[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] TÌNH THÂM PHÙNG THỜI (Cover)
21-25
CHƯƠNG 21 Cuộc hợp giao lưu kết thúc thành công suôn sẻ, tất cả nhân viên của sở sư vụ Ức Hàm, bao gồm cả Dụ Ngôn đều trở về sau ngày kết thúc cuộc họp. Trên máy bay, thời điểm Dụ Ngôn chuẩn bị chợp mắt, nàng nhìn thấy Tằng Khả Ny bên cạnh cũng nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau nghỉ ngơi. Nàng liền khẽ đem chăn kéo cao hơn một chút cho cô. Ấn tượng lớn nhất để lại cho Dụ Ngôn trong chuyến đi này có lẽ là chuyện ăn uống. Ngày thường toàn là nàng hẹn Tằng Khả Ny đi ăn, nhưng lần này lại là Tằng Khả Ny vận dụng trí nhớ siêu phàm của mình, đem tất cả các món ăn mà đồng nghiệp giới thiệu cho Dụ Ngôn nếm thử. Sau khi hạ cánh, một guồng công việc mới sẽ bắt đầu, những tháng ngày bị người sắp đặt có lẽ sắp quay trở lại. Dụ Ngôn nhìn sang đống tài liệu tràn ngập chữ, trong mắt có chút mờ mịt xa xăm, đem tài liệu cất đi, lại nhắm lại hai mắt trống rỗng của mình. Sau khi hạ cánh xuống thành phố B, ai về nhà nấy. Tằng Khả Ny trước tiên đưa Dụ Ngôn trở về Dụ gia. Trên đường về, Dụ Ngôn nhận được cuộc gọi từ Phan Gia Văn. Nàng cũng không ngạc nhiên, cũng đã đến thời điểm nàng cần Phan Gia Văn nhắc nhở. “Dụ Ngôn, ngươi đã quyết định mang người nào đi chưa?” Phan Gia Văn một bên nghe điện thoại, một bên nhìn vào máy tính. Người hợp tác với các diễn viên khác cũng đã thông báo rồi, mà Dụ Ngôn vẫn chưa quyết định sẽ hợp tác cùng ai. “Vẫn chưa, ta còn chưa nói cho nàng.” Dụ Ngôn cau mày, ánh mắt nhìn về phía Tằng Khả Ny đang lái xe, nhưng chỉ nhìn một chút lại dời đi chỗ khác. “Cái gì?” Phan Gia Văn có chút kinh ngạc, tay kia thả chuột, lưng dựa vào ghế. “Ngươi vẫn chưa bàn bạc với ai để cùng tham gia ghi hình? Hiện tại chỉ có mình ngươi là chưa xác định người hợp tác thôi. Ngươi còn muốn tham gia không?" Phan Gia Văn tức giận nói, cơ hồ dở khóc dở cười. Dụ Ngôn vốn luôn làm việc chuyên nghiệp, sao lần này lại trì hoãn thời gian lâu như vậy? Dụ Ngôn có chút mất tự nhiên lại liếc nhìn Tằng Khả Ny, cảm thấy thanh âm của Phan Gia Văn quá lớn, không biết Tằng Khả Ny có nghe được hay không. Nhưng nàng nhìn thấy Tằng Khả Ny không có phản ứng gì, vẫn chuyên tâm lái xe. Nàng đưa tay chạm vào dây an toàn, im lặng một lúc mới nói: "Văn tỷ, ta đã biết. Tối nay ta sẽ bàn bạc, nếu không được thì ta sẽ tìm người khác, ngươi yên tâm." Loại chương trình thực tế này tốt nhất nên cùng người thân thiết ghi hình. Dù sao máy quay lúc nào cũng trực bên cạnh, mang theo người có thể phối hợp ăn ý là tốt nhất. Đối với Dụ Ngôn bây giờ, ứng cử viên tự nhiên là Tằng Khả Ny và Tạ Tuyết. Nhưng Tạ Tuyết còn có gia đình, ở lâu không tiện. Hơn nữa lão công của nàng hẳn cũng sẽ không đồng ý, chỉ còn lại Tằng Khả Ny. Hiện tại nàng lại cùng Tằng Khả Ny kết hôn, nên để cô ghi hình với nàng là thích hợp nhất.
“Được, tối nay ta chờ cuộc gọi của ngươi, nhớ kỹ gọi cho ta.” Phan Gia Văn nhận được câu trả lời cũng thả lỏng một nửa tâm tình, một nửa còn lại ước chừng phải đợi đến cuộc gọi của Dụ Ngôn tối nay mới hoàn toàn buông bỏ. Sau khi cúp điện thoại, Tằng Khả Ny hỏi: “Có chuyện gì sao?” Vừa rồi cô nghe ngữ khí của Dụ Ngôn có chút khó xử, tựa hồ có chuyện phải làm càng sớm càng tốt. Dụ Ngôn nhìn nhóm gia đình trên WeChat, Dụ Thiên vừa gửi tin nhắn bảo nàng cùng Tằng Khả Ny về nhà ăn cơm, sắc mặt nàng khôi phục lại bình thường: "Không có gì. Đúng rồi, chút nữa ở lại nhà ta ăn cơm đi, ta có nhắn với ba mẹ hôm nay chúng ta về." Tằng Khả Ny quay đầu bắt gặp ánh mắt của Dụ Ngôn. Sau đó nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục nhìn về phía trước: "Được." Nói về ba mẹ của Dụ Ngôn là Dụ Thiên và Đường Tịnh Tuệ. Khi Dụ Ngôn nói nàng xuất ngoại đi với Tằng Khả Ny, Đường Tịnh Tuệ liền quay đầu ra hiệu với chồng mình, rồi tự bàn bạc một chút, tiếp tục tác hợp hai người trẻ tuổi. Nếu thực sự có cơ hội sẽ nói với hai người Ôn gia để họ vui mừng một chút. Tằng Khả Ny vừa được Dụ Ngôn đưa vào cửa, Dụ Thiên đã đứng dậy khỏi ghế sô pha mỉm cười nhìn hai người, trong khi đó Đường Tịnh Tuệ cùng Hà a di ra cửa chào hỏi. Bảo mẫu tiếp nhận hành lý cho Dụ Ngôn, Đường Tịnh Tuệ nắm lấy tay Tằng Khả Ny, vừa đi vừa sốt sắng nói: "Hai đứa rốt cuộc cũng đã về rồi. Khả Ny, nghe Dụ Ngôn nói lần này hai đứa đi họp giao lưu, mọi việc suôn sẻ không?" Tằng Khả Ny mặc cho Đường Tịnh Tuệ lôi kéo, nở nụ cười nhẹ chào hỏi: "Thúc thúc, a di. Lần này cũng giống như lần trước, đều thuận lợi." Dụ Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười, nắm lấy tay còn lại của Tằng Khả Ny, nói: "Mẹ, ăn cơm xong lại nói tiếp. Ta cùng Khả Ny đi rửa tay trước đã..." Dứt lời liền đưa Tằng Khả Ny vào phòng bếp. "Hai đứa chờ đã, trong bồn có cá. Đừng có tắt nước..." Đường Tịnh Tuệ không kịp ngăn lại, đành phải từ xa nhắc nhở một câu. “Ta đã biết.” Dụ Ngôn trả lời.
Nàng như thế nào lại không hiểu mẹ nàng? Chắc chắn là họ nói bóng nói gió để lại tác hợp nàng cùng Tằng Khả Ny, nhưng nàng chưa bàn bạc với Tằng Khả Ny khi nào đem chuyện kết hôn nói ra. Công khai với bạn bè là một chuyện, thẳng thắn công khai với ba mẹ lại là chuyện khác. Ăn cơm xong, Hà a di bưng một đĩa dưa hấu mới bổ, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn dưa hấu. Dụ Thiên nói: "Tiểu Ngôn, kỳ nghỉ khi nào kết thúc?" Dụ Ngôn vừa ăn xong một miếng dưa hấu, dùng nĩa lấy thêm một miếng nữa, cắn một miếng rồi nói: “Sắp hết rồi, ta ngày kia đi chụp quảng cáo, hai ngày sau sẽ bắt đầu ghi hình cho một chương trình thực tế." “Chương trình thực tế?” Dụ Thiên và Đường Tịnh Tuệ nhìn nhau, “Là loại chương trình chơi trò chơi theo kịch bản sao? Hình như ngươi đã từng tham gia rồi.” Vài ngày trước, có thông tin tiết lộ nhiều chương trình thực tế được lên sẵn kịch bản, không đúng sự thật. Ông và Đường Tịnh Tuệ cũng đã lên mạng xem tin tức, đồng thời cũng rất chú ý đến tin tức mới nhất của con gái mình. Tằng Khả Ny giương môi, có chút ý cười. Dụ Ngôn cười một tiếng, "Cũng có thể nói như vậy, dù không phải toàn bộ đều là sắp đặt, nhưng chắc chắn sẽ có sắp xếp. Để hoàn toàn thuận theo tự nhiên, đôi khi sẽ có xảy ra ngoài ý muốn, sẽ tăng thêm áp lực." Bên trong làng giới trí còn có rất nhiều nội tình, nhưng đây cũng là một bí mật đã được công khai, khó trách vì sao Dụ Thiên lại biết được. Trước đây Dụ Ngôn cũng đã từng tham gia các chương trình thực tế, những sắp xếp trong lúc ghi hình cũng tương tự như Dụ Thiên nói "Dựa vào kịch bản mà chơi." Đường Tịnh Tuệ hỏi "Như vậy sẽ đi bao lâu? Quay xong chương trình thực tế đó rồi còn phải làm gì nữa không?" Dụ Ngôn cắn miếng dưa hấu, gật đầu, "Chương trình thực tế này thực sự không mất nhiều thời gian. Không giống với các chương trình thực tế khác. Một mùa được chia thành nhiều tập, cũng có rất nhiều diễn viên tham gia. Cho nên sẽ không mất nhiều thời gian. Nhưng sau chương trình thực tế này, ta còn phải đi quay phim, tốn khá nhiều thời gian a." Nàng đã nhận "Dữ Quân Tuyệt", đạo diễn Lê Thừa Lượng nổi tiếng là nghiêm khắc, chắc chắn bộ phim này sẽ mất ít nhất ba tháng mới quay xong. “Dụ Ngôn, ngươi lại tiến phim trường a.” Đường Tịnh Tuệ có chút bất đắc dĩ. Nếu Dụ Ngôn không đi làm, thỉnh thoảng còn có thể về nhà. Nhưng nếu lên phim trường, có thể qua một thời gian dài mới về. Dụ Ngôn hiểu được tâm tư của ba mẹ, liền chớp chớp mắt, mơ hồ nói: "Quay xong bộ phim này hẳn là ta sẽ không còn bận như trước nữa, ba mẹ chịu khó chịu đựng một chút"Lúc này, không chỉ Đường Tịnh Tuệ và Dụ Thiên đều không rõ, ngay cả Tằng Khả Ny cũng không hiểu ý tứ của nàng. Dụ Thiên đang định hỏi thì Dụ Ngôn đã vội vàng cười cho qua chuyện: "Ba mẹ, đã muộn rồi, ta tiễn Khả Ny ra ngoài rồi về phòng." Nàng nói xong liền nắm tay Tằng Khả Ny rời bàn ăn. Tằng Khả Ny đành phải quay đầu cười áy náy với hai vị trưởng bối coi như lời tạm biệt. Sau đó liền mặc cho Dụ Ngôn lôi kéo mình đến cửa chính. Sắc trời đã tối, nhưng thời gian vẫn còn sớm. Tằng Khả Ny muốn xem lại tư liệu của cuộc họp lần này nên phải trở về nhà riêng. Từ cửa chính đến gara của Thời gia vẫn còn một đoạn. Cả hai giảm tốc độ rảo bước trong màn đêm, Tằng Khả Ny nói, "Dụ Ngôn, ta có thể tự lấy xe, ngươi vào nhà đi." Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn cô, hỏi: "Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao? Ví dụ những gì ta vừa nói." Một người thông minh như Tằng Khả Ny hẳn là có thể đoán được gì đó, chẳng qua là cô không hỏi thôi. Dụ Ngôn biết rõ điểm này, cho nên mới định nói cho Tằng Khả Ny thêm một chút thông tin. Tằng Khả Ny lắc đầu nói: "Bao giờ ngươi muốn nói cho ta biết thì hẵng nói." Cô chưa bao giờ là người nói nhiều, huống chi là chuyện công việc của Dụ Ngôn. Cô sẽ luôn là người lắng nghe, sau đó đưa ra những gợi ý hợp lý cho Dụ Ngôn. Nếu không phải hôm nay nghe được ngữ khí của nàng không đúng, cô cũng sẽ không hỏi. “Chẳng trách Tạ Tuyết gọi ngươi là cái hồ lô.” Dụ Ngôn tức giận cười nói, “Ta hỏi ngươi như vậy, đương nhiên là muốn nói cho ngươi biết, ngươi không thể phối hợp một chút sao?" Tằng Khả Ny nghiêng đầu nhìn nàng một chút, trong mắt mang theo ý cười, "Được, vậy ta liền phối hợp. Ngươi có thể cho ta biết vừa rồi ngươi nói với thúc thúc a di như vậy là có ý gì không? Ta rất hiếu kỳ." Phối hợp như vậy cũng giả quá rồi. Dụ Ngôn không khỏi bật cười, "Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là ta không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng nữa, ta muốn tự mình mở công ty." “Ân?” Tằng Khả Ny dừng bước, có chút quay mặt về phía nàng. Dụ Ngôn cũng dừng lại nhìn Tằng Khả Ny, thu hồi thần sắc thoải mái vừa rồi, nghiêm túc nói: "Ngươi nhìn xem, cho dù công ty có hào phóng để ta gia hạn hợp đồng đến đâu, ta vẫn luôn là một công cụ kiếm tiền. Mặc dù bây giờ công ty làm gì cũng sẽ báo với ta, nhưng cũng sẽ có thời điểm bắt buộc. Cho nên ở một mức độ nhất định, ta sẽ luôn ở trạng thái bị người khác điều khiển." “Ân, nói tiếp đi.” Tằng Khả Ny gật đầu. Dụ Ngôn trầm ngâm, sau đó nói tiếp: "Cho nên, ta muốn thử tự mình làm." Nàng cau mày, sau một lúc lại giãn ra, giống như đã buông lỏng tâm tình, nói: "Nếu như thành công thì tốt. Nếu không thành công thì nhiều năm qua ta đã kiếm đủ rồi. Cùng lắm nếu quá nhàn hạ, ta sẽ cùng ngươi ra tòa đánh kiện a." Thần sắc của nàng nhìn ra có chút hài lòng, nặng nề trong lời nói vừa rồi được thay thế bằng một loại nhẹ nhõm. Nàng vươn tay nắm lấy cánh tay Tằng Khả Ny, tiếp tục đi về phía trước, "Khả Ny, ngươi thấy thế nào?" Tằng Khả Ny nhìn nàng một cái, khóe môi hơi cong lên, "Ngươi thích là được." Nếu ngươi chọn một thứ chỉ vì muốn cho cuộc sống trôi qua viên mãn hơn, hoặc là thoát khỏi trạng thái mà ngươi không muốn chìm sâu, nhưng thứ ngươi chọn lại không phải là thứ mà ngươi muốn. Vậy thì một ngày nào đó, ngươi quyết định chọn cách khác để tiếp tục, hoặc lựa chọn từ bỏ thứ đó thì cũng không phải là không tốt. Dấn thân vào con đường này không phải là mong muốn của Dụ Ngôn. Hiện tại nàng muốn chuyển sang phương thức khác để tiếp tục bước tiếp, thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý để từ bỏ. Ít nhất việc này có nghĩa là nàng đã không còn như trước, nỗ lực làm việc để ngăn bản thân không được suy nghĩ. Đây là chuyện tốt. “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Dụ Ngôn dừng bước trước ga ra, hỏi. Tằng Khả Ny lại nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lần này lại đối với Dụ Ngôn thêm một câu: "Ngươi cần ta hỗ trợ gì sao?" Cũng không phải Dụ Ngôn một mực chờ đợi câu nói này, nhưng câu này của Tằng Khả Ny đã đánh trúng tâm tư của nàng, nàng chỉ đơn giản nói: "Có, chương trình thực tế mà ta vừa nói có chút đặc biệt." "Ân?" "Ta phải mang theo ít nhất một người quen để tham gia, người nhà hay bạn bè đều được, ngươi..." Dụ Ngôn dừng một chút mới hỏi, "...ngươi có thời gian không?" Cùng Dụ Ngôn tham gia ghi hình một chương trình thực tế không chỉ có nghĩa là mất thời gian, mà còn phải xuất hiện trên chương trình. Như vậy cô tham gia cùng Dụ Ngôn với tư cách gì đây? Lông mày Tằng Khả Ny theo quán tính khẽ cau lại, khi Dụ Ngôn tưởng cô sắp từ chối, cô liền hỏi: "Cần chú ý những gì?" Dụ Ngôn cúi đầu cười, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, "Ngươi không cần chú ý cái gì cả, cứ như bình thường, theo sát ta là được rồi. Cũng sẽ không mất nhiều thời gian, chỉ mất một tuần thôi." Tằng Khả Ny cũng không có bất kỳ tật xấu nào, ngoại hình cũng ăn ảnh, không có gì phải bàn cãi. Cho nên điểm chú ý duy nhất là theo sát Dụ Ngôn, những cái khác không cần quan tâm. “Không vấn đề gì.” Tằng Khả Ny trầm ngâm gật đầu. Lúc đầu nàng nghĩ là phải tìm Tạ Tuyết, cũng nghĩ biện pháp để chồng cô ấy đồng ý cho cô ấy tham gia cùng nàng. Nhưng hiện tại Tằng Khả Ny bỗng nhiên đồng ý khiến nàng như tìm được phao cứu sinh, vấn đề do dự mấy ngày đã được giải quyết. Nàng không chút suy nghĩ, cười nói: "Khả Ny, cám ơn ngươi." Tằng Khả Ny nhìn nàng, khuôn mặt luôn lãnh đạm cuối cùng cũng hiện lên một chú ý cười. Trước đây không lâu đã nói qua, hai người đã kết hôn, đây là việc nên làm. Trong nháy mắt, Dụ Ngôn lại quên mất.
CHƯƠNG 22 Đến khi Phan Gia Văn không chờ được cuộc gọi của Dụ Ngôn nữa. Dụ Ngôn lúc đó đã tắm xong liền kịp thời cho cô một liều thuốc an thần. Thanh âm du dương thông báo cho cô bạn của nàng là Tằng Khả Ny sẽ cùng nàng tham gia ghi hình "In and Out".
Phan Gia Văn oán giận nàng vài câu. Cuối cùng dặn dò nàng ngày mai phải khắc chế lại, đừng để ngày mốt đi chụp quảng cáo lại không dậy nổi. Nàng ở nhà cả ngày, trong khoảng thời gian này cũng không liên lạc với Tằng Khả Ny, cũng từ khi Tằng Khả Ny nói mà biết được cô cần phải xử lý công việc sau cuộc họp giao lưu một chút, còn xin nghỉ phép để cùng nàng ghi hình. Nếu những người trong sở sư vụ biết lão bản của họ xin nghỉ phép để đi ghi hình, chắc chắc sẽ bị dọa mà nhảy cao ba thước. Buổi sáng, thời điểm nàng chuẩn bị chụp quảng cáo, xe của công ty đến tận cửa nhà đón nàng. Nửa tháng không gặp, Dương Hiểu nghỉ ngơi có vẻ rất tốt, mặt mày đều rạng rỡ. Ngay cả lấy túi xách của nàng cầm cũng thấy cô ấy hớn hở. Chụp quảng cáo cũng Không mất nhiều thời gian, vốn dĩ vẻ đẹp của Dụ Ngôn mười phần ôn hòa, trên mặt hiện lên một chút ý cười càng lộ ra mỹ lệ động lòng người. Giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ ưu nhã thanh tú. Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm điện thoại, nhàn nhã áp lên tai nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt tinh khiết nhưng phảng phất có chút mê hoặc, cằm khẽ nâng lên, lại có vài phần lãnh ngạo.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng bắt lấy từng khoảnh khắc, ngay tức khắc chụp lại rất nhiều bức ảnh hoàn mỹ. Một loạt bức ảnh quảng cáo lần lượt được tung ra, Dương Hiểu đứng một bên nhìn mà đôi mắt sáng rực. Đây chính là ảnh chưa qua chỉnh sửa, mỗi bức ảnh đều xinh đẹp hoàn mỹ như vậy. Đột nhiên cô muốn hỏi nhiếp ảnh gia xem có thể đóng gói gửi cho cô một bản hay không. Nhưng nhìn đến những khuôn mặt râu quai nón rậm rạp của nhiếp ảnh gia cùng ban sản xuất, cô liền nuốt nước miếng xua tan ý nghĩ.Buổi chụp kết thúc cũng đã qua giờ ăn tối, Dụ Ngôn mở điện thoại mới lên, đã nhận quảng cáo cho điện thoại này, đương nhiên phải sử dụng điện thoại trong thời gian quy định. Sau khi màn hình vừa sáng lên nàng đã thấy nửa tiếng trước Tằng Khả Ny đã gửi tin nhắn cho nàng. Tằng Khả Ny: Chụp quảng cáo xong chưa? Dụ Ngôn: Ân, ta đang chuẩn bị về. Tằng Khả Ny trả lời rất nhanh: Có muốn ăn chút gì không? Dụ Ngôn mím môi một lúc, đầu ngón tay nhấn lên màn hình, gửi đi một câu: Được, vừa vặn buổi tối không thể ăn thức ăn bên ngoài [Khóc]. Tằng Khả Ny trả lời: Gửi địa điểm cho ta. Dụ Ngôn gửi vị trí của mình qua cho Tằng Khả Ny, bên kia không trả lời. Nàng quay đầu liếc nhìn Dương Hiểu đang thu dọn đồ đạc, nói: "A Hiểu, không cần gọi xe của công ty tới, bằng hữu của ta tới đón ta." "A, là cái mặt như khối băng kia sao?" Dương Hiểu cầm lấy túi xách của Dụ Ngôn, đổi lại điện thoại cũ của nàng rồi bỏ vào kéo khóa túi lại. Sau đó tò mò ngẩng đầu nhìn nàng. Dụ Ngôn bị cái biệt danh như vậy chọc cười, đi bên cạnh Dương Hiểu nói: "Thật ra thì nàng không khó gần như vậy đâu, ngươi cứ thử nói chuyện với nàng một chút sẽ biết." Dương Hiểu vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tằng Khả Ny đã cảm thấy không có ý muốn nói chuyện. Con gái mới gặp nhau trước tiên là chào hỏi nhau trước, sau đó là tâm sự, nếu như hợp nhau thì để lại WeChat không phải sao? Nhưng bộ dáng Tằng Khả Ny không ăn mềm cũng không nuốt cứng, ai mà dám nói chuyện? Căn bản cũng không biết làm thế nào để hòa hợp với cô. "Ta không muốn, ta cảm giác như nói chuyện với nàng sẽ không được quá ba câu. Trông nàng cũng không giống người có thể tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, thậm chí còn có thể đem trời đất chết hết a." Dương Hiểu chu môi, nhớ lại bộ dáng của Tằng Khả Ny, âm thầm suy nghĩ, chỉ cần cô ấy vui vẻ tươi cười hơn một chút thì chắc chắn sẽ có nhiều người muốn tiếp xúc a. Dù sao thì ai mà không thích mỹ nhân thích cười? Dựa vào hình dung của Dương Hiểu, trong đầu Dụ Ngôn cũng hiện lên bộ dáng lãnh đạm của Tằng Khả Ny. Quả thực có thể tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là cô không dễ kết thân, Tằng Khả Ny cũng không thích hợp để nói chuyện trên trời dưới đất. Người khác nói chuyện phiếm, cô cùng lắm chỉ ngồi lắng nghe, rồi bị động trả lời vài câu. "Không sao, không nói chuyện cũng không vấn đề gì, nàng có thể lắng nghe mà." Dụ Ngôn mỉm cười, những gì Dương Hiểu nói đều là sự thật. Tằng Khả Ny thật sự không phải người thích hợp để nói chuyện. Nếu không phải vì hai người quen biết nhau đã lâu, có lẽ nàng cũng sẽ không bắt chuyện với một khối băng như Tằng Khả Ny. Hiện tại nghĩ lại, chắc hẳn Tằng Khả Ny chỉ có thể nói chuyện với Đới Manh, hai người này trước kia cùng ở chung ký túc xá, cũng có nhiều điểm chung. Hơn nữa, Dụ Ngôn đã từng nhìn thấy hai người đang thảo luận vụ án, vô cùng nghiêm túc. Mặc dù Tằng Khả Ny vẫn không có biểu hiện gì nhưng vẫn nói nhiều hơn bình thường. Hai người vừa đi vừa nói, vô thức đã đi đến cửa. Sắc trời tối hơn chút nữa thì người đi đường cũng không còn nhiều. Dụ Ngôn không đeo khẩu trang, đứng trên bậc thang gần cửa nói chuyện với Dương Hiểu. "Đúng rồi Ngôn tỷ, mặc dù là khối băng, nhưng nhìn có vẻ rất thân thiết với ngươi nga." Mỗi lần Dương Hiểu nhìn thấy Tằng Khả Ny đến đón Dụ Ngôn, cô cảm thấy hai người này có một loại ăn ý khó nói thành lời. Hơn nữa, giữa hai người quen biết nhau, nếu một trong hai người quá im lặng cùng thụ động thì sẽ khó hòa hợp chứ đừng nói đến việc làm quen. Cho nên rõ ràng là hai người này đã quen biết nhau từ lâu. Dụ Ngôn đã quen với tính tình như khối băng của Tằng Khả Ny, nên hai người chơi với nhau mới không có lúng túng. Dụ Ngôn gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, ta với nàng đã biết nhau từ nhỏ. Nàng vẫn luôn như vậy, nhưng ta quen rồi. Hiện tại cảm thấy nàng như vậy cũng rất tốt." Đương nhiên là quen thuộc thành tự nhiên, Dương Hiểu lắc đầu bất đắc dĩ hỏi: "Vậy... Ngôn tỷ, khối băng có bao giờ cười không? Cười được bao nhiêu lần?" Có người bình thường nào hỏi như vậy không? Dương Hiểu thực sự coi Tằng Khả Ny như một khối băng không cảm xúc. Dụ Ngôn đưa tay búng trán cô, tức giận nói: "Nàng cười đâu phải chỉ có mấy lần? Bao nhiêu lần làm sao ta đếm hết, ngươi cả ngày đều đoán mò cái gì a?" Trong ấn tượng của Dụ Ngôn, mặc dù Tằng Khả Ny không biểu lộ cảm xúc rõ ràng như những người xung quanh, nhưng nụ cười của cô luôn là chân thật, dù cho rất lạnh nhạt, Dụ Ngôn vẫn nhớ kỹ trong mắt cô tản đi sương lạnh, còn có khóe môi cong cong. "Ta nơi nào đoán mò a? Hẳn là ngươi phải có quan hệ tốt với nàng, ngươi quan trọng đối với nàng, nên nàng mới đối xử đặc biệt với ngươi như vậy." Dương Hiểu cong môi, lùi lại để ngăn Dụ Ngôn lại búng vào trán cô. Đôi khi Dương Hiểu cảm thấy mình đặc biệt may mắn khi đi theo đúng người. Những lúc riêng tư thế này Dụ Ngôn nửa điểm cũng không lộ ra khí chất minh tinh. Rõ ràng là hiện tại nàng có địa vị rất cao, nhưng dáng vẻ vẫn luôn thân thiện. Dụ Ngôn bởi vì câu nói vô ý của Dương Hiểu mà sững sờ một lúc, trong lòng giống như có gì đó nhộn nhạo, giống như đang cố tìm đường chui ra. Nàng lắc lắc đầu, thu hồi ý nghĩ chạy càng lúc càng xa của mình, "Hẳn là vậy..." Dù sao Dương Hiểu cũng không biết Tằng Khả Ny. Sau khi tán gẫu vài câu liền không còn hứng thú, đem chủ đề dời qua bộ phim sắp tới của Dụ Ngôn. Cuối cùng, có ánh đèn xe chậm rãi đến gần, logo BMW quen thuộc trên ánh đèn xe chiếu vào mắt Dụ Ngôn. Tằng Khả Ny hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt lạnh lùng bị ánh đèn đường màu cam chiếu lên làm thêm vài phần ấm áp, việc này khiến Dương Hiểu thêm chút dũng khí. "Xin chào, ta là trợ lý của Ngôn tỷ, ta tên Dương Hiểu." Dương Hiểu đến gần ghế lái, cúi người cười ngọt ngào thân mật chào hỏi. Tằng Khả Ny quay đầu nhìn, Dương Hiểu đang đứng chắn đường mở cửa xe, cô khẽ gật đầu, khóe môi giương lên một vòng cung như có như không, "Xin chào, ta tên Tằng Khả Ny." Trả lời ngắn gọn những cũng không thất lễ, thần sắc dù có chút lạnh nhạt nhưng cũng có chút ý cười. Dương Hiểu suýt chút nữa thì phấn khích vỗ tay, cảm giác như vậy thật tốt. Vừa rồi cô còn sợ Tằng Khả Ny sẽ không trả lời. Tiếng đóng cửa vang lên bên cạnh, Dụ Ngôn ngồi vào ghế phó lái, nghiêng người qua chỗ Tằng Khả Ny dặn dò Dương Hiểu, "A Hiểu, chúng ta đi đây, ngươi trở về chú ý an toàn." "Được a, hai người đi đi, ta bắt taxi về nhà." Dương Hiểu vẫy tay. Tằng Khả Ny nhẹ gật đầu với cô, nâng cửa sổ khởi động xe rời đi. Vừa đi không được mấy phút, Dụ Ngôn nhận được một tin nhắn WeChat. Dương Hiểu: "Ngôn tỷ, khối băng tỷ tỷ thật dễ nhìn a. Lần sau ta còn muốn nói chuyện với nàng [che mặt] [che mặt] [che mặt]." Dụ Ngôn không không nhịn buồn cười, nhắn lại cho cô một biểu tượng cảm xúc, vừa gửi đi thì nghe Tằng Khả Ny bên cạnh hỏi: "Có chuyện gì sao?" "Không có gì, A Hiểu gửi tin nhắn cho ta." Dụ Ngôn nhìn Tằng Khả Ny, người này vẫn như trước, nhưng vừa rồi nghe được hai câu của Dương Hiểu. Nên hiện tại Dụ Ngôn nhìn Tằng Khả Ny, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái. Tằng Khả Ny liếc nhìn điện thoại của nàng, hỏi: "Ngươi đổi điện thoại?" Dụ Ngôn nhấc điện thoại mới lên lắc lắc, bất đắc dĩ nói: "Đi chụp quảng cáo của người ta, thì phải dùng sản phẩm của người ta mới được a, nếu không thì quảng cáo không đúng rồi." Tằng Khả Ny gật đầu, lời ít ý nhiều nói: "Ngươi muốn ăn gì?". Dụ Ngôn thả lỏng thân thể, nghiêng đầu nhìn Tằng Khả Ny đang chuyên tâm lái xe. Trải qua những lần đi cùng nhau đã để lại ấn tượng trong lòng Dụ Ngôn. Chuyện ăn uống nàng không cần quan tâm, Tằng Khả Ny vốn là thâm tàng bất lộ, hiện tại còn cùng nàng sinh sống hơn 20 năm, Tằng Khả Ny hẳn là rất rõ ràng mới đúng. "Theo ngươi đi, ngươi chọn đồ ăn gì cũng hợp khẩu vị của ta." Dụ Ngôn yên tâm giao cho Tằng Khả Ny. Nàng đột nhiên có chút hiếu kỳ, Tằng Khả Ny hẳn là không biết nấu ăn đâu nhỉ? Tằng Khả Ny liếc nhìn Dụ Ngôn, trên môi có chút ý cười nhàn nhạt. Cô không đưa Dụ Ngôn đến nơi nào mới, mà là một cửa hàng cả hai người đều quen thuộc, ở giữa phố ẩm thực gần Học viện Chính trị - Luật. Tằng Khả Ny giảm tốc độ lái xe đi vào, dừng ở trước cửa tiệm thì hạ kính cửa sổ xuống. Tằng Khả Ny để Dụ Ngôn chờ ở trong xe rồi xuống xe, chủ cửa hàng tình cờ đi ra trước cửa, cô bước tới chào hỏi: "Ông chủ, giúp ta gói lại hai phần cà tím ngư hương." Thanh âm của cô qua những tiếng người huyên náo mơ hồ truyền đến. Xung quanh rõ ràng không hề yên tĩnh, nhưng giọng nói của cô lại như nước chảy róc rách truyền đến, thanh thoát vang lên, Dụ Ngôn nghe được liền quay đầu lại nhìn. "Ai da, là Tiểu Tằng a, đã lâu không gặp." Ông chú đã đến tuổi trung niên cười cười, "Đây không phải là Tiểu Dụ sao? Trước đây đều là một mình Tiểu Tằng tới, khó có khi thấy hai đứa đều tới. Chờ ta một chút, sắp xong rồi..." Ông chủ nói xong liền đi vào cửa hàng, Dụ Ngôn đang ngồi trong xe dần dần cau mày. Nàng nhìn chằm chằm vào tấm lưng thon gầy thẳng tắp của Tằng Khả Ny, những mảnh vỡ ký ức trước kia bỗng nhiên hiện lên trong đầu nàng. Mà những ký ức này khác với những gì nàng từng biết. Không lâu sau, Tằng Khả Ny mang theo hai phần cà tím ngư hương trở lại trong xe, mùi thơm dần dần tràn ngập khắp không gian, mùi vị đã mất từ lâu khiến trí nhớ của Dụ Ngôn trở nên rõ ràng hơn. Tằng Khả Ny không nâng cửa kính xe lên, lái xe đi ra khỏi khu ẩm thực hướng Phượng Hoàng. Dụ Ngôn nhìn sườn mặt của Tằng Khả Ny, đột nhiên nói: "Khả Ny, không phải ngươi không thích đồ ăn ở cửa hàng đó sao? Trước kia lúc ta hẹn ngươi đi, ngươi đều từ chối." Cửa hàng đó là lúc nàng cùng Tử Thiến yêu nhau thường hay đi, đôi khi cũng sẽ hẹn Tằng Khả Ny đi cùng. Nhưng kể từ lần đầu tiên ba người gặp nhau ở đó, nàng giới thiệu Tử Thiến với Tằng Khả Ny. Từ đó về sau Tằng Khả Ny không còn đồng ý cùng nàng đến nữa. Nàng cho rằng Tằng Khả Ny không thích thức ăn ở cửa hàng đó. Cho nên từ đó về sau cũng không hẹn cô đi nữa. Vừa đến đèn giao thông, Tằng Khả Ny cúi đầu dừng xe chờ, giọng nói khàn khàn như gạt bỏ nghẹn ngào trong cổ họng: "Không có, không phải ta không thích thức ăn của cửa hàng đó." Cô nói xong, tựa hồ có cảm giác mình đã nói sai cái gì, liền nhanh chóng bổ sung: "Sau này ta tự mình đi ăn, cảm thấy rất ngon, chẳng trách ngươi thích đi như vậy." Cô ngẩng đầu nhìn Dụ Ngôn, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, lông mày đang cau lại của Dụ Ngôn cũng giãn ra. "Thảo nào ông chủ nói ngươi đều đi một mình, làm ta còn tưởng ngươi mua ở đó là vì chiều ta." "Cũng không phải là không thể nghĩ như vậy." Tằng Khả Ny cong môi cười, tiếp tục lái xe. Vừa rồi tay cô vô thức nắm chặt vô lăng có chút trắng bệch, lúc này mới dần dần khôi phục lại huyết sắc. Dụ Ngôn "Hừ" một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, quay đầu không nhìn Tằng Khả Ny nữa. Lái xe khoảng vài phút, Dụ Ngôn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tằng Khả Ny từ bên cạnh truyền đến, không mang ý cười, nhưng lại dễ dàng chạm vào cảm xúc của nàng: "Dụ Ngôn, sau này chúng ta đừng đến cửa hàng đó nữa. Có cửa hàng khác hợp với khẩu vị của ngươi hơn, ta dẫn ngươi đi ăn." Nàng nghe thấy trong lời nói của cô có tia ôn nhu hiếm thấy, quay đầu lại thì thấy sắc mặt Tằng Khả Ny vẫn lãnh đạm như cũ. Giống như trong ấn tượng của nàng, tựa như ấm áp vừa rồi chỉ là do nàng nhất thời tự mình tưởng tượng ra. "Được." Dụ Ngôn mỉm cười, dựa vào lưng ghế, từ từ xoa dịu cảm xúc trong lòng. Hợp với khẩu vị của nàng hơn, ít nhất sẽ không phải là cửa hàng kia. Lần đầu tiên Dụ Ngôn cảm kích vì sự tồn tại của Tằng Khả Ny, cô không nhiệt tình mãnh liệt như lửa, cô tinh khiết như dòng suối thanh tịnh. Dù bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn luôn yên tĩnh tự nhiên ở bên cạnh nàng.
CHƯƠNG 23 Trong khi chờ chương trình thực tế bắt đầu ghi hình, Dụ Ngôn vẫn tiếp tục kỳ nghỉ, Tằng Khả Ny cũng tiếp tục công việc. Kỳ nghỉ vẫn đang gần kề, cô giống như không vì thế mà lộ ra một chút hứng thú chờ mong. Mạnh Tư Kỳ đứng trước bàn làm việc của Tằng Khả Ny, nhìn vài cái rồi nghiêm mặt nói: "Tằng luật sư, hồ sơ lý lịch hiện tại của những người đăng ký cùng điều kiện tuyển chọn đã được sẵn sàng, khi nào thì chị phỏng vấn?". Hai đối tác của sở sư vụ Ức Hàm đều là những nhân tài trong lĩnh vực pháp lý, còn trẻ đã đạt được thành tựu, cho nên vừa đăng thông báo tuyển dụng đã có rất nhiều người đăng ký. Mạnh Tư Kỳ và Liễu Ức trước tiên chọn những người đáp ứng yêu cầu tuyển dụng và những người vượt trội hơn so với điều kiện tuyển dụng, còn lại giao cho Tằng Khả Ny và Đới Manh phỏng vấn. Tằng Khả Ny đang định chuyển một vụ án cô nhận trước cuộc họp giao lưu cho Đới Manh, vừa sửa sang tài liệu vừa hỏi: "Liễu Ức đã thông báo việc này cho Đới Manh chưa?" Mạnh Tư Kỳ gật đầu, "Đã thông báo." “Vậy ngày mốt phỏng vấn, ngươi giúp ta thông báo cho những luật sư khác đi.” Tằng Khả Ny đặt xấp tài liệu lên bàn, trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó. "Có chuyện này... Lão bản..." "Sao vậy?" "Sao đột nhiên ngươi muốn nghỉ phép vậy? Hơn nữa còn không xác định thời gian cụ thể. Bình thường ngươi vốn ít khi xin nghỉ a." Mạnh Tư Kỳ lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng. Tằng Khả Ny làm việc nhiều năm qua, ngoại trừ hai ngày nghỉ cuối tuần cùng các ngày nghỉ lễ bắt buộc, thì không có khái niệm nghỉ ngơi chứ đừng nói đến nghỉ phép hàng năm. Nhưng nói thế nào đi nữa thì Tằng Khả Ny cũng là một trong những lão bản. Chỉ cần Đới Manh không có ý kiến thì cô có thể nghỉ ngơi bao nhiêu tùy thích. Chỉ là Mạnh Tư Kỳ cùng những luật sư nhỏ khác cảm thấy có chút hiếu kỳ mà thôi. Tằng Khả Ny vừa nghe xong thì mặt không có cảm xúc gì, thấy vậy Mạnh Tư Kỳ liền run rẩy, yếu ớt tiến lại gần nói: "Lão bản, ngươi đừng như vậy, kỳ thực ta không..." Tằng Khả Ny rốt cuộc cong lên khóe môi, đem tài liệu cất đi rồi hai tay đan xen nhau đặt ở trên bàn, nói: "Tại sao ta xin nghỉ? Một thời gian nữa ngươi sẽ biết." Tằng Khả Ny sẽ không bao giờ chủ động nói ra chuyện giữa cô và Dụ Ngôn, cảm xúc vui sướng cùng sự kỳ vọng vào tương lai sau này đang chậm rãi chảy trong tim cô. Cô thích tiếp tục giấu trong lòng, lặp đi lặp lại ký ức như đang nhâm nhi một tách trà ngon. Cẩn thận quan tâm và bảo vệ nó từng li từng tí như vậy là cách làm của cô. “Xem ra có chuyện gì bất ngờ sắp xảy ra.” Mạnh Tư Kỳ hiếu kì gật đầu. “Nếu có thời gian đi đoán mò, không bằng sử dụng nó đi làm việc đi. Dù sao ngươi cũng không nghe ngóng thêm được gì từ ta.” Tằng Khả Ny đưa tập tài liệu cho Mạnh Tư Kỳ, nhàn nhạt nói: “Nhân tiện, ra ngoài giúp ta đưa cái này cho Đới Manh, cám ơn." Thái độ tiễn khách cũng đã bày ra, Mạnh Tư Kỳ đành cong môi, cầm lấy tài liệu rồi xoay người rời đi. Đới Manh nhìn đống lớn tài liệu chất thêm trên bàn, cảm thấy hai mắt như tối sầm lại. Nhưng nàng chỉ có thể tuân mệnh mà làm việc, ai bảo nàng nhìn thấy Tằng Khả Ny vất vả nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có tiến triển, nàng làm sao có thể từ chối? Tình yêu thầm kín giống như đóa hoa nở rộ nơi góc tường, từ khi nhú mầm đến khi sinh trưởng đều phải nương tựa vào bức tường tăm tối kia, vĩnh viễn không được ánh mặt trời che chở. Nhưng ngay cả khi điều kiện phát triển khó khăn như vậy, nó vẫn sinh trưởng mạnh mẽ. Có lẽ là nó khác khao được nếm chút hương vị nắng mai trước khí héo tàn. Đới Manh từ trước đến nay chưa từng trải qua loại cảm xúc này. Giống như Tằng Khả Ny, nó sẽ tạo ra một loại trói buộc, một loại xiềng xích xáo trộn cuộc sống của một người vốn nên dùng tâm tư của mình hưởng thụ thời gian nhân sinh. Một khi đã nguyện ý đeo lên mình loại xiềng xích này, thì mọi kế hoạch cùng ý muốn sau này phải nhường đường cho sự lựa chọn này. Kết quả như vậy đối với Tằng Khả Ny là vui vẻ nà chịu đựng, nhưng đối với Đới Manh là một thứ gì đó mà nàng cần phải tránh xa. Cho nên nàng hiểu, nhưng lại không muốn chính mình trải nghiệm. Bởi vì nàng chưa bao giờ có ý định hy sinh cuộc sống tự do của mình cho một thứ như vậy, dù là hiện tại hay tương lai đi chẳng nữa. "Mấy người phía dưới đều đang đoán mò xem Lão bản muốn nghỉ phép làm gì a. Đới luật sư, ngươi biết nội tình như thế nào không?" Liễu Ức cũng rất hiếu kỳ, chuyện của Tằng Khả Ny và Đới Manh luôn là đề tài nóng nhất trong công ty. Nhưng mấy ngày nay chuyện của Tằng Khả Ny làm mọi người hiếu kỳ hơn. “Ngươi thực sự muốn biết?” Đới Manh nhướng mày, đang viết tư liệu thì ngẩng đầu nhìn Liễu Ức. Quả nhiên thấy được cả ngày hôm nay biểu hiện của mấy người trong công ty đều như mấy tên trộm lén la lén lút. Đúng vậy, cả công ty ai cũng đều đoán mò Tằng Khả Ny xin nghỉ là để làm cái gì. “Tất nhiên!” Liễu Ức vội vàng gật đầu nhấn mạnh, trên mặt đều hiện lên hai chữ “Hóng hớt”, ngữ khí thần thần bí bí khiến bầu không khí đột nhiên kỳ quái: “Hai người là bảo bối của mọi người a, nhưng bảo bối lại rơi vào tay ai mất rồi. Việc này nhất định chúng ta phải biết." “Thôi đi.” Đới Manh đậy nắp bút, chạm nhẹ vào trán Liễu Ức, “Ta còn không hiểu ngươi sao? Hóng hớt thì hóng hớt, đừng có đi gây rối.” “Vậy ngươi cho chúng ta manh mối đi, nhìn xem đại gia của chúng ta như vậy, biết đâu sau này có thể dùng đến thì sao?” Liễu Ức cơ hồ vì tin tức mà bỏ đi mặt mũi, cô chỉ dám như vậy với Đới Manh, với Tằng Khả Ny nhiều nhất chỉ nói hai ba câu nói đùa, sống lưng cũng không dám đứng thẳng. Đới Manh dựa lưng vào ghế, đan hai tay vào nhau thở dài. Thấy Liễu Ức đang chờ nàng nói, nàng đột nhiên đổi ngữ khí, nghiêm túc nói: "Ngươi tốn công cũng vô ích, ta thật sự không biết. Nàng muốn nghỉ phép ta không cho cũng không được, nàng nghỉ phép không phải để lấy lương, cũng không phải sẽ không quay lại. Làm gì có ai không bao giờ lười biếng đâu? Được rồi, trở về làm việc cho tốt đi." Nàng xua tay, lại nhìn chằm chằm vào tài liệu trên bàn, bộ dáng giống như không được quấy rầy. Liễu Ức ngay cả khi ra khỏi văn phòng cũng chưa kịp lấy lại tinh thần. Lúc đầu nói chuyện vẫn còn tốt mà? Vậy tại sao lại nếm mùi thất bại a? Tan sở, Tằng Khả Ny cùng Đới Manh không về cùng hướng, hai người tạm biệt nhau rồi lên xe rời đi. Đới Manh hiện tại vẫn sống cùng ba mẹ. Với nàng chuyện phiền phức khi sống cùng ba mẹ là bị hợp tác với Hứa Giai Kỳ, còn lại không có gì mâu thuẫn, từ nhỏ nàng và ba mẹ đều rất hòa thuận. Vừa vào nhà đã nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Hàn Vũ San, bà rất tự nhiên cầm lấy cặp tài liệu của nàng, sau đó cười nói: "Đới Manh, hôm nay tan tầm sớm a." “Vâng.” Đới Manh thay dép lê đi theo Hàn Vũ San vào phòng khách.
Công việc mà Tằng Khả Ny giao cho nàng dù sao cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Vậy thì không bằng cứ tan tầm đúng giờ, lúc làm việc thì thêm năng suất là tốt rồi. Lượng sức mà làm, đây là phong cách của Đới Manh. “Vậy thì mau rửa tay rồi ăn cơm. Tối nay có món ngươi thích.” Hàn Vũ San cất cặp cho nàng rồi bảo nàng vào phòng ăn dùng bữa. Đới Manh chớp chớp mắt, mím môi, luôn cảm thấy Hàn Vũ San có gì đó không đúng. Trực giác này làm nàng không thể thả lỏng bản thân quá mức, rửa tay xong liền bước vào phòng ăn. Dù sao Hứa Giai Kỳ cũng không có ở đây, tình huống hiện tại rốt cuộc là gì? Đới Chính Bình cũng đã vào chỗ ngồi. Thấy lão bà vào cùng Đới Manh, ông đặt ly rượu xuống, rót cho nàng nửa ly rượu, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, nói: "Đới Manh, đến đây, lâu rồi ba với ngươi không cùng uống rượu. Tối nay mẹ ngươi đặc biệt để Vương a di làm món ngươi thích, ngươi ăn nhiều một chút a." Đới Manh hơi nheo mắt, khóe mắt có chút nghi hoặc, không ổn, nhất định có gì đó không ổn. Bình thường thái độ của ba mẹ nàng như vậy là vì có Hứa Giai Kỳ ở đây, nhưng hôm nay Hứa Giai Kỳ không đến nhà nàng, nhất thời nàng đoán không ra là có chuyện gì. Nhưng ba mẹ nàng không nhắc đến, nàng nhất định không thể tự mình xuống hố này được. Suy nghĩ trong đầu nàng lướt qua rất nhanh, sau khi ngồi xuống đã có kế hoạch. Nàng cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly Đới Chính Bình, khóe môi mỉm cười nói: "Được, vừa lúc công việc hai hôm nay mệt mỏi, ta cùng ba muống vài ly. Tối này ta đi ngủ sớm a." Sau khi cụng ly, nàng nhấp một ngụm, mùi rượu xộc vào cổ họng, mặc dù nàng đang để ý đề phòng ba mẹ cô gài bẫy, nhưng cô không khỏi khen ngợi: "Không tệ, ba, rượu này ở đâu vậy?" Hàn Vũ San vốn còn có chút lo lắng, chớp lấy cơ hội chậm rãi gắp thức ăn cho Đới Manh, sau đó ung dung nói: "Đới Manh, ngươi không biết đâu. Đây là rượu do Phương a di của con tự ngâm, bên ngoài không có. Hôm nay đích thân bà ấy đưa cho mẹ, còn dặn dò mẹ với ba ngươi để ý, đừng để ngươi say." “Khụ khụ…” Vừa nhấp một ngụm rượu đã suýt bị sặc. Quả nhiên là có vấn đề, vấn đề này cũng không nhỏ.
Phương a di được Hàn Vũ San nhắc tới chính là mẹ của Hứa Giai Kỳ, hai nhà có quan hệ tốt, Đới Manh từ nhỏ đã gặp ba mẹ của Hứa Giai Kỳ, cũng có chút hiểu biết về hai vị trưởng bối này. Mặc dù Hứa thúc thúc và Phương a di cũng thích để cho nàng và Hứa Giai Kỳ gặp nhau, thậm chí còn tác hợp hai người. Nhưng tuyệt đối không phải loại người cậy quan hệ mà làm tới. Về mặt này thì mẹ của nàng mới là người cầm đầu. Đới Manh đặt ly rượu xuống, gắp một miếng sườn vào bát, khẽ hỏi: "Có việc gì thì hai người cứ nói đi." Hàn Vũ San chuẩn bị từ chiều, suy nghĩ từ chiều, cũng là vì chờ đợi câu này. Bà gắp một miếng sườn khác vào bát của Đới Manh, ngữ khí có thêm chút ý tứ như trưởng bối dạy bảo vãn bối: "Đới Manh, dạo gần đây Giai Kỳ đang có ý định đi tìm việc làm. Không phải chỗ của ngươi đang tuyển người sao? Để đứa nhỏ theo ngươi học hỏi đi." Đới Manh đại khái cũng biết cơm tối phong phú như vậy hẳn là mang theo một chút kỳ vọng. Nàng thường từ chối sắp xếp của ba mẹ, năm phần là đều liên quan đến Hứa Giai Kỳ. Nhưng lần này liên quan đến công việc, phạm vi liên quan lại rộng hơn một chút. Nàng đặt đũa xuống, nghiêm mặt nhìn ba mẹ mình rồi nói: "Đúng là Luật sở đang tuyển người, nhưng với điều kiện của Giai Kỳ, ta nghĩ cơ hội để vượt qua những ứng cử viên khác không lớn. Còn nữa, ba mẹ sắp xếp việc này, Giai Kỳ có đồng ý không?"
Hứa Giai Kỳ sẽ không đề cập để ba mẹ giúp đỡ chuyện này. Đới Manh cũng không biết sự tự tin hiểu biết này là lấy ở đâu ra. Nhưng hiển nhiên nàng đã đánh giá thấp suy nghĩ của mẹ mình. Hàn Vũ San vỗ vỗ tay nàng, nâng cằm ra hiệu nàng tiếp tục ăn cơm. Đới Manh liếc nhìn bát cơm, sau đó cầm bát đũa lên ăn tiếp. Nhưng vừa cắn một miếng sườn, vì một câu của Hàn Vũ San suýt nữa khiến nàng cắn phải lưỡi: "Giai Kỳ nhất định sẽ không đồng ý với sắp xếp của chúng ta, nhưng nếu ngươi chủ động nói với nàng, để nàng vào đó làm việc thì chắc chắn nó sẽ đồng ý, phải không Lão Đới?” Bà thúc cùi chỏ vào tay chồng mình, sau đó là một tràng "Phải phải phải". Đới Manh cắn miếng thịt sườn nghiêng đầu nhìn, suýt chút nữa cắn đứt lưỡi. Lại còn muốn mình chủ động đi nói? Đùa nhau à? “Không phải… ba, mẹ.” Đới Manh nuốt xuống miếng thịt trong miệng, lại đặt bát đũa xuống, bất đắc dĩ nói: “Hai người tác hợp lâu như vậy cũng không mệt, ta còn thấy mệt dùm hai người. Hai người có nghĩ tới ta với Giai Kỳ thấy rất phiền không, hai người càng như vậy, ta với nàng càng không muốn gặp nhau." Nàng nói như vậy rất nghiêm túc cùng cứng rắn, Hứa Giai Kỳ nghĩ sao nàng không biết, nhưng có lẽ cũng không thích hai nhà mù quán tác hợp như vậy. Mỗi lần hai người buộc phải gặp mặt, đều có thể nhìn thấy trong mắt đối phương một cảm giác bất lực sâu sắc. Hàn Vũ San cùng Đới Chính Bình bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cợt nhả vừa rồi liền biến mất, có lẻ hai người họ cũng đang tự hỏi có nên tiếp tục cách làm này hay không.
Nhưng có lẽ ai cũng như vậy, biết rõ có những chuyện không nên làm, nhưng vì kiên trì lâu ngày mà trở thành cố chấp không dứt. Hàn Vũ San thở dài, trong lòng có chút phiền muộn. Đới Manh cảm thấy có chút áy náy, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào. Cả nhà ba người chỉ ngồi im lặng ăn cơm, không biết đã qua bao lâu, Hàn Vũ San nói: "Đới Manh a, Giai Kỳ thật sự là đứa nhỏ rất tốt, mọi mặt đều rất tốt. Nếu ngươi thật sự không thể tiếp nhận thì ba mẹ sẽ không nhắc đến nữa. Nhưng dù sao chúng ta cũng là nhìn nàng lớn lên, để nàng ra ngoài tự mình rèn luyện thì ba ngươi, thúc thúc cùng a di của ngươi cũng không yên tâm a, chúng ta cảm thấy để nàng theo ngươi là tốt nhất. Như vậy, những việc khác chúng ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến nữa, ngươi thấy thế nào?" Đới Manh không biết hai người này là đang đi đường vòng hay đã thực sự từ bỏ. Nhưng yêu cầu của Hàn Vũ San thực sự làm nàng khó xử. Kỳ thực yêu cầu này của ba mẹ nàng chẳng qua là đưa một người mới đến. Chỉ là nhưng sự việc về sau nàng cũng không tiếp nhận được, cho nên nàng cảm thấy mọi thứ rất nghiêm trọng.
Quên đi, đưa cô ấy vào công ty thì cứ đưa vào đi. Mẹ nàng cũng đã nói hết lời, để xem sau này làm sao sắp xếp sự tình của hai người. "Được, vậy thì ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với nàng, nhưng ta nói trước, ta đồng ý chỉ là chuyện công việc thôi." Đới Manh nghiêm túc nhắc lại, nhìn thấy ba mẹ gật đầu, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
CHƯƠNG 24 Hôm nay Đới Manh đi làm giải quyết một phần công việc do Tằng Khả Ny bàn giao, căn bản là không nhớ tới chủ động tìm Hứa Giai Kỳ nói chuyện. Mãi cho đến khi tan tầm, nàng mới nhớ ra việc phải làm. Đây không phải là việc gì lớn, chỉ là Đới Manh không phải người thích trì hoãn thời gian, một khi đã đưa ra quyết định thì rất khó thay đổi lựa chọn của mình. Hơn nữa, lựa chọn này có thể khiến ba mẹ nàng không tự ý nối duyên tơ nữa, vậy vì cái gì phải từ chối? Cái gọi là giúp đỡ nâng đỡ, việc rèn luyện dưới giám sát của mình, để Hứa Giai Kỳ vào công ty làm việc không phải là không được. Nhưng nếu đến lúc đó Hứa Giai Kỳ không làm được, việc định đoạt để ở lại hay rời đi cũng không nằm trong kiểm soát của nàng nữa. Nghĩ đến đây, Đới Manh cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, nàng thu thập một ít tài liệu rồi về nhà. Trùng hợp là ở khoảng cách không xa, Đới Manh đang lái xe thì thấy Hứa Giai Kỳ bước lên xe buýt, đi đến hướng nhà của cô. Đới Manh dừng xe dưới nhà cô, đợi khoảng mười phút mới thấy Hứa Giai Kỳ đến gần. Hôm nay Hứa Giai Kỳ mặc một chiếc váy trắng, tóc dài ngang vai xõa ra khiến cả người cô càng thêm lộ ra văn tĩnh. Trên người cũng không nhìn ra được một chút khí chất nào giống người đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, sạch sẽ không giống người thường, làm cho người khác cảm giác vô cùng dễ chịu. “Ngươi qua đây một chút.” Đới Manh từ xa gọi cô. Hứa Giai Kỳ nhìn xung quanh thấy không có ai, liền nhìn Đới Manh, chỉ tay vào mình, thấy Đới Manh gật đầu một cái mới đi qua. Cô vội vàng tăng tốc độ, đứng yên trước mặt Đới Manh cười cười: “Học tỷ.” Nói xong liền định cúi đầu. Đới Manh nhanh chóng đặt ngón tay lên trán cô, ngăn động tác cúi đầu của cô rồi mới rút tay về, hắng giọng nói: "Về sau ngươi không cần khách sáo như vậy, chúng ta cũng không phải xa lạ gì." “Ân, được.” Hứa Giai Kỳ thành thật đáp ứng. Cô nghe lời như vậy khiến Đới Manh nhất thời không nói được một lúc. Nàng nhìn lên cửa sổ nhà Hứa Giai Kỳ, trong lòng cảm thấy chuyện này có lẽ không nên nói trong nhà. Mặc dù ba mẹ cô biết lý do tại sao nàng muốn gặp Hứa Giai Kỳ, nhưng chưa chắc không thể tránh khỏi việc nổi lên tính tác hợp hai người. Nghĩ vậy, nàng hỏi: “Ngươi ăn gì chưa?” Lúc này mới từ ngoài về, sớm như vậy hẳn là chưa ăn tối đi? “Chưa, ngươi có chuyện gì sao?” Hứa Giai Kỳ lắc đầu nói. "Vừa vặn chúng ta đi cùng đi, ta đưa ngươi đi ăn." Đới Manh nói xong liền xoay người mở cửa ghế lái, nói với Hứa Giai Kỳ: "Ngươi ngồi ghế phó lái đi, chúng ta đi." “A?” Hứa Giai Kỳ có chút khó hiểu, như thế nào cảm thấy Đới Manh như biến thành người khác. Nhìn như không có thay đổi, nhưng sao lại thấy nhiệt tình hơn? "A cái gì? Lên xe đi." Đới Manh đóng cửa, hạ cửa sổ thò đầu ra thúc giục.
Thấy vậy Hứa Giai Kỳ đành phải vòng sang phía bên kia, mở cửa lên xe. Thắt dây an toàn xong thì Đới Manh lái xe hướng ra khỏi cổng khu dân cư. Hứa Giai Kỳ nghiênh đầu nhìn sườn mặt của Đới Manh, cô không thể hiểu được Đới Manh đang nghĩ gì, nhưng thói quen từ trước đến nay vẫn khiến cô vô thức nghe lời. Cũng giống như lúc hai bên gia đình trăm phương ngàn kế tác hợp hai người với nhau, nếu Đới Manh im lặng, cô cũng sẽ im lặng. Nếu Đới Manh không đồng ý, cô cũng sẽ không đồng ý. Cô không muốn mang lại phiền phức cho Đới Manh, cho nên cô vẫn luôn phối hợp cùng nàng từ chối bất kỳ sắp xếp nào của gia đình. Theo thời gian, đã trở thành một thói quen nghe lời như vậy. “Ngươi muốn ăn gì?” Đới Manh đột nhiên hỏi. Hứa Giai Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn thẳng sườn mặt của Đới Manh, "Ta không biết cụ thể là muốn ăn gì, học tỷ quyết định là được rồi." Khóe môi Đới Manh khẽ nhếch lên, có vẻ rất hài lòng với bộ dáng nghe lời của Hứa Giai Kỳ. Nàng chuyển hướng, lái xe vào bãi đậu xe của một cửa hàng trước mặt. Mặc dù Hứa Giai Kỳ bày ra bộ dáng tùy ý Đới Manh quyết định, nhưng lúc gọi món Đới Manh vẫn lịch sự để tiểu muội gọi món. Cuối cùng, lại trở thành người phục vụ gọi giúp, hai người cuối cùng chọn lẩu vịt thêm hai món ăn kèm. Thời gian chờ thức ăn hai người rơi vào trầm mặc, Hứa Giai Kỳ chỉ có thể xem có thể làm được cái gì. Rốt cuộc nhìn Đới Manh rót trà vào hai cái ly.
Đới Manh nhìn sang, trên mặt hiện lên mấy phần ý cười. Hứa Giai Kỳ này thật ra cũng không tệ lắm, làm bạn bè với cô cũng tốt, cô cũng không mang cảm giác bị dòng đời xô đẩy làm vấy bẩn. Nếu như ba mẹ không cuồng nhiệt tác hợp hai người như vậy, Đới Manh cũng sẽ không từ chối tiếp xúc với Hứa Giai Kỳ. Lẩu vịt là món ăn đặc trưng của cửa hàng này, hơn nữa món này còn dùng nồi đất nấu chín, chắc chắn nồi lúc nào cũng trong tình trạng để lửa, cho nên phục vụ mới có thể nhanh chóng như vậy. Hai người im lặng không được vài phút, nhân viên phục vụ đã bưng một nồi đất lên, đặt ở lò lửa ở giữa bàn, mùi thơm bắt đầu tỏa ra theo hơi nóng. "Học tỷ..." "Có chuyện này…" Hai người cùng nhau mở miệng, muốn nói lại thôi. Đới Manh cười một tiếng, nói: "Để ta nói trước đi." Hứa Giai Kỳ gật đầu, Đới Manh trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Lần trước không phải ngươi nói với ta là ngươi chuẩn bị cho công việc sao? Vừa lúc chỗ của ta đang tuyển người mới, nếu ngươi có ý định, có thể trực tiếp đến." Nàng khéo léo tránh chuyện vì ba mẹ bắc cô tìm Hứa Giai Kỳ, vì hai người luôn ở thế bị động, Hứa Giai Kỳ cũnh không phản kháng như nàng. Hứa Giai Kỳ cũng không làm gì sai cả. Sao nàng lại đành lòng để Hứa Giai Kỳ vì việc này mà canh cánh trong lòng đây? Có một số chuyện, chỉ cần chúng ta chịu thay đổi phương thức nói, mọi người ai cũng sẽ thoải mái hơn. Hứa Giai Kỳ giống như nghe được một tin tức chấn động, cô yên lặng nhìn Đới Manh, người này vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa, xoay người lấy từ cặp ra một tập tài liệu. “Học tỷ, sao lại đột nhiên như vậy?” Hứa Giai Kỳ vốn tưởng Đới Manh hôm nay có chút chút kỳ quái. Mục đích của cuộc trò chuyện này là mời cô vào Ức Hàm làm việc, vậy lại càng kỳ quái hơn. Được vào làm việc ở Ức Hàm là một cơ hội hiếm có, là cô nên biết cảm ơn. Nhưng thế này, làm sao nàng thuận theo lời của Đới Manh đây. “Có gì mà đột nhiên?” Đới Manh đặt tập tài liệu lên bàn, cầm đũa gắp một miếng thịt vịt vào bát mình, cắn một miếng nói: “Ngươi đang định tìm việc, ta vừa vặn đang tuyển người, thích hợp thế còn gì? Mặc dù là ta trực tiếp đưa ngươi vào, nhưng nếu ngươi không tiếp tục công việc nữa, ta cũng không thể giữ ngươi lại. Ở Luật sở ta cũng không tính là quyền lực gì, lần trước ngươi cũng đã gặp đối tác của ta, nàng đối với ta cũng nghiêm khắc, không phải dễ chịu gì." Vừa nói nàng vừa gắp một miếng thịt vào bát cho Hứa Giai Kỳ, dùng đũa chỉ vào bát: "Ngươi ngẩn ra làm gì? Mau ăn đi, đã bớt nóng rồi." Đới Manh thầm nghĩ trong lòng, hình tượng của Ôn Bảo Bảo cứ như vậy trước mặt người mới bị bóp méo thành đại lão bản độc ác. Nhưng nhìn mặt của Tằng Khả Ny, Hứa Giai Kỳ hẳn cũng không dám đến gần, lần trước đến nhà ăn mừng cả hai cơ hồ cũng không có cơ hội nói chuyện gì.
Hứa Giai Kỳ nhanh chóng cầm bát đũa lên, lời nói của Đới Manh khiến cô nghe xong càng thêm choáng váng. Nhìn nàng mím môi gắp thịt trong nồi, cô không nhịn được cười nhẹ, nghiêm túc nói: "Cảm ơn học tỷ, ta sẽ làm việc chăm chỉ." Vừa nói ra lời này, Đới Manh liền biết mọi việc đã xong, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thật ra Đới Manh biết khả năng chuyện này thành công sẽ không cao, không thể nói hoàn toàn Đới Manh vì quen biết mới tạo cơ hội cho Hứa Giai Kỳ. Chỉ có thể nói đây là một khởi đầu tốt cho Hứa Giai Kỳ, phần còn lại phải xem thực lực của cô ấy. “Vậy thì tốt rồi, đừng có phụ kỳ vọng của ta.” Đới Manh làm ra bộ dáng tràn đầy kỳ vọng. Nàng nhìn lướt qua tài liệu, nâng cằm nói: "Đó là điều kiện ứng tuyển với mức lương, còn có một số quy định nữa. Ngươi có thể về nhà xem qua. Yêu cầu ứng tuyển không cần phải đọc kỹ, nếu như sau cảm thấy sẵn sàng, một hai ngày sau liền có thể đến làm. Nếu ngươi cảm thấy chưa sẵn sàng, thứ hai tuần sau đến công ty gặp ta nói chuyện." “Ân, ta đã biết.” Hứa Giai Kỳ nhìn khuôn mặt Đới Manh qua làm khói của nồi lẩu, nhìn thấy nàng không chút khách sáo thận trọng, khẽ cúi đầu tự nhiên ăn. Ngũ quan ôn hòa khiến cô luôn cảm thấy Đới Manh vẫn luôn tao nhã. Lúc này, phục vụ mang hai món còn lại ra, Hứa Giai Kỳ có qua có lại gắp cho Đới Manh một miếng đậu hũ Tứ Xuyên, Đới Manh mỉm cười nó: "Cám ơn." Hứa Giai Kỳ nhất thời không biết làm sao lại nhớ tới mối quan hệ lúng túng nhiều năm giữa hai người, đột nhiên hỏi: "Học tỷ, thời gian dài như vậy rồi, ngươi có dự định yêu đương không?" Đới Manh nhấc mắt nhìn cô, Hứa Giai Kỳ nhanh chóng đặt đũa xuống giải thích: “Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi chưa tính đến việc thoát khỏi tình huống hiện tại sao?” Cô mím môi, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Đới Manh: "Dù sao thúc thúc a di cùng ba mẹ ta nói thế nào cũng không nghe..." Đây là vì mấy ngày trước Hứa Giai Kỳ mới chia tay với bạn trai, thời gian yên bình của cô cũng kết thúc. Người mẹ hiền lành nhậu hậu của cô luôn nói về Đới Manh, đôi khi nói nàng tính cách thế này, đôi khi nói nghề nghiệp của nàng thế kia. Nói chung, trong mắt ba mẹ cô, Đới Manh tốt hơn cả người bạn trai của cô. Tất nhiên, Hứa Giai Kỳ cũng cảm thấy như vậy, cô không phủ nhận điều đó. Đới Manh là cầm bát lên, nhấc lên liền gắp miếng đậu hũ mà Hứa Giai Kỳ vừa gắp cho nàng, nhếch môi cắn một miếng, hai má hơi phồng lên. Hứa Giai Kỳ liền cảm thấy Đới Manh có một chút "Đáng yêu". Nàng đặt bát xuống, nhàn nhạt nói: "Tại sao phải thay đổi bản thân mình vì những lý do này? Vì để thoát khỏi tình huống hiện tại để đi yêu đương, ta cảm thấy như vậy là đối với bản thân mình cùng người khác không có trách nhiệm." Nói trắng ra, chính là vì yêu thì yêu. Không chỉ là không có trách nhiệm với chính mình, mà còn đối với người lọt hố không có trách nhiệm. Hứa Giai Kỳ vừa ăn liên tục gật đầu, Đới Manh có chút muốn cười, nói: "Dù sao chỉ cần chúng ta bày ra thái độ nghiêm túc, ba mẹ cũng chỉ có thể nói ngoài miệng một chút thôi." Nàng đã nghĩ như vậy, mặc cho ba mẹ tác hợp mình với Hứa Giai Kỳ, chỉ cần cô không muốn thì ba mẹ cô cũng không thể làm gì, dù sao trực tiếp gặp mặt cũng là nàng. "Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Không phải từ trước đến giờ đều như vậy sao?"
Hứa Giai Kỳ lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Không có gì, chỉ là ta vừa mới chia tay bạn trai, sau đó mẹ ta ngày nào cũng nhắc đến ngươi." Đới Manh cong môi, thở dài một hơi: "Chia tay sao, khó trách mẹ ta lại vui vẻ như vậy. Ta còn tự hỏi vì sao mới yên bình một thời gian mẹ ta lại nhắc lại". Hứa Giai Kỳ bị ngữ khí của Đới Manh chọc cười, cũng ngừng nhắc đến chuyện khiến cả hai khó xử. Dù sao thì cũng đã thống nhất ý kiến, bày ta thái độ nghiêm túc là được. Chỉ là khi cô đang tập trung vào thức ăn trên bàn, mơ hồ nhìn thấy Đới Manh đang chậm rãi uống trà, ngữ khí thản nhiên nói: "Muốn đi đường nào thì phải tự mình bước đi, đừng bao giờ để bất cứ người nào hay thứ gì ảnh hưởng đến mình. Dù sao người khác thay ngươi sắp xếp thật tốt, cũng không có nghĩa thực sự phù hợp với ngươi. Bởi vì ngươi có thể tự hỏi chính mình." Hứa Giai Kỳ ngước mắt nhìn, Đới Manh vẫn đang uống trà, nghiêng mặt nhìn sang bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với bầu không khí trầm mặc đột ngột khiến Hứa Giai Kỳ sững sờ một lúc, bỏ lỡ chút lãnh đạm buồn bã trong mắt Đới Manh. Cô chớp mắt một cái, người trước mặt trở lại dáng vẻ thường ngày. "Ta sẽ nhớ kỹ, học tỷ." Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng nói, cô thấy Đới Manh khẽ gật đầu, môi cong lên, vẫn ôn hòa như mọi khi.
CHƯƠNG 25 Tập ba của chương trình thực tế ngoài trời quy mô lớn "In and Out" sắp bắt đầu ghi hình. Ngoại trừ Dụ Ngôn vì kỳ nghỉ nên ở nhà ở thành phố B, bốn diễn viên nổi tiếng khác cũng lặng lẽ đến thành phố B. Trên Weibo cũng bùng nổ, tin nóng nhất hàng ngày là về tin tức năm diễn viên sắp ghi hình cho chương trình. Ban tổ chức <In and Out> nổi tiếng có tài nhưng bản tính lại khoe khoang thô tục. Mỗi mùa được chia thành nhiều tập, mỗi tập đều có vài diễn viên tham gia. Các diễn viên được mời đều là những minh tinh nổi tiếng. Cũng tùy từng thời điểm, cũng có mời các diễn viên nước ngoài, không giới hạn diễn viên trong nước nên luôn đứng đầu về rating so với các chương trình thực tế khác. Dụ Ngôn rảnh rỗi lướt Weibo thì nhận được tin nhắn của Tần Vọng. Avatar hình con chó trong wechat nhảy lên đầu, sau đó là thanh âm đặc trưng của Tần Vọng truyền đến: "Nữ thần, là ta, đi uống vài ly không?" Dụ Ngôn mỉm cười, gửi một câu: Ở đâu? Một lúc sau, Tần Vọng mới đáp: "Có ra ngoài được không? Đến thẳng khách sạn chỗ ta đi, Lam Lam đã đi mua đồ ăn rồi, mau tới đi." Sau đó hắn gửi cho nàng một địa điểm, Dụ Ngôn nâng trán dậy khỏi ghế sa lông để thay quần áo. Lam Lam mà Tần Vọng nói là trợ lý của hắn, đi theo hắn cũng gần ba năm, cô ấy cũng là là trợ lý duy nhất của Tần Vọng. Hiện tại hắn cũng đã có danh tiếng, nhưng trợ lý bên người từ đầu đến cuối đều là cô ấy. Đôi khi Tần Vọng còn tự mình khoác ba lô trên vai, trên tay trợ lý thì không có gì cả.Màn đêm buông xuống, Dụ Ngôn đậu xe ở bãi đậu xe của khách sạn nơi Tần Vọng đang ở, đeo khẩu trang trước khi xuống xe. Nàng vào nhật ký trò chuyện WeChat để tìm số phòng Tần Vọng đã gửi tới, đi tới thang máy nhấn mũi tên hướng lên. Sau đó quay đầu lại thì thấy một cô gái đang cùng chờ thang máy. “Tiểu Lam?” Dụ Ngôn ngập ngừng gọi. Cô gái nghe thấy thanh âm liền xoay người lại, khuôn mặt thanh tú quen thuộc khiến Dụ Ngôn nở nụ cười: "Thực sự là ngươi." Quý Lam cũng gật đầu cười, "Dụ Ngôn, A Vọng đang chờ ngươi." Cô gái này là trợ lý của Tần Vọng, vừa tốt nghiệp đại học liền đi theo Tần Vọng. Về cơ bản mỗi lần Tần Vọng xuất hiện trước công chúng đều do cô sắp xếp. Ngành trợ lý nghệ sĩ này việc phải làm thì nhiều mà lương thì không cao lắm. Cho nên dù có nhiều người đến nhưng cũng không ít người lựa chọn rời đi. Ngay cả Dương Hiểu bên cạnh Dụ Ngôn, chỉ mới vào nghề hơn một năm, Quý Lam bôn ba cũng đã ba năm, quả thực không dễ dàng gì. Quý Lam đưa Dụ Ngôn đến cửa phòng của Tần Vọng, vừa gõ cửa, Tần Vọng đã mở cửa. Hắn đầu tiên là nhận lấy đồ của Quý Lam rồi cho hai người vào. Tần Vọng đặt thức ăn xuống, nhiệt tình chào hỏi Dụ Ngôn, bày ra dáng vẻ như muốn ôm một cái, "Nữ thần ơi, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi." “Bộ dáng này của ngươi cũng quá giả rồi, đừng nói là ta, Tiểu Lam cũng không tin nổi.” Dụ Ngôn ngồi trên ghế sô pha, tháo khẩu trang đặt túi xuống, nửa đùa nửa thật nói, "Có phải không, Tiểu Lam?" Quý Lam cúi người lấy thức ăn ra để trên bàn, không ngẩng đầu lên mà phụ họa theo: "Chứ còn gì nữa? Hắn gặp ai cũng gọi là nữ thần, cứ là nữ nhân là được." Tần Vọng mỉm cười đi đến bên cạnh Quý Lam, vốn là nam nhân cao to lại vươn tay kéo góc áo của Quý Lam, nói "Lam Lam, ở lại ăn cơm đi. Không phải ngươi đã lâu không gặp Dụ Ngôn rồi sao?" Dụ Ngôn tỏ vẻ thích thú im lặng ngồi xem, Quý Lam đứng thẳng dậy, lắc đầu: "Không được, ta ra ngoài xem bên ngoài khách sạn có phóng viên hay không. Hiện tại không phải chỉ có một mình ngươi, còn có Dụ Ngôn đến, ta phải cẩn thận kiểm tra, không được để chuyện gì xảy ra.""Bên ngoài có gì đáng xem..." Tần Vọng vừa mới than thở nửa câu, Quý Lam liếc mắt nhìn qua, hắn lập tức im lặng, không dám có ý kiến nữa. Trợ lý thế này cũng thật bá đạo đi, ánh mắt Dụ Ngôn đầy suy tư, nàng nghĩ đến nhiều lần gặp Tần Vọng cũng xảy ra cảnh tương tự. “Vậy lát nữa ngươi trở về a, ta với Dụ Ngôn để lại một phần đồ ăn cho ngươi, ngươi đừng quên.” Tần Vọng dặn dò. “Chuyện này nói sau.” Quý Lam quay lại gật đầu với Dụ Ngôn rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng. Tần Vọng mang vẻ mặt khổ sở nhìn Dụ Ngôn, dáng vẻ bình tĩnh cùng uy nghiêm thường thấy trước công chúng lúc này lại như hai người khác nhau, nhưng Tần Vọng vẫn luôn như vậy, Dụ Ngôn cũng không ngạc nhiên. Chỉ có một điều khiến Dụ Ngôn có chút ngứa, sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng hỏi: "Người ngươi thích là Tiểu Lam phải không?" Tất cả đều là người quen, Tần Vọng cũng không cần phải bày ra bộ dáng khách sáo, hắn trực tiếp ngồi trên bàn trà, lấy tăm xiên củ sen rồi đưa vào miệng cắn một miếng, sau đó với lấy chai bia, nhìn sang phía Dụ Ngôn một chút, "Giờ ngươi mới biết a? Ta còn nghĩ là ngươi đã sớm phát hiện ra rồi, làm ta với Lam Lam cá cược với nhau xem ngươi đã nhận ra chưa." Hắn mở nắp chai rót ra nửa chai, sau đó đưa cho Dụ Ngôn. Dụ Ngôn nhận lấy ly bia, cau mày nói, "Thật ra thì ta đã sớm nhìn ra rồi. Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta vừa mới đoán ra sao? Chỉ là mới nhìn một lần ta không dám hỏi. Hôm nay đột nhiên muốn hỏi mà thôi. Hơn nữa, hai người cũng để ta nhìn thấy, có nghĩa là hai người cũng không sợ ta biết." Trong mắt nàng có chút thâm thúy lúc ẩn lúc hiện, nàng nói, "Hoặc là nói, hai người vốn muốn để ta biết." Tần Vọng gật đầu, cùng Dụ Ngôn cụng ly, "Hiện tại chỉ có ngươi biết, ta đã cùng Lam Lam có nói qua, ngươi là bằng hữu của ta, hẳn là nên nói cho ngươi biết." Trong giới giải trí này, nhiều người ngay cả chuyện riêng tư cũng không muốn lộ ra ngoài. Một khi đối tượng yêu đương bị phát hiện, chắc chắn người hâm mộ sẽ sục sôi lên. Tình huống tốt là sẽ được tiếp tục ủng hộ quan tâm, tình huống xấu thì lên lên xuống xuống, bất mãn với đời tư của nghệ sĩ, chê bai hết câu này đến câu khác, thậm chí là nguyền rủa bọn họ chia tay. Tần Vọng hiện là một trong những nam diễn viên được yêu thích nhất, độ nổi tiếng của hắn vẫn tiếp tục tăng lên. Ngay cả khi bản thân hắn có ý định công khai thì công ty tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm vậy. Nhất là khi đối tượng không phải là người trong nghề, nếu công khai chuyện này thì kết quả không biết là tốt hay xấu.
Nhưng nghề của mình, sẽ không vì quan hệ cá nhân mà từ bỏ. Vì thế mà công ty đã nhắn nhủ cho hắn, chỉ cần hắn không để ảnh thân mật của hai người rò rỉ ra ngoài, vậy muốn làm gì thì làm. Khuỷu tay phải cầm ly rượu của Dụ Ngôn đặt trên tay vịn ghế sô pha, ánh mắt trầm tư, "Vậy, người ngươi mang đến <In and Out> là Tiểu Lam sao?" Nàng lớn mật suy đoán thêm lần nữa. Tần Vọng lại gật đầu. "Nàng lấy quan hệ gì cùng ngươi đi ghi hình? Bằng hữu?" Dụ Ngôn nhấp một ngụm rượu hỏi. “Đúng vậy, vừa là trợ lý vừa là bạn. Ta đã hỏi lãnh đạo rồi, không có vấn đề gì.” Tần Vọng tràn đầy tự tin, tỏ vẻ vì cơ hội này mà vui mừng. Có một số người vì đủ loại hoàn cảnh hoặc điều kiện đặt biệt mà phải che giấu cảm xúc thật của bản thân. Nếu cho họ được biểu hiện ra một chút thì dùa bằng cách nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không nhịn được mà vui mừng. Tần Vọng hiện tại chắc chắn đang thuộc dạng người này, Dụ Ngôn giãn mày, nâng ly rượu trong tay lên nói: "Nhìn hai người khổ tận cam lai như vậy, cần ta giúp thì cứ nói với ta một tiếng." Ở những lúc như vậy, mong muốn ly khai khỏi mối quan hệ chủ tớ của Dụ Ngôn trở nên mãnh liệt hơn. Nếu Tần Vọng không bị hợp đồng ràng buộc, thì những việc hắn làm cũng sẽ không bị kiểm soát hạn chế nhiều như vậy.
Ngay khi nàng vừa mấp máy môi nói được một chút, Tần Vọng đã ngắt lời nàng, ngữ khí vui vẻ hỏi: "Dụ Ngôn, còn ngươi? Thông tin đối tác ngươi mang theo đi ghi hình giấu kỹ như vậy, ngươi còn không nói cho ta biết, như vậy là không trượng nghĩa a." Bị Tần Vọng nhắc nhở, Dụ Ngôn liền nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng xa cách của Tằng Khả Ny, khóe môi không tự chủ được giương lên, "Đến lúc đó ngươi sẽ biết, hiện tại để ta tỏ vẻ thần bí một chút đi." "Keo kiệt như vậy a, nói cho ta biết trước thì có làm sao..." Đêm dần khuya, Quý Lam vẫn nhất quyết không quay lại phòng của Tần Vọng, khi Dụ Ngôn rời khách sạn cô đã đứng đợi bên ngoài, tận tụy hộ tống Dụ Ngôn rời khách sạn. Chỉ là trên đường hai người không để ý tại một chỗ âm u hẻo lánh, có một chấm đỏ nhấp nháy từ máy ảnh chuyên nghiệp lóe lên. "Dụ Ngôn, ngươi tự mình xem đi." Trong văn phòng Gia Hội, Phan Gia Văn mở Weibo nóng hổi mới nhất, xoay điện thoại đẩy qua cho Dụ Ngôn. [Tập mới của "In and Out" chuẩn bị ghi hình. Sau khi nam diễn viên Tần Vọng được mời đã đáp xuống thành phố B, Dụ Ngôn nhanh chóng chạy đến khách sạn ở lại gần ba tiếng đồng hồ, được trợ lý Tần Vọng hộ tống về.]Dụ Ngôn không vuốt màn hình xuống xem vì nàng đã xem trên Weibo rồi. Nàng đưa lại điện thoại cho Phan Gia Văn, vẻ mặt thản nhiên hỏi, "Công ty bên kia định giải quyết thế nào?" "Công ty của bọn họ không có ý định giải quyết chuyện bùng nổ quan hệ nghệ sĩ kiểu này. Bởi vì đối với Tần Vọng mà nói, hai người ở chung một chỗ chỉ có lợi chứ không có hại. Nhưng mà..." Phan Gia Văn ngừng nói, thở dài dựa lưng vào ghế. “A Vọng không đồng ý sao?” Dụ Ngôn nói thay lời Phan Gia Văn, sau đó thấy Phan Gia Văn cứng nhắc rồi gật đầu.Phan Gia Văn không biết nội tình, nhưng Dụ Ngôn biết Tần Vọng không muốn để Quý Lam nhìn thấy scandal của nàng cùng hắn dính dáng. Giới giải trí này còn có nhiều lỗ hỏng. Ví dụ như người trong cuộc không lên tiếng làm rõ thì coi như đã ngầm thừa nhận. Thậm chí họ không làm rõ vì không muốn gây thêm chuyện, cũng sẽ coi như ngầm thừa nhận. Sau khi hành tung tối hôm qua bị bại lộ, nàng cùng Tần Vọng vẫn chưa liên lạc với nhau, nàng còn chưa kịp suy nghĩ đã bị Phan Gia Văn gọi bảo nàng đến công ty. Lúc này nàng mới biết Tần Vọng không đồng ý không lên tiếng vụ việc này. “Chuyện này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.” Phan Gia Văn ngồi thẳng lưng, chống tay xuống bàn “Nếu chỉ là chuyện nhỏ, giữa ngươi với Tần Vọng có rất nhiều người hâm mộ tung tin đồn nhảm. Cho nên qua mấy ngày mọi chuyện sẽ dần lắng xuống. Nhưng nếu là chuyện lớn, đây là lần đầu tiên hai người lên mục tin đầu là vì scandal. Tần Vọng muốn thanh minh, nhưng công ty bên kia không cho phép." Những gì Phan Gia Văn nói đều là thật, việc này khiến Dụ Ngôn nhớ đến sau khi hai nàng làm thủ tục kết hôn, trở về studio liền có vụ việc tố cáo nàng phẫu thuật thẫm mỹ, làm nàng lên đầu tin weibo. Ngay sau đó, Tằng Khả Ny đã nhanh chóng gửi cho nàng những bức ảnh trước đây, việc này cho thấy Tằng Khả Ny hẳn rất chú ý đến động tĩnh của nàng. Cho nên vụ lần này cũng giống như lần đó, Tằng Khả Ny hẳn đã nhìn thấy, nhưng lại không hỏi han nàng lấy một câu. Dụ Ngôn ngẩng đầu lên, nheo mắt, những lời mà nàng ước định với Tằng Khả Ny từng câu từng chữ hiện lên trong đầu. Nàng khẽ thở dài, mở mắt ra nói, "Văn tỷ, nếu như ta nói ta đã kết hôn, ta đến tìm Tần Vọng vì bọn ta là bạn rất thân, cho nên muốn gặp hắn báo tin thì sao?" Văn phòng tựa như vì câu nói này mà lạnh đi, vẻ mặt ôn hòa của Phan Gia Văn bỗng nhiên nghiêm túc, không chỉ đứng dậy, cô còn chống tay lên bàn, dùng ngữ khí hoài nghi hỏi: "Ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe." "Ta nói, ta đã kết hôn rồi. Tin tức này hẳn có thể dập tắt được scandal này, Văn tỷ." Dụ Ngôn bình tĩnh nói, giống như không biết chuyện nàng nói ra có bao nhiêu kinh thiên động địa. Phan Gia Văn cố gắng nhìn thấy một tia đùa giỡn trong biểu hiện của Dụ Ngôn, nhưng tiếc là một chút cũng không có. "Có phải cộng tác ngươi mang theo ghi hình không? Tằng Khả Ny?" Dụ Ngôn gật đầu, "Đúng vậy, là nàng." Phan Gia Văn chán nản ngồi trở lại ghế. Hợp đồng của Dụ Ngôn sắp hết hạn, hiện tại giá trị của nàng đã phát triển từ một diễn viên có lợi nhuận thuần túy sang trạng thái hợp tác có thể hợp tác giúp đỡ và mang lợi nhuận cho công ty. Ở một mức độ nhất định, công ty không thể thúc ép nàng. Dụ Ngôn ra khỏi văn phòng tắt âm điện thoại đi, bỏ qua mấy cuộc gọi nhỡ của Tần Vọng, bấm vào danh bạ dừng ở số điện thoại của Tằng Khả Ny, đầu ngón tay đang lơ lửng trên nút gọi. Nếu nàng không làm rõ, chắc chắn Tần Vọng có thể sẽ làm ra chuyện gì đó. Nếu im lặng thì sau này lại xảy ra những hậu quả còn nghiêm trọng hơn nữa. Dụ Ngôn không biết chuyện gì sẽ phát sinh thêm hay không, nhưng nàng biết bỏ qua scandal này là không tôn trọng hôn nhân của nàng.
Ngón cái nhẹ nhàng ấn xuống, vài giây sau đã được kết nối, thanh âm đều đều của Tằng Khả Ny vang lên: "Dụ Ngôn, có chuyện gì vậy?" Ngón cái cùng ngón trỏ tay kia của Dụ Ngôn nhẹ nhàng cọ xát. Một lúc sau, nàng đưa điện thoại lên tai nói: "Khả Ny, ngươi xem tin tức trên Weibo chưa?" "Ân, ta đã xem." Nghe được đáp án, Dụ Ngôn bình tĩnh lại. Nàng nhớ trước đó từng nói nàng muốn công khai chuyện hai người đã kết hôn, chuyện này hai người không thể giấu chuyện này lâu được. Lần trước Tằng Khả Ny đã nói ra chuyện này với người theo đuổi cô. Lần này, đến lượt nàng. Dụ Ngôn mang ngữ khí bình ổn nói: "Bên ta xảy ra chút chuyện, tạm thời không thể nói chi tiết cho ngươi được. Hiện tại có phóng viên trông coi dưới công ty, ta muốn công khai chuyện của chúng ta, ngươi thấy..." "Được." Tằng Khả Ny không để cho Dụ Ngôn nói hết câu, ngữ khí nhẹ nhàng giống như từ trầm tư mà ra. Cô thì thào thấp giọng nói, "được".
“Được, tối nay ta chờ cuộc gọi của ngươi, nhớ kỹ gọi cho ta.” Phan Gia Văn nhận được câu trả lời cũng thả lỏng một nửa tâm tình, một nửa còn lại ước chừng phải đợi đến cuộc gọi của Dụ Ngôn tối nay mới hoàn toàn buông bỏ. Sau khi cúp điện thoại, Tằng Khả Ny hỏi: “Có chuyện gì sao?” Vừa rồi cô nghe ngữ khí của Dụ Ngôn có chút khó xử, tựa hồ có chuyện phải làm càng sớm càng tốt. Dụ Ngôn nhìn nhóm gia đình trên WeChat, Dụ Thiên vừa gửi tin nhắn bảo nàng cùng Tằng Khả Ny về nhà ăn cơm, sắc mặt nàng khôi phục lại bình thường: "Không có gì. Đúng rồi, chút nữa ở lại nhà ta ăn cơm đi, ta có nhắn với ba mẹ hôm nay chúng ta về." Tằng Khả Ny quay đầu bắt gặp ánh mắt của Dụ Ngôn. Sau đó nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục nhìn về phía trước: "Được." Nói về ba mẹ của Dụ Ngôn là Dụ Thiên và Đường Tịnh Tuệ. Khi Dụ Ngôn nói nàng xuất ngoại đi với Tằng Khả Ny, Đường Tịnh Tuệ liền quay đầu ra hiệu với chồng mình, rồi tự bàn bạc một chút, tiếp tục tác hợp hai người trẻ tuổi. Nếu thực sự có cơ hội sẽ nói với hai người Ôn gia để họ vui mừng một chút. Tằng Khả Ny vừa được Dụ Ngôn đưa vào cửa, Dụ Thiên đã đứng dậy khỏi ghế sô pha mỉm cười nhìn hai người, trong khi đó Đường Tịnh Tuệ cùng Hà a di ra cửa chào hỏi. Bảo mẫu tiếp nhận hành lý cho Dụ Ngôn, Đường Tịnh Tuệ nắm lấy tay Tằng Khả Ny, vừa đi vừa sốt sắng nói: "Hai đứa rốt cuộc cũng đã về rồi. Khả Ny, nghe Dụ Ngôn nói lần này hai đứa đi họp giao lưu, mọi việc suôn sẻ không?" Tằng Khả Ny mặc cho Đường Tịnh Tuệ lôi kéo, nở nụ cười nhẹ chào hỏi: "Thúc thúc, a di. Lần này cũng giống như lần trước, đều thuận lợi." Dụ Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười, nắm lấy tay còn lại của Tằng Khả Ny, nói: "Mẹ, ăn cơm xong lại nói tiếp. Ta cùng Khả Ny đi rửa tay trước đã..." Dứt lời liền đưa Tằng Khả Ny vào phòng bếp. "Hai đứa chờ đã, trong bồn có cá. Đừng có tắt nước..." Đường Tịnh Tuệ không kịp ngăn lại, đành phải từ xa nhắc nhở một câu. “Ta đã biết.” Dụ Ngôn trả lời.
Nàng như thế nào lại không hiểu mẹ nàng? Chắc chắn là họ nói bóng nói gió để lại tác hợp nàng cùng Tằng Khả Ny, nhưng nàng chưa bàn bạc với Tằng Khả Ny khi nào đem chuyện kết hôn nói ra. Công khai với bạn bè là một chuyện, thẳng thắn công khai với ba mẹ lại là chuyện khác. Ăn cơm xong, Hà a di bưng một đĩa dưa hấu mới bổ, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn dưa hấu. Dụ Thiên nói: "Tiểu Ngôn, kỳ nghỉ khi nào kết thúc?" Dụ Ngôn vừa ăn xong một miếng dưa hấu, dùng nĩa lấy thêm một miếng nữa, cắn một miếng rồi nói: “Sắp hết rồi, ta ngày kia đi chụp quảng cáo, hai ngày sau sẽ bắt đầu ghi hình cho một chương trình thực tế." “Chương trình thực tế?” Dụ Thiên và Đường Tịnh Tuệ nhìn nhau, “Là loại chương trình chơi trò chơi theo kịch bản sao? Hình như ngươi đã từng tham gia rồi.” Vài ngày trước, có thông tin tiết lộ nhiều chương trình thực tế được lên sẵn kịch bản, không đúng sự thật. Ông và Đường Tịnh Tuệ cũng đã lên mạng xem tin tức, đồng thời cũng rất chú ý đến tin tức mới nhất của con gái mình. Tằng Khả Ny giương môi, có chút ý cười. Dụ Ngôn cười một tiếng, "Cũng có thể nói như vậy, dù không phải toàn bộ đều là sắp đặt, nhưng chắc chắn sẽ có sắp xếp. Để hoàn toàn thuận theo tự nhiên, đôi khi sẽ có xảy ra ngoài ý muốn, sẽ tăng thêm áp lực." Bên trong làng giới trí còn có rất nhiều nội tình, nhưng đây cũng là một bí mật đã được công khai, khó trách vì sao Dụ Thiên lại biết được. Trước đây Dụ Ngôn cũng đã từng tham gia các chương trình thực tế, những sắp xếp trong lúc ghi hình cũng tương tự như Dụ Thiên nói "Dựa vào kịch bản mà chơi." Đường Tịnh Tuệ hỏi "Như vậy sẽ đi bao lâu? Quay xong chương trình thực tế đó rồi còn phải làm gì nữa không?" Dụ Ngôn cắn miếng dưa hấu, gật đầu, "Chương trình thực tế này thực sự không mất nhiều thời gian. Không giống với các chương trình thực tế khác. Một mùa được chia thành nhiều tập, cũng có rất nhiều diễn viên tham gia. Cho nên sẽ không mất nhiều thời gian. Nhưng sau chương trình thực tế này, ta còn phải đi quay phim, tốn khá nhiều thời gian a." Nàng đã nhận "Dữ Quân Tuyệt", đạo diễn Lê Thừa Lượng nổi tiếng là nghiêm khắc, chắc chắn bộ phim này sẽ mất ít nhất ba tháng mới quay xong. “Dụ Ngôn, ngươi lại tiến phim trường a.” Đường Tịnh Tuệ có chút bất đắc dĩ. Nếu Dụ Ngôn không đi làm, thỉnh thoảng còn có thể về nhà. Nhưng nếu lên phim trường, có thể qua một thời gian dài mới về. Dụ Ngôn hiểu được tâm tư của ba mẹ, liền chớp chớp mắt, mơ hồ nói: "Quay xong bộ phim này hẳn là ta sẽ không còn bận như trước nữa, ba mẹ chịu khó chịu đựng một chút"Lúc này, không chỉ Đường Tịnh Tuệ và Dụ Thiên đều không rõ, ngay cả Tằng Khả Ny cũng không hiểu ý tứ của nàng. Dụ Thiên đang định hỏi thì Dụ Ngôn đã vội vàng cười cho qua chuyện: "Ba mẹ, đã muộn rồi, ta tiễn Khả Ny ra ngoài rồi về phòng." Nàng nói xong liền nắm tay Tằng Khả Ny rời bàn ăn. Tằng Khả Ny đành phải quay đầu cười áy náy với hai vị trưởng bối coi như lời tạm biệt. Sau đó liền mặc cho Dụ Ngôn lôi kéo mình đến cửa chính. Sắc trời đã tối, nhưng thời gian vẫn còn sớm. Tằng Khả Ny muốn xem lại tư liệu của cuộc họp lần này nên phải trở về nhà riêng. Từ cửa chính đến gara của Thời gia vẫn còn một đoạn. Cả hai giảm tốc độ rảo bước trong màn đêm, Tằng Khả Ny nói, "Dụ Ngôn, ta có thể tự lấy xe, ngươi vào nhà đi." Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn cô, hỏi: "Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao? Ví dụ những gì ta vừa nói." Một người thông minh như Tằng Khả Ny hẳn là có thể đoán được gì đó, chẳng qua là cô không hỏi thôi. Dụ Ngôn biết rõ điểm này, cho nên mới định nói cho Tằng Khả Ny thêm một chút thông tin. Tằng Khả Ny lắc đầu nói: "Bao giờ ngươi muốn nói cho ta biết thì hẵng nói." Cô chưa bao giờ là người nói nhiều, huống chi là chuyện công việc của Dụ Ngôn. Cô sẽ luôn là người lắng nghe, sau đó đưa ra những gợi ý hợp lý cho Dụ Ngôn. Nếu không phải hôm nay nghe được ngữ khí của nàng không đúng, cô cũng sẽ không hỏi. “Chẳng trách Tạ Tuyết gọi ngươi là cái hồ lô.” Dụ Ngôn tức giận cười nói, “Ta hỏi ngươi như vậy, đương nhiên là muốn nói cho ngươi biết, ngươi không thể phối hợp một chút sao?" Tằng Khả Ny nghiêng đầu nhìn nàng một chút, trong mắt mang theo ý cười, "Được, vậy ta liền phối hợp. Ngươi có thể cho ta biết vừa rồi ngươi nói với thúc thúc a di như vậy là có ý gì không? Ta rất hiếu kỳ." Phối hợp như vậy cũng giả quá rồi. Dụ Ngôn không khỏi bật cười, "Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là ta không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng nữa, ta muốn tự mình mở công ty." “Ân?” Tằng Khả Ny dừng bước, có chút quay mặt về phía nàng. Dụ Ngôn cũng dừng lại nhìn Tằng Khả Ny, thu hồi thần sắc thoải mái vừa rồi, nghiêm túc nói: "Ngươi nhìn xem, cho dù công ty có hào phóng để ta gia hạn hợp đồng đến đâu, ta vẫn luôn là một công cụ kiếm tiền. Mặc dù bây giờ công ty làm gì cũng sẽ báo với ta, nhưng cũng sẽ có thời điểm bắt buộc. Cho nên ở một mức độ nhất định, ta sẽ luôn ở trạng thái bị người khác điều khiển." “Ân, nói tiếp đi.” Tằng Khả Ny gật đầu. Dụ Ngôn trầm ngâm, sau đó nói tiếp: "Cho nên, ta muốn thử tự mình làm." Nàng cau mày, sau một lúc lại giãn ra, giống như đã buông lỏng tâm tình, nói: "Nếu như thành công thì tốt. Nếu không thành công thì nhiều năm qua ta đã kiếm đủ rồi. Cùng lắm nếu quá nhàn hạ, ta sẽ cùng ngươi ra tòa đánh kiện a." Thần sắc của nàng nhìn ra có chút hài lòng, nặng nề trong lời nói vừa rồi được thay thế bằng một loại nhẹ nhõm. Nàng vươn tay nắm lấy cánh tay Tằng Khả Ny, tiếp tục đi về phía trước, "Khả Ny, ngươi thấy thế nào?" Tằng Khả Ny nhìn nàng một cái, khóe môi hơi cong lên, "Ngươi thích là được." Nếu ngươi chọn một thứ chỉ vì muốn cho cuộc sống trôi qua viên mãn hơn, hoặc là thoát khỏi trạng thái mà ngươi không muốn chìm sâu, nhưng thứ ngươi chọn lại không phải là thứ mà ngươi muốn. Vậy thì một ngày nào đó, ngươi quyết định chọn cách khác để tiếp tục, hoặc lựa chọn từ bỏ thứ đó thì cũng không phải là không tốt. Dấn thân vào con đường này không phải là mong muốn của Dụ Ngôn. Hiện tại nàng muốn chuyển sang phương thức khác để tiếp tục bước tiếp, thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý để từ bỏ. Ít nhất việc này có nghĩa là nàng đã không còn như trước, nỗ lực làm việc để ngăn bản thân không được suy nghĩ. Đây là chuyện tốt. “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Dụ Ngôn dừng bước trước ga ra, hỏi. Tằng Khả Ny lại nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lần này lại đối với Dụ Ngôn thêm một câu: "Ngươi cần ta hỗ trợ gì sao?" Cũng không phải Dụ Ngôn một mực chờ đợi câu nói này, nhưng câu này của Tằng Khả Ny đã đánh trúng tâm tư của nàng, nàng chỉ đơn giản nói: "Có, chương trình thực tế mà ta vừa nói có chút đặc biệt." "Ân?" "Ta phải mang theo ít nhất một người quen để tham gia, người nhà hay bạn bè đều được, ngươi..." Dụ Ngôn dừng một chút mới hỏi, "...ngươi có thời gian không?" Cùng Dụ Ngôn tham gia ghi hình một chương trình thực tế không chỉ có nghĩa là mất thời gian, mà còn phải xuất hiện trên chương trình. Như vậy cô tham gia cùng Dụ Ngôn với tư cách gì đây? Lông mày Tằng Khả Ny theo quán tính khẽ cau lại, khi Dụ Ngôn tưởng cô sắp từ chối, cô liền hỏi: "Cần chú ý những gì?" Dụ Ngôn cúi đầu cười, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, "Ngươi không cần chú ý cái gì cả, cứ như bình thường, theo sát ta là được rồi. Cũng sẽ không mất nhiều thời gian, chỉ mất một tuần thôi." Tằng Khả Ny cũng không có bất kỳ tật xấu nào, ngoại hình cũng ăn ảnh, không có gì phải bàn cãi. Cho nên điểm chú ý duy nhất là theo sát Dụ Ngôn, những cái khác không cần quan tâm. “Không vấn đề gì.” Tằng Khả Ny trầm ngâm gật đầu. Lúc đầu nàng nghĩ là phải tìm Tạ Tuyết, cũng nghĩ biện pháp để chồng cô ấy đồng ý cho cô ấy tham gia cùng nàng. Nhưng hiện tại Tằng Khả Ny bỗng nhiên đồng ý khiến nàng như tìm được phao cứu sinh, vấn đề do dự mấy ngày đã được giải quyết. Nàng không chút suy nghĩ, cười nói: "Khả Ny, cám ơn ngươi." Tằng Khả Ny nhìn nàng, khuôn mặt luôn lãnh đạm cuối cùng cũng hiện lên một chú ý cười. Trước đây không lâu đã nói qua, hai người đã kết hôn, đây là việc nên làm. Trong nháy mắt, Dụ Ngôn lại quên mất.
CHƯƠNG 22 Đến khi Phan Gia Văn không chờ được cuộc gọi của Dụ Ngôn nữa. Dụ Ngôn lúc đó đã tắm xong liền kịp thời cho cô một liều thuốc an thần. Thanh âm du dương thông báo cho cô bạn của nàng là Tằng Khả Ny sẽ cùng nàng tham gia ghi hình "In and Out".
Phan Gia Văn oán giận nàng vài câu. Cuối cùng dặn dò nàng ngày mai phải khắc chế lại, đừng để ngày mốt đi chụp quảng cáo lại không dậy nổi. Nàng ở nhà cả ngày, trong khoảng thời gian này cũng không liên lạc với Tằng Khả Ny, cũng từ khi Tằng Khả Ny nói mà biết được cô cần phải xử lý công việc sau cuộc họp giao lưu một chút, còn xin nghỉ phép để cùng nàng ghi hình. Nếu những người trong sở sư vụ biết lão bản của họ xin nghỉ phép để đi ghi hình, chắc chắc sẽ bị dọa mà nhảy cao ba thước. Buổi sáng, thời điểm nàng chuẩn bị chụp quảng cáo, xe của công ty đến tận cửa nhà đón nàng. Nửa tháng không gặp, Dương Hiểu nghỉ ngơi có vẻ rất tốt, mặt mày đều rạng rỡ. Ngay cả lấy túi xách của nàng cầm cũng thấy cô ấy hớn hở. Chụp quảng cáo cũng Không mất nhiều thời gian, vốn dĩ vẻ đẹp của Dụ Ngôn mười phần ôn hòa, trên mặt hiện lên một chút ý cười càng lộ ra mỹ lệ động lòng người. Giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ ưu nhã thanh tú. Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm điện thoại, nhàn nhã áp lên tai nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt tinh khiết nhưng phảng phất có chút mê hoặc, cằm khẽ nâng lên, lại có vài phần lãnh ngạo.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng bắt lấy từng khoảnh khắc, ngay tức khắc chụp lại rất nhiều bức ảnh hoàn mỹ. Một loạt bức ảnh quảng cáo lần lượt được tung ra, Dương Hiểu đứng một bên nhìn mà đôi mắt sáng rực. Đây chính là ảnh chưa qua chỉnh sửa, mỗi bức ảnh đều xinh đẹp hoàn mỹ như vậy. Đột nhiên cô muốn hỏi nhiếp ảnh gia xem có thể đóng gói gửi cho cô một bản hay không. Nhưng nhìn đến những khuôn mặt râu quai nón rậm rạp của nhiếp ảnh gia cùng ban sản xuất, cô liền nuốt nước miếng xua tan ý nghĩ.Buổi chụp kết thúc cũng đã qua giờ ăn tối, Dụ Ngôn mở điện thoại mới lên, đã nhận quảng cáo cho điện thoại này, đương nhiên phải sử dụng điện thoại trong thời gian quy định. Sau khi màn hình vừa sáng lên nàng đã thấy nửa tiếng trước Tằng Khả Ny đã gửi tin nhắn cho nàng. Tằng Khả Ny: Chụp quảng cáo xong chưa? Dụ Ngôn: Ân, ta đang chuẩn bị về. Tằng Khả Ny trả lời rất nhanh: Có muốn ăn chút gì không? Dụ Ngôn mím môi một lúc, đầu ngón tay nhấn lên màn hình, gửi đi một câu: Được, vừa vặn buổi tối không thể ăn thức ăn bên ngoài [Khóc]. Tằng Khả Ny trả lời: Gửi địa điểm cho ta. Dụ Ngôn gửi vị trí của mình qua cho Tằng Khả Ny, bên kia không trả lời. Nàng quay đầu liếc nhìn Dương Hiểu đang thu dọn đồ đạc, nói: "A Hiểu, không cần gọi xe của công ty tới, bằng hữu của ta tới đón ta." "A, là cái mặt như khối băng kia sao?" Dương Hiểu cầm lấy túi xách của Dụ Ngôn, đổi lại điện thoại cũ của nàng rồi bỏ vào kéo khóa túi lại. Sau đó tò mò ngẩng đầu nhìn nàng. Dụ Ngôn bị cái biệt danh như vậy chọc cười, đi bên cạnh Dương Hiểu nói: "Thật ra thì nàng không khó gần như vậy đâu, ngươi cứ thử nói chuyện với nàng một chút sẽ biết." Dương Hiểu vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tằng Khả Ny đã cảm thấy không có ý muốn nói chuyện. Con gái mới gặp nhau trước tiên là chào hỏi nhau trước, sau đó là tâm sự, nếu như hợp nhau thì để lại WeChat không phải sao? Nhưng bộ dáng Tằng Khả Ny không ăn mềm cũng không nuốt cứng, ai mà dám nói chuyện? Căn bản cũng không biết làm thế nào để hòa hợp với cô. "Ta không muốn, ta cảm giác như nói chuyện với nàng sẽ không được quá ba câu. Trông nàng cũng không giống người có thể tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, thậm chí còn có thể đem trời đất chết hết a." Dương Hiểu chu môi, nhớ lại bộ dáng của Tằng Khả Ny, âm thầm suy nghĩ, chỉ cần cô ấy vui vẻ tươi cười hơn một chút thì chắc chắn sẽ có nhiều người muốn tiếp xúc a. Dù sao thì ai mà không thích mỹ nhân thích cười? Dựa vào hình dung của Dương Hiểu, trong đầu Dụ Ngôn cũng hiện lên bộ dáng lãnh đạm của Tằng Khả Ny. Quả thực có thể tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là cô không dễ kết thân, Tằng Khả Ny cũng không thích hợp để nói chuyện trên trời dưới đất. Người khác nói chuyện phiếm, cô cùng lắm chỉ ngồi lắng nghe, rồi bị động trả lời vài câu. "Không sao, không nói chuyện cũng không vấn đề gì, nàng có thể lắng nghe mà." Dụ Ngôn mỉm cười, những gì Dương Hiểu nói đều là sự thật. Tằng Khả Ny thật sự không phải người thích hợp để nói chuyện. Nếu không phải vì hai người quen biết nhau đã lâu, có lẽ nàng cũng sẽ không bắt chuyện với một khối băng như Tằng Khả Ny. Hiện tại nghĩ lại, chắc hẳn Tằng Khả Ny chỉ có thể nói chuyện với Đới Manh, hai người này trước kia cùng ở chung ký túc xá, cũng có nhiều điểm chung. Hơn nữa, Dụ Ngôn đã từng nhìn thấy hai người đang thảo luận vụ án, vô cùng nghiêm túc. Mặc dù Tằng Khả Ny vẫn không có biểu hiện gì nhưng vẫn nói nhiều hơn bình thường. Hai người vừa đi vừa nói, vô thức đã đi đến cửa. Sắc trời tối hơn chút nữa thì người đi đường cũng không còn nhiều. Dụ Ngôn không đeo khẩu trang, đứng trên bậc thang gần cửa nói chuyện với Dương Hiểu. "Đúng rồi Ngôn tỷ, mặc dù là khối băng, nhưng nhìn có vẻ rất thân thiết với ngươi nga." Mỗi lần Dương Hiểu nhìn thấy Tằng Khả Ny đến đón Dụ Ngôn, cô cảm thấy hai người này có một loại ăn ý khó nói thành lời. Hơn nữa, giữa hai người quen biết nhau, nếu một trong hai người quá im lặng cùng thụ động thì sẽ khó hòa hợp chứ đừng nói đến việc làm quen. Cho nên rõ ràng là hai người này đã quen biết nhau từ lâu. Dụ Ngôn đã quen với tính tình như khối băng của Tằng Khả Ny, nên hai người chơi với nhau mới không có lúng túng. Dụ Ngôn gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, ta với nàng đã biết nhau từ nhỏ. Nàng vẫn luôn như vậy, nhưng ta quen rồi. Hiện tại cảm thấy nàng như vậy cũng rất tốt." Đương nhiên là quen thuộc thành tự nhiên, Dương Hiểu lắc đầu bất đắc dĩ hỏi: "Vậy... Ngôn tỷ, khối băng có bao giờ cười không? Cười được bao nhiêu lần?" Có người bình thường nào hỏi như vậy không? Dương Hiểu thực sự coi Tằng Khả Ny như một khối băng không cảm xúc. Dụ Ngôn đưa tay búng trán cô, tức giận nói: "Nàng cười đâu phải chỉ có mấy lần? Bao nhiêu lần làm sao ta đếm hết, ngươi cả ngày đều đoán mò cái gì a?" Trong ấn tượng của Dụ Ngôn, mặc dù Tằng Khả Ny không biểu lộ cảm xúc rõ ràng như những người xung quanh, nhưng nụ cười của cô luôn là chân thật, dù cho rất lạnh nhạt, Dụ Ngôn vẫn nhớ kỹ trong mắt cô tản đi sương lạnh, còn có khóe môi cong cong. "Ta nơi nào đoán mò a? Hẳn là ngươi phải có quan hệ tốt với nàng, ngươi quan trọng đối với nàng, nên nàng mới đối xử đặc biệt với ngươi như vậy." Dương Hiểu cong môi, lùi lại để ngăn Dụ Ngôn lại búng vào trán cô. Đôi khi Dương Hiểu cảm thấy mình đặc biệt may mắn khi đi theo đúng người. Những lúc riêng tư thế này Dụ Ngôn nửa điểm cũng không lộ ra khí chất minh tinh. Rõ ràng là hiện tại nàng có địa vị rất cao, nhưng dáng vẻ vẫn luôn thân thiện. Dụ Ngôn bởi vì câu nói vô ý của Dương Hiểu mà sững sờ một lúc, trong lòng giống như có gì đó nhộn nhạo, giống như đang cố tìm đường chui ra. Nàng lắc lắc đầu, thu hồi ý nghĩ chạy càng lúc càng xa của mình, "Hẳn là vậy..." Dù sao Dương Hiểu cũng không biết Tằng Khả Ny. Sau khi tán gẫu vài câu liền không còn hứng thú, đem chủ đề dời qua bộ phim sắp tới của Dụ Ngôn. Cuối cùng, có ánh đèn xe chậm rãi đến gần, logo BMW quen thuộc trên ánh đèn xe chiếu vào mắt Dụ Ngôn. Tằng Khả Ny hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt lạnh lùng bị ánh đèn đường màu cam chiếu lên làm thêm vài phần ấm áp, việc này khiến Dương Hiểu thêm chút dũng khí. "Xin chào, ta là trợ lý của Ngôn tỷ, ta tên Dương Hiểu." Dương Hiểu đến gần ghế lái, cúi người cười ngọt ngào thân mật chào hỏi. Tằng Khả Ny quay đầu nhìn, Dương Hiểu đang đứng chắn đường mở cửa xe, cô khẽ gật đầu, khóe môi giương lên một vòng cung như có như không, "Xin chào, ta tên Tằng Khả Ny." Trả lời ngắn gọn những cũng không thất lễ, thần sắc dù có chút lạnh nhạt nhưng cũng có chút ý cười. Dương Hiểu suýt chút nữa thì phấn khích vỗ tay, cảm giác như vậy thật tốt. Vừa rồi cô còn sợ Tằng Khả Ny sẽ không trả lời. Tiếng đóng cửa vang lên bên cạnh, Dụ Ngôn ngồi vào ghế phó lái, nghiêng người qua chỗ Tằng Khả Ny dặn dò Dương Hiểu, "A Hiểu, chúng ta đi đây, ngươi trở về chú ý an toàn." "Được a, hai người đi đi, ta bắt taxi về nhà." Dương Hiểu vẫy tay. Tằng Khả Ny nhẹ gật đầu với cô, nâng cửa sổ khởi động xe rời đi. Vừa đi không được mấy phút, Dụ Ngôn nhận được một tin nhắn WeChat. Dương Hiểu: "Ngôn tỷ, khối băng tỷ tỷ thật dễ nhìn a. Lần sau ta còn muốn nói chuyện với nàng [che mặt] [che mặt] [che mặt]." Dụ Ngôn không không nhịn buồn cười, nhắn lại cho cô một biểu tượng cảm xúc, vừa gửi đi thì nghe Tằng Khả Ny bên cạnh hỏi: "Có chuyện gì sao?" "Không có gì, A Hiểu gửi tin nhắn cho ta." Dụ Ngôn nhìn Tằng Khả Ny, người này vẫn như trước, nhưng vừa rồi nghe được hai câu của Dương Hiểu. Nên hiện tại Dụ Ngôn nhìn Tằng Khả Ny, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái. Tằng Khả Ny liếc nhìn điện thoại của nàng, hỏi: "Ngươi đổi điện thoại?" Dụ Ngôn nhấc điện thoại mới lên lắc lắc, bất đắc dĩ nói: "Đi chụp quảng cáo của người ta, thì phải dùng sản phẩm của người ta mới được a, nếu không thì quảng cáo không đúng rồi." Tằng Khả Ny gật đầu, lời ít ý nhiều nói: "Ngươi muốn ăn gì?". Dụ Ngôn thả lỏng thân thể, nghiêng đầu nhìn Tằng Khả Ny đang chuyên tâm lái xe. Trải qua những lần đi cùng nhau đã để lại ấn tượng trong lòng Dụ Ngôn. Chuyện ăn uống nàng không cần quan tâm, Tằng Khả Ny vốn là thâm tàng bất lộ, hiện tại còn cùng nàng sinh sống hơn 20 năm, Tằng Khả Ny hẳn là rất rõ ràng mới đúng. "Theo ngươi đi, ngươi chọn đồ ăn gì cũng hợp khẩu vị của ta." Dụ Ngôn yên tâm giao cho Tằng Khả Ny. Nàng đột nhiên có chút hiếu kỳ, Tằng Khả Ny hẳn là không biết nấu ăn đâu nhỉ? Tằng Khả Ny liếc nhìn Dụ Ngôn, trên môi có chút ý cười nhàn nhạt. Cô không đưa Dụ Ngôn đến nơi nào mới, mà là một cửa hàng cả hai người đều quen thuộc, ở giữa phố ẩm thực gần Học viện Chính trị - Luật. Tằng Khả Ny giảm tốc độ lái xe đi vào, dừng ở trước cửa tiệm thì hạ kính cửa sổ xuống. Tằng Khả Ny để Dụ Ngôn chờ ở trong xe rồi xuống xe, chủ cửa hàng tình cờ đi ra trước cửa, cô bước tới chào hỏi: "Ông chủ, giúp ta gói lại hai phần cà tím ngư hương." Thanh âm của cô qua những tiếng người huyên náo mơ hồ truyền đến. Xung quanh rõ ràng không hề yên tĩnh, nhưng giọng nói của cô lại như nước chảy róc rách truyền đến, thanh thoát vang lên, Dụ Ngôn nghe được liền quay đầu lại nhìn. "Ai da, là Tiểu Tằng a, đã lâu không gặp." Ông chú đã đến tuổi trung niên cười cười, "Đây không phải là Tiểu Dụ sao? Trước đây đều là một mình Tiểu Tằng tới, khó có khi thấy hai đứa đều tới. Chờ ta một chút, sắp xong rồi..." Ông chủ nói xong liền đi vào cửa hàng, Dụ Ngôn đang ngồi trong xe dần dần cau mày. Nàng nhìn chằm chằm vào tấm lưng thon gầy thẳng tắp của Tằng Khả Ny, những mảnh vỡ ký ức trước kia bỗng nhiên hiện lên trong đầu nàng. Mà những ký ức này khác với những gì nàng từng biết. Không lâu sau, Tằng Khả Ny mang theo hai phần cà tím ngư hương trở lại trong xe, mùi thơm dần dần tràn ngập khắp không gian, mùi vị đã mất từ lâu khiến trí nhớ của Dụ Ngôn trở nên rõ ràng hơn. Tằng Khả Ny không nâng cửa kính xe lên, lái xe đi ra khỏi khu ẩm thực hướng Phượng Hoàng. Dụ Ngôn nhìn sườn mặt của Tằng Khả Ny, đột nhiên nói: "Khả Ny, không phải ngươi không thích đồ ăn ở cửa hàng đó sao? Trước kia lúc ta hẹn ngươi đi, ngươi đều từ chối." Cửa hàng đó là lúc nàng cùng Tử Thiến yêu nhau thường hay đi, đôi khi cũng sẽ hẹn Tằng Khả Ny đi cùng. Nhưng kể từ lần đầu tiên ba người gặp nhau ở đó, nàng giới thiệu Tử Thiến với Tằng Khả Ny. Từ đó về sau Tằng Khả Ny không còn đồng ý cùng nàng đến nữa. Nàng cho rằng Tằng Khả Ny không thích thức ăn ở cửa hàng đó. Cho nên từ đó về sau cũng không hẹn cô đi nữa. Vừa đến đèn giao thông, Tằng Khả Ny cúi đầu dừng xe chờ, giọng nói khàn khàn như gạt bỏ nghẹn ngào trong cổ họng: "Không có, không phải ta không thích thức ăn của cửa hàng đó." Cô nói xong, tựa hồ có cảm giác mình đã nói sai cái gì, liền nhanh chóng bổ sung: "Sau này ta tự mình đi ăn, cảm thấy rất ngon, chẳng trách ngươi thích đi như vậy." Cô ngẩng đầu nhìn Dụ Ngôn, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, lông mày đang cau lại của Dụ Ngôn cũng giãn ra. "Thảo nào ông chủ nói ngươi đều đi một mình, làm ta còn tưởng ngươi mua ở đó là vì chiều ta." "Cũng không phải là không thể nghĩ như vậy." Tằng Khả Ny cong môi cười, tiếp tục lái xe. Vừa rồi tay cô vô thức nắm chặt vô lăng có chút trắng bệch, lúc này mới dần dần khôi phục lại huyết sắc. Dụ Ngôn "Hừ" một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, quay đầu không nhìn Tằng Khả Ny nữa. Lái xe khoảng vài phút, Dụ Ngôn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tằng Khả Ny từ bên cạnh truyền đến, không mang ý cười, nhưng lại dễ dàng chạm vào cảm xúc của nàng: "Dụ Ngôn, sau này chúng ta đừng đến cửa hàng đó nữa. Có cửa hàng khác hợp với khẩu vị của ngươi hơn, ta dẫn ngươi đi ăn." Nàng nghe thấy trong lời nói của cô có tia ôn nhu hiếm thấy, quay đầu lại thì thấy sắc mặt Tằng Khả Ny vẫn lãnh đạm như cũ. Giống như trong ấn tượng của nàng, tựa như ấm áp vừa rồi chỉ là do nàng nhất thời tự mình tưởng tượng ra. "Được." Dụ Ngôn mỉm cười, dựa vào lưng ghế, từ từ xoa dịu cảm xúc trong lòng. Hợp với khẩu vị của nàng hơn, ít nhất sẽ không phải là cửa hàng kia. Lần đầu tiên Dụ Ngôn cảm kích vì sự tồn tại của Tằng Khả Ny, cô không nhiệt tình mãnh liệt như lửa, cô tinh khiết như dòng suối thanh tịnh. Dù bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn luôn yên tĩnh tự nhiên ở bên cạnh nàng.
CHƯƠNG 23 Trong khi chờ chương trình thực tế bắt đầu ghi hình, Dụ Ngôn vẫn tiếp tục kỳ nghỉ, Tằng Khả Ny cũng tiếp tục công việc. Kỳ nghỉ vẫn đang gần kề, cô giống như không vì thế mà lộ ra một chút hứng thú chờ mong. Mạnh Tư Kỳ đứng trước bàn làm việc của Tằng Khả Ny, nhìn vài cái rồi nghiêm mặt nói: "Tằng luật sư, hồ sơ lý lịch hiện tại của những người đăng ký cùng điều kiện tuyển chọn đã được sẵn sàng, khi nào thì chị phỏng vấn?". Hai đối tác của sở sư vụ Ức Hàm đều là những nhân tài trong lĩnh vực pháp lý, còn trẻ đã đạt được thành tựu, cho nên vừa đăng thông báo tuyển dụng đã có rất nhiều người đăng ký. Mạnh Tư Kỳ và Liễu Ức trước tiên chọn những người đáp ứng yêu cầu tuyển dụng và những người vượt trội hơn so với điều kiện tuyển dụng, còn lại giao cho Tằng Khả Ny và Đới Manh phỏng vấn. Tằng Khả Ny đang định chuyển một vụ án cô nhận trước cuộc họp giao lưu cho Đới Manh, vừa sửa sang tài liệu vừa hỏi: "Liễu Ức đã thông báo việc này cho Đới Manh chưa?" Mạnh Tư Kỳ gật đầu, "Đã thông báo." “Vậy ngày mốt phỏng vấn, ngươi giúp ta thông báo cho những luật sư khác đi.” Tằng Khả Ny đặt xấp tài liệu lên bàn, trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó. "Có chuyện này... Lão bản..." "Sao vậy?" "Sao đột nhiên ngươi muốn nghỉ phép vậy? Hơn nữa còn không xác định thời gian cụ thể. Bình thường ngươi vốn ít khi xin nghỉ a." Mạnh Tư Kỳ lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng. Tằng Khả Ny làm việc nhiều năm qua, ngoại trừ hai ngày nghỉ cuối tuần cùng các ngày nghỉ lễ bắt buộc, thì không có khái niệm nghỉ ngơi chứ đừng nói đến nghỉ phép hàng năm. Nhưng nói thế nào đi nữa thì Tằng Khả Ny cũng là một trong những lão bản. Chỉ cần Đới Manh không có ý kiến thì cô có thể nghỉ ngơi bao nhiêu tùy thích. Chỉ là Mạnh Tư Kỳ cùng những luật sư nhỏ khác cảm thấy có chút hiếu kỳ mà thôi. Tằng Khả Ny vừa nghe xong thì mặt không có cảm xúc gì, thấy vậy Mạnh Tư Kỳ liền run rẩy, yếu ớt tiến lại gần nói: "Lão bản, ngươi đừng như vậy, kỳ thực ta không..." Tằng Khả Ny rốt cuộc cong lên khóe môi, đem tài liệu cất đi rồi hai tay đan xen nhau đặt ở trên bàn, nói: "Tại sao ta xin nghỉ? Một thời gian nữa ngươi sẽ biết." Tằng Khả Ny sẽ không bao giờ chủ động nói ra chuyện giữa cô và Dụ Ngôn, cảm xúc vui sướng cùng sự kỳ vọng vào tương lai sau này đang chậm rãi chảy trong tim cô. Cô thích tiếp tục giấu trong lòng, lặp đi lặp lại ký ức như đang nhâm nhi một tách trà ngon. Cẩn thận quan tâm và bảo vệ nó từng li từng tí như vậy là cách làm của cô. “Xem ra có chuyện gì bất ngờ sắp xảy ra.” Mạnh Tư Kỳ hiếu kì gật đầu. “Nếu có thời gian đi đoán mò, không bằng sử dụng nó đi làm việc đi. Dù sao ngươi cũng không nghe ngóng thêm được gì từ ta.” Tằng Khả Ny đưa tập tài liệu cho Mạnh Tư Kỳ, nhàn nhạt nói: “Nhân tiện, ra ngoài giúp ta đưa cái này cho Đới Manh, cám ơn." Thái độ tiễn khách cũng đã bày ra, Mạnh Tư Kỳ đành cong môi, cầm lấy tài liệu rồi xoay người rời đi. Đới Manh nhìn đống lớn tài liệu chất thêm trên bàn, cảm thấy hai mắt như tối sầm lại. Nhưng nàng chỉ có thể tuân mệnh mà làm việc, ai bảo nàng nhìn thấy Tằng Khả Ny vất vả nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có tiến triển, nàng làm sao có thể từ chối? Tình yêu thầm kín giống như đóa hoa nở rộ nơi góc tường, từ khi nhú mầm đến khi sinh trưởng đều phải nương tựa vào bức tường tăm tối kia, vĩnh viễn không được ánh mặt trời che chở. Nhưng ngay cả khi điều kiện phát triển khó khăn như vậy, nó vẫn sinh trưởng mạnh mẽ. Có lẽ là nó khác khao được nếm chút hương vị nắng mai trước khí héo tàn. Đới Manh từ trước đến nay chưa từng trải qua loại cảm xúc này. Giống như Tằng Khả Ny, nó sẽ tạo ra một loại trói buộc, một loại xiềng xích xáo trộn cuộc sống của một người vốn nên dùng tâm tư của mình hưởng thụ thời gian nhân sinh. Một khi đã nguyện ý đeo lên mình loại xiềng xích này, thì mọi kế hoạch cùng ý muốn sau này phải nhường đường cho sự lựa chọn này. Kết quả như vậy đối với Tằng Khả Ny là vui vẻ nà chịu đựng, nhưng đối với Đới Manh là một thứ gì đó mà nàng cần phải tránh xa. Cho nên nàng hiểu, nhưng lại không muốn chính mình trải nghiệm. Bởi vì nàng chưa bao giờ có ý định hy sinh cuộc sống tự do của mình cho một thứ như vậy, dù là hiện tại hay tương lai đi chẳng nữa. "Mấy người phía dưới đều đang đoán mò xem Lão bản muốn nghỉ phép làm gì a. Đới luật sư, ngươi biết nội tình như thế nào không?" Liễu Ức cũng rất hiếu kỳ, chuyện của Tằng Khả Ny và Đới Manh luôn là đề tài nóng nhất trong công ty. Nhưng mấy ngày nay chuyện của Tằng Khả Ny làm mọi người hiếu kỳ hơn. “Ngươi thực sự muốn biết?” Đới Manh nhướng mày, đang viết tư liệu thì ngẩng đầu nhìn Liễu Ức. Quả nhiên thấy được cả ngày hôm nay biểu hiện của mấy người trong công ty đều như mấy tên trộm lén la lén lút. Đúng vậy, cả công ty ai cũng đều đoán mò Tằng Khả Ny xin nghỉ là để làm cái gì. “Tất nhiên!” Liễu Ức vội vàng gật đầu nhấn mạnh, trên mặt đều hiện lên hai chữ “Hóng hớt”, ngữ khí thần thần bí bí khiến bầu không khí đột nhiên kỳ quái: “Hai người là bảo bối của mọi người a, nhưng bảo bối lại rơi vào tay ai mất rồi. Việc này nhất định chúng ta phải biết." “Thôi đi.” Đới Manh đậy nắp bút, chạm nhẹ vào trán Liễu Ức, “Ta còn không hiểu ngươi sao? Hóng hớt thì hóng hớt, đừng có đi gây rối.” “Vậy ngươi cho chúng ta manh mối đi, nhìn xem đại gia của chúng ta như vậy, biết đâu sau này có thể dùng đến thì sao?” Liễu Ức cơ hồ vì tin tức mà bỏ đi mặt mũi, cô chỉ dám như vậy với Đới Manh, với Tằng Khả Ny nhiều nhất chỉ nói hai ba câu nói đùa, sống lưng cũng không dám đứng thẳng. Đới Manh dựa lưng vào ghế, đan hai tay vào nhau thở dài. Thấy Liễu Ức đang chờ nàng nói, nàng đột nhiên đổi ngữ khí, nghiêm túc nói: "Ngươi tốn công cũng vô ích, ta thật sự không biết. Nàng muốn nghỉ phép ta không cho cũng không được, nàng nghỉ phép không phải để lấy lương, cũng không phải sẽ không quay lại. Làm gì có ai không bao giờ lười biếng đâu? Được rồi, trở về làm việc cho tốt đi." Nàng xua tay, lại nhìn chằm chằm vào tài liệu trên bàn, bộ dáng giống như không được quấy rầy. Liễu Ức ngay cả khi ra khỏi văn phòng cũng chưa kịp lấy lại tinh thần. Lúc đầu nói chuyện vẫn còn tốt mà? Vậy tại sao lại nếm mùi thất bại a? Tan sở, Tằng Khả Ny cùng Đới Manh không về cùng hướng, hai người tạm biệt nhau rồi lên xe rời đi. Đới Manh hiện tại vẫn sống cùng ba mẹ. Với nàng chuyện phiền phức khi sống cùng ba mẹ là bị hợp tác với Hứa Giai Kỳ, còn lại không có gì mâu thuẫn, từ nhỏ nàng và ba mẹ đều rất hòa thuận. Vừa vào nhà đã nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Hàn Vũ San, bà rất tự nhiên cầm lấy cặp tài liệu của nàng, sau đó cười nói: "Đới Manh, hôm nay tan tầm sớm a." “Vâng.” Đới Manh thay dép lê đi theo Hàn Vũ San vào phòng khách.
Công việc mà Tằng Khả Ny giao cho nàng dù sao cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Vậy thì không bằng cứ tan tầm đúng giờ, lúc làm việc thì thêm năng suất là tốt rồi. Lượng sức mà làm, đây là phong cách của Đới Manh. “Vậy thì mau rửa tay rồi ăn cơm. Tối nay có món ngươi thích.” Hàn Vũ San cất cặp cho nàng rồi bảo nàng vào phòng ăn dùng bữa. Đới Manh chớp chớp mắt, mím môi, luôn cảm thấy Hàn Vũ San có gì đó không đúng. Trực giác này làm nàng không thể thả lỏng bản thân quá mức, rửa tay xong liền bước vào phòng ăn. Dù sao Hứa Giai Kỳ cũng không có ở đây, tình huống hiện tại rốt cuộc là gì? Đới Chính Bình cũng đã vào chỗ ngồi. Thấy lão bà vào cùng Đới Manh, ông đặt ly rượu xuống, rót cho nàng nửa ly rượu, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, nói: "Đới Manh, đến đây, lâu rồi ba với ngươi không cùng uống rượu. Tối nay mẹ ngươi đặc biệt để Vương a di làm món ngươi thích, ngươi ăn nhiều một chút a." Đới Manh hơi nheo mắt, khóe mắt có chút nghi hoặc, không ổn, nhất định có gì đó không ổn. Bình thường thái độ của ba mẹ nàng như vậy là vì có Hứa Giai Kỳ ở đây, nhưng hôm nay Hứa Giai Kỳ không đến nhà nàng, nhất thời nàng đoán không ra là có chuyện gì. Nhưng ba mẹ nàng không nhắc đến, nàng nhất định không thể tự mình xuống hố này được. Suy nghĩ trong đầu nàng lướt qua rất nhanh, sau khi ngồi xuống đã có kế hoạch. Nàng cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly Đới Chính Bình, khóe môi mỉm cười nói: "Được, vừa lúc công việc hai hôm nay mệt mỏi, ta cùng ba muống vài ly. Tối này ta đi ngủ sớm a." Sau khi cụng ly, nàng nhấp một ngụm, mùi rượu xộc vào cổ họng, mặc dù nàng đang để ý đề phòng ba mẹ cô gài bẫy, nhưng cô không khỏi khen ngợi: "Không tệ, ba, rượu này ở đâu vậy?" Hàn Vũ San vốn còn có chút lo lắng, chớp lấy cơ hội chậm rãi gắp thức ăn cho Đới Manh, sau đó ung dung nói: "Đới Manh, ngươi không biết đâu. Đây là rượu do Phương a di của con tự ngâm, bên ngoài không có. Hôm nay đích thân bà ấy đưa cho mẹ, còn dặn dò mẹ với ba ngươi để ý, đừng để ngươi say." “Khụ khụ…” Vừa nhấp một ngụm rượu đã suýt bị sặc. Quả nhiên là có vấn đề, vấn đề này cũng không nhỏ.
Phương a di được Hàn Vũ San nhắc tới chính là mẹ của Hứa Giai Kỳ, hai nhà có quan hệ tốt, Đới Manh từ nhỏ đã gặp ba mẹ của Hứa Giai Kỳ, cũng có chút hiểu biết về hai vị trưởng bối này. Mặc dù Hứa thúc thúc và Phương a di cũng thích để cho nàng và Hứa Giai Kỳ gặp nhau, thậm chí còn tác hợp hai người. Nhưng tuyệt đối không phải loại người cậy quan hệ mà làm tới. Về mặt này thì mẹ của nàng mới là người cầm đầu. Đới Manh đặt ly rượu xuống, gắp một miếng sườn vào bát, khẽ hỏi: "Có việc gì thì hai người cứ nói đi." Hàn Vũ San chuẩn bị từ chiều, suy nghĩ từ chiều, cũng là vì chờ đợi câu này. Bà gắp một miếng sườn khác vào bát của Đới Manh, ngữ khí có thêm chút ý tứ như trưởng bối dạy bảo vãn bối: "Đới Manh, dạo gần đây Giai Kỳ đang có ý định đi tìm việc làm. Không phải chỗ của ngươi đang tuyển người sao? Để đứa nhỏ theo ngươi học hỏi đi." Đới Manh đại khái cũng biết cơm tối phong phú như vậy hẳn là mang theo một chút kỳ vọng. Nàng thường từ chối sắp xếp của ba mẹ, năm phần là đều liên quan đến Hứa Giai Kỳ. Nhưng lần này liên quan đến công việc, phạm vi liên quan lại rộng hơn một chút. Nàng đặt đũa xuống, nghiêm mặt nhìn ba mẹ mình rồi nói: "Đúng là Luật sở đang tuyển người, nhưng với điều kiện của Giai Kỳ, ta nghĩ cơ hội để vượt qua những ứng cử viên khác không lớn. Còn nữa, ba mẹ sắp xếp việc này, Giai Kỳ có đồng ý không?"
Hứa Giai Kỳ sẽ không đề cập để ba mẹ giúp đỡ chuyện này. Đới Manh cũng không biết sự tự tin hiểu biết này là lấy ở đâu ra. Nhưng hiển nhiên nàng đã đánh giá thấp suy nghĩ của mẹ mình. Hàn Vũ San vỗ vỗ tay nàng, nâng cằm ra hiệu nàng tiếp tục ăn cơm. Đới Manh liếc nhìn bát cơm, sau đó cầm bát đũa lên ăn tiếp. Nhưng vừa cắn một miếng sườn, vì một câu của Hàn Vũ San suýt nữa khiến nàng cắn phải lưỡi: "Giai Kỳ nhất định sẽ không đồng ý với sắp xếp của chúng ta, nhưng nếu ngươi chủ động nói với nàng, để nàng vào đó làm việc thì chắc chắn nó sẽ đồng ý, phải không Lão Đới?” Bà thúc cùi chỏ vào tay chồng mình, sau đó là một tràng "Phải phải phải". Đới Manh cắn miếng thịt sườn nghiêng đầu nhìn, suýt chút nữa cắn đứt lưỡi. Lại còn muốn mình chủ động đi nói? Đùa nhau à? “Không phải… ba, mẹ.” Đới Manh nuốt xuống miếng thịt trong miệng, lại đặt bát đũa xuống, bất đắc dĩ nói: “Hai người tác hợp lâu như vậy cũng không mệt, ta còn thấy mệt dùm hai người. Hai người có nghĩ tới ta với Giai Kỳ thấy rất phiền không, hai người càng như vậy, ta với nàng càng không muốn gặp nhau." Nàng nói như vậy rất nghiêm túc cùng cứng rắn, Hứa Giai Kỳ nghĩ sao nàng không biết, nhưng có lẽ cũng không thích hai nhà mù quán tác hợp như vậy. Mỗi lần hai người buộc phải gặp mặt, đều có thể nhìn thấy trong mắt đối phương một cảm giác bất lực sâu sắc. Hàn Vũ San cùng Đới Chính Bình bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cợt nhả vừa rồi liền biến mất, có lẻ hai người họ cũng đang tự hỏi có nên tiếp tục cách làm này hay không.
Nhưng có lẽ ai cũng như vậy, biết rõ có những chuyện không nên làm, nhưng vì kiên trì lâu ngày mà trở thành cố chấp không dứt. Hàn Vũ San thở dài, trong lòng có chút phiền muộn. Đới Manh cảm thấy có chút áy náy, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào. Cả nhà ba người chỉ ngồi im lặng ăn cơm, không biết đã qua bao lâu, Hàn Vũ San nói: "Đới Manh a, Giai Kỳ thật sự là đứa nhỏ rất tốt, mọi mặt đều rất tốt. Nếu ngươi thật sự không thể tiếp nhận thì ba mẹ sẽ không nhắc đến nữa. Nhưng dù sao chúng ta cũng là nhìn nàng lớn lên, để nàng ra ngoài tự mình rèn luyện thì ba ngươi, thúc thúc cùng a di của ngươi cũng không yên tâm a, chúng ta cảm thấy để nàng theo ngươi là tốt nhất. Như vậy, những việc khác chúng ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến nữa, ngươi thấy thế nào?" Đới Manh không biết hai người này là đang đi đường vòng hay đã thực sự từ bỏ. Nhưng yêu cầu của Hàn Vũ San thực sự làm nàng khó xử. Kỳ thực yêu cầu này của ba mẹ nàng chẳng qua là đưa một người mới đến. Chỉ là nhưng sự việc về sau nàng cũng không tiếp nhận được, cho nên nàng cảm thấy mọi thứ rất nghiêm trọng.
Quên đi, đưa cô ấy vào công ty thì cứ đưa vào đi. Mẹ nàng cũng đã nói hết lời, để xem sau này làm sao sắp xếp sự tình của hai người. "Được, vậy thì ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với nàng, nhưng ta nói trước, ta đồng ý chỉ là chuyện công việc thôi." Đới Manh nghiêm túc nhắc lại, nhìn thấy ba mẹ gật đầu, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
CHƯƠNG 24 Hôm nay Đới Manh đi làm giải quyết một phần công việc do Tằng Khả Ny bàn giao, căn bản là không nhớ tới chủ động tìm Hứa Giai Kỳ nói chuyện. Mãi cho đến khi tan tầm, nàng mới nhớ ra việc phải làm. Đây không phải là việc gì lớn, chỉ là Đới Manh không phải người thích trì hoãn thời gian, một khi đã đưa ra quyết định thì rất khó thay đổi lựa chọn của mình. Hơn nữa, lựa chọn này có thể khiến ba mẹ nàng không tự ý nối duyên tơ nữa, vậy vì cái gì phải từ chối? Cái gọi là giúp đỡ nâng đỡ, việc rèn luyện dưới giám sát của mình, để Hứa Giai Kỳ vào công ty làm việc không phải là không được. Nhưng nếu đến lúc đó Hứa Giai Kỳ không làm được, việc định đoạt để ở lại hay rời đi cũng không nằm trong kiểm soát của nàng nữa. Nghĩ đến đây, Đới Manh cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, nàng thu thập một ít tài liệu rồi về nhà. Trùng hợp là ở khoảng cách không xa, Đới Manh đang lái xe thì thấy Hứa Giai Kỳ bước lên xe buýt, đi đến hướng nhà của cô. Đới Manh dừng xe dưới nhà cô, đợi khoảng mười phút mới thấy Hứa Giai Kỳ đến gần. Hôm nay Hứa Giai Kỳ mặc một chiếc váy trắng, tóc dài ngang vai xõa ra khiến cả người cô càng thêm lộ ra văn tĩnh. Trên người cũng không nhìn ra được một chút khí chất nào giống người đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, sạch sẽ không giống người thường, làm cho người khác cảm giác vô cùng dễ chịu. “Ngươi qua đây một chút.” Đới Manh từ xa gọi cô. Hứa Giai Kỳ nhìn xung quanh thấy không có ai, liền nhìn Đới Manh, chỉ tay vào mình, thấy Đới Manh gật đầu một cái mới đi qua. Cô vội vàng tăng tốc độ, đứng yên trước mặt Đới Manh cười cười: “Học tỷ.” Nói xong liền định cúi đầu. Đới Manh nhanh chóng đặt ngón tay lên trán cô, ngăn động tác cúi đầu của cô rồi mới rút tay về, hắng giọng nói: "Về sau ngươi không cần khách sáo như vậy, chúng ta cũng không phải xa lạ gì." “Ân, được.” Hứa Giai Kỳ thành thật đáp ứng. Cô nghe lời như vậy khiến Đới Manh nhất thời không nói được một lúc. Nàng nhìn lên cửa sổ nhà Hứa Giai Kỳ, trong lòng cảm thấy chuyện này có lẽ không nên nói trong nhà. Mặc dù ba mẹ cô biết lý do tại sao nàng muốn gặp Hứa Giai Kỳ, nhưng chưa chắc không thể tránh khỏi việc nổi lên tính tác hợp hai người. Nghĩ vậy, nàng hỏi: “Ngươi ăn gì chưa?” Lúc này mới từ ngoài về, sớm như vậy hẳn là chưa ăn tối đi? “Chưa, ngươi có chuyện gì sao?” Hứa Giai Kỳ lắc đầu nói. "Vừa vặn chúng ta đi cùng đi, ta đưa ngươi đi ăn." Đới Manh nói xong liền xoay người mở cửa ghế lái, nói với Hứa Giai Kỳ: "Ngươi ngồi ghế phó lái đi, chúng ta đi." “A?” Hứa Giai Kỳ có chút khó hiểu, như thế nào cảm thấy Đới Manh như biến thành người khác. Nhìn như không có thay đổi, nhưng sao lại thấy nhiệt tình hơn? "A cái gì? Lên xe đi." Đới Manh đóng cửa, hạ cửa sổ thò đầu ra thúc giục.
Thấy vậy Hứa Giai Kỳ đành phải vòng sang phía bên kia, mở cửa lên xe. Thắt dây an toàn xong thì Đới Manh lái xe hướng ra khỏi cổng khu dân cư. Hứa Giai Kỳ nghiênh đầu nhìn sườn mặt của Đới Manh, cô không thể hiểu được Đới Manh đang nghĩ gì, nhưng thói quen từ trước đến nay vẫn khiến cô vô thức nghe lời. Cũng giống như lúc hai bên gia đình trăm phương ngàn kế tác hợp hai người với nhau, nếu Đới Manh im lặng, cô cũng sẽ im lặng. Nếu Đới Manh không đồng ý, cô cũng sẽ không đồng ý. Cô không muốn mang lại phiền phức cho Đới Manh, cho nên cô vẫn luôn phối hợp cùng nàng từ chối bất kỳ sắp xếp nào của gia đình. Theo thời gian, đã trở thành một thói quen nghe lời như vậy. “Ngươi muốn ăn gì?” Đới Manh đột nhiên hỏi. Hứa Giai Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn thẳng sườn mặt của Đới Manh, "Ta không biết cụ thể là muốn ăn gì, học tỷ quyết định là được rồi." Khóe môi Đới Manh khẽ nhếch lên, có vẻ rất hài lòng với bộ dáng nghe lời của Hứa Giai Kỳ. Nàng chuyển hướng, lái xe vào bãi đậu xe của một cửa hàng trước mặt. Mặc dù Hứa Giai Kỳ bày ra bộ dáng tùy ý Đới Manh quyết định, nhưng lúc gọi món Đới Manh vẫn lịch sự để tiểu muội gọi món. Cuối cùng, lại trở thành người phục vụ gọi giúp, hai người cuối cùng chọn lẩu vịt thêm hai món ăn kèm. Thời gian chờ thức ăn hai người rơi vào trầm mặc, Hứa Giai Kỳ chỉ có thể xem có thể làm được cái gì. Rốt cuộc nhìn Đới Manh rót trà vào hai cái ly.
Đới Manh nhìn sang, trên mặt hiện lên mấy phần ý cười. Hứa Giai Kỳ này thật ra cũng không tệ lắm, làm bạn bè với cô cũng tốt, cô cũng không mang cảm giác bị dòng đời xô đẩy làm vấy bẩn. Nếu như ba mẹ không cuồng nhiệt tác hợp hai người như vậy, Đới Manh cũng sẽ không từ chối tiếp xúc với Hứa Giai Kỳ. Lẩu vịt là món ăn đặc trưng của cửa hàng này, hơn nữa món này còn dùng nồi đất nấu chín, chắc chắn nồi lúc nào cũng trong tình trạng để lửa, cho nên phục vụ mới có thể nhanh chóng như vậy. Hai người im lặng không được vài phút, nhân viên phục vụ đã bưng một nồi đất lên, đặt ở lò lửa ở giữa bàn, mùi thơm bắt đầu tỏa ra theo hơi nóng. "Học tỷ..." "Có chuyện này…" Hai người cùng nhau mở miệng, muốn nói lại thôi. Đới Manh cười một tiếng, nói: "Để ta nói trước đi." Hứa Giai Kỳ gật đầu, Đới Manh trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Lần trước không phải ngươi nói với ta là ngươi chuẩn bị cho công việc sao? Vừa lúc chỗ của ta đang tuyển người mới, nếu ngươi có ý định, có thể trực tiếp đến." Nàng khéo léo tránh chuyện vì ba mẹ bắc cô tìm Hứa Giai Kỳ, vì hai người luôn ở thế bị động, Hứa Giai Kỳ cũnh không phản kháng như nàng. Hứa Giai Kỳ cũng không làm gì sai cả. Sao nàng lại đành lòng để Hứa Giai Kỳ vì việc này mà canh cánh trong lòng đây? Có một số chuyện, chỉ cần chúng ta chịu thay đổi phương thức nói, mọi người ai cũng sẽ thoải mái hơn. Hứa Giai Kỳ giống như nghe được một tin tức chấn động, cô yên lặng nhìn Đới Manh, người này vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa, xoay người lấy từ cặp ra một tập tài liệu. “Học tỷ, sao lại đột nhiên như vậy?” Hứa Giai Kỳ vốn tưởng Đới Manh hôm nay có chút chút kỳ quái. Mục đích của cuộc trò chuyện này là mời cô vào Ức Hàm làm việc, vậy lại càng kỳ quái hơn. Được vào làm việc ở Ức Hàm là một cơ hội hiếm có, là cô nên biết cảm ơn. Nhưng thế này, làm sao nàng thuận theo lời của Đới Manh đây. “Có gì mà đột nhiên?” Đới Manh đặt tập tài liệu lên bàn, cầm đũa gắp một miếng thịt vịt vào bát mình, cắn một miếng nói: “Ngươi đang định tìm việc, ta vừa vặn đang tuyển người, thích hợp thế còn gì? Mặc dù là ta trực tiếp đưa ngươi vào, nhưng nếu ngươi không tiếp tục công việc nữa, ta cũng không thể giữ ngươi lại. Ở Luật sở ta cũng không tính là quyền lực gì, lần trước ngươi cũng đã gặp đối tác của ta, nàng đối với ta cũng nghiêm khắc, không phải dễ chịu gì." Vừa nói nàng vừa gắp một miếng thịt vào bát cho Hứa Giai Kỳ, dùng đũa chỉ vào bát: "Ngươi ngẩn ra làm gì? Mau ăn đi, đã bớt nóng rồi." Đới Manh thầm nghĩ trong lòng, hình tượng của Ôn Bảo Bảo cứ như vậy trước mặt người mới bị bóp méo thành đại lão bản độc ác. Nhưng nhìn mặt của Tằng Khả Ny, Hứa Giai Kỳ hẳn cũng không dám đến gần, lần trước đến nhà ăn mừng cả hai cơ hồ cũng không có cơ hội nói chuyện gì.
Hứa Giai Kỳ nhanh chóng cầm bát đũa lên, lời nói của Đới Manh khiến cô nghe xong càng thêm choáng váng. Nhìn nàng mím môi gắp thịt trong nồi, cô không nhịn được cười nhẹ, nghiêm túc nói: "Cảm ơn học tỷ, ta sẽ làm việc chăm chỉ." Vừa nói ra lời này, Đới Manh liền biết mọi việc đã xong, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thật ra Đới Manh biết khả năng chuyện này thành công sẽ không cao, không thể nói hoàn toàn Đới Manh vì quen biết mới tạo cơ hội cho Hứa Giai Kỳ. Chỉ có thể nói đây là một khởi đầu tốt cho Hứa Giai Kỳ, phần còn lại phải xem thực lực của cô ấy. “Vậy thì tốt rồi, đừng có phụ kỳ vọng của ta.” Đới Manh làm ra bộ dáng tràn đầy kỳ vọng. Nàng nhìn lướt qua tài liệu, nâng cằm nói: "Đó là điều kiện ứng tuyển với mức lương, còn có một số quy định nữa. Ngươi có thể về nhà xem qua. Yêu cầu ứng tuyển không cần phải đọc kỹ, nếu như sau cảm thấy sẵn sàng, một hai ngày sau liền có thể đến làm. Nếu ngươi cảm thấy chưa sẵn sàng, thứ hai tuần sau đến công ty gặp ta nói chuyện." “Ân, ta đã biết.” Hứa Giai Kỳ nhìn khuôn mặt Đới Manh qua làm khói của nồi lẩu, nhìn thấy nàng không chút khách sáo thận trọng, khẽ cúi đầu tự nhiên ăn. Ngũ quan ôn hòa khiến cô luôn cảm thấy Đới Manh vẫn luôn tao nhã. Lúc này, phục vụ mang hai món còn lại ra, Hứa Giai Kỳ có qua có lại gắp cho Đới Manh một miếng đậu hũ Tứ Xuyên, Đới Manh mỉm cười nó: "Cám ơn." Hứa Giai Kỳ nhất thời không biết làm sao lại nhớ tới mối quan hệ lúng túng nhiều năm giữa hai người, đột nhiên hỏi: "Học tỷ, thời gian dài như vậy rồi, ngươi có dự định yêu đương không?" Đới Manh nhấc mắt nhìn cô, Hứa Giai Kỳ nhanh chóng đặt đũa xuống giải thích: “Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi chưa tính đến việc thoát khỏi tình huống hiện tại sao?” Cô mím môi, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Đới Manh: "Dù sao thúc thúc a di cùng ba mẹ ta nói thế nào cũng không nghe..." Đây là vì mấy ngày trước Hứa Giai Kỳ mới chia tay với bạn trai, thời gian yên bình của cô cũng kết thúc. Người mẹ hiền lành nhậu hậu của cô luôn nói về Đới Manh, đôi khi nói nàng tính cách thế này, đôi khi nói nghề nghiệp của nàng thế kia. Nói chung, trong mắt ba mẹ cô, Đới Manh tốt hơn cả người bạn trai của cô. Tất nhiên, Hứa Giai Kỳ cũng cảm thấy như vậy, cô không phủ nhận điều đó. Đới Manh là cầm bát lên, nhấc lên liền gắp miếng đậu hũ mà Hứa Giai Kỳ vừa gắp cho nàng, nhếch môi cắn một miếng, hai má hơi phồng lên. Hứa Giai Kỳ liền cảm thấy Đới Manh có một chút "Đáng yêu". Nàng đặt bát xuống, nhàn nhạt nói: "Tại sao phải thay đổi bản thân mình vì những lý do này? Vì để thoát khỏi tình huống hiện tại để đi yêu đương, ta cảm thấy như vậy là đối với bản thân mình cùng người khác không có trách nhiệm." Nói trắng ra, chính là vì yêu thì yêu. Không chỉ là không có trách nhiệm với chính mình, mà còn đối với người lọt hố không có trách nhiệm. Hứa Giai Kỳ vừa ăn liên tục gật đầu, Đới Manh có chút muốn cười, nói: "Dù sao chỉ cần chúng ta bày ra thái độ nghiêm túc, ba mẹ cũng chỉ có thể nói ngoài miệng một chút thôi." Nàng đã nghĩ như vậy, mặc cho ba mẹ tác hợp mình với Hứa Giai Kỳ, chỉ cần cô không muốn thì ba mẹ cô cũng không thể làm gì, dù sao trực tiếp gặp mặt cũng là nàng. "Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Không phải từ trước đến giờ đều như vậy sao?"
Hứa Giai Kỳ lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Không có gì, chỉ là ta vừa mới chia tay bạn trai, sau đó mẹ ta ngày nào cũng nhắc đến ngươi." Đới Manh cong môi, thở dài một hơi: "Chia tay sao, khó trách mẹ ta lại vui vẻ như vậy. Ta còn tự hỏi vì sao mới yên bình một thời gian mẹ ta lại nhắc lại". Hứa Giai Kỳ bị ngữ khí của Đới Manh chọc cười, cũng ngừng nhắc đến chuyện khiến cả hai khó xử. Dù sao thì cũng đã thống nhất ý kiến, bày ta thái độ nghiêm túc là được. Chỉ là khi cô đang tập trung vào thức ăn trên bàn, mơ hồ nhìn thấy Đới Manh đang chậm rãi uống trà, ngữ khí thản nhiên nói: "Muốn đi đường nào thì phải tự mình bước đi, đừng bao giờ để bất cứ người nào hay thứ gì ảnh hưởng đến mình. Dù sao người khác thay ngươi sắp xếp thật tốt, cũng không có nghĩa thực sự phù hợp với ngươi. Bởi vì ngươi có thể tự hỏi chính mình." Hứa Giai Kỳ ngước mắt nhìn, Đới Manh vẫn đang uống trà, nghiêng mặt nhìn sang bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với bầu không khí trầm mặc đột ngột khiến Hứa Giai Kỳ sững sờ một lúc, bỏ lỡ chút lãnh đạm buồn bã trong mắt Đới Manh. Cô chớp mắt một cái, người trước mặt trở lại dáng vẻ thường ngày. "Ta sẽ nhớ kỹ, học tỷ." Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng nói, cô thấy Đới Manh khẽ gật đầu, môi cong lên, vẫn ôn hòa như mọi khi.
CHƯƠNG 25 Tập ba của chương trình thực tế ngoài trời quy mô lớn "In and Out" sắp bắt đầu ghi hình. Ngoại trừ Dụ Ngôn vì kỳ nghỉ nên ở nhà ở thành phố B, bốn diễn viên nổi tiếng khác cũng lặng lẽ đến thành phố B. Trên Weibo cũng bùng nổ, tin nóng nhất hàng ngày là về tin tức năm diễn viên sắp ghi hình cho chương trình. Ban tổ chức <In and Out> nổi tiếng có tài nhưng bản tính lại khoe khoang thô tục. Mỗi mùa được chia thành nhiều tập, mỗi tập đều có vài diễn viên tham gia. Các diễn viên được mời đều là những minh tinh nổi tiếng. Cũng tùy từng thời điểm, cũng có mời các diễn viên nước ngoài, không giới hạn diễn viên trong nước nên luôn đứng đầu về rating so với các chương trình thực tế khác. Dụ Ngôn rảnh rỗi lướt Weibo thì nhận được tin nhắn của Tần Vọng. Avatar hình con chó trong wechat nhảy lên đầu, sau đó là thanh âm đặc trưng của Tần Vọng truyền đến: "Nữ thần, là ta, đi uống vài ly không?" Dụ Ngôn mỉm cười, gửi một câu: Ở đâu? Một lúc sau, Tần Vọng mới đáp: "Có ra ngoài được không? Đến thẳng khách sạn chỗ ta đi, Lam Lam đã đi mua đồ ăn rồi, mau tới đi." Sau đó hắn gửi cho nàng một địa điểm, Dụ Ngôn nâng trán dậy khỏi ghế sa lông để thay quần áo. Lam Lam mà Tần Vọng nói là trợ lý của hắn, đi theo hắn cũng gần ba năm, cô ấy cũng là là trợ lý duy nhất của Tần Vọng. Hiện tại hắn cũng đã có danh tiếng, nhưng trợ lý bên người từ đầu đến cuối đều là cô ấy. Đôi khi Tần Vọng còn tự mình khoác ba lô trên vai, trên tay trợ lý thì không có gì cả.Màn đêm buông xuống, Dụ Ngôn đậu xe ở bãi đậu xe của khách sạn nơi Tần Vọng đang ở, đeo khẩu trang trước khi xuống xe. Nàng vào nhật ký trò chuyện WeChat để tìm số phòng Tần Vọng đã gửi tới, đi tới thang máy nhấn mũi tên hướng lên. Sau đó quay đầu lại thì thấy một cô gái đang cùng chờ thang máy. “Tiểu Lam?” Dụ Ngôn ngập ngừng gọi. Cô gái nghe thấy thanh âm liền xoay người lại, khuôn mặt thanh tú quen thuộc khiến Dụ Ngôn nở nụ cười: "Thực sự là ngươi." Quý Lam cũng gật đầu cười, "Dụ Ngôn, A Vọng đang chờ ngươi." Cô gái này là trợ lý của Tần Vọng, vừa tốt nghiệp đại học liền đi theo Tần Vọng. Về cơ bản mỗi lần Tần Vọng xuất hiện trước công chúng đều do cô sắp xếp. Ngành trợ lý nghệ sĩ này việc phải làm thì nhiều mà lương thì không cao lắm. Cho nên dù có nhiều người đến nhưng cũng không ít người lựa chọn rời đi. Ngay cả Dương Hiểu bên cạnh Dụ Ngôn, chỉ mới vào nghề hơn một năm, Quý Lam bôn ba cũng đã ba năm, quả thực không dễ dàng gì. Quý Lam đưa Dụ Ngôn đến cửa phòng của Tần Vọng, vừa gõ cửa, Tần Vọng đã mở cửa. Hắn đầu tiên là nhận lấy đồ của Quý Lam rồi cho hai người vào. Tần Vọng đặt thức ăn xuống, nhiệt tình chào hỏi Dụ Ngôn, bày ra dáng vẻ như muốn ôm một cái, "Nữ thần ơi, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi." “Bộ dáng này của ngươi cũng quá giả rồi, đừng nói là ta, Tiểu Lam cũng không tin nổi.” Dụ Ngôn ngồi trên ghế sô pha, tháo khẩu trang đặt túi xuống, nửa đùa nửa thật nói, "Có phải không, Tiểu Lam?" Quý Lam cúi người lấy thức ăn ra để trên bàn, không ngẩng đầu lên mà phụ họa theo: "Chứ còn gì nữa? Hắn gặp ai cũng gọi là nữ thần, cứ là nữ nhân là được." Tần Vọng mỉm cười đi đến bên cạnh Quý Lam, vốn là nam nhân cao to lại vươn tay kéo góc áo của Quý Lam, nói "Lam Lam, ở lại ăn cơm đi. Không phải ngươi đã lâu không gặp Dụ Ngôn rồi sao?" Dụ Ngôn tỏ vẻ thích thú im lặng ngồi xem, Quý Lam đứng thẳng dậy, lắc đầu: "Không được, ta ra ngoài xem bên ngoài khách sạn có phóng viên hay không. Hiện tại không phải chỉ có một mình ngươi, còn có Dụ Ngôn đến, ta phải cẩn thận kiểm tra, không được để chuyện gì xảy ra.""Bên ngoài có gì đáng xem..." Tần Vọng vừa mới than thở nửa câu, Quý Lam liếc mắt nhìn qua, hắn lập tức im lặng, không dám có ý kiến nữa. Trợ lý thế này cũng thật bá đạo đi, ánh mắt Dụ Ngôn đầy suy tư, nàng nghĩ đến nhiều lần gặp Tần Vọng cũng xảy ra cảnh tương tự. “Vậy lát nữa ngươi trở về a, ta với Dụ Ngôn để lại một phần đồ ăn cho ngươi, ngươi đừng quên.” Tần Vọng dặn dò. “Chuyện này nói sau.” Quý Lam quay lại gật đầu với Dụ Ngôn rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng. Tần Vọng mang vẻ mặt khổ sở nhìn Dụ Ngôn, dáng vẻ bình tĩnh cùng uy nghiêm thường thấy trước công chúng lúc này lại như hai người khác nhau, nhưng Tần Vọng vẫn luôn như vậy, Dụ Ngôn cũng không ngạc nhiên. Chỉ có một điều khiến Dụ Ngôn có chút ngứa, sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng hỏi: "Người ngươi thích là Tiểu Lam phải không?" Tất cả đều là người quen, Tần Vọng cũng không cần phải bày ra bộ dáng khách sáo, hắn trực tiếp ngồi trên bàn trà, lấy tăm xiên củ sen rồi đưa vào miệng cắn một miếng, sau đó với lấy chai bia, nhìn sang phía Dụ Ngôn một chút, "Giờ ngươi mới biết a? Ta còn nghĩ là ngươi đã sớm phát hiện ra rồi, làm ta với Lam Lam cá cược với nhau xem ngươi đã nhận ra chưa." Hắn mở nắp chai rót ra nửa chai, sau đó đưa cho Dụ Ngôn. Dụ Ngôn nhận lấy ly bia, cau mày nói, "Thật ra thì ta đã sớm nhìn ra rồi. Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta vừa mới đoán ra sao? Chỉ là mới nhìn một lần ta không dám hỏi. Hôm nay đột nhiên muốn hỏi mà thôi. Hơn nữa, hai người cũng để ta nhìn thấy, có nghĩa là hai người cũng không sợ ta biết." Trong mắt nàng có chút thâm thúy lúc ẩn lúc hiện, nàng nói, "Hoặc là nói, hai người vốn muốn để ta biết." Tần Vọng gật đầu, cùng Dụ Ngôn cụng ly, "Hiện tại chỉ có ngươi biết, ta đã cùng Lam Lam có nói qua, ngươi là bằng hữu của ta, hẳn là nên nói cho ngươi biết." Trong giới giải trí này, nhiều người ngay cả chuyện riêng tư cũng không muốn lộ ra ngoài. Một khi đối tượng yêu đương bị phát hiện, chắc chắn người hâm mộ sẽ sục sôi lên. Tình huống tốt là sẽ được tiếp tục ủng hộ quan tâm, tình huống xấu thì lên lên xuống xuống, bất mãn với đời tư của nghệ sĩ, chê bai hết câu này đến câu khác, thậm chí là nguyền rủa bọn họ chia tay. Tần Vọng hiện là một trong những nam diễn viên được yêu thích nhất, độ nổi tiếng của hắn vẫn tiếp tục tăng lên. Ngay cả khi bản thân hắn có ý định công khai thì công ty tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm vậy. Nhất là khi đối tượng không phải là người trong nghề, nếu công khai chuyện này thì kết quả không biết là tốt hay xấu.
Nhưng nghề của mình, sẽ không vì quan hệ cá nhân mà từ bỏ. Vì thế mà công ty đã nhắn nhủ cho hắn, chỉ cần hắn không để ảnh thân mật của hai người rò rỉ ra ngoài, vậy muốn làm gì thì làm. Khuỷu tay phải cầm ly rượu của Dụ Ngôn đặt trên tay vịn ghế sô pha, ánh mắt trầm tư, "Vậy, người ngươi mang đến <In and Out> là Tiểu Lam sao?" Nàng lớn mật suy đoán thêm lần nữa. Tần Vọng lại gật đầu. "Nàng lấy quan hệ gì cùng ngươi đi ghi hình? Bằng hữu?" Dụ Ngôn nhấp một ngụm rượu hỏi. “Đúng vậy, vừa là trợ lý vừa là bạn. Ta đã hỏi lãnh đạo rồi, không có vấn đề gì.” Tần Vọng tràn đầy tự tin, tỏ vẻ vì cơ hội này mà vui mừng. Có một số người vì đủ loại hoàn cảnh hoặc điều kiện đặt biệt mà phải che giấu cảm xúc thật của bản thân. Nếu cho họ được biểu hiện ra một chút thì dùa bằng cách nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không nhịn được mà vui mừng. Tần Vọng hiện tại chắc chắn đang thuộc dạng người này, Dụ Ngôn giãn mày, nâng ly rượu trong tay lên nói: "Nhìn hai người khổ tận cam lai như vậy, cần ta giúp thì cứ nói với ta một tiếng." Ở những lúc như vậy, mong muốn ly khai khỏi mối quan hệ chủ tớ của Dụ Ngôn trở nên mãnh liệt hơn. Nếu Tần Vọng không bị hợp đồng ràng buộc, thì những việc hắn làm cũng sẽ không bị kiểm soát hạn chế nhiều như vậy.
Ngay khi nàng vừa mấp máy môi nói được một chút, Tần Vọng đã ngắt lời nàng, ngữ khí vui vẻ hỏi: "Dụ Ngôn, còn ngươi? Thông tin đối tác ngươi mang theo đi ghi hình giấu kỹ như vậy, ngươi còn không nói cho ta biết, như vậy là không trượng nghĩa a." Bị Tần Vọng nhắc nhở, Dụ Ngôn liền nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng xa cách của Tằng Khả Ny, khóe môi không tự chủ được giương lên, "Đến lúc đó ngươi sẽ biết, hiện tại để ta tỏ vẻ thần bí một chút đi." "Keo kiệt như vậy a, nói cho ta biết trước thì có làm sao..." Đêm dần khuya, Quý Lam vẫn nhất quyết không quay lại phòng của Tần Vọng, khi Dụ Ngôn rời khách sạn cô đã đứng đợi bên ngoài, tận tụy hộ tống Dụ Ngôn rời khách sạn. Chỉ là trên đường hai người không để ý tại một chỗ âm u hẻo lánh, có một chấm đỏ nhấp nháy từ máy ảnh chuyên nghiệp lóe lên. "Dụ Ngôn, ngươi tự mình xem đi." Trong văn phòng Gia Hội, Phan Gia Văn mở Weibo nóng hổi mới nhất, xoay điện thoại đẩy qua cho Dụ Ngôn. [Tập mới của "In and Out" chuẩn bị ghi hình. Sau khi nam diễn viên Tần Vọng được mời đã đáp xuống thành phố B, Dụ Ngôn nhanh chóng chạy đến khách sạn ở lại gần ba tiếng đồng hồ, được trợ lý Tần Vọng hộ tống về.]Dụ Ngôn không vuốt màn hình xuống xem vì nàng đã xem trên Weibo rồi. Nàng đưa lại điện thoại cho Phan Gia Văn, vẻ mặt thản nhiên hỏi, "Công ty bên kia định giải quyết thế nào?" "Công ty của bọn họ không có ý định giải quyết chuyện bùng nổ quan hệ nghệ sĩ kiểu này. Bởi vì đối với Tần Vọng mà nói, hai người ở chung một chỗ chỉ có lợi chứ không có hại. Nhưng mà..." Phan Gia Văn ngừng nói, thở dài dựa lưng vào ghế. “A Vọng không đồng ý sao?” Dụ Ngôn nói thay lời Phan Gia Văn, sau đó thấy Phan Gia Văn cứng nhắc rồi gật đầu.Phan Gia Văn không biết nội tình, nhưng Dụ Ngôn biết Tần Vọng không muốn để Quý Lam nhìn thấy scandal của nàng cùng hắn dính dáng. Giới giải trí này còn có nhiều lỗ hỏng. Ví dụ như người trong cuộc không lên tiếng làm rõ thì coi như đã ngầm thừa nhận. Thậm chí họ không làm rõ vì không muốn gây thêm chuyện, cũng sẽ coi như ngầm thừa nhận. Sau khi hành tung tối hôm qua bị bại lộ, nàng cùng Tần Vọng vẫn chưa liên lạc với nhau, nàng còn chưa kịp suy nghĩ đã bị Phan Gia Văn gọi bảo nàng đến công ty. Lúc này nàng mới biết Tần Vọng không đồng ý không lên tiếng vụ việc này. “Chuyện này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.” Phan Gia Văn ngồi thẳng lưng, chống tay xuống bàn “Nếu chỉ là chuyện nhỏ, giữa ngươi với Tần Vọng có rất nhiều người hâm mộ tung tin đồn nhảm. Cho nên qua mấy ngày mọi chuyện sẽ dần lắng xuống. Nhưng nếu là chuyện lớn, đây là lần đầu tiên hai người lên mục tin đầu là vì scandal. Tần Vọng muốn thanh minh, nhưng công ty bên kia không cho phép." Những gì Phan Gia Văn nói đều là thật, việc này khiến Dụ Ngôn nhớ đến sau khi hai nàng làm thủ tục kết hôn, trở về studio liền có vụ việc tố cáo nàng phẫu thuật thẫm mỹ, làm nàng lên đầu tin weibo. Ngay sau đó, Tằng Khả Ny đã nhanh chóng gửi cho nàng những bức ảnh trước đây, việc này cho thấy Tằng Khả Ny hẳn rất chú ý đến động tĩnh của nàng. Cho nên vụ lần này cũng giống như lần đó, Tằng Khả Ny hẳn đã nhìn thấy, nhưng lại không hỏi han nàng lấy một câu. Dụ Ngôn ngẩng đầu lên, nheo mắt, những lời mà nàng ước định với Tằng Khả Ny từng câu từng chữ hiện lên trong đầu. Nàng khẽ thở dài, mở mắt ra nói, "Văn tỷ, nếu như ta nói ta đã kết hôn, ta đến tìm Tần Vọng vì bọn ta là bạn rất thân, cho nên muốn gặp hắn báo tin thì sao?" Văn phòng tựa như vì câu nói này mà lạnh đi, vẻ mặt ôn hòa của Phan Gia Văn bỗng nhiên nghiêm túc, không chỉ đứng dậy, cô còn chống tay lên bàn, dùng ngữ khí hoài nghi hỏi: "Ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe." "Ta nói, ta đã kết hôn rồi. Tin tức này hẳn có thể dập tắt được scandal này, Văn tỷ." Dụ Ngôn bình tĩnh nói, giống như không biết chuyện nàng nói ra có bao nhiêu kinh thiên động địa. Phan Gia Văn cố gắng nhìn thấy một tia đùa giỡn trong biểu hiện của Dụ Ngôn, nhưng tiếc là một chút cũng không có. "Có phải cộng tác ngươi mang theo ghi hình không? Tằng Khả Ny?" Dụ Ngôn gật đầu, "Đúng vậy, là nàng." Phan Gia Văn chán nản ngồi trở lại ghế. Hợp đồng của Dụ Ngôn sắp hết hạn, hiện tại giá trị của nàng đã phát triển từ một diễn viên có lợi nhuận thuần túy sang trạng thái hợp tác có thể hợp tác giúp đỡ và mang lợi nhuận cho công ty. Ở một mức độ nhất định, công ty không thể thúc ép nàng. Dụ Ngôn ra khỏi văn phòng tắt âm điện thoại đi, bỏ qua mấy cuộc gọi nhỡ của Tần Vọng, bấm vào danh bạ dừng ở số điện thoại của Tằng Khả Ny, đầu ngón tay đang lơ lửng trên nút gọi. Nếu nàng không làm rõ, chắc chắn Tần Vọng có thể sẽ làm ra chuyện gì đó. Nếu im lặng thì sau này lại xảy ra những hậu quả còn nghiêm trọng hơn nữa. Dụ Ngôn không biết chuyện gì sẽ phát sinh thêm hay không, nhưng nàng biết bỏ qua scandal này là không tôn trọng hôn nhân của nàng.
Ngón cái nhẹ nhàng ấn xuống, vài giây sau đã được kết nối, thanh âm đều đều của Tằng Khả Ny vang lên: "Dụ Ngôn, có chuyện gì vậy?" Ngón cái cùng ngón trỏ tay kia của Dụ Ngôn nhẹ nhàng cọ xát. Một lúc sau, nàng đưa điện thoại lên tai nói: "Khả Ny, ngươi xem tin tức trên Weibo chưa?" "Ân, ta đã xem." Nghe được đáp án, Dụ Ngôn bình tĩnh lại. Nàng nhớ trước đó từng nói nàng muốn công khai chuyện hai người đã kết hôn, chuyện này hai người không thể giấu chuyện này lâu được. Lần trước Tằng Khả Ny đã nói ra chuyện này với người theo đuổi cô. Lần này, đến lượt nàng. Dụ Ngôn mang ngữ khí bình ổn nói: "Bên ta xảy ra chút chuyện, tạm thời không thể nói chi tiết cho ngươi được. Hiện tại có phóng viên trông coi dưới công ty, ta muốn công khai chuyện của chúng ta, ngươi thấy..." "Được." Tằng Khả Ny không để cho Dụ Ngôn nói hết câu, ngữ khí nhẹ nhàng giống như từ trầm tư mà ra. Cô thì thào thấp giọng nói, "được".