[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] TÌNH THÂM PHÙNG THỜI (Cover)
16-20
CHƯƠNG 16 Sau khi nói cho Dụ Ngôn lịch trình mấy ngày tới xong, Tằng Khả Ny mang Mạnh Tư Kỳ và hai luật sư nam đến địa điểm của cuộc họp.Lần nào có cuộc họp giao lưu cũng như vậy, Tằng Khả Ny và Đới Manh thay nhau đi dự. Lần này tình cờ đến lượt Tằng Khả Ny. Cô biết cuộc họp giao lưu này sẽ chiếm khá nhiều thời gian của cô, nhưng ý nghĩ mang Dụ Ngôn đến vừa lóe lên trong đầu, cô liền quyết định như vậy. Nếu có thể dành cho nhau thời gian để thân thiết hơn, dù chỉ là một chút Tằng Khả Ny cũng nguyện ý. Ngay cả khi hiện tại cô đang ngồi trong xe, chỉ cần nghĩ Dụ Ngôn đang ở khách sạn chờ cô, khuôn mặt lạnh nhạt của cô bỗng trở nên ấm áp hơn một chút. Dụ Ngôn hiếm khi ra ngoài thư giãn, nhất là công việc hiện tại khiến nàng chạy bôn ba khắp nơi. Thậm chí ra nước ngoài là chuyện bình thường. Có lẽ mấy năm đây là lần đầu tiên nàng mang tâm trạng thoải mái ung dung đi ra ngoài. Không có công việc, không có kế hoạch sắp đặt, chỉ tùy tâm mà đi. Bởi vì không có sắp xếp trước, Dụ Ngôn không vội đi ra ngoài mà dành cả buổi chiều trong khách sạn đọc kịch bản. Tằng Khả Ny gửi tin nhắn thông báo cho Dụ Ngôn rằng tan họp có xã giao, cho nên không thể cùng nàng đi ăn được. Cơm tối nàng đành để phục vụ đi mua đồ ăn ít calo. Sau khi ăn xong, Dụ Ngôn nhận được cuộc gọi từ Phan Gia Văn. Ngữ khí bên kia rất nhẹ nhàng, nhưng Dụ Ngôn biết nếu không có việc gì thì Phan Gia Văn sẽ dùng WeChat để nói chuyện với nàng. “Được rồi Văn tỷ, nói chính sự đi. Ta không tin ngươi gọi cho ta là để nói chuyện phiếm.” Khi Dụ Ngôn nói câu này, nàng đã đứng dựa dựa vào tường, lưng thẳng tắp, vóc dáng thon gầy hoàn mỹ của nàng mấy năm nay đối với công chúng không còn xa lạ gì. “Ý đồ của ta rõ ràng như vậy sao?” Đầu dây bên kia Phan Gia Văn hỏi lại, bộ dáng giống như có chút không tin tâm tư mình dễ bị nhìn thấu như vậy. "Không phải sao? Ngươi nghĩ ngươi có nhiều thời gian cùng ta nói chuyện phiếm sao?" Dụ Ngôn mím khóe môi cười. "Được thôi." Phan Gia Văn thở dài, nghe động tĩnh bên cô như đang dựa vào lưng ghế, "Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Nhưng đừng quên quảng cáo đã lên lịch cần chụp. Còn có lịch trình của <In and Out> đã có rồi, ngươi thấy có vấn đề gì không?" Mặc dù công việc của Dụ Ngôn đều do một tay Phan Gia Văn sắp xếp, nhưng hiện tại vị thế của nàng trong làng giải trí không còn là nghệ sĩ dựa vào công ty để kiếm cơm nữa. Nhiều lần Phan Gia Văn sẽ cùng nàng thảo luận về sắp xếp lịch trình cụ thể. Chẳng hạn như công ty muốn nàng tham dự cái gì, Phan Gia Văn cũng sẽ nhắc lại cho nàng. "Chương trình thực tế này đúng là..." Dụ Ngôn vén lên mái tóc dài xõa bên tai, vẻ mặt có chút phiền muộn, "Thật lập dị, thời gian quay cũng không dài. Một mùa lại mời thật nhiều nghệ sĩ."
Các chương trình truyền hình thực tế hiện nay đều mời nghệ sĩ ưu tú, chỉ có điều <In and Out> này có một quy định rất đặc biệt. Đó là nghệ sĩ được mời phải mang theo người nhà. Dù là người yêu, bạn thân hay bạn bè bình thường thì cũng phải mang theo ít nhất một người. Nhưng điều kỳ lạ là, khán giả rất thích xem những cái này. Tưởng tượng xem show thực tế chiếu những thứ chưa từng xem bao giờ. Hơn nữa thần tượng mình thích còn mang theo người thân. Có thể nhìn được thần tượng của mình ngày thường sinh hoạt như thế nào, sống chung với người nhà ra sao. Cho nên, xếp hạng <In and Out> của mỗi mùa đều đứng đầu trong số các chương trình tương tự. Sau cùng, ý tưởng này thực sự rất thu hút người xem. Phan Gia Văn cười cười, "Ngươi quan tâm cái này làm gì a. Dù sao quay cũng không đến mấy ngày, không chừng ở trường quay lại gặp được phú nhị đại nào chỉ vì cái này mà vui vẻ thì sao. Chúng ta nhanh chóng quay cái này xong, còn có thể thuận lợi đẩy ngươi với bộ phim mới sắp tới a." Dụ Ngôn có chút ý cười "Ra vậy." Phan Gia Văn không nhắc đến chuyện gia hạn hợp đồng, Dụ Ngôn cũng sẽ không chủ động nhắc đến. Dù sao thì vẫn còn đủ thời gian để nàng quay xong <In and Out> và <Dữ Quân Tuyệt>. Lão bản của Starry Night chắc hẳn cũng cho Dụ Ngôn thời gian cân nhắc xem có nên gia hạn hợp đồng nữa hay không. Nàng vừa cúp máy của Phan Gia Văn không lâu, đang chuẩn bị ra ngoài tản bộ thì nhận được tin nhắn của Tằng Khả Ny: "Ta đang ở sảnh tầng một, ngươi có muốn ra ngoài không?" Dụ Ngôn vừa buộc tóc, vừa đeo kính, vừa dùng ngón tay nhấn màn hình điện thoại: "Có, chờ ta." Dụ Ngôn mặc quần áo gọn gàng đi xuống đại sảnh. Ngoài nhân viên tiếp tân ra chỉ có Tằng Khả Ny, dáng người tựa như cây trúc thon dài trong mưa, mái tóc đen dài xõa xuống sau lưng. Nghe thấy động tĩnh sau lưng, liền nhẹ nhàng xoay người lại. “Dụ Ngôn, ăn cơm chưa?” Tằng Khả Ny hỏi Dụ Ngôn đang bước đến. “Đã ăn qua.” Dụ Ngôn cùng cô đi ra khỏi khách sạn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần, hỏi: “Chỉ có một mình ngươi trở về sao?" “Ân, họ đi ăn tối rồi.” Tằng Khả Ny nhìn về phía Dụ Ngôn hỏi: “Đói không? Có muốn ăn thêm không?" Thời điểm hai ngưòi nói chuyện đã đứng ở bậc thang bên ngoài khách sạn. Cách đó không xa có một chiếc taxi tiến đến, Tằng Khả Ny đưa tay ra vẫy vẫy.Dụ Ngôn lườm cô một cái, nhắc nhở: "Trở về ta còn phải đi chụp quảng cáo, ngươi nghĩ ta có muốn ăn hay không?" Nghe có chút oán giận, Tằng Khả Ny quay đầu nhìn nàng, khóe môi có vẻ cong lên, "Vậy thì đi cùng ta đi, ta đói." Không phải đi ăn với mấy người kia là được rồi sao? Sao đặc biệt quay lại cùng mình đi? Dụ Ngôn cúi đầu nhìn bàn tay của Tằng Khả Ny đang tùy tiện buông xuống, ngón tay thon dài, trắng nõn, cảm giác tựa như tỏa ra một chút hàn ý. Dụ Ngôn mỉm cười, do dự không lâu liền đưa tay nắm lấy tay cô, "Được, có thể cùng Tằng đại luật sư đi ăn cơm là vinh hạnh của ta a." Tằng Khả Ny không nói gì. Sắc mặt bình tĩnh tùy ý để cho Dụ Ngôn nắm tay, mở cửa cùng nàng lên xe. Điểm đến là chợ đêm gần khách sạn. Ở đây chủ yếu là thanh niên trẻ tuổi, nhưng bộ dáng của Dụ Ngôn tựa như khác hẳn trên màn ảnh. Lần trước ở quảng trường Thời đại, nếu không bị người qua đường nhìn một lúc lâu như vậy, chắc chắn sẽ không ai nhận ra. Vừa vào chợ đêm mấy bước, cơn thèm ăn trong bụng Dụ Ngôn liền xuất hiện. Vì lý do công việc nên nàng hiếm khi ăn những món nhiều calo. Buổi tối cũng không bao giờ đụng đến chúng. Mặc dù không có quy định bắt buộc nàng phải giảm cân. Nhưng để chắc chắn hơn, nàng vẫn kiểm soát chế độ ăn uống của mình. Tằng Khả Ny giống như cảm nhận được, đưa mắt nhìn Dụ Ngôn, ngữ khí vẫn lạnh nhạt nhưng lại có một chút ý cười: "Dụ Ngôn, ta không theo mấy người kia đi ăn vì chỉ muốn có hai người chúng ta thôi. Ngươi muốn ăn gì?" Trong chợ đêm ồn ào, giọng nói của Tằng Khả Ny như gió thoảng, trong trẻo tươi mát, thì thầm vào tai nàng. Khó có được dịp nghỉ ngơi, đến đây càng khó hơn. Dụ Ngôn dù có tự chủ đến đâu cũng không thể chịu nổi mùi hương phảng phất bên mũi. Nàng xoay người lại nhìn Tằng Khả Ny, ánh mắt có chút hờn dỗi cùng trách móc.“Ân?” Tằng Khả Ny vẫn ung dung chờ đợi nàng. “Đến cũng đã đến rồi, ngươi cứ quyết định đi, ta không có ý kiến.” Dụ Ngôn nản lòng, mím môi thỏa hiệp. "Vậy thì..." Tằng Khả Ny ngẩng đầu nhìn xung quanh, lựa chọn quán ăn nhanh phía trước bên phải, giật giật tay vẫn đang bị Dụ Ngôn nắm, nói: "Đi thôi." Tằng Khả Ny quan sát xung quanh. Sau khi chọn một bàn trong góc để Dụ Ngôn ngồi quay lưng về phía cửa hàng, mà cô thì quay mặt về phía cửa hàng. Cố gắng không để người khác nhìn thấy Dụ Ngôn.Cô gọi hai phần chè trôi nước và hai phần xôi ngọt, bát chè thơm phức cùng nắm xôi nóng hổi nhanh chóng được mang lên. Xôi ngọt dù sao cũng từ gạo nếp nấu thành, từng viên chè căng mọng, tỏa hương thơm ngào ngạt dễ khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Tằng Khả Ny rút ra hai đôi đũa, đưa cho Dụ Ngôn một đôi: "Nếm thử xem, tiệm này là lúc chiều có người trong công ty ta giới thiệu, nói là ăn rất ngon." Cô vừa nói vừa đẩy bát xôi ngọt đến trước mặt Dụ Ngôn. Hương thơm ngọt ngào bay vào mũi người thích ăn ngọt như Dụ Ngôn quả thật là một đòn trí mạng. Dụ Ngôn không thể làm gì khác đành phải cầm đũa gắp một miếng nhỏ cho vào miệng. Vị ngọt giống như kẹo bông gòn ngay lập tức tan chảy trong miệng nàng. “Dụ Ngôn, thấy thế nào?” Tằng Khả Ny ăn một miếng nhỏ, thấy mặt mày Dụ Ngôn vì ăn ngon mà giãn cả ra, khóe môi cô khẽ nhếch lên. Dụ Ngôn thích đồ ngọt, ai bên cạnh nàng cũng biết. Nhưng lúc trước đến bây giờ đều khắc chế không ăn nhiều, mặc dù Dụ Ngôn vốn là người không dễ béo. “Rất ngon, ngươi cũng nếm thử xem.” Dụ Ngôn lúc này đã được vị ngọt hòa tan, tia kháng cự ăn khuya đều bị quét sạch. Thời điểm nàng cúi đầu cắn thêm một miếng nữa, nàng không thấy được khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tằng Khả Ny nhu hòa đi một chút. Chỉ nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của cô truyền đến: "Ngươi thích là tốt rồi." Dụ Ngôn buộc tóc đuôi ngựa thực thanh tú khiến Tằng Khả Ny sững sờ một chút. Tựa như trở lại những năm hai người còn học đại học.
Thời điểm đó, Dụ Ngôn được rất nhiều người chú ý, thỉnh thoảng nàng sẽ buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ngũ quan tinh xảo. Nam sinh cùng nữ sinh trong trường đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng. Như vậy cũng đủ thấy nàng xinh đẹp ưu tú đến mức nào. “Khả Ny, buổi họp hôm nay thế nào?” Câu hỏi của Dụ Ngôn làm gián đoạn ký ức của Tằng Khả Ny. Nàng cầm thìa ăn một miếng chè, sau đó ngước mắt lên nhìn Tằng Khả Ny. “Vẫn như trước, không có gì đặc biệt.” Tằng Khả Ny thu hồi tầm mắt, cúi đầu múc một viên chè, đặt lên môi thổi cho nguội. Dụ Ngôn cười nói: "Vậy ngươi rời nhóm đi tìm ta, bọn họ sẽ không có ý kiến gì chứ?" Ý kiến thì lúc nào cũng có. Họp xong ai cũng luôn muốn đi đâu đó để thoải mái giao lưu làm quen lẫn nhau. Tằng Khả Ny duỗi tay lấy một tờ khăn giấy đưa cho Dụ Ngôn, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng: "Những thứ đó không quan trọng. Mau ăn đi, một lát nữa sẽ nguội." Việc gì qua miệng của Tằng Khả Ny cũng nhạt nhẽo như vậy, Dụ Ngôn cũng đã quen. Nàng nhìn những viên chè mập mạp trôi nổi trong bát, khóe môi khẽ cong một chút, múc mấy viên vào bát của Tằng Khả Ny. Sau đó thấy được người kia nhíu chặt mày ngẩng đầu lên. "Ta ăn không hết, cho ngươi mấy viên. Ngươi không được trả lại cho ta, ngươi ăn đi..." Dụ Ngôn một tay chặn bát không cho Tằng Khả Ny múc qua. Thật ra Tằng Khả Ny cũng không định múc trả lại cho nàng. Nhìn thấy trên mặt của Dụ Ngôn có tia giảo hoạt, lông mày đang cau lại cũng giãn ra. Đầu ngón tay trắng nõn của cô cầm thìa, múc chè mà Dụ Ngôn vừa múc qua, đưa lên môi thổi. Cửa hàng rất ồn ào vì lượng khách đến liên tục, nhưng chiếc bàn nhỏ nơi Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn đang ngồi giống như ngăn cách khỏi tất cả tiếng ồn náo nhiệt ngoài kia. Chỉ còn vươn lại nơi hai người một bầu không khí ấm áp.
CHƯƠNG 17 Tằng Khả Ny không thể ăn hết chè trong bát của mình. Lúc đầu mang ra chỉ vừa đủ, bây giờ Dụ Ngôn cho sang thành nhiều, thực sự không thể ăn nổi. Sau khi thanh toán hóa đơn, Tằng Khả Ny lấy một cái khẩu trang từ trong túi đưa cho Dụ Ngôn đeo. Đề phòng có việc cần dùng, cô vẫn luôn mang khẩu trang bên mình. Dù chỉ đi chơi với Dụ Ngôn mấy lần, cô vẫn luôn duy trì thói quen này. Chợ đêm càng ngày càng đông, có khẩu trang che kín, Dụ Ngôn cũng không cần che quá nhiều, liền tháo kính ra. Không biết ai nắm tay ai trước, chỉ biết một đường về nhà nhưng không ai buông tay. "Dụ Ngôn, ngươi hài lòng với cuộc sống hiện tại không?” Tằng Khả Ny đột nhiên hỏi, không quay đầu nhìn lại, giống như chỉ tùy tiện hỏi. “Hiện tại sao?” Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn cô, ngữ khí nghi hoặc của nàng bị khẩu trang che đi một chút, chỉ lộ ra đôi mắt tràn đầy nghi hoặc. “Ân, hiện tại.” Tằng Khả Ny kéo nàng vào khoảng trống giữa đám đông. Đến lúc xung quanh không còn đông người nữa mới chậm rãi quay đầu nhìn nàng. Ánh đèn từ quầy hàng hai bên chợ đêm chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô. Cô giơ hai tay đang nắm của hai người lên, nói: "Giống thế này, ý ta là vậy." Cuộc sống hôn nhân như thế nào sao? Dụ Ngôn nghĩ nghĩ một chút, không cần hao tâm tổn phí duy trì tình yêu, mỗi ngày đều có thể sống yên yên ổn ổn như thế này, chẳng lẽ lại không hài lòng? Khóe môi của Dụ Ngôn dần nhếch lên, tay còn lại của nàng cũng khoác lên cánh tay Tằng Khả Ny. Nàng cười, nói "Ta cảm thấy rất tốt, chúng ta học cùng một chuyên ngành, mặc dù ta không giỏi bằng ngươi, nhưng tán gẫu bình thường cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, tình cảm của chúng ta sẽ không tạo gánh nặng cho mối quan hệ của chúng ta, đúng không?" Vậy nếu thứ cô muốn là tình yêu, thì sẽ trở thành "gánh nặng" của Dụ Ngôn sao? Ánh mắt Tằng Khả Ny có chút mất mát, ngay sau đó liền biến mất. Lông mày Dụ Ngôn cong lên, qua lớp khẩu trang kia, hẳn là đang nở nụ cười. Tằng Khả Ny mím môi cười, đáp: "Ân, ngươi thích là tốt rồi." “Khả Ny, bây giờ chúng ta về sao?” Sau khi chủ đề trước kết thúc, Dụ Ngôn lại mở ra một cuộc trò chuyện khác. Nàng cảm thấy khi ở cùng Tằng Khả Ny, xác suất Tằng Khả Ny chủ động nói chuyện với nàng quá nhỏ. Nhưng chỉ cần nàng nói, Tằng Khả Ny sẽ trả lời. Thế là nàng không đòi hỏi gì nữa, chủ động tìm chủ đề. "Ngươi còn muốn ăn gì nữa sao?" Dụ Ngôn lắc lắc đầu, nói đến chuyện này lại khiến nàng đau buồn, "Không, tối nay là ngoại lệ rồi. Lỡ như ta béo lên, ngươi sẽ giúp ta giảm béo sao?"
Thật ra Dụ Ngôn là người không dễ béo. Trước đây, khi còn đi học, bố mẹ nàng cho nàng rất nhiều tiền tiêu vặt. Cho nên thỉnh thoảng nàng sẽ tìm vài bạn học cùng lớp tụ tập với nhau, ăn khuya cũng không ít. Nhưng Dụ Ngôn cũng không béo lên, thậm chí còn gầy đi. Tằng Khả Ny nhớ lại, lại liếc nhìn bóng dáng cao gầy của nàng, nụ cười trên khóe môi nhẹ giương lên. Nhưng đi ăn khuya ở nơi được người ta giới thiệu, đương nhiên sẽ gặp người quen. Tằng Khả Ny đi chưa được bao xa thì gặp hai nam luật sư của sở sư vụ khác. Hai người kia trước tiên dừng lại, ánh mắt cùng Tằng Khả Ny chạm nhau, một người ngạc nhiên thích thú, một người thì đang có bộ dáng nghe ngóng xem xét tình hình. "Tằng luật sư, thật trùng hợp, ngươi cũng ở đây." Nam nhân nói chuyện cao hơn người bên cạnh rất nhiều, so với Tằng Khả Ny đi giày cao gót cao hơn nửa cái đầu, dung mạo tuấn tú, ôn hòa điềm đạm. Có vẻ làm cho người ta cảm thấy rất tài giỏi. Tằng Khả Ny chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, trong mắt không có nhiệt độ, khóe môi khẽ nhếch: “Trình luật sư.” Sau đó cô nói với nam nhân tươi cười bên cạnh: “Hạ luật sư.” Dụ Ngôn không nói chuyện, gật đầu chào hai nam nhân trước mặt. Sau đó nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm của hai người. Nàng nhớ vừa rồi nàng vô thức muốn nới lỏng, nhưng lại bị Tằng Khả Ny nắm lại, càng chặt hơn, mười ngón tay thân mật đan vào nhau. Trình Hạo Thiên liếc mắt nhìn hướng bọn họ đi tới, cười nói: "Tằng luật sư, nơi này chúng ta rất quen thuộc. Ngươi muốn tới sao không nói một tiếng, ta cùng Lão Hạ sẽ tận tình giúp đỡ như chủ nhà a." Buổi chiều kết thúc cuộc họp liền nhắc tới chợ đêm ở đây, lúc đó hầu hết mọi người đều quan tâm, chỉ có Tằng Khả Ny là không phát biểu ý kiến. Còn tưởng rằng Tằng Khả Ny không thích ăn khuya, không ngờ lại tự mình mang bằng hữu đến đây. Hạ Tường bị gọi tên cũng phụ họa theo: "Đúng vậy a, nhưng bây giờ cũng chưa muộn lắm. Hay là chúng ta đi ăn gì đi? Để chúng ta có cơ hội chiêu đãi một lần." Tằng Khả Ny vẫn lạnh nhạt như cũ, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Không cần phiền toái như vậy, kỳ thực ta không thích ăn khuya quá mức." Hạ Tường rõ ràng là người chủ động, từ chối lần một cũng không khiến hắn nản lòng. Ngược lại càng hăng hái, tiến lại gần một bước nói: "Tằng luật sư, ngươi không biết, chỗ này có rất nhiều món ăn nổi tiếng. Hiếm khi mới ghé qua một lần, không nếm thử sao được? Hơn nữa, ngươi còn mang theo bằng hữu, lỡ như bằng hữu của ngươi muốn ăn thì sao?"Nếu đổi lại hắn nói lời này với người khác, họ có thể cảm thấy mềm lòng mà đồng ý. Nhưng Tằng Khả Ny là ai? Cô từ trước đến nay không thèm để ý, nhưng quả thực câu hỏi cuối lại làm khó cô. Cô quay đầu nhìn Dụ Ngôn, ánh mắt càng thêm uy nghiêm lại mang thêm vài phần thăm dò ý kiến, lông mày càng nhíu chặt. Dụ Ngôn vừa rồi nhìn thấy rõ ràng nam nhân được gọi là "Trình luật sư" kia lúc nhìn thấy Tằng Khả Ny, ánh mắt tràn đầy vui vẻ cùng yêu thích.
Hắn thích Tằng Khả Ny, việc này không còn nghi ngờ gì nữa. Trong nháy mắt, Tằng Khả Ny siết chặt tay nàng. Ánh mắt không dao động nhìn rất nghiêm túc, tựa hồ còn có chút mong đợi không dễ phát hiện. Nhìn vào mắt Tằng Khả Ny, Dụ Ngôn chậm rãi gật đầu. Sớm muộn gì cũng sẽ công khai, không cần thiết phải kéo dài những chuyện như thế này. “Thực xin lỗi.” Tằng Khả Ny giãn mày đối diện với ánh mắt mong đợi của nam nhân trước mặt. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hai người kia, cô nâng hai tay đang nắm với Dụ Ngôn, môi khẽ cong "Đây là người yêu của ta. Lúc nãy ta đến đây với nàng. Bây giờ cũng định cùng nhau về." Khi Tằng Khả Ny nói những lời này, cô luôn giữ ý cười nhàn nhạt, ngữ khí ôn hòa hơn, cũng có sức thuyết phục hơn trước. Sau khi nghe xong, hai người kia không khỏi kinh ngạc, cũng không có lý do gì giữ lại Tằng Khả Ny nữa. “Ngại quá, là ta đường đột. Thực xin lỗi, Tằng luật sư, hai người cứ tự nhiên.” Trình Hạo Thiên là người phản ứng đầu tiên. Hắn kéo Hạ Tường vẫn đang sững sờ sang một bên để nhường đường, nhưng ánh mắt hắn lại khóa chặt vào Tằng Khả Ny. Hy vọng có thể nhìn thấy một chút giả vờ trên gương mặt cô. Nhưng tiếc là sự dịu dàng của Tằng Khả Ny tuy không rõ ràng, nhưng là chân thật. Đây là điều mà hắn chưa từng thấy qua. “Cám ơn.” Tằng Khả Ny cảm ơn rồi nắm tay Dụ Ngôn rời đi. Những tiếng ồn ào cuối cùng cũng trở lại bên tai. Dụ Ngôn mỉm cười, nhìn cô nói: "Vừa rồi người kia thích ngươi, ngươi biết không?" “Ta biết.” Ngón cái của Tằng Khả Ny xoa mua bàn tay của Dụ Ngôn. Ngoài kia càng ồn ào, những cử chỉ động chạm này càng thêm rõ ràng. Sau vài giây, cô nhìn Dụ Ngôn cười khẽ: “Nhưng những thứ này đều không liên quan đến ta. Ta đã kết hôn rồi, không phải sao?" Lúc này, Dụ Ngôn chỉ muốn lập tức tháo khẩu trang xuống, muốn nghiêm túc hỏi lại Tằng Khả Ny, thật không hối hận sao? Không thử một lần yêu đương, cứ như vậy đem quãng đời còn lại buộc chung với mình sao?
Nhưng Dụ Ngôn không thể hỏi nửa lời. Tằng Khả Ny chưa bao giờ hành sự lỗ mãng, mọi thứ cô quyết định đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Ngay cả khi đối mặt với kết quả không thể đoán trước cũng có cách giải quyết.
Cuối cùng, Dụ Ngôn chỉ cười đáp lại, "Ân, đúng vậy." Hy vọng ngươi sẽ không hối hận, sau này sẽ không rời bỏ ta. Nếu một ngày nào đó, chúng ta sinh ra ràng buộc, có tình cảm với nhau, vậy đó sẽ là kết quả mối quan hệ của chúng ta. Nếu cái gì cũng không có, thì cũng không sao, không có tạp niệm, bình yên làm bạn bên nhau cả đời. Trở lại khách sạn, Tằng Khả Ny bảo Dụ Ngôn đi tắm trước, còn cô ngồi vào bàn đọc biên bản cuộc họp hôm nay một lát. Lúc Dụ Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, Tằng Khả Ny mới ung dung cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tiếng nước từng giọt róc rách vang lên, rơi xuống sàn phòng tắm. Thậm chí còn đập nhẹ vào tấm kính mờ ảo. Bởi vì cửa kính của phòng tắm đóng chặt, tiếng nước có chút mơ hồ. Nhưng qua tấm kính thủy tinh vẫn mơ hồ hiện lên thân ảnh thon gầy yểu điệu. Dụ Ngôn dựa vào đầu giường nhìn vài giây rồi mới dời tầm mắt sang chỗ khác, lặng lẽ chờ đợi. Nàng gối đầu lên, từ ngày nàng nói muốn cân nhắc quan hệ này, nàng đã thử tưởng tượng có một ngày như vậy. Nàng nghĩ nàng sẽ hối hận, nàng nghĩ nàng sẽ viện cớ nào đó để trốn tránh ngày này đến, trốn tránh mối quan hệ này, trốn tránh việc cùng Tằng Khả Ny chung chăn gối. Nhưng đến thời khắc này nàng mới biết, nàng vô cùng bình tĩnh. Vừa rồi còn cho phép Tằng Khả Ny nói ra quan hệ của hai người. Như vậy tương đương với rất nhiều chuyện, nàng cũng đồng ý. Tằng Khả Ny tắm rửa dường như có chút lâu, lâu hơn so với lần ở Dụ gia. Dụ Ngôn có chút buồn ngủ ngẩng đầu lên thì thấy Tằng Khả Ny chậm rãi bước ra, tóc dài vẫn còn ẩm ướt. “Dụ Ngôn, buồn ngủ không? ngươi ngủ trước đi.” Tằng Khả Ny đi tới, nhẹ giọng hỏi. Không chỉ cơ thể được tắm nước nóng, mà cả giọng nói cũng giống như được rột rửa đi vài phần lạnh nhạt. Cô vẫn trong bộ váy ngủ màu trắng thoát tục, vải lụa ôm lấy cơ thể mềm mại, mất đi chút lạnh lẽo ban ngày, lại thêm vài phần mê người phong nhã. “Không buồn ngủ, ta muốn đợi ngươi.” Dụ Ngôn cười cười, thay cô nâng chăn lên. “Khả Ny, sao ngươi tắm lâu vậy? Còn lâu hơn lần ngươi tắm ở nhà ta." Tằng Khả Ny vốn muốn dời lực chú ý vì thời khắc cùng nàng chung chăn gối. Nhưng vừa mới lên giường nghe xong câu hỏi này tay liền nắm chặt góc chăn, mím môi nói: "Không có gì, có lẽ là ta không chú ý thời gian." Dụ Ngôn nhìn thấy Tằng Khả Ny nằm xuống, nàng cũng đặt gối nằm xuống. Khoảng cách hai người chỉ cách hai bàn tay, là lúc Tằng Khả Ny lên giường cố ý để lại khoảng cách. "Buổi sáng ra ngoài bận rộn cả ngày, ngủ sớm một chút." Dụ Ngôn nói, nhìn Tằng Khả Ny cũng đang nằm nghiêng trước mặt mình. “Mấy ngày nay ta có họp, sẽ cố gắng trở về ăn cơm với ngươi. Nếu chán thì nhắn tin cho ta.” Tằng Khả Ny cảm thấy áy náy, đến lúc này mới biết được mình là đang để Dụ Ngôn ở khách sạn một mình mấy ngày nay. “Bây giờ ngươi mới biết ngươi phải đi họp sao? Dụ Ngôn không khỏi khẽ cười. "Xin lỗi..." Tằng Khả Ny nhẹ nhàng nói, hơi nâng người tới bên cạnh bàn đầu giường. "Ngươi muốn về cũng không sao, ta có thể..." “Này, không cần.” Dụ Ngôn nghiêng người cắt ngang lời của Tằng Khả Ny. Ngăn cô lấy điện thoại, trên mặt có chút muốn cười, đem tay cô kéo lại, lại cùng nhau nằm xuống, trách móc một chút: "Ngươi vì sao vừa nói liền muốn làm luôn vậy? Ta có nói muốn về sao? Đến cũng đã đến rồi, nên ở lại." Tằng Khả Ny vẫn bất động nhìn Dụ Ngôn, liền thấy nàng nâng người lên tắt đèn chùm, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ ảo bên cạnh giường. Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm cả một vùng nhỏ, vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt của nhau, nhu hòa lại xinh đẹp. “Vậy muốn tìm ta thì nhắn tin cho ta, ta sẽ cố gắng trở về.” Tằng Khả Ny thì thào nói, hàng mi dài khẽ run lên, giống như cánh bướm đang bay, thu hút sự chú ý của người khác. “Được, ngủ đi, ngủ ngon.” Dụ Ngôn cười nói. Nàng lại nhìn lướt qua khuôn mặt Tằng Khả Ny, nhớ tới câu nói "người yêu" ở chợ đêm, nhắm mắt đem từng hành động sau khi kết hôn của Tằng Khả Ny lướt qua trong đầu. Cuối cùng khóe môi nở nụ cười nhạt, dần dần chìm vào giấc ngủ. Vẻ đẹp của Dụ Ngôn không phải kiểu kiêu ngạo, nhưng là kiểu ôn hòa như tính tình của nàng. Vẻ mặt nàng trong giấc ngủ yên tĩnh lại thanh thản, ánh sáng của đèn ngủ giống như phủ lên ngũ quan của nàng một lớp vàng rực rỡ, đẹp đến không chân thực. "Ngủ ngon." Người yêu của ta, Tằng Khả Ny thầm nói trong lòng.
CHƯƠNG 18 Không khí buổi sáng luôn sảng khoái hơn ban đêm, cũng xua tan mệt mỏi trong không khí. Tằng Khả Ny vẫn còn buồn ngủ mím mím môi, hít sâu một hơi. Trong không khí giống như có chút mùi hương trước đây chưa từng có. Cô mở mắt ra, trước mặt cô là người đêm qua cùng cô chìm vào giấc ngủ, Dụ Ngôn. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt mềm mại của Dụ Ngôn, mái tóc xoăn đen xõa dài trên gối và vai nàng, khóe môi cong cong, không rõ ràng nhưng thực nhu hòa. "Nằm mơ sao? Có phải là mơ một giấc mơ thực đẹp hay không..." Tằng Khả Ny mỉm cười lẩm bẩm, vươn tay đến gương mặt của Dụ Ngôn thì dừng lại. Bàn tay thon gầy nắm chặt lại, giống như đang vuốt ve khuôn mặt của Dụ Ngôn, từ tai xuống cằm của nàng. Hai tay rõ ràng là chạm vào không khí, nhưng lại giống như đã chạm nào nàng. Cẩn thận từng li từng tí, không dám làm nàng thức giấc. Người trước mặt bỗng nhíu mày, Tằng Khả Ny nhanh chóng thu tay về, nhắm mắt lại, nụ cười cũng biến mất. Cô cảm giác được Dụ Ngôn cử động, có tiếng thở ra nhẹ nhàng truyền đến, cô cũng phối hợp nhẹ nhàng cử động, từ từ mở mắt ra. “Chào buổi sáng, Khả Ny.” Dụ Ngôn lười biếng chào hỏi, lại vùi mặt vào trong gối, hai tay cầm chăn bông nâng lên, cơ hồ muốn ngủ tiếp. “Chào buổi sáng, ta dậy đi gọi bữa sáng, chút nữa sẽ gọi ngươi.” Cơn buồn ngủ của Tằng Khả Ny từ từ biến mất. Lúc này trông cô tinh thần phấn chấn hơn Dụ Ngôn rất nhiều. Thấy Dụ Ngôn nhắm mắt lại "Ân" một tiếng, Tằng Khả Ny nhẹ nhàng nhấc chăn rời giường. Cô bước đến cửa sổ, mở rèm để tràn ngập ánh sáng vào phòng. Sau đó nhìn lại Dụ Ngôn đang ngủ quay lưng về phía cô, khóe môi tràn ngập ý cười. Tằng Khả Ny trước tiên gọi điện kêu người mang bữa sáng vào phòng rồi mới đi tắm rửa thay quần áo. Người phục vụ bưng bữa sáng lên, Dụ Ngôn cũng ý thức được mà xuống giường, tắm rửa xong Tằng Khả Ny đã bày biện xong bữa sáng đang ngồi chờ nàng. Bữa sáng là bánh bao hấp với sữa đậu nành, Tằng Khả Ny nhớ rõ Dụ Ngôn rất hay ăn món này. Cô đưa đũa qua, nói: "Dụ Ngôn, tiệm bán bánh bao hấp này cũng là do người khác giới thiệu, ngươi nếm thử xem có ngon không." Bánh bao hấp nhỏ nhắn nhưng đầy đặn vẫn còn đang bốc khói. Dụ Ngôn cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng, cắn vào lớp da mềm mại, mùi thơm của thịt lập tức tràn ra. Ăn xong một cái, nàng cong mày cười, khen ngợi: "Cái ta thường ăn có hai vị, nhưng mà cái này cũng thực ngon."
Khóe môi Tằng Khả Ny cong lên, gắp một cái đến trước mặt Dụ Ngôn, cười nói: "Thích thì ăn thêm đi, ăn không đủ thì nói với ta." Cô cúi đầu nhấp một ngụm sữa đậu nành, vị ngọt từ miệng truyền đến tim.Vô số lần cô vì Dụ Ngôn mà vui vẻ, cho dù người nàng chọn không phải cô, cũng sẽ vì vậy mà vui vẻ. Nhưng đến bây giờ cô mới hiểu ra, khi Dụ Ngôn vì cô mà cười, đó mới là hạnh phúc đích thực. Dụ Ngôn vừa ăn vừa nhìn bộ dáng ăn uống tao nhã của Tằng Khả Ny. Tằng Khả Ny cầm cái bánh bao ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm sữa đậu nành, tay kia thì cầm văn kiện, dùng ngón tay trắng nõn sạch sẽ chậm rãi lật qua. Dụ Ngôn đột nhiên cảm thấy khi Tằng Khả Ny ở cùng nàng, tuy không nhiệt tình, nhưng ít nhiều cũng không có cảm giác lạnh nhạt. Dụ Ngôn gắp một cái bánh bao khác lên, hỏi, "Khả Ny, hôm qua ngươi họp cái gì? Có vẻ được giới thiệu rất nhiều muốn ngon ở đây a." Lúc thì chợ đêm lúc thì bữa sáng. Có lẽ đến bữa trưa hôm nay cũng có người giới thiệu. Tằng Khả Ny tiện tay đóng tập tài liệu rồi đặt sang một bên, bình tĩnh đáp: "Họp thì tất nhiên là không thể trốn, chỉ là lúc giải lao mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm một chút, vừa hay có người giới thiệu vài món ăn ở đây." “Ngươi cũng có thể cùng người khác nói chuyện phiếm?” Dụ Ngôn có chút kinh ngạc. Tằng Khả Ny có thể cùng người không quen nói vài câu đã là rất tốt rồi, cô còn có thể cùng người khác nói chuyện phiếm sao? Tằng Khả Ny liếc nàng một cái, lãnh đạm nói: "Mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm thì bắt buộc ai cũng phải nói sao? Ta có thể ngồi nghe."
Dụ Ngôn không nhịn được mà khẽ cười một tiếng. Đây rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, nhưng nghe có vẻ như không có gì là không đúng. Mọi người nói chuyện phiếm, luôn có người không thích chủ động nói, thỉnh thoảng mới trả lời vài câu, còn lại là đứng ngoài nghe. Tằng Khả Ny hẳn là ví dụ điển hình cho kiểu người này. "Nếu vậy thì mấy ngày tới việc gọi đồ ăn giao cho ngươi. Cố gắng đừng gọi đồ ăn có nhiều calo, ăn như đêm qua là không nên." Đồ ăn ngon thì ngon thật, nhưng nếu nàng ăn nhiều mà không tiêu hóa tốt thì xong đời. “Được.” Tằng Khả Ny chân thành đồng ý. Sau đó nhẹ hất cằm nói: “Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon". Dụ Ngôn nhìn vào ánh mắt có chút ôn nhu của Tằng Khả Ny. Lại nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai nam luật sư, còn có ánh mắt nghiêm túc hỏi nàng. Dụ Ngôn hiện ra môt ý nghĩ đã cắm rễ trong lòng nàng từ tối hôm qua tới giờ. “Khả Ny, nếu ngươi muốn công khai mối quan hệ của chúng ta, thì cứ công khai đi.” Dụ Ngôn đặt đũa xuống, nhẹ giọng nghiêm túc nói, “Không chỉ là tình huống tối qua mà thôi, chúng ta có thể tự nhiên hơn. Nếu ngươi muốn công khai, ta sẽ không có ý kiến." Tằng Khả Ny nhìn nàng thật sâu, như muốn nhìn thấu tâm tư trong lòng nàng, "Sao đột nhiên lại nói như vậy?" Dụ Ngôn mỉm cười, mím mím môi, giữ nguyên độ cong của khóe môi. Cuối đầu một lúc, sau đó ngẩng đầu lên cười với Tằng Khả Ny, "Dù sao cũng không có đường lui, đúng không? Ta không định giấu giếm cả đời, vậy thì cứ công khai đi." Quả thực không có đường lui, Dụ Ngôn cười tự nhiên mà ấm áp. Từ lúc hai người đăng ký kết hôn đã không còn đường lui, cho dù là nàng hay Tằng Khả Ny cũng vậy. “Ăn sáng trước đi, chuyện này nói sau.” Không ngờ Tằng Khả Ny không trực tiếp đáp ứng, chỉ là ánh mắt của cô có chút lạnh nhạt. Những lời của Dụ Ngôn đã gợi lại điểm bắt đầu của mối quan hệ này. Hai người vẫn chưa ăn ý tự nhiên như một cặp tình nhân. Ngay cả việc Dụ Ngôn đồng ý công khai cũng chỉ vì không có đường lui. Bắt đầu từ khi nào, việc hai người làm không còn theo mong muốn của bản thân? Tằng Khả Ny đột nhiên bắt đầu tự hỏi, mình đề nghị kết hôn là đúng hay sai? Dũng khí nhất thời đó, là đúng hay sai đây? Nhưng khi nhìn Dụ Ngôn vén mái ra sau tai, vẻ mặt bình tĩnh, ánh nắng chiếu lên nửa khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng người, cô lại xua tan đi tia lo lắng vừa rồi. Đúng hay sai hiện tại còn chưa biết, Tằng Khả Ny chỉ biết thời gian sau này còn rất dài. Dụ Ngôn còn có rất nhiều thời gian để quyết định ở lại hay rời đi. Chỉ cần Dụ Ngôn muốn, cô đều nguyện ý chấp thuận. Ăn sáng xong, Tằng Khả Ny thu thập tài liệu đi họp, còn Dụ Ngôn tiếp tục ở trong khách sạn. Hiện tại nàng không có ý muốn đi ra ngoài, lần này ra ngoài tuy nói là thư giãn, nhưng thật ra là để phát triển quan hệ giữa hai người. Tằng Khả Ny là như thế, nàng cũng vậy. Nếu mối quan hệ này được công khai, Dụ Ngôn có thể hình dung ra sự kinh ngạc cùng vui mừng của ba mẹ mình. Đúng vậy, là vui mừng. Nàng và Tằng Khả Ny từ nhỏ đã được an bài cùng một chỗ, khi còn bé còn chưa hiểu, nhưng nghĩ lại, tự nhiên có thể thấy rõ ý đồ của hai vị trưởng bối. Giờ dù có đi một vòng, hai người vẫn ở chung một chỗ, ít nhất cũng thỏa lòng mong mỏi của ba mẹ. Việc này chứng tỏ tất cả những trải nghiệm từ khi sinh ra đến khi kết hôn đều không hư ảo, nàng và Tằng Khả Ny là duyên phận ở bên nhau. Dụ Ngôn uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, nhìn ánh nắng chiếu vào hộp đồ ăn trống rỗng, nàng không khỏi mỉm cười, nụ cười có chút chua xót, chỉ là rất nhanh liền biến mất. Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chuyện đã đến nước này rồi, cũng không có cách nào quay lại. Đang nghỉ giữa buổi, Tằng Khả Ny đi đến phòng ăn lấy một cốc nước nóng. Bởi vì người bên ngoài tốp ba tốp năm tụ hội cùng một chỗ, cô dựa vào cửa phòng nhìn đi qua. Ánh mắt giống như nhìn về phía đồng nghiệp, nhưng cũng giống như đang nhìn ở khoảng không vô định. "Tằng luật sư." Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên ở gần, Tằng Khả Ny ghé mắt nhìn nghiêng, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: "Trình luật sư." Người tới là Trình Hạo Thiên, sau khi chào hỏi, cũng đi lấy một ít nước nóng, còn có mùi trà nhàn nhạt. Tằng Khả Ny mím môi, xoay người nói: "Thời gian nghỉ ngơi sắp hết rồi, ta đi trước" dứt lời liền xoay người chuẩn bị rời đi. “Đợi đã, Tằng luật sư.” Thanh âm của Trình Hạo Thiên có chút khẩn trương, gọi Tằng Khả Ny lại. “Có chuyện gì vậy?” Tằng Khả Ny quay đầu nhìn, sắc mặt lạnh như băng, ngón tay sạch sẽ vòng qua trong cốc, nước trong cốc vẫn còn ấm. Chỉ đơn giản như vậy thôi, Tằng Khả Ny cũng đủ khiến bao người ngừng chân dừng lại. Cô không biết trong lúc lơ đãng đã vô tình thu hút bao nhiêu ánh mắt của bao người, lại để cho bao nhiêu người rung động. "Chuyện tối hôm qua, ta thực xin lỗi. Ta không biết ngươi đã kết hôn rồi. Lúc trước còn thường làm cho ngươi khó xử." Trình Hạo Thiên không phải là người cố chấp. Chỉ cảm thấy tiếc một chút, nhưng có thể đổi lại một chút dịu dàng từ Tằng Khả Ny cũng cảm thấy đáng giá. “Không sao.” Tằng Khả Ny đáp: “Ta không để bụng.” Câu nói này có thể nói là vừa làm hắn đau buồn mà cũng vừa làm hắn nhẹ nhõm. Đau buồn chính là nhiều lần đối xử tốt với cô như vậy mà chưa được cô để vào trong măt, nhẹ nhõm chính là Tằng Khả Ny không trách hắn đắc tội. Đã kết hôn, tức là đã quen biết được một thời gian rồi. Rõ ràng là lúc hắn sốt sắng muốn theo đuổi Tằng Khả Ny, tâm tư của Tằng Khả Ny đều đặt ở người yêu hiện tại. Sau khi nghĩ đến chuyện này, Trình Hạo Thiên chỉ cảm thấy mình khóc cũng không ra nước mắt. “Vậy thì tốt rồi, nhưng cô không tiết lộ chuyện này hẳn là có lý do. Vậy ta có cần phải giữ bí mật không?” Trình Hạo Thiên không dám nghĩ tới nữa, nhanh chóng mở chủ đề, hi vọng cuối cùng hắn có thể làm gì đó cho Tằng Khả Ny. Dù là chỉ giúp giữ bí mật cũng được. Nói đến việc giữ bí mật ... "Không chỉ là tình huống tối qua mà thôi, chúng ta có thể tự nhiên hơn. Nếu ngươi muốn công khai, ta sẽ không có ý kiến." Những gì Dụ Ngôn nói vào buổi sáng lại vang lên trong tâm trí của Tằng Khả Ny, cô mím môi, trong đôi mắt luôn lãnh đạm rơi xuống một màu sắc nhu hòa, nói: "Tùy ngươi." “Được, nếu sau này có người muốn theo đuổi ngươi hay đùa giỡn với ngươi, ta sẽ liền tùy cơ ứng biến.” Trình Hạo Thiên mỉm cười, hắn nghĩ, Tằng Khả Ny có lẽ không thích người xung quanh bàn tán về mình, hoặc là chưa sẵn sàng công khai. “Được.” Tằng Khả Ny lễ phép gật đầu, nhìn thấy từ xa có người vẫy tay với cô và Trình Hạo Thiên quay lại họp, hai người liền ngừng tán gẫu. Chỉ là khi Tằng Khả Ny giơ tay nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra cái gì đó. Tranh thủ còn mấy phút đồng hồ, cô lấy điện thoại ra, bắt đầu đặt bữa trưa, địa chỉ nhận hàng là khách sạn cùng số phòng hai người đang ở.
CHƯƠNG 19 Tằng Khả Ny có tổng cộng năm ngày họp. Năm ngày này, Dụ Ngôn chủ yếu ở khách sạn xem kịch bản, ít khi ra ngoài. Dù gì Tằng Khả Ny cũng đã sắp xếp ổn thỏa một ngày ba bữa. Nàng lại có ít chuyện cần phải dùng máy tính để xử lý, cộng thêm việc xem kịch bản mất nhiều thời gian nên nàng không ra ngoài. Trong mấy ngày này, Phan Gia Văn không liên lạc với nàng, ít nhất là không có công việc chính thức. Nhiều nhất cũng chào hỏi nàng hai ba lần trên WeChat. Sau đó cùng nàng tán gẫu về hai người mới mà công ty vừa ký kết, vô tình hoặc cố ý để nàng chú ý trên Weibo hơn. Dụ Ngôn nghe vậy chỉ mỉm cười, hiện tại công ty cũng chưa xác định nàng có gia hạn hợp đồng nữa hay không. Lúc này tìm người dự phòng là điều dễ hiểu. Tốt nhất là nàng gia hạn hợp đồng, nếu không gia hạn hợp đồng, công ty cũng có thể dùng sức ảnh hưởng của nàng để lôi kéo thêm người mới. Hiện tại vẫn đang trong thời gian hợp đồng, Dụ Ngôn không thể không để ý. Khi Tằng Khả Ny dự cuộc họp cuối cùng, Dụ Ngôn đang ở trong khách sạn cân nhắc xem có nên đi ra ngoài chơi hay không. Nàng còn đắn đo suy nghĩ thì màn hình điện thoại sáng lên, tên trên màn hình là Tạ Tuyết. Đã nhiều ngày không liên lạc với Tạ Tuyết, Dụ Ngôn liền vui vẻ trả lời điện thoại. “Lâu rồi không gặp đại minh tinh a.” Tạ Tuyết vừa mở miệng đã tràn đầy trêu chọc. "Lâu rồi không gặp? Nhưng mà ta đếm chỉ có mấy ngày thôi". Dụ Ngôn bật cười, nàng ngồi vào bàn nơi nàng làm việc mấy ngày nay, tay trái cầm điện thoại để nói chuyện, ngón tay phải thì vẫn để trên máy tính gõ phím. “Nữ thần của ta ơi, đã gần hai tuần rồi đấy, không phải sao?” Tạ Tuyết tức giận nói, nghe như cô đang đi dép lê trong nhà, tiếp tục nói: “Từ khi cùng Tằng đại luật sư ăn bữa cơm kia thì không còn nghe tin tức gì nữa. Mau thành thật khai báo, hiện tại đã đến mức độ nào rồi?" Sau khi cô biết hai người này đã kết hôn, cũng biết rõ Tằng Khả Ny muốn phát triển mối quan hệ này. Cho nên cô mới để hai người này dành thời gian cùng không gian ở chung nhiều hơn. Nếu không thì lúc Dụ Ngôn kết thúc công việc trở về thành phố B, bọn họ đã hẹn nhau đi mua sắm hoặc đi dạo phố rồi. Cô đã không liên lạc với Dụ Ngôn nhiều ngày như vậy. Mà Dụ Ngôn cũng không liên lạc với cô. Việc này làm cho trong lòng cô không khỏi suy đoán, hẳn là có tiến triển đi? Dụ Ngôn lại cười, nói: "Làm gì có mức độ hay không mức độ? ngươi không phải không biết quan hệ giữa bọn ta là như thế nào." “Nhận tiện nói đến, hai người không định tiến triển sao?” Tạ Tuyết mở tủ lấy cốc, vừa rót trà vừa nói, “Hiện tại hai người như vậy, sớm muộn gì cũng phải đi cùng một đường như những người khác thôi. ngươi hiểu ý ta là gì mà." Dụ Ngôn tất nhiên hiểu ý tứ của cô, khi ba mẹ hai bên gia đình biết họ đã kết hôn thì đương nhiê thuận theo tiếp đó là vấn đề sinh con. Việc này còn phải xem xét tính chất công việc cùng tình hình của hai người lúc đó.
Nhưng nói việc này hiện tại còn quá sớm. Dụ Ngôn cầm chuột trong tay phải nhấn lưu dữ liệu, mơ hồ trả lời: "Ta biết, nhưng việc này hiện tại nói là còn quá sớm." "Ngươi giữ trong lòng tự quyết định là được, cho đến lúc đó không phải cuống tay chân." Tạ Tuyết khuyên nhủ, trở lại phòng khách uống trà, định tiếp tục xem TV. Lúc này, Dụ Ngôn đột nhiên nói, "Tạ Tuyết, mình cùng Khả Ny đi công tác. Mấy ngày nay ngoại trừ ngươi ấy đi họp thì bọn ta đều ở cùng nhau." Mấy ngày nay, các cuộc họp của Tằng Khả Ny chiếm phần lớn thời gian, nhưng khi trở về cô sẽ ở cùng với Dụ Ngôn. Tuy chủ yếu là xem xét nội dung cuộc họp, nhưng có thể coi là ở chung. Hơn nữa Tằng Khả Ny cũng tỉ mỉ chu đáo, Dụ Ngôn căn bản không cần ra ngoài, mỗi ngày đều trong khách sạn dùng máy tính xử lý vài việc cùng xem kịch bản. Tạ Tuyết vừa ngồi trên ghế sô pha, vốn định chân này vắt lên chân kia, nghe nàng nói xong liền dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Ngừng một chút, cô đột nhiên bật cười: "Tình huống như vậy là ý gì a? Tiến triển cấp tốc sao? Nói mau, một phòng một giường sao?" Tạ Tuyết cảm thấy mình bị tiến triển của Dụ Ngôn dọa sợ. Dù sao thì Dụ Ngôn lúc trước đừng nói đến chuyện kết hôn, nàng nói có người yêu thôi cũng sẽ khiến cô bị dọa. Không biết Tằng Khả Ny đã nói gì, khiến cho nàng đồng ý kết hôn cũng thôi đi, hiện tại còn đem mối quan hệ này từ từ tiến triển. Tạ Tuyết luôn không thích hôn nhân chớp nhoáng như vậy, mà hoàn cảnh của hai người này cũng giống như cuộc hôn nhân này. Cả hai không có tình yêu nhưng lại kết hôn vì một lý do nào đó. Nhưng bây giờ nhìn lại, việc này tốt hơn việc Dụ Ngôn một thân một mình, nếu có nhớ lại chuyện cũ thì sẽ có dũng khí hơn nhiều. Hơn nữa, Tằng Khả Ny có thể có mưu đồ khác. Dụ Ngôn thở dài, khẽ cười nói: "Ta với nàng dù chưa kết hôn cũng vẫn là nữ nhân. Ở chung một phòng có gì kỳ quái? Hơn nữa, mình cũng đã đồng ý sau này sẽ cùng một chỗ, có một số việc không thể tránh khỏi. May mà bọn ta khá hợp nhau, ngươi ấy rất tốt." “Nghe như vậy có vẻ không tệ nha.” Tạ Tuyết cười cười, trong lòng rất vui mừng vì Dụ Ngôn. Dụ Ngôn tắt máy tính, đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn bầu trời trong xanh, thoáng chốc trong lòng nàng giống như cũng bao la như vậy. Vô dục vô cầu, vết cắt của quá khứ trong tim nàng dần bị xóa mờ theo làn gió. Ngón tay nàng nhẹ lướt qua khung cửa sổ, rồi từ từ trượt xuống dãy nhà cao tầng phía xa, thanh âm có chút mù mịt: "Kỳ thực, hẳn chúng ta đều không cân nhắc đến những chuyện sau này, mà chỉ mong muốn có người cùng bầu bạn. Nhưng lại không muốn quen thêm nhiều người, phải chọn ra một người phù hợp với ta, dốc lòng vun đắp tình cảm rồi cuối cùng bao nhiêu ước vọng cũng trôi theo mây gió. Cho nên, ta với nàng cùng một chỗ là thích hợp nhất." Hôn nhân không có tình yêu có thể không có nhiều người mong muốn, nhưng không thể phủ nhận thời hạn lại dài hơn bình thường một chút. Có một người cũng ngươi quen thân, những quan điểm ngươi đưa ra nàng có thể sẽ không đồng ý nhưng cũng sẽ không phản đối. Công việc nàng có trở ngại cũng có thể tâm sự với ngươi. Cuộc sống này có gì không tốt? Dụ Ngôn không nghĩ ra được lý do nào để từ chối, nhưng nhiều hơn còn có chút tán thành với ý kiến của Tằng Khả Ny. Nàng không còn đủ sức lực đi tạo dựng niềm tin vào ai đó, rồi lại nhìn nó sụp đổ. “Dụ Ngôn, ngươi nghĩ như vậy sao?” Tạ Tuyết nghiêm túc hỏi. Xem ra những gì Tằng Khả Ny nói, tám chính phần đã đánh trúng những gì Dụ Ngôn nghĩ nên nàng mới đồng ý kết hôn. “Ân” Dụ Ngôn đóng cửa sổ không cho gió lùa vào, sau đó cười nhẹ: “Ngươi yên tâm, ta với nàng hiện tại không có vấn đề gì cả. Chờ lúc về có thời gian chúng ta lại hẹn nhau.” Tạ Tuyết cảm thấy Dụ Ngôn không muốn tiếp tục nói đề tài này. Lên tiếng đều là muốn chuyển đề tài sang chỗ khác. Hôm nay là ngày họp cuối cùng. Những người từ nhiều sở sư vụ khác nhau đã nhanh chóng quen thân. Bây giờ vừa tan họp đã tập trung lại thảo luận xem buổi tối có nên tụ tập hay không. Bộ dáng ai ai cũng đều như nói chuyện bao nhiêu cũng không đủ. Tằng Khả Ny cầm tập tài liệu trên tay, đằng sau truyền đến thanh âm phấn khích của Lý Văn Kiêu: "Này Lão Hạ, đêm nay không say không về. ngươi quen thuộc ở đây, mau tìm chỗ nào đi ăn đi." "Không thành vấn đề. Muốn ăn tối hay ăn khuya? Thành thật mà nói, ở chỗ chúng ta mấy món ăn khuya là nổi tiếng nhất a. Ngày mai mấy người rời đi rồi. Tối nay nói thế nào cũng phải đưa mấy người đi ăn ngon một bữa a." Hạ Tường lập tức phụ họa theo, Tằng Khả Ny từ phía trước nghe tiếng hai người này truyền đến, hẳn là đang đứng gần nhau. Lại truyền đến một giọng nữ cười nói: "Mấy lão gia các người đúng là nghĩ gì làm nấy, nữ nhân chúng ta phải giữ dáng, được không? Đi ăn với mấy người thả ga nhỡ béo lên một vòng thì ai chịu trách nhiệm cho chúng ta đây?" Mấy nhân viên nữ đi theo bật cười, cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, ai chịu trách nhiệm đây?" Lúc này, Trình Hạo Thiên cười nói: "Ai đề nghị thì người đó chịu trách nhiệm." Ngoại hình hắn ưa nhìn, so với đồng nghiệp cùng ngành được coi là quý ông độc thân. Hắn nói xong không biết ai lại phụ họa theo, đột nhiên nói: "Vậy thì tốt quá rồi, ngươi chỉ cần phụ trách Tằng luật sư là được, còn mấy người đẹp này để chúng ta phụ trách a." Trong đám người vang lên một tràng cười, Tằng Khả Ny đột nhiên dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tối nay ta không đi được. Tư Kỳ, Trần Dật, Văn Kiêu, ba người nhớ chú ý thời gian, đừng quên chuyến bay ngày mai." Mọi người đều biết Tằng Khả Ny luôn lạnh nhạt, nhưng trong khi đang nói đùa, cô đột nhiên xoay người nghiêm túc dặn dò, khiến mọi người có chút chột dạ, không biết có phải cô đang tức giận hay không. Trình Hạo Thiên cảm thấy trong lòng cô hẳn là có chút không thoải mái, bởi vì lần trước ra ngoài đã có giác ngộ, hắn đành mở miệng giảng hòa: "Không sao, Tằng luật sư có việc, chúng ta đi là được rồi. Tằng luật sư về nhà nghỉ ngơi đi, chúng ta lần sau gặp lại." Khóe môi Tằng Khả Ny khẽ giương lên, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ: "Được, mọi người buổi tối đi chơi vui vẻ, ta xin lỗi không thể đi được." Mọi người đồng thanh đáp lại, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Ngoại trừ mấy người trong sở sư vụ Ức Hàm, mấy người khác đều thầm nghĩ trong lòng, mấy người ở Ức Hàm mỗi ngày đi làm đều không sợ bị chết cóng sao? Mọi người đều trở về khách sạn, Tằng Khả Ny lúc trở về vẫn như mấy ngày trước, nhìn không ra mệt mỏi, sắc mặc vẫn là lãnh đạm. Dụ Ngôn đón lấy cặp tài liệu của cô, hỏi: "Khả Ny, thấy mệt thì ngủ một chút đi, còn lâu mới ăn tối." Tằng Khả Ny mở cửa phòng tắm đi rửa tay, để cho nước chảy ra từ kẽ tay. Co hơi cúi người xuống để rửa sạch bọt xà phòng. Hỏi Dụ Ngôn đang dựa vào cửa: "Ân, hôm nay ngươi đã làm gì rồi?" “Cũng không làm gì cả.” Dụ Ngôn nói, “Xem kịch bản một chút, sau đó sắp xếp công việc mấy ngày tới.” Tằng Khả Ny lau khô tay rồi bước ra ngoài, thấy Dụ Ngôn còn đang cầm cặp tài liệu của mình liền đi tới, đi tới bên giường, hỏi: "Lần trước ngươi nói chụp quảng cáo phải không? Quảng cáo cái gì?" Dụ Ngôn mím môi cười, ngồi bên cạnh Tằng Khả Ny thở phào nhẹ nhõm, "Là điện thoại chuẩn bị ra mắt ra thị trường. Trước đó đã lên kế hoạch từ lâu, hai ngày nữa là đến ngày chụp, vừa vặn ngày mai về." Tằng Khả Ny gật đầu, nhớ tới mấy ngày nay không thể cùng Dụ Ngôn đi ra ngoài. Đêm nay có nhiều thời gian như vậy cũng không thể cứ ở trong khách sạn được. Ban đầu cô đưa Dụ Ngôn đến đây là muốn dành nhiều thời gian ở cùng nhau, nghĩ như vậy, cô nhìn Dụ Ngôn hỏi: "Dụ Ngôn, tối nay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, ngươi thấy thế nào?" Dụ Ngôn sửng sốt trong chốc lát, chưa kịp khôi phục vì Tằng Khả Ny chủ động, liền nhìn thấy lông mày của cô hơi nhíu lại, không khỏi buồn cười nói: "Ngươi đây là, mời ta?" Lúc này, lông mày Tằng Khả Ny mới giãn ra, khẽ cong môi: "Xem là như vậy đi, ngươi có đi không?" Tằng Khả Ny rất hiếm khi chủ động mời nàng. Trước đây, có lẽ chỉ toàn Dụ Ngôn chủ động gọi cô cùng đi. Nhưng thời gian gần đây, số lần Tằng Khả Ny chủ động dần dần tăng lên. Kỳ thực cũng không phải nhiều, chỉ là hiện tại quan hệ giữa hai người đã khác, nên cân nhắc nhiều hơn một chút. Dụ Ngôn híp hí mắt, khóe mắt mang theo ý cười, "Đi, tại sao lại không đi chứ?"
CHƯƠNG 20 Được sự đồng ý của Dụ Ngôn, Tằng Khả Ny bắt đầu xem xét tối nay nên mang Dụ Ngôn đi đâu. Ngay cả khi nằm trên giường ngủ một chút, cô vẫn không ngừng suy nghĩ. Dụ Ngôn nghĩ cô đã ngủ rồi, liền với tay tắt điện thoại đi. Sau mấy ngày họp thật sự rất mệt mỏi, trong phòng yên tĩnh, Tằng Khả Ny nghĩ một chút liền mơ màng ngỷ thiếp đi. Có lẽ là do trước khi ngủ cô đang nghĩ về nhiều thứ, cho nên sau khi ngủ cô liền gặp mộng. Trong mộng là khi vẫn học đại học, Dụ Ngôn hẹn cô cùng đến khu ẩm thực gần trường để ăn. Bởi vì nhiều ngày không gặp nhau, ngày đó khóe môi Tằng Khả Ny luôn nở nụ cười, đi theo Dụ Ngôn vào cửa hàng đó. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tử Thiến, nụ cười trên môi cô không còn nữa. Dụ Ngôn nắm tay cô đến chỗ Tử Thiến, cô nhớ rõ ngày thường Dụ Ngôn chỉ mỉm cười lễ phép với người khác, nhưng ánh mắt của nàng ngày đó lại có một tia ấm áp, mỉm cười nói với cô: "Khả Ny, đây là bạn gái ta, Tử Thiến. Hai người đã từng gặp nhau, ngươi có nhớ không?"Tằng Khả Ny biết Dụ Ngôn xa cách cô hơn là vì có Tử Thiến. Cô cũng biết nàng cùng Tử Thiến chung một chỗ từ lâu rồi. Cô cũng nhìn thấy hai người hôn nhau ở góc khuất hành lang. Đến nay cô vẫn nhớ rõ, nhưng cô không nhớ mình đã trải qua ngày hôm đó như thế nào. Cô cố gắng chịu đựng nỗi chua xót trong lòng. Bên cạnh là Dụ Ngôn ôn nhu nhìn Tử Thiến, cô không dám nhìn thêm nữa, cô chỉ nhớ kỹ Dụ Ngôn hạnh phúc ở trong lòng. Ngươi thích ai, ai có thể làm cho ngươi hạnh phúc, cho dù không phải là ta cũng không quan trọng phải không? Nguyện vọng của ta là chỉ cần ngươi hạnh phúc, mà kết cục như vậy còn có rất nhiều con đường dẫn ngươi đến. Chỉ là, ngươi không chọn con đường có ta mà thôi. Giấc mộng này kỳ thực trôi qua rất bình lặng, Tằng Khả Ny khi tỉnh lại cũng rất bình tĩnh. Bởi vì cô từ trước đến nay vẫn luôn giấu kín sóng gió trong lòng. Trong phòng đèn vẫn sáng, Tằng Khả Ny hơi hé mắt. Vốn là đang nằm nghiêng, cô xoay người đối mặt với trần nhà, môi mỏng khẽ mở, theo đó là một tiếng thở dài nhẹ nhàng lười biếng. Cơn buồn ngủ còn vươn lại vì nhìn thấy người bên cạnh mà dần tan biến. "Dụ Ngôn, ta ngủ bao lâu rồi?" Thanh âm của Tằng Khả Ny có chút nhẹ nhàng vì vừa mới tỉnh dậy. Cô chống người dựa vào đầu giường, nhìn thấy Dụ Ngôn đang ngồi ở mép giường. "Bây giờ là tám giờ, nói xem ngươi ngủ bao lâu rồi?" Dụ Ngôn không mang theo bộ dáng trách móc, đưa cho cô một ly nước làm ẩm cổ họng. "Đã lâu như vậy." Tằng Khả Ny uống một hớp nước trong cốc, hơi nhíu mày, hai tay cầm cái cốc đặt lên bụng, thấp giọng: "Thực xin lỗi, ta ngủ quá giờ cơm mất rồi". Ngữ khí của cô trở nên rõ ràng hơn, có vẻ đã tỉnh táo hơn vừa rồi. Dụ Ngôn đưa tay lấy cốc của cô đặt lên bàn cạnh giường, hỏi: "Không phải ngươi nói muốn ra ngoài một chút sao? Vừa vặn chúng ta đi ăn tối luôn." Tằng Khả Ny bắt gặp ánh mắt tươi cười của Dụ Ngôn, mở miệng nói: "Ân, được." Ngủ qua giờ ăn là điều trong cuộc sống có quy tắc của Tằng Khả Ny hầu như chưa bao giờ lệch khỏi quỹ đạo. Nhưng sau khi nghĩ lại, chuyện kết hôn với Dụ Ngôn cũng chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của cô. Cô là ăn cả ngã về không, hoàn toàn không có đường lui. Mọi bước tiến sau này đều là suy nghĩ, đều là lựa chọn chân thật nhất của cô. Đúng hơn là, ngay từ lúc đặt Dụ Ngôn vào trong lòng, quỹ đạo cuộc sống của cô tưởng như không thay đổi, nhưng thật ra đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa.Đã như vậy, vì cái gì không để nó thuận theo tự nhiên đây? Sau khi rời khách sạn, Tằng Khả Ny mang Dụ Ngôn đến một khu phố ẩm thực cách chỗ cũ xa hơn một chút. Dụ Ngôn vẫn ngụy trang đơn giản để đảm bảo không có người qua đường có thể nhận ra nàng. Dòng người đang dần trở nên đông đúc, Tằng Khả Ny kéo Dụ Ngôn đi về phía bên phải, Dụ Ngôn tò mò hỏi: "Khả Ny, ngươi định dẫn ta đi ăn gì?" Tằng Khả Ny đưa mắt quét qua xung quanh một lần. Cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại ở vị trí phía trước, cô nâng cằm nói: "Sắp đến rồi, đi theo ta." Cô biết cửa hàng này là do đồng nghiệp vô tình nhắc đến mấy ngày qua, nhưng vì khu ẩm thực cách xa nơi họp cùng khách sạn nơi mọi người ở nên mấy ngày nay không có ai lui tới. Nhưng mà Tằng Khả Ny đã nhớ rõ địa chỉ cùng tên quán, để hôm nay định chọn một nơi xa khách sạn để ăn. Sau khi hai người vào cửa hàng, cách cửa cửa hàng không xa có một bàn khách vừa rời đi. Người phục vụ đang thu dọn, Dụ Ngôn ra hiệu cho Tằng Khả Ny ngồi vào chỗ đó. Tằng Khả Ny gật đầu, sau đó lập tức đi gọi món. "Khả Ny, gọi món gì?" Dụ Ngôn tháo khẩu trang, rót một tách trà cho Tằng Khả Ny đang ngồi xuống. "Cũng không có gì, chỉ là tiệm niệm khá nổi tiếng." Tằng Khả Ny nhận lấy tách trà nói, "Nghe nói đồ ăn ở tiệm này thiên về ngọt, cũng nhiều người ngoại quốc đến ăn. Hơn nữa không chỉ có món ăn chính, mà còn có phục vụ món ăn khuya."Dụ Ngôn không khỏi bật cười, "Mấy ngày nay rốt cuộc có họp gì không vậy? Sao ta luôn cảm thấy các người chỉ đi tán gẫu về đồ ăn a?" Chẳng trách Dụ Ngôn trêu chọc cô như vậy, những ngày qua ăn cơm ở khách sạn đều do Tằng Khả Ny phụ trách, nàng hoàn toàn chẳng cần làm gì cả. Khi Tằng Khả Ny không thể trở lại ăn cơm với nàng, đến giờ ăn cũng sẽ có phục vụ mang thức ăn đến. Ngay cả khi nàng đang xem kịch bản hoặc nghỉ ngơi xem phim, đồ ăn vặt cũng sẽ được đưa đến không thiếu thứ gì.
Mỗi lần mỗi khác, không có lần nào là đồ ăn giống nhau. Ôn Khinh Hài từ xa vận hành. Khóe môi Khinh Hàn giương lên nói: "Họp là cũng phải họp, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới việc ta nhớ mấy món ăn ở đây. Hơn nữa bọn họ tán gẫu bên tai ta, không muốn nghe cũng khó." Dụ Ngôn cũng cười, là nhân tài trong giới pháp luật, Tằng Khả Ny không chỉ có thành tựu nổi bật, còn có khả năng ghi nhớ cùng tai nghe mắt thấy cũng hơn hẳn người thường. Cho nên, trong đầu Dụ Ngôn hiện lên một phong cảnh, một một nhóm người đang bàn tán, Tằng Khả Ny ung dung lấy điện thoại ra đặt đồ ăn. "Vậy ngươi gọi món gì rồi?" Dụ Ngôn hỏi."Cá nướng, thịt bò nướng, cà tím nướng, thịt bò luộc, canh trứng." Tằng Khả Ny báo cáo từng món một. Sau khi rót cho Dụ Ngôn một tách trà, lại nói tiếp: "Còn có cơm." Đây mà là ăn tối sao? Bữa ăn này ăn xong muộn hơn một chút, Tằng Khả Ny quyết định gộp chung ăn tối với ăn khuya, liền gọi cho Dụ Ngôn một phần thịt bò. Đúng lúc này, người phục vụ đi tới, mang theo bếp nướng đặt ở chính giữa bàn. Cá nướng nóng hổi ngăn cách hai người, giữa hơi nóng bốc lên, Dụ Ngôn cười nói: "Gọi nhiều như vậy, ngươi có ý đồ không muốn ta làm việc đúng không?" Thịt bò nướng và cà tím nướng cũng được mang lên. Dụ Ngôn chỉ kịp nhìn thấy một cái bát và một đôi đũa di chuyển đến lò nướng, trong bát đã có một miếng cá mềm, Tằng Khả Ny ở đối diện nói: "Coi như bồi thường ta để ngươi ở khách sạn mấy ngày nay đi. Mau nếm thử xem." Lí do đưa ra của Tằng Khả Ny luôn nghiêm túc khiến người ta không thể phản bác. Dụ Ngôn cầm bát gắp miếng cá lên ăn, mùi vị có chút khác biệt so với hương vị nàng đã từng ăn, nhưng lại không biết phải diễn tả như thế nào. Lúc rời khách sạn đã là hơn tám giờ, khi đến khu ẩm thực đã gần chín giờ. Hai người ăn xong bữa tối này cũng đã gần mười giờ. Sau khi thanh toán hóa đơn cũng là lúc khu ẩm thực đến giờ cao điểm. Vì có rất nhiều người đến ăn khuya, cũng có nhiều người tranh thủ bày bán mấy gian hàng nhỏ, đêm dài trôi qua nhộn nhịp. Dụ Ngôn hít thở sâu mấy hơi mới đeo đeo khẩu trang lên, đến chỗ Tằng Khả Ny sánh bước. Nghĩ lại bữa tối hôm nay, không khỏi thở dài: "Khả Ny, ta về nhà không dám cân nữa, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?" Chụp quảng cáo đã được lên kế hoạch từ lâu, sau đó còn chụp hình quảng bá cho chương trình thực tế và một bộ phim nữa. Mặc dù chương trình thực tế không có yêu cầu gì, nhưng bên cạnh đội ghi hình của ban tổ chức còn sẽ có những người qua đường, bọn họ chắc chắn sẽ chụp hình lại. Lỡ như mấy ngày này nàng ăn hấp thụ tốt mà béo lên một chút, chẳng phải là xong đời rồi sao? Tằng Khả Ny hiểu được lo lắng của nàng, nhưng nhìn bộ dáng giống như không có chút áy náy nào với hành vi của mình mấy ngày nay. Vẫn là bộ dáng lãnh đạm lạnh nhạt, cô chỉ nhìn Dụ Ngôn rồi nói: "Ăn khuya cũng nên ăn ít đi. Mấy ngày nay đi theo ta đi ăn đúng là không có kế hoạch gì, nhưng lúc trước ngươi đi học thường xuyên ăn khuya cũng không thấy ngươi béo, ta nghĩ không cần phải lo lắng." Thời điểm đó nào có phải là thường xuyên ăn khuya a? Chỉ là vừa vào đại học, chuyển sang môi trường mới nên có chút buông thả. Hẹn Tằng Khả Ny cùng đi mấy quán ăn nhanh gần đó, nhưng cũng chỉ mấy ngày thôi. Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, Tằng Khả Ny vẫn còn nhớ, hơn nữa còn đem ra trêu chọc cô. Dụ Ngôn bất đắc dĩ cười, nói: "Chỉ có mấy ngày thôi, ngươi dám biến tấu thành thường xuyên ăn khuya hả? Biết vậy không rủ ngươi. Lúc đó, Tạ Tuyết còn nói ta tại sao lại dám kéo cái hồ lô như ngươi đi cùng"Thanh âm của nàng bị khẩu trang che khuất đi, nhưng ý cười của nàng vẫn bị Tằng Khả Ny lập tức bắt được. Tằng Khả Ny nắm lấy cổ tay Dụ Ngôn, nhẹ nhàng kéo về phía mình để tránh đứa bé đang đi đằng trước, sau đó nói: "Hồ lô? ta còn tưởng cô ấy luôn gọi ta là khối băng." Tằng Khả Ny khi đó vô tình nghe được Tạ Tuyết gọi mình là khối băng, không ngờ còn có một cái tên khác. Không biết rốt cuộc cô ấy đã đặt cho mình bao nhiêu cái biệt danh. "Thật ra ngươi rất tốt, ít nhất ta cũng không nghĩ có vấn đề gì. Chỉ là tính khí của ngươi có chút nhạt nhẽo, không phải không đặt ai ở trong mắt, cũng không phải kiêu căng ngạo mạn." Dụ Ngôn cũnh không để ý bộ dáng của Tằng Khả Ny. Cũng không biết là do nàng không để ý hay là nhìn mãi thành quen. Nhưng nhớ tới những lời đồn đại trong khoa lúc đó, nàng vẫn không nhịn được mà nói ra. Có một vài lời nói, nói ra từ miệng người không quan trọng thì không để để ảnh hưởng tới chính mình. Nhưng nếu là người mà ngươi luôn để ý, cho dù chỉ là hai ba câu thôi cũng có thể khiến ngươi tràn đầy vui vẻ, hoặc cũng có thể là thống khổ vô cùng. Khoảnh khắc đó Tằng Khả Ny thoáng chốc nhu hòa, trong lòng lặp lại lời nói của Dụ Ngôn. Chỉ cảm thấy giống như rượu ngon đã ủ lâu năm, lúc đầu cảm thấy bình thường, sau đó dư vị mới dần dần ngấm vào cơ thể, lan đến từng tế bào thần kinh. "Dụ Ngôn, có bao giờ ngươi nghĩ tới đây có thể là lý do ngươi đồng ý lời đề nghị kết hôn của ta không?" Môi Tằng Khả Ny khẽ cong, ý cười nhàn nhạt, "Bởi vì ta trong mắt ngươi khác với ta trong mắt người khác." "Vậy sao?" Dụ Ngôn cẩn thận nhớ lại Tằng Khả Ny của trước đây, lẩm bẩm nói: "Có lẽ là như thế..." Nàng không được tính là hiểu Tằng Khả Ny. Nhưng ở phương diện nào đó, nàng lại có thể hiểu được cô. Có lẽ vì vậy mà lời đề nghị kết hôn của Tằng Khả Ny mới tác động đến nàng.
Các chương trình truyền hình thực tế hiện nay đều mời nghệ sĩ ưu tú, chỉ có điều <In and Out> này có một quy định rất đặc biệt. Đó là nghệ sĩ được mời phải mang theo người nhà. Dù là người yêu, bạn thân hay bạn bè bình thường thì cũng phải mang theo ít nhất một người. Nhưng điều kỳ lạ là, khán giả rất thích xem những cái này. Tưởng tượng xem show thực tế chiếu những thứ chưa từng xem bao giờ. Hơn nữa thần tượng mình thích còn mang theo người thân. Có thể nhìn được thần tượng của mình ngày thường sinh hoạt như thế nào, sống chung với người nhà ra sao. Cho nên, xếp hạng <In and Out> của mỗi mùa đều đứng đầu trong số các chương trình tương tự. Sau cùng, ý tưởng này thực sự rất thu hút người xem. Phan Gia Văn cười cười, "Ngươi quan tâm cái này làm gì a. Dù sao quay cũng không đến mấy ngày, không chừng ở trường quay lại gặp được phú nhị đại nào chỉ vì cái này mà vui vẻ thì sao. Chúng ta nhanh chóng quay cái này xong, còn có thể thuận lợi đẩy ngươi với bộ phim mới sắp tới a." Dụ Ngôn có chút ý cười "Ra vậy." Phan Gia Văn không nhắc đến chuyện gia hạn hợp đồng, Dụ Ngôn cũng sẽ không chủ động nhắc đến. Dù sao thì vẫn còn đủ thời gian để nàng quay xong <In and Out> và <Dữ Quân Tuyệt>. Lão bản của Starry Night chắc hẳn cũng cho Dụ Ngôn thời gian cân nhắc xem có nên gia hạn hợp đồng nữa hay không. Nàng vừa cúp máy của Phan Gia Văn không lâu, đang chuẩn bị ra ngoài tản bộ thì nhận được tin nhắn của Tằng Khả Ny: "Ta đang ở sảnh tầng một, ngươi có muốn ra ngoài không?" Dụ Ngôn vừa buộc tóc, vừa đeo kính, vừa dùng ngón tay nhấn màn hình điện thoại: "Có, chờ ta." Dụ Ngôn mặc quần áo gọn gàng đi xuống đại sảnh. Ngoài nhân viên tiếp tân ra chỉ có Tằng Khả Ny, dáng người tựa như cây trúc thon dài trong mưa, mái tóc đen dài xõa xuống sau lưng. Nghe thấy động tĩnh sau lưng, liền nhẹ nhàng xoay người lại. “Dụ Ngôn, ăn cơm chưa?” Tằng Khả Ny hỏi Dụ Ngôn đang bước đến. “Đã ăn qua.” Dụ Ngôn cùng cô đi ra khỏi khách sạn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần, hỏi: “Chỉ có một mình ngươi trở về sao?" “Ân, họ đi ăn tối rồi.” Tằng Khả Ny nhìn về phía Dụ Ngôn hỏi: “Đói không? Có muốn ăn thêm không?" Thời điểm hai ngưòi nói chuyện đã đứng ở bậc thang bên ngoài khách sạn. Cách đó không xa có một chiếc taxi tiến đến, Tằng Khả Ny đưa tay ra vẫy vẫy.Dụ Ngôn lườm cô một cái, nhắc nhở: "Trở về ta còn phải đi chụp quảng cáo, ngươi nghĩ ta có muốn ăn hay không?" Nghe có chút oán giận, Tằng Khả Ny quay đầu nhìn nàng, khóe môi có vẻ cong lên, "Vậy thì đi cùng ta đi, ta đói." Không phải đi ăn với mấy người kia là được rồi sao? Sao đặc biệt quay lại cùng mình đi? Dụ Ngôn cúi đầu nhìn bàn tay của Tằng Khả Ny đang tùy tiện buông xuống, ngón tay thon dài, trắng nõn, cảm giác tựa như tỏa ra một chút hàn ý. Dụ Ngôn mỉm cười, do dự không lâu liền đưa tay nắm lấy tay cô, "Được, có thể cùng Tằng đại luật sư đi ăn cơm là vinh hạnh của ta a." Tằng Khả Ny không nói gì. Sắc mặt bình tĩnh tùy ý để cho Dụ Ngôn nắm tay, mở cửa cùng nàng lên xe. Điểm đến là chợ đêm gần khách sạn. Ở đây chủ yếu là thanh niên trẻ tuổi, nhưng bộ dáng của Dụ Ngôn tựa như khác hẳn trên màn ảnh. Lần trước ở quảng trường Thời đại, nếu không bị người qua đường nhìn một lúc lâu như vậy, chắc chắn sẽ không ai nhận ra. Vừa vào chợ đêm mấy bước, cơn thèm ăn trong bụng Dụ Ngôn liền xuất hiện. Vì lý do công việc nên nàng hiếm khi ăn những món nhiều calo. Buổi tối cũng không bao giờ đụng đến chúng. Mặc dù không có quy định bắt buộc nàng phải giảm cân. Nhưng để chắc chắn hơn, nàng vẫn kiểm soát chế độ ăn uống của mình. Tằng Khả Ny giống như cảm nhận được, đưa mắt nhìn Dụ Ngôn, ngữ khí vẫn lạnh nhạt nhưng lại có một chút ý cười: "Dụ Ngôn, ta không theo mấy người kia đi ăn vì chỉ muốn có hai người chúng ta thôi. Ngươi muốn ăn gì?" Trong chợ đêm ồn ào, giọng nói của Tằng Khả Ny như gió thoảng, trong trẻo tươi mát, thì thầm vào tai nàng. Khó có được dịp nghỉ ngơi, đến đây càng khó hơn. Dụ Ngôn dù có tự chủ đến đâu cũng không thể chịu nổi mùi hương phảng phất bên mũi. Nàng xoay người lại nhìn Tằng Khả Ny, ánh mắt có chút hờn dỗi cùng trách móc.“Ân?” Tằng Khả Ny vẫn ung dung chờ đợi nàng. “Đến cũng đã đến rồi, ngươi cứ quyết định đi, ta không có ý kiến.” Dụ Ngôn nản lòng, mím môi thỏa hiệp. "Vậy thì..." Tằng Khả Ny ngẩng đầu nhìn xung quanh, lựa chọn quán ăn nhanh phía trước bên phải, giật giật tay vẫn đang bị Dụ Ngôn nắm, nói: "Đi thôi." Tằng Khả Ny quan sát xung quanh. Sau khi chọn một bàn trong góc để Dụ Ngôn ngồi quay lưng về phía cửa hàng, mà cô thì quay mặt về phía cửa hàng. Cố gắng không để người khác nhìn thấy Dụ Ngôn.Cô gọi hai phần chè trôi nước và hai phần xôi ngọt, bát chè thơm phức cùng nắm xôi nóng hổi nhanh chóng được mang lên. Xôi ngọt dù sao cũng từ gạo nếp nấu thành, từng viên chè căng mọng, tỏa hương thơm ngào ngạt dễ khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Tằng Khả Ny rút ra hai đôi đũa, đưa cho Dụ Ngôn một đôi: "Nếm thử xem, tiệm này là lúc chiều có người trong công ty ta giới thiệu, nói là ăn rất ngon." Cô vừa nói vừa đẩy bát xôi ngọt đến trước mặt Dụ Ngôn. Hương thơm ngọt ngào bay vào mũi người thích ăn ngọt như Dụ Ngôn quả thật là một đòn trí mạng. Dụ Ngôn không thể làm gì khác đành phải cầm đũa gắp một miếng nhỏ cho vào miệng. Vị ngọt giống như kẹo bông gòn ngay lập tức tan chảy trong miệng nàng. “Dụ Ngôn, thấy thế nào?” Tằng Khả Ny ăn một miếng nhỏ, thấy mặt mày Dụ Ngôn vì ăn ngon mà giãn cả ra, khóe môi cô khẽ nhếch lên. Dụ Ngôn thích đồ ngọt, ai bên cạnh nàng cũng biết. Nhưng lúc trước đến bây giờ đều khắc chế không ăn nhiều, mặc dù Dụ Ngôn vốn là người không dễ béo. “Rất ngon, ngươi cũng nếm thử xem.” Dụ Ngôn lúc này đã được vị ngọt hòa tan, tia kháng cự ăn khuya đều bị quét sạch. Thời điểm nàng cúi đầu cắn thêm một miếng nữa, nàng không thấy được khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tằng Khả Ny nhu hòa đi một chút. Chỉ nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của cô truyền đến: "Ngươi thích là tốt rồi." Dụ Ngôn buộc tóc đuôi ngựa thực thanh tú khiến Tằng Khả Ny sững sờ một chút. Tựa như trở lại những năm hai người còn học đại học.
Thời điểm đó, Dụ Ngôn được rất nhiều người chú ý, thỉnh thoảng nàng sẽ buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ngũ quan tinh xảo. Nam sinh cùng nữ sinh trong trường đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng. Như vậy cũng đủ thấy nàng xinh đẹp ưu tú đến mức nào. “Khả Ny, buổi họp hôm nay thế nào?” Câu hỏi của Dụ Ngôn làm gián đoạn ký ức của Tằng Khả Ny. Nàng cầm thìa ăn một miếng chè, sau đó ngước mắt lên nhìn Tằng Khả Ny. “Vẫn như trước, không có gì đặc biệt.” Tằng Khả Ny thu hồi tầm mắt, cúi đầu múc một viên chè, đặt lên môi thổi cho nguội. Dụ Ngôn cười nói: "Vậy ngươi rời nhóm đi tìm ta, bọn họ sẽ không có ý kiến gì chứ?" Ý kiến thì lúc nào cũng có. Họp xong ai cũng luôn muốn đi đâu đó để thoải mái giao lưu làm quen lẫn nhau. Tằng Khả Ny duỗi tay lấy một tờ khăn giấy đưa cho Dụ Ngôn, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng: "Những thứ đó không quan trọng. Mau ăn đi, một lát nữa sẽ nguội." Việc gì qua miệng của Tằng Khả Ny cũng nhạt nhẽo như vậy, Dụ Ngôn cũng đã quen. Nàng nhìn những viên chè mập mạp trôi nổi trong bát, khóe môi khẽ cong một chút, múc mấy viên vào bát của Tằng Khả Ny. Sau đó thấy được người kia nhíu chặt mày ngẩng đầu lên. "Ta ăn không hết, cho ngươi mấy viên. Ngươi không được trả lại cho ta, ngươi ăn đi..." Dụ Ngôn một tay chặn bát không cho Tằng Khả Ny múc qua. Thật ra Tằng Khả Ny cũng không định múc trả lại cho nàng. Nhìn thấy trên mặt của Dụ Ngôn có tia giảo hoạt, lông mày đang cau lại cũng giãn ra. Đầu ngón tay trắng nõn của cô cầm thìa, múc chè mà Dụ Ngôn vừa múc qua, đưa lên môi thổi. Cửa hàng rất ồn ào vì lượng khách đến liên tục, nhưng chiếc bàn nhỏ nơi Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn đang ngồi giống như ngăn cách khỏi tất cả tiếng ồn náo nhiệt ngoài kia. Chỉ còn vươn lại nơi hai người một bầu không khí ấm áp.
CHƯƠNG 17 Tằng Khả Ny không thể ăn hết chè trong bát của mình. Lúc đầu mang ra chỉ vừa đủ, bây giờ Dụ Ngôn cho sang thành nhiều, thực sự không thể ăn nổi. Sau khi thanh toán hóa đơn, Tằng Khả Ny lấy một cái khẩu trang từ trong túi đưa cho Dụ Ngôn đeo. Đề phòng có việc cần dùng, cô vẫn luôn mang khẩu trang bên mình. Dù chỉ đi chơi với Dụ Ngôn mấy lần, cô vẫn luôn duy trì thói quen này. Chợ đêm càng ngày càng đông, có khẩu trang che kín, Dụ Ngôn cũng không cần che quá nhiều, liền tháo kính ra. Không biết ai nắm tay ai trước, chỉ biết một đường về nhà nhưng không ai buông tay. "Dụ Ngôn, ngươi hài lòng với cuộc sống hiện tại không?” Tằng Khả Ny đột nhiên hỏi, không quay đầu nhìn lại, giống như chỉ tùy tiện hỏi. “Hiện tại sao?” Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn cô, ngữ khí nghi hoặc của nàng bị khẩu trang che đi một chút, chỉ lộ ra đôi mắt tràn đầy nghi hoặc. “Ân, hiện tại.” Tằng Khả Ny kéo nàng vào khoảng trống giữa đám đông. Đến lúc xung quanh không còn đông người nữa mới chậm rãi quay đầu nhìn nàng. Ánh đèn từ quầy hàng hai bên chợ đêm chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô. Cô giơ hai tay đang nắm của hai người lên, nói: "Giống thế này, ý ta là vậy." Cuộc sống hôn nhân như thế nào sao? Dụ Ngôn nghĩ nghĩ một chút, không cần hao tâm tổn phí duy trì tình yêu, mỗi ngày đều có thể sống yên yên ổn ổn như thế này, chẳng lẽ lại không hài lòng? Khóe môi của Dụ Ngôn dần nhếch lên, tay còn lại của nàng cũng khoác lên cánh tay Tằng Khả Ny. Nàng cười, nói "Ta cảm thấy rất tốt, chúng ta học cùng một chuyên ngành, mặc dù ta không giỏi bằng ngươi, nhưng tán gẫu bình thường cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, tình cảm của chúng ta sẽ không tạo gánh nặng cho mối quan hệ của chúng ta, đúng không?" Vậy nếu thứ cô muốn là tình yêu, thì sẽ trở thành "gánh nặng" của Dụ Ngôn sao? Ánh mắt Tằng Khả Ny có chút mất mát, ngay sau đó liền biến mất. Lông mày Dụ Ngôn cong lên, qua lớp khẩu trang kia, hẳn là đang nở nụ cười. Tằng Khả Ny mím môi cười, đáp: "Ân, ngươi thích là tốt rồi." “Khả Ny, bây giờ chúng ta về sao?” Sau khi chủ đề trước kết thúc, Dụ Ngôn lại mở ra một cuộc trò chuyện khác. Nàng cảm thấy khi ở cùng Tằng Khả Ny, xác suất Tằng Khả Ny chủ động nói chuyện với nàng quá nhỏ. Nhưng chỉ cần nàng nói, Tằng Khả Ny sẽ trả lời. Thế là nàng không đòi hỏi gì nữa, chủ động tìm chủ đề. "Ngươi còn muốn ăn gì nữa sao?" Dụ Ngôn lắc lắc đầu, nói đến chuyện này lại khiến nàng đau buồn, "Không, tối nay là ngoại lệ rồi. Lỡ như ta béo lên, ngươi sẽ giúp ta giảm béo sao?"
Thật ra Dụ Ngôn là người không dễ béo. Trước đây, khi còn đi học, bố mẹ nàng cho nàng rất nhiều tiền tiêu vặt. Cho nên thỉnh thoảng nàng sẽ tìm vài bạn học cùng lớp tụ tập với nhau, ăn khuya cũng không ít. Nhưng Dụ Ngôn cũng không béo lên, thậm chí còn gầy đi. Tằng Khả Ny nhớ lại, lại liếc nhìn bóng dáng cao gầy của nàng, nụ cười trên khóe môi nhẹ giương lên. Nhưng đi ăn khuya ở nơi được người ta giới thiệu, đương nhiên sẽ gặp người quen. Tằng Khả Ny đi chưa được bao xa thì gặp hai nam luật sư của sở sư vụ khác. Hai người kia trước tiên dừng lại, ánh mắt cùng Tằng Khả Ny chạm nhau, một người ngạc nhiên thích thú, một người thì đang có bộ dáng nghe ngóng xem xét tình hình. "Tằng luật sư, thật trùng hợp, ngươi cũng ở đây." Nam nhân nói chuyện cao hơn người bên cạnh rất nhiều, so với Tằng Khả Ny đi giày cao gót cao hơn nửa cái đầu, dung mạo tuấn tú, ôn hòa điềm đạm. Có vẻ làm cho người ta cảm thấy rất tài giỏi. Tằng Khả Ny chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, trong mắt không có nhiệt độ, khóe môi khẽ nhếch: “Trình luật sư.” Sau đó cô nói với nam nhân tươi cười bên cạnh: “Hạ luật sư.” Dụ Ngôn không nói chuyện, gật đầu chào hai nam nhân trước mặt. Sau đó nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm của hai người. Nàng nhớ vừa rồi nàng vô thức muốn nới lỏng, nhưng lại bị Tằng Khả Ny nắm lại, càng chặt hơn, mười ngón tay thân mật đan vào nhau. Trình Hạo Thiên liếc mắt nhìn hướng bọn họ đi tới, cười nói: "Tằng luật sư, nơi này chúng ta rất quen thuộc. Ngươi muốn tới sao không nói một tiếng, ta cùng Lão Hạ sẽ tận tình giúp đỡ như chủ nhà a." Buổi chiều kết thúc cuộc họp liền nhắc tới chợ đêm ở đây, lúc đó hầu hết mọi người đều quan tâm, chỉ có Tằng Khả Ny là không phát biểu ý kiến. Còn tưởng rằng Tằng Khả Ny không thích ăn khuya, không ngờ lại tự mình mang bằng hữu đến đây. Hạ Tường bị gọi tên cũng phụ họa theo: "Đúng vậy a, nhưng bây giờ cũng chưa muộn lắm. Hay là chúng ta đi ăn gì đi? Để chúng ta có cơ hội chiêu đãi một lần." Tằng Khả Ny vẫn lạnh nhạt như cũ, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Không cần phiền toái như vậy, kỳ thực ta không thích ăn khuya quá mức." Hạ Tường rõ ràng là người chủ động, từ chối lần một cũng không khiến hắn nản lòng. Ngược lại càng hăng hái, tiến lại gần một bước nói: "Tằng luật sư, ngươi không biết, chỗ này có rất nhiều món ăn nổi tiếng. Hiếm khi mới ghé qua một lần, không nếm thử sao được? Hơn nữa, ngươi còn mang theo bằng hữu, lỡ như bằng hữu của ngươi muốn ăn thì sao?"Nếu đổi lại hắn nói lời này với người khác, họ có thể cảm thấy mềm lòng mà đồng ý. Nhưng Tằng Khả Ny là ai? Cô từ trước đến nay không thèm để ý, nhưng quả thực câu hỏi cuối lại làm khó cô. Cô quay đầu nhìn Dụ Ngôn, ánh mắt càng thêm uy nghiêm lại mang thêm vài phần thăm dò ý kiến, lông mày càng nhíu chặt. Dụ Ngôn vừa rồi nhìn thấy rõ ràng nam nhân được gọi là "Trình luật sư" kia lúc nhìn thấy Tằng Khả Ny, ánh mắt tràn đầy vui vẻ cùng yêu thích.
Hắn thích Tằng Khả Ny, việc này không còn nghi ngờ gì nữa. Trong nháy mắt, Tằng Khả Ny siết chặt tay nàng. Ánh mắt không dao động nhìn rất nghiêm túc, tựa hồ còn có chút mong đợi không dễ phát hiện. Nhìn vào mắt Tằng Khả Ny, Dụ Ngôn chậm rãi gật đầu. Sớm muộn gì cũng sẽ công khai, không cần thiết phải kéo dài những chuyện như thế này. “Thực xin lỗi.” Tằng Khả Ny giãn mày đối diện với ánh mắt mong đợi của nam nhân trước mặt. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hai người kia, cô nâng hai tay đang nắm với Dụ Ngôn, môi khẽ cong "Đây là người yêu của ta. Lúc nãy ta đến đây với nàng. Bây giờ cũng định cùng nhau về." Khi Tằng Khả Ny nói những lời này, cô luôn giữ ý cười nhàn nhạt, ngữ khí ôn hòa hơn, cũng có sức thuyết phục hơn trước. Sau khi nghe xong, hai người kia không khỏi kinh ngạc, cũng không có lý do gì giữ lại Tằng Khả Ny nữa. “Ngại quá, là ta đường đột. Thực xin lỗi, Tằng luật sư, hai người cứ tự nhiên.” Trình Hạo Thiên là người phản ứng đầu tiên. Hắn kéo Hạ Tường vẫn đang sững sờ sang một bên để nhường đường, nhưng ánh mắt hắn lại khóa chặt vào Tằng Khả Ny. Hy vọng có thể nhìn thấy một chút giả vờ trên gương mặt cô. Nhưng tiếc là sự dịu dàng của Tằng Khả Ny tuy không rõ ràng, nhưng là chân thật. Đây là điều mà hắn chưa từng thấy qua. “Cám ơn.” Tằng Khả Ny cảm ơn rồi nắm tay Dụ Ngôn rời đi. Những tiếng ồn ào cuối cùng cũng trở lại bên tai. Dụ Ngôn mỉm cười, nhìn cô nói: "Vừa rồi người kia thích ngươi, ngươi biết không?" “Ta biết.” Ngón cái của Tằng Khả Ny xoa mua bàn tay của Dụ Ngôn. Ngoài kia càng ồn ào, những cử chỉ động chạm này càng thêm rõ ràng. Sau vài giây, cô nhìn Dụ Ngôn cười khẽ: “Nhưng những thứ này đều không liên quan đến ta. Ta đã kết hôn rồi, không phải sao?" Lúc này, Dụ Ngôn chỉ muốn lập tức tháo khẩu trang xuống, muốn nghiêm túc hỏi lại Tằng Khả Ny, thật không hối hận sao? Không thử một lần yêu đương, cứ như vậy đem quãng đời còn lại buộc chung với mình sao?
Nhưng Dụ Ngôn không thể hỏi nửa lời. Tằng Khả Ny chưa bao giờ hành sự lỗ mãng, mọi thứ cô quyết định đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Ngay cả khi đối mặt với kết quả không thể đoán trước cũng có cách giải quyết.
Cuối cùng, Dụ Ngôn chỉ cười đáp lại, "Ân, đúng vậy." Hy vọng ngươi sẽ không hối hận, sau này sẽ không rời bỏ ta. Nếu một ngày nào đó, chúng ta sinh ra ràng buộc, có tình cảm với nhau, vậy đó sẽ là kết quả mối quan hệ của chúng ta. Nếu cái gì cũng không có, thì cũng không sao, không có tạp niệm, bình yên làm bạn bên nhau cả đời. Trở lại khách sạn, Tằng Khả Ny bảo Dụ Ngôn đi tắm trước, còn cô ngồi vào bàn đọc biên bản cuộc họp hôm nay một lát. Lúc Dụ Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, Tằng Khả Ny mới ung dung cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tiếng nước từng giọt róc rách vang lên, rơi xuống sàn phòng tắm. Thậm chí còn đập nhẹ vào tấm kính mờ ảo. Bởi vì cửa kính của phòng tắm đóng chặt, tiếng nước có chút mơ hồ. Nhưng qua tấm kính thủy tinh vẫn mơ hồ hiện lên thân ảnh thon gầy yểu điệu. Dụ Ngôn dựa vào đầu giường nhìn vài giây rồi mới dời tầm mắt sang chỗ khác, lặng lẽ chờ đợi. Nàng gối đầu lên, từ ngày nàng nói muốn cân nhắc quan hệ này, nàng đã thử tưởng tượng có một ngày như vậy. Nàng nghĩ nàng sẽ hối hận, nàng nghĩ nàng sẽ viện cớ nào đó để trốn tránh ngày này đến, trốn tránh mối quan hệ này, trốn tránh việc cùng Tằng Khả Ny chung chăn gối. Nhưng đến thời khắc này nàng mới biết, nàng vô cùng bình tĩnh. Vừa rồi còn cho phép Tằng Khả Ny nói ra quan hệ của hai người. Như vậy tương đương với rất nhiều chuyện, nàng cũng đồng ý. Tằng Khả Ny tắm rửa dường như có chút lâu, lâu hơn so với lần ở Dụ gia. Dụ Ngôn có chút buồn ngủ ngẩng đầu lên thì thấy Tằng Khả Ny chậm rãi bước ra, tóc dài vẫn còn ẩm ướt. “Dụ Ngôn, buồn ngủ không? ngươi ngủ trước đi.” Tằng Khả Ny đi tới, nhẹ giọng hỏi. Không chỉ cơ thể được tắm nước nóng, mà cả giọng nói cũng giống như được rột rửa đi vài phần lạnh nhạt. Cô vẫn trong bộ váy ngủ màu trắng thoát tục, vải lụa ôm lấy cơ thể mềm mại, mất đi chút lạnh lẽo ban ngày, lại thêm vài phần mê người phong nhã. “Không buồn ngủ, ta muốn đợi ngươi.” Dụ Ngôn cười cười, thay cô nâng chăn lên. “Khả Ny, sao ngươi tắm lâu vậy? Còn lâu hơn lần ngươi tắm ở nhà ta." Tằng Khả Ny vốn muốn dời lực chú ý vì thời khắc cùng nàng chung chăn gối. Nhưng vừa mới lên giường nghe xong câu hỏi này tay liền nắm chặt góc chăn, mím môi nói: "Không có gì, có lẽ là ta không chú ý thời gian." Dụ Ngôn nhìn thấy Tằng Khả Ny nằm xuống, nàng cũng đặt gối nằm xuống. Khoảng cách hai người chỉ cách hai bàn tay, là lúc Tằng Khả Ny lên giường cố ý để lại khoảng cách. "Buổi sáng ra ngoài bận rộn cả ngày, ngủ sớm một chút." Dụ Ngôn nói, nhìn Tằng Khả Ny cũng đang nằm nghiêng trước mặt mình. “Mấy ngày nay ta có họp, sẽ cố gắng trở về ăn cơm với ngươi. Nếu chán thì nhắn tin cho ta.” Tằng Khả Ny cảm thấy áy náy, đến lúc này mới biết được mình là đang để Dụ Ngôn ở khách sạn một mình mấy ngày nay. “Bây giờ ngươi mới biết ngươi phải đi họp sao? Dụ Ngôn không khỏi khẽ cười. "Xin lỗi..." Tằng Khả Ny nhẹ nhàng nói, hơi nâng người tới bên cạnh bàn đầu giường. "Ngươi muốn về cũng không sao, ta có thể..." “Này, không cần.” Dụ Ngôn nghiêng người cắt ngang lời của Tằng Khả Ny. Ngăn cô lấy điện thoại, trên mặt có chút muốn cười, đem tay cô kéo lại, lại cùng nhau nằm xuống, trách móc một chút: "Ngươi vì sao vừa nói liền muốn làm luôn vậy? Ta có nói muốn về sao? Đến cũng đã đến rồi, nên ở lại." Tằng Khả Ny vẫn bất động nhìn Dụ Ngôn, liền thấy nàng nâng người lên tắt đèn chùm, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ ảo bên cạnh giường. Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm cả một vùng nhỏ, vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt của nhau, nhu hòa lại xinh đẹp. “Vậy muốn tìm ta thì nhắn tin cho ta, ta sẽ cố gắng trở về.” Tằng Khả Ny thì thào nói, hàng mi dài khẽ run lên, giống như cánh bướm đang bay, thu hút sự chú ý của người khác. “Được, ngủ đi, ngủ ngon.” Dụ Ngôn cười nói. Nàng lại nhìn lướt qua khuôn mặt Tằng Khả Ny, nhớ tới câu nói "người yêu" ở chợ đêm, nhắm mắt đem từng hành động sau khi kết hôn của Tằng Khả Ny lướt qua trong đầu. Cuối cùng khóe môi nở nụ cười nhạt, dần dần chìm vào giấc ngủ. Vẻ đẹp của Dụ Ngôn không phải kiểu kiêu ngạo, nhưng là kiểu ôn hòa như tính tình của nàng. Vẻ mặt nàng trong giấc ngủ yên tĩnh lại thanh thản, ánh sáng của đèn ngủ giống như phủ lên ngũ quan của nàng một lớp vàng rực rỡ, đẹp đến không chân thực. "Ngủ ngon." Người yêu của ta, Tằng Khả Ny thầm nói trong lòng.
CHƯƠNG 18 Không khí buổi sáng luôn sảng khoái hơn ban đêm, cũng xua tan mệt mỏi trong không khí. Tằng Khả Ny vẫn còn buồn ngủ mím mím môi, hít sâu một hơi. Trong không khí giống như có chút mùi hương trước đây chưa từng có. Cô mở mắt ra, trước mặt cô là người đêm qua cùng cô chìm vào giấc ngủ, Dụ Ngôn. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt mềm mại của Dụ Ngôn, mái tóc xoăn đen xõa dài trên gối và vai nàng, khóe môi cong cong, không rõ ràng nhưng thực nhu hòa. "Nằm mơ sao? Có phải là mơ một giấc mơ thực đẹp hay không..." Tằng Khả Ny mỉm cười lẩm bẩm, vươn tay đến gương mặt của Dụ Ngôn thì dừng lại. Bàn tay thon gầy nắm chặt lại, giống như đang vuốt ve khuôn mặt của Dụ Ngôn, từ tai xuống cằm của nàng. Hai tay rõ ràng là chạm vào không khí, nhưng lại giống như đã chạm nào nàng. Cẩn thận từng li từng tí, không dám làm nàng thức giấc. Người trước mặt bỗng nhíu mày, Tằng Khả Ny nhanh chóng thu tay về, nhắm mắt lại, nụ cười cũng biến mất. Cô cảm giác được Dụ Ngôn cử động, có tiếng thở ra nhẹ nhàng truyền đến, cô cũng phối hợp nhẹ nhàng cử động, từ từ mở mắt ra. “Chào buổi sáng, Khả Ny.” Dụ Ngôn lười biếng chào hỏi, lại vùi mặt vào trong gối, hai tay cầm chăn bông nâng lên, cơ hồ muốn ngủ tiếp. “Chào buổi sáng, ta dậy đi gọi bữa sáng, chút nữa sẽ gọi ngươi.” Cơn buồn ngủ của Tằng Khả Ny từ từ biến mất. Lúc này trông cô tinh thần phấn chấn hơn Dụ Ngôn rất nhiều. Thấy Dụ Ngôn nhắm mắt lại "Ân" một tiếng, Tằng Khả Ny nhẹ nhàng nhấc chăn rời giường. Cô bước đến cửa sổ, mở rèm để tràn ngập ánh sáng vào phòng. Sau đó nhìn lại Dụ Ngôn đang ngủ quay lưng về phía cô, khóe môi tràn ngập ý cười. Tằng Khả Ny trước tiên gọi điện kêu người mang bữa sáng vào phòng rồi mới đi tắm rửa thay quần áo. Người phục vụ bưng bữa sáng lên, Dụ Ngôn cũng ý thức được mà xuống giường, tắm rửa xong Tằng Khả Ny đã bày biện xong bữa sáng đang ngồi chờ nàng. Bữa sáng là bánh bao hấp với sữa đậu nành, Tằng Khả Ny nhớ rõ Dụ Ngôn rất hay ăn món này. Cô đưa đũa qua, nói: "Dụ Ngôn, tiệm bán bánh bao hấp này cũng là do người khác giới thiệu, ngươi nếm thử xem có ngon không." Bánh bao hấp nhỏ nhắn nhưng đầy đặn vẫn còn đang bốc khói. Dụ Ngôn cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng, cắn vào lớp da mềm mại, mùi thơm của thịt lập tức tràn ra. Ăn xong một cái, nàng cong mày cười, khen ngợi: "Cái ta thường ăn có hai vị, nhưng mà cái này cũng thực ngon."
Khóe môi Tằng Khả Ny cong lên, gắp một cái đến trước mặt Dụ Ngôn, cười nói: "Thích thì ăn thêm đi, ăn không đủ thì nói với ta." Cô cúi đầu nhấp một ngụm sữa đậu nành, vị ngọt từ miệng truyền đến tim.Vô số lần cô vì Dụ Ngôn mà vui vẻ, cho dù người nàng chọn không phải cô, cũng sẽ vì vậy mà vui vẻ. Nhưng đến bây giờ cô mới hiểu ra, khi Dụ Ngôn vì cô mà cười, đó mới là hạnh phúc đích thực. Dụ Ngôn vừa ăn vừa nhìn bộ dáng ăn uống tao nhã của Tằng Khả Ny. Tằng Khả Ny cầm cái bánh bao ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm sữa đậu nành, tay kia thì cầm văn kiện, dùng ngón tay trắng nõn sạch sẽ chậm rãi lật qua. Dụ Ngôn đột nhiên cảm thấy khi Tằng Khả Ny ở cùng nàng, tuy không nhiệt tình, nhưng ít nhiều cũng không có cảm giác lạnh nhạt. Dụ Ngôn gắp một cái bánh bao khác lên, hỏi, "Khả Ny, hôm qua ngươi họp cái gì? Có vẻ được giới thiệu rất nhiều muốn ngon ở đây a." Lúc thì chợ đêm lúc thì bữa sáng. Có lẽ đến bữa trưa hôm nay cũng có người giới thiệu. Tằng Khả Ny tiện tay đóng tập tài liệu rồi đặt sang một bên, bình tĩnh đáp: "Họp thì tất nhiên là không thể trốn, chỉ là lúc giải lao mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm một chút, vừa hay có người giới thiệu vài món ăn ở đây." “Ngươi cũng có thể cùng người khác nói chuyện phiếm?” Dụ Ngôn có chút kinh ngạc. Tằng Khả Ny có thể cùng người không quen nói vài câu đã là rất tốt rồi, cô còn có thể cùng người khác nói chuyện phiếm sao? Tằng Khả Ny liếc nàng một cái, lãnh đạm nói: "Mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm thì bắt buộc ai cũng phải nói sao? Ta có thể ngồi nghe."
Dụ Ngôn không nhịn được mà khẽ cười một tiếng. Đây rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, nhưng nghe có vẻ như không có gì là không đúng. Mọi người nói chuyện phiếm, luôn có người không thích chủ động nói, thỉnh thoảng mới trả lời vài câu, còn lại là đứng ngoài nghe. Tằng Khả Ny hẳn là ví dụ điển hình cho kiểu người này. "Nếu vậy thì mấy ngày tới việc gọi đồ ăn giao cho ngươi. Cố gắng đừng gọi đồ ăn có nhiều calo, ăn như đêm qua là không nên." Đồ ăn ngon thì ngon thật, nhưng nếu nàng ăn nhiều mà không tiêu hóa tốt thì xong đời. “Được.” Tằng Khả Ny chân thành đồng ý. Sau đó nhẹ hất cằm nói: “Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon". Dụ Ngôn nhìn vào ánh mắt có chút ôn nhu của Tằng Khả Ny. Lại nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai nam luật sư, còn có ánh mắt nghiêm túc hỏi nàng. Dụ Ngôn hiện ra môt ý nghĩ đã cắm rễ trong lòng nàng từ tối hôm qua tới giờ. “Khả Ny, nếu ngươi muốn công khai mối quan hệ của chúng ta, thì cứ công khai đi.” Dụ Ngôn đặt đũa xuống, nhẹ giọng nghiêm túc nói, “Không chỉ là tình huống tối qua mà thôi, chúng ta có thể tự nhiên hơn. Nếu ngươi muốn công khai, ta sẽ không có ý kiến." Tằng Khả Ny nhìn nàng thật sâu, như muốn nhìn thấu tâm tư trong lòng nàng, "Sao đột nhiên lại nói như vậy?" Dụ Ngôn mỉm cười, mím mím môi, giữ nguyên độ cong của khóe môi. Cuối đầu một lúc, sau đó ngẩng đầu lên cười với Tằng Khả Ny, "Dù sao cũng không có đường lui, đúng không? Ta không định giấu giếm cả đời, vậy thì cứ công khai đi." Quả thực không có đường lui, Dụ Ngôn cười tự nhiên mà ấm áp. Từ lúc hai người đăng ký kết hôn đã không còn đường lui, cho dù là nàng hay Tằng Khả Ny cũng vậy. “Ăn sáng trước đi, chuyện này nói sau.” Không ngờ Tằng Khả Ny không trực tiếp đáp ứng, chỉ là ánh mắt của cô có chút lạnh nhạt. Những lời của Dụ Ngôn đã gợi lại điểm bắt đầu của mối quan hệ này. Hai người vẫn chưa ăn ý tự nhiên như một cặp tình nhân. Ngay cả việc Dụ Ngôn đồng ý công khai cũng chỉ vì không có đường lui. Bắt đầu từ khi nào, việc hai người làm không còn theo mong muốn của bản thân? Tằng Khả Ny đột nhiên bắt đầu tự hỏi, mình đề nghị kết hôn là đúng hay sai? Dũng khí nhất thời đó, là đúng hay sai đây? Nhưng khi nhìn Dụ Ngôn vén mái ra sau tai, vẻ mặt bình tĩnh, ánh nắng chiếu lên nửa khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng người, cô lại xua tan đi tia lo lắng vừa rồi. Đúng hay sai hiện tại còn chưa biết, Tằng Khả Ny chỉ biết thời gian sau này còn rất dài. Dụ Ngôn còn có rất nhiều thời gian để quyết định ở lại hay rời đi. Chỉ cần Dụ Ngôn muốn, cô đều nguyện ý chấp thuận. Ăn sáng xong, Tằng Khả Ny thu thập tài liệu đi họp, còn Dụ Ngôn tiếp tục ở trong khách sạn. Hiện tại nàng không có ý muốn đi ra ngoài, lần này ra ngoài tuy nói là thư giãn, nhưng thật ra là để phát triển quan hệ giữa hai người. Tằng Khả Ny là như thế, nàng cũng vậy. Nếu mối quan hệ này được công khai, Dụ Ngôn có thể hình dung ra sự kinh ngạc cùng vui mừng của ba mẹ mình. Đúng vậy, là vui mừng. Nàng và Tằng Khả Ny từ nhỏ đã được an bài cùng một chỗ, khi còn bé còn chưa hiểu, nhưng nghĩ lại, tự nhiên có thể thấy rõ ý đồ của hai vị trưởng bối. Giờ dù có đi một vòng, hai người vẫn ở chung một chỗ, ít nhất cũng thỏa lòng mong mỏi của ba mẹ. Việc này chứng tỏ tất cả những trải nghiệm từ khi sinh ra đến khi kết hôn đều không hư ảo, nàng và Tằng Khả Ny là duyên phận ở bên nhau. Dụ Ngôn uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, nhìn ánh nắng chiếu vào hộp đồ ăn trống rỗng, nàng không khỏi mỉm cười, nụ cười có chút chua xót, chỉ là rất nhanh liền biến mất. Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chuyện đã đến nước này rồi, cũng không có cách nào quay lại. Đang nghỉ giữa buổi, Tằng Khả Ny đi đến phòng ăn lấy một cốc nước nóng. Bởi vì người bên ngoài tốp ba tốp năm tụ hội cùng một chỗ, cô dựa vào cửa phòng nhìn đi qua. Ánh mắt giống như nhìn về phía đồng nghiệp, nhưng cũng giống như đang nhìn ở khoảng không vô định. "Tằng luật sư." Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên ở gần, Tằng Khả Ny ghé mắt nhìn nghiêng, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: "Trình luật sư." Người tới là Trình Hạo Thiên, sau khi chào hỏi, cũng đi lấy một ít nước nóng, còn có mùi trà nhàn nhạt. Tằng Khả Ny mím môi, xoay người nói: "Thời gian nghỉ ngơi sắp hết rồi, ta đi trước" dứt lời liền xoay người chuẩn bị rời đi. “Đợi đã, Tằng luật sư.” Thanh âm của Trình Hạo Thiên có chút khẩn trương, gọi Tằng Khả Ny lại. “Có chuyện gì vậy?” Tằng Khả Ny quay đầu nhìn, sắc mặt lạnh như băng, ngón tay sạch sẽ vòng qua trong cốc, nước trong cốc vẫn còn ấm. Chỉ đơn giản như vậy thôi, Tằng Khả Ny cũng đủ khiến bao người ngừng chân dừng lại. Cô không biết trong lúc lơ đãng đã vô tình thu hút bao nhiêu ánh mắt của bao người, lại để cho bao nhiêu người rung động. "Chuyện tối hôm qua, ta thực xin lỗi. Ta không biết ngươi đã kết hôn rồi. Lúc trước còn thường làm cho ngươi khó xử." Trình Hạo Thiên không phải là người cố chấp. Chỉ cảm thấy tiếc một chút, nhưng có thể đổi lại một chút dịu dàng từ Tằng Khả Ny cũng cảm thấy đáng giá. “Không sao.” Tằng Khả Ny đáp: “Ta không để bụng.” Câu nói này có thể nói là vừa làm hắn đau buồn mà cũng vừa làm hắn nhẹ nhõm. Đau buồn chính là nhiều lần đối xử tốt với cô như vậy mà chưa được cô để vào trong măt, nhẹ nhõm chính là Tằng Khả Ny không trách hắn đắc tội. Đã kết hôn, tức là đã quen biết được một thời gian rồi. Rõ ràng là lúc hắn sốt sắng muốn theo đuổi Tằng Khả Ny, tâm tư của Tằng Khả Ny đều đặt ở người yêu hiện tại. Sau khi nghĩ đến chuyện này, Trình Hạo Thiên chỉ cảm thấy mình khóc cũng không ra nước mắt. “Vậy thì tốt rồi, nhưng cô không tiết lộ chuyện này hẳn là có lý do. Vậy ta có cần phải giữ bí mật không?” Trình Hạo Thiên không dám nghĩ tới nữa, nhanh chóng mở chủ đề, hi vọng cuối cùng hắn có thể làm gì đó cho Tằng Khả Ny. Dù là chỉ giúp giữ bí mật cũng được. Nói đến việc giữ bí mật ... "Không chỉ là tình huống tối qua mà thôi, chúng ta có thể tự nhiên hơn. Nếu ngươi muốn công khai, ta sẽ không có ý kiến." Những gì Dụ Ngôn nói vào buổi sáng lại vang lên trong tâm trí của Tằng Khả Ny, cô mím môi, trong đôi mắt luôn lãnh đạm rơi xuống một màu sắc nhu hòa, nói: "Tùy ngươi." “Được, nếu sau này có người muốn theo đuổi ngươi hay đùa giỡn với ngươi, ta sẽ liền tùy cơ ứng biến.” Trình Hạo Thiên mỉm cười, hắn nghĩ, Tằng Khả Ny có lẽ không thích người xung quanh bàn tán về mình, hoặc là chưa sẵn sàng công khai. “Được.” Tằng Khả Ny lễ phép gật đầu, nhìn thấy từ xa có người vẫy tay với cô và Trình Hạo Thiên quay lại họp, hai người liền ngừng tán gẫu. Chỉ là khi Tằng Khả Ny giơ tay nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra cái gì đó. Tranh thủ còn mấy phút đồng hồ, cô lấy điện thoại ra, bắt đầu đặt bữa trưa, địa chỉ nhận hàng là khách sạn cùng số phòng hai người đang ở.
CHƯƠNG 19 Tằng Khả Ny có tổng cộng năm ngày họp. Năm ngày này, Dụ Ngôn chủ yếu ở khách sạn xem kịch bản, ít khi ra ngoài. Dù gì Tằng Khả Ny cũng đã sắp xếp ổn thỏa một ngày ba bữa. Nàng lại có ít chuyện cần phải dùng máy tính để xử lý, cộng thêm việc xem kịch bản mất nhiều thời gian nên nàng không ra ngoài. Trong mấy ngày này, Phan Gia Văn không liên lạc với nàng, ít nhất là không có công việc chính thức. Nhiều nhất cũng chào hỏi nàng hai ba lần trên WeChat. Sau đó cùng nàng tán gẫu về hai người mới mà công ty vừa ký kết, vô tình hoặc cố ý để nàng chú ý trên Weibo hơn. Dụ Ngôn nghe vậy chỉ mỉm cười, hiện tại công ty cũng chưa xác định nàng có gia hạn hợp đồng nữa hay không. Lúc này tìm người dự phòng là điều dễ hiểu. Tốt nhất là nàng gia hạn hợp đồng, nếu không gia hạn hợp đồng, công ty cũng có thể dùng sức ảnh hưởng của nàng để lôi kéo thêm người mới. Hiện tại vẫn đang trong thời gian hợp đồng, Dụ Ngôn không thể không để ý. Khi Tằng Khả Ny dự cuộc họp cuối cùng, Dụ Ngôn đang ở trong khách sạn cân nhắc xem có nên đi ra ngoài chơi hay không. Nàng còn đắn đo suy nghĩ thì màn hình điện thoại sáng lên, tên trên màn hình là Tạ Tuyết. Đã nhiều ngày không liên lạc với Tạ Tuyết, Dụ Ngôn liền vui vẻ trả lời điện thoại. “Lâu rồi không gặp đại minh tinh a.” Tạ Tuyết vừa mở miệng đã tràn đầy trêu chọc. "Lâu rồi không gặp? Nhưng mà ta đếm chỉ có mấy ngày thôi". Dụ Ngôn bật cười, nàng ngồi vào bàn nơi nàng làm việc mấy ngày nay, tay trái cầm điện thoại để nói chuyện, ngón tay phải thì vẫn để trên máy tính gõ phím. “Nữ thần của ta ơi, đã gần hai tuần rồi đấy, không phải sao?” Tạ Tuyết tức giận nói, nghe như cô đang đi dép lê trong nhà, tiếp tục nói: “Từ khi cùng Tằng đại luật sư ăn bữa cơm kia thì không còn nghe tin tức gì nữa. Mau thành thật khai báo, hiện tại đã đến mức độ nào rồi?" Sau khi cô biết hai người này đã kết hôn, cũng biết rõ Tằng Khả Ny muốn phát triển mối quan hệ này. Cho nên cô mới để hai người này dành thời gian cùng không gian ở chung nhiều hơn. Nếu không thì lúc Dụ Ngôn kết thúc công việc trở về thành phố B, bọn họ đã hẹn nhau đi mua sắm hoặc đi dạo phố rồi. Cô đã không liên lạc với Dụ Ngôn nhiều ngày như vậy. Mà Dụ Ngôn cũng không liên lạc với cô. Việc này làm cho trong lòng cô không khỏi suy đoán, hẳn là có tiến triển đi? Dụ Ngôn lại cười, nói: "Làm gì có mức độ hay không mức độ? ngươi không phải không biết quan hệ giữa bọn ta là như thế nào." “Nhận tiện nói đến, hai người không định tiến triển sao?” Tạ Tuyết mở tủ lấy cốc, vừa rót trà vừa nói, “Hiện tại hai người như vậy, sớm muộn gì cũng phải đi cùng một đường như những người khác thôi. ngươi hiểu ý ta là gì mà." Dụ Ngôn tất nhiên hiểu ý tứ của cô, khi ba mẹ hai bên gia đình biết họ đã kết hôn thì đương nhiê thuận theo tiếp đó là vấn đề sinh con. Việc này còn phải xem xét tính chất công việc cùng tình hình của hai người lúc đó.
Nhưng nói việc này hiện tại còn quá sớm. Dụ Ngôn cầm chuột trong tay phải nhấn lưu dữ liệu, mơ hồ trả lời: "Ta biết, nhưng việc này hiện tại nói là còn quá sớm." "Ngươi giữ trong lòng tự quyết định là được, cho đến lúc đó không phải cuống tay chân." Tạ Tuyết khuyên nhủ, trở lại phòng khách uống trà, định tiếp tục xem TV. Lúc này, Dụ Ngôn đột nhiên nói, "Tạ Tuyết, mình cùng Khả Ny đi công tác. Mấy ngày nay ngoại trừ ngươi ấy đi họp thì bọn ta đều ở cùng nhau." Mấy ngày nay, các cuộc họp của Tằng Khả Ny chiếm phần lớn thời gian, nhưng khi trở về cô sẽ ở cùng với Dụ Ngôn. Tuy chủ yếu là xem xét nội dung cuộc họp, nhưng có thể coi là ở chung. Hơn nữa Tằng Khả Ny cũng tỉ mỉ chu đáo, Dụ Ngôn căn bản không cần ra ngoài, mỗi ngày đều trong khách sạn dùng máy tính xử lý vài việc cùng xem kịch bản. Tạ Tuyết vừa ngồi trên ghế sô pha, vốn định chân này vắt lên chân kia, nghe nàng nói xong liền dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Ngừng một chút, cô đột nhiên bật cười: "Tình huống như vậy là ý gì a? Tiến triển cấp tốc sao? Nói mau, một phòng một giường sao?" Tạ Tuyết cảm thấy mình bị tiến triển của Dụ Ngôn dọa sợ. Dù sao thì Dụ Ngôn lúc trước đừng nói đến chuyện kết hôn, nàng nói có người yêu thôi cũng sẽ khiến cô bị dọa. Không biết Tằng Khả Ny đã nói gì, khiến cho nàng đồng ý kết hôn cũng thôi đi, hiện tại còn đem mối quan hệ này từ từ tiến triển. Tạ Tuyết luôn không thích hôn nhân chớp nhoáng như vậy, mà hoàn cảnh của hai người này cũng giống như cuộc hôn nhân này. Cả hai không có tình yêu nhưng lại kết hôn vì một lý do nào đó. Nhưng bây giờ nhìn lại, việc này tốt hơn việc Dụ Ngôn một thân một mình, nếu có nhớ lại chuyện cũ thì sẽ có dũng khí hơn nhiều. Hơn nữa, Tằng Khả Ny có thể có mưu đồ khác. Dụ Ngôn thở dài, khẽ cười nói: "Ta với nàng dù chưa kết hôn cũng vẫn là nữ nhân. Ở chung một phòng có gì kỳ quái? Hơn nữa, mình cũng đã đồng ý sau này sẽ cùng một chỗ, có một số việc không thể tránh khỏi. May mà bọn ta khá hợp nhau, ngươi ấy rất tốt." “Nghe như vậy có vẻ không tệ nha.” Tạ Tuyết cười cười, trong lòng rất vui mừng vì Dụ Ngôn. Dụ Ngôn tắt máy tính, đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn bầu trời trong xanh, thoáng chốc trong lòng nàng giống như cũng bao la như vậy. Vô dục vô cầu, vết cắt của quá khứ trong tim nàng dần bị xóa mờ theo làn gió. Ngón tay nàng nhẹ lướt qua khung cửa sổ, rồi từ từ trượt xuống dãy nhà cao tầng phía xa, thanh âm có chút mù mịt: "Kỳ thực, hẳn chúng ta đều không cân nhắc đến những chuyện sau này, mà chỉ mong muốn có người cùng bầu bạn. Nhưng lại không muốn quen thêm nhiều người, phải chọn ra một người phù hợp với ta, dốc lòng vun đắp tình cảm rồi cuối cùng bao nhiêu ước vọng cũng trôi theo mây gió. Cho nên, ta với nàng cùng một chỗ là thích hợp nhất." Hôn nhân không có tình yêu có thể không có nhiều người mong muốn, nhưng không thể phủ nhận thời hạn lại dài hơn bình thường một chút. Có một người cũng ngươi quen thân, những quan điểm ngươi đưa ra nàng có thể sẽ không đồng ý nhưng cũng sẽ không phản đối. Công việc nàng có trở ngại cũng có thể tâm sự với ngươi. Cuộc sống này có gì không tốt? Dụ Ngôn không nghĩ ra được lý do nào để từ chối, nhưng nhiều hơn còn có chút tán thành với ý kiến của Tằng Khả Ny. Nàng không còn đủ sức lực đi tạo dựng niềm tin vào ai đó, rồi lại nhìn nó sụp đổ. “Dụ Ngôn, ngươi nghĩ như vậy sao?” Tạ Tuyết nghiêm túc hỏi. Xem ra những gì Tằng Khả Ny nói, tám chính phần đã đánh trúng những gì Dụ Ngôn nghĩ nên nàng mới đồng ý kết hôn. “Ân” Dụ Ngôn đóng cửa sổ không cho gió lùa vào, sau đó cười nhẹ: “Ngươi yên tâm, ta với nàng hiện tại không có vấn đề gì cả. Chờ lúc về có thời gian chúng ta lại hẹn nhau.” Tạ Tuyết cảm thấy Dụ Ngôn không muốn tiếp tục nói đề tài này. Lên tiếng đều là muốn chuyển đề tài sang chỗ khác. Hôm nay là ngày họp cuối cùng. Những người từ nhiều sở sư vụ khác nhau đã nhanh chóng quen thân. Bây giờ vừa tan họp đã tập trung lại thảo luận xem buổi tối có nên tụ tập hay không. Bộ dáng ai ai cũng đều như nói chuyện bao nhiêu cũng không đủ. Tằng Khả Ny cầm tập tài liệu trên tay, đằng sau truyền đến thanh âm phấn khích của Lý Văn Kiêu: "Này Lão Hạ, đêm nay không say không về. ngươi quen thuộc ở đây, mau tìm chỗ nào đi ăn đi." "Không thành vấn đề. Muốn ăn tối hay ăn khuya? Thành thật mà nói, ở chỗ chúng ta mấy món ăn khuya là nổi tiếng nhất a. Ngày mai mấy người rời đi rồi. Tối nay nói thế nào cũng phải đưa mấy người đi ăn ngon một bữa a." Hạ Tường lập tức phụ họa theo, Tằng Khả Ny từ phía trước nghe tiếng hai người này truyền đến, hẳn là đang đứng gần nhau. Lại truyền đến một giọng nữ cười nói: "Mấy lão gia các người đúng là nghĩ gì làm nấy, nữ nhân chúng ta phải giữ dáng, được không? Đi ăn với mấy người thả ga nhỡ béo lên một vòng thì ai chịu trách nhiệm cho chúng ta đây?" Mấy nhân viên nữ đi theo bật cười, cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, ai chịu trách nhiệm đây?" Lúc này, Trình Hạo Thiên cười nói: "Ai đề nghị thì người đó chịu trách nhiệm." Ngoại hình hắn ưa nhìn, so với đồng nghiệp cùng ngành được coi là quý ông độc thân. Hắn nói xong không biết ai lại phụ họa theo, đột nhiên nói: "Vậy thì tốt quá rồi, ngươi chỉ cần phụ trách Tằng luật sư là được, còn mấy người đẹp này để chúng ta phụ trách a." Trong đám người vang lên một tràng cười, Tằng Khả Ny đột nhiên dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tối nay ta không đi được. Tư Kỳ, Trần Dật, Văn Kiêu, ba người nhớ chú ý thời gian, đừng quên chuyến bay ngày mai." Mọi người đều biết Tằng Khả Ny luôn lạnh nhạt, nhưng trong khi đang nói đùa, cô đột nhiên xoay người nghiêm túc dặn dò, khiến mọi người có chút chột dạ, không biết có phải cô đang tức giận hay không. Trình Hạo Thiên cảm thấy trong lòng cô hẳn là có chút không thoải mái, bởi vì lần trước ra ngoài đã có giác ngộ, hắn đành mở miệng giảng hòa: "Không sao, Tằng luật sư có việc, chúng ta đi là được rồi. Tằng luật sư về nhà nghỉ ngơi đi, chúng ta lần sau gặp lại." Khóe môi Tằng Khả Ny khẽ giương lên, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ: "Được, mọi người buổi tối đi chơi vui vẻ, ta xin lỗi không thể đi được." Mọi người đồng thanh đáp lại, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Ngoại trừ mấy người trong sở sư vụ Ức Hàm, mấy người khác đều thầm nghĩ trong lòng, mấy người ở Ức Hàm mỗi ngày đi làm đều không sợ bị chết cóng sao? Mọi người đều trở về khách sạn, Tằng Khả Ny lúc trở về vẫn như mấy ngày trước, nhìn không ra mệt mỏi, sắc mặc vẫn là lãnh đạm. Dụ Ngôn đón lấy cặp tài liệu của cô, hỏi: "Khả Ny, thấy mệt thì ngủ một chút đi, còn lâu mới ăn tối." Tằng Khả Ny mở cửa phòng tắm đi rửa tay, để cho nước chảy ra từ kẽ tay. Co hơi cúi người xuống để rửa sạch bọt xà phòng. Hỏi Dụ Ngôn đang dựa vào cửa: "Ân, hôm nay ngươi đã làm gì rồi?" “Cũng không làm gì cả.” Dụ Ngôn nói, “Xem kịch bản một chút, sau đó sắp xếp công việc mấy ngày tới.” Tằng Khả Ny lau khô tay rồi bước ra ngoài, thấy Dụ Ngôn còn đang cầm cặp tài liệu của mình liền đi tới, đi tới bên giường, hỏi: "Lần trước ngươi nói chụp quảng cáo phải không? Quảng cáo cái gì?" Dụ Ngôn mím môi cười, ngồi bên cạnh Tằng Khả Ny thở phào nhẹ nhõm, "Là điện thoại chuẩn bị ra mắt ra thị trường. Trước đó đã lên kế hoạch từ lâu, hai ngày nữa là đến ngày chụp, vừa vặn ngày mai về." Tằng Khả Ny gật đầu, nhớ tới mấy ngày nay không thể cùng Dụ Ngôn đi ra ngoài. Đêm nay có nhiều thời gian như vậy cũng không thể cứ ở trong khách sạn được. Ban đầu cô đưa Dụ Ngôn đến đây là muốn dành nhiều thời gian ở cùng nhau, nghĩ như vậy, cô nhìn Dụ Ngôn hỏi: "Dụ Ngôn, tối nay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, ngươi thấy thế nào?" Dụ Ngôn sửng sốt trong chốc lát, chưa kịp khôi phục vì Tằng Khả Ny chủ động, liền nhìn thấy lông mày của cô hơi nhíu lại, không khỏi buồn cười nói: "Ngươi đây là, mời ta?" Lúc này, lông mày Tằng Khả Ny mới giãn ra, khẽ cong môi: "Xem là như vậy đi, ngươi có đi không?" Tằng Khả Ny rất hiếm khi chủ động mời nàng. Trước đây, có lẽ chỉ toàn Dụ Ngôn chủ động gọi cô cùng đi. Nhưng thời gian gần đây, số lần Tằng Khả Ny chủ động dần dần tăng lên. Kỳ thực cũng không phải nhiều, chỉ là hiện tại quan hệ giữa hai người đã khác, nên cân nhắc nhiều hơn một chút. Dụ Ngôn híp hí mắt, khóe mắt mang theo ý cười, "Đi, tại sao lại không đi chứ?"
CHƯƠNG 20 Được sự đồng ý của Dụ Ngôn, Tằng Khả Ny bắt đầu xem xét tối nay nên mang Dụ Ngôn đi đâu. Ngay cả khi nằm trên giường ngủ một chút, cô vẫn không ngừng suy nghĩ. Dụ Ngôn nghĩ cô đã ngủ rồi, liền với tay tắt điện thoại đi. Sau mấy ngày họp thật sự rất mệt mỏi, trong phòng yên tĩnh, Tằng Khả Ny nghĩ một chút liền mơ màng ngỷ thiếp đi. Có lẽ là do trước khi ngủ cô đang nghĩ về nhiều thứ, cho nên sau khi ngủ cô liền gặp mộng. Trong mộng là khi vẫn học đại học, Dụ Ngôn hẹn cô cùng đến khu ẩm thực gần trường để ăn. Bởi vì nhiều ngày không gặp nhau, ngày đó khóe môi Tằng Khả Ny luôn nở nụ cười, đi theo Dụ Ngôn vào cửa hàng đó. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tử Thiến, nụ cười trên môi cô không còn nữa. Dụ Ngôn nắm tay cô đến chỗ Tử Thiến, cô nhớ rõ ngày thường Dụ Ngôn chỉ mỉm cười lễ phép với người khác, nhưng ánh mắt của nàng ngày đó lại có một tia ấm áp, mỉm cười nói với cô: "Khả Ny, đây là bạn gái ta, Tử Thiến. Hai người đã từng gặp nhau, ngươi có nhớ không?"Tằng Khả Ny biết Dụ Ngôn xa cách cô hơn là vì có Tử Thiến. Cô cũng biết nàng cùng Tử Thiến chung một chỗ từ lâu rồi. Cô cũng nhìn thấy hai người hôn nhau ở góc khuất hành lang. Đến nay cô vẫn nhớ rõ, nhưng cô không nhớ mình đã trải qua ngày hôm đó như thế nào. Cô cố gắng chịu đựng nỗi chua xót trong lòng. Bên cạnh là Dụ Ngôn ôn nhu nhìn Tử Thiến, cô không dám nhìn thêm nữa, cô chỉ nhớ kỹ Dụ Ngôn hạnh phúc ở trong lòng. Ngươi thích ai, ai có thể làm cho ngươi hạnh phúc, cho dù không phải là ta cũng không quan trọng phải không? Nguyện vọng của ta là chỉ cần ngươi hạnh phúc, mà kết cục như vậy còn có rất nhiều con đường dẫn ngươi đến. Chỉ là, ngươi không chọn con đường có ta mà thôi. Giấc mộng này kỳ thực trôi qua rất bình lặng, Tằng Khả Ny khi tỉnh lại cũng rất bình tĩnh. Bởi vì cô từ trước đến nay vẫn luôn giấu kín sóng gió trong lòng. Trong phòng đèn vẫn sáng, Tằng Khả Ny hơi hé mắt. Vốn là đang nằm nghiêng, cô xoay người đối mặt với trần nhà, môi mỏng khẽ mở, theo đó là một tiếng thở dài nhẹ nhàng lười biếng. Cơn buồn ngủ còn vươn lại vì nhìn thấy người bên cạnh mà dần tan biến. "Dụ Ngôn, ta ngủ bao lâu rồi?" Thanh âm của Tằng Khả Ny có chút nhẹ nhàng vì vừa mới tỉnh dậy. Cô chống người dựa vào đầu giường, nhìn thấy Dụ Ngôn đang ngồi ở mép giường. "Bây giờ là tám giờ, nói xem ngươi ngủ bao lâu rồi?" Dụ Ngôn không mang theo bộ dáng trách móc, đưa cho cô một ly nước làm ẩm cổ họng. "Đã lâu như vậy." Tằng Khả Ny uống một hớp nước trong cốc, hơi nhíu mày, hai tay cầm cái cốc đặt lên bụng, thấp giọng: "Thực xin lỗi, ta ngủ quá giờ cơm mất rồi". Ngữ khí của cô trở nên rõ ràng hơn, có vẻ đã tỉnh táo hơn vừa rồi. Dụ Ngôn đưa tay lấy cốc của cô đặt lên bàn cạnh giường, hỏi: "Không phải ngươi nói muốn ra ngoài một chút sao? Vừa vặn chúng ta đi ăn tối luôn." Tằng Khả Ny bắt gặp ánh mắt tươi cười của Dụ Ngôn, mở miệng nói: "Ân, được." Ngủ qua giờ ăn là điều trong cuộc sống có quy tắc của Tằng Khả Ny hầu như chưa bao giờ lệch khỏi quỹ đạo. Nhưng sau khi nghĩ lại, chuyện kết hôn với Dụ Ngôn cũng chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của cô. Cô là ăn cả ngã về không, hoàn toàn không có đường lui. Mọi bước tiến sau này đều là suy nghĩ, đều là lựa chọn chân thật nhất của cô. Đúng hơn là, ngay từ lúc đặt Dụ Ngôn vào trong lòng, quỹ đạo cuộc sống của cô tưởng như không thay đổi, nhưng thật ra đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa.Đã như vậy, vì cái gì không để nó thuận theo tự nhiên đây? Sau khi rời khách sạn, Tằng Khả Ny mang Dụ Ngôn đến một khu phố ẩm thực cách chỗ cũ xa hơn một chút. Dụ Ngôn vẫn ngụy trang đơn giản để đảm bảo không có người qua đường có thể nhận ra nàng. Dòng người đang dần trở nên đông đúc, Tằng Khả Ny kéo Dụ Ngôn đi về phía bên phải, Dụ Ngôn tò mò hỏi: "Khả Ny, ngươi định dẫn ta đi ăn gì?" Tằng Khả Ny đưa mắt quét qua xung quanh một lần. Cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại ở vị trí phía trước, cô nâng cằm nói: "Sắp đến rồi, đi theo ta." Cô biết cửa hàng này là do đồng nghiệp vô tình nhắc đến mấy ngày qua, nhưng vì khu ẩm thực cách xa nơi họp cùng khách sạn nơi mọi người ở nên mấy ngày nay không có ai lui tới. Nhưng mà Tằng Khả Ny đã nhớ rõ địa chỉ cùng tên quán, để hôm nay định chọn một nơi xa khách sạn để ăn. Sau khi hai người vào cửa hàng, cách cửa cửa hàng không xa có một bàn khách vừa rời đi. Người phục vụ đang thu dọn, Dụ Ngôn ra hiệu cho Tằng Khả Ny ngồi vào chỗ đó. Tằng Khả Ny gật đầu, sau đó lập tức đi gọi món. "Khả Ny, gọi món gì?" Dụ Ngôn tháo khẩu trang, rót một tách trà cho Tằng Khả Ny đang ngồi xuống. "Cũng không có gì, chỉ là tiệm niệm khá nổi tiếng." Tằng Khả Ny nhận lấy tách trà nói, "Nghe nói đồ ăn ở tiệm này thiên về ngọt, cũng nhiều người ngoại quốc đến ăn. Hơn nữa không chỉ có món ăn chính, mà còn có phục vụ món ăn khuya."Dụ Ngôn không khỏi bật cười, "Mấy ngày nay rốt cuộc có họp gì không vậy? Sao ta luôn cảm thấy các người chỉ đi tán gẫu về đồ ăn a?" Chẳng trách Dụ Ngôn trêu chọc cô như vậy, những ngày qua ăn cơm ở khách sạn đều do Tằng Khả Ny phụ trách, nàng hoàn toàn chẳng cần làm gì cả. Khi Tằng Khả Ny không thể trở lại ăn cơm với nàng, đến giờ ăn cũng sẽ có phục vụ mang thức ăn đến. Ngay cả khi nàng đang xem kịch bản hoặc nghỉ ngơi xem phim, đồ ăn vặt cũng sẽ được đưa đến không thiếu thứ gì.
Mỗi lần mỗi khác, không có lần nào là đồ ăn giống nhau. Ôn Khinh Hài từ xa vận hành. Khóe môi Khinh Hàn giương lên nói: "Họp là cũng phải họp, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới việc ta nhớ mấy món ăn ở đây. Hơn nữa bọn họ tán gẫu bên tai ta, không muốn nghe cũng khó." Dụ Ngôn cũng cười, là nhân tài trong giới pháp luật, Tằng Khả Ny không chỉ có thành tựu nổi bật, còn có khả năng ghi nhớ cùng tai nghe mắt thấy cũng hơn hẳn người thường. Cho nên, trong đầu Dụ Ngôn hiện lên một phong cảnh, một một nhóm người đang bàn tán, Tằng Khả Ny ung dung lấy điện thoại ra đặt đồ ăn. "Vậy ngươi gọi món gì rồi?" Dụ Ngôn hỏi."Cá nướng, thịt bò nướng, cà tím nướng, thịt bò luộc, canh trứng." Tằng Khả Ny báo cáo từng món một. Sau khi rót cho Dụ Ngôn một tách trà, lại nói tiếp: "Còn có cơm." Đây mà là ăn tối sao? Bữa ăn này ăn xong muộn hơn một chút, Tằng Khả Ny quyết định gộp chung ăn tối với ăn khuya, liền gọi cho Dụ Ngôn một phần thịt bò. Đúng lúc này, người phục vụ đi tới, mang theo bếp nướng đặt ở chính giữa bàn. Cá nướng nóng hổi ngăn cách hai người, giữa hơi nóng bốc lên, Dụ Ngôn cười nói: "Gọi nhiều như vậy, ngươi có ý đồ không muốn ta làm việc đúng không?" Thịt bò nướng và cà tím nướng cũng được mang lên. Dụ Ngôn chỉ kịp nhìn thấy một cái bát và một đôi đũa di chuyển đến lò nướng, trong bát đã có một miếng cá mềm, Tằng Khả Ny ở đối diện nói: "Coi như bồi thường ta để ngươi ở khách sạn mấy ngày nay đi. Mau nếm thử xem." Lí do đưa ra của Tằng Khả Ny luôn nghiêm túc khiến người ta không thể phản bác. Dụ Ngôn cầm bát gắp miếng cá lên ăn, mùi vị có chút khác biệt so với hương vị nàng đã từng ăn, nhưng lại không biết phải diễn tả như thế nào. Lúc rời khách sạn đã là hơn tám giờ, khi đến khu ẩm thực đã gần chín giờ. Hai người ăn xong bữa tối này cũng đã gần mười giờ. Sau khi thanh toán hóa đơn cũng là lúc khu ẩm thực đến giờ cao điểm. Vì có rất nhiều người đến ăn khuya, cũng có nhiều người tranh thủ bày bán mấy gian hàng nhỏ, đêm dài trôi qua nhộn nhịp. Dụ Ngôn hít thở sâu mấy hơi mới đeo đeo khẩu trang lên, đến chỗ Tằng Khả Ny sánh bước. Nghĩ lại bữa tối hôm nay, không khỏi thở dài: "Khả Ny, ta về nhà không dám cân nữa, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?" Chụp quảng cáo đã được lên kế hoạch từ lâu, sau đó còn chụp hình quảng bá cho chương trình thực tế và một bộ phim nữa. Mặc dù chương trình thực tế không có yêu cầu gì, nhưng bên cạnh đội ghi hình của ban tổ chức còn sẽ có những người qua đường, bọn họ chắc chắn sẽ chụp hình lại. Lỡ như mấy ngày này nàng ăn hấp thụ tốt mà béo lên một chút, chẳng phải là xong đời rồi sao? Tằng Khả Ny hiểu được lo lắng của nàng, nhưng nhìn bộ dáng giống như không có chút áy náy nào với hành vi của mình mấy ngày nay. Vẫn là bộ dáng lãnh đạm lạnh nhạt, cô chỉ nhìn Dụ Ngôn rồi nói: "Ăn khuya cũng nên ăn ít đi. Mấy ngày nay đi theo ta đi ăn đúng là không có kế hoạch gì, nhưng lúc trước ngươi đi học thường xuyên ăn khuya cũng không thấy ngươi béo, ta nghĩ không cần phải lo lắng." Thời điểm đó nào có phải là thường xuyên ăn khuya a? Chỉ là vừa vào đại học, chuyển sang môi trường mới nên có chút buông thả. Hẹn Tằng Khả Ny cùng đi mấy quán ăn nhanh gần đó, nhưng cũng chỉ mấy ngày thôi. Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, Tằng Khả Ny vẫn còn nhớ, hơn nữa còn đem ra trêu chọc cô. Dụ Ngôn bất đắc dĩ cười, nói: "Chỉ có mấy ngày thôi, ngươi dám biến tấu thành thường xuyên ăn khuya hả? Biết vậy không rủ ngươi. Lúc đó, Tạ Tuyết còn nói ta tại sao lại dám kéo cái hồ lô như ngươi đi cùng"Thanh âm của nàng bị khẩu trang che khuất đi, nhưng ý cười của nàng vẫn bị Tằng Khả Ny lập tức bắt được. Tằng Khả Ny nắm lấy cổ tay Dụ Ngôn, nhẹ nhàng kéo về phía mình để tránh đứa bé đang đi đằng trước, sau đó nói: "Hồ lô? ta còn tưởng cô ấy luôn gọi ta là khối băng." Tằng Khả Ny khi đó vô tình nghe được Tạ Tuyết gọi mình là khối băng, không ngờ còn có một cái tên khác. Không biết rốt cuộc cô ấy đã đặt cho mình bao nhiêu cái biệt danh. "Thật ra ngươi rất tốt, ít nhất ta cũng không nghĩ có vấn đề gì. Chỉ là tính khí của ngươi có chút nhạt nhẽo, không phải không đặt ai ở trong mắt, cũng không phải kiêu căng ngạo mạn." Dụ Ngôn cũnh không để ý bộ dáng của Tằng Khả Ny. Cũng không biết là do nàng không để ý hay là nhìn mãi thành quen. Nhưng nhớ tới những lời đồn đại trong khoa lúc đó, nàng vẫn không nhịn được mà nói ra. Có một vài lời nói, nói ra từ miệng người không quan trọng thì không để để ảnh hưởng tới chính mình. Nhưng nếu là người mà ngươi luôn để ý, cho dù chỉ là hai ba câu thôi cũng có thể khiến ngươi tràn đầy vui vẻ, hoặc cũng có thể là thống khổ vô cùng. Khoảnh khắc đó Tằng Khả Ny thoáng chốc nhu hòa, trong lòng lặp lại lời nói của Dụ Ngôn. Chỉ cảm thấy giống như rượu ngon đã ủ lâu năm, lúc đầu cảm thấy bình thường, sau đó dư vị mới dần dần ngấm vào cơ thể, lan đến từng tế bào thần kinh. "Dụ Ngôn, có bao giờ ngươi nghĩ tới đây có thể là lý do ngươi đồng ý lời đề nghị kết hôn của ta không?" Môi Tằng Khả Ny khẽ cong, ý cười nhàn nhạt, "Bởi vì ta trong mắt ngươi khác với ta trong mắt người khác." "Vậy sao?" Dụ Ngôn cẩn thận nhớ lại Tằng Khả Ny của trước đây, lẩm bẩm nói: "Có lẽ là như thế..." Nàng không được tính là hiểu Tằng Khả Ny. Nhưng ở phương diện nào đó, nàng lại có thể hiểu được cô. Có lẽ vì vậy mà lời đề nghị kết hôn của Tằng Khả Ny mới tác động đến nàng.