[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] TÌNH THÂM PHÙNG THỜI (Cover)

51-55



CHƯƠNG 51

Cho đến khi tiếng cửa khẽ mở, bước chân người kia vốn đi tới bỗng dừng lại, một đôi chân đi dép lê xuất hiện trước mặt Dụ Ngôn đang cúi đầu.

Dụ Ngôn nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp, sau đó đĩa hoa quả trong tay bị một bàn tay gầy gò cầm lấy, cổ tay của nàng cũng đồng thời bị bắt lấy.

Đem Dụ Ngôn kéo vào trong phòng, đóng cửa lại đặt đĩa hoa quả xuống, Tằng Khả Ny quay đầu lại, thấp giọng hỏi: "Sao đến mà không gọi cho ta? Đứng ở ngoài không mệt sao?"

Dụ Ngôn cắn cắn môi, sau đó khóe môi nở nụ cười: "Ta vừa chuẩn bị đi qua gõ cửa thì ngươi đi ra."

Tằng Khả Ny nhàn nhạt giương lên khóe môi, thấp giọng hỏi: "Ngươi cho rằng ta tin sao?"

"Ngươi không tin ta có thể làm gì? Ta sẽ không nói cho ngươi chuyện này." Đáy mắt Dụ Ngôn mang theo ý cười, nàng liếc nhìn quanh phòng, nhưng lại không cùng Tằng Khả Ny đối mặt.

Phòng của Tằng Khả Ny rất rộng, có cả giá sách cùng bàn làm việc, hẳn là đôi khi cô không muốn tới thư phòng mới bố trí như vậy, dù sao ba cô cũng thường xuyên đến thư phòng.

Dụ Ngôn chuẩn bị đi đến ghế sô pha, tầm mắt thoáng dừng, nhìn thấy danh hiệu cùng chứng nhận được đặt trong giá sách, lại không khỏi bước đến giá sách. Trong sự nghiệp đọc sách thì Tằng Khả Ny có thể nói là một nhân vật không thể đạt tới trong mắt bạn học. Trong trí nhớ của Dụ Ngôn, Tằng Khả Ny luôn là người được ánh mắt tán thưởng cùng các loại ái mộ vây quanh.

Dụ Ngôn lần lượt nhìn vào các giấy chứng nhận danh dự, lấy ngón tay chạm vào tên của Tằng Khả Ny trên mặt kính của giá sách.

“Muốn mở ra xem không?” Ánh mắt Tằng Khả Ny khẽ động, nhìn về phía cửa kính phản chiếu mình và Dụ Ngôn, cùng ánh mắt Dụ Ngôn giao nhau.

Dụ Ngôn lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền hỏi: "Giấy khen tiểu học của ngươi đâu?"

"Trong thư phòng, nhiều quá nơi này không chứa nổi."

Khóe mắt đuôi mày của Dụ Ngôn nhuộm ý cười, lại có tia tiếc nuối hồi ức: "Ta nhớ tới, sau này học đại học ta giống như không tham gia lễ trao giải với ngươi nữa. Mỗi một lần không phải không có thời gian, chỉ là nhất thời có việc. Thời điểm nhớ tới đã lâu ngươi không gọi cho ta cùng đi, cũng không biết đã qua bao nhiêu lần rồi."

Nàng xoay người lại, tóc Tằng Khả Ny đen như lông vũ còn hơi ẩm ướt, dáng người cao gầy được bọc trong áo ngủ lụa mỏng, xuất trần lại có chút ôn nhu không thể tả.

“Vậy sau này tham gia, sau này khẳng định còn có thể có.” Tằng Khả Ny duỗi tay giúp Dụ Ngôn vén tóc bên mặt ra sau tai.

"Ta có nên nói ngươi đây là tự luyến không? Làm sao ngươi biết được sau này còn có thể có?" Dụ Ngôn cười khẽ hỏi.

“Lẽ nào ngươi cảm thấy sau này ta không có cơ hội chiến thắng sao?” Tằng Khả Ny hơi nhướng mày, vẻ mặt luôn lãnh đạm mang theo chút ý tứ.

Cũng không biết đó là cách chơi chữ của Tằng Khả Ny hay là hiện tại Dụ Ngôn trông gà hóa cuốc, tựa hồ nói cái gì cũng đều có thể hướng về mối quan hệ giữa hai người. Thật giống như đang nói, làm sao ngươi biết ta sẽ không thắng đây?

Dụ Ngôn cảm thấy trong lòng có chút chua xót, từ lúc nào mình trở thành người như vậy? Nếu thực sự không muốn, tại sao lại kéo dài mà không cho Tằng Khả Ny đáp án. Nhưng nếu đáp ứng, hai người các nàng thực sự có thể gánh chịu hậu quả không?

“Đương nhiên là không.” Nàng hít hít mũi, gượng cười nói.

Nàng lại nhìn về phía bàn làm việc của Tằng Khả Ny, trên đó có một cuốn sổ đang mở, bên cạnh có một cây bút, tựa hồ đang viết gì đó, "Khả Ny, vừa rồi câu đang làm việc sao? Đó là cái gì?"

Như đột nhiên bị nhắc nhở, Tằng Khả Ny bước nhanh đến đóng quyển sổ trắng bỏ vào trong ngăn kéo, động tác không hoảng loạn nhưng rất cấp tốc, sau đó bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ ghi chép một chút thôi."

Dụ Ngôn cười cười, đi tới vài bước đứng ở bên bàn hỏi: "Ngươi gấp cái gì? Ta căn bản không có xem vật công tác của ngươi. Ngươi gấp như vậy, ta ngược lại sẽ cho rằng đây là vật có thể hủy hình tượng của ngươi, thí dụ như..."

Nàng chớp chớp mắt, bộ dáng giảo hoạt của nàng làm Tằng Khả Ny có chút miệng khô lưỡi đắng, lần đầu tiên cô cảm thấy tâm tình căng thẳng rõ ràng như vậy.

"Không phải, đây là ghi chép công việc bình thường thôi..." Tằng Khả Ny không được tự nhiên nheo nheo mắt, ngón tay nhẹ nhàng nắm vào cạnh bàn.

Nụ cười của Dụ Ngôn không khỏi thu lại trò đùa đó, vươn tay kéo kéo tay áo của Tằng Khả Ny, "Được rồi, ta không xem. Mỗi người đều nên có một chút bí mật, ta cũng không cần phải xem."

Bí mật.

Bàn tay Tằng Khả Ny nắm lấy bàn tay đang kéo tay áo của Dụ Ngôn, lòng bàn tay ấm áp có nhiệt độ mà mấy ngày nay Dụ Ngôn đã quen thuộc, trong ngực nàng có loại cảm xúc dao động, thậm chí vô cùng sống động.

Bí mật của ta, vẫn luôn là ngươi.

Môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, thấp giọng hỏi: "Dụ Ngôn, hành lý của ngươi đã thu thập xong sao?"

Sáng ngày kia liền rời đi, Dụ Ngôn cảm nhận được tâm tình của Tằng Khả Ny hạ xuống. Mà cân bằng trong lòng nàng rơi xuống bên cạnh Tằng Khả Ny, hơi hơi buông lỏng tay, để năm ngón tay của Tằng Khả Ny rơi vào kẽ tay nàng, mười ngón đan vào nhau.

“Đều thu thập xong, đừng lo lắng.” Nàng khẽ cong môi nói, “Ta sẽ sớm trở về, có lẽ không đến mấy tháng. Đạo diễn rất chuyên nghiệp, kỹ năng của các diễn viên cũng rất tốt, nhất định rất có năng suất..."

Những lời sau của nàng đều bị chặn lại trong miệng, ngay cả cảnh tượng trước mặt cũng không nhìn rõ. Bởi vì sau khi Tằng Khả Ny buông lỏng tay liền ôm nàng vào lòng, trước mắt nàng là làn tóc đen vươn vãi trên cổ của Tằng Khả Ny, thứ nàng đang hít thở chính là hương thơm sữa tắm trên người Tằng Khả Ny, tất cả giác quan đều có thể cảm nhận được, chỉ có người này vẫn im lặng không muốn buông ra.

Lúc này, tất cả phòng ngự trong trái tim của Dụ Ngôn tựa như đã bị dội một quả bom có sức công phá cực mạnh đến chỉ còn sót lại vỏ bom, bên tai chỉ có tiếng hít thở của Tằng Khả Ny, thậm chí còn có cả tiếng tim đập.
Dụ Ngôn trước đây chưa từng sợ hãi như vậy, sợ rằng Tằng Khả Ny quá chấp nhất cùng ôn nhu. Nàng đã từng nghe nói, khi một người lạnh nhạt động tâm, sẽ vô cùng ôn nhu.

Môi của Tằng Khả Ny gần kề tai Dụ Ngôn, ngữ khí bình thản lúc trước trở nên ôn nhu hơn, du dương dễ nghe như tiếng dương cầm: "Trước đây ta chưa từng căn dặn ngươi quá nhiều, thế nhưng hiện tại đã khác. Chúng ta đã kết hôn, ở nhà có ta đang chờ ngươi. Nhớ kỹ,  hiện tại trời nắng nóng, ra ngoài nhớ che ô, quay phim có thể hạn chế ăn uống nhưng không được để bụng đói, buổi tối trước khi ngủ có thể đọc kịch bản nhưng không thể ngủ quá muộn. Ta biết trợ lý của ngươi sẽ chăm sóc ngươi, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi nhớ kỹ."

"Khả Ny..." Dụ Ngôn há miệng, nhưng không biết mình muốn nói gì, thời gian tựa như bất động, liền dừng lại ở khoảnh khắc ôm ấp.

Cũng không biết đã bao lâu, đôi tay của Dụ Ngôn thậm chí đã thả lỏng ôm lấy eo của Tằng Khả Ny. Cảm giác nhớ nhung hiện tại đã chiếm hết mọi suy nghĩ của nàng, nàng cắn cắn môi, lẩm bẩm nói: "Khả Ny, ta nên đi..."

Bên tai khẽ vang lên một tiếng thở dài, Tằng Khả Ny ôn thanh nói: "Chờ ta thay quần áo, ta đưa ngươi về."

Bất kể là từ chối hay chấp nhận thì lúc này đều tan rã giữa môi và răng Dụ Ngôn. Nàng ôm eo Tằng Khả Ny lắc đầu không ngừng, sau đó bước ra khỏi vòng tay ấm áp, thấp giọng hỏi: "Ngươi vừa tắm xong cũng không nên đi ra ngoài. Bên ngoài trời rất nóng, ta có thể tự về."

Tằng Khả Ny do dự không có buông ra, Dụ Ngôn cắn cắn môi, áp sát vành tai của cô nói: "Tối mai ngươi lại tới tìm ta. Tối mai ta ngủ sớm, cho nên sẽ không ra ngoài."

Bên tai Tằng Khả Ny đột nhiên có một cỗ ấm áp, hô hấp nhẹ nhàng của Dụ Ngôn phả vào tai cô.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy vai của Dụ Ngôn, có những lời tựa như muốn thốt ra, nhưng trong đầu bỗng hiện ra những gì đêm qua Dụ Ngôn đã nói, cô lại nuốt vào bụng, chỉ thấp giọng nói: "Ừm, vậy khi nào ngươi về đến nhà thì gửi tin nhắn cho ta, ta chờ ngươi."

Dụ Ngôn sững sờ một lúc, chỉ cảm thấy nhiệt độ hai má không ngừng tăng lên, nàng nhẹ nhàng cười nói: "Được, ngươi không cần tiễn ta, ta tự đi ra ngoài, ngươi nhớ ăn trái cây, trước đó a di đã cắt rồi."

Nàng từ từ kéo cánh tay của Tằng Khả Ny ra, nhìn Tằng Khả Ny thật sâu một lúc mới quay đầu lại. Lúc này, nàng giống như đã không nhớ được gì nữa, chỉ nhớ tới còn một ngày nữa thôi, nàng cùng Tằng Khả Ny sẽ bị tách ra mỗi người mỗi nơi.

Sau khi cửa đóng lại, Tằng Khả Ny lặng lẽ mở ra, giẫm dép lê chậm rãi đi qua hành lang, tiến đến lang can.

Cô lắng nghe tiếng giày cao gót của Dụ Ngôn càng lúc càng xa, khi nghe thấy tiếng nàng cùng ba mẹ cô cáo biệt. Cuối cùng, bàn tay mà vừa rồi cô cùng Dụ Ngôn mười ngón tương giao giống như đang nắm giữ một thứ gì đó trống rỗng, bên môi mang theo ý cười nhu hòa.

Hiện tại là mùa hè nóng bức, mọi người khi tan sở hay tan học đều vội vã về nhà, hoặc là tìm một nơi có điều hòa để nghỉ ngơi, uống một hai ly đồ uống lạnh.

Vào thời điểm này, Đới Manh đến một đến chỗ hẹn, chính là cuộc hẹn mà hôm đi ăn khuya đã đồng ý gặp mặt. Dựa theo những gì nàng biết thì đối phương là nam nhân trạc tuổi nàng, đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, hiện đang làm việc trong một công ty có tiếng. Bởi vì có một ít vấn đề pháp lý muốn tư vấn nên lúc này mới phiền mẹ nàng kêu nàng đi tư vấn.

Đối mặt với bữa ăn trưa hôm nay, Hứa Giai Kỳ rất vui mừng khi được cùng Đới Manh đến cuộc hẹn, tư vấn các vấn đề pháp lý. Việc này Đới Manh là mang theo một trợ lý hoặc đồng nghiệp có thể nghe hiểu được.

Đới Manh đỗ xe xong, cùng Hứa Giai Kỳ đi bộ đến cửa kính đôi của khách sạn, dọc đường nàng không có ý kiến gì, nhưng Hứa Giai Kỳ nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Học tỷ, ngươi nói đây không phải là cuộc hẹn xem mắt mà phải không? Ta cảm thấy có chút giống."

Đới Manh đưa tay sờ sờ chiếc đồng hồ, trên mặt lộ ra vẻ bán tín bán nghi: "Sao có thể? Ba mẹ ta từ trước đến nay đều kéo ta với ngươi cùng một chỗ, hiện tại lại đột nhiên đổi người, không thể nào."

“Như vậy là đổi đường, kỳ thực mục đích vẫn như cũ thì sao?” Hứa Giai Kỳ luôn cảm thấy bữa ăn này có chút kỳ quái, nếu không có lời của mình, như vậy chuyện này chính là trưởng bối muốn tìm đường khác tính kế.

"Có phải tối qua ngươi theo ta ra ngoài ăn khuya bị ba mẹ ngươi nhìn thấy không?"

Nếu bọn họ thực sự có ý định đi đường vòng, có thể là đêm qua hai người đi ăn khuya đã bị các trưởng bối phát hiện, cảm thấy có đường tiến, cho nên lúc này mới đi đường vòng để tập kích hai người.

"Không thể nào. Đêm qua trở về ba ta đang xem tin tức, mẹ ta thì xem phim. Nếu đúng như vậy, bọn họ đã sớm nhảy cẩng lên rồi" Hứa Giai Kỳ lắc lắc đầu, phủ nhận suy đoán của Đới Manh.

"Aiz, đến cũng đã đến rồi, cho dù có chuyện gì không hài lòng, cũng coi chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm là được rồi." Đới Manh cười cười, cùng Hứa Giai Kỳ bước vào khách sạn.

Dựa theo số phòng mà người kia gửi, hai người thuận lợi tìm thấy phòng. Bởi vì đang chờ Đới Manh đến, tên nam nhân kia cũng không đóng cửa.
Thấy có người đi vào, tên nam nhân kia thoạt nhìn khoảng 26, 27 tuổi, mặc vest chỉnh tề đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: "Đới luật sư."

“Xin chào.” Đới Manh lễ phép đáp lại, đi theo ánh mắt thấy tên nam nhân đang nhìn Hứa Giai Kỳ, nàng liền giới thiệu: “Bên cạnh là đồng nghiệp của ta, bởi vì đề tài hôm nay chủ yếu liên quan đến pháp luật, nên ta đưa nàng đến đây, có thể cũng sẽ có những ý kiến bất đồng cho ngươi."

Hứa Giai Kỳ đúng lúc giới thiệu bản thân: "Xin chào, ta họ Hứa."

Nam nhân kia hiển nhiên không ngờ sẽ có thêm một người, nhưng hắn nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường, "Mời ngồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Ba người tìm một chỗ ngồi xuống, Hứa Giai Kỳ ngồi cạnh Đới Manh. Vì người chủ trì cuộc họp là Đới Manh, cho nên cô tự giác không nói gì, định lắng nghe cuộc trò chuyện của Đới Manh sau đó tùy cơ ứng biến.

"Đới luật sư xem ra còn rất trẻ, không nghĩ tới lại tài giỏi như vậy, thật làm người khâm phục." Nam nhân đứng dậy, một tay đỡ nút áo vest rồi cầm ấm trà rót trà cho hai người, ngũ quan tuấn tú, khi cười lên khiến cả người khá phong độ.

Đới Manh cười khiêm tốn, nói: "Lương tiên sinh quá khen, ta chỉ đang làm tốt công việc của mình thôi."

Sau khi ngồi xuống, Lương tiên sinh vẫn để mắt tới khuôn mặt của Đới Manh, không hề khách khí mà nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Kỳ thực, Đới Manh cũng vì hắn lịch sự như vậy cho nên không thấy bài xích cuộc gặp gỡ này.

CHƯƠNG 52

“Lần này hẹn Đới luật sư gặp mặt, chủ yếu là để hỏi một vài vấn đề về thủ tục ly hôn cùng quyền nuôi con.” Lương tiên sinh cười nói, sau khi nghĩ lại liền bổ sung thêm: “Đây là một bằng hữu của ta muốn biết, bởi vì thân phận có chút không thuận tiện nên nhờ ta đến để xin tư vấn”.

Đới Manh nhấp một ngụm trà, sau đó không nhanh không chậm nhắc nhở: "Phương diện hôn nhân không phải lĩnh vực chuyên môn của ta. Nếu có nhu cầu, ta kiến nghị anh liên hệ với đối tác của ta, Luật sư Tằng Khả Ny."

“Không, Đới luật sư.” Lương tiên sinh cười “Ta biết Tằng luật sư về phương diện này có thể chuyên nghiệp cùng nhiều kinh nghiệm hơn. Nhưng hiện tại ta chỉ thay bằng hữu đến xin tư vấn một chút, cũng không có đến thời điểm quyết định tố tụng. Hơn nữa, mẹ ta lại vừa vặn cùng mẹ ngươi quen biết, cho nên ta muốn gặp ngươi trước. Hẳn là sẽ không làm phiền Đới luật sư đi."

Nói như thế cũng không sai, Đới Manh một tay cầm ly trà, ngón trỏ vuốt nhẹ, sau đó khẽ gật đầu nói: "Được rồi."

Lúc này, Lương tiên sinh sớm đã gọi món trước, đồ ăn cũng được mang lên. Sau khi bắt chuyện mời Đới Manh và Hứa Giai Kỳ động đũa, hắn trầm mặt một lúc, bắt đầu trần thuật: “Chuyện này chủ yếu là do giữa bằng hữu của ta cùng vợ hắn. Do hai người họ quá bận rộn với công việc, không có thời gian quản lý cảm tình nên bọn họ muốn thỏa thuận ly hôn. Nhưng về quyền nuôi con thì có chút rắc rối, gia thế hai người họ cũng không tồi, đều có thể nuôi con, cho nên cả hai đều cố gắng hết sức thuyết phục đối phương từ bỏ quyền nuôi con."

Đới Manh hỏi: "Đứa trẻ qua hai tuổi chưa?"

"Qua rồi, đã năm tuổi."

Đới Manh cân nhắc một lúc rồi nói: "Vậy thì không có chuyện xem đứa trẻ này như đang trong thời kỳ cho con bú mà nhà gái có phần thắng cao hơn, chỉ là sẽ có nhiều cân nhắc hơn. Ví dụ như điều kiện kinh tế cụ thể của hai bên, tố chất trong cuộc sống cá nhân của hai bên, mức độ gần gũi với con cái, môi trường sống hiện tại v.v... Cho nên, điều hiện tại cần quan tâm nhất là đã đáp ứng đầy đủ các điều kiện khi chung sống với đứa trẻ chưa, không chỉ vật chất mà mặt tình cảm cũng là điều kiện cần phải xem xét trước tòa."

Lương tiên sinh cẩn thận lắng nghe, Hứa Giai Kỳ cũng im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.

"Chuyện này thực sự không dễ xử lý. Hai bên đều không muốn nhường quyền nuôi con. Đứa trẻ lại nháo để ba mẹ không được ly hôn", Lương tiên sinh khẽ thở dài, dáng vẻ có chút ăn không ngon.

Cảnh giới cuối cùng mà một luật sư không thể vượt qua là thuyết phục từ góc độ của một người ngoài cuộc. Đới Manh chỉ có thể duy trì nụ cười, nói: "Chuyện cũng đã xảy ra. Nếu không thể cứu vãn được, vậy cũng chỉ có thể tận lực khống chế tổn thất. Khi một cuộc hôn nhân kết thúc, người bị hại lớn nhất sẽ là đứa trẻ, cho nên hiện tại cần phải xem đứa trẻ có thể lớn lên khỏe mạnh với ai."

Ánh mắt của nàng nhu hòa ấm áp, nhìn không giống như một nhân viên pháp luật, trái lại càng giống một giáo sư đang dẫn dắt học sinh xấu đi vào đường chính đạo, cảm giác mười phần thân thiết.

Hứa Giai Kỳ cũng không biết từ lúc nào mình đối với Đới Manh có chút hứng thú, đồng thời cũng đối với những cách diễn đạt của Đới Manh làm cho thích thú. Nghe rồi lại nghe, thỉnh thoảng khẽ quay đầu nhìn một chút, khóe môi hơi cong lên.

Mặc dù những lời kia của Đới Manh có chút chính thức, nhưng có một vài nghĩa ngoài chủ đề luật pháp. Sau đó Lương tiên sinh không biết phải làm gì, tình huống xoay chuyển bắt đầu nói về hiện trạng bằng hữu của mình: "Thực ra ta cảm thấy hai vợ chồng không nên đều chăm lo gia đình như vậy, nên có một người chăm lo là được rồi. Như vậy gia đình cũng không đi đến hiện trạng này, một người phụ trách bên ngoài, một người phụ trách bên trong, như vậy mới có thể cân bằng."

Đới Manh miễn cưỡng kéo khóe môi, cười không nói. Việc phân công lao động cụ thể trong gia đình nên được lựa chọn sau khi tham khảo ý kiến của từng cặp đôi. Việc hai người tập trung vào công việc cũng không phải là không có nhưng mối quan hệ vẫn tốt đẹp. Viêc này chủ yếu phụ thuộc vào cả hai bên có nguyện ý phân bổ thời gian cho nhau hay không.

Coi trọng công việc cùng mối quan hệ, hai điều này cũng không quá xung đột.

Không ngờ Lương tiên sinh lại tỏ ra rất cao hứng, cảm xúc được thể hiện nhiều hơn: "Nếu như lúc đầu vợ hắn không mạnh mẽ gánh vác công việc gia đình thì bây giờ cũng không biến thành cái dạng này. Chồng ở bên ngoài công tác, vợ ở nhà phụng dưỡng cha mẹ cùng giáo dục con cái, việc này không thể thích hợp hơn."

Đới Manh quay đầu lại nhìn Hứa Giai Kỳ, giống như đang chịu đựng một vài cảm xúc. Hứa Giai Kỳ nghĩ đến lời Lương tiên sinh nói, không khỏi mím môi cười, đưa tay xuống dưới bàn vỗ nhẹ lên bàn tay đang co cứng của Đới Manh, ra hiệu cho nàng thả lỏng một chút.

Nhưng Lương tiên sinh kia vẫn tiếp tục mang bộ dạng hữu lễ, ngữ khí ôn hòa nói: "Như vậy hình thức cũng không chịu đựng được. Đừng nói giữa nam nhân với nữ nhân, ngay cả nam nhân với nam nhân cũng sẽ vô thức cảm thấy bản thân yếu hơn đối phương vài điểm. Vả lại, giữa nữ nhân với nữ nhân, đa phần sẽ có một người mạnh hơn. Việc này vô hình chung phản ánh quan điểm mà ta vừa nói."

Đới Manh càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng hắng giọng cười nói: "Có một số việc quả thực là chúng ta có thể nhìn được bằng mắt thường. Nhưng có một số việc, sau khi người khác đóng cửa lại cũng không ai biết ai mạnh ai yếu. Dù mạnh mẽ đối xử với người yêu thế nào thì họ cũng sẽ dễ bị tổn thương thôi. Còn chuyện vợ ở nhà phụng dưỡng cha mẹ cùng giáo dục con cái, ta nghĩ đây không phải là việc chỉ nữ nhân mới làm được, trái lại hẳn là để hai bên phối hợp mà thu xếp. Tương tự như vậy, các cặp đồng giới cũng không thể hạn định xem ai yếu hơn mà toàn quyền phụ trách việc nhà."

Quan điểm sống của Đới Manh luôn được Hứa Giai Kỳ đề cao, lần này cũng không ngoại lệ. Nàng vừa dứt lời, Lương tiên sinh đã mở to mắt không tin nổi, nhưng Hứa Giai Kỳ khẽ cười, lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Đới Manh, tán thưởng câu đáp trả của nàng.

Lương tiên sinh có chút không phục, ngồi thẳng dậy, chắp tay trên bàn, nhìn chằm chằm vào Đới Manh: "Giản luật sư, cô không cảm thấy một người phụ trách bên trong, một người phụ trách bên ngoài, như vậy hôn nhân càng có thể dài lâu hơn sao?"

"Ta cũng không nói như vậy. Ý ta là nên được hai bên phối hợp thương lượng mà cùng nhau thu xếp, cũng không nên từ mới bắt đầu đã áp đặt một vài phương diện lên người đối phương."

Đới Manh vẫn bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy tư thái của người kia, nàng thả lỏng người dựa vào lưng ghế, vắt chép chân, tay cầm tách trà, tư thế ung dung nhưng không mất phần tao nhã.

Đối với đối thủ, ngươi càng ung dung thì càng có thể tạo ra nhiều áp lực hơn cho hắn.

"Nhưng cả hai bên đều có ý thức làm những gì họ nên làm. Việc này không phải không hiệu quả lại còn không tránh khỏi xích mích trong lúc phối hợp sao? Ví dụ như một bên có ý thức nỗ lực làm việc, có tinh thần trách nhiệm với bạn đời cùng con cái. Trong khi đó bên kia thì chăm sóc tốt cho gia đình, hàng ngày giáo dục con cái để giảm bớt áp lực cho người yêu sau khi về nhà. Việc này không phải là tốt hơn so với phối hợp mà ngươi nói sao?"

Lương tiên sinh vì nói quá nhiều, nói xong liền uống vài ngụm trà. Hứa Giai Kỳ thấy thế liền đứng dậy cầm ấm trà lên. Hắn nghĩ cô rót trà cho mình, ánh mắt chuyển sang Hứa Giai Kỳ, ai biết Hứa Giai Kỳ lại rót trà cho Đới Manh, cũng không để ý đến hắn.

Đới Manh mím môi cười, mang theo ý cười nhìn Hứa Giai Kỳ rồi nói với Lương tiên sinh: "Ừm, Lương tiên sinh nói xong chưa?"

Bữa cơm này nàng ăn không vào, nếu không thì có thể bị tư tưởng phong kiến của người kia đầu độc mà chết.

Nhưng vẻ mặt của nàng quá mức ôn hòa, nhìn không ra được tia không hài lòng, Lương tiên sinh càng là đem giờ phút này để trao đổi.

Hắn tự rót trà cho mình rồi nói: “Ví dụ, giữa nam nhân và nữ nhân, nam nhân phải phụ trách nguồn tài chính của gia đình, đồng thời cũng phụ trách phụng dưỡng cha mẹ cùng giáo dục con cái thì đây là không thể. Như vậy nên để nữ nhân phụ trách việc nhà, chăm sóc người trong nhà cùng con cái, còn có bồi dưỡng cảm tình của hai người. Cũng ví dụ như ta với ngươi, nếu như giữa chúng ta có mối quan hệ bất đồng, ngươi có thể cân nhắc đi nâng ngực hay gì đó..."

"Ngừng lại."

Đôi mày của Đới Manh run lên mấy lần, tại sao nàng lại cho người này cơ hội tiếp tục nói trước mặt mình như vậy? Hứa Giai Kỳ đã kìm nén khóe miệng đang giương lên.

Nàng cầm túi xách, một tay nắm cổ tay Hứa Giai Kỳ đứng dậy, khuôn mặt đã có chút lạnh, nụ cười không chạm tới mắt. "Xin lỗi Lương tiên sinh, buổi tư vấn hôm nay không thể tiếp tục nữa. Bởi vì quan điểm ngươi nói nằm ngoài phạm vi hiểu biết của ta. Cho nên, ta kiến nghị ngươi cùng bằng hữu của ngươi nếu như có nhu cầu kiện tụng, có thể liên hệ trực tiếp với đối tác của ta là Tằng luật sư, nàng chuyên nghiệp hơn ta."

Nàng nói xong, lôi kéo Hứa Giai Kỳ giẫm giày cao gót rời đi, người đi sau vẫn còn nín cười.

Sau đó Lương tiên sinh vẫn còn ngẩn người, lấy điện thoại ra bấm WeChat gửi một câu cho mẹ: “Mẹ, mẹ không nói với Đới luật sư là ta rất thích nàng, muốn kết giao với nàng sao?"

"Ngươi ngốc? Nói xong đứa nhỏ đó có thể đi sao? Chúc con trai vui vẻ!"

Sau khi bước ra khỏi khách sạn, Đới Manh cảm thấy không khí trong lành hơn trong phòng, ý nghĩ suy đồi đó khiến nàng không thể ở lại thêm một giây nào nữa. Chỉ là đáng thương Tằng Bảo Bảo bị nàng đem ra làm bia đỡ đạn, nhưng khuôn mặt băng lãnh của Tằng Bảo Bảo sẽ làm cho người ta không thể nói nhiều như vậy.

Nàng đi tới cửa xe dừng lại, thoáng chốc hít sâu một hơi không khí trong lành, hỏi Hứa Giai Kỳ, "Giai Kỳ, ta có thể phát biểu ý kiến không?"

"Đương nhiên, ta nghe, ngươi nói đi." Hứa Giai Kỳ mỉm cười với Đới Manh, ngoan ngoãn để nàng nắm lấy tay mình, trong lòng có chút ngượng ngùng từng tia dâng lên trên gò má, làm cho hai gò má trắng mịn có chút ửng hồng.

Đới Manh thẳng tắp nhìn Hứa Giai Kỳ, siết chặt tay cô, lạnh lùng nói: "Đây đúng là kiến thức như sách giáo khoa của trực nam vậy!"

Hứa Giai Kỳ cười một tiếng rồi bị Đới Manh kéo lên xe. Bữa cơm này ăn không thành nên hai người không thể làm gì khác là phải về nhà ăn cơm, dọc theo đường đi Đới Manh thỉnh thoảng nói chuyện với Hứa Giai Kỳ về cuộc nói chuyện vừa rồi.

Cuối cùng đỗ xe đi tới tòa nhà, hai người không ở cùng một tòa nhà nên phải tách ra. Đới Manh gọi Hứa Giai Kỳ lại, ánh mắt có chút kỳ quái.

"Học tỷ, có chuyện gì vậy?"

"Ừm... cái kia..." Đới Manh chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, lại đi tới nhìn Hứa Giai Kỳ nhỏ hơn mình một chút, "Ngực của ta... rất nhỏ sao..."

"Cũng ví dụ như ta với ngươi, nếu như giữa chúng ta có mối quan hệ bất đồng, ngươi có thể cân nhắc đi nâng ngực hay gì đó..."

Lời nói của nam nhân kia lại vang lên bên tai Hứa Giai Kỳ, cô nhìn chằm chằm vào ngực Đới Manh, đỏ mặt lắc lắc đầu. Lúc này, cô tựa hồ có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

"Ta cảm thấy không nhỏ..."

Hứa Giai Kỳ trả lời chỉ sau một giây, Đới Manh cảm thấy có chút không thoải mái, tựa như vào lúc này nàng mới nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi thực kỳ quái. Nàng ho khan hai tiếng, buông tay ra nói: "Trở về ăn cơm đi, ngày mai gặp lại."

Nhìn bóng dáng Đới Manh đang đi vào hành lang, Hứa Giai Kỳ đột nhiên cắn chặt môi, nụ cười không tự chủ được nở trên khóe môi. Học tỷ, ngươi thật đáng yêu a...

Tằng Khả Ny vừa mới tan sở về đã bị ba mẹ thuyết phục đến Dụ gia ăn tối, nói ngày mai Dụ Ngôn đi rồi, nói thế nào thì trước khi rời đi hai người cùng ăn cơm với nhau mới đúng.

Kết quả là Tằng Khả Ny vốn đã không kiên định lại do dự, trong chốc lát liền mang theo hộp giữ ấm đi qua. Trong hộp giữ ấm là món ăn mà ta nay mẹ cô đã đặc biệt làm, là thịt bò kho cùng đậu phụ chua ngọt mà Dụ Ngôn thích ăn.

Cha mẹ của Thời Thanh Thh đã sớm biết Tằng Khả Ny đi qua, vừa mở cửa đã cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay Tằng Khả Ny, cô ôn thanh chào hỏi: "Thúc thúc, a di, trong này là thức ăn mẹ ta làm thêm, vẫn còn nóng."

Dụ Thiên sờ sờ bụng mặt đầy ý cười: "Mẹ ngươi bận tâm quá rồi a, ngươi tới ăn cơm, chúng ta làm sao có thể không thêm món đây?"

Đường Tịnh Tuệ mở nắp ra, nhìn lướt qua rồi đóng lại, vỗ vai chồng tức giận nói: "Nấu món này là cho Tiểu Ngôn, đều là món Tiểu Ngôn thích ăn."

"Ừ ừ, đúng, đúng. Xem đầu óc ta này..."

Tằng Khả Ny mỉm cười đi theo hai vị trưởng bối vào nhà, khi vào phòng khách trước tiên tầm mắt của cô rơi vào ghế sô pha cùng cửa sổ sát đất, nhưng không thấy bóng dáng của Dụ Ngôn.

Đường Tịnh Tuệ bắt chuyện cùng cô ngồi xuống, nói: "Khả Ny, chương trình thực tế quay xong mấy ngày rồi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt sao?"

Sau khi Tằng Khả Ny ngồi xuống, trên môi nở nụ cười, "Vâng, thật ra cũng không mệt lắm."

Người bên kia rót một tách trà, hỏi: "Thật không? Sau khi Tiểu Ngôn trở về, đến ngày hôm nay vẫn luôn ngủ đến mặt trời lên cao a. Ngươi nhìn ngươi xem, mẹ ngươi nói sau khi ngươi trở về liền vội đi làm, sao không nghỉ ngơi thêm hai ngày?"

Dụ Thiên "Chậc" một cái, dáng dấp như đang thuyết giảng "Tịnh Tuệ a, Khả Ny sao giống với Tiểu Ngôn được? Tiểu Ngôn làm việc cả ngày lẫn đêm, Khả Ny bên này tan tầm liền về nhà rồi. Không phải Khả Ny còn có bạn học Tiểu Đới kia sao, cả sở sư vụ cũng không thể luôn làm việc như vậy."

Thật ra Tằng Khả Ny và Đới Manh chưa từng phân rõ ràng như vậy, nhưng lúc này không cần giải thích nhiều, Tằng Khả Ny chỉ cười không nói.

Cô lại giương mắt nhìn xung quanh, Đường Tịnh Tuệ thấy vậy liền giảo hoạt cười một tiếng, "Khả Ny, tìm Tiểu Ngôn sao?"

Vẻ mặt của cô rất lãnh đạm, lại giống như thường ngày tùy ý giương mắt liền nhìn ra biểu hiện. Lúc này mục đích thực sự bị Đường Tịnh Tuệ vạch trần, cô không được tự nhiên mà chớp chớp mắt, khẽ "Vâng" một tiếng.

"Nang đang ở trong phòng, vừa nãy mới ra ngoài nghe điện thoại, hình như đang nói chuyện quay phim." Đường Tịnh Tuệ dùng cùi chỏ đẩy cánh tay của Tằng Khả Ny, cười đến thâm ý nói: "Lên đi, khi nào ăn cơm a di lên gọi các ngươi một tiếng."

Cô siết chặt hai ngón tay, khéo léo đáp lại: "Được, vậy ta đi lên."

Dù cô là một người điềm tĩnh cùng cẩn thận, nhưng hiện tại không thể tránh khỏi giống như hôm qua Dụ Ngôn chần chờ bất định đứng ở cửa. Cô đứng lặng ở cửa phòng hồi lâu, nghĩ lại lời thì thầm mà đêm qua Dụ Ngôn đã nói bên tai.

Trong lòng có cái gì đó như muốn trào ra, khóe môi không khắc chế được có độ cong nhàn nhạt, cuối cùng cánh tay đang giơ lên cũng hạ xuống gõ cửa phòng.

CHƯƠNG 53

Làm cô bất ngờ nhất chính là Dụ Ngôn nhanh chóng mở cửa. Ngay khi bốn mắt nhìn nhau, Dụ Ngôn ngạc nhiên đến mức quên mất mình đang nói gì, nàng không trả lời cho đến khi điện thoại truyền đến bên tai một tiếng "Dụ Ngôn, ngươi cảm thấy thế nào?" Sau đó, nàng mới định thần lại, nghiêng người dùng ánh mắt ra hiệu Tằng Khả Ny đi vào.

“Ừm… ta cảm thấy tự mình diễn võ thuật đi, không cần thế thân.” Dụ Ngôn đóng cửa lại, đi theo Tằng Khả Ny đến sô pha, ngồi xuống trước rồi vỗ vỗ vào vị trí bên phải mình.

"Dụ Ngôn, ngươi phải suy nghĩ kỹ. Trong <Dữ Quân Tuyệt>, nhân vật của ngươi là tướng quân, có rất nhiều cảnh võ thuật. Hơn nữa, Lê đạo lại theo đuổi hoàn mỹ, nếu có bất kỳ hành động sơ suất nào thì ngươi sẽ phải diễn lại."

Phan Gia Văn tận tình khuyên bảo Dụ Ngôn, thanh âm lúc này nhàn nhạt bay ra, Tằng Khả Ny nghe không rõ.

"Ta nghĩ kỹ, chính là vì Lê đạo theo đuổi hoàn mỹ nên ta mới không cần thế thân. Văn tỷ suy nghĩ một chút đi, hiện tại có nhiều cảnh lộ mặt như vậy, hành động võ thuật lại nhiều. Đây là dễ bị phát hiện, một cái nghiêng mặt thôi cũng phân biệt có phải là ta hay không rồi."

Hai chân Dụ Ngôn trùng xuống, hai mắt híp lại, "Ta cảm thấy cái gì bị lộ ra ngoài thì cũng không sao, nhưng thế thân bị lộ ra ngoài là nghiêm trọng nhất. Hơn nữa việc này cũng cho người ta thấy thái độ của ta không đoan chính."

Hiện tại khán giả chê phim điện ảnh nhiều nhất không chỉ là cốt truyện, mà còn là sự chuyên nghiệp cùng kỹ năng diễn xuất của diễn viên. Đối với người thế thân, Dụ Ngôn luôn đều không cần, không phải vào thời điểm bất đắc dĩ thì vạn nhất nàng đều chưa từng dùng đến.

Phan Gia Văn ở bên kia thở dài một tiếng, cười nói: "Aiz, được rồi, tùy ngươi đi, ngươi thật quá tích cực a".

Cô có chút hối tiếc lại có chút vui mừng, dù sao thì Dụ Ngôn cũng là người mà cô mang đến, nói thế nào cũng có chút cảm tình, tự nhiên cô không nỡ để Dụ Ngôn không còn thuộc về công ty này nữa. Nhưng chính vì đây là người mà cô mang đến, đã phát triển rất tốt, nói gì thì nói trong lòng cũng có chút an ủi.

Ánh mắt Dụ Ngôn chuyển sang Tằng Khả Ny đang yên lặng ngồi bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt ung dung không phát ra tiếng động, tầm mắt thẳng tắp cũng không biết đang nhìn vào góc nào.

Nàng cười nói với Phan Gia Văn: "Vậy ta cúp máy, đọc kịch bản một lúc rồi đi ăn cơm."

Tằng Khả Ny nghe vậy thì hơi quay đầu lại nhìn, vừa lúc Dụ Ngôn cúp điện thoại, cô hỏi một câu: "Nghe mẹ ta nói, bộ phim này ngươi diễn tướng quân?"

“Ừm, đúng thế, sao vậy?” Dụ Ngôn đặt điện thoại sang một bên, cúi người vươn tay về phía bàn lấy kịch bản ra xem.

“Ngươi còn nói nhân vật này có chút giống với ta?” Môi của Tằng Khả Ny không khỏi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, ôn hòa đến mức làm người ta nhất thời không dời mắt được.

Dụ Ngôn cười nói: "Có chút giống, thời điểm đọc kịch bản ta cảm thấy rất giống. Đều là người lạnh lùng, nói chuyện như một chữ đáng giá nghìn vàng vậy."

Tằng Khả Ny gật gật đầu, sau đó tự nhiên ngồi gần Dụ Ngôn hơn một chút, khoảng cách giữa hai người hoàn toàn bị nuốt chửng, cô bình tĩnh hỏi: "Vậy nội dung bộ phim này là gì? Sáng nay ăn điểm tâm mẹ ta nói bộ phim này đối với ngươi có chút khó khăn."

Bởi vì Tằng Khả Ny tiến lại gần, tay đang cầm kịch bản của Dụ Ngôn run lên, nàng lại lật xem kịch bản nhưng ánh mắt không nhìn thấy một chữ, chỉ có thể cố gắng nhớ lại nội dung, sau đó nhẹ giọng nói: "Bộ phim này là một bộ phim truyền hình, bối cảnh trên chiến trường, còn là song nữ chính. Cho nên ngoài ta còn có một nữ diễn viên khác. Phân cảnh của ta chủ yếu là ra chiến trường..."

Nàng dừng lại một chút, chợt nhận ra có lẽ Tằng Khả Ny không muốn biết nội dung kịch bản. Khi bàn tay Tằng Khả Ny nhẹ nhàng che mu bàn tay của nàng, cảm giác như vậy càng mãnh liệt hơn.

Tằng Khả Ny chỉ muốn nói chuyện với nàng thêm một chút, trực giác này hết thảy truyền hết vào ý thức của cô.

Tằng Khả Ny duỗi tay trái buông lỏng eo Dụ Ngôn, tay phải vẫn đang nắm tay cầm kịch bản của nàng, hiện tại là trong tư thế ôm ấp, Tằng Khả Ny hạ giọng nói mang theo tia không muốn ly biệt: "Dụ Ngôn, hành lý đều thu thập hảo sao?"

"Thu thập xong..." Dụ Ngôn cúi đầu vừa mới nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên khẽ cười nói: "Sao lại hỏi? Tối qua đã hỏi rồi, ngươi không nhớ sao?"

Lông mày Tằng Khả Ny mềm mại nói: "Ta đã quên, cho nên hỏi lại."

"Ngươi là học sinh đứng đầu a, đây là trí nhớ gì vậy? Ta còn nhớ rõ hơn ngươi." Dụ Ngôn trêu chọc đáp trả cô.

Tằng Khả Ny không trả lời nữa, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị ái muội, Dụ Ngôn cũng không trông cậy Tằng Khả Ny sẽ trả lời.

Một tiếng thở dài trầm thấp truyền đến, sau đó Dụ Ngôn cảm thấy vai phải của mình chìm xuống một chút, là cằm Tằng Khả Ny cọ vào tóc nàng.
Nàng cắn cắn môi, nghe Tằng Khả Ny tại bên tai nhẹ nhàng nói: "Sáng mai ta đưa ngươi đi, lúc trở về ta đi đón ngươi."

"Ngày mai xe công ty đến đón ta, sau đó ra sân bay..."

Thời điểm nói lời này, Dụ Ngôn cảm thấy trái tim mình mềm mại đến khó tin, nàng không có cách nào từ chối. Thậm chí còn cho rằng mình liền không để ý cái gì, dứt khoát quay đầu lại ôm lấy Tằng Khả Ny.

Nhưng từ trước đến nay nàng không phải là người dũng cảm, trước đây nàng chưa từng trải qua thời điểm sợ hãi, nhưng bây giờ làm sao nàng dám tin mình có thể duy trì mối quan hệ này? Từ lúc nàng sợ chia ly phát sinh lần thứ hai, nàng liền đã định mình vĩnh viễn là một kẻ đào ngũ trong tình yêu, không phải là tướng quân bày mưu tính kế.

Tằng Khả Ny hơi siết chặt cánh tay, thân thể đột nhiên cứng ngắc của Dụ Ngôn khiến lòng cô đau nhói, nụ cười trên môi dần trở nên chua xót, thanh âm khàn khàn khẽ cười, "Vậy ta đưa ngươi tới cổng tiểu khu, hoặc là đưa tới vườn hoa nhỏ ở đó, đưa ra cửa cũng có thể."

Khóe mắt Dụ Ngôn đột nhiên nóng lại lạnh, tựa như có nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, làm sao cũng không nhịn được, nàng há miệng nhưng không nói được lời nào.

Không phải đã nói, hai người có thể thân thiết như người yêu, thế nhưng bản chất sẽ không thay đổi sao? Không phải đã nói, hai người sẽ không có lý do gì để tách ra sao? Nhưng Tằng Khả Ny, ngươi hiện tại muốn ta phải làm sao bây giờ? Nếu giữa chúng ta có ngăn cách, ngươi nói xem ta làm sao đối mặt với nỗi khổ sở mất ngươi đây?

Trái tim Dụ Ngôn vừa lạnh lại vừa ấm, nước mắt của nàng bị ngón tay Tằng Khả Ny nhẹ nhàng lau đi, nàng mấp máy môi, cuối cùng mỉm cười vươn tay vỗ nhẹ lên má Tằng Khả Ny "Ngươi làm sao lại kiêu như vậy? Trước đây đều không thấy ngươi như vậy, hiện tại lại thấy như vô hạn rồi a."

Tằng Khả Ny vẫn chăm chú nhìn nàng, thời gian như ngừng trôi, hồi lâu mới nói: "Hiện tại đã khác trước rồi. Hiện tại ngươi là lão bà của ta, ngươi đi xa nhà mà ta không đưa ngươi đi, như vậy làm sao được?"

Dụ Ngôn có chút sửng sốt, lại là như thế này vừa đúng, chạm đến là thôi.
Tằng Khả Ny không hỏi tới nàng sẽ suy tính thế nào, tất cả thân cận đều phát ra từ quan hệ của hai người. Nhưng những việc này rõ ràng có chút ái muội để cho hai người biết hiện tại đến tột cùng là cái dạng gì.

"Dụ Ngôn?"

Dụ Ngôn cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Ngày mai 9 giờ ta ra cửa."

Tằng Khả Ny cong môi ôm nàng vào lòng, "Được, vậy mai ngươi ở nhà chờ ta."

Dụ Ngôn không cần hiên ngang xông vào liền có thể dựa vào bả vai Tằng Khả Ny, nàng vươn tay siết chặt góc áo bên hông Tằng Khả Ny, chậm rãi thả lỏng thân thể, "Ngày mai ngươi sẽ không muộn làm đấy chứ? Đưa ta ra ngoài rồi mới đi làm, sẽ không kịp thời gian. Hơn nữa, không có chìa khóa của ngươi, làm sao mấy người kia có thể vào làm việc?"

Tằng Khả Ny cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào tóc Dụ Ngôn, "Tối nay ta gửi tin nhắn cho bọn họ, sáng mai được trễ một tiếng, đủ để ta đưa ngươi đi rồi đi làm."

Dụ Ngôn nhắm mắt khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ngươi đây là lạm dụng quyền lực a. Nếu bọn họ biết ngươi cho đi trễ vì chuyện riêng tư, chắc chắn ngươi sẽ bị gán cho là sử dụng quyền lực để trục lợi."

Căn phòng rất yên tĩnh, Tằng Khả Ny chỉ im lặng cười mà không trả lời lại.

Cảm nhận được hô hấp của đối phương, nhịp tim của Tằng Khả Ny được Dụ Ngôn cảm nhận nhiều hơn. Hai tay vẫn đang nắm góc áo bên hông của Tằng Khả Ny, lớp vải nhăn nhúm giống như chính là tâm trạng của nàng lúc này vậy.

"Cộc cộc cộc"

"Ăn cơm, Dụ Ngôn, Khả Ny. Mau xuống a..."

Thanh âm của Đường Tịnh Tuệ bị ngăn cách rất nhiều, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy. Dụ Ngôn giống như đột nhiên bị đánh thức, bàn tay đang nắm góc áo của Tằng Khả Ny cũng thả ra.

“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lúc Tằng Khả Ny buông tay Dụ Ngôn ra, giữa lông mày cô trở nên lạnh như băng, nhưng ngữ khí lại không còn rõ ràng lạnh lùng, “Đêm nay có rất nhiều món, có món ngươi thích ăn.”

“Ừm, ta thu thập một chút rồi ra ngoài ngay.” Dụ Ngôn hơi cúi đầu, che tập kịch bản rồi tìm điện thoại.

“Vậy ta ra ngoài trước.” Ánh mắt Tằng Khả Ny dịu dàng, nhớ lại vẻ mặt ửng hồng của Dụ Ngôn vừa mới lướt qua.

Tiếng giày từ gần đến xa, cửa mở rồi lại đóng. Qua mấy phút sau, Dụ Ngôn sờ sờ mặt mình, chậm rãi mở cửa đi ra ngoài.

Khi đến gần phòng bếp, nàng nhìn thấy Tằng Khả Ny đang giúp bưng bát đĩa đi vào phòng ăn, cô luôn không dính khói bụi trần gian nhưng bộ dáng hiện tại lại có chút chân thực. Nàng dựa vào hành lang, vòng tay ôm ngực lặng lẽ quan sát, trong đôi mắt có thêm ấm áp, còn có một tia khao khát.

Khi Tằng Khả Ny bước vào bếp lần nữa, Dụ Ngôn cũng cùng đi vào định rửa tay. Tiếng bước chân phía sau nàng đáng lẽ đã đi xa, nhưng khi rửa tay xong xoay người lại nhìn thấy Tằng Khả Ny đang cầm đũa, đem thịt bò kho trong hộp giữ nhiệt gắp từng miếng cho vào trong đĩa.

Nhìn gọn gàng lại xinh đẹp, Dụ Ngôn phủi tay bước tới hỏi: "Khả Ny, đây là a di làm sao?"

“Ừm, mẹ ta làm thịt bò kho cho ngươi.” Tằng Khả Ny chuyên tâm xếp những phiến thịt bò, cuối cùng lấy một đóa hoa cà rốt ở dưới đáy giữ nhiệt đặt ở trung tâm, thế là xong.

"Tới dùng cơm ngươi còn đặc biệt đem đồ ăn tới. Ta còn tưởng là do ngươi làm." Dụ Ngôn giảo hoạt cười, cúi xuống ngửi mùi thơm, "Ừm...thơm quá."

Tằng Khả Ny tâm vừa động, tại thời điểm Dụ Ngôn đứng thẳng lên, cô gắp một miếng thịt bò kho, tay còn lại hơi nâng lên, đưa lòng bàn tay hứng miếng thịt bò đến bên môi Dụ Ngôn, nhàn nhạt cười nói. "Thử xem lần này có hợp khẩu vị của ngươi không."

"Là a di làm sao có thể không hợp khẩu vị của ta chứ?"

Dụ Ngôn mỉm cười, vẫn vươn tay vén tóc lòa xòa trên má ra sau tai, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, hơi híp mắt lại, hé môi cắn miếng thịt bò trên đũa của Tằng Khả Ny.

Nàng đang cúi đầu nhai, thanh âm nhàn nhạt của Tằng Khả Ny đột nhiên vang lên bên tai: "Dụ Ngôn, chờ ngươi trở về, ta làm cho ngươi ăn."

Trong nháy mắt, Dụ Ngôn lại cảm thấy trên má nóng như thiêu đốt, tựa như vừa rồi ở trong phòng vậy. Cảm giác thiêu đốt này khiến nàng có chút hoảng hốt, khiến nàng có chút bất an, lại khiến nàng có chút bất lực.

Tằng Khả Ny đúng lúc dừng lại, đặt đũa xuống, bưng đĩa lên, "Đi thôi, đừng để thúc thúc a di chờ lâu, một lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."

Dụ Ngôn mím chặt môi nhìn bóng lưng của Tằng Khả Ny đang đi ra ngoài, trái tim nàng vừa đau lại vừa mềm, nụ cười chua xót dần nở trên môi.

Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, nàng thực sự có thể giữ được ước định của hai người không? Khi hai người thực sự tiến đến mức thân thiết, vậy bản chất giữa hai người có còn như trước kia không?

Nếu thực sự thay đổi thì làm thế nào nàng có thể giữ vững mối quan hệ này, để nó như trước kia không đầu không cuối.

CHƯƠNG 54

Thói quen của Dụ Ngôn là gia nhập đoàn phim trước một tuần khởi động máy. Thứ nhất, có thể bồi dưỡng một chút quan hệ cá nhân. Thứ hai, cũng có thể ngăn chặn hỗn loạn thế giới bên ngoài, dành thêm một chút thời gian thuộc lòng kịch bản.

Lần này, <Dữ Quân Tuyệt> dự kiến quay ở thành phố S, nơi có hơn chục danh lam thắng cảnh cùng cơ sở quay phim lớn, hành trình từ thành phố B đến thành phố S sẽ mất khoảng hai giờ đồng hồ. Dụ Ngôn dậy sớm kiểm tra lại hành lý, ăn sáng xong liền tạm biệt ba mẹ, kéo vali ra cửa.

Tằng Khả Ny cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của nàng, thân hình cao gầy, lẳng lặng đứng đó, tựa như thời gian vì cô mà ngừng trôi.

Bước chân Dụ Ngôn dừng một chút, đi đến bên cạnh cô, đặt tay kéo vali vào lòng bàn tay cô, lặng lẽ đi cùng cô đến cổng Phượng Hoàng.

Tằng Khả Ny nhìn về phía xa, nhẹ giọng hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Dụ Ngôn mím mím môi, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, "Ân, sáng sớm ta ăn rồi, sau đó lại kiểm tra hành lý một lúc."

Tằng Khả Ny khẽ gật đầu, trong lời nói ẩn chứa một chút ý cười: "Kiểm tra xong là được rồi, chờ đến khách sạn lại quên này quên kia, ta cũng không có thời gian gửi cho ngươi."

Dụ Ngôn híp híp mắt, cười thành tiếng: "Dù có quên cái gì cũng không để ngươi gửi cho ta a. Ta trực tiếp mua cái mới còn nhanh hơn. Cho nên Tằng luật sư, ngươi liền yên tâm 120% đi."

“Vậy là tốt rồi.” Tằng Khả Ny nhìn nàng một cái, trong mắt thoáng hiện một tia ấm áp.

Đi chưa được mấy bước, tay còn lại của Tằng Khả Ny nắm tay Dụ Ngôn, xoa ngón cái lên mu bàn tay nàng.
Dụ Ngôn sửng sốt một hồi, lập tức khôi phục tự nhiên, cười nói: "Ta để A Hiểu ở cửa chờ ta, nàng cũng đã đến rồi."

Tằng Khả Ny mím môi cười: "Ân, vậy ta cùng ngươi đi ra ngoài." Cô dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng bổ sung: "Đi chậm một chút..."

Giống như đi chậm một chút, chậm một chút nữa, Dụ Ngôn sẽ không rời khỏi nơi này, hai người sẽ không xa cách lâu như vậy. Rõ ràng trước kia trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay bỗng nhiên sáng tỏ, tựa như dồn hết mọi cảm xúc trước kia lại chỉ vì hôm nay để Dụ Ngôn hiểu rõ.

Dụ Ngôn nhìn về phía cô, cắn cắn môi, có chút xấu hổ: "Ta sắp rời đi, ngươi không thể nói chuyện dễ nghe hơn sao?"

Khóe môi Tằng Khả Ny cong lên, nhẹ giọng đáp lại, "Chẳng lẽ không cho phép ta nói những lời ta muốn nói sao? Dụ đại minh tinh lúc nào trở nên bá đạo như vậy."

Dụ Ngôn dừng bước, Tằng Khả Ny cũng dừng lại, nàng nhìn Tằng Khả Ny, vừa muốn cười vừa cảm thấy mũi chua xót. Nàng nắm lấy tay Tằng Khả Ny, tay kia cũng đem bàn tay cô nắm trong lòng bàn tay, vừa cười vừa trêu chọc nói: "Tằng đại luật sư, ngươi hiện tại thật sự càng ngày càng kiêu ngạo a. Ngươi muốn ta nói cái gì mới tốt đây? Nếu đồng nghiệp của ngươi biết được, nhất định sẽ nói ngươi ngạo kiều a." Nàng nói nói, thanh âm hạ xuống: "Ngươi như vậy, ta đi như thế nào đây..."

Trái tim Tằng Khả Ny thắt lại, ôm cũng không phải, làm cái gì cũng đều không phải. Cuối cùng nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Được rồi, đi thôi, ta không nói nữa. Khi nào đến nơi thì nhắn tin cho ta."

Dụ Ngôn lặng lẽ nhìn cô, siết chặt hai tay, như muốn bóp nát phòng ngự trong lòng, bóp nát bức tường kia, không cần lo lắng, không cần sợ hãi, không cần trốn tránh.

Dụ Ngôn nhìn Tằng Khả Ny lộ vẻ mặt ôn nhu, nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Khả Ny, ngươi ôm ta một chút..."

Tằng Khả Ny buông tay kéo vali ra, không chút do dự ôm Dụ Ngôn vào lòng, cô im lặng cười, cánh tay ôm chặt Dụ Ngôn vào lòng, nén chút thanh âm hỏi: "Không sao chứ?"

Dụ Ngôn vòng tay qua eo Tằng Khả Ny, trái tim tựa như đang run rẩy, khoảnh khắc đó tựa hồ nuốt chửng tia do dự của nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, dùng sức cắn chặt môi dưới, như muốn cắn đến rỉ máu, hơi ngẩng đầu lên, nói nhỏ vào tai Tằng Khả Ny: "Khả Ny, đoàn phim cho phép đến thăm. Đến cuối tuần ngươi có thể đến tìm ta. Đến nơi ta sẽ gửi cho ngươi địa chỉ khách sạn cùng số phòng, sau đó lại cho ngươi số điện thoại của A Hiểu. Còn có... ta..."

“Được rồi, đừng nói nữa, ta đã biết.” Tằng Khả Ny nhẹ giọng cắt ngang do dự của Dụ Ngôn, tay vuốt ve tóc nàng, một lần lại một lần an ủi: “Đừng nói, ta đều biết.”

Dụ Ngôn thối lui khỏi vòng tay của Tằng Khả Ny, nhìn vào mắt cô hỏi: "Vậy ngươi có đi tìm ta không?"

Tằng Khả Ny thu tay về, vẫn luôn ôn nhu trầm ổn, nhưng ánh mắt có chút giảo hoạt, hỏi: "Ngươi muốn ta tới sao?"

Dụ Ngôn buồn cười đáp: "Không muốn, ngươi một lần đều không cần đến, như vậy tốt nhất."

Bỗng nhiên có tiếng còi xe ở đằng xa truyền đến, cả hai quay đầu lại nhìn, xe của công ty đã chờ sẵn ở đó, Dương Hiểu đã xuống xe vẫy tay với hai người.

“Vậy ta đi đây, ngươi nhanh đi làm đi.” Dụ Ngôn ấm giọng căn dặn, “Trong khoảng thời gian này, ba mẹ ta nhờ ngươi tới nhìn một chút, có chuyện gì thì gọi cho ta.”

Tằng Khả Ny gật đầu, vươn tay vén tóc ra sau tai cho nàng, nhàn nhạt nói: "Đi đi, đừng để người chờ lâu."

Dụ Ngôn gật đầu, xoay người kéo vali rời đi, đi về phía Dương Hiểu. Cho đến khi xe rời đi, Tằng Khả Ny vẫn đứng yên tại chỗ nhìn. Dụ Ngôn quay đầu nhìn lại, biết Tằng Khả Ny không nhìn thấy mình, nàng vẫn nhìn lại cho đến khi xe rẽ khỏi cổng Phượng Hoàng mới thu hồi tầm mắt.

“Ngôn tỷ, phu thê mới cưới có khác a. Lưu luyến không rời, có phải đêm qua… hửm?” Dương Hiểu dùng củi chỏ chọc chọc Dụ Ngôn, nháy mắt ám chỉ.

Tằng Khả Ny không có ở đây, cảm xúc của Dụ Ngôn cũng hồi phục, nàng trấn tĩnh tinh thần, thở dài nhìn Dương Hiểu, "Làm sao? Hiếu kỳ? Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, biết rõ việc này sau có thể sẽ không tốt cho ngươi. Dù sao thì ngươi cũng không có đối tượng yêu đương."

Dương Hiểu: "..."

Nói trắng ra là, nội dung đêm qua là ngược cẩu độc thân sao?

Chuyến bay của Dụ Ngôn đến gần trưa mới tới thành phố S. Vừa hạ cánh, nàng nhanh chóng lên xe do đoàn phim sắp xếp, tức tốc đến khách sạn gần cơ sở quay phim để nhận phòng.

Đạo diễn cùng nhà sản xuất đã đến, Dụ Ngôn để Dương Hiểu đi cất đồ đạc vào phòng. Sau đó một bên gửi tin nhắn cho Tằng Khả Ny và trong nhóm gia đình là nàng đã đến nơi an toàn, một bên bước đến phòng của đạo diễn Lê Thừa Lượng.

Sau khi gõ cửa, nhà sản xuất mở cửa cho nàng, đạo diễn cùng nhà sản xuất đang ở trong phòng, vây quanh bàn thảo luận cái gì đó.

Dụ Ngôn mỉm cười gật đầu với nhà sản xuất: “Lục tỷ.” Sau đó nàng chào hỏi hai người bên trong: “Lê đạo, Lâm ca, đã lâu không gặp.”

Dụ Ngôn cầm kịch bản chậm rãi đi tới, hai nam nhân cũng đứng dậy, bộ dáng có chút thân cận. Lê Thừa Lượng hớn hở ra mặt, cuộn kịch bản lại gõ gõ vào cái ghế khác nói: "Nhìn xem, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Vừa rồi Lục tỷ của ngươi nói làm sao ngươi còn chưa đến, nửa năm không gặp, nàng nhớ ngươi sắp chết rồi a”.

Nữ nhân khoảng ba mươi tuổi vừa rồi mở cửa cho Dụ Ngôn theo nàng ngồi xuống, sau đó oán giận vặn lại Lê Thừa Lượng: "Này là nói ngươi đi? Mấy tháng trước đã bắt đầu nhắc tới làm sao còn chưa đến ngày khởi động máy? Ngươi cũng không chờ được nhìn Dụ Ngôn diễn tướng quân. Ai nha, ngươi đừng không nhận, ta có đoạn ghi âm ở đây a..."

“Vậy thì làm sao?” Lê Thừa Lượng mấy chục tuổi không thua người trẻ tuổi, có vẻ rất hoạt bát "Ta là đạo diễn, ta thích tài như mạng không được sao? Dụ Ngôn nhà chúng ta tài giỏi phát huy tài năng cũng là chuyện lớn, ta liền không thể chờ được sao?"

Lục Hi ngừng động, đặt điện thoại xuống cường điệu nói: "Ta đây liền không đồng ý. Cái gì mà Dụ Ngôn nhà chúng ta? Dụ Ngôn hiện tại đã có gia đình rồi a."

Nhà sản xuất Lâm Minh Hiên ở một bên vội vàng rót trà cho từng người một, khuyên nhủ nói: "Được rồi, hai người này, không hảo hảo nói chuyện được sao?"

Dụ Ngôn lúc này mới cười hỏi: "Chiêu Ý còn chưa tới sao? Trước đó ta nói chuyện với nàng, nàng cũng nói vào cùng giờ với ta mà."

Thi Chiêu Ý là nữ diễn viên chính khác, cũng đã từng giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim trong nước, có thể so sánh với thực lực của Dụ Ngôn, hiện là một trong số ít diễn viên có khả năng diễn xuất giỏi nhất trong showbiz.

Lê Thừa Lượng lấy điện thoại ra mở khóa, lật ra lịch sử trò chuyện với Thi Chiêu Ý: "Nàng nói không phải hôm nay liền là ngày mai, giống như ngươi, kiểm tra cảm giác trước khi khởi động máy."

Ông đặt điện thoại sang một bên, sờ soạng vài hạt lạc trong đĩa trên bàn, trầm ngâm bóc vỏ, "Bất quá ta cảm thấy hai người các ngươi hợp tác cũng không cần lo lắng gì, cũng không phải chưa có làm việc qua. Mà là Dụ Ngôn a, đối với nhân vật của ngươi lần này, Võ Chỉ đề nghị ngươi cứ tự diễn ở phân cảnh võ thuật bình thường. Nhưng quá mức kịch liệt thì nên dùng thế thân, đặc biệt là phần đeo mặt nạ chiến đấu ở phía sau."

Trong quá trình quay phim các động tác có người chuyên môn chỉ huy, đó chính là Võ Chỉ. Bộ phim truyền hình này được đầu tư rất lớn, Võ Chỉ là một diễn viên hành động có tiếng. Hiện tại đã đề nghị như vậy, Dụ Ngôn tự nhiên tuân theo mệnh lệnh, gật đầu đáp ứng: "Được, ta đã hiểu."

“Vậy cũng không có gì, đều là người quen, mấy cái nghi thức xã giao kia cũng không cần để ý.” Lê Thừa Lượng  ném vào miệng một hạt đậu phộng, uống thêm một ngụm trà rồi nói: “Hiện tại chúng ta chờ đám người Chiêu Ý đến, đêm khởi động máy chúng ta phải tụ họp một chút."

Lục Hi đưa tay lấy một miếng bánh ngọt lên ăn, khi nhìn thấy bộ dạng mỉm cười động lòng người của Dụ Ngôn, cô không khỏi bát quái: "Dụ Ngôn, kết hôn cũng được một thời gian, hôn lễ chưa có xử lý liền đến quay phim, vị kia của ngươi không có ý kiến gì sao? Người hâm mộ của ngươi không biết đau lòng thế nào a".

Tằng Khả Ny làm sao không có ý kiến? Nghĩ đến hai ngày này tiếp xúc, tuy Tằng Khả Ny không nói lời nào, nhưng là khắp nơi đều biểu hiện ra chút cảm xúc, hôm qua còn lặp lại hỏi nàng đã thu thập hành lý xong chưa. Bình thường trí nhớ tốt như vậy, Tằng Khả Ny làm sao lại không nhớ chính mình đã hỏi qua vấn đề này? Lần thứ nhất hỏi nàng, thời điểm đó cô còn đang suy nghĩ cái gì đó.

Dụ Ngôn sững sờ một lúc, nhưng cũng nhanh chóng bình phục, cầm tách trà trong tay khẽ cười, "Nàng... nàng ý kiến rất lớn, nhưng ta nói với nàng là có thể đến thăm ban."

Lê Thừa Lượng liếc mắt nhìn Dụ Ngôn, "Chậc" vài lần trong miệng.
Lâm Minh Hiên cười lắc đầu, "Thật sự là phu thê mới cưới như keo a, lão nhân chúng ta hiện tại làm sao có thể dính như vậy? Lão bà nhà ta còn muốn ta quay phim mất ba mươi lăm năm đây."

Lục Hi "Ồ" một tiếng, vẻ mặt có chút ghét bỏ, "Lão Lâm, ngươi đến mức này sao? Ai không biết ngươi cùng lão bà có cảm tình tốt. Những lời này là muốn trêu chọc ngươi thôi, không chừng trong lòng lẩm bẩm hi vọng ngươi ba mươi lăm ngày liền có thể về nhà a."

Cái miệng súng lại bắn lên, quả nhiên giữa người quen không cần giữ lễ tiết. Dụ Ngôn mỉm cười nhìn, Lê Thừa Lượng liếc nhìn đồng hồ rồi cầm một hạt đậu phộng gõ vào mặt đồng hồ, nói: "Hơn một giờ rồi, còn chưa ăn cơm. Vừa lúc tìm phòng vừa ăn vừa nói chuyện, đi thôi."

"A? Mọi người còn chưa ăn cơm sao? Ta còn tưởng ta đến muộn như vậy mọi người cũng đã ăn qua." Dụ Ngôn vừa nói vừa đi theo vài người ra khỏi phòng, thuận tiện lấy điện thoại ra thông báo cho Dương Hiểu chờ nàng ở lối vào khách sạn.

"Không phải sao? Vừa rồi ngươi đến gửi tin nhắn cho chúng ta, Lục tỷ liền nói chờ ngươi đến cùng ăn cơm."

Lê Thừa Lượng đi sau cùng, lấy thẻ phòng ra rồi đóng cửa lại, mấy người hùng hổ tiến vào hướng xung quanh phòng ăn. Thành phố S đã rất quen thuộc với họ, cũng giống như thành phố nơi họ sống, sau khi rời khách sạn liền hướng về nơi cũ mà đã từng đi qua.

Vì cái này nằm trong phạm vi cơ sở điện ảnh cùng truyền hình, cho nên những người mở quán ăn ở đây thường gặp diễn viên nên cũng không phản ứng quá khích. Nhiều nhất chỉ kinh ngạc một lúc, lần này tới quay phim là đạo diễn Lê, một trong những diễn viên chính là Dụ Ngôn.

Ăn trưa xong trở về khách sạn nghỉ ngơi, ban đêm lại tụ tập cùng nhau ăn cơm, nói chuyện kịch bản. Dụ Ngôn đến khuya mới được giải phóng, trên đường trở về phòng liền gửi tin nhắn wechat cho Tằng Khả Ny.

Tằng Khả Ny: "Vậy hiện tại đã về phòng chưa?"

Dụ Ngôn: "Ừm, trở về tẩy trang liền tắm rửa nghỉ ngơi. Ngày mai mấy diễn viên chính đến chúng ta sẽ bắt đầu diễn thử, nắm bắt cảm giác một chút."

Tằng Khả Ny còn chưa trả lời, Dương Hiểu đã cầm thẻ phòng giúp Dụ Ngôn mở cửa, Dụ Ngôn lập tức gửi thêm một câu: "Ta đi tẩy trang rồi đi tắm, ta gửi kịch bản <Dữ Quân Tuyệt> cho ngươi xem một chút. Tắm rửa xong lại nói."

Sau đó lật ra kịch bản gửi cho Tằng Khả Ny, nhận lại một câu ngắn gọn: "Được."

Dụ Ngôn liếm liếm môi, buồn cười gửi lại một câu: "Thỉnh thoảng ngươi gõ thêm chữ a có được không? Nhìn câu trả lời của ngươi, giống như một cán bộ già vậy."

Tằng Khả Ny trả lời trong giây lát: "Không muốn a."

Không muốn a?

Dụ Ngôn nghĩ nghĩ bộ dáng Tằng Khả Ny lạnh như băng phun ra một câu "Không muốn a". Nàng cười đến mặt mày đều cong, cảm giác như Tằng Khả Ny vô cùng đáng yêu.

Dương Hiểu lắc đầu nhìn Dụ Ngôn, từ lúc rời phòng đạo diễn đến hiện tại trở về phòng, nàng vẫn chưa thay giày, đứng ở bên giường không ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào điện thoại cười như được mùa...

CHƯƠNG 55

Lễ khởi máy diễn ra chỉ một tuần sau đó, những ngày trước khi khởi động có thể nói là vừa thoải mái vừa căng thẳng. Thoải mái là kỳ thực không bận rộn cái gì, nhưng căng thẳng là điều mà bộ phận diễn viên cùng nhân viên công tác thường thấy.

Đặc biệt đối với một bộ phim có quy mô lớn như vậy, từ đạo diễn đến nhân viên hậu trường, không ai không hồi hộp cùng mong đợi, kể cả Dụ Ngôn.
Ngày thứ hai gia nhập đoàn, Dụ Ngôn liền tiến vào nhập vai, làm quen với tính cách nhân vật trước. Buổi sáng thức dậy liền kéo căng khuôn mặt, cơ bản là không chủ động nói chuyện với ai, phần lớn thời gian đều cầm kịch bản đứng bên cửa sổ nhập cảm xúc.

Lúc này, nàng nhắm mắt lại đọc lời thoại trong miệng, hô hấp nhẹ nhàng của cơ thể đang dần rút đi, lộ ra vẻ siêu nhiên phong nhã, lạnh như băng, thân thể đứng thẳng như một cây tùng vững chãi trên vách núi.

Có tiếng gõ cửa, Dương Hiểu bước nhanh từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, sau đó chạy lại bên cạnh Dụ Ngôn nói nhỏ: "Ngôn tỷ, Chiêu Ý tỷ đến."

Dụ Ngôn mở mắt ra, nhếch môi, trong mắt hiện lên ý cười, tay cầm kịch bản đưa ra phía sau, môi đỏ mọng khẽ mở: "Mời nàng vào."

Dương Hiểu thấy thần sắc của nàng không đúng, nhưng đã theo nàng một thời gian dài, cô đương nhiên đoán được ý nghĩ hiện tại của nàng, liền vội vàng chạy ra mở cửa, đón nữ nhân ngoài cửa vào.

Mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đoan trang.

Đây là những người theo kinh kịch xưa đánh giá về Thi Chiêu Ý khi mặc trang phục cổ trang, nói cô cùng nữ tử cổ đại không khác gì nhau. Nhìn các diễn viên trong làng giải trí hiện nay, ở độ tuổi này, có thể có kỹ năng diễn nữ tử cổ đại duyên dáng yêu kiều, hoặc là xinh đẹp động lòng người thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà Thi Chiêu Ý liền là một người trong số đó.

Thi Chiêu Ý và Dụ Ngôn đã sớm quen biết, hai người đã hợp tác qua mấy lần, lại có quan hệ cá nhân. Với tư thái của Dụ Ngôn, cô đã biết ý định của nàng.

Kể từ giờ phút này, hai người không còn là chính mình nữa. Dụ Ngôn trong <Dữ Quân Tuyệt> là tướng quân trẻ tuổi lạnh lùng cùng quyết đoán, còn Thi Chiêu Ý là Hạ Hề Miểu, cô con gái út của vương quốc Tiêu.

Nàng thấy Hạ Hề Miểu đang để tay trên hông, vân vê đầu khăn tay, liền từ từ tiến lại gần nữ nhân đang đứng nghiêm, mặt mày lạnh lùng, hai con ngươi ôn nhuận như mây, tiếng nói nhu hòa uyển chuyển: "Cố Niệm, mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn, thấy bản cung đều không hành lễ."

Đôi mắt Cố Niệm trong veo không có tạp chất, khóe môi hơi câu lên, ôn nhu đáp: "Điện Hạ đã quên rồi sao? Ngài không những cho phép ta không hành lễ, còn cho phép ta gọi thẳng tục danh của ngài a. Nếu hôm nay điện hạ muốn nói về lễ tiết này, vậy thì cực khổ ngài trước tiên xuất phủ, ta dẫn gia đinh xuất phủ đi nghênh đón ngài."

Hạ Hề Miểu đưa tay điểm lên trán nàng, thanh âm lại dịu dàng: "Ngươi a, càng ngày càng không có quy củ."

Cố Niệm không nói thêm nữa, chỉ nhìn Hạ Hề Miểu như vậy, trong mắt có vài phần mong đợi.

Hạ Hề Miểu mơ hồ thở dài, sờ soạng trong ống tay áo rộng, sau đó ngón tay kẹp một bức thư đưa cho Cố Niệm: "Phía trước nhiều lần truyền về tin chiến thắng. Chu quân chủ hữu dũng vô mưu, Cố tướng quân đã khôi phục mất đất, đẩy quân Chu ra khỏi lãnh thổ của Vương quốc Tiêu. Ta tin sẽ sớm có thể trở lại như ban đầu".

Cố Niệm cầm lấy lá thư, dùng ngón tay mở ra, nụ cười lãnh đạm trên khuôn mặt trở thành niềm tự hào trận chiến anh dũng của phụ thân. Sau khi nàng đọc bức thư lại ngẩng đầu lên, thấy Hạ Hề Miểu đang đi phía sau mình.

“Trời mưa mấy ngày nay, trận này đánh cũng đã mấy ngày, cũng không biết bao giờ mới công thành.” Hạ Hề Miểu giơ tay lên khung cửa sổ, giọng nói trầm thấp, thu lại ý cười, tăng thêm chút phiền muộn.

Cố Niệm đi đến phía sau Hạ Hề Miểu, vươn tay nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, trả lại bức thư, cẩn thận xem xét khuôn mặt nhu hòa của cô, sau đó thấp giọng nói: "Hề Miểu, chờ chiến tranh lắng xuống, ta liền mang ngươi hóa thành thường dân, đi cưỡi ngựa, chèo thuyền du ngoạn, lại đến bờ biển câu cá, được không?"

Hạ Hề Miểu nở nụ cười yếu ớt "Thân thể ta thế này, làm sao đi được nhiều nơi như vậy? Ra khỏi Kinh Thành cũng không dễ dàng."

Cố Niệm cắn cắn môi, nắm chặt cổ tay Hạ Hề Miểu hơn, nàng nhìn vào đôi mắt đang cười của Hạ Hề Miểu, "Làm sao không thể đi? Ngươi chưa từng đi, như thế nào biết đi không được? Hơn nữa có ta ở đây, nếu trời lạnh, chỉ cần mặc thêm y phục là được rồi."

Hạ Hề Miểu im lặng nhìn nàng, đưa tay còn lại sờ lên khóe môi đang mím chặt của nàng, nhẹ giọng đáp: "Được, vậy ta liền yên tâm đem chính mình giao cho ngươi, nếu chiếu cố không được, ngươi phải bồi thường cho phụ hoàng của ta một nữ nhi ngoan a."

Cố Niệm lập tức hoảng sợ, vẻ mặt bình tĩnh tràn đầy trách cứ, vươn tay che môi Hạ Hề Miểu: "Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt. Lúc nhỏ đã hứa hẹn, ta đương nhiên sẽ không nuốt lời."

Hạ Hề Miểu mím môi cười, giơ tay kéo tay Cố Niệm ra, nắm trong tay.

“Cắt.” Thi Chiêu Ý mỉm cười dừng lại.

Dụ Ngôn vẫn duy trì vẻ mặt ân cần, mất mấy giây mới thoát khỏi cảm xúc, cười thành tiếng: "Chiêu Ý, đã lâu không gặp."

Thi Chiêu Ý vỗ vỗ tay Dụ Ngôn, ấm giọng đáp: "Đúng vậy a, đã gần nửa năm."

Hai người đi tới ghế sô pha ngồi xuống, Dương Hiểu bưng hai tách trà lên khích lệ: "Ngôn tỷ cùng Chiêu Ý tỷ vừa gặp mặt đã đối diễn rồi, trạng thái rất tốt, ta thấy vậy a. Lần này nhất định có thể thoải mái nắm bắt bộ phim này."

Thi Chiêu Ý tiếp nhận lấy tách trà, tay còn lại giơ lên lắc lắc, ra vẻ thuyết giáo nói: "Cũng không thể nói như vậy, không có bộ phim nào thoải mái cả. Ngay cả khi người ngoài xem chúng ta giống như có thể kiểm soát được, nhưng chúng ta biết, vẫn là hy vọng có thể đưa nó lên một tầm cao mới. Tốt thì tốt, nhưng còn muốn tốt hơn."

Khi cô nói chuyện sẽ rất nghiêm túc nhìn đối phương, bất luận là thân phận gì, trong mắt cô chưa từng có cảm xúc quá khích, luôn là mười phần ôn hòa, cho dù trong lời nói còn có chút ý tứ thuyết giáo, cũng chưa từng có ai cảm thấy không thoải mái.

Đây chính là mị lực của Thi Chiêu Ý, hiện tại kỹ năng diễn xuất được thế hệ trẻ ngày nay khen ngợi, là đối thủ không ai sánh kịp.

Dụ Ngôn quay đầu nhìn Dương Hiểu, có chút nghiêm túc nói: "Nhìn xem, ta đã nói ngươi đi theo Chiêu Ý học hỏi một thời gian. Đảm bảo quan điểm sống cùng giá trị thế giới quan đều có thể sửa lại. Thế nào? Cân nhắc cùng Tiểu Hạ thay đổi? Hay là theo Chiêu Ý học hỏi một thời gian?"

Tiểu Hạ là trợ lý của Thi Chiêu Ý, có quan hệ vãng lai với Dương Hiểu, hai người đều luôn bí mât nói chuyện riêng của sếp nhà mình. Tiểu Hạ còn có thể khiến Dương Hiểu cảm thấy đôi mắt của cô gần như bốc lên đào tâm khắp màn hình.

"Không, không, ta đối với Ngôn tỷ một lòng trung thành. Chiêu Ý tỷ có thể dạy ngươi, ngươi liền dạy lại ta, ta đi theo ngươi học hỏi là tốt rồi."

Dương Hiểu nịnh hót tỏ ra trung thành với Dụ Ngôn, nhưng Dụ Ngôn liền đưa tay ra búng vào trán cô. Xong liền hiểu chuyện ra khỏi phòng của Dụ Ngôn, để lại chỗ cho hai vị hảo hữu này.

“Dụ Ngôn, đã lâu không gặp như vậy, thế nhưng là ngươi làm tớ lo lắng một trận a.” Thi Chiêu Ý chớp chớp mắt, vươn tay nắm lấy tay Dụ Ngôn, thở dài lại cười nói: “Ta tin ngươi kết hôn là đã cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định. Nhưng chuyện này thực đột ngột a, hơn nữa ngươi cùng với vị kia chưa từng lộ ra bất kỳ manh mối hẹn hò gì. Ta không muốn nhiều lời, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không được ủy khuất chính mình a."

Dụ Ngôn nhìn Thi Chiêu Ý, ánh mắt của nàng bình thản vừa rồi liền có chút trầm tư "Ta với nàng thực sự đã cẩn thận ước định, về sau chúng ta sẽ cùng một chỗ. Quả thật chúng ta không phải vì tình yêu mà kết hôn. Ngươi còn nhớ người mà ta đã đề cập với ngươi không? Ta vẫn luôn sợ chuyện tương tự phát sinh một lần nữa..."

Trong vòng tròn này, nếu Tần Vọng là một trong những bằng hữu tốt nhất của Dụ Ngôn, thì Thi Chiêu Ý là một bằng hữu tốt nhất khác. Tần Vọng có ít chuyện không thể giúp được nàng, nhưng Thi Chiêu ý đã trợ giúp Dụ Ngôn ở một mức độ nhất định.

Cô nhận thấy cảm xúc của Dụ Ngôn, cẩn thận thấp giọng hỏi: "Vậy hiện tại giữa ngươi với vị kia có chút biến hóa, khiến ngươi nhớ đến chuyện cũ nên không dám tiến thêm một bước. Phải không?"

Dụ Ngôn nhìn cô, gian nan gật đầu "Ân..."

"Vậy ngươi cảm thấy hiện tại vị kia cũng muốn tiến thêm một bước sao?"

Dụ Ngôn lại im lặng, cuối cùng khẽ gật đầu "Ân..."

Thi Chiêu Ý lắc lắc đầu, nở nụ cười ấm áp, trong nụ cười của cô có một tia oán hận rèn sắt không thành thép, cô đưa tay kia ra vỗ vào chân Dụ Ngôn, khuyên nhủ nói, “Đường đường là nữ thần quốc dân, làm sao mà cả cái này nghĩ mãi cũng không hiểu hả? Có thể người trước có nỗi khổ tâm mới không nói lý do liền rời đi. Nhưng thời điểm đó nàng không chọn ngươi, như vậy hai người liền kết thúc, duyên phận cũng hết rồi. Mà người yêu hiện tại cùng ngươi có khởi đầu không tốt, nhưng nàng không có những điều phải lo lắng như người kia, nàng cùng người kia hoàn toàn khác nhau. Dù sau này có xảy ra xích mích gì thì không phải đôi tình nhân nào cũng như vậy sao? Cho nên ngươi đang sợ cái gì? Đừng để đến cuối cùng ngược lại ngươi là người tự tay chặt đứt đoạn duyên phận này."

Dụ Ngôn cúi đầu suy nghĩ, im lặng hồi lâu, tay vô thức nắm chặt quần chính mình. Tên của Tằng Khả Ny bắt đầu liên tục lặp đi lặp lại trong lòng nàng, Tằng Khả Ny, Tằng Khả Ny...

Thi Chiêu Ý cười nói: "Ta nhìn bộ dáng ngươi thế này, khẳng định là đang do dự. Nếu đối phương có cùng ý nghĩ với ngươi, nhất định sẽ vui vẻ lập tức chạy đến thăm đoàn. Còn nếu như nàng biết ngươi hiểu rõ chuyện này, nàng sẽ không những vì bản thân mà vui sướng, mà còn sẽ vì ngươi mà cảm thấy may mắn a."

"Phải không..." Dụ Ngôn nhắm mắt lại, nghĩ về những gì Tằng Khả Ny đã nói với chính mình ở trường ngày hôm đó.

Nếu như Tằng Khả Ny chính là điểm cuối của mình...

Không cần nếu như, hiện tại Dụ Ngôn nghĩ đến câu nói kia, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

"Được, chuyện này tớ chỉ có thể nói cho ngươi như vậy thôi, vẫn là chính ngươi suy nghĩ rõ ràng mới tốt." Thi Chiêu Ý không nói nữa, rút tay về, nhấp một ngụm trà, sau đó quay lại khuyên nhủ: "Ta đi tìm Lê đạo một chuyến, buổi tối lại nói tiếp. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ chuyện ta đã nói, trân trọng người trước mắt, đừng vì một đoạn tình cũ mà lâm vào vực sâu, để người trước mắt tâm dần lạnh."

Thi Chiêu Ý đặt tách trà xuống, rời khỏi phòng Dụ Ngôn, chỉ để lại những lời nói vẫn văng vẳng bên tai nàng. Lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới Tằng Khả Ny.

Nếu như Tằng Khả Ny ở đây, nàng sẽ nói "ta theo ngươi" cùng "ngươi thích là tốt rồi" phải không?

Dụ Ngôn nghĩ không ra tình cảnh xác thực, nhưng nàng mạc danh có một loại trực giác, nàng nghĩ Tằng Khả Ny sẽ nói một câu như thế này: Thắng thua vẫn không quan trọng, dù có thua ta cũng không hối hận.

Thi Chiêu Ý trở về phòng của mình, Dương Hiểu từ phòng bên cạnh trở lại đi cùng với Dụ Ngôn.

Cô xem tin nhắn trong điện thoại, ngồi xuống nói: "Ngôn tỷ, nghe nói lần này phía đầu tư có người tới giám sát quay phim..."

Phía đầu tư có người tiến vào đoàn cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Dụ Ngôn không để tâm "Ân" một tiếng, nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc vừa gửi trên WeChat, chờ hồi âm.

“Ngôn tỷ, sao ngươi không có hứng thú với chuyện bát quái gì hết a…” Dương Hiểu chua xót nói, nghe nói phía đầu tư rất giàu.

À, Ngôn tỷ cũng cũng rất giàu a.

"Ừm, tối đi ăn cơm cùng Chiêu Ý ở một chỗ mà bát quái."

Dụ Ngôn mím môi cười, nhìn biểu tượng cảm xúc mà Tằng Khả Ny vừa trả lời trên WeChat.

Dụ Ngôn: "Uy, Tiểu khả ái của ta có ở đây không a?"

Tằng Khả Ny: "Còn đang ngủ a".

Ừm, sau đêm qua đề cập vài điểm, rốt cuộc không phải phong cách cán bộ già nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...