có động tĩnh, Tằng Khả Ny cũng không có động tĩnh, hai người ngầm hiểu giống như chưa từng trải qua khoảng thời gian thân cận này.

Vừa đi vào phòng khách, Triệu Uyển Nghi vỗ vỗ tay nàng nhắc nhở, có chút tức giận nói: "Còn gọi a di?"

Dụ Ngôn xưng hô như thế, bị nhắc nhở trên mặt liền có chút đỏ lên, gọi cũng không phải, không gọi cũng không phải.

Tằng Quang Tuyên đang đọc báo trong phòng khách cũng không chịu được nữa, bước tới động viên Dụ Ngôn: “Tiểu Ngôn a, đừng nghe lời a di ngươi nói, chúng ta cũng không vội. Thói quen này thế nào cũng từ từ sửa đổi, khi nào ngươi cảm thấy thích hợp lại gọi cũng được."

Triệu Uyển Nghi mặt đầy ý cười lại sờ sờ mu bàn tay của Dụ Ngôn, vẫn là thỏa hiệp đề nghị của chồng mình: "Ân, thói quen nhiều năm như vậy cũng khó thay đổi. Chỉ là Tiểu Ngôn a, a di đây chờ ngươi gọi một tiếng mẹ, cũng đừng để a di chờ quá lâu”.

Dụ Ngôn hơi cúi đầu xuống, vừa ngoan ngoãn vừa khéo léo nói: "Vâng, ta nhớ kỹ."

Ba người ngồi trên ghế sô pha, Tằng Quang Tuyên vừa đọc báo vừa nghe lão bà tán gẫu với Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn đến cùng cũng thực sự không thoải mái việc không thông báo trước nàng sắp vào đoàn phim, nàng thấp giọng nói, thanh âm có chút áy náy: "A di, hai ngày nữa ta gia nhập vào đoàn phim. Trước không nói sớm cho ngươi biết một tiếng, để cho hai người bận tâm rồi".

“Ai nha, đứa nhỏ này, có gì đâu a?” Triệu Uyển Nghi buồn cười điểm cái trán của Dụ Ngôn “Ta nghe Khả Ny nói, quay xong liền thoải mái nghỉ ngơi, vậy thì chúng ta cũng có thể chờ. Chờ cho hai đứa đều hết bận, hai bên gia đình sẽ lại bàn bạc với nhau, dù sao cũng phải tổ chức hôn lễ thật linh đình, không thể ủy khuất hai đứa”.

Đương nhiên Dụ Ngôn không có phản đối, nàng ôn thanh cười nói: "Cám ơn a di, ta nhất định nhớ kỹ."

Triệu Uyển Nghi đột nhiên nghĩ tới cái gì, hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Ngôn a, lần này ngươi quay thể loại phim gì?"

"Phim cổ trang a, theo nội dung kịch bản đưa cho ta thì là câu chuyện về vị tướng quân cùng công chúa liên thủ bảo vệ đất nước."

Tờ báo của Tằng Quang Tuyên thấp hơn một chút, khi ngẩng đầu lên, sự chú ý của ông không còn trên tờ báo nữa. Triệu Uyển Nghi sửng sốt một chút, liền hỏi: "Vậy ngươi là công chúa sao?"

Xét về ngoại hình cùng khí chất của Thời Thanb Thu, đóng vai công chúa không thể thích hợp hơn, nàng là tiểu thư của gia đình, ôn nhu uyển ước, mi mục như họa, có thể nói hình tượng công chúa thật xứng với nàng.

Vậy mà Dụ Ngôn lại lắc đầu, cười sửa lại: "Ta diễn tướng quân."

"Hả? Tướng quân..." Vẻ mặt Triệu Uyển Nghi phức tạp nhìn chồng rồi lại nhìn Dụ Ngôn. "Như vậy diễn cũng không dễ. Ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Dụ Ngôn bình tĩnh nói: “Ta đã chuẩn bị cả rồi, a di yên tâm.” nàng nghĩ đến nội dung kịch bản, sau đó cười nói thêm: “Nhưng mà phải nói, tính cách của tướng quân kia có chút giống với Khả Ny."

"Hình như ta đã quên cái gì rồi..." Triệu Uyển Nghi ngẩn ra, hồi phục lại liền lập tức tự mắng mình hồ đồ, nhanh chóng vỗ nhẹ vào tay Dụ Ngôn rồi đi vào bếp lấy đĩa hoa quả đưa cho Dụ Ngôn, lời nói có chút ẩn ý: "Xem trí nhớ ta này, Khả Ny đang ở trong phòng, đây là trái cây mới cắt xong a, ngươi mau đem vào phòng đi."

Dụ Ngôn đột nhiên sững sờ, bị thúc giục đứng dậy, liền hỏi: "Khả Ny... Nàng ở nhà sao? Không phải lúc đi làm nàng đều ở bên kia sao?"

"Ta quên. Nàng nói chờ ngươi vào đoàn làm phim rồi mới về bên kia. Xem ra ta làm chậm trễ hai đứa rồi a..." Triệu Uyển đưa Dụ Ngôn đến gần phòng của Tằng Khả Ny, sau đó nháy mắt với nàng một cái, thấp giọng ám chỉ: "Hai đứa cố gắng nói chuyện phiếm a, a di với thúc thúc của ngươi sẽ không đi vào."

Nói xong bà liền như một làn khói chuồn đi, để lại Dụ Ngôn một mình trên hành lang yên tĩnh. Cuộc trò chuyện đêm qua cùng nỗi hoảng loạn trong nội tâm nhất thời dây dưa ở trong lòng nàng.

Nàng bưng đĩa hoa quả đứng đó rất lâu. Một lúc sau, nàng cũng không biết mình có nên gõ cửa hay không, vẫn là đôi chân đều không muốn di chuyển, chỉ vì bên trong có người.

Chương trước Chương tiếp
Loading...