[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] NGƯỜI CŨ CÒN THƯƠNG (cover)
Chương 5. Chuyển nhà
Từ xưa đến nay, đồng tính luyến ái luôn là chủ đề mang tính tranh luận cực kỳ, nhất là trong giới giải trí, bán hủ có thể kéo CP, nhưng nếu anh chị thừa nhận mình là đồng tính, vậy thì chính là cáo biệt với cái vòng này. Lúc đầu trong giới giải trí, người người đều e ngại đề tài này, coi như thật sự là đồng tính, cũng không dám để lộ nửa điểm, sợ bị người khác nhận ra manh mối. Nhưng bắt đầu từ mấy năm trước, liên tiếp có những người công khai yêu thích người cùng giới, công khai xu hướng tình dục, ngôi sao lớn nhỏ đều có, Dụ Ngôn hiểu rõ nguyên nhân chuyện này, là bởi trong vòng có một nghệ sĩ từng vì công khai xu hướng tình dục mà gặp phải bạo lực mạng, công ty chèn ép, cả nước phong sát. Việc này làm cho cảm xúc người nọ tụt xuống cực độ, cuối cùng tự kết thúc cuộc sống của mình. Di thư của cô ấy nhắc lại hành trình tâm lý đã trải qua, rồi nói một câu cuối cùng, thật xin lỗi. Câu thật xin lỗi này là dành cho cha mẹ, hay người hâm mộ, hay người yêu của cô ấy. Không ai biết được. Không quá một tuần, người yêu của cô ấy cũng lựa chọn cách tương tự, rời khỏi cuộc sống này. Chuyện này lúc ấy đã nhấc lên sóng to gió lớn trong nước, vô số truyền thông cùng người hâm mộ đều chú ý, phía trên muốn ngăn chặn dư luận lại bị phản tác dụng, tựa như lò xo, bọn họ ép càng chặt, chuyện này càng bùng nổ như lửa nóng. Tiếp đó càng nhiều người tham gia, tuyên bố đồng tính là vô tội! Dụ Ngôn lúc ấy vẫn đang đi học, cũng không biết rõ câu chuyện từ đầu đến cuối. Nhưng từ sau chuyện đó, rất nhiều người bắt đầu phóng thích thiên tính, công khai xu hướng tình dục, hơn nữa lên Weibo thể hiện tình cảm đồng giới ngày càng nhiều, trước đó không lâu còn có một nghệ sĩ vừa mới vào vòng đã công khai bày tỏ tình yêu với ảnh đế Lục Nghị Thịnh gây một trận bùng nổ. Vậy nên Dụ Ngôn nói mối tình đầu là một cô gái trên chương trình kia, cũng không đến mức khiến cho không ai tiếp thu được, thậm chí cũng không thiếu người khen ngợi cô thành thật. Nhưng công khai nổi giận với phóng viên, ném mic, đã khiến người khác thay đổi ý kiến về cô. Dụ Ngôn nhìn hot search nhanh chóng leo lên trên Weibo, nội dung thứ nhất là video, video quay gò má của cô, còn viết lại lời cô nói thành văn bản, hot search lập tức bùng nổ thảo luận. --- Quả nhiên Dụ Ngôn vênh váo cũng không phải tin đồn vô căn cứ. --- Còn coi mình là gì đây? Không phải là một minh tinh sao? Cắt, không có fans nào thích ăn S của cô đâu! --- Ném mic cơ à chậc chậc chậc, đầu ngôi sao cao ba trượng cơ đấy. --- Ỷ vào bản thân có hậu thuẫn chứ gì! --- Tôi thấy Dụ Ngôn nói không sai đâu, cô ấy là diễn viên thì chỉ cần chịu trách nhiệm đóng phim, không cần phải rêu rao chuyện riêng tư của mình, hơn nữa, ai mà chẳng có chuyện riêng, dựa vào cái gì nhất định phải cho các người biết? Tác phẩm của cô ấy không phải là câu trả lời tốt nhất à? Mấy tên chó săn kia là đủ rồi, mic cũng đâm rách cằm con nhà người ta rồi, đồ chó săn buồn nôn. --- Không thể nói thế được, cô ta là người của công chúng, phải thông báo mọi chuyện cho đại chúng. --- Lầu trên đánh rắm thối thế? Người của công chúng là phải thông báo mọi chuyện cho đại chúng? Vậy ngươi có biết minh tinh XX một ngày ăn mấy bữa uống mấy ngụm nước đi WC mấy lần không? Tất cả mọi người đều là nhân vật của công chúng, dựa vào cái gì mà phân biệt đối xử, hơn nữa chuyện công khai đồng tính kia, tôi ủng hộ Dụ Ngôn!!! Dụ Ngôn còn chưa đọc xong bình luận đã bị Bạch Vũ Đường gọi điện thoại đến. "Ngôn Ngôn, xảy ra chuyện gì thế?" "Lời chị nói với em có phải đều vào tai này ra tai kia không? Đã bảo không được tiếp xúc với truyền thông, không nên nói gì cùng bọn họ, vì sao em vẫn không nghe lời!" "Bây giờ thì tốt rồi, tài khoản chính còn chưa thả tin, bây giờ phải áp xuống thế nào?" Bạch Vũ Đường lướt điện thoại chỉ thấy một trận chỉ trích bùm bùm, Dụ Ngôn yên lặng vài giây, nói: "Em không ném mic." Một câu bất ngờ của cô khiến bài "diễn thuyết" của Bạch Vũ Đường suýt nữa dừng lại, thở ra: "Tất nhiên chị biết rõ, nên mới hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Dụ Ngôn kể lại, cũng không che giấu oán giận những phóng viên kia, nói hết từ đầu đến cuối cho Bạch Vũ Đường, Bạch Vũ Đường nghe, nhíu mày: "Em nói là cửa sau bị chặn?" "Vâng." Bạch Vũ Đường hít sâu: "Chị biết rồi, em đưa điện thoại cho Chung Thần đi." Dụ Ngôn lấy di động, mắt nhìn Chung Thần bên cạnh đang run bần bật, hơi cong môi một cái: "Bạch tỷ bảo em nghe điện thoại." Chung Thần chớp mắt, biểu cảm không còn quyến luyến gì cuộc đời này, ôm tâm thái muốn chịu chết tiếp điện thoại: "Bạch tỷ..." Bên kia điện thoại lập tức vang lên một tràng pháo, Chung Thần liếc nhìn Dụ Ngôn, xuống xe. Chừng mười phút sau, Chung Thần mới tiếp điện thoại xong trở lại trên xe, vẻ mặt lã chã muốn khóc: "Bạch tỷ bảo em đưa chị về nhà, nói truyền thông bên kia chị ấy sẽ xử lý." Dụ Ngôn gật đầu: "Lên xe." Chung Thần sau khi lên xe liền cất điện thoại vào túi, hai cô lúc vừa phát hiện ra chuyện này không lập tức về chung cư, vì sợ Bạch Vũ Đường khi biết sẽ triệu hồi mình ngay lập tức, nên chỉ dừng ở ngõ nhỏ gần đấy. Giờ phút này, xe hơi màu đen chậm rãi ra khỏi ngõ nhỏ, Chung Thần nhìn cửa sổ bị màng dán màu đen che kín, lại một lần nữa cảm thán năm hạn bất lợi. Số lần bị mắng tháng này đã sắp vượt quá một năm bình thường rồi! Vậy mà người trong cuộc hết lần này đến lần khác vẫn mang vẻ mặt bình thản. Tay chân của Bạch Vũ Đường rất nhanh, khi hai cô về đến nhà, tin tức đã được thả ra, cũng đang mau chóng leo lên hot search. Hai cái hot search treo song song. Một cái là: Diễn viên không có nghệ đức, công khai mắng phóng viên, ném mic! Một cái khác: Diễn viên không xứng được hưởng quyền riêng tư, nhưng xin hãy tôn trọng. Chung Thần ấn vào phía dưới hot search, vẫn là một đoạn video ngắn, nhưng trong đó có thể thấy rõ Dụ Ngôn đưa mic ra ngoài, chó săn cũng giơ tay nhận rồi, ngay khi hai bàn tay tiếp xúc, chó săn bỗng nhiên rút tay về, khiến chiếc mic rơi xuống đất. Từ trong video mới thấy tên chó săn kia lúc ấy đều không cử động, càng không xô đẩy, nên không có chuyện hắn không nắm được tình huống. Khả năng duy nhất, gã này cố ý. Cố ý để mic rơi xuống đất. Sau khi video này được tung ra, đám người vừa mới chỉ trích Dụ Ngôn đều bị vả mặt bạch bạch. Fans của Dụ Ngôn cũng dốc túi xuất động, phối hợp với thủy quân Bạch Vũ Đường tìm, còn có một ít cư dân mạng khách quan, bình luận bắt đầu tiến triển theo hướng mong muốn. Chung Thần nhìn kỹ mấy lần mới đưa cho Dụ Ngôn. Dụ Ngôn nghiêng đầu xem màn hình. --- Mấy đứa vừa lên hot search gáy đâu rồi? Ôi đừng xóa chứ, tôi đều chụp màn hình rồi, vậy mới nói ăn dưa thì ăn, ăn dưa mà lòng đầy căm phẫn như thế làm gì, làm như người khác không biết mình là anti chuyên nghiệp của Dụ Ngôn hả? --- Làn sóng vả mặt đến nhanh như gió lốc, tôi đột nhiên bị Dụ Ngôn gom fan mất rồi. --- Tôi cũng vậy, trả lời thật ngầu nha! --- Anh trai paparazzi kia không phải nên xin lỗi sao? Bú fame người ta có thích không? Hút máu người ta có đủ không? Có mang một ít về cho tòa soạn của anh không?
--- [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] Nếu như người tôi thích trước kia có thể dũng cảm như Dụ Ngôn, dám mắng phóng viên như vậy, có phải chị ấy đã không cần rời đi? --- Mẹ nó lầu trên nhắc đến chị Tiêu làm gì, tôi muốn khóc! --- Miễn bàn miễn bàn, nghĩ đến chị ấy là tôi đau lòng muốn chết, đồng tính luyến ái thì làm sao chứ? Nước ngoài đều có thể đăng ký kết hôn, mà nước C cổ hủ của chúng ta còn chưa chịu thừa nhận! Dụ Ngôn nhìn vài lần, cầm điện thoại nhắn tin cho Bạch Vũ Đường: Video ở đâu ra thế ạ? Bạch Vũ Đường trả lời rất nhanh: Cửa sau có đặt camera, độ phân giải 50 triệu pixel chưa kể full HD. Dụ Ngôn: ... Quả nhiên là full HD, biểu cảm đắc chí của chó săn đều bị nhìn thấy rõ ràng, Dụ Ngôn mím môi tắt điện thoại. Đã có vết xe đổ, khi đến gần khu nhà, Chung Thần bảo tài xế dừng lại quan sát trước, Dụ Ngôn nhìn dáng vẻ như đi trộm của cô ấy, bật cười: "Sao nào?" Chung Thần thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó nói: "Khá tốt, không có ai." Có lẽ đều đến công ty chặn cửa rồi, quanh chung cư chỉ còn mấy vị chó săn lắc lư, xe vào trong tiểu khu, Chung Thần nhận được tin nhắn của Bạch Vũ Đường, bảo cô giúp Dụ Ngôn thu dọn, lập tức chuyển nhà. Dụ Ngôn gật đầu: "Dọn đồ đi." Hôm qua đã mang một ít đến bên kia, cũng không phải ở lâu, nên hành lý của Dụ Ngôn cũng không nhiều, chỉ nhặt được một vali. Nhà mới hơi xa nơi này, đi xe mất hai mươi phút, trên đường còn phải chờ đèn xanh đèn đỏ, đợi khi Dụ Ngôn đến chung cư mới đã sắp giữa trưa. Sau khi xuống xe, Chung Thần vui vẻ đi theo sau nói: "Ngôn Ngôn, chị thấy thế nào? Bên ngoài có trung tâm mua sắm, giao thông rất thuận tiện, hơn nữa chỗ này có rất nhiều minh tinh cũng ở, chức năng của bảo an tốt hơn một bậc, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có chó săn trà trộn vào!" Dụ Ngôn nghe cô ấy cằn nhằn lải nhải một đống, gật đầu: "Cũng không tệ lắm." Chung Thần ngẩng đầu: "Chị nói bảo an sao?" Dụ Ngôn nghĩ một hồi: "Chị nói là cây xanh không tồi." Chung Thần: ... Mạch não không ở cùng trên một sợi dây, phải nói chuyện với người ta thế nào đây? Ông nói gà bà nói vịt! Chung Thần tự kỷ, xách hành lý của Dụ Ngôn đi vào cửa lớn, đưa cho Dụ Ngôn hai tấm thẻ: "Đây là thẻ thang máy, đây là thẻ mở cửa." Dụ Ngôn gật đầu nhận lấy: "Tầng mấy?" Chung Thần: "Mười một." Dụ Ngôn nhấn nút, thang máy từ từ đi lên, đến tầng, cửa thang máy mở ra, Dụ Ngôn nhìn thấy hai cánh cửa, Chung Thần chỉ vào một cái: "Bên kia." Dụ Ngôn quẹt thẻ đi vào, nhìn một vòng xung quanh, không khác lắm so với ảnh chụp hôm qua Chung Thần gửi, nhà ở gọn gàng sạch sẽ, bây giờ là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào tăng thêm cảm giác thoải mái, cô mở cửa ban công, điện thoại liền vang lên không ngừng. Còn tưởng lại là Bạch Vũ Đường gọi đến dạy dỗ, lại thấy trên màn hình hiện lên tên của Tôn Nhuế. Dụ Ngôn nhận điện thoại, bên kia truyền đến tiếng thăm hỏi ân cần tha thiết: "Chuyện gì xảy ra vậy, tôi thấy trên hot search nói cậu ném mic?" "Cậu không đổi lời dạo đầu được sao?" Dụ Ngôn mím môi, lui khỏi sân thượng về phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, Hàn Nghi Tư nghe được lời cô nói, ngơ ngác: "Lời dạo đầu?" Dụ Ngôn giả vờ giả vịt học giọng điệu của cô ấy trong điện thoại lần trước: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi thấy trên mạng đều nói cậu thích con gái?" Tôn Nhuế bị chọc cười, nói: "Đừng đùa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dụ Ngôn nghĩ một hồi: "Bị ăn vạ." Tôn Nhuế nhớ lại hai cái hot search, thốt lên: "Chó săn à?" Dụ Ngôn đơn giản ừ một tiếng, lập tức hỏi: "Lần này cậu nghỉ hơi lâu đấy, còn có thời gian quan tâm đến bát quái trên mạng?" Tôn Nhuế cười: "Tôi xin nghỉ phép rồi." "Xin nghỉ?" Dụ Ngôn nhíu mày: "Cậu làm sao thế?" Tôn Nhuế lại ngơ ngác: "Không nghỉ thì làm sao bây giờ? Có phải cậu vẫn chưa biết?" Dụ Ngôn nhướng mày: "Chuyện gì?" Tôn Nhuế tức giận nói: "Con gái nuôi của cậu ra đời rồi. Sinh vào khuya ngày hôm trước, Tiểu Tĩnh không nói với cậu à?" "Chưa nói." Tôn Nhuế an ủi: "Nhất định là nhìn thấy tin kia, biết rõ hai ngày nay cậu rất bận, mới không làm phiền cậu." Dụ Ngôn gật đầu, nói vài câu đơn giản cùng Tôn Nhuế rồi cúp điện thoại. Trong phòng, Chung Thần đã sắp xếp hành lý của cô xong xuôi, thấy cô cúp điện thoại, hỏi: "Ngôn Ngôn, trưa nay muốn ăn gì để em mua?" "Không cần." Dụ Ngôn phất tay: "Chị không đói, em về trước đi." Chung Thần nhìn cô mệt mỏi, đau lòng mở miệng: "Có muốn em ở lại với chị không?" Dụ Ngôn nghiêng đầu, cong khóe miệng, cười như không cười: "Em muốn ở lại với chị thế nào? Kiểu ở lại tắm cùng nhau hả?" Chung Thần sặc nước bọt, lập tức trợn trắng mắt: "Em đi đây." "Gặp! Lại!" Cửa khép lại, Dụ Ngôn sờ lên đôi má của mình, lại cúi đầu nhìn dáng người của mình, sao vậy, bây giờ mình cũng bị trợ lý ghét bỏ ư? Chung Thần đứng trong thang máy vỗ vỗ hai má, từ lúc bị nữ thần trêu đến mức xấu hổ ra ngoài, đi thang máy xuống mặt còn ửng đỏ, cúi đầu. Không cẩn thận đụng vào một người, cô lập tức xin lỗi: "Rất xin lỗi." Thanh âm quen thuộc vang lên: "Không sao." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, có vẻ xa cách, Chung Thần ngẩng đầu kinh ngạc: "Tăng, Tăng, Tăng tổng?" Tăng Khả Ny ngẩng đầu nhìn cô, Chung Thần vội tự giới thiệu: "Xin chào Tăng tổng, tôi là trợ lý của Dụ Ngôn, hôm nay đã gặp ở văn phòng." "Xin chào." Tăng Khả Ny nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi. Lúc nói chuyện, cô lướt qua bên người Chung Thần, Chung Thần ngẩng đầu liền thấy góc nghiêng của cô, sững sờ tại chỗ. Khi cửa thang máy khép lại, cô điên cuồng gọi cho Dụ Ngôn! "Ngôn Ngôn! Nói cho chị biết một tin!" Dụ Ngôn vừa chuẩn bị vào phòng tắm, nghe thấy liền dừng lại, vẻ mặt như thường: "Weibo lại nổ?" "Không phải, không phải Weibo, là chị." Dụ Ngôn nhíu mày: "Chị?" Chung Thần nuốt nước bọt: "Em cảm thấy chị sắp nổ." "Nói rõ ràng." Chung Thần hắng giọng một cái: "Em đột nhiên nhớ ra hàng xóm nhà bên của chị là ai." Trái tim Dụ Ngôn đập thảng thốt: "Là ai?" Chung Thần kiên nhẫn: "Là lão bản mới đến, Tăng tổng." Nói dứt lời, cô liền đưa điện thoại ra xa khỏi tai, còn tưởng rằng Dụ Ngôn sẽ lập tức nổi giận, sẽ mắng mình làm việc bất lực, không ngờ cô ấy nghe xong chỉ yên lặng vài giây, cuối cùng nói: "Ồ." Chung Thần há hốc miệng, "ồ" là có ý gì?
--- [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] Nếu như người tôi thích trước kia có thể dũng cảm như Dụ Ngôn, dám mắng phóng viên như vậy, có phải chị ấy đã không cần rời đi? --- Mẹ nó lầu trên nhắc đến chị Tiêu làm gì, tôi muốn khóc! --- Miễn bàn miễn bàn, nghĩ đến chị ấy là tôi đau lòng muốn chết, đồng tính luyến ái thì làm sao chứ? Nước ngoài đều có thể đăng ký kết hôn, mà nước C cổ hủ của chúng ta còn chưa chịu thừa nhận! Dụ Ngôn nhìn vài lần, cầm điện thoại nhắn tin cho Bạch Vũ Đường: Video ở đâu ra thế ạ? Bạch Vũ Đường trả lời rất nhanh: Cửa sau có đặt camera, độ phân giải 50 triệu pixel chưa kể full HD. Dụ Ngôn: ... Quả nhiên là full HD, biểu cảm đắc chí của chó săn đều bị nhìn thấy rõ ràng, Dụ Ngôn mím môi tắt điện thoại. Đã có vết xe đổ, khi đến gần khu nhà, Chung Thần bảo tài xế dừng lại quan sát trước, Dụ Ngôn nhìn dáng vẻ như đi trộm của cô ấy, bật cười: "Sao nào?" Chung Thần thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó nói: "Khá tốt, không có ai." Có lẽ đều đến công ty chặn cửa rồi, quanh chung cư chỉ còn mấy vị chó săn lắc lư, xe vào trong tiểu khu, Chung Thần nhận được tin nhắn của Bạch Vũ Đường, bảo cô giúp Dụ Ngôn thu dọn, lập tức chuyển nhà. Dụ Ngôn gật đầu: "Dọn đồ đi." Hôm qua đã mang một ít đến bên kia, cũng không phải ở lâu, nên hành lý của Dụ Ngôn cũng không nhiều, chỉ nhặt được một vali. Nhà mới hơi xa nơi này, đi xe mất hai mươi phút, trên đường còn phải chờ đèn xanh đèn đỏ, đợi khi Dụ Ngôn đến chung cư mới đã sắp giữa trưa. Sau khi xuống xe, Chung Thần vui vẻ đi theo sau nói: "Ngôn Ngôn, chị thấy thế nào? Bên ngoài có trung tâm mua sắm, giao thông rất thuận tiện, hơn nữa chỗ này có rất nhiều minh tinh cũng ở, chức năng của bảo an tốt hơn một bậc, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có chó săn trà trộn vào!" Dụ Ngôn nghe cô ấy cằn nhằn lải nhải một đống, gật đầu: "Cũng không tệ lắm." Chung Thần ngẩng đầu: "Chị nói bảo an sao?" Dụ Ngôn nghĩ một hồi: "Chị nói là cây xanh không tồi." Chung Thần: ... Mạch não không ở cùng trên một sợi dây, phải nói chuyện với người ta thế nào đây? Ông nói gà bà nói vịt! Chung Thần tự kỷ, xách hành lý của Dụ Ngôn đi vào cửa lớn, đưa cho Dụ Ngôn hai tấm thẻ: "Đây là thẻ thang máy, đây là thẻ mở cửa." Dụ Ngôn gật đầu nhận lấy: "Tầng mấy?" Chung Thần: "Mười một." Dụ Ngôn nhấn nút, thang máy từ từ đi lên, đến tầng, cửa thang máy mở ra, Dụ Ngôn nhìn thấy hai cánh cửa, Chung Thần chỉ vào một cái: "Bên kia." Dụ Ngôn quẹt thẻ đi vào, nhìn một vòng xung quanh, không khác lắm so với ảnh chụp hôm qua Chung Thần gửi, nhà ở gọn gàng sạch sẽ, bây giờ là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào tăng thêm cảm giác thoải mái, cô mở cửa ban công, điện thoại liền vang lên không ngừng. Còn tưởng lại là Bạch Vũ Đường gọi đến dạy dỗ, lại thấy trên màn hình hiện lên tên của Tôn Nhuế. Dụ Ngôn nhận điện thoại, bên kia truyền đến tiếng thăm hỏi ân cần tha thiết: "Chuyện gì xảy ra vậy, tôi thấy trên hot search nói cậu ném mic?" "Cậu không đổi lời dạo đầu được sao?" Dụ Ngôn mím môi, lui khỏi sân thượng về phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, Hàn Nghi Tư nghe được lời cô nói, ngơ ngác: "Lời dạo đầu?" Dụ Ngôn giả vờ giả vịt học giọng điệu của cô ấy trong điện thoại lần trước: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi thấy trên mạng đều nói cậu thích con gái?" Tôn Nhuế bị chọc cười, nói: "Đừng đùa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dụ Ngôn nghĩ một hồi: "Bị ăn vạ." Tôn Nhuế nhớ lại hai cái hot search, thốt lên: "Chó săn à?" Dụ Ngôn đơn giản ừ một tiếng, lập tức hỏi: "Lần này cậu nghỉ hơi lâu đấy, còn có thời gian quan tâm đến bát quái trên mạng?" Tôn Nhuế cười: "Tôi xin nghỉ phép rồi." "Xin nghỉ?" Dụ Ngôn nhíu mày: "Cậu làm sao thế?" Tôn Nhuế lại ngơ ngác: "Không nghỉ thì làm sao bây giờ? Có phải cậu vẫn chưa biết?" Dụ Ngôn nhướng mày: "Chuyện gì?" Tôn Nhuế tức giận nói: "Con gái nuôi của cậu ra đời rồi. Sinh vào khuya ngày hôm trước, Tiểu Tĩnh không nói với cậu à?" "Chưa nói." Tôn Nhuế an ủi: "Nhất định là nhìn thấy tin kia, biết rõ hai ngày nay cậu rất bận, mới không làm phiền cậu." Dụ Ngôn gật đầu, nói vài câu đơn giản cùng Tôn Nhuế rồi cúp điện thoại. Trong phòng, Chung Thần đã sắp xếp hành lý của cô xong xuôi, thấy cô cúp điện thoại, hỏi: "Ngôn Ngôn, trưa nay muốn ăn gì để em mua?" "Không cần." Dụ Ngôn phất tay: "Chị không đói, em về trước đi." Chung Thần nhìn cô mệt mỏi, đau lòng mở miệng: "Có muốn em ở lại với chị không?" Dụ Ngôn nghiêng đầu, cong khóe miệng, cười như không cười: "Em muốn ở lại với chị thế nào? Kiểu ở lại tắm cùng nhau hả?" Chung Thần sặc nước bọt, lập tức trợn trắng mắt: "Em đi đây." "Gặp! Lại!" Cửa khép lại, Dụ Ngôn sờ lên đôi má của mình, lại cúi đầu nhìn dáng người của mình, sao vậy, bây giờ mình cũng bị trợ lý ghét bỏ ư? Chung Thần đứng trong thang máy vỗ vỗ hai má, từ lúc bị nữ thần trêu đến mức xấu hổ ra ngoài, đi thang máy xuống mặt còn ửng đỏ, cúi đầu. Không cẩn thận đụng vào một người, cô lập tức xin lỗi: "Rất xin lỗi." Thanh âm quen thuộc vang lên: "Không sao." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, có vẻ xa cách, Chung Thần ngẩng đầu kinh ngạc: "Tăng, Tăng, Tăng tổng?" Tăng Khả Ny ngẩng đầu nhìn cô, Chung Thần vội tự giới thiệu: "Xin chào Tăng tổng, tôi là trợ lý của Dụ Ngôn, hôm nay đã gặp ở văn phòng." "Xin chào." Tăng Khả Ny nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi. Lúc nói chuyện, cô lướt qua bên người Chung Thần, Chung Thần ngẩng đầu liền thấy góc nghiêng của cô, sững sờ tại chỗ. Khi cửa thang máy khép lại, cô điên cuồng gọi cho Dụ Ngôn! "Ngôn Ngôn! Nói cho chị biết một tin!" Dụ Ngôn vừa chuẩn bị vào phòng tắm, nghe thấy liền dừng lại, vẻ mặt như thường: "Weibo lại nổ?" "Không phải, không phải Weibo, là chị." Dụ Ngôn nhíu mày: "Chị?" Chung Thần nuốt nước bọt: "Em cảm thấy chị sắp nổ." "Nói rõ ràng." Chung Thần hắng giọng một cái: "Em đột nhiên nhớ ra hàng xóm nhà bên của chị là ai." Trái tim Dụ Ngôn đập thảng thốt: "Là ai?" Chung Thần kiên nhẫn: "Là lão bản mới đến, Tăng tổng." Nói dứt lời, cô liền đưa điện thoại ra xa khỏi tai, còn tưởng rằng Dụ Ngôn sẽ lập tức nổi giận, sẽ mắng mình làm việc bất lực, không ngờ cô ấy nghe xong chỉ yên lặng vài giây, cuối cùng nói: "Ồ." Chung Thần há hốc miệng, "ồ" là có ý gì?