[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] NGƯỜI CŨ CÒN THƯƠNG (cover)

Chương 4. Nổi giận



Dụ Ngôn thật sự mất hứng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài rõ ràng, sau khi vào văn phòng thân thể cô thả lỏng rất nhiều, trên khuôn mặt mang nụ cười nhạt, nhưng đáy mắt không thấy vui vẻ, thần sắc có chút lạnh nhạt.

Cẩn thận suy nghĩ, cô và Tăng Khả Ny đã không gặp nhau gần 8 năm, chia tay không lâu cô bệnh nặng một trận, sau khi về trường mới biết Tăng Khả Ny đã ra nước ngoài, không để lại lời nào, không có tin tức gì, cứ thế nhanh chóng biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Như thể chưa bao giờ xuất hiện.

Ung dung tùy ý rời đi, trở về cũng không có dấu hiệu nào, hoàn toàn không cho cô thời gian để thích ứng.

Dụ Ngôn nghĩ lại, mình cần thời gian thích ứng làm gì, mình đối với Tăng Khả Ny, chẳng qua cùng lắm là bạn gái cũ, là mối tình đầu, lần này gặp lại, chị ta là lão bản mới, mà mình là nghệ sĩ của công ty, không hơn, đâu cần thích ứng nữa.

Nhưng tự suy nghĩ càng nhiều, cô càng vô duyên vô cớ chán nản.

Dụ Ngôn giải tỏa buồn bực trong lòng xong, đứng bên cạnh Bạch Vũ Đường, nghe cô ấy báo cáo tiến triển.

Trước đó cô ấy nói một nửa số quảng cáo đề xuất giải ước, công ty hai nhà đều yêu cầu bồi thường, tuy rằng cô vừa bắt được hai giải thưởng lớn, nhưng vì câu nói kia trong chương trình, tình thế hiện giờ rất không lạc quan.

Tăng Khả Ny bình thản liếc nhìn Dụ Ngôn, gật đầu: "Có những phương án nào?"

Bạch Vũ Đường đi lên phía trước một bước, thái độ cung kính trình bày phương án vừa được thảo luận trong phòng họp, Tăng Khả Ny suy nghĩ hai phút, nhỏ giọng nói: "Có thể."

Hai chữ ngắn gọn, có phần không lễ phép.

Bạch Vũ Đường thở phào, dư quang nhìn về phía Tăng Khả Ny, chân mày nghiêm túc lạnh lùng, đường nét sắc sảo, đã sớm được nghe tính tình lão bản lạnh nhạt, không thích nói chuyện, giờ đây xem ra một chút cũng không hề giả.

Thảo luận phương án kia xong, Bạch Vũ Đương cũng không định ở lại, nói: "vậy Tăng tổng, chúng tôi ra ngoài trước?"

Tằng Khả Ny ngước mắt, điềm tĩnh nói: "Cô ở lại."

Động tác xoay người của Bạch Vũ Đường dừng lại, quay đầu: "Tăng tổng nói tôi sao?"

Dụ Ngôn cũng nhìn theo ánh mắt của Bạch Vũ Đường, ngũ quan đã nảy nở làm đường nét rõ ràng hơn, có lẽ không hay cười, đuôi mày treo hờ hững, lúc nhìn người thoáng nghiêng đầu, chiếc cổ thiên nga thon dài đeo dây chuyền màu bạc, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, không khác lắm so với nét mặt cô ấy.

Cánh môi nhợt nhạt của Tăng Khả Ny khẽ mở: "Cô Bạch, mời ở lại."

Dụ Ngôn thu lại ánh mắt đánh giá Tăng Khả Ny, thấp giọng nói với Bạch Vũ Đường: "Bạch tỷ, em ra ngoài trước."

Bạch Vũ Đường quay bả vai cô: "Đến phòng làm việc chờ chị."

Dụ Ngôn hắng giọng, dẫn theo Chung Thần ra khỏi văn phòng, cũng không hề quay đầu lại.

Khi cửa đã khép lại, thân mình Dụ Ngôn dừng vài giây, Chung Thân đứng sau cô, vẻ mặt lo lắng: "Ngôn Ngôn, chị không sao chứ?"

Dụ Ngôn nghiêng đầu nhìn cô: "Chị có thể làm sao?"

Chung Thần bối rối: "Không phải chị nói chị mất hứng à?"

Không nghĩ cô ấy còn nhớ rõ lời nói lúc nãy, Dụ Ngôn nhếch môi, lộ ra nụ cười nhạt, dằn từng chữ: "Chị bây giờ, rất ổn."

Sao nghe thế nào cũng thấy cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi.

Chung Thần rụt vai, không dám hé miệng.

Nói hết lời, hai người đã đến cửa thang máy, Chung Thần còn chưa bấm nút, cửa đã mở ra, một cô gái từ bên trong đi ra.

Dụ Ngôn nhìn Lưu Lệnh Tư đang bước trên giày cao gót đi đến mà nhíu mày, hôm nay rốt cuộc là ngày tốt thế nào, gặp được hết người quen này đến người quen khác?

Nếu nói trong vòng có nữ diễn viên nào mà Dụ Ngôn không thích, vậy chính là Lưu Lệnh Tư không sai.

Đúng, Dụ Ngôn không thích người này.

Dù hai người đã từng là bạn bè thân thiết.

Lưu Lệnh Tư học cùng trường cao trung với cô, cùng lớp đại học với cô, bình thường không giao tiếp, Dụ Ngôn sau khi xuất đạo cũng quên mất người này, sau này tham gia một chương trình tạp kỹ gặp được bóng dáng cô ấy, mới biết hóa ra cô ấy cũng vào vòng rồi.

Chẳng qua cô ấy xuất đạo không tính là thuận lợi, đến giờ cũng chỉ đóng ba bộ phim truyền hình, đều là nhân vật nữ số ba.

Đến mức Dụ Ngôn vì không thích mà còn tìm hiểu được rõ ràng như vậy, cô nghĩ, có lẽ mình rảnh quá phát sợ rồi.

Lưu Lệnh Tư nhìn thấy Dụ Ngôn sửng sốt một chút, trên mặt còn treo nụ cười nhẹ nhàng, đi lên phía trước hai bước, mở miệng chào hỏi: "Dụ Ngôn, thật khéo."

Giọng nói rất tự nhiên, tươi cười mềm mại, Dụ Ngôn khẽ gật đầu, biểu cảm hờ hững: "Khéo."

Hai người gặp thoáng qua, Dụ Ngôn hiển nhiên cũng không có gì muốn nói, lấy khí thế ngông nghênh đi vào thang máy, Lưu Lệnh Tư sau lưng cô quay đầu gọi: "Dụ Ngôn."

Dụ Ngôn giương mắt nhìn về phía cô ấy, Lưu Lệnh Tư vẫn tươi cười như cũ: "Cậu vừa mới gặp Tăng Khả sao? Thật ra mấy hôm trước tôi đã muốn nói cho cậu Tăng Khả về rồi, nhưng lại không có phương thức liên lạc."

Ngữ tốc không nhanh không chậm, Dụ Ngôn nghe xong nhếch môi, cười: "Cảm ơn cô Lưu, có điều tôi cũng không quen Tăng tổng, chị ta trở về, không cần phải cho tôi biết."

"Không có việc gì thì tôi đi trước, còn phải chạy lịch trình."

Dụ Ngôn không cho Lưu Lệnh Tư thêm cơ hội nói chuyện, đầu ngón tay cô thả trên nút bấm, cửa thang máy từ từ khép lại.

Sau khi xuống thang máy, Dụ Ngôn liền vào văn phòng Bạch Vũ Đường thay quần áo, cô mặc một bộ đồ thể thao, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, dáng người lúc đi lay động, Chung Thần nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô vội đuổi theo, hỏi: "Ngôn Ngôn, chị làm sao vậy?"

Dụ Ngôn nghiêng đầu: "Bây giờ chị không ổn."

Chung Thần: ...

Bạch Vũ Đường tìm được Dụ Ngôn khi cô đã tập thể dục hết một giờ, trên mặt rịn không ít mồ hôi, cánh tay mảnh mai lộ ra bên ngoài, đường cong nuột nà, vừa nhìn đã thấy là rèn luyện thường xuyên.

Cô đang làm động tác duỗi thân, Bạch Vũ Đường cầm tài liệu đi đến, vỗ xuống vai Dụ Ngôn, gọi: "Ngôn Ngôn."

Dụ Ngôn quay đầu, điều chỉnh hơi thở, một lúc sau đi theo Bạch Vũ Đường vào phòng nghỉ, Chung Thần rất tức thời đưa nước khoáng cùng khăn mặt cho cô.

Bạch Vũ Đường ngồi xuống đặt văn kiện sang một bên, Dụ Ngôn nhận nước ngẩng đầu uống mấy hớp, cổ nhỏ thon dài, xương quai xanh khéo léo, vừa mới vận động xong, trên người có một lớp mồ hôi bám vào da thịt trắng nõn, gợi cảm không thể tả.

Dụ Ngôn đưa nước cho Chung Thần, lại dùng khăn mặt lau đôi má, lúc này mới nghiêng đầu: "Bạch tỷ muốn nói gì?"

Bạch Vũ Đường dùng cằm chỉ vào tài liệu bên cạnh: "Phim mới đến rồi."

Dụ Ngôn nhíu mày: "Phim mới?"

Bạch Vũ Đường hắng giọng gật đầu: "Công ty bỏ vốn quay phim truyền hình, đây là kịch bản."

Đây không phải là lần đầu tiên công ty của các cô bỏ vốn quay phim, chỉ là không được may mắn, mấy năm đầu vội vàng gặp phải lệnh hạn chế, quay hai bộ phim truyền hình đều bị chết yểu, năm trước quay bộ phim thần tượng thanh xuân, còn chưa đóng máy nam chính đã bị tuôn gièm pha, phim thần tượng thanh xuân không giải quyết được gì, sau đó nghe nói tìm được nam diễn viên khác đến bổ cứu, vất vả tìm được nam chính, nữ chính lại bãi công. 

Nói là gặp đại nạn cũng không quá.

Còn tưởng rằng công ty đã từ bỏ hy vọng với phương diện quay phim này, không nghĩ giờ đây lại bắt đầu có ý tưởng.

Cũng đúng, đã đổi bà chủ mới rồi.

Ba ngọn lửa cho quan mới nhậm chức*, muốn làm ra chút thành tích, lại bỏ vốn quay phim, không biết ngọn lửa này của Tăng Khả Ny có thể cháy lên không, thật đúng là không biết nặng nhẹ.

*Tam quan thượng nhậm tam bả hỏa: cần có cơ hội, thử thách để người mới thể hiện tài năng và lòng can đảm.

Dụ Ngôn giơ tay, Chung Thần đặt kịch bản lên tay cô, Dụ Ngôn nhìn vài lượt, là một bộ phim đô thị.

Vì lệnh hạn chế mà mấy năm nay phim cổ trang giảm mất một nửa, hai bộ cổ trang Dụ Ngôn quay còn đang ở bên Cục chưa qua xét duyệt, không ít đạo diễn mở lối đi riêng, bắt đầu từ phim tiên hiệp, phim dân quốc, phim thanh xuân thần tượng, đương nhiên cũng không thể nói tất cả phim cổ trang đều xuống dốc, chỉ là xét duyệt càng nghiêm khắc mà thôi, phát hiện ra một điểm xuyên tạc lịch sử liền phải trả về lò nấu lại.

Vậy nên lúc này mà vẫn dám quay phim cổ trang, nếu không phải đại lão, thì chính là đại lão của đại lão, rõ ràng, Tăng Khả Ny không phải.

Dụ Ngôn nhíu mày: "Bạch tỷ, chị xác định để em diễn cái này?"

Cũng không phải cô cậy sủng mà kiêu, chỉ là vừa cầm được hai giải thưởng lớn, giờ đây bỗng nhiên diễn phim đô thị tình duyên, nghĩ sao lại hạ thấp như vậy.

Bạch Vũ Đường gật đầu: "Phim truyền hình của đạo diễn Triệu, không có vấn đề gì, chị vẫn chưa đồng ý hợp tác, chỉ là cho em xem kịch bản trước."

Cuối cùng cô lại nói: "Ngôn Ngôn, bây giờ không phải là thời điểm để cân nhắc giá trị con người, mà phải cân nhắc có đóng phim tiếp hay không."

Nếu không phải tự tiện nói linh tinh ở chương trình kia, thì những kịch bản thế này căn bản sẽ không tồn tại trong kế hoạch của cô, nhưng xưa đâu bằng nay, người phải hiểu được thay đổi, nên Bạch Vũ Đường mới có thể cân nhắc đến bộ phim này.

Dụ Ngôn mím môi, rũ mắt nhìn vài trang kịch bản, vừa lật giấy vừa nói: "Nhưng em vẫn muốn tiếp đạo diễn Mai."

Bạch Vũ Đường kiên trì nói: "Thời gian không xung đột, nếu em đồng ý, chị sẽ sắp xếp."

Nhìn điệu bộ này, là muốn để cô nhận.

Dụ Ngôn trầm mặc.

Bạch Vũ Đường ho nhẹ: "Đúng rồi Ngôn Ngôn, còn có chuyện, chị muốn nói cùng em."

Dụ Ngôn khép kịch bản, ngẩng đầu, giọng điệu không chút để ý: "Chuyện gì a?"

Bạch Vũ Đường do dự vài giây nói: "Bắt đầu từ ngày mai, chị sẽ dẫn thêm một người."

Đôi mày Dụ Ngôn nhíu chặt không có dấu hiệu buông ra, bật thốt lên: "Lưu Lệnh Tư?"

Bạch Vũ Đường sửng sốt: "Sao em biết?"

Chung Thần thấy Dụ Ngôn mất hứng, chen vào nói: "Bạch tỷ, cái cô Lưu Lệnh Tư kia không phải là của Tinh Diệu sao?"

Bạch Vũ Đường thở dài: "Vừa được đào đến đây."

Dụ Ngôn trầm xuống, buồn bực không vui: "Bộ phim này cô ta cũng sẽ diễn?"

Bạch Vũ Đường do dự gật đầu: "Cô ấy diễn nữ hai. Em quen cô ấy sao?"

Dụ Ngôn sầm mặt lại, giọng nói lạnh lùng: "Không quen."

Chưa từng hợp tác, lại có thể gọi tên người ta chính xác, nói không quen, lừa quỷ chắc.

Ánh mắt nghi hoặc của Bạch Vũ Đường nhìn về phía Chung Thần, Chung Thần nhún vai, ý bảo chính mình cũng không biết rõ.

Dụ Ngôn không cho cô cơ hội giải đáp thắc mắc, đứng dậy nói: "Em đi thay quần áo."

Thay đồ xong đi ra, Chung Thần đã cất kỹ kịch bản đứng bên cạnh đợi, Bạch Vũ Đường không có trong phòng làm việc, Dụ Ngôn nhìn xung quanh một vòng, Chung Thần nói: "Bạch tỷ vừa bị gọi đi họp rồi."

Dụ Ngôn gật đầu: "Chúng ta đi thôi."

Chung Thần lon ton theo sau.

Đến bãi đỗ xe dưới hầm, Dụ Ngôn nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Bạch Vũ Đường, lại nhớ tới gương mặt cười nhẹ nhàng của Lưu Lệnh Tư, nghĩ thế nào cũng thấy buồn bực, cô ngồi vào ghế sau, một tay chống cằm, mở cửa kính xe xuống.

Xe hơi màu đen chầm chậm đi ra từ cửa sau.

Cửa lớn vừa mới không có một bóng người đột nhiên xông lên một đám, trên cổ ai cũng là máy ảnh, trong tay cầm mic, hiển nhiên mai phục đã lâu, nhìn thấy xe Dụ Ngôn đi ra, toàn bộ liền chạy lên!

Như ngửi được mùi mèo tanh!

Dụ Ngôn sửng sốt, lập tức chuẩn bị đóng cửa kính, nhưng đã có phóng viên nhét mic vào trong cửa sổ xe, xung quanh lộn xộn, các phóng viên bảy miệng tám lưỡi bắt đầu đặt câu hỏi.

"Dụ Ngôn, xin hỏi cô trước đấy tự tiết lộ mình là đồng tính luyến ái trong chương trình, là vì sao?"

"Dụ Ngôn, mời nói về kế hoạch công việc tiếp theo của cô."

"Dụ Ngôn, xin hỏi cô biết mình thích con gái từ lúc nào? Cô có nghĩ đến việc đi gặp bác sĩ tâm lý không? Cô cảm thấy trạng thái tâm lý hiện giờ có khỏe mạnh không?"

"Dụ Ngôn lão sư, xin hãy nói vài câu."

Phóng viên phía sau tranh nhau đặt câu hỏi, ngươi đẩy ta lấn, có hai cái mic đã đặt dưới môi Dụ Ngôn, nếu đi lên trước một chút sẽ liền chọc rách môi cô.

Dụ Ngôn mím môi, không nói gì, Chung Thần hung hăng nói: "Rất xin lỗi, không thể trả lời."

"Rất xin lỗi, nhường một chút."

Thấy cô ấy vừa ngăn phóng viên đặt câu hỏi vừa đẩy mic ra ngoài, Dụ Ngôn ngồi thẳng, cúi đầu, ngay trong lúc chen lấn, có một chiếc mic lướt sát qua đầu mũi của cô, rơi xuống hai chân cô, bàn tay của phóng viên bị ép rơi mic dừng giữa không trung, bầu không khí trở nên lúng túng.

Dụ Ngôn rũ mắt, cầm mic lên, có phóng viên lập tức hỏi: "Dụ Ngôn, xin hỏi ý kiến của cô về đồng tính luyến ái?"

Chủ đề sắc nhọn, những người khác cùng nín thở chờ câu trả lời.

Dụ Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, đường cong góc nghiêng tinh xảo lại lãnh diễm, cô nghe xong nhếch khóe môi một cái, dùng giọng điệu cười như không cười trả lời: "Dùng mắt nhìn."

Mọi người không nghĩ Dụ Ngôn còn là tác giả truyện cười giấu mặt, phóng viên hỏi câu kia bị nghẹn họng, phóng viên khác lại nhao nhao: "Dụ Ngôn, có lời đồn mối tình đầu của cô là bạn học cao trung, xin hỏi hai người bây giờ còn liên lạc không?"

Dụ Ngôn nghe thấy mấy chữ mối tình đầu cùng bạn học cao trung, sắc mặt hơi đổi, lại thoáng khôi phục bình thường, giọng điệu vẫn cười nhạt như cũ, nói chuyện lại không khách khí: "Có liên quan đến anh không?"

Phóng viên ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại: "Cô là nhân vật của công chúng, cô không thấy cần phải nói rõ ràng với chúng tôi sao?"

Dụ Ngôn cười như mây trôi nước chảy: "Không cần, tác phẩm của tôi chính là câu trả lời tốt nhất dành cho mọi người, nhân vật của công chúng thì sao? Không phải con người? Không có quyền riêng tư? Là luật mới ra? Hay là do anh quy định?"

Mấy vấn đề xuất ra liên tiếp khiến đám phóng viên ngoài xe mờ mịt, mọi người oán hận lại nghẹn không trả lời được, Dụ Ngôn nhân cơ hội đưa mic ra ngoài cửa sổ, quá nhiều người lại đang chen lấn, cô đụng phải phóng viên, chiếc mic trong tay rơi ra, người kia cũng rút tay trở về ngay lúc này, mic rơi xuống đất bịch một tiếng, phát ra tiếng ông ông chói tai, ngoài xe lập tức xôn xao!

Dụ Ngôn hơi nhíu mày, sao cô có thể quên mất, phóng viên chính là cụ tổ ngành ăn vạ!

Chương trước Chương tiếp
Loading...